• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Người Tình Của Lý Tổng (2 Viewers)

  • Chương 183-190

Chương 183: Hắn không tới dù chỉ một lần

Mấy hôm nay thời gian Thư Vãn mê man nhiều hơn thời gian cô tỉnh táo rất nhiều.

Cho dù tỉnh lại cũng nói chưa được mấy câu đã nặng nề ngủ thiếp đi.

Cố Cảnh Thâm ngồi trước giường bệnh, từ đầu đến cuối đều không di chuyển, râu lởm chởm khắp cằm, nhìn vô cùng mệt mỏi.

Sam Sam khuyên anh ta đi nghỉ ngơi một chút nhưng anh ta không đồng ý, Sam Sam cũng không làm được gì nên đành mặc kệ.

Sợ sau khi Thư Vãn tỉnh lại muốn ăn chút đồ lỏng, cho dù cô ăn không trôi thì Sam Sam cũng muốn chuẩn bị trước cho cô một chút.

Cô ấy nói với Cố Cảnh Thâm mình đi chút cháo loãng rồi ra khỏi phòng bệnh đi xuống tầng.

Cô ấy đi chưa được bao lâu thì Thư Vãn tỉnh lại, tứ chi phù nề khiến cô không thể cử động được.

Cô có thể đoán được mặt mình cũng đang sưng vù lên, dáng vẻ nhất định vô cùng xấu xí.

Cô cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay mình của Cố Cảnh Thâm đang dùng sức, anh ta dùng sức rất mạnh khiến trái tim cô như ngừng đập trong giây lát.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn nói: ''Tư Việt... mặt trời lên rồi sao?''

Cố Cảnh Thâm gật nhẹ đầu nhưng nhớ đến chuyện cô không nhìn được nên vội vàng dịu dàng trả lời: ''Lên rồi...''

Hai mắt anh ta đỏ hồng, nhìn trận tuyết lớn bên ngoài cửa sổ, bông tuyết tung bay như lông ngỗng, đâu có thể thấy được mặt trời chứ?

Nhưng mấy hôm nay việc đầu tiên khi Vãn Vãn tỉnh lại làm là hỏi anh ta mặt trời đã lên chưa.

Chắc hẳn trong lòng cô cũng rất muốn nhìn thấy mặt trời, chỉ là cô không nhìn thấy nên chỉ có thể hỏi xem mặt trời mọc chưa.

Thư Vãn nghe vậy thì từ từ nghiêng đầu, hai mắt mờ ảo cố gắng nhìn xuyên qua cửa kính, dường như cô thấy được ánh sáng đang chiếu vào khiến trái tim cô cảm thấy ấm áp...

''Tư Việt, ngày anh nhặt được em có phải thời tiết cũng như vậy không?''

''Đúng vậy, trời xanh mây trắng, ánh nắng rực rỡ, em nằm trong bụi cỏ, anh chỉ liếc mắt thôi cũng thấy được.''

Năm Tống Tư Việt năm tuổi, khi ra ngoài cô nhi viện thả diều đã thấy cô trong bụi cỏ, anh ta không chút do dự đưa cô về cô nhi viện.

Giây phút thấy cô, anh ta đã biết cả đời này của mình là dành cho cô...

Thư Vãn nghe Cố Cảnh Thâm miêu tả thì không khỏi mỉm cười, nụ cười dịu dàng xinh đẹp.

Trong mơ cô thấy một người phụ nữ đang đứng dưới ánh mặt trời đưa tay về phía cô, dường như bà đang nói: ''Vãn Vãn, mẹ đến đón con.''

Cô cảm thấy đó là mẹ của mình, dường như lúc đó bà cũng đã không đành lòng mà đặt cô ở dưới bụi cỏ rồi rời đi...

Cũng có thể không phải là mẹ cô, có lẽ do cô quá muốn có một người mẹ nên mới tưởng tượng ra cảnh mẹ đến đón mình.

Dù sao cả đời này của cô chưa từng cảm nhận được cái gọi là tình thương của mẹ, cái gì là tình thương của cha.

Đến khi không có gì, mà ra đi khi cũng chẳng có ai, tóm lại trong lòng cô có chút tiếc nuối...

Thấy nụ cười đau buồn của cô, trái tim Cố Cảnh Thâm như bị gai đâm phải, đâm đến mức anh ta cảm thấy cả người đều đau.

Loại đau đớn này khiến anh ta không kìm được lòng mà ôm cô vào ngực, anh ta ôm chặt lấy cô, không dám buông lỏng tay dù chỉ một giây...

Thư Vãn yếu ớt vô lực vỗ lưng anh ta: ''Tư Việt, đừng buồn, kiếp sau gặp lại...''

Cố Cảnh Thâm như đứa nhỏ vùi đầu vào trong cổ cô, chất lỏng lạnh như băng im lặng chảy xuống da cô.

Trong lòng Thư Vãn run lên, cuối cùng vẫn bị anh ta làm xúc động, mắt cũng dần đỏ lên...

Bọn họ dựa sát vào nhau, giống như trên thế giới này chỉ còn hai người họ, giống như họ vẫn còn thơ ngây như thời niên thiếu.

Cố Cảnh Thâm sợ cô không chống đỡ nổi nữa nên nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống...

Thư Vãn nghiêng người nhìn về phía cửa sổ, trong đầu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt như tạc tượng kia.

Cố Cảnh Thâm ở thủ đô xa xôi cảm thấy không yên lòng nên vội vàng chạy về gặp cô, còn hắn ở thành phố A nhưng lại chưa từng tới dù chỉ một lần.

Đến bây giờ cô mới hiểu, hóa ra không yêu một người thì chuyện lạnh lùng tuyệt tình gì cũng có thể làm được, nói gì đến chuyện hắn vốn là một người bạc tình?

Cô cong môi cười, lúc trước cô đẩy hắn ra xa không phải vì không muốn hắn thấy dáng vẻ sắp chết của mình sao, bây giờ già mồm cái gì vậy chứ?
Chương 184: Đưa cô đi đoạn đường cuối cùng

Lúc đang cười nhạo bản thân, Thư Vãn đột nhiên cảm thấy khó thở, cô không ngừng ho khan, máu đỏ tươi lập tức bắn ra khắp mặt nạ dưỡng khí.

''Vãn Vãn!''

Sắc mặt Cố Cảnh Thần tái đi, anh ta vừa hoảng loạn bấm chuông gọi bác sĩ vừa quỳ một chân xuống lấy khăn giấy, kéo mặt nạ dưỡng khí ra lau máu cho cô.

Máu đỏ tươi thấm qua khăn giấy chảy xuống tay anh ta, cả người Cố Cảnh Thần không ngừng run rẩy.

Anh ta nâng tay khác lên, muốn giúp cô lau sạch máu tươi đang trào ra nhưng càng lau lại càng nhiều...

Máu tươi chảy xuôi xuống khuôn mặt cô, chảy xuống ướt quần áo và gối của cô.

Từng mảng đỏ chói mắt như đâm thẳng vào trái tim anh ta, khiến anh ta không ngừng run rẩy...

Y tá nghe thấy tiếng chuông thì lập tức gọi y tá trưởng và viện trưởng đến.

A Lan thấy Thư Vãn ho ra máu thì lập tức nói bác sĩ đẩy cô vào phòng cấp cứu.

Người trong phòng bệnh hoảng hốt đi qua đi lại rồi lại vội vàng chạy ra chạy vào, chỉ có Cố Cảnh Thần vẫn duy trì tư thế quỳ xuống đất không thay đổi.

Dường như thế giới đột nhiên im lặng, chỉ còn một mình anh ta giữ nguyên tư thế đó nhìn đôi tay dính đầy máu của mình mà run rẩy...

Cơ thể cao lớn không ngừng run lên, anh ta cảm thấy toàn thân lạnh băng, giống như rơi xuống vực sâu không thể giãy dụa được.

Anh ta cảm thấy bản thân đang bị lỗ đen nhấn chìm khiến anh ta cảm nhận sâu sắc được một điều, người mà anh ta bảo vệ từ nhỏ thật sự sắp rời đi.

Không phải rời xa anh ta, mà là rời xa thế giới này, vĩnh viễn, mãi mãi không quay về...

Cũng không biết cái gì rơi xuống mu bàn tay anh ta, tách tách tách, chỉ mấy giây sau đã làm ướt máu tươi khô lại.

Lúc Sam Sam quay về đã nhìn thấy Cố Cảnh Thần như vậy, sự oán niệm trong lòng đối với anh ta cũng dần biến mất...

Anh ta yêu Thư Vãn như thế nào cô ấy đã thấy từ nhỏ, nếu không phải bỏ lỡ nhau năm năm thì có lẽ hai người họ có thể bình yên sống bên nhau cả đời.

Nhưng không ai lường trước được chuyện đời, ông trời không chỉ khiến họ bỏ lỡ nhau mà còn cướp đi tính mạng của Vãn Vãn...

Cô ấy nghĩ đến đây cũng không kìm được mà rơi lệ, cô ấy cố chống đỡ bản thân, tiến lên vỗ vai Cố Cảnh Thần.

''Cùng đến phòng cấp cứu đợi cô ấy đi...''

Trước khi vào phòng y tá đã nói với cô ấy rằng Thư Vãn đột nhiên ho ra máu nên được đưa vào phòng cấp cứu.

Cô ấy lập tức quay đầu chạy về phía phòng cấp cứu, thấy cảnh Cố Cảnh Thần quỳ trên mặt đtấ không nhúc nhích mới dừng lại.

Cố Cảnh Thần dường như không nghe thấy gì, mắt anh ta nhìn chằm chằm đôi tay dính đầy máu của mình...

Sam Sam biết anh ta không thể đối mặt được nên mới như vậy, cô thở dài một tiếng rồi xoay người đi đến phòng cấp cứu.

Đèn phòng cấp cứu sáng rực ý chỉ bên trong đang được sử dụng, cũng không biết Thư Vãn có thể qua được ải này hay không.

Cô ấy dựa vào tường, ngồi xổm trong một góc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.

Mãi cho đến khi đèn phòng cấp cứu biến thành màu xanh cô ấy mới đứng thẳng lên.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, A Lan dẫn theo mấy bác sĩ bước ra ngoài.

Khi thấy đôi mắt đỏ bừng của Sam Sam, A Lan đột nhiên không biết nên nói gì.

''Bác, bác sĩ Chu, Vãn Vãn nhà tôi... cậu ấy thế nào?''

Sam Sam chống vào tường, cố gắng đỡ lấy cơ thể của mình, run rẩy hỏi câu này.

A Lan ngước mắt nhìn Sam Sam, hít một hơi thật sâu.

Sau mấy giây yên lặng, cô ấy mới nói với Sam Sam: ''Cô Kiều, nên tranh thủ thời gian tạm biệt cô ấy đi...''

Cố Cảnh Thần vừa đi đến phòng cấp cứu nghe vậy thì người lung lay một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.

Máu trên mặt anh ta như bị hút hết đi, trắng bệch như tờ giấy trắng.

Anh ta lảo đảo đi đến, cơ thể mềm oặt ngã vào người A Lan, sức còn yếu hơn cả Sam Sam.

Anh ta nắm chặt tay, run rẩy nói với A Lan: ''Tôi muốn đi gặp cô ấy...''

A Lan gật nhẹ đầu, sau khi đỡ Sam Sam ngồi xuống ghế lại lấy ra một liều thuốc an thần tiêm cho cô ấy.

Liều lượng không nhiều nhưng có thể giúp Sam Sam bình tĩnh lại để tiễn Thư Vãn đi đoạn đường cuối cùng...
Chương 185: Kiếp sau đừng quên em

Cố Cảnh Thâm vịn tường đi vào phòng cấp cứu.

Bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn gầy yếu đang nằm trên bàn phẫu thuật, nhìn cô không có chút sức sống nào.

Nếu không phải đôi mắt dưới hàng mi dài đang chuyển động thì cô giống như đã qua đời.

Vết máu trên mặt cô đã được lau sạch, khuôn mặt nhỏ trắng bệch tái nhợt do ốm yếu lộ rõ.

Cô vẫn xinh đẹp như quá khứ, giống như loài hoa bỉ ngạn trưởng thành bên dòng suối kia, vẫn tỏa ra ánh sáng xinh đẹp như ngày nào.

Đáng tiếc hoa bỉ ngạn không phải người của thế giới này, cô nhất định phải quay về vị trí thuộc về mình vào lúc bản thân xinh đẹp nhất.

''Vãn Vãn...''

Cố Cảnh Thâm quỳ một gối xuống trước bàn phẫu thuật, anh ta cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ đi, nhẹ nhàng gọi một tiếng bên tai cô.

Giọng nói dịu dàng rung động này đã kéo Thư Vãn về trước khi hoàn toàn mất ý thức.

Cô từ từ mở đôi mắt mệt mỏi của mình ra, nghĩ cuối cùng mình cũng có thể thấy Tống Tư Việt nhưng lại không thể thấy gì.

''Tư, Việt...''

Cô khó khăn nói ra hai chữ, ý thức không rõ ràng, giọng nói cũng vô cùng yếu ớt.

Anh ta tiến đến gần mới nghe rõ cô đang gọi tên mình.

''Anh đây.''

Cố Cảnh Thâm nắm chặt lấy tay cô, truyền cho cô một chút sức mạnh.

Cô hít một hơi thật sâu để kéo dài đoạn đường cuối cùng của bản thân, ngắt quãng dặn dò anh ta: ''Chăm, sóc, cho, Sam, Sam, thật, tốt...''

Trước khi rời đi cô không có yêu cầu gì khác, chỉ mong Sam Sam xem cô như em gái có một đời bình an khỏe mạnh không vướng bận việc gì.

Cố Cảnh Thâm hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng trả lời: ''Được.''

Thư Vãn hơi động đậy môi, nở một nụ cười nhẹ nhõm: ''Tư Việt... kiếp sau... đừng quên em...''

Trái tim Cố Cảnh Thâm đau đớn, cảm giác đau đớn khiến anh ta không thở nổi như bao trùm cả cơ thể.

Hóa ra có một số tiếc nuối không thể chấp nhận được, giống như anh ta lúc này, trái tim như bị ai đó dùng dao đâm mạnh vào.

Đau đớn khó có thể nói thành lời, cơ thể giống như đang bị tra tấn vậy, từng tế bào đều đau đớn như bị xé rách.

Cố Cảnh Thâm liều mạng hít thở mới có thể xoa dịu cơn đau trong ngực, nhưng sự nuối tiếc vẫn vây chặt lấy anh ấy khiến anh ấy càng cảm thấy áy náy hơn.

Anh ta run rẩy nắm lấy đôi tay lạnh buốt của cô đặt lên trái tim mình, giống như đang tuyên thề, trịnh trọng nói: ''Chờ anh.''

Cô hứa với anh ta kiếp sau, anh ta nói cô chờ mình là kết thúc tốt nhất, hoặc có thể là khởi đầu mới, nguyện kiếp sau họ đừng bỏ lỡ nhau nữa.

Thư Vãn đã nói xong lời muốn nói, cũng đã bày tỏ ước muốn của bản thân, cô nên nhắm mắt lại ngủ một giấc thật ngon mới đúng.

Nhưng cô lại không cam lòng, đôi mắt không còn ánh sáng nhìn ra ngoài phòng cấp cứu như đang chờ ai đó...

"Em đang chờ Sam Sam sao?''

Thư Vãn nghe vậy thì cười: ''Đúng vậy...''

Lời vừa dứt thì Sam Sam đã được A Lan đỡ vào.

Khi nhìn thấy người phụ nữ vô cùng yếu ớt nằm trên bàn phẫu thuật, cảm xúc của Sam Sam lại lần nữa sụp đổ.

''Vãn Vãn!''

Cô ấy lao về phía trước khóc đến tan nát cõi lòng, người bạn tốt nhất của cô ấy, người thân duy nhất của cô ấy muốn bỏ cô ấy mà đi, sau này cô biết làm sao bây giờ?

Thư Vãn muốn chạm vào mặt Sam Sam nhưng lại không còn sức, ngay cả mắt cũng không mở nổi...

Cô cố gắng hít không khí để kéo dài tính mạng, dùng hết sức còn lại để an ủi Sam Sam: ''Đừng... buồn... Chăm sóc tốt cho bản thân...''

Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến cô không còn sức lực.

Trong sự hốt hoảng, tiếng khóc của Sam Sam dần biến mất, thay vào đó là một giọng nói lạnh như băng.

''Thư Vãn...''

Cô lại lần nữa gom góp sức lực mở to mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh...
Chương 186: Mọi thứ về với đất bụi

Lần này cô đã thấy rõ Quý Tư Hàn mặc âu phục màu đen đi từ cửa phòng cấp cứu vào.

Giống như lần đầu tiên gặp mặt, từng bước chân vững vàng đi đến trước mặt cô.

Hắn đưa đôi tay thon dài của mình ra, cúi đầu dịu dàng nói với cô: ''Thư Vãn, anh đến...''

Dịu dàng...

Hắn chưa từng dịu dàng với cô cả.

Ý thức của Thư Vãn dần dần quay lại, cô lại mở mắt lần nữa, cái gì cũng không có, chỉ có bóng tối mênh mông vô tận.

Có câu nói, trước khi qua đời thường sẽ xuất hiện ảo giác, cảnh tượng cô vừa nhìn thấy chẳng qua chỉ là những gì cô tưởng tượng ra.

Trong lòng cô khao khát được gặp Quý Tư Hàn lần cuối, đáng tiếc từ đầu đến cuối hắn cũng không xuất hiện dù chỉ một lần...

Dù cô đã gặp Sam Sam nhưng vẫn luôn nhìn ra ngoài phòng cấp cứu, dường nhưu Cố Cảnh Thần đã hiểu ra điều gì đó.

Trong lòng anh ấy giãy dụa mấy giây, anh ấy nhanh chóng nói với A Lan: ''Gọi điện thoại cho Quý Tư Hàn để anh ta nhanh chóng đến gặp cô ấy lần cuối!''

A Lan hơi ngẩn ra, không kịp suy nghĩ thêm gì đã nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Quý Tư Hàn, nhưng đối phương lại đang tắt máy...

Cô ấy thấy Thư Vãn vẫn trông mong thì lại nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Tô Thanh, nhưng bên này cũng tắt máy.

A Lan để điện thoại di động xuống, có chút bất lực nói: ''Tắt máy...''

Sam Sam khóc đến khàn giọng cũng phát hiện Vãn Vãn đang cố gắng chống đỡ đến giây phút cuối cùng vì muốn chờ Quý Tư Hàn.

Cô ấy nhớ Vãn Vãn từng nói từ trước đến nay điện thoại riêng của Quý Tư Hàn không bao giờ tắt, cô ấy vội vàng nói với A Lan: ''Điện thoại của Vãn Vãn có số điện thoại riêng của anh ta, ai nhanh lấy điện thoại của cô ấy đi, trong túi giấy ở tủ đầu giường trong phòng bệnh...''

Y tá đang đứng trước cửa lập tức chạy đến phòng bệnh, nhanh chóng mang điện thoại của Thư Vãn đến.

A Lan nhận điện thoại, vừa mở khóa vừa hỏi Sam Sam: ''Mật mã là gì?''

Sam Sam biết mật khẩu, cô ấy nhanh nói mật mã cho A Lan.

Điện thoại được mở, cô ấy lập tức tìm số của Quý Tư Hàn.

Sau khi phát hiện hắn bị Thư Vãn chặn thì nhanh chóng kéo số hắn ra rồi lại gọi điện đến.

Bên kia không còn tắt máy mà đã được kết nối...

A Lan vô cùng lo lắng mà lẩm bẩm: ''Quý tổng, mau nghe, mau nghe đi...''

Nhưng chuông kêu rất lâu cũng không có ai nghe máy...

Khi cuộc gọi sắp kết thúc, cuối cùng bên kia cũng nhấc máy.

''Ai vậy, hơn nửa đêm còn gọi điện, có thấy phiền không?''

A Lan còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nữ ở đầu dây bên kia.

Vì để Thư Vãn được nghe thấy giọng Quý Tư Hàn đầu tiên nên A Lan đã mở loa ngoài.

Giờ phút này giọng nói của Ninh Uyển vang vọng khắp phòng cấp cứu...

A Lan đột nhiên không biết nên nói gì...

Thấy cô ấy im lặng không lên tiếng, Ninh Uyển càng không kiên nhẫn hơn: ''Quý tổng không lưu tên, rốt cuộc là ai vậy, gọi điện thoại cũng không nói lời nào.''

Giọng nói rõ ràng rành mạch truyền vào tai Thư Vãn, khuôn mặt không còn chút máu nào đột nhiên xuất hiện một nụ cười thoải mái.

Cô hơi hé đôi môi tái nhợt của mình ra hiệu cho A Lan cúp điện thoại, sau đó cô nâng mắt lên nhìn về phía Cố Cảnh Thần đang cầm tay mình.

''Tư, Việt... Sau khi em chết... hãy hỏa táng em...''

Hắn sẽ không đến gặp cô lần cuối, trên đời này cũng không còn ai để chờ đợi, hỏa táng sớm, rời đi sớm cũng tốt.

Cô không còn gì để lo, hai mắt nặng nề nhắm lại, bên tai là tiếng hét của Sam Sam, Cố Cảnh Thần và A Lan...

Cô nhịn không được mà nhỏ giọng trả lời họ: ''Em... mệt mỏi quá... Em muốn ngủ một lúc...''

Sau đó âm thanh bên tai ngày càng cách xa, thế giới trở nên yên tĩnh, dường như tất cả mọi thứ đều về với đất bụi không còn lại gì.
Chương 187: Muốn mang cô về nhà

Tích...

Tiếng tâm điện chói tai vang lên.

Người nằm trên bàn giải phẫu cứ như vậy rời đi.

Sam Sam khóc đến ngất đi, A Lan hoảng hốt, vội vàng đưa cô ấy về phòng bệnh.

Chỉ có Cố Cảnh Thâm vẫn duy trì tư thế quỳ xuống đất như cũ, anh ta không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn lên bàn giải phẫu.

Sau mấy phút nhìn cô, Cố Cảnh Thâm ôm cơ thể mềm lại kia lên rồi đi ra ngoài.

A Lan ở phòng cấp cứu bên cạnh vội vàng tiến lên ngăn anh ta lại: ''Cố tổng, di ngôn cuối cùng của Thư tiểu thư là hỏa táng...''

Cố Cảnh Thâm chết lặng, nhìn cô ấy một cái: ''Tôi biết.''

Anh ta cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, nói khẽ: ''Tôi chỉ muốn đi thay bộ quần áo khác cho cô ấy mà thôi.''

Quần áo của Vãn Vãn nhà anh ta bị máu tươi trên tay Cố Cảnh Thâm vấy bẩn, Vãn Vãn thích cái đẹp, chắc chắn không muốn mặc quần áo như vậy để hỏa táng.

Dáng vẻ Cố Cảnh Thâm trầm tĩnh bình ổn khiến A Lan kinh ngạc, không phải Cố Cảnh Thâm rất yêu Thư tiểu thư sao? Sao lại bình tĩnh như vậy chứ?

A Lan nhìn bóng lưng xa dần của Cố Cảnh Thâm, nghĩ ít nhất anh ta còn ở bên cạnh Thư Vãn vào đoạn đường cuối cùng, còn Quý Tư Hàn ngay cả bóng cũng không nhìn thấy.

Sự kinh ngạc trong lòng A Lan dần nhạt xuống, đàn ông luôn bạc tình như vậy, đừng nên ôm bất kì hi vọng nào với bọn họ...

Cố Cảnh Thâm ôm Thư Vãn về phòng bệnh, anh ta giúp cô lau sạch người, thay một bộ quần áo sạch sẽ cho cô.

Sau khi cúi người hôn một cái lên trán Thư Vãn, anh ta đưa thẻ căn cước của cô cho vệ sĩ đi khai giấy báo tử.

Giây phút đưa chứng minh, vẻ mặt Cố Cảnh Thâm rất bình tĩnh, anh ta chỉ ôm lấy Thư Vãn rồi đi đến phòng hỏa táng trong bệnh viện.

Anh ta tự mình đưa cô đi hỏa táng, khi Cố Cảnh Thâm định đi vào trong, nhân viên đã ngăn anh ta lại.

''Tiên sinh, không thể vào trong này được, phần thiêu hủy tiếp theo giao cho chúng tôi đi...''

Cố Cảnh Thâm chỉ có thể dừng bước ngoài phòng thiêu, nhìn Thư Vãn bị nhân viên đẩy vào trong.

Bên trong có rất nhiều lò thiêu, các lò gần với cửa kính đang làm việc, chỉ còn lò trong cùng còn trống.

Anh ta tận mắt thấy nhân viên công tác gạt mấy công tắc xuống rồi đẩy Thư Vãn vào trong lò.

Giờ phút này tâm trạng bình tĩnh của Cố Cảnh Thâm cũng bị xé nát.

Anh ta đột nhiên mất kiểm soát như người điên, không quan tâm gì hết mà lao vào bên trong...

''Dừng lại! Không cho phép thiêu cô ấy!''

Anh ta tan nát cõi lòng gào lên nhưng lại bị rất nhiều người ngăn bên ngoài.

''Tiên sinh, đã bật công tắc thiêu rồi, không thể dừng lại được, mong anh nén bi thương!''

Bọn họ đều khuyên Cố Cảnh Thâm, vệ sĩ cũng cản anh ta lại, nhưng cái gì anh ta cũng không nghe, chỉ liều mạng tránh bọn họ.

Anh ta muốn mang cô về nhà, dù chỉ là một cỗ thi thể lạnh lẽo anh ta cũng muốn mang cô về!!!

''Lão Cố, đừng như vậy...''

Tô Ngôn nghe tin Thư Vãn chết thì vội vàng chạy đến, không ngờ lại thấy được cảnh này.

Trong trí nhớ của anh ta, Cố Cảnh Thâm luôn là người nho nhã lịch sự, lúc nào cũng lạnh lùng làm hết mọi chuyện, chưa bao giờ quá khích.

Nhưng Cố Cảnh Thâm bây giờ... Tô Ngôn không thể diễn tả bằng lời, chỉ cảm thấy Cố Cảnh Thâm bây giờ vô cùng điên loạn.

''Tô Ngôn...''

Anh ta nắm lấy tay Tô Ngôn, run rẩy cầu xin: ''Anh là thiên tài y học, anh nhất định có cách cứu cô ấy, đúng không?''

Tô Ngôn nhìn đôi mắt đỏ bừng của Cố Cảnh Thâm, nhịn không được mà cũng đỏ mắt theo: ''Lão Cố, anh tỉnh táo lại đi...''

Tô Ngôn thậm chí còn không trả lời cứu được mà chỉ nói anh ta tỉnh táo lại, rõ ràng đã không còn cách nào khác.

Cố Cảnh Thâm ngã xuống đất, hai mắt tuyệt vọng nhìn chằm chằm cánh cửa sắt đóng kín kia.
Chương 188: Cuối cùng anh cũng cưới được em rồi

Màn đêm buông xuống, một nhân viên ôm hũ tro cốt đi ra ngoài.

''Người chết Thư Vãn đã hỏa táng xong, ai là người thân của cô ấy mời lên lấy tro cốt về.''

Vệ sĩ của Cố Cảnh Thâm lập tức tiến lên lấy tro cốt và giấy chứng nhận thân phận về.

Sau khi nhận lấy, vệ sĩ đưa hũ tro cốt cho Cố Cảnh Thâm đã không còn phản ứng gì.

''Cố tổng, nên mang Thư tiểu thư về nhà thôi, nếu cô ấy không nhớ đường về nhà sẽ trở thành...''

Trở thành cô hồn dã quỷ.

Vệ sĩ không dám nói câu này ra, chỉ sợ nói rồi lại kích thích Cố Cảnh Thâm.

Đôi mắt đỏ ngầu từ từ chuyển lên hũ tro cốt.

Nghĩ đến việc một người còn sống sờ sờ lại trở thành một nắm tro trong khoảng thời gian ngắn, anh ta chỉ cảm thấy bản thân không đủ dũng khí để nhận lấy.

Lúc này đang mưa rất to, to giống như đêm Cố Cảnh Thâm bị tai nạn xe cộ vậy, từng hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống mặt đất.

Màn mưa làm ướt tóc và mặt anh ta nhưng Cố Cảnh Thâm không quan tâm, anh ta cởi áo trên người ra phủ lên hũ tro cốt.

Sau khi ép buộc mình phải tỉnh táo lại, Cố Cảnh Thâm run rẩy nhận lấy hũ tro, nhưng mấy lần đều không thể...

''Để tôi.''

Tô Ngôn nói rồi muốn đưa tay ra cầm nhưng lại bị Cố Cảnh Thâm ngăn lại.

Anh ta dùng hết sức lực để ổn định bàn tay đang run của mình, thử nhận hũ tro cốt lần nữa.

Sau khi cầm chắc, anh ta ôm chặt hũ tro cốt vào trong lòng, không cho ai đụng vào.

''Vãn Vãn, anh đưa em về nhà.''

Sấm sét vang lên, gió thổi rất mạnh, tia chớp chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Cố Cảnh Thâm.

Anh ta ôm chặt hũ tro cốt, bước chân run rẩy, Tô Ngôn dìu anh ta đi ra khỏi phòng thiêu hủy.

Cố Cảnh Thâm đã từng hứa, sau khi lớn sẽ cưới Thư Vãn về.

Bây giờ còn chưa thực hiện được mà cô đã vội vàng rời đi...

Nhưng anh ta không quan tâm, cho dù cô có rời đi thì anh ta cũng muốn thực hiện lời hứa của mình.

Lúc xe tiến vào cục dân chính, Tô Ngôn cảm thấy Cố Cảnh Thâm hoàn toàn điên rồi...

Cố Cảnh Thâm không quan tâm, anh ta ôm lấy hũ tro cốt, kiên định bước vào cục dân chính.

Vì đã muộn nên cục dân chính không còn làm việc, Cố Cảnh Thâm ôm hộp ngồi trên bậc thang chờ trời sáng.

Anh ta không muốn lợi dụng quyền thế gọi nhân viên ở cục dân chính dậy lúc nửa đêm, anh ta muốn tích đức cho Vãn Vãn.

''Lão Cố...''

Tô Ngôn nhìn Cố Cảnh Thâm cố chấp đến điên cuồng, mấy lần muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Thấy mưa rơi ngày càng lớn, Tô Ngôn quay người mang ô đến rồi bung trên đầu Cố Cảnh Thâm, muốn che chút mưa gió cho anh ta.

Tô Ngôn nghi ngờ Cố Cảnh Thâm đã khôi phục trí nhớ từ lúc anh ta hỏi bệnh suy tim có chữa được không, Tô Ngôn lập tức tìm Cố Triết hỏi chuyện năm đó.

Nhờ vậy anh ta mới biết quan hệ của Cố Cảnh Thâm và Thư tiểu thư, hóa ra là một đôi tình nhân thân mật, lại vì Cố Trạch Thần mà bỏ lỡ nhau.

Lão Cố vì Thư tiểu thư mà nhảy xe mất trí nhớ, tình cảm sâu đậm, không phải là thứ mà người ngoài có thể tùy tiện nhắc đến...

Tô Ngôn chợt nhớ đến cảnh tượng A Lan máu me khắp người nằm trên mặt đất đưa tay về phía anh ta cầu cứu, trái tim không nhịn được mà co lại.

Nếu như năm đó A Lan không cố gắng chống đỡ đến lúc đấy thì có phải anh ta cũng sẽ giống Cố Cảnh Thâm bây giờ, chỉ có thể ngồi ôm tro cốt của cô ấy không?

Anh ta lắc đầu, ánh mắt khôi phục lại sự tỉnh táo lạnh lùng, cúi đầu nhìn Cố Cảnh Thâm giống một cái xác không hồn.

Chắc chắn anh ta bị sự thâm tình của Cố Cảnh Thâm làm cảm động nên mới có suy nghĩ đáng sợ như vậy.

Đêm mưa trôi đi, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào hũ tro cốt.

Cố Cảnh Thâm cúi đầu vuốt ve cái hộp, thì thầm nói: ''Vãn Vãn, mặt trời lên rồi...''

Anh ta ôm chặt cái hộp như đang ôm lấy cô, đứng dậy bước vào cục dân chính.

Sau khi nhân viên cục dân chính thấy anh ta ôm hũ tro cốt, cầm giấy chứng tử đến yêu cầu kết hôn thì hoàn toàn chấn kinh.

Bọn họ rất không muốn làm chuyện hoang đường này, Tô Ngôn đành phải để lộ thân phận, mời một người quan trọng đến mới giải quyết xong.

Cố Cảnh Thâm toại nguyện cầm hình kết hôn được photoshop, không nhịn được mà mỉm cười: ''Vãn Vãn, cuối cùng anh cũng cưới được em rồi.''

Anh ta ôm hũ tro cốt, nhẹ nhàng hôn lên trên một cái: ''Bây giờ anh mang em về nhà.''

AD CŨNG MUỐN LÊN MỘT LÈO, NHƯNG MÀ LÀM KHÔNG KỊP Ạ, TÍNH CHIỀU ĐỘC GIẢ CHO LÊN LUÔN CÁI ĐOẠN QUÝ TƯ HÀN BIẾT Thư Vãn ngủm củ tỏi nhưng mà hổng kịp, nay ad cố lắm lên được 5 chương, mong mọi người tiếp tục ủng hộ truyện nhé.
Chương 189: Cuối cùng không còn ai gọi cô ấy là chị Sam nữa rồi

Cố Cảnh Thâm mang cô về căn biệt thự kia, đây là nơi cô từng ở, mang cô về đây sẽ khiến cô cảm thấy an toàn hơn.

Chị Lý nhìn tiên sinh nhà mình ôm một hũ tro cốt, vẻ mặt như chết lặng thì giật mình kêu lên.

Sau khi thấy vẻ mặt tiếc hận của bác sĩ Tô và vệ sĩ thì mới từ từ hiểu rõ.

Mặc dù chị ấy không biết người trong hộp tro cốt là ai nhưng nhất định là người thân nào đó của tiên sinh.

''Tiên sinh, tôi đi chuẩn bị linh đường...''

Cố Cảnh Thâm không trả lời, lúc dì Lý xoay người lại gọi bà ấy lại.

''Khắc cho cô ấy một cái bia.''

Chị Lý hỏi anh ta: ''Tiên sinh, tên cô ấy là gì?''

Cố Cảnh Thâm cúi đầu nhìn hũ tro cốt, thâm tình trả lời: ''Vợ của tôi, Thư Vãn.''

Chị Lý hơi bất ngờ, Thư Vãn? Là Thư tiểu thư chị ấy từng thấy kia sao?

Bề ngoài rất xinh đẹp, cơ thể hơi ốm yếu, cô gái đó sao?

Chị Lý không dám hỏi, đáp ''vâng'' rồi lập tức đi chuẩn bị.

Cố Cảnh Thâm đặt hũ tro cốt lên bàn, quay đầu nhìn Tô Ngôn.

''Anh về đi, không cần ở lại với tôi.''

Tô Ngôn muốn từ chối thì bị Cố Cảnh Thâm cắt lời: ''Tôi muốn yên tĩnh ở bên cạnh cô ấy.''

Anh ta không thể để cô không có đến một ngôi mộ được, chờ ở bên cạnh cô thật tốt rồi Cố Cảnh Thâm anh sẽ tự tay an táng cô.

Tô Ngôn thấy anh ta như vậy cũng không ép buộc: ''Anh chăm sóc bản thân thật tốt, có chuyện gì gọi cho tôi.''

Cố Cảnh Thâm gật nhẹ đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, lúc này Tô Ngôn mới yên tâm dời đi.

Trước khi đi Tô Ngôn còn dặn dò vệ sĩ trông coi Cố Cảnh Thâm thật kĩ, đừng để anh ta xảy ra chuyện gì.

Sau khi Tô Ngôn về, Cố Cảnh Thâm lấy ra một cái khăn mặt sạch, cẩn thận lau chùi hũ tro cốt.

Sam Sam tỉnh lại, nghe A Lan nói Cố Cảnh Thâm đã mang Thư Vãn đi hỏa táng thì lại khóc lớn.

A Lan ôm bả vai an ủi cô ấy, trong lòng cũng vô cùng đau lòng vì Thư Vãn đột nhiên qua đời.

Cô vốn còn sống được gần hai tháng, nếu không vì cô ấy thì Thư Vãn cũng sẽ không bị người Quý gia đánh...

Sự bất lực của cô ấy cũng là hung thủ gián tiếp hại chết Thư Vãn...

Sam Sam đi cùng với A Lan về biệt thư của Cố Cảnh Thâm.

Linh đường đã được lập xong, trên đó viết Thư Vãn, vợ Cố Cảnh Thâm.

Khi Sam Sam nhìn thấy giấy đăng kí kết hôn được bày trên linh đường, cô ấy không kiềm chế được mà khóc.

Vãn Vãn của cô ấy cuối cùng cũng gả được cho người yêu thời niên thiếu, nhưng không ngờ lại theo cách này.

So với Sam Sam khóc đến khàn cả giọng thì Cố Cảnh Thâm lại bình tĩnh hơn tất cả mọi người: ''Sam Sam, ngày mai sẽ đốt ít quần áo cho Vãn Vãn, cô giúp tôi lấy ít quần áo của cô ấy được không?''

Sam Sam khóc gật đầu: ''Được.''

Cô ấy đồng ý sau đó quay về bệnh viện lấy đồ về nhà thuê.

Bên trong vẫn ấm áp như vậy, vẫn không có bất kì thay đổi nào, chỉ là thiếu bóng dáng xinh đẹp hay chờ cô ấy về nhà mỗi khi tăng ca.

Hai mắt Sam Sam đỏ bừng, cô ấy đi đến trước ghế sopha, sờ nơi Thư Vãn từng nằm lên, nước mắt không ngừng lăn xuống.

Hai mắt cô ấy đẫm lệ, cô ấy nhìn về phía đó lần nữa, khẽ gọi một tiếng: ''Vãn Vãn...''

Không có bất kì tiếng động nào ngoài giọng nói của Sam Sam, ngày trước Vãn Vãn nghe thấy tiếng cô ấy trở về sẽ chạy từ phòng ngủ ra.

Nhưng bây giờ, căn phòng lớn như vậy cũng không còn ai gọi cô ấy là chị Sam Sam nữa...

Sam Sam ôm mặt ngã xuống sopha khóc to...

Trong lòng không ngừng gọi tên Vãn Vãn, dường như như vậy có thể gọi cô quay về.

Biết rõ là không thể nhưng vẫn liều mạng kêu gào, đau khổ chống cự.
Chương 190: Di thư cô để lại

Sam Sam khóc rất lâu, mãi đến khi khàn cả giọng mới cố gắng đứng lên.

Cô ấy còn muốn soạn đồ cho Vãn Vãn nữa, không thể để Vãn Vãn thiếu đồ trên đường xuống dưới kia được.

Cô ấy phải bình tĩnh lại để chọn những bộ quần áo thật đẹp cho Vãn Vãn mới được.

Sam Sam kéo từng bước chân nặng nề đi đến phòng của Vãn Vãn.

Nhìn những thứ thuộc về Thư Vãn vẫn còn ở trong phòng nhưng cô không còn ở đây, nước mắt của Sam Sam lại rơi xuống.

Sam Sam ôm mặt khóc một lúc lâu, sau đó cô ấy lau nước mắt đi, bắt đầu soạn đồ cho Sam Sam.

Từ quần áo trong tủ đến mấy đôi giày, cô ấy còn lấy thêm chăn và đệm.

Những đồ còn lại Sam Sam không mang đi, cô ấy không nỡ đốt toàn bộ nên đã để lại phần lớn làm kỉ niệm.

Sau khi đóng gói xong đồ đạc, lúc đang định xoay người rời khỏi phòng ngủ, Sam Sam đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía bàn đọc.

Dường như cảm nhận được điều gì đó, cô ấy đi đến trước bàn đọc, sau đó lại kéo ngăn kéo ra.

Bên trong không có gì, chỉ có một chiếc laptop và một bức thư đề ''di thư''.

Nhìn thấy hai chữ di thư, mắt Sam Sam đỏ bừng lên.

Hóa ra Vãn Vãn đã sớm chuẩn bị kĩ càng để rời khỏi thế giới này, chỉ là cô ấy chưa từng phát hiện ra mà thôi.

Nếu như cô ấy phát hiện sớm hơn một chút thì có phải cô ấy đã có thể ở bên cạnh Vãn Vãn nhiều hơn rồi không, cô ấy cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối như thế này.

Tay Sam Sam run rẩy cầm lấy bức di thư kia, cô ấy bóc bức thư ra, bắt đầu đọc.

[Gửi Sam Sam, người chị em tốt nhất của tớ:

Lúc tớ bắt đầu viết bức thư này có nghĩa tớ đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mình qua đời.

Nhưng Sam Sam của tớ, xin cậu đừng khổ sở, cũng đừng cảm thấy tiếc nuối cho tớ.

Đời người là những biến số, có một số việc không thể thay đổi được thì cứ để thuận theo tự nhiên đi.

Tớ đã bỏ qua, cũng hi vọng cậu có thể buông xuôi, đừng vì tớ mà khóc sưng mắt nhé, tớ sẽ lo lắm đấy.

Sam Sam, tớ rất cảm ơn cậu đã ở bên cạnh tớ từ nhỏ đến lớn, cho dù ai bắt nạt tớ cậu cũng là người đầu tiên đứng ra bảo vệ tớ.

Tớ nhớ năm mười hai tuổi, tớ bị một đám anh chị ngăn lại ở cổng trường, là cậu sống chết với mấy người đó mới cứu được tớ.

Khi đó cậu mới mua được một đôi giày bằng tiền lương của mình mà lại phải đưa cho mấy người đó, cậu biết lúc đó tớ đã nghĩ gì không?

Lúc đó tớ nghĩ, chi bằng để bọn họ đánh tớ một trận là được rồi, như vậy còn tốt hơn để cậu mất đôi giày mới mua.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy hồi đó chúng ta nghèo thật đó, ngay cả cơm cũng không có mà ăn.

Nhưng cậu và Tống Tư Việt vì chăm sóc tớ mà tình nguyện nhịn đói cũng phải tiết kiệm tiền mua thuốc cho tớ.

Nhiều lần tớ đã nghe thấy bụng hai người kêu ầm lên vì đói, bánh bao trong tay tớ cũng đột nhiên không còn thơm nữa.

Sam Sam, tớ có thể miễn cưỡng sống được hơn hai mươi tuổi là nhờ cậu tăng ca không quản ngày đêm và Tống Tư Việt làm việc xuyên ngày đổi lấy.

Tớ thường nghĩ, tớ có tài đức gì, có tư cách gì mà lại dựa vào các cậu để sống đến ngày hôm nay chứ...

Sau này đi làm rồi, tớ có thể kiếm tiền để nuôi bản thân, cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho cậu.

Tớ nghĩ, chỉ cần ở bên cạnh cậu, thỉnh thoảng giúp đỡ cậu một chút cũng tốt.

Chỉ là đáng tiếc, tớ chỉ có thể đi với cậu đến đây thôi, cuộc sống của tớ đã đến điểm cuối rồi.

Trước khi đi tớ có để lại một thứ cho cậu, chỉ là một tấm thẻ ngân hàng mà thôi, bên trong có hai mươi lăm vạn, cũng không nhiều lắm.

Mặc dù chỉ là một chút nhưng hi vọng lúc cậu cần tiền nó có thể trở nên có ích.

Số tiền đó cậu cứ yên tâm dùng đi, không phải là tiền bán thân mà có, là số tiền tớ kiếm được bằng công việc của mình, rất sạch sẽ.

Mật mã là sinh nhật của cậu, 870726.

Hẹn gặp lại, Sam Sam, người bạn tớ yêu nhất.]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom