Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 581: Để lại di chứng
Bữa cơm này ăn rất muộn, nguyên do là vì Nguyễn Kỳ bị Nhiêu Tôn cưỡng ép đưa về nhà họ Nhiêu.
Vốn dĩ không phải là một chuyện căng thẳng, dù sao thì trước đó cũng từng gặp rồi, cũng từng tiếp xúc qua, thậm chí có một dạo cô còn từng được ăn những món sở trường của Kiều Trân. Nhưng lần này Nguyễn Kỳ cứ có cảm giác gì khang khác, cảm giác bao nhiêu lo lắng cả cuộc đời đều dùng cả vào cuộc "gặp gỡ" này rồi. Xe đi tới trước cổng lớn của nhà họ Nhiêu, khi nhìn thấy những cảnh vệ nghiêm nghị, cô bỗng cảm thấy cả người tê dại.
Nhìn thấy bộ dạng của cô, Nhiêu Tôn cứ cười miết, ôm chặt cô vào lòng và nói: "Có phải chưa từng tới nhà đâu, không sao, bố mẹ nghe nói em về đây rất vui mừng."
Đúng là từng tới nhà họ Nhiêu, thậm chí lúc trước bố mẹ Nhiêu Tôn đều biết chuyện hai người họ từng sống chung với nhau. Nhưng lúc đó cô và Nhiêu Tôn chỉ có tàn sát không có yêu thương, về sau cô bắt đầu yêu thầm anh, đến tận hôm nay họ trở thành quan hệ bạn trai, bạn gái, vậy thì khi một lần nữa đối mặt với ông bà Nhiêu, tâm thái chắc chắn đã khác rồi.
Nhiêu Cẩn Hoài và Kiều Trân biết Nguyễn Kỳ sẽ đến, Nhiêu Tôn đã có lời từ sớm. Một bữa cơm gia đình thịnh soạn chắc chắn là không thể thiếu. Nhiêu Cẩn Hoài và Kiều Trân ăn mặc muốn chỉnh tề bao nhiêu có bấy nhiêu, khiến Nhiêu Tôn nhìn thấy lại buồn cười. Anh nói với họ: Bố mẹ chưa đến bảy mươi, tám mươi tuổi mà đã sắp đãng trí rồi. Cô ấy là Nguyễn Kỳ chứ có phải lãnh đạo nhà nước đâu ạ.
Nhiêu Cẩn Hoài nghiêm mặt quát anh đừng có ăn nói bậy bạ.
Trong nhà có một người giúp việc đã làm ở đây quá nửa đời người, bèn kéo Nhiêu Tôn sang một bên, thì thầm: "Ông và bà căng thẳng lắm, chẳng phải cô Nguyễn đã đá cậu một lần rồi sao? Lần này thấy cậu dẫn cô ấy về, họ sợ lại xảy ra sự cố gì."
Nhiêu Tôn tức đến nỗi phải trợn tròng trắng.
Cuối cùng, cô ấy cũng chân thành vỗ vai anh và nói: "Khó khăn lắm mới theo đuổi lại được, kiên trì một chút, đừng để lại giống như Hạ Hạ bị người đàn ông khác giật mất."
Nhiêu Tôn đúng là muốn khóc mà không có nước mắt, sao lại là bị đá? Trước đó Nguyễn Kỳ đã làm bạn gái của anh một ngày, à không, dù nửa ngày thôi thì anh cũng đã đeo gông luôn rồi. Còn nữa, sao lại lôi cả Hạ Trú vào đây? Hạ Trú có bao giờ nghĩ đến quan hệ bạn trai, bạn gái chứ. Sau đó, không hiểu vì sao cả gia đình từ trên xuống dưới đều cảm thấy anh bị đá.
Chú anh, Nhiêu Cẩn Vũ cũng tới, có thể gọi là tổng động viên. Chuyện dẫn bạn gái về nhà Nhiêu Tôn không nói với chú, rõ ràng là chú ấy nhận được thông báo từ người khác.
Trên bàn ăn, Nhiêu Cẩn Vũ nói: "Chú nhận được điện thoại của bố con, nói là con và bạn gái tái hợp. Tôn Tôn à, con không biết đâu, nếu chú không cản lại, mấy chú bác khác và anh em nhà họ Nhiêu có khi kéo cả tổ chức đến luôn."
Nhiêu Tôn to đầu. Không sai, những thành phần cho rằng anh bị đá còn có người chú này và mấy chú bác khác trong nhà họ Nhiêu.
Suốt cả buổi, Nguyễn Kỳ đều ở trong trạng thái ngơ ngẩn, nhưng không sợ hãi. Nhiêu Cẩn Hoài và Kiều Trân đều là những người cực kỳ dễ nói chuyện. Chỉ là hôm nay trông họ khác trước rất nhiều, vừa khách khí vừa dè dặt với cô. Nhất là theo đúng lời Nhiêu Tôn nói, họ ăn mặc quá chỉnh tề, khiến cô vô cùng bối rối.
Trước kia cô chưa từng gặp Nhiêu Cẩn Vũ, chỉ từng nghe tới tên chú ấy và từng nhìn ảnh trên khắp các tạp chí và báo tài chính. Tính cách của ông ấy và Nhiêu Cẩn Hoài không giống nhau. Nhiêu Cẩn Hoài cả đời theo nghiệp chính trị, làm việc nghiêm khắc, chừng mực, từng hành vi cử chỉ đều có thứ tự trước sau và tuân thủ lễ tiết. Còn Nhiêu Cẩn Vũ trông không hề giống một người sống quy củ, làm việc có lẽ cũng tùy hứng, trò chuyện vui vẻ, ăn nói đĩnh đạc, nhưng trong ánh mắt vẫn tồn tại sự nhạy bén của một doanh nhân.
Về tuổi tác, ông ấy kém Nhiêu Cẩn Hoài một khoảng cách nhất định, nghe nói là hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn ở khoảng cách gần thế này trông ông ấy khá trẻ, cũng rất điển trai.
Nguyễn Kỳ trở thành đối tượng trọng điểm của cả bàn ăn. Chuyện liên quan đến cô, trước đó Nhiêu Cẩn Hoài và Kiều Trân ít nhiều cũng hiểu một chút. Lúc đó vì thái độ của Nhiêu Tôn không rõ ràng nên hai người họ cũng chẳng thể bóng gió nói vào bên cạnh. Hôm nay quan hệ đã khác, một vài chuyện về Nguyễn Kỳ cũng không cần giấu giấu giếm giếm.
Kiều Trân nói chuyện cực kỳ khéo léo, hơn nữa còn không khiến người ta bị áp lực tâm lý. Nguyễn Kỳ không hề né tránh khi bị hỏi tới Thai Quốc Cường, tuy rằng lúc đó Nhiêu Tôn hơi lo lắng, nhưng thấy cô bình tĩnh trả lời, sự lo lắng ấy trong anh cũng dần tan biến.
Nhiêu Cẩn Hoài và Kiều Trân vẫn giữ sự kính trọng với Thai Quốc Cường, dù sao ông ta cũng từng là một ông trùm trên thương trường, hô mưa gọi gió, ngay cả Nhiêu Cẩn Vũ cũng nói: "Ông Thai là một người tài giỏi."
Nói chuyện rất nhiều, đa phần là việc lựa chọn nghề nghiệp của Nguyễn Kỳ. Nhiêu Tôn có ý muốn mời cô vào Hoa Lực, ngay cả Nhiêu Cẩn Hoài và Nhiêu Cẩn Vũ cũng đồng ý nhưng Nguyễn Kỳ khéo léo chối từ, cô vẫn thích làm việc tự do, độc lập hơn.
Kiều Trân nghe xong buông một tiếng thở dài nặng nề: "Hạ Hạ cũng tính khí như con."
Nhiêu Cẩn Vũ ho khẽ mấy tiếng.
Kiều Trân lập tức phản ứng lại, giải thích với Nguyễn Kỳ: "Con đừng hiểu lầm, Hạ Hạ giống như con gái của cô chú vậy."
Nhiêu Cẩn Hoài cũng dịu giọng giải thích thêm, bảo cô đừng suy nghĩ lung tung. Nguyễn Kỳ đâu phải người hẹp hòi như vậy, thấy thế cũng dở khóc dở cười, vội nói: Bây giờ cô và Hạ Hạ đã là bạn bè rất tốt rồi.
Nhiêu Tôn thì uể oải chêm vào một câu: "Hạ Hạ đã đăng ký kết hôn với Lục Đông Thâm rồi."
Một câu nói khiến Nhiêu Cẩn Hoài và mọi người bất ngờ nhưng không sửng sốt. Cuối cùng, Nhiêu Cẩn Hoài nói: "Cũng nên kết hôn rồi, nhưng kết hôn lúc này quả thật thiệt thòi cho Hạ Hạ."
"Có tình uống nước lọc cũng thấy ấm áp, Hạ Hạ làm việc đều suy nghĩ rõ ràng thấu đáo. Con bé cũng trưởng thành rồi, biết chịu trách nhiệm với những quyết định của bản thân." Nhiêu Cẩn Vũ nói câu này, lẳng lặng đánh mắt nhìn Nhiêu Cẩn Hoài.
Sau khi nhận được ánh mắt ấy, Nhiêu Cẩn Hoài lại lặng lẽ nhìn sang Kiều Trân. Vợ chồng gần cả cuộc đời rồi, sao Kiều Trân không hiểu hàm ý trong ánh mắt của ông? Ngẫm nghĩ một lúc, cũng không nghĩ ra được từ bóng gió nào thích hợp, bà bèn hỏi thẳng: "Hai đứa định khi nào làm đám cưới!"
"Khụ..." Nguyễn Kỳ chưa nuốt hết hớp canh, cứ thế bị sặc, ho dữ dội.
Kết quả chính là sau khi ra khỏi nhà họ Nhiêu, Nhiêu Tôn lại đưa Nguyễn Kỳ đi ăn đêm vì lúc ngồi ở nhà cô chẳng ăn uống gì mấy.
"Cũng có nghĩa là, sau này hôn lễ của họ mới được tổ chức bù?" Nguyễn Kỳ hỏi chuyện đám cưới của Tưởng Ly và Lục Đông Thâm.
Nhiêu Tôn gật đầu: "Tần Tô gặp chuyện, lúc này nhà họ Lục quả thực không thích hợp tổ chức đám cưới." Nói rồi, anh gắp một con tôm xào chua ngọt bỏ vào bát cô.
Nguyễn Kỳ thổn thức vô cùng, cô từng nghe qua tên tuổi của Tần Tô, gặp phải chuyện bất trắc này quả thực khiến người ta không ngờ, nhưng mà...
Cô ngước mắt lên nhìn Nhiêu Tôn: "Chắc anh không chỉ vừa mới biết Tần Tô gặp chuyện đâu phải không?"
Nhiêu Tôn không giấu gì cô: "Lục Đông Thâm và chúng ta chia làm hai ngả, từ lúc họ dự định tới Cống Tốt, anh đã biết rồi."
Nguyễn Kỳ khẽ gật đầu. Đối với tình hình của Lục Môn, Nhiêu Tôn vẫn luôn cử người theo dõi sát sao. Cô thở dài rồi nói: "Đáng lẽ lúc ấy chúng ta nên ở lại giúp đỡ."
Nhiêu Tôn bật cười, lắc đầu: "Đây là chuyện gia đình của Lục Đông Thâm. Kỳ Kỳ, chưa nói đến chuyện anh và anh ta là đối thủ cạnh tranh, cho dù là bạn bè thân thiết nhất, nếu anh ta không muốn công khai chuyện gia đình, anh cũng không có tư cách nhúng tay vào."
Nguyễn Kỳ hiểu, điều này hoàn toàn đúng.
Cô đổi chủ đề, chuyển sang chuyện Tưởng Ly kết hôn: "Chắc chuyện họ kết hôn không phải anh điều tra ra đâu nhỉ, ai thông báo với anh vậy? Tưởng Ly sao?"
Nhiêu Tôn nhìn cô có phần hứng thú.
Ánh đèn êm dịu của nhà hàng hắt xuống đôi mắt hẹp dài của anh, trông vừa xấu xa vừa gian manh, khiến Nguyễn Kỳ có phần xấu hổ. Cô giải thích một câu: "Ý của em là, với tư cách bạn bè, Tưởng Ly chẳng nói gì với em, thật tình."
"Tưởng Ly cũng đâu nói với anh." Nhiêu Tôn nói.
Nguyễn Kỳ sững người.
Nhiêu Tôn phá lên cười sằng sặc vì điệu bộ cố tình giấu giếm tâm trạng ghen tỵ của cô. Cũng may trong nhà hàng không có ai. Nguyễn Kỳ đọc được sự trêu chọc trong mắt anh, vớ lấy khăn ăn cuộn chặt lại đáp về phía anh: "Anh cố tình phải không?"
Miếng khăn ăn được Nhiêu Tôn đỡ lấy. Anh trải phẳng ra, cố nhịn cười, cũng không trêu cô nữa: "Lục Đông Thâm báo cho anh đấy."
"Hả?"
"Sửng sốt không." Nhiêu Tôn cười khẽ: "Đừng tưởng anh ta được phong làm Chiến thần, lúc ấu trĩ lên thì như ai cả thôi."
Nhận được tin nhắn wechat của Lục Đông Thâm quả thật khiến anh bất ngờ. Một là anh cảm thấy quan hệ giữa họ chưa tốt tới mức có thể trò chuyện bằng wechat, hai là Lục Đông Thâm cũng dùng wechat?
Kết quả, không những người ta dùng mà còn dùng rất thành thạo, không nói nhiều lời, gửi cho anh một loạt chín bức ảnh, bức nào cũng liên quan đến chuyện đăng ký kết hôn. Nào là giấy tờ cần chuẩn bị, ID đăng ký, ảnh họ nắm tay nhau, thậm chí còn có ảnh chụp cửa lớn của tòa Thị chính...
Chín bức ảnh, ngoài bức hai người nắm tay nhau là trông còn có chút nghệ thuật ra, tám bức còn lại nội dung và góc chụp vừa nhìn đã biết của một "trực nam", chắc chắn bức nắm tay là ăn trộm của Tưởng Ly. Lúc đó anh cũng đi xem một lượt vòng tròn bạn bè, quả nhiên Tưởng Ly đăng nó lên tường, ngoài ra còn chụp bóng lưng mặc vest của Lục Đông Thâm với dòng cap: Chồng tôi.
Còn tường nhà Lục Đông Thâm thì sao, thẳng thừng "ăn cắp" bức ảnh nắm tay của Tưởng Ly với dòng cap: Vợ tôi.
Tóm lại, Lục Đông Thâm dùng chín bức ảnh này để trực tiếp nói với anh một câu: Tưởng Ly đã là của tôi rồi.
Có ấu trĩ không? Tưởng anh không biết lướt vòng tròn bạn bè chắc? Tưởng anh mù chắc?
Nhiêu Tôn cảm thấy trong chuyện tình cảm, Lục Đông Thâm ấu trĩ hơn anh!
Nguyễn Kỳ mím môi cười khẽ, không nói gì cả, nhưng trong lòng cảm thấy Lục Đông Thâm làm vậy cũng rất đáng yêu. Cô giơ tay chống cằm hỏi Nhiêu Tôn: "Vậy anh có thấy chua chát trong lòng không?"
Nhiêu Tôn cũng chống tay lên má, không đáp mà lại nói: "Anh sắp phải bay sang Mỹ rồi."
"Anh định làm gì?" Nguyễn Kỳ phản xạ theo bản năng.
Nhiêu Tôn nhìn cô cười nửa đùa nửa thật, nhìn thấy hết sự cảnh giác của cô, từ tốn bổ sung thêm một câu: "Coi như anh nợ Lục Đông Thâm một ân tình, lúc này bù đắp là vừa hợp."
Nỗi bất an trong lòng Nguyễn Kỳ tự động biến mất.
"Sợ anh đi cướp cô dâu à?" Nhiêu Tôn bất thình lình nói.
Nguyễn Kỳ đỏ mặt, cứng miệng: "Người ta đã là vợ chồng rồi, anh còn đòi cướp, cướp nổi không?"
"Cướp không nổi." Nhiêu Tôn cố tình nói, thấy mặt cô biến sắc, anh gắng nhịn cười bổ sung thêm: "Cũng không muốn cướp."
Nguyễn Kỳ bĩu môi.
"Em cùng anh sang Mỹ đi." Nhiêu Tôn nói.
"Em không đi."
Nhiêu Tôn buông tay, dựa người vào lưng ghế, từ tốn nói tiếp: "Em là bạn gái của anh, em không đi theo anh, người khác sẽ thật sự nghĩ là anh đi cướp cô dâu đấy."
Nguyễn Kỳ không nhịn được cười, ngoài miệng tuy hờn trách anh ăn nói linh tinh nhưng trong lòng thì ngọt ngào vô cùng.
"Này, chúng ta nghiêm túc chút đi, nói vào chuyện chính." Nhiêu Tôn đổ người về phía trước, nắm lấy một bàn tay cô.
Nguyễn Kỳ thấy anh không cười nữa cũng nhận ra có thể anh còn chuyện nghiêm túc muốn nói, bèn ngồi ngay ngắn lại, rửa tai lắng nghe.
Nhiêu Tôn nhẹ nhàng nắm tay cô, hắng giọng: "Hay là, em cũng suy nghĩ tới việc làm vợ anh đi?"
Nguyễn Kỳ sững người. Chủ đề khó khăn lắm mới chuyển qua được lúc ở nhà họ Nhiêu giờ lại phải đối mặt. Cô nhất thời căng thẳng nuốt nước bọt, nhìn Nhiêu Tôn chằm chằm, bất giác ho một tiếng.
Để lại di chứng rồi...
~Hết chương 581~
Vốn dĩ không phải là một chuyện căng thẳng, dù sao thì trước đó cũng từng gặp rồi, cũng từng tiếp xúc qua, thậm chí có một dạo cô còn từng được ăn những món sở trường của Kiều Trân. Nhưng lần này Nguyễn Kỳ cứ có cảm giác gì khang khác, cảm giác bao nhiêu lo lắng cả cuộc đời đều dùng cả vào cuộc "gặp gỡ" này rồi. Xe đi tới trước cổng lớn của nhà họ Nhiêu, khi nhìn thấy những cảnh vệ nghiêm nghị, cô bỗng cảm thấy cả người tê dại.
Nhìn thấy bộ dạng của cô, Nhiêu Tôn cứ cười miết, ôm chặt cô vào lòng và nói: "Có phải chưa từng tới nhà đâu, không sao, bố mẹ nghe nói em về đây rất vui mừng."
Đúng là từng tới nhà họ Nhiêu, thậm chí lúc trước bố mẹ Nhiêu Tôn đều biết chuyện hai người họ từng sống chung với nhau. Nhưng lúc đó cô và Nhiêu Tôn chỉ có tàn sát không có yêu thương, về sau cô bắt đầu yêu thầm anh, đến tận hôm nay họ trở thành quan hệ bạn trai, bạn gái, vậy thì khi một lần nữa đối mặt với ông bà Nhiêu, tâm thái chắc chắn đã khác rồi.
Nhiêu Cẩn Hoài và Kiều Trân biết Nguyễn Kỳ sẽ đến, Nhiêu Tôn đã có lời từ sớm. Một bữa cơm gia đình thịnh soạn chắc chắn là không thể thiếu. Nhiêu Cẩn Hoài và Kiều Trân ăn mặc muốn chỉnh tề bao nhiêu có bấy nhiêu, khiến Nhiêu Tôn nhìn thấy lại buồn cười. Anh nói với họ: Bố mẹ chưa đến bảy mươi, tám mươi tuổi mà đã sắp đãng trí rồi. Cô ấy là Nguyễn Kỳ chứ có phải lãnh đạo nhà nước đâu ạ.
Nhiêu Cẩn Hoài nghiêm mặt quát anh đừng có ăn nói bậy bạ.
Trong nhà có một người giúp việc đã làm ở đây quá nửa đời người, bèn kéo Nhiêu Tôn sang một bên, thì thầm: "Ông và bà căng thẳng lắm, chẳng phải cô Nguyễn đã đá cậu một lần rồi sao? Lần này thấy cậu dẫn cô ấy về, họ sợ lại xảy ra sự cố gì."
Nhiêu Tôn tức đến nỗi phải trợn tròng trắng.
Cuối cùng, cô ấy cũng chân thành vỗ vai anh và nói: "Khó khăn lắm mới theo đuổi lại được, kiên trì một chút, đừng để lại giống như Hạ Hạ bị người đàn ông khác giật mất."
Nhiêu Tôn đúng là muốn khóc mà không có nước mắt, sao lại là bị đá? Trước đó Nguyễn Kỳ đã làm bạn gái của anh một ngày, à không, dù nửa ngày thôi thì anh cũng đã đeo gông luôn rồi. Còn nữa, sao lại lôi cả Hạ Trú vào đây? Hạ Trú có bao giờ nghĩ đến quan hệ bạn trai, bạn gái chứ. Sau đó, không hiểu vì sao cả gia đình từ trên xuống dưới đều cảm thấy anh bị đá.
Chú anh, Nhiêu Cẩn Vũ cũng tới, có thể gọi là tổng động viên. Chuyện dẫn bạn gái về nhà Nhiêu Tôn không nói với chú, rõ ràng là chú ấy nhận được thông báo từ người khác.
Trên bàn ăn, Nhiêu Cẩn Vũ nói: "Chú nhận được điện thoại của bố con, nói là con và bạn gái tái hợp. Tôn Tôn à, con không biết đâu, nếu chú không cản lại, mấy chú bác khác và anh em nhà họ Nhiêu có khi kéo cả tổ chức đến luôn."
Nhiêu Tôn to đầu. Không sai, những thành phần cho rằng anh bị đá còn có người chú này và mấy chú bác khác trong nhà họ Nhiêu.
Suốt cả buổi, Nguyễn Kỳ đều ở trong trạng thái ngơ ngẩn, nhưng không sợ hãi. Nhiêu Cẩn Hoài và Kiều Trân đều là những người cực kỳ dễ nói chuyện. Chỉ là hôm nay trông họ khác trước rất nhiều, vừa khách khí vừa dè dặt với cô. Nhất là theo đúng lời Nhiêu Tôn nói, họ ăn mặc quá chỉnh tề, khiến cô vô cùng bối rối.
Trước kia cô chưa từng gặp Nhiêu Cẩn Vũ, chỉ từng nghe tới tên chú ấy và từng nhìn ảnh trên khắp các tạp chí và báo tài chính. Tính cách của ông ấy và Nhiêu Cẩn Hoài không giống nhau. Nhiêu Cẩn Hoài cả đời theo nghiệp chính trị, làm việc nghiêm khắc, chừng mực, từng hành vi cử chỉ đều có thứ tự trước sau và tuân thủ lễ tiết. Còn Nhiêu Cẩn Vũ trông không hề giống một người sống quy củ, làm việc có lẽ cũng tùy hứng, trò chuyện vui vẻ, ăn nói đĩnh đạc, nhưng trong ánh mắt vẫn tồn tại sự nhạy bén của một doanh nhân.
Về tuổi tác, ông ấy kém Nhiêu Cẩn Hoài một khoảng cách nhất định, nghe nói là hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn ở khoảng cách gần thế này trông ông ấy khá trẻ, cũng rất điển trai.
Nguyễn Kỳ trở thành đối tượng trọng điểm của cả bàn ăn. Chuyện liên quan đến cô, trước đó Nhiêu Cẩn Hoài và Kiều Trân ít nhiều cũng hiểu một chút. Lúc đó vì thái độ của Nhiêu Tôn không rõ ràng nên hai người họ cũng chẳng thể bóng gió nói vào bên cạnh. Hôm nay quan hệ đã khác, một vài chuyện về Nguyễn Kỳ cũng không cần giấu giấu giếm giếm.
Kiều Trân nói chuyện cực kỳ khéo léo, hơn nữa còn không khiến người ta bị áp lực tâm lý. Nguyễn Kỳ không hề né tránh khi bị hỏi tới Thai Quốc Cường, tuy rằng lúc đó Nhiêu Tôn hơi lo lắng, nhưng thấy cô bình tĩnh trả lời, sự lo lắng ấy trong anh cũng dần tan biến.
Nhiêu Cẩn Hoài và Kiều Trân vẫn giữ sự kính trọng với Thai Quốc Cường, dù sao ông ta cũng từng là một ông trùm trên thương trường, hô mưa gọi gió, ngay cả Nhiêu Cẩn Vũ cũng nói: "Ông Thai là một người tài giỏi."
Nói chuyện rất nhiều, đa phần là việc lựa chọn nghề nghiệp của Nguyễn Kỳ. Nhiêu Tôn có ý muốn mời cô vào Hoa Lực, ngay cả Nhiêu Cẩn Hoài và Nhiêu Cẩn Vũ cũng đồng ý nhưng Nguyễn Kỳ khéo léo chối từ, cô vẫn thích làm việc tự do, độc lập hơn.
Kiều Trân nghe xong buông một tiếng thở dài nặng nề: "Hạ Hạ cũng tính khí như con."
Nhiêu Cẩn Vũ ho khẽ mấy tiếng.
Kiều Trân lập tức phản ứng lại, giải thích với Nguyễn Kỳ: "Con đừng hiểu lầm, Hạ Hạ giống như con gái của cô chú vậy."
Nhiêu Cẩn Hoài cũng dịu giọng giải thích thêm, bảo cô đừng suy nghĩ lung tung. Nguyễn Kỳ đâu phải người hẹp hòi như vậy, thấy thế cũng dở khóc dở cười, vội nói: Bây giờ cô và Hạ Hạ đã là bạn bè rất tốt rồi.
Nhiêu Tôn thì uể oải chêm vào một câu: "Hạ Hạ đã đăng ký kết hôn với Lục Đông Thâm rồi."
Một câu nói khiến Nhiêu Cẩn Hoài và mọi người bất ngờ nhưng không sửng sốt. Cuối cùng, Nhiêu Cẩn Hoài nói: "Cũng nên kết hôn rồi, nhưng kết hôn lúc này quả thật thiệt thòi cho Hạ Hạ."
"Có tình uống nước lọc cũng thấy ấm áp, Hạ Hạ làm việc đều suy nghĩ rõ ràng thấu đáo. Con bé cũng trưởng thành rồi, biết chịu trách nhiệm với những quyết định của bản thân." Nhiêu Cẩn Vũ nói câu này, lẳng lặng đánh mắt nhìn Nhiêu Cẩn Hoài.
Sau khi nhận được ánh mắt ấy, Nhiêu Cẩn Hoài lại lặng lẽ nhìn sang Kiều Trân. Vợ chồng gần cả cuộc đời rồi, sao Kiều Trân không hiểu hàm ý trong ánh mắt của ông? Ngẫm nghĩ một lúc, cũng không nghĩ ra được từ bóng gió nào thích hợp, bà bèn hỏi thẳng: "Hai đứa định khi nào làm đám cưới!"
"Khụ..." Nguyễn Kỳ chưa nuốt hết hớp canh, cứ thế bị sặc, ho dữ dội.
Kết quả chính là sau khi ra khỏi nhà họ Nhiêu, Nhiêu Tôn lại đưa Nguyễn Kỳ đi ăn đêm vì lúc ngồi ở nhà cô chẳng ăn uống gì mấy.
"Cũng có nghĩa là, sau này hôn lễ của họ mới được tổ chức bù?" Nguyễn Kỳ hỏi chuyện đám cưới của Tưởng Ly và Lục Đông Thâm.
Nhiêu Tôn gật đầu: "Tần Tô gặp chuyện, lúc này nhà họ Lục quả thực không thích hợp tổ chức đám cưới." Nói rồi, anh gắp một con tôm xào chua ngọt bỏ vào bát cô.
Nguyễn Kỳ thổn thức vô cùng, cô từng nghe qua tên tuổi của Tần Tô, gặp phải chuyện bất trắc này quả thực khiến người ta không ngờ, nhưng mà...
Cô ngước mắt lên nhìn Nhiêu Tôn: "Chắc anh không chỉ vừa mới biết Tần Tô gặp chuyện đâu phải không?"
Nhiêu Tôn không giấu gì cô: "Lục Đông Thâm và chúng ta chia làm hai ngả, từ lúc họ dự định tới Cống Tốt, anh đã biết rồi."
Nguyễn Kỳ khẽ gật đầu. Đối với tình hình của Lục Môn, Nhiêu Tôn vẫn luôn cử người theo dõi sát sao. Cô thở dài rồi nói: "Đáng lẽ lúc ấy chúng ta nên ở lại giúp đỡ."
Nhiêu Tôn bật cười, lắc đầu: "Đây là chuyện gia đình của Lục Đông Thâm. Kỳ Kỳ, chưa nói đến chuyện anh và anh ta là đối thủ cạnh tranh, cho dù là bạn bè thân thiết nhất, nếu anh ta không muốn công khai chuyện gia đình, anh cũng không có tư cách nhúng tay vào."
Nguyễn Kỳ hiểu, điều này hoàn toàn đúng.
Cô đổi chủ đề, chuyển sang chuyện Tưởng Ly kết hôn: "Chắc chuyện họ kết hôn không phải anh điều tra ra đâu nhỉ, ai thông báo với anh vậy? Tưởng Ly sao?"
Nhiêu Tôn nhìn cô có phần hứng thú.
Ánh đèn êm dịu của nhà hàng hắt xuống đôi mắt hẹp dài của anh, trông vừa xấu xa vừa gian manh, khiến Nguyễn Kỳ có phần xấu hổ. Cô giải thích một câu: "Ý của em là, với tư cách bạn bè, Tưởng Ly chẳng nói gì với em, thật tình."
"Tưởng Ly cũng đâu nói với anh." Nhiêu Tôn nói.
Nguyễn Kỳ sững người.
Nhiêu Tôn phá lên cười sằng sặc vì điệu bộ cố tình giấu giếm tâm trạng ghen tỵ của cô. Cũng may trong nhà hàng không có ai. Nguyễn Kỳ đọc được sự trêu chọc trong mắt anh, vớ lấy khăn ăn cuộn chặt lại đáp về phía anh: "Anh cố tình phải không?"
Miếng khăn ăn được Nhiêu Tôn đỡ lấy. Anh trải phẳng ra, cố nhịn cười, cũng không trêu cô nữa: "Lục Đông Thâm báo cho anh đấy."
"Hả?"
"Sửng sốt không." Nhiêu Tôn cười khẽ: "Đừng tưởng anh ta được phong làm Chiến thần, lúc ấu trĩ lên thì như ai cả thôi."
Nhận được tin nhắn wechat của Lục Đông Thâm quả thật khiến anh bất ngờ. Một là anh cảm thấy quan hệ giữa họ chưa tốt tới mức có thể trò chuyện bằng wechat, hai là Lục Đông Thâm cũng dùng wechat?
Kết quả, không những người ta dùng mà còn dùng rất thành thạo, không nói nhiều lời, gửi cho anh một loạt chín bức ảnh, bức nào cũng liên quan đến chuyện đăng ký kết hôn. Nào là giấy tờ cần chuẩn bị, ID đăng ký, ảnh họ nắm tay nhau, thậm chí còn có ảnh chụp cửa lớn của tòa Thị chính...
Chín bức ảnh, ngoài bức hai người nắm tay nhau là trông còn có chút nghệ thuật ra, tám bức còn lại nội dung và góc chụp vừa nhìn đã biết của một "trực nam", chắc chắn bức nắm tay là ăn trộm của Tưởng Ly. Lúc đó anh cũng đi xem một lượt vòng tròn bạn bè, quả nhiên Tưởng Ly đăng nó lên tường, ngoài ra còn chụp bóng lưng mặc vest của Lục Đông Thâm với dòng cap: Chồng tôi.
Còn tường nhà Lục Đông Thâm thì sao, thẳng thừng "ăn cắp" bức ảnh nắm tay của Tưởng Ly với dòng cap: Vợ tôi.
Tóm lại, Lục Đông Thâm dùng chín bức ảnh này để trực tiếp nói với anh một câu: Tưởng Ly đã là của tôi rồi.
Có ấu trĩ không? Tưởng anh không biết lướt vòng tròn bạn bè chắc? Tưởng anh mù chắc?
Nhiêu Tôn cảm thấy trong chuyện tình cảm, Lục Đông Thâm ấu trĩ hơn anh!
Nguyễn Kỳ mím môi cười khẽ, không nói gì cả, nhưng trong lòng cảm thấy Lục Đông Thâm làm vậy cũng rất đáng yêu. Cô giơ tay chống cằm hỏi Nhiêu Tôn: "Vậy anh có thấy chua chát trong lòng không?"
Nhiêu Tôn cũng chống tay lên má, không đáp mà lại nói: "Anh sắp phải bay sang Mỹ rồi."
"Anh định làm gì?" Nguyễn Kỳ phản xạ theo bản năng.
Nhiêu Tôn nhìn cô cười nửa đùa nửa thật, nhìn thấy hết sự cảnh giác của cô, từ tốn bổ sung thêm một câu: "Coi như anh nợ Lục Đông Thâm một ân tình, lúc này bù đắp là vừa hợp."
Nỗi bất an trong lòng Nguyễn Kỳ tự động biến mất.
"Sợ anh đi cướp cô dâu à?" Nhiêu Tôn bất thình lình nói.
Nguyễn Kỳ đỏ mặt, cứng miệng: "Người ta đã là vợ chồng rồi, anh còn đòi cướp, cướp nổi không?"
"Cướp không nổi." Nhiêu Tôn cố tình nói, thấy mặt cô biến sắc, anh gắng nhịn cười bổ sung thêm: "Cũng không muốn cướp."
Nguyễn Kỳ bĩu môi.
"Em cùng anh sang Mỹ đi." Nhiêu Tôn nói.
"Em không đi."
Nhiêu Tôn buông tay, dựa người vào lưng ghế, từ tốn nói tiếp: "Em là bạn gái của anh, em không đi theo anh, người khác sẽ thật sự nghĩ là anh đi cướp cô dâu đấy."
Nguyễn Kỳ không nhịn được cười, ngoài miệng tuy hờn trách anh ăn nói linh tinh nhưng trong lòng thì ngọt ngào vô cùng.
"Này, chúng ta nghiêm túc chút đi, nói vào chuyện chính." Nhiêu Tôn đổ người về phía trước, nắm lấy một bàn tay cô.
Nguyễn Kỳ thấy anh không cười nữa cũng nhận ra có thể anh còn chuyện nghiêm túc muốn nói, bèn ngồi ngay ngắn lại, rửa tai lắng nghe.
Nhiêu Tôn nhẹ nhàng nắm tay cô, hắng giọng: "Hay là, em cũng suy nghĩ tới việc làm vợ anh đi?"
Nguyễn Kỳ sững người. Chủ đề khó khăn lắm mới chuyển qua được lúc ở nhà họ Nhiêu giờ lại phải đối mặt. Cô nhất thời căng thẳng nuốt nước bọt, nhìn Nhiêu Tôn chằm chằm, bất giác ho một tiếng.
Để lại di chứng rồi...
~Hết chương 581~
Bình luận facebook