-
Chương 173-174
Chương 173: Người nhà họ Quý quá không coi ai ra gì
Vốn Sam Sam làm ca đêm nhưng không hiểu sao trong lòng lại bất an, mắt trái cứ giật liên tục.
Điều đầu tiên cô ấy nghĩ đến chính là Thư Vãn, vội gọi điện thoại cho cô liên tục vài cuộc nhưng không có ai nghe máy.
Cô ấy có chút lo lắng bèn xin phép rồi lập tức chạy đến căn hộ, vừa đi vừa gọi điện thoại.
Ngay khi cô ấy vừa mở cửa căn hộ ra thì điện thoại được kết nối.
Sam Sam lập tức thở phào, vội vàng hỏi: “Vãn Vãn, cậu đang làm gì thế? Sao không nghe điện thoại? Làm tớ lo muốn chết!”
Đầu bên kia điện thoại không phải là giọng của Thư Vãn mà là một giọng nữ: “Bạn của Thư tiểu thư sao?”
Nghe thấy là người lạ bắt máy, trái tim Sam Sam chợt lộp bộp.
“Là tôi, cô là?”
“Tôi là bác sĩ Chu, lần trước đã gặp ở căn hộ của cô.”
“Bác sĩ Chu?”
Sam Sam nhíu mày, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng và không hiểu.
“Sao cô lại nghe điện thoại của Vãn Vãn, cậu ấy đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không xảy ra chuyện gì cả, cô đừng lo lắng quá.”
Nghĩ đến lần trước Thư Vãn điên cuồng nháy mắt với mình nên A Lan không dám nói thật với Sam Sam.
Nhưng Sam Sam lại cảm thấy không đúng: “Bác sĩ Chu, cô đừng gạt tôi. Mỗi lần Vãn Vãn tái phát bệnh tim thì trong lòng tôi sẽ rất thấp thỏm, tôi có thể cảm nhận được cậu ấy xảy ra chuyện, cô mau nói cho tôi biết rốt cuộc bây giờ cậu ấy đang ở đâu?”
Thấy không thể giấu được, A Lan đành phải nói sự thật với Sam Sam, nhưng không nói chuyện suy tim mà chỉ nói cô hôn mê.
Nghe thấy Thư Vãn hôn mê, Sam Sam suýt ngã quỵ.
Cô ấy vịn cửa, run giọng nói: “Bác, bác sĩ Chu, phiền cô nói cho tôi biết địa chỉ của bệnh viện…”
A Lan nói cho Sam Sam biết địa chỉ và ổn định cảm xúc của cô ấy: “Kiều tiểu thư, cô đừng lo lắng, cô ấy ở bệnh viện của tôi tôi sẽ luôn chú ý đến cô ấy. Trước tiên cô chuẩn bị một ít quần áo cho cô ấy, tình hình của Thư Vãn bây giờ có lẽ phải nằm viện một thời gian.”
Giọng nói bình tĩnh của A Lan mang đến một chút tác dụng cho Sam Sam.
Cô ấy ổn định cơ thể, nói tiếng cảm ơn rồi cúp máy, run rẩy đi vào phòng ngủ của Thư Vãn.
Sam Sam lật đật gói vài bộ quần áo, lấy đồ vệ sinh cá nhân rồi vội vàng lái xe đến bệnh viện.
A Lan đang kiểm tra chi tiết cho Thư Vãn, thấy Sam Sam thở hồng hộc chạy vào thì vội bỏ ống nghe xuống, nhìn cô ấy.
“Kiểu tiểu thư, cô đừng vội vàng như vậy, dễ bị sốc hông.”
Bây giờ Sam Sam nào đâu để ý đến chuyện có sốc hông hay không, thả đồ xuống cô ấy vội vàng đi đến trước mặt Thư Vãn.
Khi nhìn thấy Thư Vãn nằm trên giường bệnh, trên trán quấn một lớp băng gạc thì sắc mặt Sam Sam bỗng thay đổi.
Cô ấy nhào đến, giơ đôi bàn tay run rẩy lên sờ vào vết thương trên trán Thư Vãn, trong mắt đều là đau lòng và nghi ngờ.
“Bác sĩ Chu, không phải Vãn Vãn nhà tôi tái phát bệnh tim mới hôn mê sao? Sao trên trán lại có vết thương?”
Sam Sam quay đầu lại, nhìn thẳng vào A Lan với đôi mắt mờ mịt, khiến cho A Lan hổ thẹn đến mức không dám nhìn thẳng.
“Hôm nay vì giúp tôi mà Thư tiểu thư đã đắc tội với em họ của Quý tổng, nên mới bị cô ta trả thù ở trung tâm thương mại…”
A Lan kể cho Sam Sam nghe tất cả mọi chuyện đã xảy ra, không hề giấu diếm.
Sau khi nghe xong cả người Sam Sam đều sững sờ, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Thực sự cô ấy không ngờ, vì để bảo vệ em gái và vợ chưa cưới của mình mà Quý Tư Hàn lại ra tay với Thư Vãn như vậy.
Thư Vãn đã đi theo hắn năm năm, cho dù chỉ xem cô là một công cụ thì cũng không đến nỗi tàn nhẫn với cô đến mức này chứ?
“Kiều tiểu thư, cô ấy trở thành như thế này có liên quan rất lớn đến tôi, thật sự xin lỗi.”
A Lan rất trịnh trọng cúi đầu nói xin lỗi với Sam Sam, nhưng lại khiến cho Sam Sam không biết phải nói gì.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào vết thương trên trán Thư Vãn, trầm tư một lúc rồi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn A Lan đang áy náy.
“Không trách cô, là người nhà họ Quý không coi ai ra gì, đánh Vãn Vãn nhà tôi thành thế này…”
Nắm tay của Sam Sam siết chặt từng chút một, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, trong đôi mắt xinh đẹp cũng dần tràn đầy căm hận.
“Bác sĩ Chu, cô biết em họ của Quý Tư Hàn ở đâu không?”
Cô ấy không đánh lại Quý Tư Hàn, nhưng vẫn có một vài phương pháp uy hiếp phụ nữ.
Ninh Uyển chỉ là đồng lõa, tạm thời cũng chỉ có thể nhịn.
Nhưng em họ của Quý Tư Hàn lại là chủ mưu, cô ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Chương 174: Bản thân phải mạnh mẽ trước rồi mới trả thù
A Lan ngây người, hỏi: “Kiều tiểu thư, cô muốn đi tìm cô ta tính sổ sao?”
Sam Sam siết chặt hai tay, căm hận nói: “Cô ta đánh Vãn Vãn nhà tôi thành thế này, đương nhiên tôi phải đi tìm cô ta tính sổ chứ!”
A Lan nghẹt thở, vừa rồi cô ấy đã tìm hiểu một chút về tình hình của Sam Sam.
Cũng là trẻ mồ côi giống như Thư Vãn, không quyền không thế, không có bất cứ bối cảnh nào.
Làm sao cô ấy có thể đấu lại được Liên Tinh Nhược, e là còn chưa bước vào cửa nhà họ Liên đã bị đuổi ra ngoài.
Đương nhiên, đây là trong trường hợp may mắn, nếu không may gặp phải Liên Tinh Nhược thì có thể sẽ mất nửa cái mạng.
A Lan suy nghĩ một chút rồi mở miệng khuyên Sam Sam: “Kiều tiểu thư, Liên tiểu thư lòng dạ độc ác đã quen, cô không phải là đối thủ của cô ta đâu, vả lại bên cạnh cô ta còn có rất nhiều vệ sĩ, nếu cô tìm cô ta tính sổ bị thương thì ai sẽ chăm sóc cho Thư tiểu thư?”
Lời này làm cho Sam Sam bình tĩnh lại một chút, với tình tình của Vãn Vãn bây giờ cô ấy cũng không tiện rời đi, nhưng cô ấy lại rất không cam lòng.
“Lẽ nào như vậy là xong ư?”
“Đương nhiên không thể như vậy là xong!”
Sam Sam rất ngạc nhiên, nhìn A Lan không hiểu ý trong lời nói của cô ấy.
Trong đôi mắt xinh đẹp của A Lan hiện lên sự lạnh nhạt: “Đối phó với loại người cậy quyền làm càn như thế này, chỉ dùng vũ lực là không đủ, như thế sẽ không thể làm tổn thương được họ mà ngược lại chỉ sẽ hại mình, nếu muốn đối phó bọn họ thì phải mưu hại từ từ…”
Xúc động sẽ không giải quyết được vấn đề, chỉ có bản thân mạnh mẽ trước thì mới có năng lực trả thù.
Giống như đối phó với Tô Ngôn, cho dù tốn thời gian mười năm thì cô ấy cũng không cảm thấy chậm, bởi vì cô ấy muốn trả thù và cũng muốn an toàn thoát thân.
Dáng vẻ lạnh nhạt của cô ấy rơi vào trong mắt Sam Sam, khiến cho Sam Sam cảm thấy dường như trong lòng cô ấy cũng chất chứa rất nhiều hận thù.
Nhưng bác sĩ Chu đã ở địa vị cao lại có năng lực, lẽ nào còn có người mà cô ấy không đối phó được, có thù mà không trả được ư?
A Lan vỗ vai Sam Sam: “Thư tiểu thư trở thành thế này là do tôi liên lụy cô ấy nên chuyện đối phó với Liên tiểu thư, cứ giao cho tôi nhé.”
Sam Sam và Thư Vãn đều là người có cảnh đời đáng thương, không đáng phải chịu những điều này.
Mặc dù cuộc đời của A Lan cũng không tốt hơn họ đến đâu, nhưng bây giờ cô ấy đã có chút năng lực có thể bảo vệ chính mình, cô ấy không sợ.
“Nhưng mà…”
Sam Sam còn muốn nói gì đó nhưng lại bị A Lan ngắt lời: “Nhiệm vụ của cô chính là chăm sóc tốt cho Thư tiểu thư!”
Nói xong, A Lan nở nụ cười dịu dàng với Sam Sam để Sam Sam tạm thời không suy nghĩ chuyện này nữa, sau đó nhìn về phía Thư Vãn.
Nhìn thấy cô đau đớn đến đầm đìa mồ hôi lạnh trong cơn hôn mê, Sam Sam rất đau lòng, vội vàng lấy khăn ra lau mồ hôi cho cô.
Sau khi lau khô, cô ấy quay đầu lại hơi lo lắng hỏi A Lan: “Bác sĩ Chu, tim của Vãn Vãn nhà tôi vẫn ổn chứ?”
Vãn Vãn nhà cô vốn đã mắc bệnh tim bẩm sinh nên trong cuộc sống hàng ngày đều phải cẩn thận, huống hồ là bị người ta đánh hôn mê.
Cô ấy rất lo lắng trái tim của Vãn Vãn sẽ vì thế mà bị tổn thương, giống như trước đây sau khi bị đá hai lần, cơ thể cô cũng càng thêm yếu ớt.
Nhìn Sam Sam, A Lan có hơi không biết nên mở miệng thế nào.
Vấn đề sống chết này, với tư cách là một bác sĩ cô ấy nên thông báo trực tiếp.
Nhưng chưa có được sự đồng ý của bệnh nhân, A Lan cũng không thể tự mình đưa ra quyết định.
Cộng thêm vẻ mặt đầy lo lắng của Sam Sam, cô ấy cũng sợ đối phương không thể chịu đựng nổi.
Sau khi im lặng trong giây lát, A Lan nói với Sam Sam: “Tình hình cụ thể vẫn phải kiểm tra thêm, đợi cô ấy tỉnh lại tôi sẽ sắp xếp tiếp.”
Lời nói dối thiện ý của A Lan, đã tạm thời an ủi được Sam Sam đang đầy lo lắng: “Cảm ơn bác sĩ Chu.”
A Lãn khẽ lắc đầu, dịu dàng nói: “Vậy nơi này giao lại cho cô, tôi ra ngoài bận chút việc khác.”
Sam Sam gật đầu, đợi A Lan rời đi cô mới đắp chăn cho Thư Vãn.
Sau đó ngồi xuống trước giường bệnh nắm lấy tay Thư Vãn, trong mắt đầy đau lòng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đến không có huyết sắc kia của cô.
“Vãn Vãn à, cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đâu nhé, nếu không tớ phải làm thế nào đây…”
Vốn Sam Sam làm ca đêm nhưng không hiểu sao trong lòng lại bất an, mắt trái cứ giật liên tục.
Điều đầu tiên cô ấy nghĩ đến chính là Thư Vãn, vội gọi điện thoại cho cô liên tục vài cuộc nhưng không có ai nghe máy.
Cô ấy có chút lo lắng bèn xin phép rồi lập tức chạy đến căn hộ, vừa đi vừa gọi điện thoại.
Ngay khi cô ấy vừa mở cửa căn hộ ra thì điện thoại được kết nối.
Sam Sam lập tức thở phào, vội vàng hỏi: “Vãn Vãn, cậu đang làm gì thế? Sao không nghe điện thoại? Làm tớ lo muốn chết!”
Đầu bên kia điện thoại không phải là giọng của Thư Vãn mà là một giọng nữ: “Bạn của Thư tiểu thư sao?”
Nghe thấy là người lạ bắt máy, trái tim Sam Sam chợt lộp bộp.
“Là tôi, cô là?”
“Tôi là bác sĩ Chu, lần trước đã gặp ở căn hộ của cô.”
“Bác sĩ Chu?”
Sam Sam nhíu mày, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng và không hiểu.
“Sao cô lại nghe điện thoại của Vãn Vãn, cậu ấy đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không xảy ra chuyện gì cả, cô đừng lo lắng quá.”
Nghĩ đến lần trước Thư Vãn điên cuồng nháy mắt với mình nên A Lan không dám nói thật với Sam Sam.
Nhưng Sam Sam lại cảm thấy không đúng: “Bác sĩ Chu, cô đừng gạt tôi. Mỗi lần Vãn Vãn tái phát bệnh tim thì trong lòng tôi sẽ rất thấp thỏm, tôi có thể cảm nhận được cậu ấy xảy ra chuyện, cô mau nói cho tôi biết rốt cuộc bây giờ cậu ấy đang ở đâu?”
Thấy không thể giấu được, A Lan đành phải nói sự thật với Sam Sam, nhưng không nói chuyện suy tim mà chỉ nói cô hôn mê.
Nghe thấy Thư Vãn hôn mê, Sam Sam suýt ngã quỵ.
Cô ấy vịn cửa, run giọng nói: “Bác, bác sĩ Chu, phiền cô nói cho tôi biết địa chỉ của bệnh viện…”
A Lan nói cho Sam Sam biết địa chỉ và ổn định cảm xúc của cô ấy: “Kiều tiểu thư, cô đừng lo lắng, cô ấy ở bệnh viện của tôi tôi sẽ luôn chú ý đến cô ấy. Trước tiên cô chuẩn bị một ít quần áo cho cô ấy, tình hình của Thư Vãn bây giờ có lẽ phải nằm viện một thời gian.”
Giọng nói bình tĩnh của A Lan mang đến một chút tác dụng cho Sam Sam.
Cô ấy ổn định cơ thể, nói tiếng cảm ơn rồi cúp máy, run rẩy đi vào phòng ngủ của Thư Vãn.
Sam Sam lật đật gói vài bộ quần áo, lấy đồ vệ sinh cá nhân rồi vội vàng lái xe đến bệnh viện.
A Lan đang kiểm tra chi tiết cho Thư Vãn, thấy Sam Sam thở hồng hộc chạy vào thì vội bỏ ống nghe xuống, nhìn cô ấy.
“Kiểu tiểu thư, cô đừng vội vàng như vậy, dễ bị sốc hông.”
Bây giờ Sam Sam nào đâu để ý đến chuyện có sốc hông hay không, thả đồ xuống cô ấy vội vàng đi đến trước mặt Thư Vãn.
Khi nhìn thấy Thư Vãn nằm trên giường bệnh, trên trán quấn một lớp băng gạc thì sắc mặt Sam Sam bỗng thay đổi.
Cô ấy nhào đến, giơ đôi bàn tay run rẩy lên sờ vào vết thương trên trán Thư Vãn, trong mắt đều là đau lòng và nghi ngờ.
“Bác sĩ Chu, không phải Vãn Vãn nhà tôi tái phát bệnh tim mới hôn mê sao? Sao trên trán lại có vết thương?”
Sam Sam quay đầu lại, nhìn thẳng vào A Lan với đôi mắt mờ mịt, khiến cho A Lan hổ thẹn đến mức không dám nhìn thẳng.
“Hôm nay vì giúp tôi mà Thư tiểu thư đã đắc tội với em họ của Quý tổng, nên mới bị cô ta trả thù ở trung tâm thương mại…”
A Lan kể cho Sam Sam nghe tất cả mọi chuyện đã xảy ra, không hề giấu diếm.
Sau khi nghe xong cả người Sam Sam đều sững sờ, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Thực sự cô ấy không ngờ, vì để bảo vệ em gái và vợ chưa cưới của mình mà Quý Tư Hàn lại ra tay với Thư Vãn như vậy.
Thư Vãn đã đi theo hắn năm năm, cho dù chỉ xem cô là một công cụ thì cũng không đến nỗi tàn nhẫn với cô đến mức này chứ?
“Kiều tiểu thư, cô ấy trở thành như thế này có liên quan rất lớn đến tôi, thật sự xin lỗi.”
A Lan rất trịnh trọng cúi đầu nói xin lỗi với Sam Sam, nhưng lại khiến cho Sam Sam không biết phải nói gì.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào vết thương trên trán Thư Vãn, trầm tư một lúc rồi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn A Lan đang áy náy.
“Không trách cô, là người nhà họ Quý không coi ai ra gì, đánh Vãn Vãn nhà tôi thành thế này…”
Nắm tay của Sam Sam siết chặt từng chút một, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, trong đôi mắt xinh đẹp cũng dần tràn đầy căm hận.
“Bác sĩ Chu, cô biết em họ của Quý Tư Hàn ở đâu không?”
Cô ấy không đánh lại Quý Tư Hàn, nhưng vẫn có một vài phương pháp uy hiếp phụ nữ.
Ninh Uyển chỉ là đồng lõa, tạm thời cũng chỉ có thể nhịn.
Nhưng em họ của Quý Tư Hàn lại là chủ mưu, cô ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Chương 174: Bản thân phải mạnh mẽ trước rồi mới trả thù
A Lan ngây người, hỏi: “Kiều tiểu thư, cô muốn đi tìm cô ta tính sổ sao?”
Sam Sam siết chặt hai tay, căm hận nói: “Cô ta đánh Vãn Vãn nhà tôi thành thế này, đương nhiên tôi phải đi tìm cô ta tính sổ chứ!”
A Lan nghẹt thở, vừa rồi cô ấy đã tìm hiểu một chút về tình hình của Sam Sam.
Cũng là trẻ mồ côi giống như Thư Vãn, không quyền không thế, không có bất cứ bối cảnh nào.
Làm sao cô ấy có thể đấu lại được Liên Tinh Nhược, e là còn chưa bước vào cửa nhà họ Liên đã bị đuổi ra ngoài.
Đương nhiên, đây là trong trường hợp may mắn, nếu không may gặp phải Liên Tinh Nhược thì có thể sẽ mất nửa cái mạng.
A Lan suy nghĩ một chút rồi mở miệng khuyên Sam Sam: “Kiều tiểu thư, Liên tiểu thư lòng dạ độc ác đã quen, cô không phải là đối thủ của cô ta đâu, vả lại bên cạnh cô ta còn có rất nhiều vệ sĩ, nếu cô tìm cô ta tính sổ bị thương thì ai sẽ chăm sóc cho Thư tiểu thư?”
Lời này làm cho Sam Sam bình tĩnh lại một chút, với tình tình của Vãn Vãn bây giờ cô ấy cũng không tiện rời đi, nhưng cô ấy lại rất không cam lòng.
“Lẽ nào như vậy là xong ư?”
“Đương nhiên không thể như vậy là xong!”
Sam Sam rất ngạc nhiên, nhìn A Lan không hiểu ý trong lời nói của cô ấy.
Trong đôi mắt xinh đẹp của A Lan hiện lên sự lạnh nhạt: “Đối phó với loại người cậy quyền làm càn như thế này, chỉ dùng vũ lực là không đủ, như thế sẽ không thể làm tổn thương được họ mà ngược lại chỉ sẽ hại mình, nếu muốn đối phó bọn họ thì phải mưu hại từ từ…”
Xúc động sẽ không giải quyết được vấn đề, chỉ có bản thân mạnh mẽ trước thì mới có năng lực trả thù.
Giống như đối phó với Tô Ngôn, cho dù tốn thời gian mười năm thì cô ấy cũng không cảm thấy chậm, bởi vì cô ấy muốn trả thù và cũng muốn an toàn thoát thân.
Dáng vẻ lạnh nhạt của cô ấy rơi vào trong mắt Sam Sam, khiến cho Sam Sam cảm thấy dường như trong lòng cô ấy cũng chất chứa rất nhiều hận thù.
Nhưng bác sĩ Chu đã ở địa vị cao lại có năng lực, lẽ nào còn có người mà cô ấy không đối phó được, có thù mà không trả được ư?
A Lan vỗ vai Sam Sam: “Thư tiểu thư trở thành thế này là do tôi liên lụy cô ấy nên chuyện đối phó với Liên tiểu thư, cứ giao cho tôi nhé.”
Sam Sam và Thư Vãn đều là người có cảnh đời đáng thương, không đáng phải chịu những điều này.
Mặc dù cuộc đời của A Lan cũng không tốt hơn họ đến đâu, nhưng bây giờ cô ấy đã có chút năng lực có thể bảo vệ chính mình, cô ấy không sợ.
“Nhưng mà…”
Sam Sam còn muốn nói gì đó nhưng lại bị A Lan ngắt lời: “Nhiệm vụ của cô chính là chăm sóc tốt cho Thư tiểu thư!”
Nói xong, A Lan nở nụ cười dịu dàng với Sam Sam để Sam Sam tạm thời không suy nghĩ chuyện này nữa, sau đó nhìn về phía Thư Vãn.
Nhìn thấy cô đau đớn đến đầm đìa mồ hôi lạnh trong cơn hôn mê, Sam Sam rất đau lòng, vội vàng lấy khăn ra lau mồ hôi cho cô.
Sau khi lau khô, cô ấy quay đầu lại hơi lo lắng hỏi A Lan: “Bác sĩ Chu, tim của Vãn Vãn nhà tôi vẫn ổn chứ?”
Vãn Vãn nhà cô vốn đã mắc bệnh tim bẩm sinh nên trong cuộc sống hàng ngày đều phải cẩn thận, huống hồ là bị người ta đánh hôn mê.
Cô ấy rất lo lắng trái tim của Vãn Vãn sẽ vì thế mà bị tổn thương, giống như trước đây sau khi bị đá hai lần, cơ thể cô cũng càng thêm yếu ớt.
Nhìn Sam Sam, A Lan có hơi không biết nên mở miệng thế nào.
Vấn đề sống chết này, với tư cách là một bác sĩ cô ấy nên thông báo trực tiếp.
Nhưng chưa có được sự đồng ý của bệnh nhân, A Lan cũng không thể tự mình đưa ra quyết định.
Cộng thêm vẻ mặt đầy lo lắng của Sam Sam, cô ấy cũng sợ đối phương không thể chịu đựng nổi.
Sau khi im lặng trong giây lát, A Lan nói với Sam Sam: “Tình hình cụ thể vẫn phải kiểm tra thêm, đợi cô ấy tỉnh lại tôi sẽ sắp xếp tiếp.”
Lời nói dối thiện ý của A Lan, đã tạm thời an ủi được Sam Sam đang đầy lo lắng: “Cảm ơn bác sĩ Chu.”
A Lãn khẽ lắc đầu, dịu dàng nói: “Vậy nơi này giao lại cho cô, tôi ra ngoài bận chút việc khác.”
Sam Sam gật đầu, đợi A Lan rời đi cô mới đắp chăn cho Thư Vãn.
Sau đó ngồi xuống trước giường bệnh nắm lấy tay Thư Vãn, trong mắt đầy đau lòng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đến không có huyết sắc kia của cô.
“Vãn Vãn à, cậu tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đâu nhé, nếu không tớ phải làm thế nào đây…”
Bình luận facebook