-
Chương 169-172
Chương 169: Cô là cái thá gì
Cô ho ra đều là bọt màu hồng, ho hết vào trong nước, nhuộm đỏ nước bồn cầu
Vệ sĩ thấy vậy hoảng sợ, còn tưởng cô ho ra máu, vội vàng kéo cô dậy.
Đột nhiên hít thở được không khí, Thư Vãn lấy bình tĩnh lại nhưng vẫn không ngừng ho khan.
Vẫn ho ra đờm bọt màu hồng, đây là triệu chứng của giai đoạn cuối.
Liên Tinh Nhược không biết chuyện này, còn tưởng Thư Vãn bị đuối nước làm tổn thương dạ dày, có chút tức giận, nhưng vẫn cắn răng trừng mắt nhìn cô.
“Đây là do cô tự làm tự chịu báo ứng tương xứng, đáng đời sặc chết!”
Liên Tinh Nhược hung tợn nói, hất cằm với vệ sĩ, vệ sĩ lập tức buông Thư Vãn ra.
“Lần này buông tha cô trước, lần sau nếu lại dám phản kháng, đừng nghĩ còn sống đi ra ngoài!”
Liên Tinh Nhược bỏ lại những lời khó nghe, sau đó kéo cánh tay Ninh Uyển xoay người rời đi.
Ai ngờ còn chưa đi ra được hai bước, cổ đã bị một đôi tay ướt át từ sau lưng bóp chặt.
Liên Tinh Nhược còn chưa kịp quay đầu lại, đã nghe thấy giọng nói yếu ớt không có sức nghiến răng nghiến lợi của Thư Vãn từ sau tai truyền đến ——
"Liên tiểu thư còn chưa nếm thử mùi nước bồn cầu, sao có thể đi như vậy chứ..."
Thân thể Liên Tinh Nhược run lên, trong đầu vừa hiện lên suy nghĩ ‘ả đàn bà này sẽ không cho cô ta uống nước bồn cầu chứ', thì đầu cô ta đã bị ấn vào trong bồn cầu.
Thư Vãn dốc hết sức lực toàn thân, ấn mạnh Liên Tinh Nhược vào trong bồn cầu, dùng hai tay bóp cổ cô ta, sống chết cũng không buông tay.
Vệ sĩ xông lên muốn giữ cô lại, lại bị cô quát lớn: "Các người không muốn cô ta chết thì cứ việc đến bắt tôi!”
Cô bóp chặt huyệt Mệnh Môn của Liên Tinh Nhược, bọn họ mà dám xông tới thì cô dám dùng sức bóp chết Liên Tinh Nhược.
Dù sao cô cũng sắp chết, kéo theo một danh viện làm đệm lưng cũng không phải không được!
Ninh Uyển không nghĩ tới bình thường Thư Vãn trông cô nhu nhược yếu đuối, lại cứng rắn liều mạng như vậy.
Sau đó Ninh Uyển ra hiệu cho vệ sĩ đừng lộn xộn, lặng lẽ vòng ra sau lưng Thư Vãn, nhân lúc cô không chú ý, túm tóc cô kéo về phía sau.
Trên da đầu tê dại đau đớn, khiến tay Thư Vãn giảm bớt sức lực theo bản năng.
Liên Tinh Nhược nhân cơ hội giãy dụa đẩy Thư Vãn ra, nằm sấp sang một bên, điên cuồng hít thở.
Còn Thư Vãn mất đi lực khống chế, chỉ có thể cố gắng chống đỡ thân thể đi đối phó Ninh Uyển.
Trong lúc hai người giằng co, cô không cẩn thận đẩy Ninh Uyển.
Lúc Ninh Uyển muốn ngã xuống đất, một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy eo cô ta.
Người đàn ông có khuôn mặt góc cạnh sắc bén như dao, đôi mắt anh đào lạnh nhạt xa cách, mặc âu phục màu đen được thêu tinh xảo, cả người toát ra khí chất vừa u ám vừa chói mắt như sao.
Sau khi hắn đỡ Ninh Uyển đứng vững, cũng không kịp buông tay đặt ở eo cô ta ra, mà đã lạnh lùng ngạo nghễ nhìn Thư Vãn.
“Vị hôn thê của tôi mà cô cũng dám động, cô là cái thá gì ——"
Giọng nói lạnh lùng của Quý Tư Hàn từ đỉnh đầu nện xuống, nhịp tim đang tăng nhanh đến gần như nghẹt thở bỗng nhiên nguội lạnh.
Cả người Thư Vãn ướt sũng, hai má sưng tấy, tóc tai rối bời, nhếch nhát, cũng không địch lại lời nói tổn thương của hắn.
Cô ôm cánh tay đông cứng lạnh lẽo đến phát run, cúi đầu vô hồn, nhìn chằm chằm mũi chân mình, chờ đợi đám người nắm quyền lực coi thường người khác này phán quyết.
“Tư Hàn, sao anh lại tới đây?”
Ninh Uyển nhìn thấy Quý Tư Hàn không buông mình ra, có chút kinh hỉ, nhưng so với kinh hỉ thì càng khiếp sợ hơn.
Quý Tư Hàn bận rộn sao lại đột nhiên đến trung tâm thương mại? Còn vào nhà vệ sinh nữ?
"Đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy vệ sĩ của bọn em kéo người vào trung tâm thương mại, cho nên đi theo xem thử."
"Thì ra là như thế."
Lời nói của hắn đã xua tan nghi ngờ của Ninh Uyển, cô ta thay đổi vẻ tàn nhẫn vừa rồi, dịu dàng ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng với hắn.
"Tư Hàn, anh tới đúng lúc lắm, cô Thư Vãn này ở bệnh viện vô lễ với Tinh Nhược thì thôi đi, vừa rồi cô còn ấn đầu Tinh Nhược vào trong bồn cầu, mấy người bọn em không khống chế được cô ta, anh mau giúp Tinh Nhược dạy cho cô ta một bài học đi!"
Quý Tư Hàn không trả lời cô, lại vỗ vỗ tay cô ta để trấn an.
Động tác này không hiểu sao lại làm cho tâm trạng Ninh Uyển sung sướng, cho rằng trong lòng hắn vẫn có cô ta, cho nên được một tấc tiến một thước càng áp sát cơ thể vào hắn.
Đáy mắt Quý Tư Hàn hiện lên vẻ chán ghét, chợt lóe rồi biến mất, sau đó nhanh chóng che dấu khôi phục thành dáng vẻ lãnh đạm xa cách.
Hắn xoay người, nhàn nhạt nhìn lướt qua Thư Vãn, rồi lạnh lùng nhìn về phía Liên Tinh Nhược.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Thư Vãn cho rằng hắn đang hỏi mình, chậm rãi ngẩng đầu lên thì thấy hắn chả thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Thì ra hắn không hỏi cô, mà hỏi Liên Tinh Nhược...
Cũng đúng, hắn làm sao có thể chủ động hỏi cô trước mắt Ninh Uyển.
Bây giờ cô chỉ là một người xa lạ trong mắt hắn, có lẽ còn không bằng một người xa lạ.
Câu nói "cô là cái thá gì" vẫn quanh quẩn bên tai, làm cho cô đau đến xé ruột xé gan.
Chương 170: Đánh cô một cái tát
Liên Tinh Nhược từ từ hít thở, tức giận đến mức cả người đều phát run, hoàn toàn không nghe Quý Tư Hàn nói.
Cô ta từ khi sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên bị người khác chà đạp như vậy, đúng là làm cho cô ta tức điên!
Sau khi cô ta đứng dậy, xông tới hung tợn đẩy Thư Vãn.
Thư Vãn không hề phòng bị, bị đẩy mạnh vào trong phòng vệ sinh đối diện, đầu dập vào mép bồn cầu.
Máu đỏ tươi theo mép bồn cầu chảy xuống, từng giọt lại từng giọt rơi trên mặt đất...
Sắc mặt Quý Tư Hàn trầm xuống một chút, tay ôm eo Ninh Uyển bỗng nhiên không khống chế được dùng sức.
Ninh Uyển đau đến mức nhíu chặt mày: "Tư Hàn, làm sao vậy?”
Quý Tư Hàn lập tức buông cô ta ra, bước đi tới trước mặt Thư Vãn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Ninh Uyển, bàn tay đang vươn về phía Thư Vãn đột nhiên rút lại
Hắn nhìn Thư Vãn, lạnh lùng nói ra hai chữ: "Xin lỗi.”
Thư Vãn ngẩng đầu, máu đỏ tươi che mất tầm mắt cô, làm cho cô không thấy rõ diện mạo của hắn.
Chỉ cảm thấy giờ phút này hắn giống như bóng ma bao phủ cơ thể nhỏ nhắn yếu ớt của cô, làm cho cô cực kỳ sợ hãi.
Cô không nhìn rõ hắn, nhưng nghe hiểu lời hắn nói, hắn bảo cô xin lỗi Liên Tinh Nhược, là mệnh lệnh mà không cần hỏi nguyên nhân.
Nói cách khác, trong mắt những quyền thế như bọn họ, một người bình thường như cô vĩnh viễn không có tư cách nói đúng sai với bọn họ.
Cô nhếch môi cười, có chút thê thảm, cũng có chút bất lực.
Cô vịn bồn cầu, lảo đảo đứng dậy, cúi chào về phía Liên Tinh Nhược.
"Xin lỗi, Liên tiểu thư..."
Cô khẽ cong người cúi đầu giống như người giúp việc làm sai chuyện, không hề có tôn nghiêm nào.
Nhìn thân thể gầy yếu đến mức dường như một cơn gió cũng có thể thổi bay, tim Quý Tư Hàn nghẹn lại.
Hắn nắm chặt lòng bàn tay, xoay người nhìn về phía Liên Tinh Nhược, thấy đáy mắt cô tràn ngập sát ý, mặt hắn chợt trầm xuống.
"Dạy dỗ như vậy là đủ rồi, đừng nghĩ đến việc giết người."
Liên Tinh Nhược nghe thấy những lời này, lúc này mới chuyển ánh mắt âm ngoan độc ác chậm rãi về phía Quý Tư Hàn.
"Anh hai, cô ta hại em uống nước bồn cầu, còn suýt chút nữa hại em chết đuối trong cái thứ nước dơ bẩn kia, vậy mà anh còn nói giúp cô ta.”
"Cô ấy đã xin lỗi em rồi, chuyện này dừng lại ở đây."
“Anh hai!”
Liên Tinh Nhược còn muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt cảnh cáo của Quý Tư Hàn dọa sợ.
Ở Quý gia, Quý Tư Hàn chính là trời, không ai dám ngỗ nghịch với hắn.
Nhưng hắn chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện riêng tư của bất kỳ một anh chị em nào, không phải là hắn mặc kệ mà là không có hứng thú.
Hắn đều là lãnh đạm với mọi người, chưa bao giờ thiên vị bất luận người nào, càng sẽ không giống như bây giờ vì một người xa lạ mà cảnh cáo cô ta.
Cô ta cảm thấy Quý Tư Hàn có gì đó không ổn, ánh mắt cô ta nhìn hắn dần dần trở nên đầy nghi ngờ.
"Anh hai, có phải anh biết cô ta không? Hay là nói anh vì Chu Lan mới giúp cô ta?”
"Không có bất kỳ quan hệ gì với Chu Lan, em đừng quá ngang ngược.”
Hắn lạnh lùng nhìn Liên Tinh Nhược, vẻ mặt đầy bất mãn với cô ta.
"Anh hai, anh trước kia… cũng bảo vệ Thiển Thiển như này.”
Ánh mắt Liên Tinh Nhược đầy vẻ nghi ngờ, nhìn kỹ Quý Tư Hàn từ trên xuống dưới.
Trên thế giới này, người duy nhất khiến hắn mất khống chế cảm xúc, chính là Thiển Thiển.
Lúc đó hắn giống như bây giờ, đứng ra giúp cô ấy nói chuyện, thậm chí còn liều mạng bảo vệ cô ấy!
Lời nói của Liên Tinh Nhược đã giẫm lên vảy ngược của Quý Tư Hàn, làm cho sắc mặt của hắn càng lúc càng u ám.
"Rốt cuộc phải như thế nào em mới chịu nhân nhượng cho xong chuyện?”
"Em muốn cô ta chết! Nếu không thì bán vào câu lạc bộ để cô ta sống không bằng chết! Nếu không em sẽ nói cho cô biết anh và cô ta có quan hệ mờ ám!”
Quý Tư Hàn nghe vậy, hơi nghiêng đầu, rất không tình nguyện đánh cho Thư Vãn một cái tát.
Thư Vãn không có phòng bị, mất thăng bằng ngã về phía sau ——
Lần này không còn may mắn, nơi cô ngã xuống có một cái đinh, vừa hay đâm vào sau gáy cô.
Cô nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, đôi mắt đầy sao, từ từ trở nên mờ đi không thấy ánh sáng...
Cả người cô giống như bị xé rách ra, đau đớn toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
Nhưng cô lại không hé răng, chỉ lẳng lặng nhìn Quý Tư Hàn.
Ngay cả đầu hắn cũng không thèm quay đầu lại, hoá ra cũng muốn giết cô...
Chương 171: Mất đi ý chí sống
Quý Tư Hàn không biết tình hình của Thư Vãn ở phía sau, hắn lạnh lùng hỏi Liên Tinh Nhược: “Đủ chưa?”
Cái tát này đã xua tan sự nghi ngờ của Liên Tinh Nhược.
Anh hai nhà cô ta sẽ ra sức bảo vệ người mà mình để ý chứ sẽ không ra tay đánh người.
Hắn đánh không hề nể nang như vậy, chứng tỏ hắn không có bất cứ quan hệ nào với con đĩ này cả.
Vì con đĩ Chu Lan kia nên vừa rồi hắn mới đứng ra nói chuyện giúp con đĩ này.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn vì mình mà ra tay dạy dỗ bạn của Chu Lan, chứng tỏ anh hai vẫn yêu thương mình nhất.
Vốn cô ta muốn đánh chết Thư Vãn, nhưng lại không muốn sự thương yêu của anh hai dành cho mình hao mòn nên đã từ bỏ.
“Anh hai đích thân dạy dỗ con đĩ đó giúp em, đương nhiên đã đủ rồi!”
“Anh hai, lau tay đi, bẩn…”
Quý Tư Hàn mặt không cảm xúc nhận lấy khăn ướt cúi đầu lau tay, khóe mắt lại nhìn về phía Thư Vãn đang nằm bất động dưới đất.
Thấy cô tuyệt vọng nhìn mình như thế trái tim của hắn bỗng nhiên đau nhói, khiến cả cơ thể hắn cũng đau đớn theo.
Giống như ở lại nơi này thêm một giây nữa thì hắn sẽ làm ra chuyện không lý trí nên nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bước nhanh đi ra ngoài.
Liên Tinh Nhược còn muốn đá cho Thư Vãn vài đá nhưng lại bị Quý Tư Hàn lạnh lùng trách mắng.
“Còn không đi?”
Liên Tinh Nhược đành thu chân lại, dẫn theo vệ sĩ nhanh chóng đi theo bước chân của Quý Tư Hàn.
Ninh Uyển liếc mắt nhìn Thư Vãn, hừ lạnh nói “không biết tự lượng sức mình” sau đó cũng rời đi theo hai người đó.
Nhóm người bọn họ đến trong ồn ào và đi cũng trong ồn ào, Thư Vãn hoàn toàn mất đi cảm giác.
Cô giống như một con rối sắp chết, không có bất cứ ý thức và suy nghĩ nào…
Cô nhìn thấy ánh đèn trong nhà vệ sinh, chập chờn, sau đó chìm vào trong bóng tối vô tận.
Cô cảm nhận được dòng máu nóng hổi đang chảy ra từng chút một từ phía sau đầu.
Chẳng mấy chốc đã ướt tóc và quần áo của cô, sau đó cơ thể dần trở nên lạnh lẽo…
A Lan chạy đến khi nhận được tin nhắn từ Quý Tư Hàn, thứ mà cô ấy nhìn thấy chính là Thư Vãn dường như đã chết.
Đôi tay A Lan run rẩy đặt dưới mũi Thư Vãn, không có bất cứ hơi thở nào…
Cô ấy lập tức bắt mạch, nghe tim, tất cả đều ngừng đập…
A Lan cuống cuồng đỡ Thư Vãn dậy, lại phát hiện ra phía sau đầu cô đã bị đóng đinh.
Một người luôn bình tĩnh như A Lan khi nhìn thấy cảnh này lại sốc đến mức suýt rơi nước mắt.
“Mau, mau đến đây…”
Giọng cô ấy run run kêu to về phía cửa, các bác sĩ lập tức khiêng cáng chạy vào.
Vừa lên xe cấp cứu, A Lan ra lệnh cho bác sĩ khác xử lý vết thương ở phần trán và sau đầu trước.
Mà bản thân cô ấy lại cầm máy khử rung tim, điên cuồng kích thích trái tim ngừng đập của Thư Vãn.
Trong đầu A Lan chỉ có một suy nghĩ, đó là nhất định phải cứu sống cô!
“Thư tiểu thư, cô mau tỉnh lại đi! Đừng ngủ!”
Cô ấy liên tục gọi tên Thư Vãn, mà cô gái nằm trên xe cấp cứu lại không hề có phản ứng.
A Lan lo lắng đến đỏ bừng mặt nhưng vẫn không chịu từ bỏ, ra sức cấp cứu cho cô.
“Viện trưởng, vẫn chưa có dấu hiệu sống!”
A Lan nhìn Thư Vãn tái nhợt rồi lại nhìn máy đo điện tâm đồ.
“Tăng năng lượng, tiếp tục khử rung tim!”
“Bác sĩ Thời, thông gió nhân tạo!”
“Vâng!”
Dưới sự chỉ đạo của A Lan, một nhóm bác sĩ rơi vào trong hỗn loạn.
Đôi mắt của A Lan nhìn chằm chằm vào Thư Vãn.
A Lan cảm thấy cô đã mất đi ý chí sống nên mới không cấp cứu được.
Cô ấy vội vàng nói với bác sĩ bên cạnh: “Đổi người!”
Sau khi giao máy khử rung tim trong tay cho bác sĩ khác, A Lan nửa quỳ ở trước mặt Thư Vãn, thì thầm nói chuyện ở bên tai cô.
“Thư tiểu thư, không phải cô còn có một người bạn tốt sao? Không phải cô còn muốn để lại thêm một chút tiền cho bạn cô sao?”
“Vậy thì mau tỉnh dậy đi, chỉ cần cô tỉnh lại thì cô muốn để lại cho cô ấy bao nhiêu tiền tôi cũng giúp cô!”
“Còn nữa, cô cũng không thể rời đi mà không nói lời tạm biệt với bạn tốt của mình như vậy đúng không?!”
Chương 172: Thay tôi, chăm sóc thật tốt cho cô ấy
Sam Sam, Sam Sam…
Hình như cô nghe thấy tiếng khóc của Sam Sam, níu chặt trái tim cô khiến cô không thể nào đi phía trước.
Cô đứng trong sương mù chậm rãi quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Sam Sam đang chạy về phía mình.
“Vãn Vãn, cậu đừng đi, cậu trở về đi, tớ còn có rất nhiều lời chưa nói với cậu…”
Cô mở miệng muốn đáp lại lời của Sam Sam nhưng lại phát hiện ra rằng mình không thể phát ra âm thanh.
Khí ô-xy tươi rót vào đã làm dịu đi trái tim ngột ngạt của cô.
Dần dần, sương mù tan đi, Sam Sam cũng biến mất, cô hoàn toàn chìm vào hôn mê…
“Viện trưởng Chu, tim đập lại rồi!”
“Mau, tiếp tục cho cô ấy thở ô-xy!”
Nhìn thấy số liệu liên tục thay đổi trên máy đo điện tâm đồ, cơ thể Chu Lan đột nhiên mềm nhũn.
Đây là lần đầu tiên A lan lo lắng cho một bệnh nhân đến vậy, sợ cô ấy cứ thế mà chết đi.
Bây giờ đôi tay cô ấy vẫn còn run rẩy, thậm chí không có sức để nhấc lên.
“Bác sĩ Minh, phía sau đầu cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ Minh vừa cầm máu xong, thấy viện trưởng không có sức để đứng thì biết bệnh nhân này rất quan trọng với cô ấy.
“Đã cầm máu xong, trở về rút đinh ra là được.”
Nói xong, bác sĩ Minh lại nói thêm: “May mà cây đinh này không dài lắm, không tổn thương đến mạch máu và thần kinh, nếu không đã chết não từ lâu rồi.”
A Lan gật đầu tỏ ý đã hiểu, đi lên sờ tay Thư Vãn, vừa rồi còn lạnh đến mức không có nhiệt độ, bây giờ đã ấm lên một chút.
May mà trung tâm thương mại gần bệnh viện, cũng may là cô ấy đến kịp lúc, kịp thời gian cấp cứu quý báu nếu không Thư Vãn chắc chắn sẽ chết.
Chỉ là giày vò như vậy, e rằng trong suốt hai tháng tới cô ấy sẽ không chống đỡ nổi.
Lúc A Lan đang thẩn thờ nhìn Thư Vãn đầy thương xót thì Quý Tư Hàn gọi điện đến.
“Cô ấy thế nào rồi?”
Giọng nói thờ ở của Quý Tư Hàn phát ra từ đầu bên kia, giống hỏi thăm như thường lệ khiến cho A Lan cảm thấy hắn cũng không hề quan tâm đến Thư Vãn.
“Cô ấy…”
Nhìn Thư Vãn khó khăn lắm mới cấp cứu được, A Lan nghiến răng nói: “Mất máu quá nhiều, đã hôn mê, nghỉ ngơi một khoảng thời gian thì sẽ không sao.”
Vừa rồi Quý Tư Hàn gửi tin nhắn đến nói với cô ấy, là em gái và vợ chưa cưới của hắn cùng chính hắn đã đánh Thư tiểu thư.
Bọn họ ra tay độc ác như vậy, đánh một người lành lặn thành thế này thì dựa vào đâu phải đi ngược lại tâm nguyện của Thư Vãn, để cho hắn biết tình hình của cô!
A Lan luôn tôn trọng Quý Tư Hàn, nhưng kỳ lạ thay lúc này cô ấy lại có chút oán giận hắn, tại sao muốn đánh Thư Vãn và tại sao muốn đánh phụ nữ?!
Dường như cô ấy đồng cảm sâu sắc, thể hiện sự bất công thay cho Thư Vãn!
Bên kia im lặng một lúc mới hờ hững nói: “Thay tôi, chăm sóc thật tốt cho cô ấy.”
Nghe vậy A Lan khẽ nhíu mày, không hiểu thay thế mà Quý Tư Hàn nói là có ý gì thì hắn đã cúp máy.
Đúng lúc xe cấp cứu đến phòng cấp cứu, cô ấy cũng không có thời gian suy nghĩ, vội cầm điện thoại lên, nhanh chóng xuống xe đẩy Thư Vãn vào phòng cấp cứu.
Cây đinh phía sau đầu phải lập tức phẫu thuật lấy ra, A Lan không dừng bước thay đồ vô trùng, đích thân làm phẫu thuật.
Viện trưởng ra tay, cùng với một số bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện, ca phẫu thuật lấy đinh đã diễn ra suôn sẻ.
Sau khi A Lan sắp xếp cho Thư Vãn vào phòng bệnh VIP thì cởi đồ phẫu thuật ra, đi đến văn phòng.
“Viện trưởng.”
Vừa ngồi xuống bàn làm việc thì một y tá đi theo đến hiện trường đã đưa cho A Lan điện thoại, túi xách và túi giấy GUCCI cô ấy nhặt được.
“Có lẽ những thứ này là của bệnh nhân kia, tôi nhặt giúp cô ấy.”
Sau khi nhận lấy ba thứ này, A Lan nhìn y tá với ánh mắt khen ngợi: “Tốt lắm, rất chu đáo.”
Y tá đỏ mặt, nói “Vậy viện trưởng, tôi đi làm việc trước” rồi rời khỏi phòng viện trưởng.
A Lan vừa định đặt những thứ này sang một bên trước, thì có một người tên “Sam Sam” gọi đến.
Nhìn thấy cái tên này A Lan mới hiểu ra, người bạn trong miệng Thư Vãn chính là Kiểu tiểu thư lần trước gọi mình là cô gái xinh đẹp.
Cô ho ra đều là bọt màu hồng, ho hết vào trong nước, nhuộm đỏ nước bồn cầu
Vệ sĩ thấy vậy hoảng sợ, còn tưởng cô ho ra máu, vội vàng kéo cô dậy.
Đột nhiên hít thở được không khí, Thư Vãn lấy bình tĩnh lại nhưng vẫn không ngừng ho khan.
Vẫn ho ra đờm bọt màu hồng, đây là triệu chứng của giai đoạn cuối.
Liên Tinh Nhược không biết chuyện này, còn tưởng Thư Vãn bị đuối nước làm tổn thương dạ dày, có chút tức giận, nhưng vẫn cắn răng trừng mắt nhìn cô.
“Đây là do cô tự làm tự chịu báo ứng tương xứng, đáng đời sặc chết!”
Liên Tinh Nhược hung tợn nói, hất cằm với vệ sĩ, vệ sĩ lập tức buông Thư Vãn ra.
“Lần này buông tha cô trước, lần sau nếu lại dám phản kháng, đừng nghĩ còn sống đi ra ngoài!”
Liên Tinh Nhược bỏ lại những lời khó nghe, sau đó kéo cánh tay Ninh Uyển xoay người rời đi.
Ai ngờ còn chưa đi ra được hai bước, cổ đã bị một đôi tay ướt át từ sau lưng bóp chặt.
Liên Tinh Nhược còn chưa kịp quay đầu lại, đã nghe thấy giọng nói yếu ớt không có sức nghiến răng nghiến lợi của Thư Vãn từ sau tai truyền đến ——
"Liên tiểu thư còn chưa nếm thử mùi nước bồn cầu, sao có thể đi như vậy chứ..."
Thân thể Liên Tinh Nhược run lên, trong đầu vừa hiện lên suy nghĩ ‘ả đàn bà này sẽ không cho cô ta uống nước bồn cầu chứ', thì đầu cô ta đã bị ấn vào trong bồn cầu.
Thư Vãn dốc hết sức lực toàn thân, ấn mạnh Liên Tinh Nhược vào trong bồn cầu, dùng hai tay bóp cổ cô ta, sống chết cũng không buông tay.
Vệ sĩ xông lên muốn giữ cô lại, lại bị cô quát lớn: "Các người không muốn cô ta chết thì cứ việc đến bắt tôi!”
Cô bóp chặt huyệt Mệnh Môn của Liên Tinh Nhược, bọn họ mà dám xông tới thì cô dám dùng sức bóp chết Liên Tinh Nhược.
Dù sao cô cũng sắp chết, kéo theo một danh viện làm đệm lưng cũng không phải không được!
Ninh Uyển không nghĩ tới bình thường Thư Vãn trông cô nhu nhược yếu đuối, lại cứng rắn liều mạng như vậy.
Sau đó Ninh Uyển ra hiệu cho vệ sĩ đừng lộn xộn, lặng lẽ vòng ra sau lưng Thư Vãn, nhân lúc cô không chú ý, túm tóc cô kéo về phía sau.
Trên da đầu tê dại đau đớn, khiến tay Thư Vãn giảm bớt sức lực theo bản năng.
Liên Tinh Nhược nhân cơ hội giãy dụa đẩy Thư Vãn ra, nằm sấp sang một bên, điên cuồng hít thở.
Còn Thư Vãn mất đi lực khống chế, chỉ có thể cố gắng chống đỡ thân thể đi đối phó Ninh Uyển.
Trong lúc hai người giằng co, cô không cẩn thận đẩy Ninh Uyển.
Lúc Ninh Uyển muốn ngã xuống đất, một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy eo cô ta.
Người đàn ông có khuôn mặt góc cạnh sắc bén như dao, đôi mắt anh đào lạnh nhạt xa cách, mặc âu phục màu đen được thêu tinh xảo, cả người toát ra khí chất vừa u ám vừa chói mắt như sao.
Sau khi hắn đỡ Ninh Uyển đứng vững, cũng không kịp buông tay đặt ở eo cô ta ra, mà đã lạnh lùng ngạo nghễ nhìn Thư Vãn.
“Vị hôn thê của tôi mà cô cũng dám động, cô là cái thá gì ——"
Giọng nói lạnh lùng của Quý Tư Hàn từ đỉnh đầu nện xuống, nhịp tim đang tăng nhanh đến gần như nghẹt thở bỗng nhiên nguội lạnh.
Cả người Thư Vãn ướt sũng, hai má sưng tấy, tóc tai rối bời, nhếch nhát, cũng không địch lại lời nói tổn thương của hắn.
Cô ôm cánh tay đông cứng lạnh lẽo đến phát run, cúi đầu vô hồn, nhìn chằm chằm mũi chân mình, chờ đợi đám người nắm quyền lực coi thường người khác này phán quyết.
“Tư Hàn, sao anh lại tới đây?”
Ninh Uyển nhìn thấy Quý Tư Hàn không buông mình ra, có chút kinh hỉ, nhưng so với kinh hỉ thì càng khiếp sợ hơn.
Quý Tư Hàn bận rộn sao lại đột nhiên đến trung tâm thương mại? Còn vào nhà vệ sinh nữ?
"Đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy vệ sĩ của bọn em kéo người vào trung tâm thương mại, cho nên đi theo xem thử."
"Thì ra là như thế."
Lời nói của hắn đã xua tan nghi ngờ của Ninh Uyển, cô ta thay đổi vẻ tàn nhẫn vừa rồi, dịu dàng ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng với hắn.
"Tư Hàn, anh tới đúng lúc lắm, cô Thư Vãn này ở bệnh viện vô lễ với Tinh Nhược thì thôi đi, vừa rồi cô còn ấn đầu Tinh Nhược vào trong bồn cầu, mấy người bọn em không khống chế được cô ta, anh mau giúp Tinh Nhược dạy cho cô ta một bài học đi!"
Quý Tư Hàn không trả lời cô, lại vỗ vỗ tay cô ta để trấn an.
Động tác này không hiểu sao lại làm cho tâm trạng Ninh Uyển sung sướng, cho rằng trong lòng hắn vẫn có cô ta, cho nên được một tấc tiến một thước càng áp sát cơ thể vào hắn.
Đáy mắt Quý Tư Hàn hiện lên vẻ chán ghét, chợt lóe rồi biến mất, sau đó nhanh chóng che dấu khôi phục thành dáng vẻ lãnh đạm xa cách.
Hắn xoay người, nhàn nhạt nhìn lướt qua Thư Vãn, rồi lạnh lùng nhìn về phía Liên Tinh Nhược.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Thư Vãn cho rằng hắn đang hỏi mình, chậm rãi ngẩng đầu lên thì thấy hắn chả thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Thì ra hắn không hỏi cô, mà hỏi Liên Tinh Nhược...
Cũng đúng, hắn làm sao có thể chủ động hỏi cô trước mắt Ninh Uyển.
Bây giờ cô chỉ là một người xa lạ trong mắt hắn, có lẽ còn không bằng một người xa lạ.
Câu nói "cô là cái thá gì" vẫn quanh quẩn bên tai, làm cho cô đau đến xé ruột xé gan.
Chương 170: Đánh cô một cái tát
Liên Tinh Nhược từ từ hít thở, tức giận đến mức cả người đều phát run, hoàn toàn không nghe Quý Tư Hàn nói.
Cô ta từ khi sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên bị người khác chà đạp như vậy, đúng là làm cho cô ta tức điên!
Sau khi cô ta đứng dậy, xông tới hung tợn đẩy Thư Vãn.
Thư Vãn không hề phòng bị, bị đẩy mạnh vào trong phòng vệ sinh đối diện, đầu dập vào mép bồn cầu.
Máu đỏ tươi theo mép bồn cầu chảy xuống, từng giọt lại từng giọt rơi trên mặt đất...
Sắc mặt Quý Tư Hàn trầm xuống một chút, tay ôm eo Ninh Uyển bỗng nhiên không khống chế được dùng sức.
Ninh Uyển đau đến mức nhíu chặt mày: "Tư Hàn, làm sao vậy?”
Quý Tư Hàn lập tức buông cô ta ra, bước đi tới trước mặt Thư Vãn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Ninh Uyển, bàn tay đang vươn về phía Thư Vãn đột nhiên rút lại
Hắn nhìn Thư Vãn, lạnh lùng nói ra hai chữ: "Xin lỗi.”
Thư Vãn ngẩng đầu, máu đỏ tươi che mất tầm mắt cô, làm cho cô không thấy rõ diện mạo của hắn.
Chỉ cảm thấy giờ phút này hắn giống như bóng ma bao phủ cơ thể nhỏ nhắn yếu ớt của cô, làm cho cô cực kỳ sợ hãi.
Cô không nhìn rõ hắn, nhưng nghe hiểu lời hắn nói, hắn bảo cô xin lỗi Liên Tinh Nhược, là mệnh lệnh mà không cần hỏi nguyên nhân.
Nói cách khác, trong mắt những quyền thế như bọn họ, một người bình thường như cô vĩnh viễn không có tư cách nói đúng sai với bọn họ.
Cô nhếch môi cười, có chút thê thảm, cũng có chút bất lực.
Cô vịn bồn cầu, lảo đảo đứng dậy, cúi chào về phía Liên Tinh Nhược.
"Xin lỗi, Liên tiểu thư..."
Cô khẽ cong người cúi đầu giống như người giúp việc làm sai chuyện, không hề có tôn nghiêm nào.
Nhìn thân thể gầy yếu đến mức dường như một cơn gió cũng có thể thổi bay, tim Quý Tư Hàn nghẹn lại.
Hắn nắm chặt lòng bàn tay, xoay người nhìn về phía Liên Tinh Nhược, thấy đáy mắt cô tràn ngập sát ý, mặt hắn chợt trầm xuống.
"Dạy dỗ như vậy là đủ rồi, đừng nghĩ đến việc giết người."
Liên Tinh Nhược nghe thấy những lời này, lúc này mới chuyển ánh mắt âm ngoan độc ác chậm rãi về phía Quý Tư Hàn.
"Anh hai, cô ta hại em uống nước bồn cầu, còn suýt chút nữa hại em chết đuối trong cái thứ nước dơ bẩn kia, vậy mà anh còn nói giúp cô ta.”
"Cô ấy đã xin lỗi em rồi, chuyện này dừng lại ở đây."
“Anh hai!”
Liên Tinh Nhược còn muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt cảnh cáo của Quý Tư Hàn dọa sợ.
Ở Quý gia, Quý Tư Hàn chính là trời, không ai dám ngỗ nghịch với hắn.
Nhưng hắn chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện riêng tư của bất kỳ một anh chị em nào, không phải là hắn mặc kệ mà là không có hứng thú.
Hắn đều là lãnh đạm với mọi người, chưa bao giờ thiên vị bất luận người nào, càng sẽ không giống như bây giờ vì một người xa lạ mà cảnh cáo cô ta.
Cô ta cảm thấy Quý Tư Hàn có gì đó không ổn, ánh mắt cô ta nhìn hắn dần dần trở nên đầy nghi ngờ.
"Anh hai, có phải anh biết cô ta không? Hay là nói anh vì Chu Lan mới giúp cô ta?”
"Không có bất kỳ quan hệ gì với Chu Lan, em đừng quá ngang ngược.”
Hắn lạnh lùng nhìn Liên Tinh Nhược, vẻ mặt đầy bất mãn với cô ta.
"Anh hai, anh trước kia… cũng bảo vệ Thiển Thiển như này.”
Ánh mắt Liên Tinh Nhược đầy vẻ nghi ngờ, nhìn kỹ Quý Tư Hàn từ trên xuống dưới.
Trên thế giới này, người duy nhất khiến hắn mất khống chế cảm xúc, chính là Thiển Thiển.
Lúc đó hắn giống như bây giờ, đứng ra giúp cô ấy nói chuyện, thậm chí còn liều mạng bảo vệ cô ấy!
Lời nói của Liên Tinh Nhược đã giẫm lên vảy ngược của Quý Tư Hàn, làm cho sắc mặt của hắn càng lúc càng u ám.
"Rốt cuộc phải như thế nào em mới chịu nhân nhượng cho xong chuyện?”
"Em muốn cô ta chết! Nếu không thì bán vào câu lạc bộ để cô ta sống không bằng chết! Nếu không em sẽ nói cho cô biết anh và cô ta có quan hệ mờ ám!”
Quý Tư Hàn nghe vậy, hơi nghiêng đầu, rất không tình nguyện đánh cho Thư Vãn một cái tát.
Thư Vãn không có phòng bị, mất thăng bằng ngã về phía sau ——
Lần này không còn may mắn, nơi cô ngã xuống có một cái đinh, vừa hay đâm vào sau gáy cô.
Cô nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, đôi mắt đầy sao, từ từ trở nên mờ đi không thấy ánh sáng...
Cả người cô giống như bị xé rách ra, đau đớn toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
Nhưng cô lại không hé răng, chỉ lẳng lặng nhìn Quý Tư Hàn.
Ngay cả đầu hắn cũng không thèm quay đầu lại, hoá ra cũng muốn giết cô...
Chương 171: Mất đi ý chí sống
Quý Tư Hàn không biết tình hình của Thư Vãn ở phía sau, hắn lạnh lùng hỏi Liên Tinh Nhược: “Đủ chưa?”
Cái tát này đã xua tan sự nghi ngờ của Liên Tinh Nhược.
Anh hai nhà cô ta sẽ ra sức bảo vệ người mà mình để ý chứ sẽ không ra tay đánh người.
Hắn đánh không hề nể nang như vậy, chứng tỏ hắn không có bất cứ quan hệ nào với con đĩ này cả.
Vì con đĩ Chu Lan kia nên vừa rồi hắn mới đứng ra nói chuyện giúp con đĩ này.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn vì mình mà ra tay dạy dỗ bạn của Chu Lan, chứng tỏ anh hai vẫn yêu thương mình nhất.
Vốn cô ta muốn đánh chết Thư Vãn, nhưng lại không muốn sự thương yêu của anh hai dành cho mình hao mòn nên đã từ bỏ.
“Anh hai đích thân dạy dỗ con đĩ đó giúp em, đương nhiên đã đủ rồi!”
“Anh hai, lau tay đi, bẩn…”
Quý Tư Hàn mặt không cảm xúc nhận lấy khăn ướt cúi đầu lau tay, khóe mắt lại nhìn về phía Thư Vãn đang nằm bất động dưới đất.
Thấy cô tuyệt vọng nhìn mình như thế trái tim của hắn bỗng nhiên đau nhói, khiến cả cơ thể hắn cũng đau đớn theo.
Giống như ở lại nơi này thêm một giây nữa thì hắn sẽ làm ra chuyện không lý trí nên nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bước nhanh đi ra ngoài.
Liên Tinh Nhược còn muốn đá cho Thư Vãn vài đá nhưng lại bị Quý Tư Hàn lạnh lùng trách mắng.
“Còn không đi?”
Liên Tinh Nhược đành thu chân lại, dẫn theo vệ sĩ nhanh chóng đi theo bước chân của Quý Tư Hàn.
Ninh Uyển liếc mắt nhìn Thư Vãn, hừ lạnh nói “không biết tự lượng sức mình” sau đó cũng rời đi theo hai người đó.
Nhóm người bọn họ đến trong ồn ào và đi cũng trong ồn ào, Thư Vãn hoàn toàn mất đi cảm giác.
Cô giống như một con rối sắp chết, không có bất cứ ý thức và suy nghĩ nào…
Cô nhìn thấy ánh đèn trong nhà vệ sinh, chập chờn, sau đó chìm vào trong bóng tối vô tận.
Cô cảm nhận được dòng máu nóng hổi đang chảy ra từng chút một từ phía sau đầu.
Chẳng mấy chốc đã ướt tóc và quần áo của cô, sau đó cơ thể dần trở nên lạnh lẽo…
A Lan chạy đến khi nhận được tin nhắn từ Quý Tư Hàn, thứ mà cô ấy nhìn thấy chính là Thư Vãn dường như đã chết.
Đôi tay A Lan run rẩy đặt dưới mũi Thư Vãn, không có bất cứ hơi thở nào…
Cô ấy lập tức bắt mạch, nghe tim, tất cả đều ngừng đập…
A Lan cuống cuồng đỡ Thư Vãn dậy, lại phát hiện ra phía sau đầu cô đã bị đóng đinh.
Một người luôn bình tĩnh như A Lan khi nhìn thấy cảnh này lại sốc đến mức suýt rơi nước mắt.
“Mau, mau đến đây…”
Giọng cô ấy run run kêu to về phía cửa, các bác sĩ lập tức khiêng cáng chạy vào.
Vừa lên xe cấp cứu, A Lan ra lệnh cho bác sĩ khác xử lý vết thương ở phần trán và sau đầu trước.
Mà bản thân cô ấy lại cầm máy khử rung tim, điên cuồng kích thích trái tim ngừng đập của Thư Vãn.
Trong đầu A Lan chỉ có một suy nghĩ, đó là nhất định phải cứu sống cô!
“Thư tiểu thư, cô mau tỉnh lại đi! Đừng ngủ!”
Cô ấy liên tục gọi tên Thư Vãn, mà cô gái nằm trên xe cấp cứu lại không hề có phản ứng.
A Lan lo lắng đến đỏ bừng mặt nhưng vẫn không chịu từ bỏ, ra sức cấp cứu cho cô.
“Viện trưởng, vẫn chưa có dấu hiệu sống!”
A Lan nhìn Thư Vãn tái nhợt rồi lại nhìn máy đo điện tâm đồ.
“Tăng năng lượng, tiếp tục khử rung tim!”
“Bác sĩ Thời, thông gió nhân tạo!”
“Vâng!”
Dưới sự chỉ đạo của A Lan, một nhóm bác sĩ rơi vào trong hỗn loạn.
Đôi mắt của A Lan nhìn chằm chằm vào Thư Vãn.
A Lan cảm thấy cô đã mất đi ý chí sống nên mới không cấp cứu được.
Cô ấy vội vàng nói với bác sĩ bên cạnh: “Đổi người!”
Sau khi giao máy khử rung tim trong tay cho bác sĩ khác, A Lan nửa quỳ ở trước mặt Thư Vãn, thì thầm nói chuyện ở bên tai cô.
“Thư tiểu thư, không phải cô còn có một người bạn tốt sao? Không phải cô còn muốn để lại thêm một chút tiền cho bạn cô sao?”
“Vậy thì mau tỉnh dậy đi, chỉ cần cô tỉnh lại thì cô muốn để lại cho cô ấy bao nhiêu tiền tôi cũng giúp cô!”
“Còn nữa, cô cũng không thể rời đi mà không nói lời tạm biệt với bạn tốt của mình như vậy đúng không?!”
Chương 172: Thay tôi, chăm sóc thật tốt cho cô ấy
Sam Sam, Sam Sam…
Hình như cô nghe thấy tiếng khóc của Sam Sam, níu chặt trái tim cô khiến cô không thể nào đi phía trước.
Cô đứng trong sương mù chậm rãi quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Sam Sam đang chạy về phía mình.
“Vãn Vãn, cậu đừng đi, cậu trở về đi, tớ còn có rất nhiều lời chưa nói với cậu…”
Cô mở miệng muốn đáp lại lời của Sam Sam nhưng lại phát hiện ra rằng mình không thể phát ra âm thanh.
Khí ô-xy tươi rót vào đã làm dịu đi trái tim ngột ngạt của cô.
Dần dần, sương mù tan đi, Sam Sam cũng biến mất, cô hoàn toàn chìm vào hôn mê…
“Viện trưởng Chu, tim đập lại rồi!”
“Mau, tiếp tục cho cô ấy thở ô-xy!”
Nhìn thấy số liệu liên tục thay đổi trên máy đo điện tâm đồ, cơ thể Chu Lan đột nhiên mềm nhũn.
Đây là lần đầu tiên A lan lo lắng cho một bệnh nhân đến vậy, sợ cô ấy cứ thế mà chết đi.
Bây giờ đôi tay cô ấy vẫn còn run rẩy, thậm chí không có sức để nhấc lên.
“Bác sĩ Minh, phía sau đầu cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ Minh vừa cầm máu xong, thấy viện trưởng không có sức để đứng thì biết bệnh nhân này rất quan trọng với cô ấy.
“Đã cầm máu xong, trở về rút đinh ra là được.”
Nói xong, bác sĩ Minh lại nói thêm: “May mà cây đinh này không dài lắm, không tổn thương đến mạch máu và thần kinh, nếu không đã chết não từ lâu rồi.”
A Lan gật đầu tỏ ý đã hiểu, đi lên sờ tay Thư Vãn, vừa rồi còn lạnh đến mức không có nhiệt độ, bây giờ đã ấm lên một chút.
May mà trung tâm thương mại gần bệnh viện, cũng may là cô ấy đến kịp lúc, kịp thời gian cấp cứu quý báu nếu không Thư Vãn chắc chắn sẽ chết.
Chỉ là giày vò như vậy, e rằng trong suốt hai tháng tới cô ấy sẽ không chống đỡ nổi.
Lúc A Lan đang thẩn thờ nhìn Thư Vãn đầy thương xót thì Quý Tư Hàn gọi điện đến.
“Cô ấy thế nào rồi?”
Giọng nói thờ ở của Quý Tư Hàn phát ra từ đầu bên kia, giống hỏi thăm như thường lệ khiến cho A Lan cảm thấy hắn cũng không hề quan tâm đến Thư Vãn.
“Cô ấy…”
Nhìn Thư Vãn khó khăn lắm mới cấp cứu được, A Lan nghiến răng nói: “Mất máu quá nhiều, đã hôn mê, nghỉ ngơi một khoảng thời gian thì sẽ không sao.”
Vừa rồi Quý Tư Hàn gửi tin nhắn đến nói với cô ấy, là em gái và vợ chưa cưới của hắn cùng chính hắn đã đánh Thư tiểu thư.
Bọn họ ra tay độc ác như vậy, đánh một người lành lặn thành thế này thì dựa vào đâu phải đi ngược lại tâm nguyện của Thư Vãn, để cho hắn biết tình hình của cô!
A Lan luôn tôn trọng Quý Tư Hàn, nhưng kỳ lạ thay lúc này cô ấy lại có chút oán giận hắn, tại sao muốn đánh Thư Vãn và tại sao muốn đánh phụ nữ?!
Dường như cô ấy đồng cảm sâu sắc, thể hiện sự bất công thay cho Thư Vãn!
Bên kia im lặng một lúc mới hờ hững nói: “Thay tôi, chăm sóc thật tốt cho cô ấy.”
Nghe vậy A Lan khẽ nhíu mày, không hiểu thay thế mà Quý Tư Hàn nói là có ý gì thì hắn đã cúp máy.
Đúng lúc xe cấp cứu đến phòng cấp cứu, cô ấy cũng không có thời gian suy nghĩ, vội cầm điện thoại lên, nhanh chóng xuống xe đẩy Thư Vãn vào phòng cấp cứu.
Cây đinh phía sau đầu phải lập tức phẫu thuật lấy ra, A Lan không dừng bước thay đồ vô trùng, đích thân làm phẫu thuật.
Viện trưởng ra tay, cùng với một số bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện, ca phẫu thuật lấy đinh đã diễn ra suôn sẻ.
Sau khi A Lan sắp xếp cho Thư Vãn vào phòng bệnh VIP thì cởi đồ phẫu thuật ra, đi đến văn phòng.
“Viện trưởng.”
Vừa ngồi xuống bàn làm việc thì một y tá đi theo đến hiện trường đã đưa cho A Lan điện thoại, túi xách và túi giấy GUCCI cô ấy nhặt được.
“Có lẽ những thứ này là của bệnh nhân kia, tôi nhặt giúp cô ấy.”
Sau khi nhận lấy ba thứ này, A Lan nhìn y tá với ánh mắt khen ngợi: “Tốt lắm, rất chu đáo.”
Y tá đỏ mặt, nói “Vậy viện trưởng, tôi đi làm việc trước” rồi rời khỏi phòng viện trưởng.
A Lan vừa định đặt những thứ này sang một bên trước, thì có một người tên “Sam Sam” gọi đến.
Nhìn thấy cái tên này A Lan mới hiểu ra, người bạn trong miệng Thư Vãn chính là Kiểu tiểu thư lần trước gọi mình là cô gái xinh đẹp.
Bình luận facebook