• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Người Tình Của Lý Tổng (3 Viewers)

  • Chương 107-108

Chương 107: Một ngày nào đó sẽ khôi phục trí nhớ

Cố Cảnh Thâm trở lại công ty, nhanh chóng mở máy tính xem lại tư liệu năm năm trước.

Những tư liệu này không có vấn đề gì, bất kể là dòng thời gian hay là lời nói của người trong viện phúc lợi.

Nhưng trực giác của Cố Cảnh Thâm lại nói cho anh ta biết, lời của Thư Vãn năm đó mới là thật, những tư liệu này là giả!

Anh ta nhíu mày, lấy di động ra, gọi điện thoại cho Tô Ngôn.

Tô Ngôn vừa chuẩn bị đi họp, nhìn thấy điện thoại của Cố Cảnh Thâm, vội vàng nhận lấy.

“Lão Cố, có chỉ thị gì không?”

"Tô Ngôn, tôi hỏi anh. Lúc tôi là ở thành phố A mất trí nhớ, hay là đón về Cố gia mới mất trí nhớ?"

Tô Ngôn là bác sĩ chữa trị của anh ta, nên hiểu rõ tất cả tình hình của anh ta.

Tô Ngôn nghe anh ta hỏi như vậy, sửng sốt vài giây.

"Anh có nhớ ra điều gì không?"

“Không có, chỉ là tôi cảm thấy có gì đó không đúng.”

Tô Ngôn ở đầu dây bên kia hơi thở phào nhẹ nhõm.

“Lúc đó anh mất trí nhớ ở thành phố A.”

“Là sau khi xảy ra tai nạn xe cộ liền mất trí nhớ sao?”

Tô Ngôn không nghĩ tới anh ta truy hỏi. Tô Ngôn do dự một lát, vẫn cắn răng nói: "Không sai.”

Cố Cảnh Thâm nghe vậy, sắc mặt âm trầm xuống.

Anh ta nhớ tới lúc Thư Vãn tới tìm mình.

Khi đó cô cho rằng Cố Cảnh Thâm giả mất trí, là vì anh ta trách cô bán mình phản bội anh ta.

Lúc ấy cô quỳ gối trước mặt anh ta, hết lần này tới lần khác giải thích việc bán mình của cô là vì cứu anh ta.

Nếu như xảy ra tai nạn xe liền mất trí nhớ, vậy Thư Vãn không thể nào còn chạy đến trước mặt anh ta cố ý nhắc tới chuyện bán mình.

Điều này chứng tỏ sau khi anh ta xảy ra tai nạn xe không mất trí nhớ ngay lập tức, lúc đó anh ta còn nhớ mọi chuyện nên đã trách Thư Vãn, nên cô mới sốt ruột giải thích mọi chuyện cho anh ta hiểu.

Hẳn là sau này anh ta mới mất trí nhớ, về phần là nguyên nhân gì khiến anh ta mất trí nhớ, chỉ có anh của anh ta hoặc là người bên cạnh anh ta mới biết rõ.

Cố Cảnh Thâm càng nghĩ càng thấy không đúng, sắc mặt cũng càng khó coi, tay cầm điện thoại cũng siết chặt theo.

“Tô Ngôn, tôi biết cậu là người của anh tôi, nên cậu sẽ không nói toàn bộ sự thật cho tôi biết.”

"Nhưng một ngày nào đó, tôi sẽ lấy lại toàn bộ ký ức của mình."

“Đến lúc đó nếu để cho tôi biết tất cả các người đều gạt tôi, vậy giữa chúng ta ngay cả bạn bè cũng không làm được.”

Cố Cảnh Thâm nói xong câu đó, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Người đi theo bên cạnh anh ta, tất cả đều là người của anh trai anh ta.

Tô Ngôn, Cố Triết và ngay cả vệ sĩ cũng vậy.

Năm năm qua, câu nói bọn họ nói với anh ta nhiều nhất, chính là đừng quay về thành phố A.

Trước kia anh ta không có nghĩ kỹ, hiện tại lại cảm thấy bọn họ đang ngăn cản mình đến thành phố A hẳn là sợ anh ta nhớ tới cái gì đó.

Lần này nếu không phải anh ta kiên trì đến thành phố A xử lý công việc, chỉ sợ vĩnh viễn chẳng hay biết gì.

Tô Ngôn nhìn màn hình tối đen, thật lâu không lấy lại được tinh thần.

Mười phút sau, Tô Ngôn thở dài, gửi tin nhắn cho Cố Cảnh Thâm.

[Lão Cố, sau khi cậu được đón về nhà, tôi mới tiếp nhận chữa trị cho cậu. Khi đó cậu đã mất trí nhớ, anh trai cậu nói cậu xảy ra tai nạn xe sau khi tỉnh lại đã bị mất ký ức. Nhưng trong quá trình trị liệu tôi phát hiện không phải như thế, anh trai cậu yêu cầu tôi giữ bí mật với cậu, nhưng tôi không muốn mất đi người bạn này.]

Cố Cảnh Thâm nhìn thấy tin nhắn này, cảm xúc tích tụ chậm rãi tiêu tán ra, xem ra Tô Ngôn vẫn coi anh ta là bạn.

Những lời Tô Ngôn vừa nói, lại chứng thực suy đoán của anh ta. Năm đó lời của Thư Vãn nói là thật, những tư liệu này đều là giả.

Người có thể một tay che trời giả tạo quá khứ của mình, cũng chỉ có anh của anh ta mới có khả năng này, chỉ là anh của anh ta tại sao phải làm như vậy?

Là vì cảm thấy Thư Vãn không thể mang đến giá trị thương mại cho Cố thị, cho nên mới làm như vậy sao?

Cố Cảnh Thâm đại khái đã hiểu rõ mọi chuyện.

Nhưng vì sao anh ta lại bị mất trí nhớ?

Còn có nguyên nhân Thư Vãn không muốn gặp mình, rốt cuộc là tại sao?

Có phải anh trai đã từng tìm Thư Vãn, nói những lời rất khó nghe với cô, mới khiến cô thất vọng với mình?

Anh ta đem những nghi vấn này, toàn bộ gửi cho Tô Ngôn, đối phương cũng rất nhanh trả lời tin nhắn.

[Lão Cố, nguyên nhân cậu mất trí nhớ như thế nào, tôi thật sự không rõ lắm.]

[Về chuyện của Thư tiểu thư, tôi chưa từng nghe anh trai cậu nhắc đến cô ấy trước mặt tôi, cũng chưa từng gặp cô ấy.]

[Nếu không phải do lần trước chụp ảnh hai người đăng lên nhóm, sau khi bị Cố Triết phát hiện đã nhắc nhở một trận, tôi cũng không biết chuyện của hai người.]

Dựa theo tính cách làm người của Tô Ngôn, nếu biết chuyện của anh ta và Thư Vãn, hẳn Tô Ngôn sẽ không tùy ý phô trương khắp nơi.

Cố Cảnh Thâm xác định Tô Ngôn không lừa mình, anh ta để điện thoại xuống gọi Cố Triết vào.

Đối mặt với chất vấn của anh ta, Cố Triết mặt không đổi sắc lời nói cũng kín kẽ không có bất kỳ sơ hở nào.

Cố Triết và Tô Ngôn khác nhau, Cố Triết là đứa trẻ anh trai anh ta nhặt về nên tất nhiên Cố Triết chỉ trung thành với anh trai.

Cố Triết luôn nhắc nhở anh ta rời xa Thư Vãn.

“Anh về thủ đô trước đi, nơi này tạm thời không cần anh nữa.”

Cố Triết nghe thấy Cố Cảnh Thâm muốn đuổi mình đi, vẻ mặt không thể tin được.

Lần trước vì nói xấu Thư tiểu thư vài câu, tổng giám đốc liền không cho anh ta tham gia hội đấu thầu.

Lần này, Cố Triết chỉ nói chuyện với Thư tiểu thư vài câu, tổng giám đốc liền đuổi anh ta về thủ đô.

Tổng giám đốc nhà anh...... đây là nhớ tới cái gì sao?
Chương 108: Cô ở sáng, anh ta ở tối

“Cố tổng......”

“Đi ra ngoài.”

Lời Cố Triết còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Cố Cảnh Thâm quát lớn một tiếng. Cố Triết đành phải ngậm miệng xoay người đi rời đi.

Từ trong miệng Cố Triết sẽ không hy vọng cạy ra gì, người duy nhất biết chân tướng mọi việc đã qua đời.

Ngoại trừ anh trai anh ta, Thư Vãn với tư cách là người trong cuộc, nhất định phải biết anh trai có từng đi tìm cô hay không.

Cố Cảnh Thâm đang do dự có nên trực tiếp hỏi Thư Vãn Thời hay không thì quầy lễ tân cầm một hộp chuyển phát nhanh đi vào.

“Cố tổng, đây là chuyển phát nhanh của ngài.”

Cố Cảnh Thâm nghe thấy có chuyển phát nhanh của mình, nhíu mày: "Chuyển phát nhanh gì?

Lễ tân đặt chuyển phát nhanh lên bàn, cung kính trả lời: "Là Thư tiểu thư gửi tới.”

Cố Cảnh Thâm nhìn thấy tên người gửi, đúng là Thư Vãn, lúc này anh ta mới phất tay bảo lễ tân rời đi.

Anh ta mở hộp chuyển phát nhanh ra, nhìn thấy lễ phục và giày bên trong, thần sắc chợt ảm đạm xuống.

Thư Vãn lại đem đồ anh ta tặng toàn bộ trả lại.

Trong lòng Cố Cảnh Thâm giống như bị cái gì ngăn chặn, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Cô đối với anh ta hẳn là thất vọng đến cực hạn, nên mới có thể ngay cả đồ anh ta tặng cũng không cần.

……

Thư Vãn ngủ khoảng mười mấy tiếng, mơ mơ màng màng, bị tiếng TV đánh thức.

Cô cố sức mở mắt, nhìn thấy tin tức Quý thị và Ninh thị kết thông gia.

Quý Tư Hàn, người thừa kế tập đoàn Quý thị lớn nhất châu Á, sẽ đính hôn với đại tiểu thư Ninh gia của tập đoàn Ninh thị.

"Cuộc hôn nhân thương mại giữa hai tập đoàn lớn sẽ mang đến sự thay đổi nghiêng trời lệch đất cho thị trường châu Á..."

Trên ti vi người đàn ông cao quý lịch lãm nhưng lạnh lùng không khác bình thường là mấy, chỉ là bên cạnh hắn có thêm một người phụ nữ.

Hai người tham dự tiệc đính hôn một cách trang trọng. Bọn họ tuyên bố tin vui đính hôn, người đến chúc mừng đều là thương gia danh tiếng trong xã hội thượng lưu.

Thư Vãn cũng từng hy vọng xa vời là hắn sẽ cưới cô, giống như đối với Ninh Uyển, hắn sẽ tuyên bố với toàn thế giới cô là vị hôn thê của hắn.

Nhưng hy vọng xa vời chỉ là hy vọng xa vời, cả đời này của cô cái gì cũng không chiếm được, cho dù là một tia thương hại của hắn cũng không có được.

Cô nghĩ bọn họ đính hôn cũng tốt, có thể hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ của cô, như vậy cô sẽ không mang theo bất cứ hy vọng nào mà rời đi.

Cô giống như hoàn toàn buông xuống mọi chuyện, thoải mái mỉm cười.

Cô khó khăn di chuyển cơ thể từ trên sô pha ngồi dậy, vén ống quần lên nhìn thoáng qua.

Vẫn còn sưng, lúc trước uống thuốc xong sẽ tiêu nhưng sao lần này lại không có bất kỳ phản ứng gì.

Cô thở dài, tay lấy lọ thuốc ra đổ mười mấy viên thuốc vào lòng bàn tay.

Cô tăng lượng thuốc cho mình, cô không hy vọng sau khi Sam Sam trở về lại nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy này của cô.

Mấy ngày nay Thư Vãn ở nhà uống thuốc đúng giờ, chân đã bắt đầu đi lại được.

Mặc dù vẫn có chút sưng tấy nhưng không có ảnh hưởng quá lớn.

Chỉ là cô uống quá nhiều thuốc nên rất dễ buồn ngủ.

Nếu không phải vì Sam Sam đi hưởng tuần trăng mật xong trở về, thì hôm nay chắc chắn cô vẫn không muốn rời giường.

Sam Sam gửi tin nhắn cho cô, nói là mang đặc sản Malaysia đến cho cô, bảo cô xuống lầu giúp xách lên.

Thư Vãn gõ chữ trả lời trên Wechat: "Cậu mang theo đặc sản gì vậy, nó rất lớn rất nặng sao?”

Sam Sam nhanh chóng trả lời: "Không lớn không nặng, chỉ là hơi nhiều, mau tới giúp tớ!"

Thư Vãn trả lời xong định tắt điện thoại xuống lầu, lại có một tin nhắn wechat gửi vào.

Là Dạ tiên sinh gửi, từ lần cô trả lời một câu “Mấy ngày nữa tôi sẽ trả lời” anh ta cũng không gửi tin nhắn cho cô nữa.

Cô còn tưởng rằng anh ta chơi hai lần chán rồi, nên không định quấy rầy cô nữa.

Không ngờ anh ta nghe lời như vậy, cô bảo anh ta qua vài ngày trả lời, anh ta liền ngoan ngoãn chờ vài ngày mới liên lạc với cô.

Thư Vãn thấy trên màn hình hiển thị ba chữ " Dạ tiên sinh", cô có chút ngây người.

Tuy rằng anh ta rất ngoan rất nghe lời, nhưng cơ thể cô thật sự chịu không nổi sự giày vò của anh ta.

Thư Vãn cân nhắc hai phút, đành đánh chữ trả lời: "Trong khoảng thời gian này cơ thể tôi không thoải mái, có thể chờ thêm một chút được không?"

Cô vừa mới gửi đi, đối phương liền trả lời: "Làm nhiều với Cố Cảnh Thâm, làm hỏng cơ thể rồi sao?"

Thấy những lời này, cả người Thư Vãn cứng đờ.

Làm sao anh ta biết Cố Cảnh Thâm?

Làm sao anh ta biết cô và Cố Cảnh Thâm quen biết?

Hơn nữa tại sao anh ta lại nói cô và Cố Cảnh Thâm làm nhiều?

Thư Vãn đột nhiên nhớ tới đêm ở căn phòng của Cố Cảnh Thâm, Dạ tiên sinh từng gọi hơn trăm cuộc điện thoại cho cô.

Anh ta hẳn là nhìn thấy cô và Cố Cảnh Thâm ở cùng một chỗ, lúc ấy mới điên cuồng gọi điện thoại cho cô.

Hoặc là anh ta luôn luôn giám sát cô, lúc này mới hiểu rõ tình hình của cô như lòng bàn tay.

Bất luận là loại nào, Thư Vãn đều cảm thấy rất đáng sợ.

Cô ở sáng, anh ta ở tối, anh muốn khống chế thao túng cô dễ như trở bàn tay.

Thư Vãn nghĩ làm thế nào để thoát khỏi Dạ tiên sinh, wechat lại truyền đến một tin nhắn.

[Cô và Cố Cảnh Thâm đã làm bao nhiêu lần?]

Không biết vì sao, Thư Vãn luôn cảm thấy anh ta hỏi vấn đề này, tựa như đang dò hỏi xem cô và anh ta có thể làm được bao nhiêu lần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom