• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Người Tình Của Lý Tổng (2 Viewers)

  • Chương 205-207

Chương 205: A Lan, là tôi đã hại chết cô ấy

Sau khi họ đi, Quý Tư Hàn nhìn Chu quản gia đứng ở một bên, sắc mặt trắng bệch: “Mời bác sĩ cho A Lan.”

Chu quản gia vội gật đầu: “Được, tôi đi gọi bác sĩ ngay đây…”

Chu quản gia bước nhanh ra ngoài, A Lan nằm bất động dưới đất khó khăn đảo mắt nhìn Quý Tư Hàn.

Nhìn thấy tay phải quấn băng gạc của hắn đầm đìa máu bởi vì vừa rồi cầm súng, vẻ mặt hơi ngớ ra.

“Quý tổng, tôi cầm máu cho anh trước nhé."

Cô ấy muốn chống người dậy nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng của hắn ngăn lại: “Không cần.”

Quý Tư Hàn bỏ lại câu này rồi xoay người đi đến trước sofa ngồi xuống, ánh mắt hờ hững, lạnh lùng nhìn ánh chiều tà.

A Lan thấy đôi mắt tối tăm không có ánh sáng của hắn giống như đã mất đi màu sắc của sự sống, không thể nào sáng lên lại được nữa.

Nhìn thấy Quý Tư Hàn như vậy, trong lòng cô ấy đột nhiên dâng lên một cảm giác áy náy sâu sắc …

Cô ấy hé khóe miệng bị thắt lưng đánh đỏ bừng, nói lời xin lỗi: “Quý tổng, xin lỗi…”

Trước đây cô ấy luôn nghĩ rằng hắn không quan tâm Thư tiểu thư, cho đến khi hắn nói với cô ấy bằng giọng điệu bất lực qua điện thoại rằng:

A Lan, người khác không biết cũng thôi, lẽ nào cô cũng không biết sao?

Lúc đó cô ấy mới hiểu, hóa ra hắn rất quan tâm Thư tiểu thư, chỉ là che giấu sự quan tâm ấy ở nơi đáy lòng.

Nhưng bởi vì suy đoán tùy tiện của cô ấy đã hại hắn không biết được tình trạng sức khỏe của Thư tiểu thư, bỏ lỡ thời gian cuối cùng ở bên cô.

Cũng bởi vì cô ấy giấu diếm đã hại hắn không gặp được Thư tiểu thư lần cuối cùng, để cho họ mang theo tiếc nuối âm dương cách biệt.

Nghĩ đến những điều này, cảm giác áy náy và tội lỗi trong lòng A Lan ùn ùn ập đến: “Quý tổng, tôi có lỗi với anh và càng có lỗi với Thư tiểu thư hơn, nếu không phải vì tôi liên lụy Thư tiểu thư đắc tội với Liên Tinh Nhược thì cô ấy sẽ không chết sớm như vậy, là tôi đã hại chết cô ấy…”

Dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống từ khóe mắt bị thương của cô ấy, nhưng vẫn liên tục nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi…”

Quý Tư Hàn hờ hững liếc mắt nhìn cô ấy, giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng xen lẫn trong đó là sự bất lực sâu sắc: “Không phải lỗi của cô, là tôi đã tát cô ấy hại cô ấy ngã vào đinh, nên mới đẩy nhanh cái chết của cô ấy…”

Nói xong, hắn lại ngước đôi mắt hoa đào đầy tơ máu lên lặng lẽ nhìn cô ấy: “A Lan, là tôi đã hại chết cô ấy…”

Trong giọng nói giả vờ bình tĩnh của hắn tràn đầy tuyệt vọng, giống như hắn đã tự tay giết chết người mình yếu khiến cho hắn mãi mãi không thể nào thoát ra được.

A Lan nhìn hắn có chút khó tin.

Cô ấy còn nghĩ rằng kẻ giết người là Liên Tinh Nhược, nhưng không ngờ lại là hắn.

Thảo nào hắn lại tự trách đến mức cắt cổ tay tự tử trước mộ Thư tiểu thư, hóa ra cú đánh cuối cùng là do hắn gây ra.

A Lan muốn hỏi có phải vì để bảo vệ Thư tiểu thư nên hắn mới ra tay hay không, nhưng lại cảm thấy chuyện đến nước này thì câu trả lời đã không còn quan trọng.

Thư tiểu thư đã chết, mà hắn cũng sẽ mãi mãi sống trong áy náy và đau khổ mất đi cô…

A Lan im lặng, Quý Tư Hàn cũng thu hồi ánh mắt, chậm rãi nhìn ánh tà dương bên ngoài cửa sổ.

Dường như hắn đang đợi màn đêm buông xuống, khi ánh sáng bên ngoài tối đi một chút thì thù hận trong mắt hắn sẽ càng sâu thêm.

Cho đến khi Chu quản gia dẫn bác sĩ đi vào thì hắn mới đứng dậy rời đi, bóng lưng cô đơn đến mức dường như chỉ còn lại một mình hắn trên thế giới này.

Đến thư phòng, Quý Tư Hàn mở ngăn kéo bị khóa lấy ra một chiếc mặt nạ màu vàng đồng và một hộp chất lỏng màu xanh lam ở bên trong.

Hắn cầm cọ lên vẽ từng nét từng nét thành hình rồng xanh lên cổ mình…

Sau khi vẽ xong, hắn cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại.

Đối phương bắt máy rất nhanh, cung kính hỏi: “Tiên sinh, có gì sai bảo?”

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn đêm đã buông xuống bên ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói: “A Trạch, mục tiêu đêm này là Liên Tinh Nhược và Ninh Uyển.”
Chương 206: Rốt cuộc là che giấu bí mật gì

A Trạch vội trả lời: “Vâng, tiên sinh, tôi sẽ đến đón ngài ngay.”

Sau khi cúp điện thoại, Quý Tư Hàn ngước đôi mắt lạnh lùng khát máu lên nhìn ra trang viên bên ngoài được thắp sáng bởi những ngọn đèn đường.

Giống như có thể nhìn thấy căn nhà của nhà họ Liên qua những ánh đèn đó, để cho trong đôi mắt hắn bỗng tràn ngập thù hận.

Liên Vãn Tinh, tôi đồng ý với ba không giết bà nhưng bà lại hủy hoại những thứ tôi quan tâm, vậy thì tôi sẽ hủy diệt thứ mà bà để ý.

Muốn chơi ư, vậy thì phải chơi thật vui…

Sau khi quấn lại lớp băng gạc đã nhuộm đỏ máu tươi, hắn lấy ra một đôi găng tay da màu đen, cứng rắn đeo vào.

Sau đó đi đến phòng để quần áo, thay vào một bộ đồ thoải mái rồi đánh rối mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ.

Chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, hắn cầm mặt nạ lên và chậm rãi đi lên lầu…

Chu quản giá nhìn thấy hắn ra ngoài với dáng vẻ này thì có hơi lo lắng: “Nhị thiếu gia, cậu thật sự muốn tuyên chiến với phu nhân sao?”

Nhà họ Liên cũng là một gia đình tài phiệt, tuy hơi thua kém nhà họ Quý nhưng cũng gần như ngang ngửa.

Cộng thêm người nắm quyền của nhà họ Liên lại là một kẻ điên, chuyện gì cũng có thể làm ra được thì ông ta cũng thật sự sợ nhị thiếu gia tuyên chiến với bà ta, sẽ đổi lại từng trận gió tanh mưa máu giống như lúc trẻ tuổi.

Quý Tư Hàn quay đầu lại nhìn ông ta, môi mỏng khẽ mở: “Không phải tôi, mà là hắn.”

Nói xong, ánh mắt hắn chậm rãi chuyển đến mặt nạ trong tay, lấy thân phận của Dạ tiên sinh để hủy diệt người bà ta quan tâm, cũng sẽ không liên lụy đến Tống Tư Việt và Sam Sam của cô.

Nhưng trước mắt vẫn có một người có thể dùng thân phận của mình để xử lý.

Hắn nhìn Chu quản gia, lạnh lùng dặn dò: “Đánh gãy chân kẻ theo dõi tôi và đưa đến nhà họ Liên.”

Tuy Chu quản gia lo lắng cho hắn, nhưng chuyện hắn dặn dò ông ta đều sẽ làm: “Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay.”

Quý Tư Hàn thu hồi ánh mắt, đi thẳng ra khỏi trang viên với gương mặt lạnh lùng.

A Trạch đã đợi ngoài cổng từ lâu, thấy hắn ra ngoài vội lái chiếc Lincoln màu đen đến trước mặt hắn.

Sau khi Quý Tư Hàn ngồi vào trong xe, A Trạch nhanh chóng khởi động xe, hàng chục chiếc xe sang trọng phía sau cũng đồng loạt lái đi.

Một chiếc ô tô nhỏ màu trắng trốn ở trong góc muốn đi theo, nhưng lại bị giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của Chu quản gia mà đạp phanh lại.

Còn chưa đợi tài xế phản ứng kịp thì vài vệ sĩ mặc quần áo màu đen bất ngờ mở cửa xe ra, kéo hắn ta xuống.

Sau khi hắn ta bị mấy vệ sĩ đè xuống đất, Chu quản gia giơ thanh sắt trong tay lên đập mạnh vào chân của tên tài xế...

Trước đây khi bọn chúng bám theo, nhị thiếu gia cũng chỉ cắt đuôi chứ chưa bao giờ ra tay độc ác với chúng.

Là do đám người bọn chúng dồn ép quá tàn nhẫn, nên cũng đừng trách nhị thiếu gia cố tình tàn sát người vô tội...

Chiếc Lincoln lái với tốc độ cực nhanh về phía trung tâm thương mại, chẳng mấy chốc đã dừng lại ở bãi đậu xe ngầm.

Quý Tư Hàn một tay chống cằm, dựa vào cửa sổ xe nhìn Liên Tinh Nhược đi ra khỏi thang máy.

Cô ta đang tay trong tay nói cười với một người đàn ông, trước khi bước vào trong xe còn hôn nhau một lúc.

Quý Tư Hàn lạnh lùng nhìn họ, cảm thấy vô cùng mỉa mai.

Họ có thể ở cùng với người mình thích tùy ý, nhưng từ nhỏ hắn lại được dạy không được rung động, nói rằng loại người như hắn không có tư cách.

Hắn thật sự không hiểu, cùng là con cháu nhà họ Liên, tại sao Liên Tinh Nhược có thể sống tùy ý tự nhiên mà hắn lại không có tư cách!

Và điều càng khiến cho hắn không hiểu là, rõ ràng người nhà họ Quý rất thuận theo hắn nhưng lại mắt nhắm mắt mở trong chuyện Liên Vãn Tinh hành hạ hắn.

Rốt cuộc bọn họ đang che giấu bí mật gì mà lại muốn giấu hắn như vậy?
Chương 207: Tiên sinh, lần này xử lý cô ta như thế nào

Nghĩ đến những điều này, sự thù hận cuồn cuộn bỗng dâng lên nơi đáy mắt Quý Tư Hàn.

Hắn cầm mặt nạ màu vàng đồng đeo lên mặt, sau đó đẩy cửa bước nhanh xuống.

Sau khi hắn xuống xe, tất cả những người ngồi trong hàng chục chiếc xe sang trọng đang đậu ở bãi đậu xe cũng xuống theo.

Sự xuất hiện của đám người đeo mặt nạ đã khiến cho đôi tình nhân đang hôn nhau giật mình.

Nhất là Liên Tinh Nhược, khi nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ màu vàng đồng uể oải tựa vào trước cửa xe thì sắc mặt cô ta lập tức trở nên trắng bệch.

“Dạ… Dạ tiên sinh…”

Cô ta lớn ngần này còn chưa từng sợ ai.

Nhưng, chỉ riêng cái tên của Dạ tiên sinh này thôi đã khiến cho cô ta vô cùng sợ hãi.

Bởi vì chỉ cần mỗi lần cô ta làm chuyện xấu gì đó thì hắn sẽ tìm đến tận cửa, để cho thuộc hạ của hắn thay phiên nhau ra trận.

Cô ta cũng từng điều tra thân phận của hắn nhưng không sao điều tra được, dường như họ che giấu thân phận là để đối phó với cô ta.

Cô ta không tìm ra được người này nên muốn trả thù cũng không có cách nào, hơn nữa hắn còn xuất quỷ nhập thần, đặc biệt tìm đến lúc cô ta đi một mình.

Hôm nay cô ta định hẹn hò xong thì sẽ đi thuê phòng với đàn ông, nên cũng ngại để vệ sĩ đi theo, không ngờ lại xui xẻo gặp phải Dạ tiên sinh!

“Các, các người là ai, muốn làm gì chúng tôi?”

Tiểu bạch kiểm ở bên cạnh Liên Tinh Nhược thấy nhiều người như vậy thì sợ đến nhũn chân, nhưng lại ra vẻ chắn ở phía trước cô ta.

Đây là kim chủ khó khăn lắm anh ta mới tìm được, anh ta phải bảo vệ thật tốt nhưng nếu lát nữa tình hình không ổn thì anh ta sẽ chạy trước.

Liên Tinh Nhược không biết suy nghĩ trong lòng anh ta, túm cánh tay anh ta và trốn ở phía sau, mong được bảo vệ: “Anh mau đuổi họ đi đi.”

Tiểu bạch kiểm chửi thầm trong lòng, nhiều người như vậy làm sao anh ta có thể đuổi đi được, nhưng vì tiền anh ta mạnh dạn nói: “Các, các người có biết cô ấy là ai không, cô ấy là Liên Tinh Nhược cháu gái nhà họ Liên, các người không thể đắc tội được đâu, nhanh, nhanh cút đi…”

A Trạch lạnh lùng nở nụ cười, những người khác cũng cười theo: “Thật trùng hợp, người chúng tôi tìm chính là cô ta!”

Khi những tiếng cười quỷ dị như thế liên tiếp vang lên thì tiểu bạch kiểm sợ đến mức lập tức bỏ lại Liên Tinh Nhược, đẩy đám người ra và bỏ chạy trong hoảng loạn.

Chỉ là còn chưa chạy được hai bước đã bị một người đàn ông đeo mặt nạ màu đen trong đó kéo lại.

Người đàn ông đeo mặt nạ đen trực tiếp quật vai hắn rồi ném mạnh xuống đất.

Tiểu bạch kiểm không thể chống cự, liền bất tỉnh sau cú ném đó.

Có lẽ có phần giả vờ, nhưng người đàn ông đeo mặt nạ đen đã đi lên đá thêm một cú.

Tiểu bạch kiểm kêu lên, trợn hai mắt và bất tỉnh hoàn toàn.

Sau khi giải quyết xong nhân chứng duy nhất, A Trạch cung kính hỏi Quý Tư Hàn: “Tiên sinh, lần này xử lý cô ta như thế nào.”

Quý Tư Hàn luôn cúi đầu vuốt ve chiếc găng tay trên tay phải vẫn còn đang chảy máu bên trong.

Dường như những dòng máu đó luôn đang nhắc nhở hắn rằng mình đã từng làm gì với cô, Liên Tinh Nhược và Ninh Uyển cũng đã từng làm gì với cô….

Hắn hại cô ngã vào đinh, là tội lỗi mà cả đời này cũng không thể nào tha thứ.

Mà Liên Tinh Nhược và Ninh Uyển khiến cho cô chịu nhục nhã trước khi chết cũng không thể tha thứ.

Hắn hơi nheo mắt lại, khi ngước lên nhìn Liên Tinh Nhược chỉ còn lại lạnh lẽo: “Tát cô ta một trăm cái trước, sau đó…”

Hắn ngừng lại một chút, sau đó nói với giọng điệu âm u khát máu: “Nhốt cô ta vào Dạ Sắc, để cô ta làm gái quán bar ở tầng hầm, mãi mãi không được thả ra ngoài!”

Không phải cô ta rất thích đưa người khác đi làm gái quán bar sao?

Vậy thì để bản thân cô ta trải nghiệm thử xem có hợp với sở thích của mình không.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom