-
Chương 191-193
Chương 191: Hắn cảm thấy lo lắng
Khi đọc xong bức thư này, Sam Sam đã khóc không thành tiếng.
Tấm thẻ ngân hàng được kẹp trong phong bì đựng thư như một tấm sắt nặng nề đập vào trái tim cô ấy, khiến cô ấy đau đớn không thở nổi.
Thật ngốc, trước khi chết còn lo cô ấy không có tiền dùng, nhưng mà...
''Vãn Vãn, tớ không cần tiền của cậu, tớ chỉ muốn cậu trở về thôi...''
Sam Sam nắm chặt bức thư, nỗi nhớ to lớn bao trùm cơ thể cô ấy khiến cô ấy đau đớn gào khóc.
Sam Sam khóc đến kiệt sức, cô ấy mê man thiếp đi, trong giấc mơ là cảnh Vãn Vãn trở về.
Cô ấy không cam tâm, trong tiềm thức đều là suy nghĩ mong ngóng Vãn Vãn quay về nên mới mơ thấy cô ấy.
Đến khi cô ấy tỉnh dậy lại như rơi xuống vực thẳm, cảm giác bất lực bủa vây Sam Sam làm cô ấy hít thở thôi cũng cảm thấy khó khăn.
Cô ấy mở to đôi mắt sưng đỏ của mình, ngơ ngác nhìn trần nhà ngẩn người, thế giới trở nên yên tĩnh, dường như nơi này chỉ còn lại mình cô ấy.
Không biết đã qua bao lâu, khi tiếng chuông điện thoại vang lên cô ấy mới có chút phản ứng.
Tiếng chuông vang lên từ trong túi Gucci, là điện thoại của Vãn Vãn.
Sam Sam ngẩn người mất mấy giây, cố gắng đứng lên tìm điện thoại.
Khi nhìn thấy tên Quý Tư Hàn trên màn hình, ngón tay Sam Sam dừng lại.
Trước khi chết Vãn Vãn muốn gặp hắn, cho dù nghe giọng hắn một chút cũng được, vậy mà hắn lại dể Ninh Uyển nghe điện thoại.
Người đàn ông bạc tình bạc nghĩa như vậy không có tư cách biết tin Vãn Vãn chết.
Sam Sam không nhận, đối phương gọi mấy cuộc không có người nghe thì không gọi điện nữa.
Cô ấy vốn muốn để điện thoại xuống rồi tiếp tục thu dọn quần áo cho Vãn Vãn nhưng lại nhìn thấy một người có tên ''Dạ tiên sinh'' gửi rất nhiều tin nhắn.
Tất cả đều gửi trong khoảng thời gian này, tất cả đều là những lời quấy rối Vãn Vãn, ngày Vãn Vãn được đưa vào bệnh viện lại gửi rất nhiều lời xin lỗi.
Sam Sam không hiểu câu ''thật xin lỗi'' này có ý gì, cô chỉ cảm thấy hành vi quấy rối ngày trước của Dạ tiên sinh rất quá đáng, cô ấy cũng không muốn sau khi Vãn Vãn chết rồi còn bị người biến thái như thế này quấy rối.
Cô ấy cầm điện thoại di động lên, soạn một tin nhắn gửi cho Dạ tiên sinh...
Lúc đó, ở Houston nước Mỹ, Quý Tư Hàn vừa kết thúc cuộc họp kín kéo dài mấy ngày.
Hắn và Tô Thanh đi ra từ cục hàng không, đi thẳng đến một chiếc xe dài sang trọng ở trước cổng.
Xe nhanh chóng khởi động, người đàn ông dựa lưng vào ghế, vẻ mặt mệt mỏi, hai tay xoa bóp thái dương.
''Trong nước có ai tìm tôi không?''
"NASA không cho mở điện thoại, tôi cũng tắt máy, cũng không biết có người gọi điện không.''
Tô Thanh giải thích một câu rồi vội vàng lấy điện thoại ra mở máy.
Công tác giữ bí mật của cục hàng không rất tốt, anh ta đi theo Quý tổng vào trong cũng bị cưỡng chế tắt điện thoại.
Còn không được phép tùy tiện đi lại, ngay cả ra ngoài mua đồ cũng không được, chỉ có thể ở bên trong chờ Quý tổng họp xong.
Ai biết cuộc họp này lại kéo dài nhiều ngày như vậy, cũng không biết người trong nước đã vội đến mức nào rồi.
Tô Thanh ấn mấy lần cũng không khởi động được máy, chắc là hết pin.
''Quý tổng, tôi đi sạc pin trước.''
Tô Thanh nói xong thì để điện thoại lên trên để sạc điện thoại.
Quý Tư Hàn mệt đến mức không muốn cử động đành phải lấy điện thoại công việc của mình ra.
Sau khi mở máy, ngoài một loạt tin tức về công việc ra thì cũng không ai đặc biệt tìm hắn.
Quý Tư Hàn để điện thoại di động xuống, đôi mắt đầy tia máu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết vì sao trong khoảng thời gian này trong lòng hắn luôn cảm thấy bất an.
Đặc biệt là hai ngày này, cảm giác bất an càng ngày càng lớn khiến hắn nhiều lần thất thần trong lúc họp.
Hắn xoa trán, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tâm trạng cũng không yên ổn.
Xe nhanh chóng dừng ở khu nhà giàu của Houston, người đàn ông bước xuống từ trên xe, nhanh chóng đi vào biệt thự.
Sau khi cởi áo khoác ra, hắn tiện tay đưa cho Tô Thanh, Quý Tư Hàn đi vào thang máy lên phòng ngủ tầng ba.
Lần này hắn ra ngoài quá vội nên quên mang điện thoại cá nhân, lúc này hắn muốn xem có ai gọi vào số riêng của mình không.
Thang máy vừa mở hắn đã vội vàng đi vào phòng ngủ, phát hiện bên trong hơi lộn xộn, hơn nữa còn có mùi nước hoa vô cùng nồng nặc.
Hắn còn chưa đợi nhíu mày đã thấy Ninh Uyển quấn khăn tắm đi ra từ phòng tắm.
Sắc mặt Quý Tư Hàn trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: ''Tại sao cô lại ở đây?''
Chương 192: Cô đã qua đời
Khóe miệng Ninh Uyển còn chưa kịp nâng lên đã bị giọng nói lạnh lùng của hắn làm cứng người.
Cô ta thu nụ cười lại, đi đến trước mặt Quý Tư Hàn, thất vọng nhìn hắn: ''Tư Tước, em ở đây anh không vui sao?''
Khuôn mặt tuấn lãng sắc bén của Quý Tư Hàn không có chút cảm xúc gì, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm cô ta: ''Vì sao cô lại ở đây?''
Đây là nơi ở riêng ở Houston của hắn, gần như không ai biết, Ninh Uyển đột nhiên xuất hiện ở đây, rõ ràng cô ta đang theo dõi hắn.
Ninh Uyển bị ánh mắt của hắn dọa sợ lùi về sau một bước, sau đó không cam lòng, giữ chặt lấy khăn tắm đang che cơ thể rồi lao đến.
''Tư Hàn, dì Liên hiểu rõ lịch trình của anh, dì ấy nói em đến đây, dì ấy thấy em học xong rồi, chúng ta cũng nên đi thêm một bước nữa...''
Cô ta mạnh dạn đưa đôi tay trắng muốt ra vuốt ve gò má của người đàn ông, tay còn chưa đụng vào đã bị người đàn ông nghiêng người tránh đi.
Hắn thậm chí còn không muốn chạm vào cổ tay cô ta, Quý Tư Hàn không hất cô ta ra mà trực tiếp nghiêng người sang bên cạnh tránh.
Hắn đối với cô ta vẫn lạnh nhạt như vậy, vẫn tránh như tránh dịch.
Ninh Uyển cong môi tuyệt vọng cười: ''Quý Tư Hàn, rốt cuộc anh còn muốn chúng ta kéo dài đến khi nào?''
Quý Tư Hàn nhìn cô ta, không muốn nói thêm với cô ta câu nào, lạnh lùng nói: ''Cút ra ngoài.''
Nếu là bình thường thì chắc chắn Ninh Uyển sẽ ngoan ngoãn rời đi, tuyệt đối không dám làm trái ý Quý Tư Hàn.
Nhưng bây giờ cô ta chỉ quấn khăn, lộ tất cả ra trước mặt hắn.
Hắn không có hành động khác thì thôi đi, thậm chí nhìn cũng không muốn, còn nói cô ta cút, sao cô ta có thể nhịn được nữa?
Ninh Uyển nắm chặt hai tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, phẫn hận nói: ''Anh đã đồng ý với người đó là cưới em, chẳng lẽ anh quên rồi?''
Quý Tư Hàn nghe vậy thì ánh mắt càng hung ác hơn: ''Nếu như không phải vì người đó thì tôi sẽ tuyệt đối không cưới cô, nghe rõ chưa, cút ra ngoài!''
Ninh Uyển cứng người, trước kia cô ta chỉ cần dùng câu nói này để uy hiếp Quý Tư Hàn thì hắn nhất định sẽ thỏa hiệp.
Cho dù không thỏa hiệp thì thái độ đối với cô ta sẽ tốt hơn chút, nhưng bây giờ Quý Tư Hàn lại hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của cô ta, nhất quyết muốn đuổi cô ta đi.
Ninh Uyển là đại tiểu thư nhà họ Ninh, lại là một người có thành tích cao nên cũng khá kiêu ngạo, Quý Tư Hàn đã đuổi cô ta đi như vậy, nếu ở lại tiếp thì không phải là cô ta.
Cô ta tức giận nhìn hắn một cái, ôm lấy quần áo ngoài phòng tắm rồi quay người chạy xuống dưới.
Quý Tư Hàn không thèm quay đầu nhìn, hắn nhanh chóng đi đến đầu giường lấy điện thoại riêng trong ngăn kéo ra.
Sau khi mở lên, hắn phát hiện khoảng hai giờ chiều hôm qua ở trong nước, Thư Vãn có gọi mấy cuộc điện thoại đến.
Cuộc cuối cùng bị người khác nghe, chỉ ngắn ngủi mấy chục giây, sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, cô không tiếp tục gọi đến nữa.
Hắn cảm thấy vô cùng bất an, nhanh chóng gọi điện thoại cho Thư Vãn, muốn nhanh chóng được nghe thấy giọng cô nhưng cô lại không nghe.
Quý Tư Hàn nhớ bây giờ là cuối tuần, cứ cuối tuần là cô sẽ thích ngủ nướng, cũng không tiếp tục gọi đến.
Hắn để điện thoại xuống, lúc muốn qua phòng nghỉ ngơi thì WeChat vang lên thông báo.
WeChat trong thoại riêng tư của hắn chỉ có một người, đó chính là Thư Vãn...
Hắn vội vàng cầm điện thoại di động lên, mở WeChat ra, bên ngoài là giọng nói lo lắng của Tô Thanh.
''Quý tổng, ngài mau mở cửa đi, Thư tiểu thư xảy ra chuyện rồi!''
Đúng lúc đó hắn thấy tin nhắn trên WeChat: [Dạ tiên sinh, cô ấy đã qua đời, xin anh sau này đừng quấy rối cô ấy nữa.]
Khuôn mặt lạnh lùng của Quý Tư Hàn lập tức trầm xuống, vừa xoay người vừa trả lời: [Đừng có đùa như vậy.]
Cùng lúc đó, khi Sam Sam nhìn thấy tin nhắn này thì cười lạnh: [Tôi không quan tâm anh có tin hay không, dù sao người đã chết rồi, sau này Dạ tiên sinh muốn quấy rối thì đến âm phủ mà tìm cô ấy!]
Quý Tư Hàn cứng đờ người, mặt hắn lạnh xuống, mở cửa ra nhìn Tô Thanh lo lắng hốt hoảng trước cửa.
''Xảy ra chuyện gì?''
Giọng nói luôn lạnh lùng của Quý Tư Hàn có chút run rẩy mà chính hắn cũng không thể phát hiện được.
Tô Thanh thấy vẻ mặt lạnh nhạt không quan tâm chút nào của hắn, cảm xúc hốt hoảng cũng từ từ bình tĩnh lại.
''Quý tổng, A Lan vừa gọi điện thoại cho tôi, Thư tiểu thư đã qua đời lúc hai giờ mười chín phút chiều hôm qua...''
Chương 193: Hắn không tin
Sau khi Tô Thanh nói xong, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Quý Tư Hàn.
Hắn vẫn không có biểu lộ gì, khuôn mặt tinh xảo như được tạc ra từ một khối băng, lạnh đến cực điểm.
Anh ta không biết Quý Tư Hàn không nghe rõ lời mình nói hay là không quan tâm đến sự sống chết của Thư tiểu thư, tại sao lại không có chút phản ứng nào?
Tô Thanh đứng trước cửa một lúc, sau đó xấu hổ nói: ''Quý tổng, tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa.''
Anh ta xoay người muốn rời đi thì sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp.
''Anh nói ai chết?''
Tô Thanh nhíu mày, vừa rồi anh ta nói rõ ràng như vậy mà Quý tổng không nghe rõ sao?
Anh ta nói trong lòng một câu, lại lần nữa quay người lại đối diện với người đàn ông đang tỏa ra hơi lạnh.
''Thư Vãn, Thư tiểu thư.''
Sợ hắn không nghe rõ, Tô Thanh còn nhấn mạnh tên của Thư Vãn.
Vẻ mặt Quý Tư Hàn ngày càng lạnh đi: "Anh nói đùa cái gì vậy, cô ấy đang yên ổn sao đột nhiên lại qua đời được?''
Tô Thanh ngẩn người, hóa ra tổng giám đốc nhà mình không phải không nghe rõ, mà hắn căn bản không tin Thư tiểu thư đã qua đời.
Anh ta nói lại những lời A Lan đã nói với mình cho Quý Tư Hàn nghe: ''Quý tổng, Thư tiểu thư bị suy tim.''
Quý Tư Hàn cười lạnh: "Cô ấy chẳng qua bị bệnh về đường sinh sản thôi, sao lại suy tim được?''
Tô Thanh còn muốn nói thêm gì đó nhưng Quý Tư Hàn đã đóng cửa lại, tiếng cửa vang lên ''rầm'' một cái, ngăn anh ta ở bên ngoài.
Trong giây phút cánh cửa đóng lại, Tô Thanh dường như thấy bàn tay đang cầm điện thoại của Quý tổng run lên...
Quý Tư Hàn ổn định bàn tay đang run rẩy của mình mở điện thoại ra, bấm dãy số đã sớm thuộc lòng.
Hắn không tin Thư Vãn đã chết, hắn cảm thấy cô chỉ đang trách mình đã đánh cô một cái nên mới cố ý lừa hắn.
Hắn nhất định phải nghe được giọng cô nếu không hắn sẽ không yên tâm.
Liên tiếp gọi mấy cuộc nhưng đối phương không nghe máy, ngay lúc Quý Tư Hàn gần hết kiên nhẫn, điện thoại được kết nối.
Trong nháy mắt sự bất an trong lòng lập tức biến mất.
Cô nhận điện thoại của hắn chứng tỏ cô không chết, Tô Thanh và A Lan đều đang lừa hắn!
Cảm xúc của hắn bình tĩnh trở lại, vẻ mặt lại lần nữa lạnh lùng xa cách, Quý Tư Hàn lạnh nhạt gọi cô: ''Thư Vãn.''
Sam Sam nghe được giọng Quý Tư Hàn thì không khỏi thở dài.
Cô ấy vốn không muốn nhận, nhưng...
Cô ấy thấy một tập thư trong ngắn kéo.
Sam Sam đã nhìn lướt qua, đây đều là thư Vãn Vãn viết cho Quý Tư Hàn.
Chỉ ngắn ngủi vài câu nhưng cũng đủ để Sam Sam biết được tâm tư của Vãn Vãn.
Vì muốn hoàn thành tâm ý của cô nên Sam Sam mới nhận điện thoại của Quý Tư Hàn.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Sam Sam nói với người ở đầu dây bên kia: "Vãn Vãn không có ở đây, sau này anh đừng gọi điện đến số này nữa.''
Quý Tư Hàn vẫn luôn chờ Thư Vãn trả lời nhưng không nghe được giọng Thư Vãn như ý muốn mà lại nghe thấy một giọng nữ lạ.
Hắn bỏ qua câu ''Vãn Vãn không ở đây'', trầm giọng nói: ''Để Thư Vãn nghe máy.''
Sam Sam nghe đến đây lập tức nổi giận: ''Người cũng đã chết rồi, nghe cái gì mà nghe!''
Đây là người thứ ba trong hôm nay nói với hắn rằng Thư Vãn đã chết, thật ghê tởm.
Hắn nắm chặt điện thoại trong tay, lạnh giọng hỏi: ''Cô là ai?''
Sam Sam kiên nhẫn trả lời: ''Bạn Thư Vãn, Kiều Sam Sam.''
Quý Tư Hàn biết đúng là Thư Vãn có một người bạn thân sống nương tựa vào nhau, nhưng hắn vẫn không tin lời đối phương: ''Kiều tiểu thư sao, làm phiền cô chuyển lời với cô ấy, nếu như cô ấy sợ tôi dây dưa thì có thể trực tiếp nói với tôi, đừng đùa như vậy, tôi sẽ không tin.''
Khi đọc xong bức thư này, Sam Sam đã khóc không thành tiếng.
Tấm thẻ ngân hàng được kẹp trong phong bì đựng thư như một tấm sắt nặng nề đập vào trái tim cô ấy, khiến cô ấy đau đớn không thở nổi.
Thật ngốc, trước khi chết còn lo cô ấy không có tiền dùng, nhưng mà...
''Vãn Vãn, tớ không cần tiền của cậu, tớ chỉ muốn cậu trở về thôi...''
Sam Sam nắm chặt bức thư, nỗi nhớ to lớn bao trùm cơ thể cô ấy khiến cô ấy đau đớn gào khóc.
Sam Sam khóc đến kiệt sức, cô ấy mê man thiếp đi, trong giấc mơ là cảnh Vãn Vãn trở về.
Cô ấy không cam tâm, trong tiềm thức đều là suy nghĩ mong ngóng Vãn Vãn quay về nên mới mơ thấy cô ấy.
Đến khi cô ấy tỉnh dậy lại như rơi xuống vực thẳm, cảm giác bất lực bủa vây Sam Sam làm cô ấy hít thở thôi cũng cảm thấy khó khăn.
Cô ấy mở to đôi mắt sưng đỏ của mình, ngơ ngác nhìn trần nhà ngẩn người, thế giới trở nên yên tĩnh, dường như nơi này chỉ còn lại mình cô ấy.
Không biết đã qua bao lâu, khi tiếng chuông điện thoại vang lên cô ấy mới có chút phản ứng.
Tiếng chuông vang lên từ trong túi Gucci, là điện thoại của Vãn Vãn.
Sam Sam ngẩn người mất mấy giây, cố gắng đứng lên tìm điện thoại.
Khi nhìn thấy tên Quý Tư Hàn trên màn hình, ngón tay Sam Sam dừng lại.
Trước khi chết Vãn Vãn muốn gặp hắn, cho dù nghe giọng hắn một chút cũng được, vậy mà hắn lại dể Ninh Uyển nghe điện thoại.
Người đàn ông bạc tình bạc nghĩa như vậy không có tư cách biết tin Vãn Vãn chết.
Sam Sam không nhận, đối phương gọi mấy cuộc không có người nghe thì không gọi điện nữa.
Cô ấy vốn muốn để điện thoại xuống rồi tiếp tục thu dọn quần áo cho Vãn Vãn nhưng lại nhìn thấy một người có tên ''Dạ tiên sinh'' gửi rất nhiều tin nhắn.
Tất cả đều gửi trong khoảng thời gian này, tất cả đều là những lời quấy rối Vãn Vãn, ngày Vãn Vãn được đưa vào bệnh viện lại gửi rất nhiều lời xin lỗi.
Sam Sam không hiểu câu ''thật xin lỗi'' này có ý gì, cô chỉ cảm thấy hành vi quấy rối ngày trước của Dạ tiên sinh rất quá đáng, cô ấy cũng không muốn sau khi Vãn Vãn chết rồi còn bị người biến thái như thế này quấy rối.
Cô ấy cầm điện thoại di động lên, soạn một tin nhắn gửi cho Dạ tiên sinh...
Lúc đó, ở Houston nước Mỹ, Quý Tư Hàn vừa kết thúc cuộc họp kín kéo dài mấy ngày.
Hắn và Tô Thanh đi ra từ cục hàng không, đi thẳng đến một chiếc xe dài sang trọng ở trước cổng.
Xe nhanh chóng khởi động, người đàn ông dựa lưng vào ghế, vẻ mặt mệt mỏi, hai tay xoa bóp thái dương.
''Trong nước có ai tìm tôi không?''
"NASA không cho mở điện thoại, tôi cũng tắt máy, cũng không biết có người gọi điện không.''
Tô Thanh giải thích một câu rồi vội vàng lấy điện thoại ra mở máy.
Công tác giữ bí mật của cục hàng không rất tốt, anh ta đi theo Quý tổng vào trong cũng bị cưỡng chế tắt điện thoại.
Còn không được phép tùy tiện đi lại, ngay cả ra ngoài mua đồ cũng không được, chỉ có thể ở bên trong chờ Quý tổng họp xong.
Ai biết cuộc họp này lại kéo dài nhiều ngày như vậy, cũng không biết người trong nước đã vội đến mức nào rồi.
Tô Thanh ấn mấy lần cũng không khởi động được máy, chắc là hết pin.
''Quý tổng, tôi đi sạc pin trước.''
Tô Thanh nói xong thì để điện thoại lên trên để sạc điện thoại.
Quý Tư Hàn mệt đến mức không muốn cử động đành phải lấy điện thoại công việc của mình ra.
Sau khi mở máy, ngoài một loạt tin tức về công việc ra thì cũng không ai đặc biệt tìm hắn.
Quý Tư Hàn để điện thoại di động xuống, đôi mắt đầy tia máu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết vì sao trong khoảng thời gian này trong lòng hắn luôn cảm thấy bất an.
Đặc biệt là hai ngày này, cảm giác bất an càng ngày càng lớn khiến hắn nhiều lần thất thần trong lúc họp.
Hắn xoa trán, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tâm trạng cũng không yên ổn.
Xe nhanh chóng dừng ở khu nhà giàu của Houston, người đàn ông bước xuống từ trên xe, nhanh chóng đi vào biệt thự.
Sau khi cởi áo khoác ra, hắn tiện tay đưa cho Tô Thanh, Quý Tư Hàn đi vào thang máy lên phòng ngủ tầng ba.
Lần này hắn ra ngoài quá vội nên quên mang điện thoại cá nhân, lúc này hắn muốn xem có ai gọi vào số riêng của mình không.
Thang máy vừa mở hắn đã vội vàng đi vào phòng ngủ, phát hiện bên trong hơi lộn xộn, hơn nữa còn có mùi nước hoa vô cùng nồng nặc.
Hắn còn chưa đợi nhíu mày đã thấy Ninh Uyển quấn khăn tắm đi ra từ phòng tắm.
Sắc mặt Quý Tư Hàn trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: ''Tại sao cô lại ở đây?''
Chương 192: Cô đã qua đời
Khóe miệng Ninh Uyển còn chưa kịp nâng lên đã bị giọng nói lạnh lùng của hắn làm cứng người.
Cô ta thu nụ cười lại, đi đến trước mặt Quý Tư Hàn, thất vọng nhìn hắn: ''Tư Tước, em ở đây anh không vui sao?''
Khuôn mặt tuấn lãng sắc bén của Quý Tư Hàn không có chút cảm xúc gì, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm cô ta: ''Vì sao cô lại ở đây?''
Đây là nơi ở riêng ở Houston của hắn, gần như không ai biết, Ninh Uyển đột nhiên xuất hiện ở đây, rõ ràng cô ta đang theo dõi hắn.
Ninh Uyển bị ánh mắt của hắn dọa sợ lùi về sau một bước, sau đó không cam lòng, giữ chặt lấy khăn tắm đang che cơ thể rồi lao đến.
''Tư Hàn, dì Liên hiểu rõ lịch trình của anh, dì ấy nói em đến đây, dì ấy thấy em học xong rồi, chúng ta cũng nên đi thêm một bước nữa...''
Cô ta mạnh dạn đưa đôi tay trắng muốt ra vuốt ve gò má của người đàn ông, tay còn chưa đụng vào đã bị người đàn ông nghiêng người tránh đi.
Hắn thậm chí còn không muốn chạm vào cổ tay cô ta, Quý Tư Hàn không hất cô ta ra mà trực tiếp nghiêng người sang bên cạnh tránh.
Hắn đối với cô ta vẫn lạnh nhạt như vậy, vẫn tránh như tránh dịch.
Ninh Uyển cong môi tuyệt vọng cười: ''Quý Tư Hàn, rốt cuộc anh còn muốn chúng ta kéo dài đến khi nào?''
Quý Tư Hàn nhìn cô ta, không muốn nói thêm với cô ta câu nào, lạnh lùng nói: ''Cút ra ngoài.''
Nếu là bình thường thì chắc chắn Ninh Uyển sẽ ngoan ngoãn rời đi, tuyệt đối không dám làm trái ý Quý Tư Hàn.
Nhưng bây giờ cô ta chỉ quấn khăn, lộ tất cả ra trước mặt hắn.
Hắn không có hành động khác thì thôi đi, thậm chí nhìn cũng không muốn, còn nói cô ta cút, sao cô ta có thể nhịn được nữa?
Ninh Uyển nắm chặt hai tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, phẫn hận nói: ''Anh đã đồng ý với người đó là cưới em, chẳng lẽ anh quên rồi?''
Quý Tư Hàn nghe vậy thì ánh mắt càng hung ác hơn: ''Nếu như không phải vì người đó thì tôi sẽ tuyệt đối không cưới cô, nghe rõ chưa, cút ra ngoài!''
Ninh Uyển cứng người, trước kia cô ta chỉ cần dùng câu nói này để uy hiếp Quý Tư Hàn thì hắn nhất định sẽ thỏa hiệp.
Cho dù không thỏa hiệp thì thái độ đối với cô ta sẽ tốt hơn chút, nhưng bây giờ Quý Tư Hàn lại hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của cô ta, nhất quyết muốn đuổi cô ta đi.
Ninh Uyển là đại tiểu thư nhà họ Ninh, lại là một người có thành tích cao nên cũng khá kiêu ngạo, Quý Tư Hàn đã đuổi cô ta đi như vậy, nếu ở lại tiếp thì không phải là cô ta.
Cô ta tức giận nhìn hắn một cái, ôm lấy quần áo ngoài phòng tắm rồi quay người chạy xuống dưới.
Quý Tư Hàn không thèm quay đầu nhìn, hắn nhanh chóng đi đến đầu giường lấy điện thoại riêng trong ngăn kéo ra.
Sau khi mở lên, hắn phát hiện khoảng hai giờ chiều hôm qua ở trong nước, Thư Vãn có gọi mấy cuộc điện thoại đến.
Cuộc cuối cùng bị người khác nghe, chỉ ngắn ngủi mấy chục giây, sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, cô không tiếp tục gọi đến nữa.
Hắn cảm thấy vô cùng bất an, nhanh chóng gọi điện thoại cho Thư Vãn, muốn nhanh chóng được nghe thấy giọng cô nhưng cô lại không nghe.
Quý Tư Hàn nhớ bây giờ là cuối tuần, cứ cuối tuần là cô sẽ thích ngủ nướng, cũng không tiếp tục gọi đến.
Hắn để điện thoại xuống, lúc muốn qua phòng nghỉ ngơi thì WeChat vang lên thông báo.
WeChat trong thoại riêng tư của hắn chỉ có một người, đó chính là Thư Vãn...
Hắn vội vàng cầm điện thoại di động lên, mở WeChat ra, bên ngoài là giọng nói lo lắng của Tô Thanh.
''Quý tổng, ngài mau mở cửa đi, Thư tiểu thư xảy ra chuyện rồi!''
Đúng lúc đó hắn thấy tin nhắn trên WeChat: [Dạ tiên sinh, cô ấy đã qua đời, xin anh sau này đừng quấy rối cô ấy nữa.]
Khuôn mặt lạnh lùng của Quý Tư Hàn lập tức trầm xuống, vừa xoay người vừa trả lời: [Đừng có đùa như vậy.]
Cùng lúc đó, khi Sam Sam nhìn thấy tin nhắn này thì cười lạnh: [Tôi không quan tâm anh có tin hay không, dù sao người đã chết rồi, sau này Dạ tiên sinh muốn quấy rối thì đến âm phủ mà tìm cô ấy!]
Quý Tư Hàn cứng đờ người, mặt hắn lạnh xuống, mở cửa ra nhìn Tô Thanh lo lắng hốt hoảng trước cửa.
''Xảy ra chuyện gì?''
Giọng nói luôn lạnh lùng của Quý Tư Hàn có chút run rẩy mà chính hắn cũng không thể phát hiện được.
Tô Thanh thấy vẻ mặt lạnh nhạt không quan tâm chút nào của hắn, cảm xúc hốt hoảng cũng từ từ bình tĩnh lại.
''Quý tổng, A Lan vừa gọi điện thoại cho tôi, Thư tiểu thư đã qua đời lúc hai giờ mười chín phút chiều hôm qua...''
Chương 193: Hắn không tin
Sau khi Tô Thanh nói xong, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Quý Tư Hàn.
Hắn vẫn không có biểu lộ gì, khuôn mặt tinh xảo như được tạc ra từ một khối băng, lạnh đến cực điểm.
Anh ta không biết Quý Tư Hàn không nghe rõ lời mình nói hay là không quan tâm đến sự sống chết của Thư tiểu thư, tại sao lại không có chút phản ứng nào?
Tô Thanh đứng trước cửa một lúc, sau đó xấu hổ nói: ''Quý tổng, tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa.''
Anh ta xoay người muốn rời đi thì sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp.
''Anh nói ai chết?''
Tô Thanh nhíu mày, vừa rồi anh ta nói rõ ràng như vậy mà Quý tổng không nghe rõ sao?
Anh ta nói trong lòng một câu, lại lần nữa quay người lại đối diện với người đàn ông đang tỏa ra hơi lạnh.
''Thư Vãn, Thư tiểu thư.''
Sợ hắn không nghe rõ, Tô Thanh còn nhấn mạnh tên của Thư Vãn.
Vẻ mặt Quý Tư Hàn ngày càng lạnh đi: "Anh nói đùa cái gì vậy, cô ấy đang yên ổn sao đột nhiên lại qua đời được?''
Tô Thanh ngẩn người, hóa ra tổng giám đốc nhà mình không phải không nghe rõ, mà hắn căn bản không tin Thư tiểu thư đã qua đời.
Anh ta nói lại những lời A Lan đã nói với mình cho Quý Tư Hàn nghe: ''Quý tổng, Thư tiểu thư bị suy tim.''
Quý Tư Hàn cười lạnh: "Cô ấy chẳng qua bị bệnh về đường sinh sản thôi, sao lại suy tim được?''
Tô Thanh còn muốn nói thêm gì đó nhưng Quý Tư Hàn đã đóng cửa lại, tiếng cửa vang lên ''rầm'' một cái, ngăn anh ta ở bên ngoài.
Trong giây phút cánh cửa đóng lại, Tô Thanh dường như thấy bàn tay đang cầm điện thoại của Quý tổng run lên...
Quý Tư Hàn ổn định bàn tay đang run rẩy của mình mở điện thoại ra, bấm dãy số đã sớm thuộc lòng.
Hắn không tin Thư Vãn đã chết, hắn cảm thấy cô chỉ đang trách mình đã đánh cô một cái nên mới cố ý lừa hắn.
Hắn nhất định phải nghe được giọng cô nếu không hắn sẽ không yên tâm.
Liên tiếp gọi mấy cuộc nhưng đối phương không nghe máy, ngay lúc Quý Tư Hàn gần hết kiên nhẫn, điện thoại được kết nối.
Trong nháy mắt sự bất an trong lòng lập tức biến mất.
Cô nhận điện thoại của hắn chứng tỏ cô không chết, Tô Thanh và A Lan đều đang lừa hắn!
Cảm xúc của hắn bình tĩnh trở lại, vẻ mặt lại lần nữa lạnh lùng xa cách, Quý Tư Hàn lạnh nhạt gọi cô: ''Thư Vãn.''
Sam Sam nghe được giọng Quý Tư Hàn thì không khỏi thở dài.
Cô ấy vốn không muốn nhận, nhưng...
Cô ấy thấy một tập thư trong ngắn kéo.
Sam Sam đã nhìn lướt qua, đây đều là thư Vãn Vãn viết cho Quý Tư Hàn.
Chỉ ngắn ngủi vài câu nhưng cũng đủ để Sam Sam biết được tâm tư của Vãn Vãn.
Vì muốn hoàn thành tâm ý của cô nên Sam Sam mới nhận điện thoại của Quý Tư Hàn.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Sam Sam nói với người ở đầu dây bên kia: "Vãn Vãn không có ở đây, sau này anh đừng gọi điện đến số này nữa.''
Quý Tư Hàn vẫn luôn chờ Thư Vãn trả lời nhưng không nghe được giọng Thư Vãn như ý muốn mà lại nghe thấy một giọng nữ lạ.
Hắn bỏ qua câu ''Vãn Vãn không ở đây'', trầm giọng nói: ''Để Thư Vãn nghe máy.''
Sam Sam nghe đến đây lập tức nổi giận: ''Người cũng đã chết rồi, nghe cái gì mà nghe!''
Đây là người thứ ba trong hôm nay nói với hắn rằng Thư Vãn đã chết, thật ghê tởm.
Hắn nắm chặt điện thoại trong tay, lạnh giọng hỏi: ''Cô là ai?''
Sam Sam kiên nhẫn trả lời: ''Bạn Thư Vãn, Kiều Sam Sam.''
Quý Tư Hàn biết đúng là Thư Vãn có một người bạn thân sống nương tựa vào nhau, nhưng hắn vẫn không tin lời đối phương: ''Kiều tiểu thư sao, làm phiền cô chuyển lời với cô ấy, nếu như cô ấy sợ tôi dây dưa thì có thể trực tiếp nói với tôi, đừng đùa như vậy, tôi sẽ không tin.''
Bình luận facebook