-
Chương 201-204
Chương 201: Hóa ra cảm xúc là điều không thể nào kiểm soát
“Tư Hàn, hợp đồng còn nửa năm, có thể đợi thêm một chút được không?”
“Được.”
“Vậy anh có thể chụp giúp em một tấm ảnh được không, để sau này chia tay giữ lại cho anh làm kỷ niệm.”
“Được.”
“Vậy...”
Hắn đưa ngón tay thon dài đặt lên đôi môi mềm mại của cô.
“Em muốn anh làm gì, đều được.”
Cô nhếch khóe miệng, nở nụ cười điềm tĩnh và xinh đẹp, mỉm cười dịu dàng với hắn.
“Vậy sau này... ở trên trời hay dưới âm phủ, sống hay chết có thể không gặp lại nhau được không.”
Trái tim hắn như bị bóp nghẹt, đau đớn ập đến dày đặc khiến cho hắn đột ngột giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
“Không được!”
Hắn mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà màu trắng, bóng dáng của Thư Vãn đã biết mất từ lâu.
Hắn khó khăn đảo mắt nhìn cổ tay mình, thấy có nhiều lớp băng gạc quấn quanh, sắc mặt tối sầm lại.
Xem ra họ vẫn giống như trước, không muốn để cho hắn chết dễ dàng như vậy, có điều khiến cho hắn không ngờ là...
Hắn muốn đi theo cô, cô lại xuất hiện trong giấc mơ và nói với hắn rằng trên trời hay âm phủ, sống hay chết cũng không bao giờ gặp lại nhau.
Có lẽ cô đã quá tuyệt vọng với hắn nên mới không muốn gặp lại hắn ở thế giới bên kia...
Cảm giác đau đớn nghẹt thở giống như bóc từng lớp kén, từng chút từng chút bóc trái tim ra khỏi cơ thể.
Hắn đau đến khó thở, muốn ép mình đè xuống nhưng cơn đau đó lại mặc kệ hắn tùy ý lang thang khắp cơ thể
Cho đến khoảnh khắc này hắn mới hiểu, hóa ra có những cảm xúc là không thể kiểm soát.
Ví dụ như yêu một người, ví dụ như mất đi một người và ví dụ như mãi mãi không gặp được người mình muốn gặp...
Hắn nhếch khóe môi nở nụ cười cay đắng, từ bỏ chống cự với cảm xúc, mặc kệ nỗi đau xé nát con tim nuốt chửng hắn...
Cũng không biết đã qua bao lâu, đôi mắt đầy tơ máu ấy cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Hắn khẽ cụp mi, khi nhìn thấy quần áo trên người đã được thay thì vẻ mặt đột nhiên trở nên căng thẳng.
Hắn chống người, nhanh chóng xuống giường, nhìn quanh tìm áo khoác vest từng mặc giống như một kẻ điên.
“Nhị thiếu gia, cậu đang tìm lá thư này sao?”
Ngoài cửa vang lên một giọng nói dịu dàng, Chu quản gia cầm một lá thư đi vào.
Khi nhìn thấy lá thư vẫn còn nguyên vẹn thì khuôn mặt căng thẳng của Quý Tư Hàn bỗng thả lỏng.
Hắn cẩn thận nhận lấy lá thư, sau khi gấp lại thì đi về phía két sắt.
“Nhị thiếu gia, phu nhân đến rồi, đang ở dưới lầu đợi cậu...”
Quý Tư Hàn như thể không biết, mở két sắt để lá thư vào bên trong.
Trong két sắt không để tiền bạc, chỉ có hai món đồ là một chiếc khăn choàng cổ màu be và một tấm ảnh.
Chiếc khăn quàng cổ là cô làm rơi ở biệt thự số 8 vào ngày chấm dứt thỏa thuận.
Lúc đó hắn bảo Tô Thanh gọi điện thoại bảo cô đến lấy, cô lại bảo Tô Thanh trực tiếp ném đi.
Sau đó không hề do dự cúp máy và xóa tất cả thông tin liên lạc có liên quan đến hắn.
Cô tỏ ra rất kiên quyết, hắn cũng biết vào khoảnh khắc hắn mở miệng yêu cầu kết thúc thì cô cũng sẽ không quay đầu.
Cô dễ dàng buông hắn xuống, nhưng hắn lại không nỡ vứt bỏ, giữ lại tất cả những đồ vật liên quan đến cô.
Quý Tư Hàn đưa tay lên sờ vào chiếc khăn quàng cổ, giống như nhiệt độ cơ thể của cô vẫn còn lưu lại trên đó khiến cho hắn vô cùng lưu luyến.
Chỉ là khi ánh mắt chạm vào tấm ảnh đó thì sự quyến luyến ấy đã được thay thế bởi nỗi đau thấu tim.
Hắn nhớ, ngày đó sau khi cô tỉnh dậy thấy hắn vẫn chưa đi, bèn lấy hết can đảm cầm điện thoại của hắn, rụt rè hỏi:
“Tư Hàn, lần này anh phải đi công tác nước ngoài mấy tháng, em sợ sau khi anh trở về có thể sẽ…”
Lúc đó cô hơi dừng lại, dường như muốn nói gì đó với anh nhưng lại không nói ra, chỉ bày ra tư thế của một cô bé, mỉm cười tiếp tục hỏi anh:
“Anh… có thể chụp giúp em một tấm ảnh không, để sau này chia tay để lại cho anh làm kỷ niệm…”
Có lẽ cô muốn nói với hắn có thể cô sắp chết, sợ rằng đây là lần cuối cùng gặp mặt, muốn để lại cho hắn một tấm ảnh.
Nhưng chỉ một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy hắn cũng không đồng ý với cô, thậm chí còn lạnh lùng đáp lại rằng: “Không cần.”
Khi nghe thấy ba chữ này, trong đôi mắt tràn đầy hy vọng của cô rõ ràng mờ đi nhưng lại che đậy điều đó rất nhanh.
Cô trả điện thoại cho hắn, vẫn mỉm cười nói với hắn: “Không sao…”
Nghĩ đến vẻ mặt mất mát thoáng qua trong chớp mắt ấy của cô, cảm xúc của Quý Tư Hàn lại lần nữa sụp đổ.
Là do sau khi nghe thấy cô gọi tên Tống Tư Việt, nên hắn mới không muốn buông xuống lòng tự trọng đáng buồn và nực cười kia để nói “Được”.
Mặc dù trước khi đi hắn đã lặng lẽ chụp ảnh cô lại, nhưng cô lại không biết gì về điều đó.
Người từng tổn thương cô như hắn thì có tư cách gì để đi theo cô, đáng đời hắn phải sống trong nỗi đau mất cô mãi mãi.
Chương 202: Người phụ nữ đáng sợ nhất trên đời
“Nhị thiếu gia, phu nhân lên lầu rồi mau cất ảnh đi…”
Chu quản gia hốt hoảng, giục Quý Tư Hàn.
Nhưng hắn lại thong thả, vuốt ve tấm ảnh.
Cô đã chết, không còn gì để kiêng dè nữa.
Họ đã không để cho hắn chết, vậy thì hắn phải sống thật tốt.
Để cho họ biết rằng cứu một con quỷ sẽ có kết quả như thế?!
Tiếng xe lăn lăn trên mặt đất, lăn đến từ hướng hành lang bên ngoài cửa.
Mỗi lần lăn đều khiến cho Chu quản gia sợ hãi, thậm chí không dám thở mạnh.
Trong phòng vốn tối om, đột nhiên được chiếu sáng thành ban ngày trước khi nhóm người kia đi vào.
Người phụ nữ ngồi trên xe lăn được một người đàn ông cao to vạm vỡ đẩy vào.
Đi theo phía sau lại là một đám vệ sĩ chuyên nghiệp xuất thân từ bộ đội đặc chủng.
Sau khi họ đi vào, Quý Tư Hàn cũng không quay đầu lại, đôi mắt đầy tơ máu từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào người trong ảnh.
Người phụ nữ trên xe lắn thấy hắn biết mình đến vẫn có bất cứ phản ứng nào, thì sắc mặt lập tức sa sầm.
“Lấy thứ trong tay nó cho tôi.”
Nghe thấy bà ta ra lệnh, Quý Tư Hàn hừ lạnh.
Sau khi cất tấm ảnh vào ngăn đầu tiên trong két sắt, hắn nhanh chóng rút ra một khẩu súng từ ngăn thứ hai.
Khi người đàn ông đi đến phía sau hắn thì kéo chốt súng mở chốt an toàn, xoay người lại giơ súng lên chĩa thẳng vào trán người đàn ông.
Người đàn ông giật mình bởi hành động này của hắn, nhưng vẫn giữ bình tĩnh và nói: “Tư Hàn, cậu là cậu cháu, chĩa súng vào cậu không hay lắm nhỉ?”
“Cậu?”
Quý Tư Hàn nhếch khóe miệng nở nụ cười giễu cợt: “Cậu sẽ dìm đứa cháu ngoại năm tuổi vào hồ bơi, để nó chết đuối sao?”
Người đàn ông dường như không ngờ hắn vẫn nhớ lâu như vậy, sau khi thay đổi sắc mặt liền giải thích: “Cậu muốn dạy cháu bơi.”
Nụ cười nơi khóe miệng Quý Tư Hàn càng mỉa mai hơn, không tiếp lời của người đàn ông nữa mà trực tiếp bóp cò…
Khoảnh khắc viên đạn sắp được bắn ra, người phụ nữ trên xe lăn ra lệnh ném một người phụ nữ cả người đầy máu đến trước mặt hắn.
Khoảnh khắc Quý Tư Hàn và người phụ nữ nằm thoi thóp dưới đất nhìn nhau, lông mi khẽ run lên.
Hắn ngước đôi mắt lạnh lẽo lên nhìn vào người phụ nữ ngồi trên xe lăn, đưa lưng về phía ánh sáng, ẩn mình trong bóng tối.
Hắn không nói gì cả chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào bà ta, mà người trên xe lăn lại hất cằm với hắn.
“Thả cậu mày hay là để người của mày chôn cùng nó, chọn một đi.”
Một giọng nữ khàn khàn khó nghe vang lên trong phòng, lạnh thấu xương.
Người phụ nữ nằm dưới đất không khỏi rùng mình khi nghe thấy giọng nói này, nhưng lại không sợ nhìn về phía Quý Tư Hàn.
“Quý tổng, mặc kệ tôi, hãy làm chuyện mà anh luôn muốn làm đi…”
Khóe miệng A Lan bị thắt lưng đánh rách, đau đớn vô cùng nhưng những thứ này cũng không đủ để đánh bại cô ấy.
“Thật là một con chó ngoan…”
Người phụ nữ trên xe lăn vừa chơi đùa thắt lưng trong tay, vừa nở nụ cười giễu cợt nhìn A Lan.
“Nó đã rót bùa mê thuốc lú gì để cô trung thành như vậy, thậm chí còn dám giả mạo làm người phụ nữ của nó?”
“Lẽ nào cô không biết từ nhỏ đến lớn người mà nó quan tâm, đều sẽ bị tôi hủy hoại ư…”
Lúc bà ta nói câu cuối cùng giọng điệu rất nhẹ, giống như đang chơi một trò chơi để mọi người vỗ tay.
Đây là người phụ nữ đáng sợ nhất mà A Lan từng gặp trên đời này, không hề có sự dịu dàng của một người mẹ mà chỉ có sự tàn nhẫn.
Chỉ là Quý tổng thấy người bạn thân thuở nhỏ sống quá khó khăn mới sai người chăm sóc vài lần, vậy mà bà tại lại cho người hành hạ Thiển Thiển đến chết.
Đến khi họ biết được thì người đã chết, giống như Thư tiểu thư, nằm trong nhà vệ sinh người bê bết máu…
Điều khác nhau duy nhất là Thiển Thiển đã bị cưỡng hiếp trước khi chết, quần áo xộc xệch, khắp người không có một mảng da lành lặn…
Chương 203: Mày có điểm yếu, mà tao thì không
Nhìn thấy dáng vẻ của Thiển Thiển trước khi chết, A Lan đã mơ thấy ác mộng suốt mấy tháng liền…
Cô ấy không hiểu tại sao một người mẹ có thể tàn nhẫn với con trai ruột của mình đến vậy?
Chỉ cần là thứ hắn quan tâm, cho dù là người hay vật thì bà ta đều sẽ điên cuồng dùng mọi thủ đoạn để phá hủy!
Khi cô ấy giả làm người phụ nữ của Quý tổng cũng rất sợ sẽ bị hành hạ đến chết giống như Thiển Thiển.
Nhưng A Lan vẫn lấy hết can đảm để làm điều đó, bởi vì loại người như cô ấy lẽ ra đã nên biến mất khỏi thế giới này khi Tô Ngôn sai người cưỡng hiếp mình.
Là Quý Tư Hàn đã chìa tay ra kéo A Lan lại, nói với cô ấy rằng có những mối thù đừng nên nóng vội, cứ từ từ rồi sẽ thành công.
Vì vậy A Lan mới có dũng khí để sống tiếp, dưới sự giúp đỡ của hắn cô ấy đã ra nước ngoài và học y thuật, sau đó trở về.
Hắn đã cho cô ấy sức mạnh tái sinh, đương nhiên phải trung thành làm việc cho hắn, chỉ là A Lan không ngờ…
Vốn là để bảo vệ Thư tiểu thư không để cho họ phát hiện ra sự tồn tại của cô, nhưng lại vì thế mà liên lụy đến A Lan.
A Lan cụp đôi mắt u ám xuống, kìm nén cảm giác áy náy không gì sánh được ở trong lòng, ngước mắt lên nhìn Quý Tư Hàn…
“Quý tổng, ra tay đi!”
Cùng lắm là mất cái mạng này, không có gì đáng sợ cả.
Quý Tư Hàn liếc mắt nhìn cô ấy, ánh mắt lãnh lẽo của hắn lại lần nữa chuyển đến trên người người phụ nữ.
“Cô ấy không phải là người phụ nữ mà tôi quan tâm, bà không thể uy hiếp được tôi.”
Nghe thấy lời này, ngón tay đang chơi đùa thắt lưng của người phụ nữ dừng lại, khi ngẩng đầu lên nhìn hắn, đột nhiên nhếch miệng cười.
Lúc bà ta cười, làn da bị cháy trên mặt giãn hết ra trông u ám lại xấu xí, giống như ác quỷ địa ngục.
“Một tấm chắn mà thôi, đương nhiên mày sẽ không quan tâm rồi…”
Người phụ nữ dựa vào xe lăn, hơi nghiền ngẫm nhếch miệng.
“Nhưng mà mày cũng thật sự lợi hại, lén lút nuôi một người phụ nữ dưới mí mắt tao…”
Nếu không phải người được cử đi giám sát hắn nói cho mình biết, hắn cắt cổ tay tự sát trước mộ của một người phụ nữ thì bà ta vẫn không biết chuyện này.
Cũng không biết rốt cuộc làm sao hắn có thể tránh được người của bà ta, lén lút giấu người phụ nữ đó năm năm…
Nhưng những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là làm sao lợi dụng người đã chết đó để cho hắn sống không bằng chết.
Nghĩ đến đây, nụ cười nơi khóe miệng người phụ nữ càng thêm mãnh liệt, đáy mắt mang theo vẻ hứng phấn.
“Người phụ nữ mày quan tâm, là người chết tên Thư Vãn nhỉ?”
Hai chữ người chết khiến cho sắc mặt Quý Tư Hàn trở nên lạnh lẽo, trong lơ đãng hiện lên vẻ đau khổ.
Thấy vậy, người phụ nữ càng cười nham hiểm: “Trước đây ở trước mặt tao mày giỏi nhất là che giấu cảm xúc, vậy mà bây giờ lại không thèm giả vờ, xem ra mày thực sự rất quan tâm đến người phụ nữ đó, chỉ đáng tiếc…”
Sau khi dừng lại, người phụ thở dài: “Tao còn chưa kịp chơi đùa với cô ta thì cô ta đã chết, hại tao không nhìn thấy được dáng vẻ đau khổ tột cùng của mày, quả thực quá đáng tiếc…”
Mỗi câu giễu cợt mỉa mai của bà ta đều có gai, đâm sâu vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng Quý Tư Hàn, khiến cho bàn tay đang cầm súng của hắn càng thêm dùng sức.
“Bà nói thêm một câu nữa tôi sẽ giết ông ta!”
Người đàn ông bị súng kề ngay trán, thấy Quý Tư Hàn đột nhiên kích động thì sắc mặt tái nhợt, sợ kích thích đến hắn sẽ bị bắn chết.
“Chị…”
Ông ta gọi người phụ nữ, lúc này bà ta mới thu lại ý cười, lạnh lùng nhìn Quý Tư Hàn.
“Thế nào? Người mày quan tâm đã chết? Mày cảm thấy không còn lo lắng thì có thể phản kháng lại tao à?”
“Mày đừng quên, người phụ nữ mày quan tâm đó còn có bạn thân và mối tình đầu…”
Nghe vậy, Quý Tư Hàn ngước đôi mắt đỏ như khát máu lên, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ngồi trên xe lăn.
“Nếu bà dám động đến bạn của cô ấy, thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bà!”
“Bà có thể thử xem, rốt cuộc tôi có dám hay không?”
Người phụ nữ không hề sợ hãi, hất cằm đánh cược với hắn với tư thế nhìn lên.
Chương 204: Còn chưa chơi đủ, làm sao có thể để hắn chết
Rất lâu sau, ngón tay luôn đặt trên cò súng của Quý Tư Hàn chậm rãi nới lỏng.
Người cô quan tâm nhất trên đời này, cũng chỉ có Tống Tư Việt và Kiều Sam Sam.
Hắn không thể kéo người cô quan tâm vào trong địa ngục mà hắn đang sống để trả thù được.
Đôi mắt lạnh lẽo của Quý Tư Hàn dần trở lại vẻ lạnh nhạt xa cách.
Sau khi kiềm chế cảm xúc, hắn chậm rãi buông súng trong tay xuống.
Nụ cười của người phụ nữ càng thêm mỉa mai, giống như nghĩ rằng hắn sẽ buông súng xuống vì người mình quan tâm.
“Đây chính là nguyên nhân mày đấu không lại tao, mày có điểm yếu mà tao thì không…”
Người đàn ông vừa thoát khỏi họng súng sắc mặt tái nhợt khi nghe thấy câu nói này.
May mà Quý Tư Hàn lùi trước một bước, nếu không chị ông ta chắc chắn sẽ không quan tâm đến sự sống chết của mình.
Quý Tư Hàn nhếch khóe miệng hừ lạnh, dường như lười phải nói nhiều với bà ta.
Thấy hắn vẫn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, người phụ nữ không khỏi sờ thắt lưng trong tay.
“Mày nghe cho rõ, phải sống thật tốt đừng tự tử nữa, nếu không mày chết rồi tao sẽ hủy hoại những kẻ đi theo mày.”
“Đương nhiên, sẽ không hành hạ đến chết giống như An Thiển, nhưng để cho chúng vào tù gì đó thì tao vẫn có thể làm được.”
“Hoặc…”
Người phụ nữ hất cằm chỉ A Lan nằm bất động dưới đất, nhếch khóe miệng: “Cũng có thể làm giống như cô ta.”
Sương giá đã nhạt đi trong mắt Quý Tư Hàn đột nhiên dâng lên và lấp đầy mắt hắn ngay lập tức: “Bà đã hận tôi như vậy, tại sao không để cho tôi chết?”
Người phụ nữ chơi đùa thắt lưng, nở nụ cười nghiền ngẫm: “Tao còn chưa chơi mày đủ đâu, làm sao có thể để mày chết đi được…”
Nếu đổi lại là trước đây, tất nhiên hắn sẽ có chút khó chịu khi nghe bà ta nói như vậy.
Nhưng mà bây giờ hắn lại rất bình tĩnh, bởi vì sau khi ba và anh trai mất bà ta càng hành hạ hắn nhiều hơn.
Dây thắt lưng trong tay bà ta đã đánh hắn vô số lần, ép hắn đến đường cùng và chỉ có thể tự tử.
Nhưng, cho dù là uống thuốc tự tử hay tiêm thuốc tự tử thì hắn chưa bao giờ có được một chút thương hại nào của bà ta.
Lúc đó, hắn thực sự còn quá trẻ, cho rằng dùng cách này thì bà ta sẽ đối xử tốt với mình hơn một chút.
Nhưng hắn đã quên, trên thế giới này không phải người mẹ nào từng sinh con cũng có thể gọi là mẹ.
Nực cười hơn là, một người phụ nữ muốn chơi chết hắn như vậy lại không phải mẹ kế độc ác mà lại là mẹ ruột.
Người nhà họ Quý đối xử với hắn cực kỳ tốt, nhưng người nhà họ Liên lại hành hạ hắn vào chỗ chết và cũng từng nghi ngờ hắn không phải là con trai ruột của bà ta.
Nhưng kết quả hắn điều tra được lại hoàn toàn trái ngược, hắn là con trai của bà ta một đứa con trai bà ta muốn chơi đến chết.
Cách bà ta chơi hắn chính là ép hắn sống thật tốt và tận mắt nhìn bà ta hủy hoại tất cả những thứ hắn quan tâm như thế nào.
Quý Tư Hàn nhếch khóe miệng nở nụ cười cay đắng, hắn từng nghĩ rằng tất cả các bà mẹ trên thế giới này đều yêu thương con cái của mình, cũng từng hi vọng xa vời về tình thương của mẹ.
Bây giờ... Quý Tư Hàn ngước đôi mắt đầy oán hận kia lên, lạnh lùng nhìn người phụ nữ ngồi trên xe lăn.
“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ trả lại tất cả những đau khổ mà bà đã trút lên người tôi trong suốt những năm qua!”
Hắn xem bà ta là mẹ, chưa từng đối xử tàn nhẫn với bà ta, cho dù đấu với bà ta cũng giữ lại một chút tình cảm.
Nhưng bà ta lại chưa bao giờ đối xử với hắn như một con người, vậy thì hắn cần gì phải bận tâm đến quan hệ mẹ con méo mó có còn hơn không đó.
Nghe vậy, người phụ nữ không hề quan tâm, nhướng mày: “Vậy thì chờ xem!”
Bà ta là người nắm quyền nhà họ Liên, không biết hắn lấy dũng khí từ đâu mà đấu với bà ta.
Đáy mắt người phụ nữ tràn đầy khinh thường nhưng không nói gì thêm, chỉ nói với người đàn ông phía sau rằng “Đi”.
Người đàn ông gật đầu đẩy bà ta ra khỏi cửa, nhóm vệ sĩ cầm súng lập tức đi theo.
Sắc mặt A Lan đột nhiên tái nhợt khi nhìn thấy những người đó không biết đã lấy súng ra tay từ lúc nào.
May mà vừa rồi Quý tổng không nổ súng, nếu không nhóm người đó chắc chắn sẽ ra tay với hắn.
Mặc dù Liên Vãn Tinh sẽ không để cho Quý tổng chết, nhưng chắc chắn sẽ để cho hắn bị thương nặng.
“Tư Hàn, hợp đồng còn nửa năm, có thể đợi thêm một chút được không?”
“Được.”
“Vậy anh có thể chụp giúp em một tấm ảnh được không, để sau này chia tay giữ lại cho anh làm kỷ niệm.”
“Được.”
“Vậy...”
Hắn đưa ngón tay thon dài đặt lên đôi môi mềm mại của cô.
“Em muốn anh làm gì, đều được.”
Cô nhếch khóe miệng, nở nụ cười điềm tĩnh và xinh đẹp, mỉm cười dịu dàng với hắn.
“Vậy sau này... ở trên trời hay dưới âm phủ, sống hay chết có thể không gặp lại nhau được không.”
Trái tim hắn như bị bóp nghẹt, đau đớn ập đến dày đặc khiến cho hắn đột ngột giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
“Không được!”
Hắn mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà màu trắng, bóng dáng của Thư Vãn đã biết mất từ lâu.
Hắn khó khăn đảo mắt nhìn cổ tay mình, thấy có nhiều lớp băng gạc quấn quanh, sắc mặt tối sầm lại.
Xem ra họ vẫn giống như trước, không muốn để cho hắn chết dễ dàng như vậy, có điều khiến cho hắn không ngờ là...
Hắn muốn đi theo cô, cô lại xuất hiện trong giấc mơ và nói với hắn rằng trên trời hay âm phủ, sống hay chết cũng không bao giờ gặp lại nhau.
Có lẽ cô đã quá tuyệt vọng với hắn nên mới không muốn gặp lại hắn ở thế giới bên kia...
Cảm giác đau đớn nghẹt thở giống như bóc từng lớp kén, từng chút từng chút bóc trái tim ra khỏi cơ thể.
Hắn đau đến khó thở, muốn ép mình đè xuống nhưng cơn đau đó lại mặc kệ hắn tùy ý lang thang khắp cơ thể
Cho đến khoảnh khắc này hắn mới hiểu, hóa ra có những cảm xúc là không thể kiểm soát.
Ví dụ như yêu một người, ví dụ như mất đi một người và ví dụ như mãi mãi không gặp được người mình muốn gặp...
Hắn nhếch khóe môi nở nụ cười cay đắng, từ bỏ chống cự với cảm xúc, mặc kệ nỗi đau xé nát con tim nuốt chửng hắn...
Cũng không biết đã qua bao lâu, đôi mắt đầy tơ máu ấy cuối cùng cũng có chút phản ứng.
Hắn khẽ cụp mi, khi nhìn thấy quần áo trên người đã được thay thì vẻ mặt đột nhiên trở nên căng thẳng.
Hắn chống người, nhanh chóng xuống giường, nhìn quanh tìm áo khoác vest từng mặc giống như một kẻ điên.
“Nhị thiếu gia, cậu đang tìm lá thư này sao?”
Ngoài cửa vang lên một giọng nói dịu dàng, Chu quản gia cầm một lá thư đi vào.
Khi nhìn thấy lá thư vẫn còn nguyên vẹn thì khuôn mặt căng thẳng của Quý Tư Hàn bỗng thả lỏng.
Hắn cẩn thận nhận lấy lá thư, sau khi gấp lại thì đi về phía két sắt.
“Nhị thiếu gia, phu nhân đến rồi, đang ở dưới lầu đợi cậu...”
Quý Tư Hàn như thể không biết, mở két sắt để lá thư vào bên trong.
Trong két sắt không để tiền bạc, chỉ có hai món đồ là một chiếc khăn choàng cổ màu be và một tấm ảnh.
Chiếc khăn quàng cổ là cô làm rơi ở biệt thự số 8 vào ngày chấm dứt thỏa thuận.
Lúc đó hắn bảo Tô Thanh gọi điện thoại bảo cô đến lấy, cô lại bảo Tô Thanh trực tiếp ném đi.
Sau đó không hề do dự cúp máy và xóa tất cả thông tin liên lạc có liên quan đến hắn.
Cô tỏ ra rất kiên quyết, hắn cũng biết vào khoảnh khắc hắn mở miệng yêu cầu kết thúc thì cô cũng sẽ không quay đầu.
Cô dễ dàng buông hắn xuống, nhưng hắn lại không nỡ vứt bỏ, giữ lại tất cả những đồ vật liên quan đến cô.
Quý Tư Hàn đưa tay lên sờ vào chiếc khăn quàng cổ, giống như nhiệt độ cơ thể của cô vẫn còn lưu lại trên đó khiến cho hắn vô cùng lưu luyến.
Chỉ là khi ánh mắt chạm vào tấm ảnh đó thì sự quyến luyến ấy đã được thay thế bởi nỗi đau thấu tim.
Hắn nhớ, ngày đó sau khi cô tỉnh dậy thấy hắn vẫn chưa đi, bèn lấy hết can đảm cầm điện thoại của hắn, rụt rè hỏi:
“Tư Hàn, lần này anh phải đi công tác nước ngoài mấy tháng, em sợ sau khi anh trở về có thể sẽ…”
Lúc đó cô hơi dừng lại, dường như muốn nói gì đó với anh nhưng lại không nói ra, chỉ bày ra tư thế của một cô bé, mỉm cười tiếp tục hỏi anh:
“Anh… có thể chụp giúp em một tấm ảnh không, để sau này chia tay để lại cho anh làm kỷ niệm…”
Có lẽ cô muốn nói với hắn có thể cô sắp chết, sợ rằng đây là lần cuối cùng gặp mặt, muốn để lại cho hắn một tấm ảnh.
Nhưng chỉ một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy hắn cũng không đồng ý với cô, thậm chí còn lạnh lùng đáp lại rằng: “Không cần.”
Khi nghe thấy ba chữ này, trong đôi mắt tràn đầy hy vọng của cô rõ ràng mờ đi nhưng lại che đậy điều đó rất nhanh.
Cô trả điện thoại cho hắn, vẫn mỉm cười nói với hắn: “Không sao…”
Nghĩ đến vẻ mặt mất mát thoáng qua trong chớp mắt ấy của cô, cảm xúc của Quý Tư Hàn lại lần nữa sụp đổ.
Là do sau khi nghe thấy cô gọi tên Tống Tư Việt, nên hắn mới không muốn buông xuống lòng tự trọng đáng buồn và nực cười kia để nói “Được”.
Mặc dù trước khi đi hắn đã lặng lẽ chụp ảnh cô lại, nhưng cô lại không biết gì về điều đó.
Người từng tổn thương cô như hắn thì có tư cách gì để đi theo cô, đáng đời hắn phải sống trong nỗi đau mất cô mãi mãi.
Chương 202: Người phụ nữ đáng sợ nhất trên đời
“Nhị thiếu gia, phu nhân lên lầu rồi mau cất ảnh đi…”
Chu quản gia hốt hoảng, giục Quý Tư Hàn.
Nhưng hắn lại thong thả, vuốt ve tấm ảnh.
Cô đã chết, không còn gì để kiêng dè nữa.
Họ đã không để cho hắn chết, vậy thì hắn phải sống thật tốt.
Để cho họ biết rằng cứu một con quỷ sẽ có kết quả như thế?!
Tiếng xe lăn lăn trên mặt đất, lăn đến từ hướng hành lang bên ngoài cửa.
Mỗi lần lăn đều khiến cho Chu quản gia sợ hãi, thậm chí không dám thở mạnh.
Trong phòng vốn tối om, đột nhiên được chiếu sáng thành ban ngày trước khi nhóm người kia đi vào.
Người phụ nữ ngồi trên xe lăn được một người đàn ông cao to vạm vỡ đẩy vào.
Đi theo phía sau lại là một đám vệ sĩ chuyên nghiệp xuất thân từ bộ đội đặc chủng.
Sau khi họ đi vào, Quý Tư Hàn cũng không quay đầu lại, đôi mắt đầy tơ máu từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào người trong ảnh.
Người phụ nữ trên xe lắn thấy hắn biết mình đến vẫn có bất cứ phản ứng nào, thì sắc mặt lập tức sa sầm.
“Lấy thứ trong tay nó cho tôi.”
Nghe thấy bà ta ra lệnh, Quý Tư Hàn hừ lạnh.
Sau khi cất tấm ảnh vào ngăn đầu tiên trong két sắt, hắn nhanh chóng rút ra một khẩu súng từ ngăn thứ hai.
Khi người đàn ông đi đến phía sau hắn thì kéo chốt súng mở chốt an toàn, xoay người lại giơ súng lên chĩa thẳng vào trán người đàn ông.
Người đàn ông giật mình bởi hành động này của hắn, nhưng vẫn giữ bình tĩnh và nói: “Tư Hàn, cậu là cậu cháu, chĩa súng vào cậu không hay lắm nhỉ?”
“Cậu?”
Quý Tư Hàn nhếch khóe miệng nở nụ cười giễu cợt: “Cậu sẽ dìm đứa cháu ngoại năm tuổi vào hồ bơi, để nó chết đuối sao?”
Người đàn ông dường như không ngờ hắn vẫn nhớ lâu như vậy, sau khi thay đổi sắc mặt liền giải thích: “Cậu muốn dạy cháu bơi.”
Nụ cười nơi khóe miệng Quý Tư Hàn càng mỉa mai hơn, không tiếp lời của người đàn ông nữa mà trực tiếp bóp cò…
Khoảnh khắc viên đạn sắp được bắn ra, người phụ nữ trên xe lăn ra lệnh ném một người phụ nữ cả người đầy máu đến trước mặt hắn.
Khoảnh khắc Quý Tư Hàn và người phụ nữ nằm thoi thóp dưới đất nhìn nhau, lông mi khẽ run lên.
Hắn ngước đôi mắt lạnh lẽo lên nhìn vào người phụ nữ ngồi trên xe lăn, đưa lưng về phía ánh sáng, ẩn mình trong bóng tối.
Hắn không nói gì cả chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào bà ta, mà người trên xe lăn lại hất cằm với hắn.
“Thả cậu mày hay là để người của mày chôn cùng nó, chọn một đi.”
Một giọng nữ khàn khàn khó nghe vang lên trong phòng, lạnh thấu xương.
Người phụ nữ nằm dưới đất không khỏi rùng mình khi nghe thấy giọng nói này, nhưng lại không sợ nhìn về phía Quý Tư Hàn.
“Quý tổng, mặc kệ tôi, hãy làm chuyện mà anh luôn muốn làm đi…”
Khóe miệng A Lan bị thắt lưng đánh rách, đau đớn vô cùng nhưng những thứ này cũng không đủ để đánh bại cô ấy.
“Thật là một con chó ngoan…”
Người phụ nữ trên xe lăn vừa chơi đùa thắt lưng trong tay, vừa nở nụ cười giễu cợt nhìn A Lan.
“Nó đã rót bùa mê thuốc lú gì để cô trung thành như vậy, thậm chí còn dám giả mạo làm người phụ nữ của nó?”
“Lẽ nào cô không biết từ nhỏ đến lớn người mà nó quan tâm, đều sẽ bị tôi hủy hoại ư…”
Lúc bà ta nói câu cuối cùng giọng điệu rất nhẹ, giống như đang chơi một trò chơi để mọi người vỗ tay.
Đây là người phụ nữ đáng sợ nhất mà A Lan từng gặp trên đời này, không hề có sự dịu dàng của một người mẹ mà chỉ có sự tàn nhẫn.
Chỉ là Quý tổng thấy người bạn thân thuở nhỏ sống quá khó khăn mới sai người chăm sóc vài lần, vậy mà bà tại lại cho người hành hạ Thiển Thiển đến chết.
Đến khi họ biết được thì người đã chết, giống như Thư tiểu thư, nằm trong nhà vệ sinh người bê bết máu…
Điều khác nhau duy nhất là Thiển Thiển đã bị cưỡng hiếp trước khi chết, quần áo xộc xệch, khắp người không có một mảng da lành lặn…
Chương 203: Mày có điểm yếu, mà tao thì không
Nhìn thấy dáng vẻ của Thiển Thiển trước khi chết, A Lan đã mơ thấy ác mộng suốt mấy tháng liền…
Cô ấy không hiểu tại sao một người mẹ có thể tàn nhẫn với con trai ruột của mình đến vậy?
Chỉ cần là thứ hắn quan tâm, cho dù là người hay vật thì bà ta đều sẽ điên cuồng dùng mọi thủ đoạn để phá hủy!
Khi cô ấy giả làm người phụ nữ của Quý tổng cũng rất sợ sẽ bị hành hạ đến chết giống như Thiển Thiển.
Nhưng A Lan vẫn lấy hết can đảm để làm điều đó, bởi vì loại người như cô ấy lẽ ra đã nên biến mất khỏi thế giới này khi Tô Ngôn sai người cưỡng hiếp mình.
Là Quý Tư Hàn đã chìa tay ra kéo A Lan lại, nói với cô ấy rằng có những mối thù đừng nên nóng vội, cứ từ từ rồi sẽ thành công.
Vì vậy A Lan mới có dũng khí để sống tiếp, dưới sự giúp đỡ của hắn cô ấy đã ra nước ngoài và học y thuật, sau đó trở về.
Hắn đã cho cô ấy sức mạnh tái sinh, đương nhiên phải trung thành làm việc cho hắn, chỉ là A Lan không ngờ…
Vốn là để bảo vệ Thư tiểu thư không để cho họ phát hiện ra sự tồn tại của cô, nhưng lại vì thế mà liên lụy đến A Lan.
A Lan cụp đôi mắt u ám xuống, kìm nén cảm giác áy náy không gì sánh được ở trong lòng, ngước mắt lên nhìn Quý Tư Hàn…
“Quý tổng, ra tay đi!”
Cùng lắm là mất cái mạng này, không có gì đáng sợ cả.
Quý Tư Hàn liếc mắt nhìn cô ấy, ánh mắt lãnh lẽo của hắn lại lần nữa chuyển đến trên người người phụ nữ.
“Cô ấy không phải là người phụ nữ mà tôi quan tâm, bà không thể uy hiếp được tôi.”
Nghe thấy lời này, ngón tay đang chơi đùa thắt lưng của người phụ nữ dừng lại, khi ngẩng đầu lên nhìn hắn, đột nhiên nhếch miệng cười.
Lúc bà ta cười, làn da bị cháy trên mặt giãn hết ra trông u ám lại xấu xí, giống như ác quỷ địa ngục.
“Một tấm chắn mà thôi, đương nhiên mày sẽ không quan tâm rồi…”
Người phụ nữ dựa vào xe lăn, hơi nghiền ngẫm nhếch miệng.
“Nhưng mà mày cũng thật sự lợi hại, lén lút nuôi một người phụ nữ dưới mí mắt tao…”
Nếu không phải người được cử đi giám sát hắn nói cho mình biết, hắn cắt cổ tay tự sát trước mộ của một người phụ nữ thì bà ta vẫn không biết chuyện này.
Cũng không biết rốt cuộc làm sao hắn có thể tránh được người của bà ta, lén lút giấu người phụ nữ đó năm năm…
Nhưng những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là làm sao lợi dụng người đã chết đó để cho hắn sống không bằng chết.
Nghĩ đến đây, nụ cười nơi khóe miệng người phụ nữ càng thêm mãnh liệt, đáy mắt mang theo vẻ hứng phấn.
“Người phụ nữ mày quan tâm, là người chết tên Thư Vãn nhỉ?”
Hai chữ người chết khiến cho sắc mặt Quý Tư Hàn trở nên lạnh lẽo, trong lơ đãng hiện lên vẻ đau khổ.
Thấy vậy, người phụ nữ càng cười nham hiểm: “Trước đây ở trước mặt tao mày giỏi nhất là che giấu cảm xúc, vậy mà bây giờ lại không thèm giả vờ, xem ra mày thực sự rất quan tâm đến người phụ nữ đó, chỉ đáng tiếc…”
Sau khi dừng lại, người phụ thở dài: “Tao còn chưa kịp chơi đùa với cô ta thì cô ta đã chết, hại tao không nhìn thấy được dáng vẻ đau khổ tột cùng của mày, quả thực quá đáng tiếc…”
Mỗi câu giễu cợt mỉa mai của bà ta đều có gai, đâm sâu vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng Quý Tư Hàn, khiến cho bàn tay đang cầm súng của hắn càng thêm dùng sức.
“Bà nói thêm một câu nữa tôi sẽ giết ông ta!”
Người đàn ông bị súng kề ngay trán, thấy Quý Tư Hàn đột nhiên kích động thì sắc mặt tái nhợt, sợ kích thích đến hắn sẽ bị bắn chết.
“Chị…”
Ông ta gọi người phụ nữ, lúc này bà ta mới thu lại ý cười, lạnh lùng nhìn Quý Tư Hàn.
“Thế nào? Người mày quan tâm đã chết? Mày cảm thấy không còn lo lắng thì có thể phản kháng lại tao à?”
“Mày đừng quên, người phụ nữ mày quan tâm đó còn có bạn thân và mối tình đầu…”
Nghe vậy, Quý Tư Hàn ngước đôi mắt đỏ như khát máu lên, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ngồi trên xe lăn.
“Nếu bà dám động đến bạn của cô ấy, thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bà!”
“Bà có thể thử xem, rốt cuộc tôi có dám hay không?”
Người phụ nữ không hề sợ hãi, hất cằm đánh cược với hắn với tư thế nhìn lên.
Chương 204: Còn chưa chơi đủ, làm sao có thể để hắn chết
Rất lâu sau, ngón tay luôn đặt trên cò súng của Quý Tư Hàn chậm rãi nới lỏng.
Người cô quan tâm nhất trên đời này, cũng chỉ có Tống Tư Việt và Kiều Sam Sam.
Hắn không thể kéo người cô quan tâm vào trong địa ngục mà hắn đang sống để trả thù được.
Đôi mắt lạnh lẽo của Quý Tư Hàn dần trở lại vẻ lạnh nhạt xa cách.
Sau khi kiềm chế cảm xúc, hắn chậm rãi buông súng trong tay xuống.
Nụ cười của người phụ nữ càng thêm mỉa mai, giống như nghĩ rằng hắn sẽ buông súng xuống vì người mình quan tâm.
“Đây chính là nguyên nhân mày đấu không lại tao, mày có điểm yếu mà tao thì không…”
Người đàn ông vừa thoát khỏi họng súng sắc mặt tái nhợt khi nghe thấy câu nói này.
May mà Quý Tư Hàn lùi trước một bước, nếu không chị ông ta chắc chắn sẽ không quan tâm đến sự sống chết của mình.
Quý Tư Hàn nhếch khóe miệng hừ lạnh, dường như lười phải nói nhiều với bà ta.
Thấy hắn vẫn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, người phụ nữ không khỏi sờ thắt lưng trong tay.
“Mày nghe cho rõ, phải sống thật tốt đừng tự tử nữa, nếu không mày chết rồi tao sẽ hủy hoại những kẻ đi theo mày.”
“Đương nhiên, sẽ không hành hạ đến chết giống như An Thiển, nhưng để cho chúng vào tù gì đó thì tao vẫn có thể làm được.”
“Hoặc…”
Người phụ nữ hất cằm chỉ A Lan nằm bất động dưới đất, nhếch khóe miệng: “Cũng có thể làm giống như cô ta.”
Sương giá đã nhạt đi trong mắt Quý Tư Hàn đột nhiên dâng lên và lấp đầy mắt hắn ngay lập tức: “Bà đã hận tôi như vậy, tại sao không để cho tôi chết?”
Người phụ nữ chơi đùa thắt lưng, nở nụ cười nghiền ngẫm: “Tao còn chưa chơi mày đủ đâu, làm sao có thể để mày chết đi được…”
Nếu đổi lại là trước đây, tất nhiên hắn sẽ có chút khó chịu khi nghe bà ta nói như vậy.
Nhưng mà bây giờ hắn lại rất bình tĩnh, bởi vì sau khi ba và anh trai mất bà ta càng hành hạ hắn nhiều hơn.
Dây thắt lưng trong tay bà ta đã đánh hắn vô số lần, ép hắn đến đường cùng và chỉ có thể tự tử.
Nhưng, cho dù là uống thuốc tự tử hay tiêm thuốc tự tử thì hắn chưa bao giờ có được một chút thương hại nào của bà ta.
Lúc đó, hắn thực sự còn quá trẻ, cho rằng dùng cách này thì bà ta sẽ đối xử tốt với mình hơn một chút.
Nhưng hắn đã quên, trên thế giới này không phải người mẹ nào từng sinh con cũng có thể gọi là mẹ.
Nực cười hơn là, một người phụ nữ muốn chơi chết hắn như vậy lại không phải mẹ kế độc ác mà lại là mẹ ruột.
Người nhà họ Quý đối xử với hắn cực kỳ tốt, nhưng người nhà họ Liên lại hành hạ hắn vào chỗ chết và cũng từng nghi ngờ hắn không phải là con trai ruột của bà ta.
Nhưng kết quả hắn điều tra được lại hoàn toàn trái ngược, hắn là con trai của bà ta một đứa con trai bà ta muốn chơi đến chết.
Cách bà ta chơi hắn chính là ép hắn sống thật tốt và tận mắt nhìn bà ta hủy hoại tất cả những thứ hắn quan tâm như thế nào.
Quý Tư Hàn nhếch khóe miệng nở nụ cười cay đắng, hắn từng nghĩ rằng tất cả các bà mẹ trên thế giới này đều yêu thương con cái của mình, cũng từng hi vọng xa vời về tình thương của mẹ.
Bây giờ... Quý Tư Hàn ngước đôi mắt đầy oán hận kia lên, lạnh lùng nhìn người phụ nữ ngồi trên xe lăn.
“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ trả lại tất cả những đau khổ mà bà đã trút lên người tôi trong suốt những năm qua!”
Hắn xem bà ta là mẹ, chưa từng đối xử tàn nhẫn với bà ta, cho dù đấu với bà ta cũng giữ lại một chút tình cảm.
Nhưng bà ta lại chưa bao giờ đối xử với hắn như một con người, vậy thì hắn cần gì phải bận tâm đến quan hệ mẹ con méo mó có còn hơn không đó.
Nghe vậy, người phụ nữ không hề quan tâm, nhướng mày: “Vậy thì chờ xem!”
Bà ta là người nắm quyền nhà họ Liên, không biết hắn lấy dũng khí từ đâu mà đấu với bà ta.
Đáy mắt người phụ nữ tràn đầy khinh thường nhưng không nói gì thêm, chỉ nói với người đàn ông phía sau rằng “Đi”.
Người đàn ông gật đầu đẩy bà ta ra khỏi cửa, nhóm vệ sĩ cầm súng lập tức đi theo.
Sắc mặt A Lan đột nhiên tái nhợt khi nhìn thấy những người đó không biết đã lấy súng ra tay từ lúc nào.
May mà vừa rồi Quý tổng không nổ súng, nếu không nhóm người đó chắc chắn sẽ ra tay với hắn.
Mặc dù Liên Vãn Tinh sẽ không để cho Quý tổng chết, nhưng chắc chắn sẽ để cho hắn bị thương nặng.