-
Chương 26-30
Chương 26: Tin nhắn xa lạ
Ở bệnh viện cả đêm nên Thư Vãn không còn sốt cao nữa, chỉ là thân thể còn có chút suy yếu, nhưng không cần phải ở lại bệnh viện nữa.
Cô bảo Sam Sam trả tiền viện phí, hai người làm xong thủ tục xuất viện liền trở về nhà.
Sam Sam vừa về đã bận trước bận sau trong bếp, Thư Vãn muốn giúp nhưng Sam Sam không cho.
“Cậu trở về nghỉ ngơi cho tốt, nơi này giao cho tớ đi.”
Sam Sam phất phất tay, đuổi cô ra ngoài.
Cơn sốt của Thư Vãn đã hạ, nhưng bệnh suy tim lại nặng thêm.
Ngực rất đau, đầu cũng rất choáng váng, cung cấp máu, cung cấp dưỡng khí đều không đủ, cả người mệt mỏi, ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Bộ dạng này của cô cũng không có cách nào giúp Sam Sam, đành phải ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng chống đỡ trở lại phòng ngủ.
Sau khi cô nằm xuống giường, muốn ngủ một giấc thật sâu, điện thoại di động trên tủ đầu giường bỗng nhiên truyền đến một tin nhắn, là tin tức giải trí cô quan tâm.
Cô đi theo Quý Tư Hàn tới nay, đối với hành trình của hắn không hiểu rõ lắm, nhìn thấy hắn thỉnh thoảng sẽ lên tin tức thì sẽ mở ra theo dõi một chút.
Cô mở mắt ra nhìn, paparazzi chụp được hình Quý Tư Hàn ôm Ninh Uyển đi cấp cứu, nội dung đưa tin hai người lại tái hợp.
Cô trượt xuống phía dưới bình luận đều là tán thưởng diện mạo của hai người, nói là trai tài gái sắc, thập phần xứng đôi.
Sau khi Thư Vãn nhìn thấy cũng cho là như vậy, nam trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý, nữ tao nhã hào phóng, quả thật rất xứng đôi.
Cô cay đắng cười, xóa tin nhắn này đi, muốn tắt điện thoại, lại thấy có tin nhắn chưa kịp xem.
Cô mở tin nhắn kia, là một số lạ gửi đến: [Cô đi bệnh viện làm gì?]
Thư Vãn nhìn đi nhìn lại tin nhắn này, có chút không dám tin.
Người tối hôm qua cô gặp ở bệnh viện, chỉ có Quý Tư Hàn, chẳng lẽ là hắn gửi?
Tay cô run rẩy, đánh hai chữ qua hai chữ : [Anh là?]
Cô còn tưởng rằng đối phương sẽ không trả lời tin nhắn nhanh như vậy, không nghĩ tới giây tiếp theo, đối phương rất nhanh trả lời ba chữ.
[Trả lời tôi.]
Thư Vãn nhìn chằm chằm ba chữ kia, trái tim đập thình thịch, ngữ khí lạnh như băng này rất giống Quý Tư Hàn.
Nhưng trực giác lại nói cho cô biết, Quý Tư Hàn không có khả năng gửi loại tin nhắn này cho cô.
Thư Vãn cau mày, cầm di động đánh chữ: [Rốt cuộc anh là ai?]
Lần này đối phương im lặng thật lâu, cách không lâu, tin nhắn mới gửi tới: [Lâm Trạch Thần.]
Trái tim Thư Vãn căng thẳng đến phát run, chợt buông lỏng.
Cô còn tưởng là Quý Tư Hàn, lại không nghĩ tới là Lâm Trạch Thần.
Nhưng số điện thoại của Lâm Trạch Thần cũng không phải cái này, chẳng lẽ anh ta lại đổi số?
Thư Vãn suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không thích hợp, trực tiếp gọi điện thoại qua.
Nhưng đối phương không nhận, ngược lại ngắt điện thoại của cô, chỉ nhắn trả lời: [Họp.]
Thư Vãn chống cằm trầm tư hồi lâu, vẫn cố lấy dũng khí gọi điện thoại vào số công việc của Lâm Trạch Thần.
Lần này anh ta nhận máy rất nhanh, giọng nói đè xuống rất thấp, ngữ khí có hơi không kiên nhẫn, "Đang họp, có chuyện gì?!"
Thư Vãn không nghĩ tới anh thật sự đang họp, vội vàng trả lời một câu 'Không có việc gì' liền cúp điện thoại.
Bệnh thần kinh, họp còn dùng số lạ gửi tin nhắn cho cô, có phải rảnh rỗi quá hay không.
Nghĩ đến lúc trước Lâm Trạch Thần cũng thường xuyên đổi số điện thoại quấy rầy mình, Thư Vãn cũng không nghĩ nhiều nữa.
Cô để điện thoại xuống, định phớt lờ anh ta, không ngờ tin nhắn lại đến.
Vẫn quay trở lại câu hỏi đầu tiên: [Trả lời tôi, tại sao lại đến bệnh viện?]
Thư Vãn cảm thấy anh ta có bệnh, vừa mới gọi điện thoại không nói, nhất định phải nhắn tin.
Cô không muốn để ý đến anh ta nhưng lại sợ nếu không trả lời sẽ chọc giận anh ta, đành cắn răng đánh chữ: [Sốt cao, đi bệnh viện truyền nước biển.]
Cô cho rằng đối phương còn có thể hỏi thăm một phen, kết quả anh ta lại không quấy rầy cô nữa.
Thư Vãn coi như bệnh thần kinh của anh phát tác, buông di động xuống, cả người mệt mỏi vùi vào trong chăn.
Thư Vãn lăn qua lăn lại vẫn nghĩ về tin nhắn vừa rồi, người này làm sao biết cô đi bệnh viện?
Cô nhìn thời gian là tin nhắn được gửi vào từ tối hôm qua, vừa vặn đúng là thời gian sau khi cô tỉnh lại ở bệnh viện...
Chương 27: Đồng quy vu tận
Lúc cô ngủ mê man bất tỉnh nhân sự, di động lại đột nhiên rung lên không ngừng.
Cô mở đôi mắt mệt mỏi ra, cố gắng chống đỡ, cầm điện thoại lên nghe điện thoại.
“Bảo bối.”
Giọng Lâm Trạch Thần ở đầu dây bên kia truyền tới: "Tôi nghe nói hôm qua em sốt cao, bây giờ thế nào?"
Thư Vãn nghe được thanh âm của anh ta, tinh thần đang ủ rủ được kéo về.
Cô cảm thấy Lâm Trạch Thần thật kỳ quái, người trước giờ chỉ muốn ngủ với cô, sao đột nhiên lại quan tâm đến thân thể của cô?
Vừa tin nhắn vừa điện thoại, không phải là biết cô sắp chết nên định tha cô một mạng chứ?
Trong đầu Thư Vãn suy nghĩ lung tung một hồi, trên mặt lại bất động thanh sắc, thản nhiên trả lời một câu, "Tốt hơn rồi.”
“Tốt hơn rồi là được.”
Lâm Trạch Thần liền khẩn cấp hỏi: "Em vừa mới gọi điện thoại cho tôi, có phải chuyện kia đã làm xong rồi không?"
Thư Vãn đã biết, Lâm Trạch Thần làm sao quan tâm đến thân thể của cô, đây mới là mục đích thật sự của anh ta.
Cô từ trên giường ngồi thẳng người, một tay chống trán đau đầu không thôi, lạnh lùng nói: "Tôi đã tìm Quý tổng, anh ta nói cần thời gian để suy nghĩ.”
Ngày đó cô muốn thoát thân nên bịa ra một lý là dùng video bất nhã uy hiếp Quý Tư Hàn để lấy được hạng mục.
Cô nói lời thề son sắt, nhưng chỉ có mình cô biết, tất cả đều là lừa gạt Lâm Trạch Thần.
Cô căn bản không có video gì, cũng không thể đi tìm Quý Tư Hàn, càng không thể uy hiếp Quý Tư Hàn lấy hạng mục.
Cô đã sớm nghĩ kỹ, cô sẽ dùng cái cớ này kéo dài thời gian với Lâm Trạch Thần.
Cho đến khi Sam Sam thuận lợi kết hôn, cô lại đi tìm Lâm Trạch Thần đồng quy vu tận.
Đúng vậy, cô đã tính toán kỹ rồi, cô sẽ dùng tính mạng để đổi lấy sự an bình nửa đời sau của Sam Sam.
Lâm Trạch Thần hiển nhiên là đứng ngồi không yên, "Cuộc đấu thầu ngày mười tháng sau sẽ bắt đầu, hắn muốn cân nhắc tới khi nào?"
Thư Vãn nhíu mày, hôn lễ của Sam Sam vào ngày 9 tháng sau.
Cô vốn định chờ Sam Sam kết hôn xong, sẽ đi tìm Lâm Trạch Thần đồng quy vu tận.
Nhưng cuộc đấu thầu lại vào ngày 10, thời gian gấp như vậy, Lâm Trạch Thần chắc chắn sẽ không cho phép cô kéo dài tới ngày 10.
Suy nghĩ một chút, Thư Vãn cắn răng nói một câu: "Ngày 9 tháng sau, anh ta nói sẽ cho tôi câu trả lời chính xác.
“ĐM!”
Lâm Trạch Thần mắng mấy câu thô tục: "Em đưa video cho ông đây, ông đây tự đi nói.”
Thư Vãn hoảng hốt, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, cũng may cô phản ứng nhanh, nhanh chóng ổn định tinh thần, bình tĩnh nói:
"Lâm tổng, tôi dùng phương thức này đi uy hiếp Quý tổng giúp anh lấy hạng mục, đã làm cho anh ta rất bất mãn với anh, nếu chính anh lấy loại video này đi tìm anh ta, sẽ chỉ càng thêm chọc giận anh ta, đến lúc đó không chỉ hoàn toàn đắc tội với anh ta, còn có thể hại anh không lấy được hạng mục, đây không phải là mất nhiều hơn được sao, anh nói đúng không?"
Lâm Trạch Thần suy nghĩ một chút, cảm thấy Thư Vãn nói cũng đúng.
Dùng phương thức này uy hiếp Quý Tư Hàn, bản thân cũng không đủ quang minh lỗi lạc, hắn lại đi uy hiếp người ta, chỉ sợ sẽ làm cho đối phương cá chết lưới rách.
Hắn bỏ lại một câu, "Ngày chín, tôi muốn nhìn thấy hợp đồng, nếu không tôi sẽ cho em nhìn thấy đám cưới của bạn thân em diễn ra như thế nào!"
Tim Thư Vãn run lên, ngay cả ngày cưới của Sam Sam Lâm Trạch Thần cũng biết rất rõ ràng, chứng tỏ anh ta luôn theo dõi bọn họ.
Hiện tại không riêng gì Sam Sam, nói không chừng còn có thể liên lụy đến chồng của Sam Sam, cô nhất định phải nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nghĩ tới đây, Thư Vãn để điện thoại xuống, cố gắng chống đỡ rời giường.
Cô đi tới trước bàn làm việc, mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra mấy chai thuốc.
Cô lấy thuốc ngủ ra, đặt vào một cái bình rỗng khác.
Sau đó tê dại, cầm lấy các loại thuốc trị suy tim khác nhét vào miệng.
Cô nhất định phải cố gắng sống đến ngày hôn lễ của Sam Sam, cũng nhất định phải khiến Lâm Trạch Thần vì hành động của mình mà phải trả một cái giá đắt!
Chương 28: Sao Cô Gầy Nhiều Như Vậy?
Khoảng cách ngày 9 tháng sau, còn khoảng 10 ngày nữa.
Thư Vãn mỗi ngày đều đi bệnh viện khác nhau kê đơn thuốc, sau đó tích góp thuốc ngủ lại.
Sau khi đặt những loại thuốc này xong, cô nhìn thấy chiếc hộp đặt trên bàn.
Lúc này mới nhớ tới lễ phục cùng dây chuyền còn chưa trả lại cho Lâm Trạch Thần, vội vàng cầm lấy điện thoại di động hẹn chuyển phát nhanh.
Mặc dù cô muốn đối phó với Lâm Trạch Thần, nhưng những thứ không thuộc về cô, cô nhất định sẽ trả lại.
Nhân viên chuyển phát nhanh tới rất nhanh, sau khi gửi đồ đi, trong lòng cô an tâm không ít.
Lâm Trạch Thần nhìn lễ phục và dây chuyền bị trả lại, trong mắt càng phát ra cảm giác hưng phấn.
Thư Vãn này thật đúng là không giống người thường, đổi lại người khác đã sớm cầm những thứ xa xỉ phẩm này đi đổi tiền, còn cô thì trả lại!
Xem ra hắn lần này anh ta gặp được người phụ nữ nặng ký, nhưng mà không sao, chờ cô lấy được hạng mục, anh ta đi chinh phục cô!
Thư Vãn ở nhà nghỉ ngơi một lát, liền nhận được điện thoại của Sam Sam.
Hôm nay Sam Sam đi thử áo cưới, muốn Thư Vãn cùng đến tiệm áo cưới thử áo.
Thư Vãn vội vàng chống đỡ thân thể mệt mỏi, đi đến tiệm áo cưới mà Sam Sam nói.
Vị hôn phu của Sam Sam là Giang Vũ cũng đến, thấy cô bước vào, liền chào hỏi.
Thư Vãn cũng lễ phép trả lời: "Sam Sam đâu?”
Giang Vũ hất cằm về phía phòng thử đồ, "Đang thử áo cưới, em ngồi một lát đi.”
Thư Vãn và Giang Vũ đã sớm quen biết, cũng không khách khí với anh, trực tiếp ngồi xuống sô pha.
Kỳ thật lần trước sau khi cô sốt cao, thân thể càng ngày càng mệt mỏi, nhiều khi đứng cũng không vững.
Đây cũng là triệu chứng giai đoạn cuối của bệnh nhân suy tim, sau khi chức năng bơm máu của tim suy giảm nghiêm trọng, lượng máu lớn ứ đọng trong tuần hoàn cơ thể và tuần hoàn phổi, dẫn đến thiếu máu trong mô não sẽ dẫn đến thiếu máu cục bộ và thiếu oxy trong tế bào não.
Một khi thiếu máu thiếu dưỡng khí, sẽ dễ dàng mệt mỏi ham ngủ.
Lúc này chỉ ngồi ở sô pha chờ vài phút mà thôi mà cơn buồn ngủ đã bắt đầu kéo đến.
Cũng may Sam Sam rất nhanh từ phòng thử đồ đi ra, thấy cô đến liền gọi cô một tiếng, mới kéo cô từ trong hôn mê trở về.
Sam Sam không nhận ra sự khác thường của cô, xách theo đuôi váy cưới thật to, dạo một vòng trước mặt cô và Giang Vũ.
“Thế nào?”
“Đẹp lắm.”
Thư Vãn cố gắng giữ vững tinh thần, nở nụ cười ngọt ngào.
Giang Vũ cũng vội vàng nói: "Vợ tôi mặc thế nào cũng đẹp.”
Sam Sam cười vỗ vai anh, nói anh đang dỗ dành cô ấy.
Giang Vũ thì cưng chiều, giơ tay xoa xoa đầu cô.
Thư Vãn thấy Sam Sam và Giang Vũ yêu đương tám năm, tình cảm vẫn ổn định hòa thuận như trước, cũng yên lòng.
Giang Vũ là dựa vào bản lĩnh của mình, từ nhà quên lên thành phố, bộ dạng nhã nhặn thanh tú, tính cách cũng đôn hậu thành thật.
Sam Sam nói anh đã từng chịu khổ, biết có thể sống những ngày tốt đẹp không dễ dàng, cũng sẽ càng thêm quý trọng gia đình.
Cô cảm thấy đi theo một người đàn ông như vậy rất đáng tin cậy, cả đời không cần lo lắng sẽ bị phản bội.
Sam Sam rất yên tâm giao cô cho Giang Vũ, Thư Vãn cũng sẽ không can thiệp quá nhiều, dù sao chỉ cần Sam Sam hạnh phúc là được rồi.
Áo cưới Sam Sam đặt làm tương đối đắt, cửa hàng áo cưới liền tặng Sam Sam một bộ lễ phục phù dâu.
Cô vội vàng chọn một bộ lễ phục màu sâm banh cho Thư Vãn, bảo cô cũng đi thử xem.
Thịnh tình Thư Vãn khó từ chối, đành phải đi thử xem.
Thân thể cô gầy đi rất nhiều, lễ phục mặc trên người có chút lớn.
Sam Sam sờ eo cô, một chút thịt cũng không có, toàn là xương cốt, cấn đến phát hoảng.
Cô nhìn Thư Vãn sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đau lòng: "Vãn Vãn, sao cậu gầy đi nhiều như vậy?
Chương 29: vì nàng tồn một khoản hồi môn
Thư Vãn sợ cô lo lắng, vội vàng an ủi: "Còn không phải vì hôn lễ của cậu mà giảm béo sao.”
Sam Sam cau mày giáo dục cô: "Cậu sắp gầy thành gậy trúc rồi, giảm béo cái gì, nghe tớ, sau này mỗi bữa phải ăn ba bát cơm!"
Giang Vũ phì cười một tiếng: "Mỗi bữa ba bát cơm, sẽ béo thành cái dạng gì chứ.”
Sam Sam hừ hừ hai tiếng: "Vãn Vãn nhà em béo thành cái gì cũng đẹp.”
Giang Vũ gật đầu: "Vâng vâng vâng, Vãn Vãn nhà em thế nào cũng đẹp, bây giờ có thể cùng anh đi thử trang điểm chưa?"
Bị Giang Vũ ngắt lời như vậy, Sam Sam cũng không nhớ giáo dục Thư Vãn nữa, liền kéo cô đến phòng hóa trang.
Bọn họ ở tiệm áo cưới thử trang điểm xong ngày hôn lễ, lại đến khách sạn thử trải qua quá trình hôn lễ diễn ra.
Sau khi làm việc xong, Giang Vũ dẫn Sam Sam và Thư Vãn đến nhà hàng ăn cơm, lại đưa hai người về nhà.
Sam Sam về đến nhà nghỉ ngơi một lát, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Giang Vũ mua phòng cưới, Sam Sam kết hôn xong sẽ ở trong phòng cưới.
"Vãn Vãn, chờ tớ dọn vào nhà cưới, cái nhà nhỏ này liền giao cho cậu xử lý, cậu cần phải bảo vệ nhà của chúng ta thật tốt nha~"
Đối với Sam Sam mà nói, căn hộ này có Thư Vãn trông coi, chẳng khác nào là nhà mẹ đẻ của cô, cô rất an tâm.
“Được.”
Thư Vãn cười gật đầu, nhận lấy quần áo trong tay cô, gấp lại từng cái một.
Sam Sam từ trong tủ quần áo chọn một ít quần áo thường dùng nhưng sau đó không định thu dọn nữa.
Tuy rằng cô và Giang Vũ đã kết hôn, nhưng cô vẫn thường xuyên trở về bồi Thư Vãn.
Thư Vãn nhìn ra suy nghĩ của cô, cũng không nói thêm gì.
Sau khi giúp cô gấp quần áo lại bỏ vào trong rương, cười nói với Sam Sam: "Tớ có quà tân hôn muốn tặng cậu.”
Sam Sam dịu dàng cười: "Quà gì?”
“Chờ tớ một chút.”
Thư Vãn xoay người trở về phòng ngủ của mình, mở ngăn kéo, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Sam Sam.
“Đây là của hồi môn tớ để dành cho cậu, cậu cầm bên người đi.”
“Phụ nữ kết hôn, vẫn phải có chút tiền riêng của mình.”
Mấy năm nay cô chia tiền lương vài phần, một phần trả lại cho Quý Tư Hàn, một phần giữ lại cho Sam Sam, một phần chi tiêu hằng ngày.
Tiền lương mỗi tháng, cộng thêm tiền lương tháng mười sáu, cùng với tiền thưởng các loại, tổng cộng tiền lương một năm gần ba mươi vạn, bản thân cô không tốn bao nhiêu, toàn bộ số tiền tích góp được trả Quý Tư Hàn còn dư một ít gần hai mươi vạn thì để làm của hồi môn cho Sam Sam.
Không nhiều lắm, nhưng nếu sau khi kết hôn Sam Sam gặp phải chuyện gì không hài lòng, còn có một khoản tiền nhỏ bên người, cô cũng yên tâm một chút.
Hơn nữa, số tiền này rất sạch sẽ, không phải bán mình đổi lấy, là cô tự mình làm việc kiếm được, Sam Sam cầm cũng an tâm.
Sam Sam nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng này, có chút khiếp sợ.
Cô còn tưởng rằng sau khi Thư Vãn trả Quý Tư Hàn một trăm vạn, sẽ không còn bao nhiêu tiền.
Cô còn muốn lấy thêm ít tiền cho Thư Vãn, không ngờ cô lại tiết kiệm cho mình một khoản của hồi môn.
Nhất định là bình thường ăn mặc tiết kiệm, không nỡ tiêu tiền nên mới tiết kiệm được nhiều như vậy.
Khó trách gầy thành dáng vẻ này.
Cô đau lòng sờ sờ gò má Thư Vãn, "Vãn Vãn, cậu chịu khổ rồi.”
Thư Vãn lại ôn nhu cười, "Lương một năm của tớ cao, bình thường lại không tiêu tiền, chút tiền ấy vẫn để dành được, cậu mau cầm đi.”
Sam Sam đẩy thẻ ngân hàng Thư Vãn đưa tới, "Tiền này tớ không thể nhận, tớ lớn tuổi hơn cậu, là chị cậu, chỉ có chị chuẩn bị đồ cưới cho em gái, nào có em gái cho tiền đồ cưới, như vậy không hợp quy củ.”
Thư Vãn biết cô sẽ không nhận, cũng không khuyên nữa, trực tiếp nhét thẻ vào trong rương của cô.
Chương 30: Sam Sam hôn lễ
Sam Sam thấy cô khóa rương, vội vàng tiến lên ngăn cản nhưng lại bị cô đẩy ra.
Sam Sam bất đắc dĩ thở dài: "Vãn Vãn, sao cậu lại cố chấp như vậy?”
Thư Vãn khóa kỹ rương, xoay người tiến lên ôm cánh tay Sam Sam làm nũng.
“Từ nhỏ đều là cậu chiếu cố tớ, tớ lại chưa từng vì cậu làm chuyện gì, cậu xem như một phần tâm ý của đứa bạn nhỏ tuổi này đi.”
Sam Sam vẫn không đồng ý, bình thường Vãn Vãn rất khó khăn, sao có thể nhận tiền của cô được.
Thư Vãn lại kiên trì muốn đưa cho cô, Sam Sam đành phải nhận thẻ ngân hàng trước.
Nghĩ chờ đến ngày mình xuất giá, lại đem thẻ ngân hàng để lại trong phòng Vãn Vãn.
Tiền mà Thư Vãn khổ sở kiếm được, cho dù có chuyện gì xảy ra cô cũng không thể lấy.
Sau khi thu dọn một ít đồ đạc, hai người nằm cùng nhau.
Giống như thời niên thiếu, vừa đắp mặt nạ vừa mặc sức tưởng tượng tương lai.
Sam Sam nói tới chuyện Thư Vãn kết hôn, nói chia tay với Quý Tư Hàn, loại đàn ông này thân phận quá cao, không có khả năng lấy người bình thường làm vợ, cô khuyên Thư Vãn tìm một thành phần tri thức xứng đôi, tương lai cũng sẽ không vì tiền mà rầu rĩ.
Còn nói căn hộ này chính là tài sản trước hôn nhân của hai người bọn họ, sau này thành lập gia đình, nếu ai sống không tốt thì dọn về.
Căn nhà này chính là hậu thuẫn của hai người, cũng là nơi hai người che gió che mưa, có phòng ở trước hôn nhân, hai người không có gì phải sợ.
Thư Vãn đồng ý, không dám để Sam Sam nhìn ra sự khác thường.
Cô ôm cánh tay Sam Sam, cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Có một người bạn - người chị yêu thương cô như vậy, dù là ông trời muốn sớm lấy đi tính mạng của cô, cô cũng sẽ không tiếc nuối.
Cô giống như khi còn bé, ôm Sam Sam chìm vào giấc ngủ.
Đây là đêm ngủ yên tâm nhất mấy ngày nay, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày cưới của Sam Sam.
Thư Vãn có chút luyến tiếc nhìn Sam Sam rời đi, nhưng cô biết cuộc sống sau này của Sam Sam, không chỉ có cô, còn có gia đình của cô.
Cô cũng đem phần không nỡ giấu ở trong lòng, vui vẻ, vì Sam Sam bận trước bận sau.
Sau khi thợ trang điểm tới cửa thay đồ, nhiếp ảnh gia ở trong phòng chụp rất nhiều tấm ảnh, cũng ghi lại video Giang Vũ tới đón dâu.
Giang Vũ mang theo phù rể xông vào cửa phòng, cao hứng bừng bừng, ôm cô dâu xuống lầu.
Thư Vãn đi theo phía sau, xách váy Sam Sam, vẻ mặt tươi cười.
Bọn họ tổ chức hôn lễ ở khách sạn trước, sau đó tiệc rượu tản đi, lại đi phòng cưới.
Khách sạn đặt không phải là loại rất xa hoa, những thứ nên có đều có.
Nhìn ra được, Giang Vũ vẫn rất coi trọng Sam Sam, Thư Vãn cũng yên tâm hơn.
Sam Sam không có người thân, chỉ có viện trưởng cô nhi viện đến đưa cô xuất giá.
Khách ngồi đầy trong khách sạn, đều là thân thích của Giang Vũ.
Phong cách chủ đạo của hôn lễ là bầu trời sao lãng mạn, dưới ánh đèn tạo ra bầu không khí đầy sao.
Hai đầu sàn chữ T là vô số đóa hoa hồng nở rộ, bên cạnh đèn pha, đèn nền, đèn truy quang không ngừng lóng lánh ánh sáng tinh không.
Sam Sam mặc áo cưới màu trắng, đứng ở đầu sân khấu chữ T, ánh đèn lấp lánh từ xa chiếu vào người cô, như đặt mình trong ngân hà, rực rỡ chói mắt.
Thư Vãn nhìn Sam Sam, hốc mắt cô đỏ lên, cô đặt tay người con gái làm bạn với mình nửa đời người, vào trong tay Giang Vũ.
Từ giờ khắc này trở đi, Sam Sam sẽ mở ra một cuộc sống mới, mà cô cũng sẽ không có bất kỳ tiếc nuối nào nữa.
Hôn lễ dưới sự chủ trì của MC, tiến hành đến khâu trao nhẫn.
Ngay lúc Giang Vũ muốn đeo nhẫn kim cương cho Sam Sam, một giọng nói không đúng lúc, bỗng nhiên cắt ngang hiện trường náo nhiệt --
“Hôn lễ long trọng như vậy, sao không mời tôi?”
Ở bệnh viện cả đêm nên Thư Vãn không còn sốt cao nữa, chỉ là thân thể còn có chút suy yếu, nhưng không cần phải ở lại bệnh viện nữa.
Cô bảo Sam Sam trả tiền viện phí, hai người làm xong thủ tục xuất viện liền trở về nhà.
Sam Sam vừa về đã bận trước bận sau trong bếp, Thư Vãn muốn giúp nhưng Sam Sam không cho.
“Cậu trở về nghỉ ngơi cho tốt, nơi này giao cho tớ đi.”
Sam Sam phất phất tay, đuổi cô ra ngoài.
Cơn sốt của Thư Vãn đã hạ, nhưng bệnh suy tim lại nặng thêm.
Ngực rất đau, đầu cũng rất choáng váng, cung cấp máu, cung cấp dưỡng khí đều không đủ, cả người mệt mỏi, ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Bộ dạng này của cô cũng không có cách nào giúp Sam Sam, đành phải ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng chống đỡ trở lại phòng ngủ.
Sau khi cô nằm xuống giường, muốn ngủ một giấc thật sâu, điện thoại di động trên tủ đầu giường bỗng nhiên truyền đến một tin nhắn, là tin tức giải trí cô quan tâm.
Cô đi theo Quý Tư Hàn tới nay, đối với hành trình của hắn không hiểu rõ lắm, nhìn thấy hắn thỉnh thoảng sẽ lên tin tức thì sẽ mở ra theo dõi một chút.
Cô mở mắt ra nhìn, paparazzi chụp được hình Quý Tư Hàn ôm Ninh Uyển đi cấp cứu, nội dung đưa tin hai người lại tái hợp.
Cô trượt xuống phía dưới bình luận đều là tán thưởng diện mạo của hai người, nói là trai tài gái sắc, thập phần xứng đôi.
Sau khi Thư Vãn nhìn thấy cũng cho là như vậy, nam trong trẻo nhưng lạnh lùng cao quý, nữ tao nhã hào phóng, quả thật rất xứng đôi.
Cô cay đắng cười, xóa tin nhắn này đi, muốn tắt điện thoại, lại thấy có tin nhắn chưa kịp xem.
Cô mở tin nhắn kia, là một số lạ gửi đến: [Cô đi bệnh viện làm gì?]
Thư Vãn nhìn đi nhìn lại tin nhắn này, có chút không dám tin.
Người tối hôm qua cô gặp ở bệnh viện, chỉ có Quý Tư Hàn, chẳng lẽ là hắn gửi?
Tay cô run rẩy, đánh hai chữ qua hai chữ : [Anh là?]
Cô còn tưởng rằng đối phương sẽ không trả lời tin nhắn nhanh như vậy, không nghĩ tới giây tiếp theo, đối phương rất nhanh trả lời ba chữ.
[Trả lời tôi.]
Thư Vãn nhìn chằm chằm ba chữ kia, trái tim đập thình thịch, ngữ khí lạnh như băng này rất giống Quý Tư Hàn.
Nhưng trực giác lại nói cho cô biết, Quý Tư Hàn không có khả năng gửi loại tin nhắn này cho cô.
Thư Vãn cau mày, cầm di động đánh chữ: [Rốt cuộc anh là ai?]
Lần này đối phương im lặng thật lâu, cách không lâu, tin nhắn mới gửi tới: [Lâm Trạch Thần.]
Trái tim Thư Vãn căng thẳng đến phát run, chợt buông lỏng.
Cô còn tưởng là Quý Tư Hàn, lại không nghĩ tới là Lâm Trạch Thần.
Nhưng số điện thoại của Lâm Trạch Thần cũng không phải cái này, chẳng lẽ anh ta lại đổi số?
Thư Vãn suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không thích hợp, trực tiếp gọi điện thoại qua.
Nhưng đối phương không nhận, ngược lại ngắt điện thoại của cô, chỉ nhắn trả lời: [Họp.]
Thư Vãn chống cằm trầm tư hồi lâu, vẫn cố lấy dũng khí gọi điện thoại vào số công việc của Lâm Trạch Thần.
Lần này anh ta nhận máy rất nhanh, giọng nói đè xuống rất thấp, ngữ khí có hơi không kiên nhẫn, "Đang họp, có chuyện gì?!"
Thư Vãn không nghĩ tới anh thật sự đang họp, vội vàng trả lời một câu 'Không có việc gì' liền cúp điện thoại.
Bệnh thần kinh, họp còn dùng số lạ gửi tin nhắn cho cô, có phải rảnh rỗi quá hay không.
Nghĩ đến lúc trước Lâm Trạch Thần cũng thường xuyên đổi số điện thoại quấy rầy mình, Thư Vãn cũng không nghĩ nhiều nữa.
Cô để điện thoại xuống, định phớt lờ anh ta, không ngờ tin nhắn lại đến.
Vẫn quay trở lại câu hỏi đầu tiên: [Trả lời tôi, tại sao lại đến bệnh viện?]
Thư Vãn cảm thấy anh ta có bệnh, vừa mới gọi điện thoại không nói, nhất định phải nhắn tin.
Cô không muốn để ý đến anh ta nhưng lại sợ nếu không trả lời sẽ chọc giận anh ta, đành cắn răng đánh chữ: [Sốt cao, đi bệnh viện truyền nước biển.]
Cô cho rằng đối phương còn có thể hỏi thăm một phen, kết quả anh ta lại không quấy rầy cô nữa.
Thư Vãn coi như bệnh thần kinh của anh phát tác, buông di động xuống, cả người mệt mỏi vùi vào trong chăn.
Thư Vãn lăn qua lăn lại vẫn nghĩ về tin nhắn vừa rồi, người này làm sao biết cô đi bệnh viện?
Cô nhìn thời gian là tin nhắn được gửi vào từ tối hôm qua, vừa vặn đúng là thời gian sau khi cô tỉnh lại ở bệnh viện...
Chương 27: Đồng quy vu tận
Lúc cô ngủ mê man bất tỉnh nhân sự, di động lại đột nhiên rung lên không ngừng.
Cô mở đôi mắt mệt mỏi ra, cố gắng chống đỡ, cầm điện thoại lên nghe điện thoại.
“Bảo bối.”
Giọng Lâm Trạch Thần ở đầu dây bên kia truyền tới: "Tôi nghe nói hôm qua em sốt cao, bây giờ thế nào?"
Thư Vãn nghe được thanh âm của anh ta, tinh thần đang ủ rủ được kéo về.
Cô cảm thấy Lâm Trạch Thần thật kỳ quái, người trước giờ chỉ muốn ngủ với cô, sao đột nhiên lại quan tâm đến thân thể của cô?
Vừa tin nhắn vừa điện thoại, không phải là biết cô sắp chết nên định tha cô một mạng chứ?
Trong đầu Thư Vãn suy nghĩ lung tung một hồi, trên mặt lại bất động thanh sắc, thản nhiên trả lời một câu, "Tốt hơn rồi.”
“Tốt hơn rồi là được.”
Lâm Trạch Thần liền khẩn cấp hỏi: "Em vừa mới gọi điện thoại cho tôi, có phải chuyện kia đã làm xong rồi không?"
Thư Vãn đã biết, Lâm Trạch Thần làm sao quan tâm đến thân thể của cô, đây mới là mục đích thật sự của anh ta.
Cô từ trên giường ngồi thẳng người, một tay chống trán đau đầu không thôi, lạnh lùng nói: "Tôi đã tìm Quý tổng, anh ta nói cần thời gian để suy nghĩ.”
Ngày đó cô muốn thoát thân nên bịa ra một lý là dùng video bất nhã uy hiếp Quý Tư Hàn để lấy được hạng mục.
Cô nói lời thề son sắt, nhưng chỉ có mình cô biết, tất cả đều là lừa gạt Lâm Trạch Thần.
Cô căn bản không có video gì, cũng không thể đi tìm Quý Tư Hàn, càng không thể uy hiếp Quý Tư Hàn lấy hạng mục.
Cô đã sớm nghĩ kỹ, cô sẽ dùng cái cớ này kéo dài thời gian với Lâm Trạch Thần.
Cho đến khi Sam Sam thuận lợi kết hôn, cô lại đi tìm Lâm Trạch Thần đồng quy vu tận.
Đúng vậy, cô đã tính toán kỹ rồi, cô sẽ dùng tính mạng để đổi lấy sự an bình nửa đời sau của Sam Sam.
Lâm Trạch Thần hiển nhiên là đứng ngồi không yên, "Cuộc đấu thầu ngày mười tháng sau sẽ bắt đầu, hắn muốn cân nhắc tới khi nào?"
Thư Vãn nhíu mày, hôn lễ của Sam Sam vào ngày 9 tháng sau.
Cô vốn định chờ Sam Sam kết hôn xong, sẽ đi tìm Lâm Trạch Thần đồng quy vu tận.
Nhưng cuộc đấu thầu lại vào ngày 10, thời gian gấp như vậy, Lâm Trạch Thần chắc chắn sẽ không cho phép cô kéo dài tới ngày 10.
Suy nghĩ một chút, Thư Vãn cắn răng nói một câu: "Ngày 9 tháng sau, anh ta nói sẽ cho tôi câu trả lời chính xác.
“ĐM!”
Lâm Trạch Thần mắng mấy câu thô tục: "Em đưa video cho ông đây, ông đây tự đi nói.”
Thư Vãn hoảng hốt, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, cũng may cô phản ứng nhanh, nhanh chóng ổn định tinh thần, bình tĩnh nói:
"Lâm tổng, tôi dùng phương thức này đi uy hiếp Quý tổng giúp anh lấy hạng mục, đã làm cho anh ta rất bất mãn với anh, nếu chính anh lấy loại video này đi tìm anh ta, sẽ chỉ càng thêm chọc giận anh ta, đến lúc đó không chỉ hoàn toàn đắc tội với anh ta, còn có thể hại anh không lấy được hạng mục, đây không phải là mất nhiều hơn được sao, anh nói đúng không?"
Lâm Trạch Thần suy nghĩ một chút, cảm thấy Thư Vãn nói cũng đúng.
Dùng phương thức này uy hiếp Quý Tư Hàn, bản thân cũng không đủ quang minh lỗi lạc, hắn lại đi uy hiếp người ta, chỉ sợ sẽ làm cho đối phương cá chết lưới rách.
Hắn bỏ lại một câu, "Ngày chín, tôi muốn nhìn thấy hợp đồng, nếu không tôi sẽ cho em nhìn thấy đám cưới của bạn thân em diễn ra như thế nào!"
Tim Thư Vãn run lên, ngay cả ngày cưới của Sam Sam Lâm Trạch Thần cũng biết rất rõ ràng, chứng tỏ anh ta luôn theo dõi bọn họ.
Hiện tại không riêng gì Sam Sam, nói không chừng còn có thể liên lụy đến chồng của Sam Sam, cô nhất định phải nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nghĩ tới đây, Thư Vãn để điện thoại xuống, cố gắng chống đỡ rời giường.
Cô đi tới trước bàn làm việc, mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra mấy chai thuốc.
Cô lấy thuốc ngủ ra, đặt vào một cái bình rỗng khác.
Sau đó tê dại, cầm lấy các loại thuốc trị suy tim khác nhét vào miệng.
Cô nhất định phải cố gắng sống đến ngày hôn lễ của Sam Sam, cũng nhất định phải khiến Lâm Trạch Thần vì hành động của mình mà phải trả một cái giá đắt!
Chương 28: Sao Cô Gầy Nhiều Như Vậy?
Khoảng cách ngày 9 tháng sau, còn khoảng 10 ngày nữa.
Thư Vãn mỗi ngày đều đi bệnh viện khác nhau kê đơn thuốc, sau đó tích góp thuốc ngủ lại.
Sau khi đặt những loại thuốc này xong, cô nhìn thấy chiếc hộp đặt trên bàn.
Lúc này mới nhớ tới lễ phục cùng dây chuyền còn chưa trả lại cho Lâm Trạch Thần, vội vàng cầm lấy điện thoại di động hẹn chuyển phát nhanh.
Mặc dù cô muốn đối phó với Lâm Trạch Thần, nhưng những thứ không thuộc về cô, cô nhất định sẽ trả lại.
Nhân viên chuyển phát nhanh tới rất nhanh, sau khi gửi đồ đi, trong lòng cô an tâm không ít.
Lâm Trạch Thần nhìn lễ phục và dây chuyền bị trả lại, trong mắt càng phát ra cảm giác hưng phấn.
Thư Vãn này thật đúng là không giống người thường, đổi lại người khác đã sớm cầm những thứ xa xỉ phẩm này đi đổi tiền, còn cô thì trả lại!
Xem ra hắn lần này anh ta gặp được người phụ nữ nặng ký, nhưng mà không sao, chờ cô lấy được hạng mục, anh ta đi chinh phục cô!
Thư Vãn ở nhà nghỉ ngơi một lát, liền nhận được điện thoại của Sam Sam.
Hôm nay Sam Sam đi thử áo cưới, muốn Thư Vãn cùng đến tiệm áo cưới thử áo.
Thư Vãn vội vàng chống đỡ thân thể mệt mỏi, đi đến tiệm áo cưới mà Sam Sam nói.
Vị hôn phu của Sam Sam là Giang Vũ cũng đến, thấy cô bước vào, liền chào hỏi.
Thư Vãn cũng lễ phép trả lời: "Sam Sam đâu?”
Giang Vũ hất cằm về phía phòng thử đồ, "Đang thử áo cưới, em ngồi một lát đi.”
Thư Vãn và Giang Vũ đã sớm quen biết, cũng không khách khí với anh, trực tiếp ngồi xuống sô pha.
Kỳ thật lần trước sau khi cô sốt cao, thân thể càng ngày càng mệt mỏi, nhiều khi đứng cũng không vững.
Đây cũng là triệu chứng giai đoạn cuối của bệnh nhân suy tim, sau khi chức năng bơm máu của tim suy giảm nghiêm trọng, lượng máu lớn ứ đọng trong tuần hoàn cơ thể và tuần hoàn phổi, dẫn đến thiếu máu trong mô não sẽ dẫn đến thiếu máu cục bộ và thiếu oxy trong tế bào não.
Một khi thiếu máu thiếu dưỡng khí, sẽ dễ dàng mệt mỏi ham ngủ.
Lúc này chỉ ngồi ở sô pha chờ vài phút mà thôi mà cơn buồn ngủ đã bắt đầu kéo đến.
Cũng may Sam Sam rất nhanh từ phòng thử đồ đi ra, thấy cô đến liền gọi cô một tiếng, mới kéo cô từ trong hôn mê trở về.
Sam Sam không nhận ra sự khác thường của cô, xách theo đuôi váy cưới thật to, dạo một vòng trước mặt cô và Giang Vũ.
“Thế nào?”
“Đẹp lắm.”
Thư Vãn cố gắng giữ vững tinh thần, nở nụ cười ngọt ngào.
Giang Vũ cũng vội vàng nói: "Vợ tôi mặc thế nào cũng đẹp.”
Sam Sam cười vỗ vai anh, nói anh đang dỗ dành cô ấy.
Giang Vũ thì cưng chiều, giơ tay xoa xoa đầu cô.
Thư Vãn thấy Sam Sam và Giang Vũ yêu đương tám năm, tình cảm vẫn ổn định hòa thuận như trước, cũng yên lòng.
Giang Vũ là dựa vào bản lĩnh của mình, từ nhà quên lên thành phố, bộ dạng nhã nhặn thanh tú, tính cách cũng đôn hậu thành thật.
Sam Sam nói anh đã từng chịu khổ, biết có thể sống những ngày tốt đẹp không dễ dàng, cũng sẽ càng thêm quý trọng gia đình.
Cô cảm thấy đi theo một người đàn ông như vậy rất đáng tin cậy, cả đời không cần lo lắng sẽ bị phản bội.
Sam Sam rất yên tâm giao cô cho Giang Vũ, Thư Vãn cũng sẽ không can thiệp quá nhiều, dù sao chỉ cần Sam Sam hạnh phúc là được rồi.
Áo cưới Sam Sam đặt làm tương đối đắt, cửa hàng áo cưới liền tặng Sam Sam một bộ lễ phục phù dâu.
Cô vội vàng chọn một bộ lễ phục màu sâm banh cho Thư Vãn, bảo cô cũng đi thử xem.
Thịnh tình Thư Vãn khó từ chối, đành phải đi thử xem.
Thân thể cô gầy đi rất nhiều, lễ phục mặc trên người có chút lớn.
Sam Sam sờ eo cô, một chút thịt cũng không có, toàn là xương cốt, cấn đến phát hoảng.
Cô nhìn Thư Vãn sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đau lòng: "Vãn Vãn, sao cậu gầy đi nhiều như vậy?
Chương 29: vì nàng tồn một khoản hồi môn
Thư Vãn sợ cô lo lắng, vội vàng an ủi: "Còn không phải vì hôn lễ của cậu mà giảm béo sao.”
Sam Sam cau mày giáo dục cô: "Cậu sắp gầy thành gậy trúc rồi, giảm béo cái gì, nghe tớ, sau này mỗi bữa phải ăn ba bát cơm!"
Giang Vũ phì cười một tiếng: "Mỗi bữa ba bát cơm, sẽ béo thành cái dạng gì chứ.”
Sam Sam hừ hừ hai tiếng: "Vãn Vãn nhà em béo thành cái gì cũng đẹp.”
Giang Vũ gật đầu: "Vâng vâng vâng, Vãn Vãn nhà em thế nào cũng đẹp, bây giờ có thể cùng anh đi thử trang điểm chưa?"
Bị Giang Vũ ngắt lời như vậy, Sam Sam cũng không nhớ giáo dục Thư Vãn nữa, liền kéo cô đến phòng hóa trang.
Bọn họ ở tiệm áo cưới thử trang điểm xong ngày hôn lễ, lại đến khách sạn thử trải qua quá trình hôn lễ diễn ra.
Sau khi làm việc xong, Giang Vũ dẫn Sam Sam và Thư Vãn đến nhà hàng ăn cơm, lại đưa hai người về nhà.
Sam Sam về đến nhà nghỉ ngơi một lát, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Giang Vũ mua phòng cưới, Sam Sam kết hôn xong sẽ ở trong phòng cưới.
"Vãn Vãn, chờ tớ dọn vào nhà cưới, cái nhà nhỏ này liền giao cho cậu xử lý, cậu cần phải bảo vệ nhà của chúng ta thật tốt nha~"
Đối với Sam Sam mà nói, căn hộ này có Thư Vãn trông coi, chẳng khác nào là nhà mẹ đẻ của cô, cô rất an tâm.
“Được.”
Thư Vãn cười gật đầu, nhận lấy quần áo trong tay cô, gấp lại từng cái một.
Sam Sam từ trong tủ quần áo chọn một ít quần áo thường dùng nhưng sau đó không định thu dọn nữa.
Tuy rằng cô và Giang Vũ đã kết hôn, nhưng cô vẫn thường xuyên trở về bồi Thư Vãn.
Thư Vãn nhìn ra suy nghĩ của cô, cũng không nói thêm gì.
Sau khi giúp cô gấp quần áo lại bỏ vào trong rương, cười nói với Sam Sam: "Tớ có quà tân hôn muốn tặng cậu.”
Sam Sam dịu dàng cười: "Quà gì?”
“Chờ tớ một chút.”
Thư Vãn xoay người trở về phòng ngủ của mình, mở ngăn kéo, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Sam Sam.
“Đây là của hồi môn tớ để dành cho cậu, cậu cầm bên người đi.”
“Phụ nữ kết hôn, vẫn phải có chút tiền riêng của mình.”
Mấy năm nay cô chia tiền lương vài phần, một phần trả lại cho Quý Tư Hàn, một phần giữ lại cho Sam Sam, một phần chi tiêu hằng ngày.
Tiền lương mỗi tháng, cộng thêm tiền lương tháng mười sáu, cùng với tiền thưởng các loại, tổng cộng tiền lương một năm gần ba mươi vạn, bản thân cô không tốn bao nhiêu, toàn bộ số tiền tích góp được trả Quý Tư Hàn còn dư một ít gần hai mươi vạn thì để làm của hồi môn cho Sam Sam.
Không nhiều lắm, nhưng nếu sau khi kết hôn Sam Sam gặp phải chuyện gì không hài lòng, còn có một khoản tiền nhỏ bên người, cô cũng yên tâm một chút.
Hơn nữa, số tiền này rất sạch sẽ, không phải bán mình đổi lấy, là cô tự mình làm việc kiếm được, Sam Sam cầm cũng an tâm.
Sam Sam nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng này, có chút khiếp sợ.
Cô còn tưởng rằng sau khi Thư Vãn trả Quý Tư Hàn một trăm vạn, sẽ không còn bao nhiêu tiền.
Cô còn muốn lấy thêm ít tiền cho Thư Vãn, không ngờ cô lại tiết kiệm cho mình một khoản của hồi môn.
Nhất định là bình thường ăn mặc tiết kiệm, không nỡ tiêu tiền nên mới tiết kiệm được nhiều như vậy.
Khó trách gầy thành dáng vẻ này.
Cô đau lòng sờ sờ gò má Thư Vãn, "Vãn Vãn, cậu chịu khổ rồi.”
Thư Vãn lại ôn nhu cười, "Lương một năm của tớ cao, bình thường lại không tiêu tiền, chút tiền ấy vẫn để dành được, cậu mau cầm đi.”
Sam Sam đẩy thẻ ngân hàng Thư Vãn đưa tới, "Tiền này tớ không thể nhận, tớ lớn tuổi hơn cậu, là chị cậu, chỉ có chị chuẩn bị đồ cưới cho em gái, nào có em gái cho tiền đồ cưới, như vậy không hợp quy củ.”
Thư Vãn biết cô sẽ không nhận, cũng không khuyên nữa, trực tiếp nhét thẻ vào trong rương của cô.
Chương 30: Sam Sam hôn lễ
Sam Sam thấy cô khóa rương, vội vàng tiến lên ngăn cản nhưng lại bị cô đẩy ra.
Sam Sam bất đắc dĩ thở dài: "Vãn Vãn, sao cậu lại cố chấp như vậy?”
Thư Vãn khóa kỹ rương, xoay người tiến lên ôm cánh tay Sam Sam làm nũng.
“Từ nhỏ đều là cậu chiếu cố tớ, tớ lại chưa từng vì cậu làm chuyện gì, cậu xem như một phần tâm ý của đứa bạn nhỏ tuổi này đi.”
Sam Sam vẫn không đồng ý, bình thường Vãn Vãn rất khó khăn, sao có thể nhận tiền của cô được.
Thư Vãn lại kiên trì muốn đưa cho cô, Sam Sam đành phải nhận thẻ ngân hàng trước.
Nghĩ chờ đến ngày mình xuất giá, lại đem thẻ ngân hàng để lại trong phòng Vãn Vãn.
Tiền mà Thư Vãn khổ sở kiếm được, cho dù có chuyện gì xảy ra cô cũng không thể lấy.
Sau khi thu dọn một ít đồ đạc, hai người nằm cùng nhau.
Giống như thời niên thiếu, vừa đắp mặt nạ vừa mặc sức tưởng tượng tương lai.
Sam Sam nói tới chuyện Thư Vãn kết hôn, nói chia tay với Quý Tư Hàn, loại đàn ông này thân phận quá cao, không có khả năng lấy người bình thường làm vợ, cô khuyên Thư Vãn tìm một thành phần tri thức xứng đôi, tương lai cũng sẽ không vì tiền mà rầu rĩ.
Còn nói căn hộ này chính là tài sản trước hôn nhân của hai người bọn họ, sau này thành lập gia đình, nếu ai sống không tốt thì dọn về.
Căn nhà này chính là hậu thuẫn của hai người, cũng là nơi hai người che gió che mưa, có phòng ở trước hôn nhân, hai người không có gì phải sợ.
Thư Vãn đồng ý, không dám để Sam Sam nhìn ra sự khác thường.
Cô ôm cánh tay Sam Sam, cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Có một người bạn - người chị yêu thương cô như vậy, dù là ông trời muốn sớm lấy đi tính mạng của cô, cô cũng sẽ không tiếc nuối.
Cô giống như khi còn bé, ôm Sam Sam chìm vào giấc ngủ.
Đây là đêm ngủ yên tâm nhất mấy ngày nay, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày cưới của Sam Sam.
Thư Vãn có chút luyến tiếc nhìn Sam Sam rời đi, nhưng cô biết cuộc sống sau này của Sam Sam, không chỉ có cô, còn có gia đình của cô.
Cô cũng đem phần không nỡ giấu ở trong lòng, vui vẻ, vì Sam Sam bận trước bận sau.
Sau khi thợ trang điểm tới cửa thay đồ, nhiếp ảnh gia ở trong phòng chụp rất nhiều tấm ảnh, cũng ghi lại video Giang Vũ tới đón dâu.
Giang Vũ mang theo phù rể xông vào cửa phòng, cao hứng bừng bừng, ôm cô dâu xuống lầu.
Thư Vãn đi theo phía sau, xách váy Sam Sam, vẻ mặt tươi cười.
Bọn họ tổ chức hôn lễ ở khách sạn trước, sau đó tiệc rượu tản đi, lại đi phòng cưới.
Khách sạn đặt không phải là loại rất xa hoa, những thứ nên có đều có.
Nhìn ra được, Giang Vũ vẫn rất coi trọng Sam Sam, Thư Vãn cũng yên tâm hơn.
Sam Sam không có người thân, chỉ có viện trưởng cô nhi viện đến đưa cô xuất giá.
Khách ngồi đầy trong khách sạn, đều là thân thích của Giang Vũ.
Phong cách chủ đạo của hôn lễ là bầu trời sao lãng mạn, dưới ánh đèn tạo ra bầu không khí đầy sao.
Hai đầu sàn chữ T là vô số đóa hoa hồng nở rộ, bên cạnh đèn pha, đèn nền, đèn truy quang không ngừng lóng lánh ánh sáng tinh không.
Sam Sam mặc áo cưới màu trắng, đứng ở đầu sân khấu chữ T, ánh đèn lấp lánh từ xa chiếu vào người cô, như đặt mình trong ngân hà, rực rỡ chói mắt.
Thư Vãn nhìn Sam Sam, hốc mắt cô đỏ lên, cô đặt tay người con gái làm bạn với mình nửa đời người, vào trong tay Giang Vũ.
Từ giờ khắc này trở đi, Sam Sam sẽ mở ra một cuộc sống mới, mà cô cũng sẽ không có bất kỳ tiếc nuối nào nữa.
Hôn lễ dưới sự chủ trì của MC, tiến hành đến khâu trao nhẫn.
Ngay lúc Giang Vũ muốn đeo nhẫn kim cương cho Sam Sam, một giọng nói không đúng lúc, bỗng nhiên cắt ngang hiện trường náo nhiệt --
“Hôn lễ long trọng như vậy, sao không mời tôi?”
Bình luận facebook