-
Chương 179-180
Chương 179: Cậu không nhìn thấy sao
Về đến phòng bệnh, Sam Sam đứng ở cửa lại không dám đi vào.
Không phải cô ấy không dám đối mặt với Thư Vãn, mà là không thể nào đối mặt với việc cô ra đi.
Cô ấy ôm chặt cánh tay dựa vào tường rồi từ từ ngồi xổm xuống, giống như cả thế giới đều vứt bỏ cô ấy, trông vô cùng bơ vơ.
Khi A Lan dẫn một nhóm bác sĩ đi kiểm tra thì nhìn thấy Sam Sam, vội bảo các bác sĩ khác đi làm việc, còn mình lại đi tới đỡ Sam Sam dậy.
“Kiều tiểu thư, cô không sao chứ?”
Sam Sam đơ người, lắc đầu.
A Lan nhìn đôi mắt sưng húp vì khóc của cô ấy, hít sâu một hơi.
“Kiều tiểu thư, sống chết có số, không ai có thể thay đổi được, việc bây giờ cô có thể làm chính là dành nhiều thời gian cho cô ấy, để sau này không phải tiếc nuối.”
Một câu nói đã thức tỉnh Sam Sam, khiến cho đồng tử xám xịt của ấy khôi phục lại một chút sức sống.
“Cậu ấy… còn sống được bao lâu?”
Do dự rất lâu, Sam Sam mới khàn giọng hỏi ra câu này.
A Lan không giấu diếm cô ấy, nói thật: “Có lẽ một tuần thôi…”
Cơ thể Sam Sam chao đảo, suýt ngất đi.
Sau khi đỡ cô ấy, A Lan khuyên nhủ: “Lúc này cô phải chịu đựng, không được gục ngã, nếu không Thư tiểu thư phải làm thế nào?”
Sam Sam thất thần, gật đầu: “Đúng, tôi phải chịu đựng, tôi không thể để Vãn Vãn lo lắng cho tôi…”
Cô ấy vừa lẩm bẩm vừa ráng chống đỡ cơ thể mệt mỏi đi vào trong phòng bệnh.
Qua ô cửa kính, A Lan nhìn thấy Sam Sam ngồi xuống trước giường bệnh của Thư Vãn, đưa tay lên vuốt má cô.
Ánh nắng chiếu vào, chiếu lên cơ thể của hai con người số khổ, tỏa ra ánh sáng vàng dịu dàng như đang sưởi ấm cho họ.
Khoảnh khắc này A Lan mới hiểu tại sao Thư Vãn muốn tiết kiệm tiền để lại cho Sam Sam, bởi vì họ nương tựa lẫn nhau.
Nghĩ đến những năm này mình luôn một mình, chưa bao giờ có người nương tựa lẫn nhau ở bên cạnh, đột nhiên A Lan có hơi buồn.
Cô ấy cụp mi, xoay người rời đi, để lại cho hai người khoảng thời gian ít ỏi còn lại.
Thư Vãn còn chưa tỉnh vẫn đang ngủ mê mệt, Sam Sam nhận lấy khăn trong tay y tá lau người cho cô.
Cảm xúc của cô ấy dường như đã ổn định, đến khi Thư Vãn tỉnh dậy trên mặt Sam Sam đã đổi thành nụ cười dịu dàng.
“Vãn Vãn, có muốn ăn gì không tớ đi mua cho cậu.”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của Sam Sam, trái tim lo lắng của Thư Vãn cũng hạ xuống.
Cô không có bao nhiêu sức lực, duỗi tay sờ áo Sam Sam, sau khi sờ được thì cố gắng nắm chặt.
“Sam, Sam Sam, Giang Vũ và em gái anh ta không sao chứ?”
Sam Sam không ngờ điều đầu tiên cô quan tâm sau khi tỉnh dậy lại là mình.
Điều này khiến cho cảm xúc khó khăn lắm mới bình tĩnh lại của Sam Sam suýt nữa lại sụp đổ.
Cô ấy kiềm chế xúc động muốn khóc, an ủi Thư Vãn: “Không sao, họ…chỉ là quan hệ anh em tốt mà thôi.”
Đây chính là nguyên nhân sau khi Thư Vãn biết mình suy tim thời kỳ cuối mới luôn không nói cho cô ấy biết, cô sợ cô ấy lo lắng.
Cũng giống như bây giờ, cô ấy không muốn để Thư Vãn vẫn lo lắng cho mình trong những ngày cuối đời, cho nên cô ấy cũng lựa chọn nói dối thiện ý.
Đôi mắt Thư Vãn lờ mờ, không nhìn rõ cảm xúc trên mặt Sam Sam cho nên tin là thật: “Vậy thì tốt…”
Nói xong cô men theo áo của Sam Sam sờ tay cô ấy, phát hiện tay cô ấy lạnh đến mức không có độ ấm, đầu mày khẽ nhíu lại.
“Sam Sam, sao tay cậu lạnh như vậy? Có phải ở bên ngoài bị lạnh không?”
Không đợi Sam Sam trả lời, cô liền nắm chặt tay cô ấy bỏ vào trong chăn của mình.
“Tớ sưởi ấm cho cậu nhé.”
Sam Sam không nhịn được, chóp mũi chua xót, nước mắt lại rơi xuống đập lên mu bàn tay Thư Vãn, khiến cho cả người Thư Vãn cứng đờ.
Cô đưa một tay khác lên muốn lau nước mắt cho Sam Sam, nhưng sờ hồi lâu cũng không sờ được, trái lại bị Sam Sam nắm lấy cổ tay.
“Vãn Vãn, cậu… không nhìn thấy nữa sao?”
Sam Sam nắm tay Thư Vãn, vẻ mặt đầy kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thư Vãn.
Lần này Thư Vãn không giấu Sam Sam nữa, cô rất thoải mái gật đầu: “Có lẽ là suy tim đã dẫn đến các triệu chứng khác…”
Khoảng thời gian trước khi cô đau đầu thì tầm mắt sẽ mơ hồ, không ngờ lần này sau khi tỉnh dậy lại không nhìn thấy.
Nhìn thấy cô như vậy, trong nháy mắt Sam Sam lại suy sụp bật khóc, cô ấy nhào lên giường bệnh ôm lấy Thư Vãn, khóc xé ruột xé gan.
Thư Vãn không khuyên cô ấy đừng khóc nữa mà đưa tay ôm lại Sam Sam, vừa vỗ lưng vừa nhỏ giọng an ủi cô ấy: “Tớ không sao…”
Không nhìn thấy thì không nhìn thấy thôi, dù sao chết rồi cũng an giấc ngàn thu không còn nhìn thấy nữa, xem như làm quen trước vậy.
Chương 180: Không còn mặt mũi nào để nói nữa
Khóc đủ hai tiếng, Sam Sam giống như đã khóc cạn nước mắt, sau đó mới thút thít ngừng khóc.
Thư Vãn nhoẻn miệng cười nhạo cô ấy: “Sam Sam trong trí nhớ của tớ luôn là người kiên cường, không ngờ còn có tiềm năng mít ướt cơ đấy.”
Sam Sam không có tâm trạng chơi trò oán giận với cô, buồn bã hỏi cô: “Bác sĩ Chu có biết mắt cậu không nhìn thấy không?”
Thư Vãn không để ý, lắc đầu: “Không biết.”
Nói xong lại nói thêm một câu: “Không muốn phiền cô ấy.”
Nghe vậy trong lòng Sam Sam rất khó chịu, có lẽ Vãn Vãn nhà cô cảm thấy mình không còn sống được mấy ngày nên cũng không quan tâm mắt có nhìn thấy hay không.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào đôi mắt ảm đạm không có ánh sáng của Thư Vãn, đè xuống cảm xúc đang trên bờ vực sụp đổ trong lòng, khàn giọng hỏi: “Vãn Vãn, cậu bắt đầu suy tim khi nào?”
Cô ấy đã kiểm tra, bệnh suy tim phải mất một thời gian rất dài để phát triển bệnh đến thời kỳ cuối, chứ không thể bỗng chốc mà suy tim.
Cô đã bị suy tim trước khi bị người nhà họ Quý đánh bị thương, chứng tỏ cô đã trải qua điều gì đó mới sẽ bước vào thời kỳ cuối.
Thư Vãn cảm thấy có những chuyện nên kể hết với Sam Sam, để tránh cô ấy không biết mình chết như thế nào.
Cô ráng chống đỡ cơ thể, dịu dàng nói với Sam Sam: “Cậu còn nhớ hai cú đá tớ bị Cố Cảnh Thâm đá vào năm năm trước không?”
Sam Sam chợt hiểu ra gì đó: “Là hai cú đá đó đã khiến cậu suy tim?”
Thư Vãn gật đầu: “Trái tim nhân tạo của tớ bị anh ta đá đứt, lúc đó bác sĩ nói tớ sẽ suy tim, yêu cầu tớ phải bảo vệ tốt trái tim của mình, có lẽ có thể chống đỡ được vài năm. Về sau có lẽ là không bảo vệ tốt nó nên tim suy kiệt ngày càng nghiêm trọng…”
Cảm nhận được Sam Sam siết chặt tay mình, Thư Vãn vỗ vỗ mu bàn tay cô ấy ra hiệu cô ấy buông lỏng, sau đó nói tiếp: “Tớ đã điều trị ở Đế Đô một thời gian, sau khi trở về định nói với cậu nhưng lúc đó cậu ầm ĩ muốn giết Tống Tư Việt nên tớ cũng không dám nói, sau đó là sợ cậu lo lắng nên không nói cho cậu biết…”
Sam Sam hiểu, tim Thư Vãn suy kiệt là do Cố Cảnh Thâm gây ra và bây giờ vòng đời bị rút ngắn là do Quý Tư Hàn gây ra.
Cuộc đời ngắn ngủi này của Vãn Vãn nhà cô, yêu phải hai người đàn ông đều đẩy nhanh mạng sống của cô.
Mà hai người đàn ông này sau khi tổn thương cô lại biến mất, thậm chí không nói một câu.
Lẽ nào Vãn Vãn nhà cô đến với thế giới này, để bị họ chà đạp sao?
Sam Sam tràn đầy oán giận, muốn xé nát hai tên đàn ông thối tha cao cao tại thượng kia,
Thư Vãn không tức giận như Sam Sam, dường như đã sớm buông xuống: “Đừng trách Tống Tư Việt, anh ta cũng không biết chuyện, vả lại tớ có thể làm phẫu thuật ghép tim nhân tạo cũng là anh ta dốc sức làm việc để kiếm tiền làm phẫu thuật cho tớ, nếu không chưa chắc tớ đã sống được đến bây giờ…”
Thấy cô vẫn nói chuyện cho Tống Tư Việt, đột nhiên Sam Sam cảm thấy rất không đáng: “Vãn Vãn, cậu thật ngốc…”
Vãn Vãn không quan tâm, cụp mi xuống không nói gì, trong đầu lại thoáng qua cảnh tượng Quý Tư Hàn tát mình.
Cô và Tống Tư Việt là hai người yêu nhau, chỉ là có duyên không có phận nên mới bỏ lỡ, nhưng cô và Quý Tư Hàn lại là đơn phương, đây mới là ngu ngốc nhỉ.
Sam Sam không nỡ nói nặng lời làm tổn thương Thư Vãn, bèn không nhắc đến chuyện quá khứ nữa, chỉ nói: “Vãn Vãn, còn khó chịu chỗ nào không?”
Vãn Vãn lắc đầu, cho dù bây giờ khó chịu ở đâu cũng không quan trọng, cô sẽ không làm phiền các bác sĩ nữa.
Sam Sam sờ vào khuôn mặt đầy mồ hôi của Vãn Vãn, đau lòng nói: “Chỉ nói chuyện một lúc đã mệt đến nỗi đổ mồ hôi rồi, tớ đi lấy ít nước nóng lau cho cậu…”
Vãn Vãn nghiến rắng trả lời ‘được’, sau đó không còn sức mở miệng nữa.
Sam Sam buông tay cô ra, cầm phích nước lên đi ra khỏi phòng bệnh.
Vừa ra khỏi phòng bệnh thì va phải Cố Cảnh Thâm sắc mặt tái nhợt.
Cả người anh ta đều đang run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, dường như đã đứng ở đây rất lâu.
Sam Sam nhìn anh ta một cách kỳ lạ, lạnh lùng hỏi: “Không phải anh đã về Đế Đô rồi sao? Sao lại ở đây?”
Cố Cảnh Thâm không trả lời ngước mắt lên, đôi mắt đỏ ngầu chói mắt.
Nhìn thấy anh ta như vậy, Sam Sam liền hiểu: “Anh đã nghe thấy tất cả những lời tôi và Vãn Vãn vừa nói?”
Anh ta gật đầu như một con rối, từ đầu đến cuối đều không mở miệng, có lẽ biết được sự thật nên anh ta không còn mặt mũi nào để nói nữa.
Về đến phòng bệnh, Sam Sam đứng ở cửa lại không dám đi vào.
Không phải cô ấy không dám đối mặt với Thư Vãn, mà là không thể nào đối mặt với việc cô ra đi.
Cô ấy ôm chặt cánh tay dựa vào tường rồi từ từ ngồi xổm xuống, giống như cả thế giới đều vứt bỏ cô ấy, trông vô cùng bơ vơ.
Khi A Lan dẫn một nhóm bác sĩ đi kiểm tra thì nhìn thấy Sam Sam, vội bảo các bác sĩ khác đi làm việc, còn mình lại đi tới đỡ Sam Sam dậy.
“Kiều tiểu thư, cô không sao chứ?”
Sam Sam đơ người, lắc đầu.
A Lan nhìn đôi mắt sưng húp vì khóc của cô ấy, hít sâu một hơi.
“Kiều tiểu thư, sống chết có số, không ai có thể thay đổi được, việc bây giờ cô có thể làm chính là dành nhiều thời gian cho cô ấy, để sau này không phải tiếc nuối.”
Một câu nói đã thức tỉnh Sam Sam, khiến cho đồng tử xám xịt của ấy khôi phục lại một chút sức sống.
“Cậu ấy… còn sống được bao lâu?”
Do dự rất lâu, Sam Sam mới khàn giọng hỏi ra câu này.
A Lan không giấu diếm cô ấy, nói thật: “Có lẽ một tuần thôi…”
Cơ thể Sam Sam chao đảo, suýt ngất đi.
Sau khi đỡ cô ấy, A Lan khuyên nhủ: “Lúc này cô phải chịu đựng, không được gục ngã, nếu không Thư tiểu thư phải làm thế nào?”
Sam Sam thất thần, gật đầu: “Đúng, tôi phải chịu đựng, tôi không thể để Vãn Vãn lo lắng cho tôi…”
Cô ấy vừa lẩm bẩm vừa ráng chống đỡ cơ thể mệt mỏi đi vào trong phòng bệnh.
Qua ô cửa kính, A Lan nhìn thấy Sam Sam ngồi xuống trước giường bệnh của Thư Vãn, đưa tay lên vuốt má cô.
Ánh nắng chiếu vào, chiếu lên cơ thể của hai con người số khổ, tỏa ra ánh sáng vàng dịu dàng như đang sưởi ấm cho họ.
Khoảnh khắc này A Lan mới hiểu tại sao Thư Vãn muốn tiết kiệm tiền để lại cho Sam Sam, bởi vì họ nương tựa lẫn nhau.
Nghĩ đến những năm này mình luôn một mình, chưa bao giờ có người nương tựa lẫn nhau ở bên cạnh, đột nhiên A Lan có hơi buồn.
Cô ấy cụp mi, xoay người rời đi, để lại cho hai người khoảng thời gian ít ỏi còn lại.
Thư Vãn còn chưa tỉnh vẫn đang ngủ mê mệt, Sam Sam nhận lấy khăn trong tay y tá lau người cho cô.
Cảm xúc của cô ấy dường như đã ổn định, đến khi Thư Vãn tỉnh dậy trên mặt Sam Sam đã đổi thành nụ cười dịu dàng.
“Vãn Vãn, có muốn ăn gì không tớ đi mua cho cậu.”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của Sam Sam, trái tim lo lắng của Thư Vãn cũng hạ xuống.
Cô không có bao nhiêu sức lực, duỗi tay sờ áo Sam Sam, sau khi sờ được thì cố gắng nắm chặt.
“Sam, Sam Sam, Giang Vũ và em gái anh ta không sao chứ?”
Sam Sam không ngờ điều đầu tiên cô quan tâm sau khi tỉnh dậy lại là mình.
Điều này khiến cho cảm xúc khó khăn lắm mới bình tĩnh lại của Sam Sam suýt nữa lại sụp đổ.
Cô ấy kiềm chế xúc động muốn khóc, an ủi Thư Vãn: “Không sao, họ…chỉ là quan hệ anh em tốt mà thôi.”
Đây chính là nguyên nhân sau khi Thư Vãn biết mình suy tim thời kỳ cuối mới luôn không nói cho cô ấy biết, cô sợ cô ấy lo lắng.
Cũng giống như bây giờ, cô ấy không muốn để Thư Vãn vẫn lo lắng cho mình trong những ngày cuối đời, cho nên cô ấy cũng lựa chọn nói dối thiện ý.
Đôi mắt Thư Vãn lờ mờ, không nhìn rõ cảm xúc trên mặt Sam Sam cho nên tin là thật: “Vậy thì tốt…”
Nói xong cô men theo áo của Sam Sam sờ tay cô ấy, phát hiện tay cô ấy lạnh đến mức không có độ ấm, đầu mày khẽ nhíu lại.
“Sam Sam, sao tay cậu lạnh như vậy? Có phải ở bên ngoài bị lạnh không?”
Không đợi Sam Sam trả lời, cô liền nắm chặt tay cô ấy bỏ vào trong chăn của mình.
“Tớ sưởi ấm cho cậu nhé.”
Sam Sam không nhịn được, chóp mũi chua xót, nước mắt lại rơi xuống đập lên mu bàn tay Thư Vãn, khiến cho cả người Thư Vãn cứng đờ.
Cô đưa một tay khác lên muốn lau nước mắt cho Sam Sam, nhưng sờ hồi lâu cũng không sờ được, trái lại bị Sam Sam nắm lấy cổ tay.
“Vãn Vãn, cậu… không nhìn thấy nữa sao?”
Sam Sam nắm tay Thư Vãn, vẻ mặt đầy kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thư Vãn.
Lần này Thư Vãn không giấu Sam Sam nữa, cô rất thoải mái gật đầu: “Có lẽ là suy tim đã dẫn đến các triệu chứng khác…”
Khoảng thời gian trước khi cô đau đầu thì tầm mắt sẽ mơ hồ, không ngờ lần này sau khi tỉnh dậy lại không nhìn thấy.
Nhìn thấy cô như vậy, trong nháy mắt Sam Sam lại suy sụp bật khóc, cô ấy nhào lên giường bệnh ôm lấy Thư Vãn, khóc xé ruột xé gan.
Thư Vãn không khuyên cô ấy đừng khóc nữa mà đưa tay ôm lại Sam Sam, vừa vỗ lưng vừa nhỏ giọng an ủi cô ấy: “Tớ không sao…”
Không nhìn thấy thì không nhìn thấy thôi, dù sao chết rồi cũng an giấc ngàn thu không còn nhìn thấy nữa, xem như làm quen trước vậy.
Chương 180: Không còn mặt mũi nào để nói nữa
Khóc đủ hai tiếng, Sam Sam giống như đã khóc cạn nước mắt, sau đó mới thút thít ngừng khóc.
Thư Vãn nhoẻn miệng cười nhạo cô ấy: “Sam Sam trong trí nhớ của tớ luôn là người kiên cường, không ngờ còn có tiềm năng mít ướt cơ đấy.”
Sam Sam không có tâm trạng chơi trò oán giận với cô, buồn bã hỏi cô: “Bác sĩ Chu có biết mắt cậu không nhìn thấy không?”
Thư Vãn không để ý, lắc đầu: “Không biết.”
Nói xong lại nói thêm một câu: “Không muốn phiền cô ấy.”
Nghe vậy trong lòng Sam Sam rất khó chịu, có lẽ Vãn Vãn nhà cô cảm thấy mình không còn sống được mấy ngày nên cũng không quan tâm mắt có nhìn thấy hay không.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào đôi mắt ảm đạm không có ánh sáng của Thư Vãn, đè xuống cảm xúc đang trên bờ vực sụp đổ trong lòng, khàn giọng hỏi: “Vãn Vãn, cậu bắt đầu suy tim khi nào?”
Cô ấy đã kiểm tra, bệnh suy tim phải mất một thời gian rất dài để phát triển bệnh đến thời kỳ cuối, chứ không thể bỗng chốc mà suy tim.
Cô đã bị suy tim trước khi bị người nhà họ Quý đánh bị thương, chứng tỏ cô đã trải qua điều gì đó mới sẽ bước vào thời kỳ cuối.
Thư Vãn cảm thấy có những chuyện nên kể hết với Sam Sam, để tránh cô ấy không biết mình chết như thế nào.
Cô ráng chống đỡ cơ thể, dịu dàng nói với Sam Sam: “Cậu còn nhớ hai cú đá tớ bị Cố Cảnh Thâm đá vào năm năm trước không?”
Sam Sam chợt hiểu ra gì đó: “Là hai cú đá đó đã khiến cậu suy tim?”
Thư Vãn gật đầu: “Trái tim nhân tạo của tớ bị anh ta đá đứt, lúc đó bác sĩ nói tớ sẽ suy tim, yêu cầu tớ phải bảo vệ tốt trái tim của mình, có lẽ có thể chống đỡ được vài năm. Về sau có lẽ là không bảo vệ tốt nó nên tim suy kiệt ngày càng nghiêm trọng…”
Cảm nhận được Sam Sam siết chặt tay mình, Thư Vãn vỗ vỗ mu bàn tay cô ấy ra hiệu cô ấy buông lỏng, sau đó nói tiếp: “Tớ đã điều trị ở Đế Đô một thời gian, sau khi trở về định nói với cậu nhưng lúc đó cậu ầm ĩ muốn giết Tống Tư Việt nên tớ cũng không dám nói, sau đó là sợ cậu lo lắng nên không nói cho cậu biết…”
Sam Sam hiểu, tim Thư Vãn suy kiệt là do Cố Cảnh Thâm gây ra và bây giờ vòng đời bị rút ngắn là do Quý Tư Hàn gây ra.
Cuộc đời ngắn ngủi này của Vãn Vãn nhà cô, yêu phải hai người đàn ông đều đẩy nhanh mạng sống của cô.
Mà hai người đàn ông này sau khi tổn thương cô lại biến mất, thậm chí không nói một câu.
Lẽ nào Vãn Vãn nhà cô đến với thế giới này, để bị họ chà đạp sao?
Sam Sam tràn đầy oán giận, muốn xé nát hai tên đàn ông thối tha cao cao tại thượng kia,
Thư Vãn không tức giận như Sam Sam, dường như đã sớm buông xuống: “Đừng trách Tống Tư Việt, anh ta cũng không biết chuyện, vả lại tớ có thể làm phẫu thuật ghép tim nhân tạo cũng là anh ta dốc sức làm việc để kiếm tiền làm phẫu thuật cho tớ, nếu không chưa chắc tớ đã sống được đến bây giờ…”
Thấy cô vẫn nói chuyện cho Tống Tư Việt, đột nhiên Sam Sam cảm thấy rất không đáng: “Vãn Vãn, cậu thật ngốc…”
Vãn Vãn không quan tâm, cụp mi xuống không nói gì, trong đầu lại thoáng qua cảnh tượng Quý Tư Hàn tát mình.
Cô và Tống Tư Việt là hai người yêu nhau, chỉ là có duyên không có phận nên mới bỏ lỡ, nhưng cô và Quý Tư Hàn lại là đơn phương, đây mới là ngu ngốc nhỉ.
Sam Sam không nỡ nói nặng lời làm tổn thương Thư Vãn, bèn không nhắc đến chuyện quá khứ nữa, chỉ nói: “Vãn Vãn, còn khó chịu chỗ nào không?”
Vãn Vãn lắc đầu, cho dù bây giờ khó chịu ở đâu cũng không quan trọng, cô sẽ không làm phiền các bác sĩ nữa.
Sam Sam sờ vào khuôn mặt đầy mồ hôi của Vãn Vãn, đau lòng nói: “Chỉ nói chuyện một lúc đã mệt đến nỗi đổ mồ hôi rồi, tớ đi lấy ít nước nóng lau cho cậu…”
Vãn Vãn nghiến rắng trả lời ‘được’, sau đó không còn sức mở miệng nữa.
Sam Sam buông tay cô ra, cầm phích nước lên đi ra khỏi phòng bệnh.
Vừa ra khỏi phòng bệnh thì va phải Cố Cảnh Thâm sắc mặt tái nhợt.
Cả người anh ta đều đang run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, dường như đã đứng ở đây rất lâu.
Sam Sam nhìn anh ta một cách kỳ lạ, lạnh lùng hỏi: “Không phải anh đã về Đế Đô rồi sao? Sao lại ở đây?”
Cố Cảnh Thâm không trả lời ngước mắt lên, đôi mắt đỏ ngầu chói mắt.
Nhìn thấy anh ta như vậy, Sam Sam liền hiểu: “Anh đã nghe thấy tất cả những lời tôi và Vãn Vãn vừa nói?”
Anh ta gật đầu như một con rối, từ đầu đến cuối đều không mở miệng, có lẽ biết được sự thật nên anh ta không còn mặt mũi nào để nói nữa.
Bình luận facebook