• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Người Tình Của Lý Tổng (6 Viewers)

  • Chương 208-210

Chương 208: Rốt cuộc là ai, dám ra ra tay độc ác với cô ta

Liên Tinh Nhược còn đang tức giận tiểu bạch kiểm bỏ mình lại chạy trước thì nghe thấy giọng nói đã ngụy trang phát ra mệnh lệnh âm u đáng sợ.

Cơ thể cố giả vờ bình tĩnh của cô ta bỗng mềm nhũn, ngã ngồi lên mũi xe, không dám tin nhìn Dạ tiên sinh.

“Dường như tôi chưa từng đắc tội anh, tại sao anh cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy?”

Trước đây cũng chỉ cho người đến dạy dỗ cô ta, lần này lại tát tai còn muốn nhốt cô ta vào Dạ Sắc làm gái quán bar.

Quan trọng nhất là… rốt cuộc thế lực của hắn đến từ đâu mà có thể tùy ý điều khiển được Tiêu Kim Oa lớn nhất thành phố A?

Hơn nữa hắn biết rõ cô ta là em họ của Quý Tư Hàn nhà họ Quý, còn là cháu gái duy nhất của nhà họ Liên, vậy mà hắn vẫn dám ra tay với cô ta?!

Mà những nghi ngờ này, e rằng cô ta sẽ không có được câu trả lời…

A Trạch phất tay, lập tức có một người đàn ông đi lên nắm lấy cổ tay cô ta, đưa bàn tay lên tát mạnh vào mặt cô ta.

Liên Tinh Nhược lớn ngần này, đây là lần đầu tiên bị người ta tát tai, tức đến mức run rẩy cả người, gào thét muốn phản kháng.

Nhưng những cái tát liên tiếp khiến cô ta hoàn toàn không có sức phản kháng, sau một trăm cái tát mặt cô ta đã sưng vù lên.

Sức mạnh khi ra tay của đàn ông và lực kiểm soát thích hợp không dễ đánh chết cô ta, dù sao lát nữa cũng phải đưa đến Tiêu Kim Oa.

Nhìn người phụ nữ bị đánh nằm bất động dưới đất, Quý Tư Hàn lạnh lùng nói: “Lâm Vũ, đưa cô ta đến Dạ Sắc.”

Lâm Vũ là một người phụ nữ, nghe thấy mệnh lệnh vội đi lên túm tóc Liên Tinh Nhược kéo cô ta vào trong xe.

Sau khi Lâm Vũ đưa người đi, Quý Tư Hàn thu hồi ánh mắt nhìn về phía A Trạch.

Chỉ một ánh mắt A Trạch liền hiểu, lập tức ra lệnh cho người phía sau: “Cậu dẫn theo vài anh em đi xử lý camera của bãi đậu xe.”

Người kia gật đầu, phất tay dẫn một nhóm nhỏ đi vào trung tâm thương mại.

Sau khi xử lý xong, những người còn lại nhanh chóng lên xe đi đến địa điểm tiếp theo.

Ninh Uyển vừa nói chuyện điện thoại với Liên Vãn Tinh xong, biết được A Lan hoàn toàn không phải người phụ nữ Quý Tư Hàn quan tâm, mà là một người khác!

Người phụ nữ đó không phải ai khác mà chính là Thư Vãn cô ta khinh thường, một trợ lý thấp kém như thế lại là người phụ nữ của Quý Tư Hàn!

Cô ta và Quý Tư Hàn lớn lên với nhau từ nhỏ cũng chưa bao giờ đến gần được hắn, vậy mà hắn lại nhìn trúng một con khốn giống cô ta!

Ninh Uyển tức run người, cầm chìa khóa trên bàn lên đi đến gara lấy xe, chạy thẳng đến biệt thự của Quý Tư Hàn.

Nào biết đi được nửa đường thì bất ngờ có hàng chục chiếc xe sang bao vây quanh chiếc xe.

Họ điên cuồng ép sát xe cô ta buộc cô ta phải tấp xe vào lề đường.

Cô ta biết nhóm người này khí thế hung hãn, lập tức khóa cửa xe lại không dám xuống xe.

Nhưng điều làm cho cô ta không ngờ là, nhóm người đó thấy không mở được cửa nên đã trực tiếp dùng gậy đập vỡ cửa xe cô ta!

“Á!”

Ninh Uyển sợ hãi hét lên, còn chưa kịp nghĩ cách trốn thoát thì cửa xe đã bị kéo ra, một bao tải màu đen chụp lên đầu cô ta.

Cô ta điên cuồng trốn thoát nhưng lại bị kéo ra khỏi xe, ném thẳng vào cốp sau của một chiếc xe.

Cho dù cô ta ra sức kêu gào, giãy giụa điên cuồng thế nào cũng vô dụng, chiếc xe chạy về phía ngoại ô với tốc độ cực nhanh.

Đến khi được kéo ra khỏi cốp xe thì cô ta đã sắp bị ngạt chết.

Cô ta vội kéo bao tải trên đầu xuống, nằm trên cốp xe điên cuồng hít thở không khí.

Nhưng nhóm người này lại không cho cô ta thời gian hòa hoãn, túm lấy cánh tay cô ta kéo đến trước bể phốt.

Vừa nhìn liền biết bể phốt này là tự xây, chắc chắn người dân vùng ngoại ô sử dụng để tưới cây.

Ninh Uyển chỉ liếc mắt nhìn, còn chưa kịp thấy buồn nôn đã bị nhấn đầu vào.

Thậm chí cô ta cũng chưa nhìn rõ người ra tay với cô ta là ai thì đã bị chỉnh như thế này!

Ninh Uyển vừa chịu đựng cơn buồn nôn vừa điên cuồng suy nghĩ, rốt là ai mà lại dám ra tay độc ác với cô ta như vậy?!
Chương 209: Để bà ta ở trong tù cả đời

Suy cho cùng thì cô ta vẫn thông minh hơn Liên Tinh Nhược một chút, rất nhanh đã nghĩ đến Quý Tư Hàn.

Bởi vì dì Liên từng nói với cô ta, con khốn Thư Vãn kia đã chết và và Quý Tư Hàn còn cắt cổ tay tự tử ở trước mộ vì cô.

Trước khi con khốn kia chết, đúng lúc cô ta và Liên Tinh Nhược cùng nhau ra tay với cô trong nhà vệ sinh, lúc đó Quý Tư Hàn cũng có mặt!

Lúc đó hắn còn từng nói giúp cho con khốn kia vài câu, bởi vì Liên Tinh Nhược muốn đánh chết Thư Vãn ngay tại chỗ.

Nếu không phải Liên Tinh Nhược không chịu thôi, còn muốn nói với dì Liên thì e rằng Quý Tư Hàn sẽ không tát Thư Vãn.

Cũng chính bởi vì cái tát đó đã xua tan nghi ngờ của cô ta!

Ai có thể ngờ rằng bởi vì sợ người nhà họ Liên phát hiện ra sự tồn tại của con khốn đó, mà hắn lại cố tình diễn trò trước mặt họ!

Rõ ràng đã ở cùng con khốn đó năm năm, vẫn có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, giấu cũng đủ sâu!

Bây giờ còn vì con khốn đó mà làm nhục mình như thế này, Quý Tư Hàn quả là ức hiếp người quá đáng!

Khoảnh khắc đầu bị kéo ra khỏi bể phốt, Ninh Uyển mặc kệ dơ bẩn trên mặt trực tiếp chửi ầm lên.

“Quý Tư Hàn, anh đã đồng ý với anh trai anh sẽ cưới tôi, bây giờ lại vì một người đã chết mà làm nhục tôi như vậy, anh có thấy có lỗi với anh trai anh không?!”

Cô ta vừa nói dứt lời thì bên cạnh vang lên tiếng cười giễu cợt: “Quý Tư Hàn là ai?”

Giọng nói của người đàn ông xa lạ khiến Ninh Uyển sửng sốt, cô ta kiềm chế cơn buồn nôn, mở mắt ra nhìn đám đàn ông đang vây quanh cô ta.

Không có bóng dáng của Quý Tư Hàn, đều là người xa lạ hoặc là người Quý Tư Hàn cử đến: “Đừng giả vờ, tôi biết các người là người do anh ta cử đến!”

Người đàn ông vừa rồi nói chuyện, lại cười giễu cợt một lần nữa: “Ninh đại tiểu thư, một giám đốc là cấp dưới của cô nợ tiền dự án của công ty chúng tôi không trả, mà chúng tôi lại không tìm được người nên chỉ có thể khai đao từ người phụ trách là cô đây…”

Ninh Uyển sửng sốt, có chút nghi ngờ nhìn người đàn ông, “Anh là người đến gây rối ở tập đoàn chúng tôi vào tháng trước?” Người đàn ông nghiêng đầu nhướn mày, “Không phải tôi thì còn có thể là ai, lẽ nào tập đoàn các cô còn đắc tội với người của công ty khác?”

Nghe vậy, sự nghi ngờ trong lòng Ninh Uyển đã được xua tan một chút nhưng vẫn giữ thái độ nghi ngờ, “Các người thật sự không phải do Quý Tư Hàn cử đến?”

Bị cô ta nghi ngờ như vậy dường như khiến cho người đàn ông cực kỳ không vui, anh ta đưa tay lên tát cô ta một cái thật mạnh: “Quý con mẹ mày, nhanh gọi điện thoại cho ba mày bảo ông ta trả tiền cho ông, nếu không đêm nay ông sẽ chỉnh chết mày!”

Ninh Uyển đã bao giờ bị sỉ nhục như thế này, cô ta tức run cả người nhưng trong tình huống này lại không dám lên tiếng: “Đưa điện thoại cho tôi!”

Lúc này người đàn ông mới nguôi giận ném điện thoại cho cô ta, Ninh Uyển cầm điện thoại lên gọi đi, bảo đối phương lập tức chuyển tiền.

Sau khi cúp máy, Ninh Uyển ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn người đàn ông: “Bây giờ được rồi chứ?”

Người đàn ông cười giễu một tiếng, phất tay với các anh em phía sau, “Trói cô ta lại, ném vào rừng bên kia.”

Ninh Uyển không ngờ mình đã ra lệnh chuyển tiền mà anh ta vẫn không chịu buông tha cho mình, tức giận đến mức ra sức la hét, ra sức giãy giụa.

Nhưng mà sức lực cô ta quá yếu, hoàn toàn không thể chống lại một đám đàn ông nên rất nhanh đã bị mấy người đàn ông trói lại, khiêng lên ném vào rừng.

Sau khi làm xong tất cả, người đàn ông rửa sạch tay, dọn dẹp sạch sẽ rồi mới đi đến chiếc Lincoln màu đen đang đậu ở phía xa.

Anh ta đi tới gõ cửa xe, cung kính nói: “Tiên sinh, đã xử lý xong theo sự dặn dò của ngài.”

Quý Tư Hàn chơi đùa mặt nạ trong tay, gật đầu với người đàn ông: “Các cậu về đi.”

Người đàn ông trả lời “Vâng”, sau đó dẫn nhóm người nhanh chóng rời đi.

Sau khi họ đi, Quý Tư Hàn nghiêng đầu nhìn A Trạch ngồi trên ghế lái đang chăm chú lái xe: “Có thể tìm được bằng chứng giết người của Liên Vãn Tinh không?”

Nghe vậy A Trạch có hơi bối rối: “Tiên sinh, bà ta chưa từng tự mình ra tay, e rằng sẽ có hơi khó, nhóm người làm việc cho bà ta cũng sẽ không khai bà ta ra, cộng thêm bà ta có bệnh sử tâm thần nên cho dù tìm được ít manh mối cũng rất khó để kết án.”

Quý Tư Hàn nhếch khóe miệng, nở nụ cười nghiền ngẫm: “Không sao, rồi cũng sẽ có một ngày tôi sẽ để cho bà ta ở trong tù cả đời.”

Hắn thu hồi ánh mắt, chậm rãi nhìn ra ngoài cửa xe, hắn muốn đến ở cùng cô trước khi giông bão kéo đến.

“A Trạch, đi nghĩa trang đi…”

A Trạch gật đầu, nhanh chóng điều chỉnh dẫn đường lái thẳng về phía nghĩa trang…
Chương 210: Tô Ngôn, tốt nhất là anh đừng yêu tôi

Lúc A Lan mở mắt ra thì thấy mình đã được đưa vào bệnh viện.

Cô mấp máy khóe miệng bị đánh rách, khó khăn lẩm bẩm một câu: “Nước…”

Có một bàn tay thon dài rộng rãi đỡ phía sau đầu, đưa ly nước đến bên miệng cô ấy.

A Lan cúi đầu uống vài ngụm để làm dịu cảm giác khô miệng, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn người đưa nước cho cô.

Khoảnh khắc chạm vào đôi mắt đen thăm thẳm kia, sắc mặt A Lan lập tức trắng bệch, ngay cả con ngươi cũng nhuốm vẻ khiếp sợ.

“Sợ tôi như vậy?”

Sau khi để ly nước xuống, Tô Ngôn ngồi xuống bên cạnh giường, dựa vào lưng ghế bắt chéo chân, nhìn cô ấy nghiền ngẫm.

Đôi mắt sáng ngời của A Lan dần từ sợ hãi trở về vẻ lạnh nhạt: “Sao anh lại ở đây?”

Tô Ngôn nhếch miệng cười: “Đến thăm A Lan của tôi…”

Giọng điệu của anh ta đây cưng chiều và mờ ám, nhưng ánh mắt anh ta lại mang theo sự mỉa mai: “Thăm A Lan của tôi sau khi rời khỏi nhà họ Tô, sống tốt thế nào…”

Anh ta đưa ngón tay lên sờ vào làn da bị thắt lưng đánh bị thương của A Lan: “Xem nào, tốt đến mức bị thương nhỉ…”

A Lan đã quen với sự châm chọc của anh ta, trong lòng vô cùng bình tĩnh nhưng lại cảm thấy chán ghét với sự đụng chạm của anh ta.

Cô ấy vội vàng quay đầu đi, tránh khỏi sự đụng chạm của anh ta, lạnh lùng nói: “Anh thăm xong rồi thì mau đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Cũng không biết là câu nói này đã chọc giận Tô Ngôn hay cô né tránh sự đụng chạm đã chọc giận anh ta, ánh mắt Tô Ngôn bỗng tối sầm lại.

Anh ta nắm cằm A Lan, buộc cô ấy nhìn thẳng vào mình: “A Lan, cô có bản lĩnh thật đấy, lại dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này…”

Cằm A Lan bị thương, bị anh ta nắm như vậy thì đau đến mức lạnh sống lưng, “Đau…”

Lực tay của Tô Ngôn bỗng nhẹ đi một chút, sau khi A Lan cảm nhận được thì hơi ngẩn người.

Trước đây anh ta sẽ không bởi vì cô đau mà nương tay với cô, hôm nay làm sao thế?

Vốn cô ấy không muốn nhìn Tô Ngôn, nhưng bây giờ lại ngước mắt lên chậm rãi nhìn anh ta.

Nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy, ánh mắt A Lan rất bình tĩnh nhưng vài giây sau Tô Ngôn lại nhìn đi chỗ khác.

Đột nhiên A Lan cũng hiểu ra gì đấy, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh nói: “Tô Ngôn, tôi đau, buông tôi ra được không?”

Đây là lần đầu tiên A Lan nói chuyện nhẹ nhàng với anh ta sau mười năm xa cách, khiến cho trái tim anh ta khẽ run lên.

Anh ta nghe lời buông cằm cô ấy ra, ngồi trên ghế mím đôi môi mỏng, nhìn cả người đầy vết thương của cô ấy.

Rất lâu sau, anh ta mở miệng, nhẹ nhàng hỏi: “Sao lại bị thương?”

Nhìn vết thương trên người mình, A Lan không cảm xúc trả lời: “Liên Vãn Tinh.”

Tô Ngôn nhíu mày, anh ta không ngờ người A Lan đắc tội lại là Liên Vãn Tinh.

Người đàn bà điên đó là kẻ điên khó đối phó nhất trong bốn gia tộc lớn.

Anh ta nhìn A Lan, nghi ngờ nói: “Không phải cô làm việc cho Quý Tư Hàn sao? Tại sao mẹ hắn còn ra tay với cô?”

Người của những gia tộc khác đương nhiên không biết bí mật của những gia đình giàu có như Quý thị và Liên thị, nên A Lan cũng sẽ không nói với anh ta.

Cô ấy né tránh câu hỏi này, dịu dàng nói với Tô Ngôn: “Tô Ngôn, tôi đói rồi, có thể phiền anh mua chút gì đó cho tôi được không?”

Tô Ngôn cao ngạo hất cằm: “Cô là gì của tôi, có tư cách gì sai khiến tôi?”

A Lan giả vờ như không có chuyện gì nói: “Người phụ nữ từng ngủ với anh, có tính không?”

Câu nói này đã khiến Tô Ngôn không nói nên lời, sau đó anh ta im lặng ngồi vài phút rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Thấy anh ta rời đi, khóe miệng hơi nhếch lên của A Lan bỗng trầm xuống, trong mắt đầy vẻ lạnh nhạt và căm hận.

Tô Ngôn, tốt nhất là anh đừng yêu tôi, nếu không chắc chắn tôi sẽ trả lại cho anh tất cả những tổn thương mà tôi từng chịu!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom