-
Chương 31-35
Chương 31: Lâm Trạch Thần đập bãi
Có mười mấy bảo tiêu mặc quần áo màu đen đẩy cửa vào.
Lâm Trạch Thần đút hai tay vào túi quần, nghênh ngang đi vào.
Khách khứa cả sảnh thấy tư thế của đám người này, sợ tới mức không dám nói gì.
Sam Sam và Giang Vũ thì có chút không biết làm sao, ngẩn ngơ tại chỗ.
Khoảnh khắc Thư Vãn nhìn thấy Lâm Trạch Thần, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
Cô còn tưởng rằng anh ta sẽ không tới, không ngờ vẫn xông vào hiện trường hôn lễ.
Cô sợ Lâm Trạch Thần sẽ phá hỏng hôn lễ, vội vàng đứng dậy, bước nhanh về phía anh ta.
“Lâm tổng.”
Thư Vãn vội vàng ngăn Lâm Trạch Thần lại, "Hợp đồng đã ký xong, tối nay tôi sẽ giao cho anh.”
Lâm Trạch Thần đánh giá cô từ trên xuống dưới, thấy cô mặc trang phục phù dâu màu sâm banh gợi cảm, đôi mắt xám đen nháy mắt dấy lên một tia khát vọng.
Anh ta một tay ôm eo Thư Vãn, kéo cô vào trong ngực, vừa sờ vừa nói: "Nếu đã ký xong, vì sao không đưa cho anh sớm một chút?”
"Lâm tổng, tôi nhất định phải cam đoan hôn lễ thuận lợi kết thúc, bằng không nếu anh cầm hợp đồng, nói chuyện không giữ lời, quấy rầy hôn lễ của bạn tôi thì làm sao bây giờ?"
“Em không tin tưởng tôi?”
“Đúng vậy.”
Thư Vãn lạnh nhạt nói: "Lâm tổng, anh muốn hợp đồng thì đợi đến tối.”
Cô trang điểm nhu hòa, vẻ mặt lại có chút kiên cường, dường như không thể thương lượng.
Lâm Trạch Thần nở nụ cười lưu manh: "Làm sao tôi biết em không gạt tôi?”
Thư Vãn lấy di động ra, mở văn kiện ra, đưa cho Lâm Trạch Thần xem một bản hợp đồng giả.
“Lâm tổng, ngài thấy rõ ràng, bản hợp đồng này là Quý thị đưa ra, trên đó còn đóng dấu, không giả được.”
Công việc chủ yếu của cô ở văn phòng tổng giám đốc, chính là phụ trách tiếp đãi bên hợp tác.
Quý thị là bên hợp tác lớn nhất của Ninh thị, cô đương nhiên là có hợp đồng của bên kia, cũng biết con dấu tròn méo ra sao.
Cô dựa theo khuôn mẫu hợp đồng cạnh tranh khác của Quý thị, tự mình định ra một phần hợp đồng, lại tìm người chế tác một con dấu.
Cô chuyển hợp đồng đóng dấu giả sang PDF, trông không khác gì thật.
Cô cố ý vẽ cho Lâm Trạch Thần xem, khiến anh ta không khỏi tin là thật.
“Vậy tối nay em nhớ đưa hợp đồng đến biệt thự của tôi.”
Sau khi lấy được hợp đồng, anh ta sẽ xử lý Thư Vãn.
Nghĩ đến vừa có thể ngồi vững vàng vị trí người thừa kế Lâm thị, lại có thể ôm được mỹ nhân về, tâm tình Lâm Trạch Thần rất là sung sướng, cũng buông lỏng Thư Vãn ra.
Sau khi tay anh ta dời khỏi phần eo, Thư Vãn nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Cô siết chặt lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, cắn răng nói: "Lâm tổng, tôi đã định địa chỉ, đến lúc đó sẽ gửi cho anh.”
Cô sẽ không đi đến biệt thự của hắn, một khi tiến vào địa bàn của anh ta thì nghĩ cũng đừng nghĩ đi ra.
Cô hiện tại tay cầm hợp đồng giả, Lâm Trạch Thần muốn lấy được, vậy nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của cô.
Lâm Trạch Thần nghe cô nói như vậy, khẽ nhíu mày, "Em muốn giở trò gì?”
Thư Vãn lắc đầu, “Tôi không muốn làm trò gì cả, tôi chỉ không muốn ngủ với anh mà thôi, tôi muốn bảo đảm an toàn cho bản thân.”
Cô trực tiếp đâm thủng tâm tư anh ta, ngược lại khiến Lâm Trạch Thần có chút khó xử.
Sắc mặt anh ta có chút không tốt, nhưng nghĩ lại, mặc kệ cô chọn địa chỉ ở đâu, anh ta đều có thể làm cho cô thần phục dưới thân.
Nghĩ như vậy, Lâm Trạch Thần cũng không băn khoăn về vấn đề địa chỉ nữa.
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía cô dâu chú rể, vừa cười uy hiếp Thư Vãn: "Phải ngoan ngoãn đưa tới nha, nếu không đám huynh đệ của tôi sẽ nháo động phòng đấy.”
Nói xong, hắn lấy tay nhẹ nhàng gạt sống mũi Thư Vãn, động tác hơi có chút cưng chiều, nhưngánh mắt anh ta nhìn cô lại giống như mãnh thú nhìn con mồi.
Trong lòng Thư Vãn chán ghét sự đụng chạm của anh ta đến cực điểm, nhưng mặt ngoài vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
“Lâm tổng yên tâm đi.”
Có cô cam đoan, lúc này Lâm Trạch Thần mới dẫn người rời đi.
Chương 32: Liều mạng cũng muốn đòi lại công đạo
Bọn họ vừa đi, khác của cả sảnh đường bắt đầu chỉ trỏ Thư Vãn, tựa hồ đang nói cô tại sao lại trêu chọc loại người này.
Thư Vãn không để trong lòng, mà xoay người nhìn về phía Sam Sam và Giang Vũ đang đi tới.
“Vãn Vãn, đó là ai vậy?”
Sam Sam lo lắng nhìn Thư Vãn, trực giác nói cho cô biết, đám người kia không phải người tốt.
Thư Vãn cười vỗ vỗ tay cô: "Đó là tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, anh ấy tới tìm tôi đòi một phần văn kiện hợp đồng quan trọng.”
Khi cô nói điều này, cô cố tình tăng âm lượng lên đến mức lớn nhất.
Trên áo cưới của Sam Sam có gắn một cái micro nho nhỏ, cô dựa sát vào, âm thanh tự nhiên sẽ truyền ra từ trong micro.
Các vị khách nghe được lời giải thích của cô, lại bắt đầu nghị luận, nói bạn của Sam Sam thật lợi hại, ngay cả tổng giám đốc Lâm thị cũng biết.
Quê Giang Vũ ở ngoại ô thành phố A, mọi người không biết nhân vật lớn nào, nhưng danh hiệu người giàu nhất thành phố A vẫn nghe qua.
Thư Vãn giải thích như vậy, cũng là muốn mọi người không dị nghị nữa.
Nếu không thân thích của Giang Vũ, nhất định sẽ lầm tưởng bạn bè mà Sam Sam kết giao, là người không đứng đắn.
Dù sao vật hợp theo loài người chia theo bầy, đủ để đè bẹp thanh danh của một người.
Cô nhất định phải giải thích rõ ràng, như vậy Sam Sam mới không bị người ta nói này nói nọ.
Sự nghi ngờ của các vị khách đã tan biến, nhưng trong lòng Sam Sam lại rất bất an, cô luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Nếu đúng như Vãn Vãn nói, chỉ là muốn một phần văn kiện hợp đồng, vậy tại sao tổng giám đốc Lâm thị lại mang nhiều người đến như vậy?
Tư thế kia tựa hồ là tới phá đám, hơn nữa anh ta còn ôm eo Vãn Vãn sờ loạn khắp nơi?
Động tác của anh ta, thoạt nhìn rất hèn mọn, không giống như là đang theo đuổi Vãn Vãn, mà là đang ép buộc uy hiếp cô.
Sam Sam càng nghĩ càng lo lắng, dứt khoát tháo micro cài trên áo cưới xuống, kéo tay Thư Vãn, vẻ mặt lo lắng nhìn cô.
"Vãn Vãn, nếu cậu gặp phải nguy hiểm, nhất định phải nói với tớ, coi như liều cái mạng này tớ cũng sẽ giúp cậu đòi lại công đạo!"
Trước kia có Tống Tư Việt che chở, không ai dám đến gần cô.
Hiện tại Tống Tư Việt không có ở đây, chỉ có thể do cô gánh vác trách nhiệm bảo vệ Thư Vãn.
Thư Vãn nghe được những lời này, trái tim ấm áp, trong mắt bắt đầu ửng đỏ.
Cô sợ Sam Sam nhìn thấy nước mắt sẽ càng thêm lo lắng, vội vàng đáp "Được", liền đẩy cô đi tiếp tục cử hành hôn lễ.
Sau khi hai người trao nhẫn, rót sâm banh xong, hôn lễ tiến vào giai đoạn chúc rượu mọi người.
Nhìn Sam Sam đi theo Giang Vũ, cười kính rượu với các vị khách, cảnh giác của Thư Vãn lúc này mới hoàn toàn buông xuống.
Hôn lễ cuối cùng cũng kết thúc thuận lợi, chuyện kế tiếp phải làm, chính là giải quyết Lâm Trạch Thần!
Cô đi theo xe hoa, sau khi đưa bọn Sam Sam đến phòng cưới thì tự mình đón xe về nhà.
Cô đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo định thay quần áo phù dâu thì một tấm thẻ ngân hàng rơi ra.
Đó là của hồi môn cô đưa cho Sam Sam, không ngờ Sam Sam lại lén cất vào tủ quần áo của mình.
Thư Vãn nhặt tấm thẻ ngân hàng lên, nhịn không được nhếch khóe miệng.
Con người Sam Sam chính là như vậy, chỉ biết cho đi chứ không bao giờ đòi hỏi hồi báo.
Ngay cả Giang Vũ, cô cũng không chiếm nửa phần tiện nghi.
Căn phòng cưới kia, nhà Giang Vũ trả tiền đặt cọc, cô liền bao sửa sang lại.
Cho dù phòng tân hôn không viết tên cô, cô cũng không oán mà trả nợ cùng Giang Vũ.
Sam Sam giống như một ngự tỷ, luôn làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Thư Vãn nắm chặt thẻ ngân hàng, nghĩ sau đêm nay, mình sẽ không còn nữa.
Nhưng không để lại cho Sam Sam một chữ, sau này Sam Sam nhất định sẽ rất khó chịu.
Nghĩ như vậy, cô liền ngồi xuống trước bàn, cầm lấy bút, viết một phong di thư.
Chương 33: Trước khi chết lưu lại một phong di thư
Chỉ trong chốc lát cô đã viết trọn vẹn hai trang giấy, đem những lời muốn nói, toàn bộ dùng văn tự biểu đạt ra.
Sau khi viết xong, cô kẹp thẻ ngân hàng vào di thư, sau đó viết lên phong bì bốn chữ " Thư gửi Sam Sam".
Suy nghĩ một chút, lại lấy ra một tờ giấy, đề bút muốn cho Quý Tư Hàn viết cái gì, nhưng là cô lại không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng, cô chỉ viết ba chữ, là tên của anh, liền đặt bút xuống, gấp giấy viết thư lại bỏ vào trong ngăn kéo.
Chờ sau khi cô rời đi, Sam Sam nhất định sẽ đến dọn dẹp di vật của cô, đến lúc đó cô sẽ phát hiện thứ mình để lại cho cô.
Làm xong tất cả những thứ này, Thư Vãn cầm lấy đem thuốc uống vào, đêm nay nhiệm vụ nặng nề, nhất định phải ổn định thân thể, bằng không dễ dàng thất bại trong gang tấc.
Uống thuốc xong, cô mở ngăn kéo bàn học đã khóa lại, từ bên trong lấy ra một lọ thuốc ngủ nhỏ đã để dành chừng mười ngày.
Sau khi bỏ thuốc ngủ và hợp đồng giả, dao ngắn đã chuẩn bị sẵn vào trong túi, lấy điện thoại di động ra, đặt một khách sạn.
Cô tự mình đến khách sạn bố trí một phen, lúc này mới dùng phương thức nhắn tin gửi cho Lâm Trạch Thần.
Cô không có wechat của Lâm Trạch Thần, nghĩ lúc trước anh gửi tin nhắn liên lạc với cô, cũng dùng phương thức này gửi địa chỉ cho anh.
[Lâm tổng, khách sạn Đế Hào, phòng 2088, chờ anh.]
Cô cho rằng Lâm Trạch Thần nhìn thấy tin nhắn, sẽ trực tiếp tới, không ngờ anh ta lại trả lời một dấu chấm hỏi.
[?]
Thư Vãn nhìn thấy dấu chấm hỏi này, khẽ nhíu mày, không phải đã nói đêm nay đưa hợp đồng cho anh ta sao?
Ngay khi cô nghi hoặc không hiểu, đối phương lại gửi tin nhắn tới: [Chờ tôi.]
Thư Vãn lúc này mới xua tan nghi ngờ, để điện thoại xuống, lấy thuốc ngủ ra.
Cô đem thuốc trong bình đổ vào trong ly rượu, cầm lấy đoản đao, dùng mũi dao nghiền nát thuốc.
Lần trước cô định liều mạng với Lâm Trạch Thần, nhưng lần đó chuẩn bị chưa đầy đủ, lần này nhất định phải giết anh ta!
Cô không muốn bị anh ta đùa bỡn, cũng không muốn liên lụy Sam Sam, ngoại trừ giết anh ta cô không còn bất kỳ đường lui nào nữa!
Cô nghiền nát thuốc, bưng bình rượu lên, đổ đầy rượu đỏ vào bên trong, sau đó giấu dao ngắn vào dưới gối.
Sau khi làm xong tất cả, Thư Vãn tắt đèn lớn, ngồi trên sô pha lẳng lặng chờ đợi.
Khoảng hai mươi phút sau, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa.
Nghe được thanh âm này, Thư Vãn cố giả bộ bình tĩnh.
Cô rất căng thẳng, cũng rất sợ hãi, nhưng chuyện đã đến nước này, không thể không tiến hành theo kế hoạch.
Cô đặt chai rượu trong tay xuống, sau khi bình tĩnh lại, cất bước đi tới sau cửa, chậm rãi mở cửa ra.
Người đàn ông xuất hiện ngoài cửa, đeo mặt nạ màu vàng đồng, cả khuôn mặt đều ẩn nấp dưới mặt nạ.
Thư Vãn lần đầu tiên nhìn thấy hắn, đã cảm thấy rất không thích hợp, vội vàng muốn đóng cửa lại, hắn lại trực tiếp phá cửa mà vào.
Sau khi người đàn ông mạnh mẽ tiến vào, vô cùng thuần thục giơ tay lên, tắt toàn bộ đèn trong phòng.
Trong phòng trong nháy mắt rơi vào bóng tối, chỉ có thể lộ ra ánh đèn ngoài cửa sổ thấy rõ đối phương đang đứng ở vị trí nào.
Thư Vãn nhìn người đàn ông đứng ở cửa, thân thể không ngừng run rẩy.
Người đàn ông trước mắt căn bản không phải là Lâm Trạch Thần!!!
Dựa theo chiều cao và thân hình của anh ta có chút giống Quý Tư Hàn.
Nhưng trên người Quý Tư Hàn có mùi tuyết tùng nhàn nhạt, người tới lại có mùi nước hoa nồng đậm.
Kiểu tóc của Quý Tư Hàn từ trước đến nay cẩn thận tỉ mỉ, người tới lại là mái tóc rối bù.
Quý Tư Hàn có thói quen mặc trang phục công sở, nhưng anh ta lại mặc quần áo rộng thùng thình.
Áo sơ mi trắng phối hợp với quần lót màu nâu, đây là loại quần áo Quý Tư Hàn vĩnh viễn sẽ không mặc.
Hơn nữa trên xương quai xanh của anh ta lộ ra một khối dài nhỏ hình xăm, khắc chữ Thanh Long.
Quý Tư Hàn có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, sẽ không có hình xăm ở trên da, cũng không có khả năng sẽ dùng phương thức này tới gặp cô!
Sau khi Thư Vãn loại trừ Quý Tư Hàn, trực tiếp xác định người trước mắt là người xa lạ, một người xa lạ giả mạo Lâm Trạch Thần!!!
Chương 34: Các ngươi thường xuyên chơi nhân vật sắm vai
Cô căng thẳng đến mức tim run lên, người đàn ông này tại sao lại giả mạo Lâm Trạch Thần để tiếp cận mình?
Vì sao không dám lấy bộ mặt thật ra trước mặt người khác, vì sao sau khi tiến vào phải tắt toàn bộ đèn, anh ta rốt cuộc muốn làm gì?!
Đầu óc cô vô cùng hỗn độn, không biết tiếp theo nên làm gì bây giờ?
Vốn theo kế hoạch chỉ cần đối phó với Lâm Trạch Thần là tốt rồi, hiện tại đột nhiên có thêm một người xa lạ, cô nên làm cái gì mới tốt?!
Nội tâm của cô gấp đến mãnh liệt cuồn cuộn, trên mặt lại một lần lại một lần ép buộc chính mình trấn định lại.
Mặc kệ người này là ai, chỉ cần vào căn phòng này, cô đều phải nghĩ cách rót thuốc cho anh ta!
Nghĩ tới đây, Thư Vãn nới lỏng lòng bàn tay, làm bộ như không có việc gì nói: "Lâm tổng, anh muốn đóng vai nhân vật, cũng đừng tắt đèn, tối om om, cái gì cũng không thấy rõ.”
Cô vừa nói vừa mò mẫm đi tới trước mặt bàn, cầm lấy ly rượu trống bên cạnh, đem rượu chứa thuốc ngủ, chia đều vào một ly nhỏ.
Cô nâng ly rượu lên, đi tới trước mặt đưa rượu cho anh ta.
“Lâm tổng, uống một ly rượu trợ hứng trước đi.”
Ý định ban đầu của Thư Vãn là sau khi Lâm Trạch Thần đến, sẽ đưa hợp đồng cho anh ta, mà sau khi anh ta lấy được hợp đồng, nhất định sẽ xử lý cô.
Lúc này, cô liền khuyên Lâm Trạch Thần uống rượu trợ hứng trước, chờ đến khi thuốc có tác dụng cô lại dùng đoản đao giết anh ta.
Tiếp theo ghi lại một đoạn video, vạch trần tội ác của Lâm Trạch Thần cho mọi người thấy cô là bất đắc dĩ mới lựa chọn giết hắn.
Mà chính cô, sau khi làm xong hết thảy, sẽ đem video đúng giờ công bố lên weibo sau đó lựa chọn cắt cổ tay tự sát.
Như vậy người của Lâm thị sẽ cho rằng cô và Lâm Trạch Thần là tình sát, tự nhiên cũng sẽ không đi tìm Sam Sam gây phiền toái.
Nhưng ngàn tính vạn tính, cô cũng không tính được, người tới dĩ nhiên không phải Lâm Trạch Thần.
Điều này làm cho kế hoạch của cô hoàn toàn thất bại, mà cô lại không thể trực tiếp giết chết người này.
Nếu không Lâm Trạch Thần còn chưa giải quyết xong, mình lại phải gánh một mạng người, vậy thì quá không đáng.
Cho nên cô chỉ cho người đàn ông trước mặt uống gần một nửa ly rượu, lượng này có thể khiến người ta hôn mê nhưng sẽ không chết.
Cô nghĩ sau khi đổ thuốc cho người này, sẽ nhanh chóng thuê một căn phòng, gửi địa chỉ lại cho Lâm Trạch Thần.
Nếu không Lâm Trạch Thần không nhận được địa chỉ của cô, nhất định sẽ phái người đi phá hỏng đêm tân hôn của Sam Sam và Giang Vũ!
Người tính không bằng trời tính, người đàn ông không nhận rượu của cô, chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Giống như có thể xuyên thấu qua ánh sáng hắc ám, nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cô.
Dưới tấm mặt nạ kia, chỉ lộ ra một đôi mắt, căn bản không thấy rõ là thần sắc gì.
Chỉ cảm thấy toàn thân anh tỏa ra khí tức mạnh mẽ.
Sau khi anh ta vào vẫn không nói gì, cứ cúi đầu như vậy nhìn chằm chằm cô.
Nếu không phải ngực anh ta phập phồng, Thư Vãn còn tưởng anh ta là một cái xác không hồn.
Bộ dạng này của anh ta đặc biệt dọa người, trong lòng cô sợ hãi đến mức bồn chồn.
Ngay khi cô đang suy nghĩ nên đối phó với anh ta như thế nào, anh ta đột nhiên đè ngược cô lên vách tường.
"Hai người thường chơi cosplay à?"
Giọng nói của hắn rất trầm, tựa như đang cố ý che giấu thanh âm, khàn khàn đến không giống như là người bình thường có thể phát ra.
Căn cứ vào giọng nói của hắn, căn bản không phân biệt được là ai, chỉ có nghĩ cách tháo mặt nạ trên mặt anh ta xuống.
Thư Vãn thấy anh không có ý định giả mạo Lâm Trạch Thần, cũng không giả vờ nữa.
Cô trực tiếp lật mặt, lạnh giọng hỏi: "Anh không phải Lâm tổng, rốt cuộc anh là ai?”
Người đàn ông không trả lời cô, ngược lại đưa bàn tay đeo bao lay lên, sờ sờ gò má cô, "Trả lời tôi trước.”
Thư Vãn thừa dịp anh sờ mặt mình, vội vàng vươn tay, muốn tháo mặt nạ trên mặt anh ta ra.
Anh ta lại phản ứng cực nhanh, giữ chặt cổ tay cô.
Tay phải của cô bưng rượu, tay trái bị anh ta chế trụ, lập tức trở nên bị động.
Người đàn ông thấy cô luyến tiếc rượu trong tay, liền đoán được trong rượu có vấn đề.
Anh ta cướp ly rượu trong tay cô, đặt ở dưới cánh mũi, ngửi ngửi.
Thư Vãn thấy thế, căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh.
Cô nín thở, chờ đợi phản ứng của người đàn ông.
Kết quả anh ta cái gì cũng không nói, chỉ là đem rượu đặt ở một bên.
Tiếp theo, anh ta lấy ra một sợi dây nhựa màu trắng, bắt lấy hai tay cô.
Thư Vãn lập tức sợ tới mức thét chói tai: "Hỗn đản! Anh muốn làm gì tôi?!”
Cô liều mạng giãy dụa, liều mạng phản kháng, khí lực của người đàn ông lại lớn đến mức khiến cô không thể nhúc nhích.
Sau khi anh ta nắm chặt cổ tay cô, dùng dây buộc, trực tiếp buộc chặt hai tay cô lại.
Rồi sau đó, anh kéo chiếc cà vạt giá trị xa xỉ phía trên áo sơ mi xuống, dùng sức cột vào mắt cô!
Chương 35: Bình thường chơi rất kích thích
Sau khi bị bịt mắt, trước mắt cô chỉ còn một mảnh đen kịt, ngay cả một chút ánh sáng rất nhỏ cũng không nhìn thấy.
Cảm giác sợ hãi trong bóng tối khiến cô như rơi vào vực sâu vô tận, giãy dụa thế nào cũng không thoát được.
Cho đến giờ khắc này, cô mới biết mình gặp phải kẻ còn khủng bố hơn cả Lâm Trạch Thần! Tên này còn muốn chơi trò biến thái!
Dưới sự sợ hãi, cô bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cô sợ đến mức hai chân đều nhũn ra.
Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là bình tĩnh lại, thử giao tiếp với anh ta.
“Vị tiên sinh này.”
Cô cắn răng, run rẩy hỏi: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?!
Người đàn ông không trả lời cô, ngược lại càng ôm cô chặt hơn.
Thư Vãn cảm giác thân thể trong nháy mắt bay lên không trung, ngay sau đó trời đất quay cuồng, cô bị ném lên giường.
Cô cho rằng người đàn ông này muốn cưỡng hiếp cô. Nhưng anh ta không có động vào cô mà chỉ ngồi ở bên cạnh cô mà thôi.
Cảm giác được vị trí chiếc giường lún xuống, Thư Vãn đoán vị trí mình nằm là ở giữa giường.
Cô nhớ rõ vừa rồi mình có giấu con dao ở phía sau gối, chỉ cần di chuyển đến đầu giường là cô có thể lấy được con dao sau đó cắt sợi dây đang buộc cô ra.
Cô lập tức lợi dụng sức mạnh của hai chân, di chuyển thân thể lên trên.
Ngay khi đầu sắp chạm vào gối, người đàn ông đột nhiên đè người cô lại.
Cô cảm giác được anh ta đè xuống, ngay sau đó bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn.
“Cô hẹn Lâm Trạch Thần đến khách sạn, lại bỏ thuốc vào rượu, đây là ý gì?”
Thư Vãn sửng sốt.
Chẳng phải anh ta đang thực hiện tội ác hay sao? Sao anh ta lại hỏi loại chuyện không liên quan đến mình?
Chẳng lẽ là Lâm Trạch Thần nhìn thấu kế hoạch của cô, cố ý phái người đàn ông này đến tìm hiểu ý đồ của cô?
Không đời nào!
Theo tính cách của Lâm Trạch Thần, nếu anh ta biết cô muốn giết mình, phỏng chừng đã sớm phái người chặt cô cho chó ăn rồi.
“Chỉ là thuốc trợ hứng thôi.”
Cô cố giả vờ bình tĩnh trả lời một câu.
Cô không biết người đàn ông này là ai, tuyệt đối sẽ không nói thật với anh ta.
Người đàn ông dường như cười lạnh một tiếng, "Vừa thích coplay, vừa bỏ thuốc, xem ra bình thường hai người chơi rất kích thích.”
Thư Vãn thấy anh ta tin lời mình, lập tức mím chặt môi, không trả lời nữa.
Sự im lặng của cô, giống như chọc giận người đàn ông, bỗng nhiên cằm cô bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.
Ngay khi Thư Vãn suy đoán có phải người đàn ông muốn bóp chết mình hay không, một hồi chuông điện thoại di động truyền đến......
Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ trong phòng trong nháy mắt bị phá vỡ.
Người đàn ông buông cằm cô ra, quay sang cầm lấy điện thoại di động của cô.
Thư Vãn nhận ra anh dường như muốn nghe điện thoại, vội vàng cầu xin: "Là điện thoại của Lâm tổng, anh ấy tìm tôi có việc gấp, anh để tôi nghe được không?"
Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương không thôi của cô, giọng nói khàn khàn bỗng nhiên lạnh đi vài phần: "Sao vậy?”
“Không sao!”
Thư Vãn sốt ruột nhưng cô đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình: "Cầu xin anh, để cho tôi nghe điện thoại đi, nếu không tiếp điện thoại của anh ta, bạn tôi nhất định sẽ xảy ra chuyện, anh để cho tôi tiếp xong cuộc điện thoại này, kế tiếp anh muốn tôi làm gì tôi cũng được!"
Cô không ngừng cầu xin, làm cho người đàn ông buông lỏng vài phần.
Thư Vãn cho rằng anh ta sẽ cởi trói cho mình, không ngờ anh chỉ mở nút nghe, mở loa.
Cô còn chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng Lâm Trạch Thần chửi tục.
"Thư Vãn, con tiện nhân này, cô dám lừa tôi, cô có tin tôi khiến cho bạn thân của cô và chồng của cô ta chết trong đêm tân hôn!!"
Thanh âm đinh tai nhức óc này, tựa hồ hận không thể xé nát cô ra.
Thư Vãn sợ tới mức mồ hôi toát ra như tắm, cô sợ Sam Sam và Giang Vũ gặp chuyện không may, vội vàng ổn định tinh thần, ôn tồn nói: "Lâm tổng, tôi đang định gửi địa chỉ cho anh, anh đã gọi điện thoại tới, tôi đang ở khách sạn Đế Hào, phòng 2088 chờ anh, anh mau tới đi."
Lâm Trạch Thần tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Tiện nhân, tôi đã phái người đến chỗ phòng cưới của Kiều Sam Sam, giờ tôi sẽ đến khách sạn, nếu không thấy hợp đồng, tôi sẽ lập tức cho người xử lý bọn họ, nữ thì hãm hiếp, nam thì chặt xác, có nghe không?"
Có mười mấy bảo tiêu mặc quần áo màu đen đẩy cửa vào.
Lâm Trạch Thần đút hai tay vào túi quần, nghênh ngang đi vào.
Khách khứa cả sảnh thấy tư thế của đám người này, sợ tới mức không dám nói gì.
Sam Sam và Giang Vũ thì có chút không biết làm sao, ngẩn ngơ tại chỗ.
Khoảnh khắc Thư Vãn nhìn thấy Lâm Trạch Thần, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
Cô còn tưởng rằng anh ta sẽ không tới, không ngờ vẫn xông vào hiện trường hôn lễ.
Cô sợ Lâm Trạch Thần sẽ phá hỏng hôn lễ, vội vàng đứng dậy, bước nhanh về phía anh ta.
“Lâm tổng.”
Thư Vãn vội vàng ngăn Lâm Trạch Thần lại, "Hợp đồng đã ký xong, tối nay tôi sẽ giao cho anh.”
Lâm Trạch Thần đánh giá cô từ trên xuống dưới, thấy cô mặc trang phục phù dâu màu sâm banh gợi cảm, đôi mắt xám đen nháy mắt dấy lên một tia khát vọng.
Anh ta một tay ôm eo Thư Vãn, kéo cô vào trong ngực, vừa sờ vừa nói: "Nếu đã ký xong, vì sao không đưa cho anh sớm một chút?”
"Lâm tổng, tôi nhất định phải cam đoan hôn lễ thuận lợi kết thúc, bằng không nếu anh cầm hợp đồng, nói chuyện không giữ lời, quấy rầy hôn lễ của bạn tôi thì làm sao bây giờ?"
“Em không tin tưởng tôi?”
“Đúng vậy.”
Thư Vãn lạnh nhạt nói: "Lâm tổng, anh muốn hợp đồng thì đợi đến tối.”
Cô trang điểm nhu hòa, vẻ mặt lại có chút kiên cường, dường như không thể thương lượng.
Lâm Trạch Thần nở nụ cười lưu manh: "Làm sao tôi biết em không gạt tôi?”
Thư Vãn lấy di động ra, mở văn kiện ra, đưa cho Lâm Trạch Thần xem một bản hợp đồng giả.
“Lâm tổng, ngài thấy rõ ràng, bản hợp đồng này là Quý thị đưa ra, trên đó còn đóng dấu, không giả được.”
Công việc chủ yếu của cô ở văn phòng tổng giám đốc, chính là phụ trách tiếp đãi bên hợp tác.
Quý thị là bên hợp tác lớn nhất của Ninh thị, cô đương nhiên là có hợp đồng của bên kia, cũng biết con dấu tròn méo ra sao.
Cô dựa theo khuôn mẫu hợp đồng cạnh tranh khác của Quý thị, tự mình định ra một phần hợp đồng, lại tìm người chế tác một con dấu.
Cô chuyển hợp đồng đóng dấu giả sang PDF, trông không khác gì thật.
Cô cố ý vẽ cho Lâm Trạch Thần xem, khiến anh ta không khỏi tin là thật.
“Vậy tối nay em nhớ đưa hợp đồng đến biệt thự của tôi.”
Sau khi lấy được hợp đồng, anh ta sẽ xử lý Thư Vãn.
Nghĩ đến vừa có thể ngồi vững vàng vị trí người thừa kế Lâm thị, lại có thể ôm được mỹ nhân về, tâm tình Lâm Trạch Thần rất là sung sướng, cũng buông lỏng Thư Vãn ra.
Sau khi tay anh ta dời khỏi phần eo, Thư Vãn nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Cô siết chặt lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, cắn răng nói: "Lâm tổng, tôi đã định địa chỉ, đến lúc đó sẽ gửi cho anh.”
Cô sẽ không đi đến biệt thự của hắn, một khi tiến vào địa bàn của anh ta thì nghĩ cũng đừng nghĩ đi ra.
Cô hiện tại tay cầm hợp đồng giả, Lâm Trạch Thần muốn lấy được, vậy nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của cô.
Lâm Trạch Thần nghe cô nói như vậy, khẽ nhíu mày, "Em muốn giở trò gì?”
Thư Vãn lắc đầu, “Tôi không muốn làm trò gì cả, tôi chỉ không muốn ngủ với anh mà thôi, tôi muốn bảo đảm an toàn cho bản thân.”
Cô trực tiếp đâm thủng tâm tư anh ta, ngược lại khiến Lâm Trạch Thần có chút khó xử.
Sắc mặt anh ta có chút không tốt, nhưng nghĩ lại, mặc kệ cô chọn địa chỉ ở đâu, anh ta đều có thể làm cho cô thần phục dưới thân.
Nghĩ như vậy, Lâm Trạch Thần cũng không băn khoăn về vấn đề địa chỉ nữa.
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía cô dâu chú rể, vừa cười uy hiếp Thư Vãn: "Phải ngoan ngoãn đưa tới nha, nếu không đám huynh đệ của tôi sẽ nháo động phòng đấy.”
Nói xong, hắn lấy tay nhẹ nhàng gạt sống mũi Thư Vãn, động tác hơi có chút cưng chiều, nhưngánh mắt anh ta nhìn cô lại giống như mãnh thú nhìn con mồi.
Trong lòng Thư Vãn chán ghét sự đụng chạm của anh ta đến cực điểm, nhưng mặt ngoài vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
“Lâm tổng yên tâm đi.”
Có cô cam đoan, lúc này Lâm Trạch Thần mới dẫn người rời đi.
Chương 32: Liều mạng cũng muốn đòi lại công đạo
Bọn họ vừa đi, khác của cả sảnh đường bắt đầu chỉ trỏ Thư Vãn, tựa hồ đang nói cô tại sao lại trêu chọc loại người này.
Thư Vãn không để trong lòng, mà xoay người nhìn về phía Sam Sam và Giang Vũ đang đi tới.
“Vãn Vãn, đó là ai vậy?”
Sam Sam lo lắng nhìn Thư Vãn, trực giác nói cho cô biết, đám người kia không phải người tốt.
Thư Vãn cười vỗ vỗ tay cô: "Đó là tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, anh ấy tới tìm tôi đòi một phần văn kiện hợp đồng quan trọng.”
Khi cô nói điều này, cô cố tình tăng âm lượng lên đến mức lớn nhất.
Trên áo cưới của Sam Sam có gắn một cái micro nho nhỏ, cô dựa sát vào, âm thanh tự nhiên sẽ truyền ra từ trong micro.
Các vị khách nghe được lời giải thích của cô, lại bắt đầu nghị luận, nói bạn của Sam Sam thật lợi hại, ngay cả tổng giám đốc Lâm thị cũng biết.
Quê Giang Vũ ở ngoại ô thành phố A, mọi người không biết nhân vật lớn nào, nhưng danh hiệu người giàu nhất thành phố A vẫn nghe qua.
Thư Vãn giải thích như vậy, cũng là muốn mọi người không dị nghị nữa.
Nếu không thân thích của Giang Vũ, nhất định sẽ lầm tưởng bạn bè mà Sam Sam kết giao, là người không đứng đắn.
Dù sao vật hợp theo loài người chia theo bầy, đủ để đè bẹp thanh danh của một người.
Cô nhất định phải giải thích rõ ràng, như vậy Sam Sam mới không bị người ta nói này nói nọ.
Sự nghi ngờ của các vị khách đã tan biến, nhưng trong lòng Sam Sam lại rất bất an, cô luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Nếu đúng như Vãn Vãn nói, chỉ là muốn một phần văn kiện hợp đồng, vậy tại sao tổng giám đốc Lâm thị lại mang nhiều người đến như vậy?
Tư thế kia tựa hồ là tới phá đám, hơn nữa anh ta còn ôm eo Vãn Vãn sờ loạn khắp nơi?
Động tác của anh ta, thoạt nhìn rất hèn mọn, không giống như là đang theo đuổi Vãn Vãn, mà là đang ép buộc uy hiếp cô.
Sam Sam càng nghĩ càng lo lắng, dứt khoát tháo micro cài trên áo cưới xuống, kéo tay Thư Vãn, vẻ mặt lo lắng nhìn cô.
"Vãn Vãn, nếu cậu gặp phải nguy hiểm, nhất định phải nói với tớ, coi như liều cái mạng này tớ cũng sẽ giúp cậu đòi lại công đạo!"
Trước kia có Tống Tư Việt che chở, không ai dám đến gần cô.
Hiện tại Tống Tư Việt không có ở đây, chỉ có thể do cô gánh vác trách nhiệm bảo vệ Thư Vãn.
Thư Vãn nghe được những lời này, trái tim ấm áp, trong mắt bắt đầu ửng đỏ.
Cô sợ Sam Sam nhìn thấy nước mắt sẽ càng thêm lo lắng, vội vàng đáp "Được", liền đẩy cô đi tiếp tục cử hành hôn lễ.
Sau khi hai người trao nhẫn, rót sâm banh xong, hôn lễ tiến vào giai đoạn chúc rượu mọi người.
Nhìn Sam Sam đi theo Giang Vũ, cười kính rượu với các vị khách, cảnh giác của Thư Vãn lúc này mới hoàn toàn buông xuống.
Hôn lễ cuối cùng cũng kết thúc thuận lợi, chuyện kế tiếp phải làm, chính là giải quyết Lâm Trạch Thần!
Cô đi theo xe hoa, sau khi đưa bọn Sam Sam đến phòng cưới thì tự mình đón xe về nhà.
Cô đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo định thay quần áo phù dâu thì một tấm thẻ ngân hàng rơi ra.
Đó là của hồi môn cô đưa cho Sam Sam, không ngờ Sam Sam lại lén cất vào tủ quần áo của mình.
Thư Vãn nhặt tấm thẻ ngân hàng lên, nhịn không được nhếch khóe miệng.
Con người Sam Sam chính là như vậy, chỉ biết cho đi chứ không bao giờ đòi hỏi hồi báo.
Ngay cả Giang Vũ, cô cũng không chiếm nửa phần tiện nghi.
Căn phòng cưới kia, nhà Giang Vũ trả tiền đặt cọc, cô liền bao sửa sang lại.
Cho dù phòng tân hôn không viết tên cô, cô cũng không oán mà trả nợ cùng Giang Vũ.
Sam Sam giống như một ngự tỷ, luôn làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Thư Vãn nắm chặt thẻ ngân hàng, nghĩ sau đêm nay, mình sẽ không còn nữa.
Nhưng không để lại cho Sam Sam một chữ, sau này Sam Sam nhất định sẽ rất khó chịu.
Nghĩ như vậy, cô liền ngồi xuống trước bàn, cầm lấy bút, viết một phong di thư.
Chương 33: Trước khi chết lưu lại một phong di thư
Chỉ trong chốc lát cô đã viết trọn vẹn hai trang giấy, đem những lời muốn nói, toàn bộ dùng văn tự biểu đạt ra.
Sau khi viết xong, cô kẹp thẻ ngân hàng vào di thư, sau đó viết lên phong bì bốn chữ " Thư gửi Sam Sam".
Suy nghĩ một chút, lại lấy ra một tờ giấy, đề bút muốn cho Quý Tư Hàn viết cái gì, nhưng là cô lại không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng, cô chỉ viết ba chữ, là tên của anh, liền đặt bút xuống, gấp giấy viết thư lại bỏ vào trong ngăn kéo.
Chờ sau khi cô rời đi, Sam Sam nhất định sẽ đến dọn dẹp di vật của cô, đến lúc đó cô sẽ phát hiện thứ mình để lại cho cô.
Làm xong tất cả những thứ này, Thư Vãn cầm lấy đem thuốc uống vào, đêm nay nhiệm vụ nặng nề, nhất định phải ổn định thân thể, bằng không dễ dàng thất bại trong gang tấc.
Uống thuốc xong, cô mở ngăn kéo bàn học đã khóa lại, từ bên trong lấy ra một lọ thuốc ngủ nhỏ đã để dành chừng mười ngày.
Sau khi bỏ thuốc ngủ và hợp đồng giả, dao ngắn đã chuẩn bị sẵn vào trong túi, lấy điện thoại di động ra, đặt một khách sạn.
Cô tự mình đến khách sạn bố trí một phen, lúc này mới dùng phương thức nhắn tin gửi cho Lâm Trạch Thần.
Cô không có wechat của Lâm Trạch Thần, nghĩ lúc trước anh gửi tin nhắn liên lạc với cô, cũng dùng phương thức này gửi địa chỉ cho anh.
[Lâm tổng, khách sạn Đế Hào, phòng 2088, chờ anh.]
Cô cho rằng Lâm Trạch Thần nhìn thấy tin nhắn, sẽ trực tiếp tới, không ngờ anh ta lại trả lời một dấu chấm hỏi.
[?]
Thư Vãn nhìn thấy dấu chấm hỏi này, khẽ nhíu mày, không phải đã nói đêm nay đưa hợp đồng cho anh ta sao?
Ngay khi cô nghi hoặc không hiểu, đối phương lại gửi tin nhắn tới: [Chờ tôi.]
Thư Vãn lúc này mới xua tan nghi ngờ, để điện thoại xuống, lấy thuốc ngủ ra.
Cô đem thuốc trong bình đổ vào trong ly rượu, cầm lấy đoản đao, dùng mũi dao nghiền nát thuốc.
Lần trước cô định liều mạng với Lâm Trạch Thần, nhưng lần đó chuẩn bị chưa đầy đủ, lần này nhất định phải giết anh ta!
Cô không muốn bị anh ta đùa bỡn, cũng không muốn liên lụy Sam Sam, ngoại trừ giết anh ta cô không còn bất kỳ đường lui nào nữa!
Cô nghiền nát thuốc, bưng bình rượu lên, đổ đầy rượu đỏ vào bên trong, sau đó giấu dao ngắn vào dưới gối.
Sau khi làm xong tất cả, Thư Vãn tắt đèn lớn, ngồi trên sô pha lẳng lặng chờ đợi.
Khoảng hai mươi phút sau, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa.
Nghe được thanh âm này, Thư Vãn cố giả bộ bình tĩnh.
Cô rất căng thẳng, cũng rất sợ hãi, nhưng chuyện đã đến nước này, không thể không tiến hành theo kế hoạch.
Cô đặt chai rượu trong tay xuống, sau khi bình tĩnh lại, cất bước đi tới sau cửa, chậm rãi mở cửa ra.
Người đàn ông xuất hiện ngoài cửa, đeo mặt nạ màu vàng đồng, cả khuôn mặt đều ẩn nấp dưới mặt nạ.
Thư Vãn lần đầu tiên nhìn thấy hắn, đã cảm thấy rất không thích hợp, vội vàng muốn đóng cửa lại, hắn lại trực tiếp phá cửa mà vào.
Sau khi người đàn ông mạnh mẽ tiến vào, vô cùng thuần thục giơ tay lên, tắt toàn bộ đèn trong phòng.
Trong phòng trong nháy mắt rơi vào bóng tối, chỉ có thể lộ ra ánh đèn ngoài cửa sổ thấy rõ đối phương đang đứng ở vị trí nào.
Thư Vãn nhìn người đàn ông đứng ở cửa, thân thể không ngừng run rẩy.
Người đàn ông trước mắt căn bản không phải là Lâm Trạch Thần!!!
Dựa theo chiều cao và thân hình của anh ta có chút giống Quý Tư Hàn.
Nhưng trên người Quý Tư Hàn có mùi tuyết tùng nhàn nhạt, người tới lại có mùi nước hoa nồng đậm.
Kiểu tóc của Quý Tư Hàn từ trước đến nay cẩn thận tỉ mỉ, người tới lại là mái tóc rối bù.
Quý Tư Hàn có thói quen mặc trang phục công sở, nhưng anh ta lại mặc quần áo rộng thùng thình.
Áo sơ mi trắng phối hợp với quần lót màu nâu, đây là loại quần áo Quý Tư Hàn vĩnh viễn sẽ không mặc.
Hơn nữa trên xương quai xanh của anh ta lộ ra một khối dài nhỏ hình xăm, khắc chữ Thanh Long.
Quý Tư Hàn có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, sẽ không có hình xăm ở trên da, cũng không có khả năng sẽ dùng phương thức này tới gặp cô!
Sau khi Thư Vãn loại trừ Quý Tư Hàn, trực tiếp xác định người trước mắt là người xa lạ, một người xa lạ giả mạo Lâm Trạch Thần!!!
Chương 34: Các ngươi thường xuyên chơi nhân vật sắm vai
Cô căng thẳng đến mức tim run lên, người đàn ông này tại sao lại giả mạo Lâm Trạch Thần để tiếp cận mình?
Vì sao không dám lấy bộ mặt thật ra trước mặt người khác, vì sao sau khi tiến vào phải tắt toàn bộ đèn, anh ta rốt cuộc muốn làm gì?!
Đầu óc cô vô cùng hỗn độn, không biết tiếp theo nên làm gì bây giờ?
Vốn theo kế hoạch chỉ cần đối phó với Lâm Trạch Thần là tốt rồi, hiện tại đột nhiên có thêm một người xa lạ, cô nên làm cái gì mới tốt?!
Nội tâm của cô gấp đến mãnh liệt cuồn cuộn, trên mặt lại một lần lại một lần ép buộc chính mình trấn định lại.
Mặc kệ người này là ai, chỉ cần vào căn phòng này, cô đều phải nghĩ cách rót thuốc cho anh ta!
Nghĩ tới đây, Thư Vãn nới lỏng lòng bàn tay, làm bộ như không có việc gì nói: "Lâm tổng, anh muốn đóng vai nhân vật, cũng đừng tắt đèn, tối om om, cái gì cũng không thấy rõ.”
Cô vừa nói vừa mò mẫm đi tới trước mặt bàn, cầm lấy ly rượu trống bên cạnh, đem rượu chứa thuốc ngủ, chia đều vào một ly nhỏ.
Cô nâng ly rượu lên, đi tới trước mặt đưa rượu cho anh ta.
“Lâm tổng, uống một ly rượu trợ hứng trước đi.”
Ý định ban đầu của Thư Vãn là sau khi Lâm Trạch Thần đến, sẽ đưa hợp đồng cho anh ta, mà sau khi anh ta lấy được hợp đồng, nhất định sẽ xử lý cô.
Lúc này, cô liền khuyên Lâm Trạch Thần uống rượu trợ hứng trước, chờ đến khi thuốc có tác dụng cô lại dùng đoản đao giết anh ta.
Tiếp theo ghi lại một đoạn video, vạch trần tội ác của Lâm Trạch Thần cho mọi người thấy cô là bất đắc dĩ mới lựa chọn giết hắn.
Mà chính cô, sau khi làm xong hết thảy, sẽ đem video đúng giờ công bố lên weibo sau đó lựa chọn cắt cổ tay tự sát.
Như vậy người của Lâm thị sẽ cho rằng cô và Lâm Trạch Thần là tình sát, tự nhiên cũng sẽ không đi tìm Sam Sam gây phiền toái.
Nhưng ngàn tính vạn tính, cô cũng không tính được, người tới dĩ nhiên không phải Lâm Trạch Thần.
Điều này làm cho kế hoạch của cô hoàn toàn thất bại, mà cô lại không thể trực tiếp giết chết người này.
Nếu không Lâm Trạch Thần còn chưa giải quyết xong, mình lại phải gánh một mạng người, vậy thì quá không đáng.
Cho nên cô chỉ cho người đàn ông trước mặt uống gần một nửa ly rượu, lượng này có thể khiến người ta hôn mê nhưng sẽ không chết.
Cô nghĩ sau khi đổ thuốc cho người này, sẽ nhanh chóng thuê một căn phòng, gửi địa chỉ lại cho Lâm Trạch Thần.
Nếu không Lâm Trạch Thần không nhận được địa chỉ của cô, nhất định sẽ phái người đi phá hỏng đêm tân hôn của Sam Sam và Giang Vũ!
Người tính không bằng trời tính, người đàn ông không nhận rượu của cô, chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Giống như có thể xuyên thấu qua ánh sáng hắc ám, nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cô.
Dưới tấm mặt nạ kia, chỉ lộ ra một đôi mắt, căn bản không thấy rõ là thần sắc gì.
Chỉ cảm thấy toàn thân anh tỏa ra khí tức mạnh mẽ.
Sau khi anh ta vào vẫn không nói gì, cứ cúi đầu như vậy nhìn chằm chằm cô.
Nếu không phải ngực anh ta phập phồng, Thư Vãn còn tưởng anh ta là một cái xác không hồn.
Bộ dạng này của anh ta đặc biệt dọa người, trong lòng cô sợ hãi đến mức bồn chồn.
Ngay khi cô đang suy nghĩ nên đối phó với anh ta như thế nào, anh ta đột nhiên đè ngược cô lên vách tường.
"Hai người thường chơi cosplay à?"
Giọng nói của hắn rất trầm, tựa như đang cố ý che giấu thanh âm, khàn khàn đến không giống như là người bình thường có thể phát ra.
Căn cứ vào giọng nói của hắn, căn bản không phân biệt được là ai, chỉ có nghĩ cách tháo mặt nạ trên mặt anh ta xuống.
Thư Vãn thấy anh không có ý định giả mạo Lâm Trạch Thần, cũng không giả vờ nữa.
Cô trực tiếp lật mặt, lạnh giọng hỏi: "Anh không phải Lâm tổng, rốt cuộc anh là ai?”
Người đàn ông không trả lời cô, ngược lại đưa bàn tay đeo bao lay lên, sờ sờ gò má cô, "Trả lời tôi trước.”
Thư Vãn thừa dịp anh sờ mặt mình, vội vàng vươn tay, muốn tháo mặt nạ trên mặt anh ta ra.
Anh ta lại phản ứng cực nhanh, giữ chặt cổ tay cô.
Tay phải của cô bưng rượu, tay trái bị anh ta chế trụ, lập tức trở nên bị động.
Người đàn ông thấy cô luyến tiếc rượu trong tay, liền đoán được trong rượu có vấn đề.
Anh ta cướp ly rượu trong tay cô, đặt ở dưới cánh mũi, ngửi ngửi.
Thư Vãn thấy thế, căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh.
Cô nín thở, chờ đợi phản ứng của người đàn ông.
Kết quả anh ta cái gì cũng không nói, chỉ là đem rượu đặt ở một bên.
Tiếp theo, anh ta lấy ra một sợi dây nhựa màu trắng, bắt lấy hai tay cô.
Thư Vãn lập tức sợ tới mức thét chói tai: "Hỗn đản! Anh muốn làm gì tôi?!”
Cô liều mạng giãy dụa, liều mạng phản kháng, khí lực của người đàn ông lại lớn đến mức khiến cô không thể nhúc nhích.
Sau khi anh ta nắm chặt cổ tay cô, dùng dây buộc, trực tiếp buộc chặt hai tay cô lại.
Rồi sau đó, anh kéo chiếc cà vạt giá trị xa xỉ phía trên áo sơ mi xuống, dùng sức cột vào mắt cô!
Chương 35: Bình thường chơi rất kích thích
Sau khi bị bịt mắt, trước mắt cô chỉ còn một mảnh đen kịt, ngay cả một chút ánh sáng rất nhỏ cũng không nhìn thấy.
Cảm giác sợ hãi trong bóng tối khiến cô như rơi vào vực sâu vô tận, giãy dụa thế nào cũng không thoát được.
Cho đến giờ khắc này, cô mới biết mình gặp phải kẻ còn khủng bố hơn cả Lâm Trạch Thần! Tên này còn muốn chơi trò biến thái!
Dưới sự sợ hãi, cô bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cô sợ đến mức hai chân đều nhũn ra.
Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là bình tĩnh lại, thử giao tiếp với anh ta.
“Vị tiên sinh này.”
Cô cắn răng, run rẩy hỏi: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?!
Người đàn ông không trả lời cô, ngược lại càng ôm cô chặt hơn.
Thư Vãn cảm giác thân thể trong nháy mắt bay lên không trung, ngay sau đó trời đất quay cuồng, cô bị ném lên giường.
Cô cho rằng người đàn ông này muốn cưỡng hiếp cô. Nhưng anh ta không có động vào cô mà chỉ ngồi ở bên cạnh cô mà thôi.
Cảm giác được vị trí chiếc giường lún xuống, Thư Vãn đoán vị trí mình nằm là ở giữa giường.
Cô nhớ rõ vừa rồi mình có giấu con dao ở phía sau gối, chỉ cần di chuyển đến đầu giường là cô có thể lấy được con dao sau đó cắt sợi dây đang buộc cô ra.
Cô lập tức lợi dụng sức mạnh của hai chân, di chuyển thân thể lên trên.
Ngay khi đầu sắp chạm vào gối, người đàn ông đột nhiên đè người cô lại.
Cô cảm giác được anh ta đè xuống, ngay sau đó bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn.
“Cô hẹn Lâm Trạch Thần đến khách sạn, lại bỏ thuốc vào rượu, đây là ý gì?”
Thư Vãn sửng sốt.
Chẳng phải anh ta đang thực hiện tội ác hay sao? Sao anh ta lại hỏi loại chuyện không liên quan đến mình?
Chẳng lẽ là Lâm Trạch Thần nhìn thấu kế hoạch của cô, cố ý phái người đàn ông này đến tìm hiểu ý đồ của cô?
Không đời nào!
Theo tính cách của Lâm Trạch Thần, nếu anh ta biết cô muốn giết mình, phỏng chừng đã sớm phái người chặt cô cho chó ăn rồi.
“Chỉ là thuốc trợ hứng thôi.”
Cô cố giả vờ bình tĩnh trả lời một câu.
Cô không biết người đàn ông này là ai, tuyệt đối sẽ không nói thật với anh ta.
Người đàn ông dường như cười lạnh một tiếng, "Vừa thích coplay, vừa bỏ thuốc, xem ra bình thường hai người chơi rất kích thích.”
Thư Vãn thấy anh ta tin lời mình, lập tức mím chặt môi, không trả lời nữa.
Sự im lặng của cô, giống như chọc giận người đàn ông, bỗng nhiên cằm cô bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.
Ngay khi Thư Vãn suy đoán có phải người đàn ông muốn bóp chết mình hay không, một hồi chuông điện thoại di động truyền đến......
Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ trong phòng trong nháy mắt bị phá vỡ.
Người đàn ông buông cằm cô ra, quay sang cầm lấy điện thoại di động của cô.
Thư Vãn nhận ra anh dường như muốn nghe điện thoại, vội vàng cầu xin: "Là điện thoại của Lâm tổng, anh ấy tìm tôi có việc gấp, anh để tôi nghe được không?"
Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương không thôi của cô, giọng nói khàn khàn bỗng nhiên lạnh đi vài phần: "Sao vậy?”
“Không sao!”
Thư Vãn sốt ruột nhưng cô đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình: "Cầu xin anh, để cho tôi nghe điện thoại đi, nếu không tiếp điện thoại của anh ta, bạn tôi nhất định sẽ xảy ra chuyện, anh để cho tôi tiếp xong cuộc điện thoại này, kế tiếp anh muốn tôi làm gì tôi cũng được!"
Cô không ngừng cầu xin, làm cho người đàn ông buông lỏng vài phần.
Thư Vãn cho rằng anh ta sẽ cởi trói cho mình, không ngờ anh chỉ mở nút nghe, mở loa.
Cô còn chưa kịp mở miệng, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng Lâm Trạch Thần chửi tục.
"Thư Vãn, con tiện nhân này, cô dám lừa tôi, cô có tin tôi khiến cho bạn thân của cô và chồng của cô ta chết trong đêm tân hôn!!"
Thanh âm đinh tai nhức óc này, tựa hồ hận không thể xé nát cô ra.
Thư Vãn sợ tới mức mồ hôi toát ra như tắm, cô sợ Sam Sam và Giang Vũ gặp chuyện không may, vội vàng ổn định tinh thần, ôn tồn nói: "Lâm tổng, tôi đang định gửi địa chỉ cho anh, anh đã gọi điện thoại tới, tôi đang ở khách sạn Đế Hào, phòng 2088 chờ anh, anh mau tới đi."
Lâm Trạch Thần tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Tiện nhân, tôi đã phái người đến chỗ phòng cưới của Kiều Sam Sam, giờ tôi sẽ đến khách sạn, nếu không thấy hợp đồng, tôi sẽ lập tức cho người xử lý bọn họ, nữ thì hãm hiếp, nam thì chặt xác, có nghe không?"