Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 583: Họ không có đường lựa chọn
Đến giờ cơm tối, Dương Viễn thật sự vẫn vác mặt đến.
Lúc đó, Tưởng Ly đang đứng trong bếp làm món ăn cuối cùng. Biết họ sẽ không thể về quá sớm, cô liền chuẩn bị mấy món ăn có công thức phức tạp hơn một chút. Khi ấy, quản gia và đầu bếp gia đình muốn giúp đỡ đều bị cô ngăn cản, cùng lắm chỉ để đầu bếp chuẩn bị nguyên liệu, làm chân sai vặt mà thôi.
Vị đầu bếp này là người trước nay vẫn luôn phục vụ cho Lục Chấn Dương, tới biệt thự bên này cũng chỉ thuần túy là để giúp đỡ, chủ yếu là Lục Chấn Dương lo Tưởng Ly ở mãi trong biệt thự bị đói, ngược lại chẳng buồn lo cho Lục Đông Thâm. Trước kia Lục Đông Thâm gần như ăn ở tại công ty, không về biệt thự mấy, thế nên không cần đến đầu bếp.
Vị đầu bếp này coi như cũng có lai lịch ghê gớm, được ông Lục mời về với mức lương cao, biết bao nhiêu người nhà họ Lục sau khi nếm thử tay nghề của ông ấy đều có suy nghĩ muốn vợt người. Thế nên khi Tưởng Ly bắt ông ấy làm việc vặt giúp cô, quản gia đã toát mồ hôi hột, luôn nhắc nhở Tưởng Ly đừng quá miễn cưỡng, phụ nữ lấy chồng rồi cũng không nhất thiết phải nấu ăn ngon mới là một người vợ đảm.
Kết quả sau vài món ăn, cô khiến vị quản gia đứng bên phải ngỡ ngàng, cũng khiến vị đầu bếp lương cao kia phải liên tục giơ ngón cái lên. Không chỉ đầy đủ sắc, hương, vị, món ăn còn kết hợp được phong cách Trung – Tây và có ý tưởng của riêng mình, cực kỳ sáng tạo, quả thực đã thể hiện được triệt để mặt ngon nhất của nguyên liệu.
Tưởng Ly được quản gia và đầu bếp khen đến mức lâng lâng sung sướng. Cô vốn dĩ là một cô gái thích nghe mấy lời ngọt ngào. Thế nên Lục Đông Thâm vào bếp từ lúc nào cô cũng không phát hiện ra.
Đến tận khi có người nhẹ nhàng ôm eo cô từ phía sau, cô quay đầu lại nhìn mới bất ngờ: “Ông xã, về rồi sao!”
Quản gia và đầu bếp ý tứ đi ra.
Tiếng “ông xã “ khiến Lục Đông Thâm sướng rơn trong lòng, nghe xong cũng chưa bao giờ cảm thấy đường hoàng như lúc này: “Làm món gì vậy?” Anh thu chặt cánh tay lại, cúi mặt hỏi khẽ.
Sống lưng Tưởng Ly dựa sát vào lồng ngực rắn chắc của anh. Cô uể oải đáp: “Anh chỉ cần ăn là được rồi, không cần biết món này tên gì. Tóm lại có vài ba món là em đột xuất sáng tạo ra, còn chưa kịp đặt tên.”
Lục Đông Thâm phì cười vì cô: “Được.”
Nghe vậy, Tưởng Ly nghiêng đầu liếc anh: “Thật sự là em nấu gì anh sẽ ăn cái đó sao? Không sợ em hại anh?”
“Em hại anh đâu phải một, hai lần đâu, anh quen từ lâu rồi.”
Tưởng Ly bĩu môi.
Lục Đông Thâm lại thu chặt vòng ôm sát vào cánh tay cô, vùi gương mặt tuấn tú xuống hõm cổ của cô, hít một hơi thật sau rồi lẩm bẩm: “Có bà xã thích thật.”
Đã từng có thời gian, định nghĩa của anh về hạnh phúc rất mơ hồ. Có người nói anh được sinh ra trong Lục Môn đã là hạnh phúc, có người lại nghĩ anh thành đạt trong sự nghiệp là hạnh phúc, có người nói anh luôn nắm chắc phần thắng là hạnh phúc, lại có người nói anh hô mưa gọi gió là hạnh phúc.
Nhưng tất cả những điều này trong mắt anh đều không thể coi là hạnh phúc. Anh không thể lựa chọn xuất thân của mình, những khổ sở bên trong cũng chỉ có mình anh biết. Còn về sự nghiệp của anh, việc anh luôn nắm chắc phần thắng… tất cả những điều này chỉ là những gì anh phải hy sinh trên con đường phấn đấu. Là hạnh phúc ư? Hoàn toàn không phải.
Cho đến khi gặp được Tưởng Ly, cô đã trở thành tia sáng có thể chạm tới hạnh phúc trong lòng anh.
Anh nhớ nhung cô, tương tư cô, mất hồn mất vía vì cô, thậm chí còn nảy sinh sự ham luyến với cô. Tất cả những cảm xúc này đều là biểu hiện cho việc anh muốn có được hạnh phúc.
Có lẽ khoảnh khắc được nếm món ăn cô đích thân làm, anh đã có ý định sẽ cưới cô làm vợ. Hoặc có thể ý nghĩ này còn xuất hiện sớm hơn nữa, nhưng khoảnh khắc đó, anh cảm nhận được mãnh liệt nhất.
Anh muốn mỗi ngày bận rộn trở về nhà, có bóng một cô gái được bao trùm trong ánh hoàng hôn. Trong nhà có mùi hương của cô, dưới bếp có bữa tối cô nấu cho anh.
Bóng cô gái đó chính là Tưởng Ly.
Lục Đông Thâm cũng từng nghĩ, liệu bóng hình đó có thể thay thế bằng một người con gái khác hay không? Nhưng từ tận đáy lòng có một giọng nói rất kiên định nói với anh rằng: Không được, chỉ có thể là Tưởng Ly, bất kỳ cô gái nào khác trên đời cũng không được, trừ Tưởng Ly ra.
Tối nay, anh đã thực sự nắm giữ được hạnh phúc. Những gì cô mang tới khiến anh thấy ấm lòng và cảm động. Cô gái của anh, vợ của anh vào lúc anh khó khăn nhất vẫn luôn sát cánh bên anh, chưa từng rời xa. Anh chỉ hận không thể dành tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian cho cô, nói với cô: Bé con, đây chính là cách anh yêu em.
Nghe Lục Đông Thâm nói vậy, lòng Tưởng Ly như được rót mật. Cô vừa quay người định ôm anh và nói câu: Có ông xã cũng thật tốt, thì nhìn thấy Dương Viễn uể oải dựa vào cửa bếp, nhìn họ như đang xem kịch vậy.
Tâm trạng vui vẻ của Tưởng Ly bị phá hỏng, nát vụn như từng mảnh vỡ thủy tinh, chỉ hận không thể găm lên người Dương Viễn. Cô đẩy Lục Đông Thâm ra, nhướng mày cố tình tỏ thái độ ghét bỏ: “Đi rửa tay thay quần áo, lưng em bị cái kẹp cà vạt của anh cứa đau đấy.”
Quay đầu lại, Lục Đông Thâm hiểu ra mọi chuyện.
Anh quay lại, hạ thấp giọng, cười khẽ bên tai cô: “Còn chỗ nào bị cọ đau không?”
Tưởng Ly ban đầu ngây người, sau đó hiểu ra thì đẩy anh một cái, mặt đỏ bừng.
Sự thật chứng minh, kẻ rảnh tay chắc chắn là người ăn nhiều.
Dương Viễn.
Lục Đông Thâm chí ít còn giúp cô bưng bê đồ ăn, Dương Viễn thì như ông chủ vậy, bày ra điệu bộ ai tới nhà cũng là khách, ngồi phịch xuống bàn ăn là không nhúc nhích nữa.
“Mông dính vào ghế rồi phải không?” Tưởng Ly múc một bát canh rồi đặt mạnh xuống trước mặt anh ấy: “Anh lười chết luôn đi!”
Dương Viễn bảo vệ bát canh, chỉ sợ có chút nào sánh ra ngoài. Anh ấy đã từng được thử tài nấu nướng của Tưởng Ly nhưng cũng chỉ là một góc phiến diện, “thật sự bác đại tinh thâm” là câu được Lục Đông Thâm hình dung ra.
“Đã là vợ người ta rồi, nên học cách hiền thục, dịu dàng một chút. Em có thân phận gì? Dâu trưởng Lục Môn.” Anh ấy “ôn tồn khuyên nhủ”: “Có bao nhiêu con mắt nhìn vào, phải học cách cười không hở răng…”
Những lời còn lại đều được nuốt xuống khi anh ấy nhìn thấy Tưởng Ly đặt con dao cắt bít tết sang một bên. Tưởng Ly nhướng mày nhìn anh ấy, cười nửa đùa nửa thật: “Em không hiền thục, dịu dàng sao?”
“Cực kỳ dịu dàng, hiền thục, cực kỳ phóng khoáng rộng rãi.” Dương Viễn lẳng lặng xoay chuyển lập trường, hình dung về những đức tính tốt đẹp của cô một cách quả quyết: “Nếu không sao có thể làm ra một bàn thức ăn đầy đủ sắc, hương, vị như thế này chứ?”
Anh ấy vội vàng uống một hớp canh rồi đập bàn: “Ngon lắm! Ngon đến mất hết hồn vía rồi!”
Tưởng Ly nhướng mày, kiểu hình dung gì không biết.
Sau bữa tối, Lục Đông Thâm và Dương Viễn đi vào phòng làm việc, Tưởng Ly chuẩn bị một chút trà nước tráng miệng bê vào. Hai người họ đang bàn chuyện công việc và theo dõi tình hình thị trường cổ phiếu hiện tại, không hề vì cô bước vào mà dừng thảo luận.
Sau khi đặt trà xuống, Tưởng Ly nghe thấy Dương Viễn nói với Lục Đông Thâm: “Có những việc chỉ mang mỗi thân phận con trưởng Lục Môn ra sẽ chẳng thể đủ, phải xem làm sao để giành giật đám cổ đông đó.”
“Không cần giành giật.” Lục Đông Thâm thản nhiên đáp, tiến lên cầm một miếng bánh, đón lấy tách trà ngủ ngon của Tưởng Ly và nói: “Họ không có đường lựa chọn.”
Tưởng Ly ngước mắt nhìn anh. Lục Đông Thâm cắn một miếng bánh, có mùi thơm của đậu xanh và hương hoa: “Ngon lắm.” Anh nhìn cô cười dịu dàng, không hề giống một người ban nãy còn đang bàn bạc quyền sinh sát.
Dương Viễn thèm thuồng, ghé tới cũng xin một miếng bánh, cắn miếng nào là khen ngon miếng đó. Lục Đông Thâm và Tưởng Ly đều nhìn anh ấy bằng ánh mắt quái đản, không khác gì nhìn một con ma đói.
“Chị dâu, rót tách trà đi.” Anh ấy nói bằng giọng lúng búng.
“Chị dâu?” Tưởng Ly không quen xưng hô này lắm, nhưng vẫn rót cho anh ấy một tách trà, lúc đưa quan sát anh ấy một lượt: “Nhìn kiểu gì cũng không nhận ra anh nhỏ tuổi hơn Đông Thâm nhà em đấy.”
“Nhỏ những một tháng luôn.” Dương Viễn đối với vấn đề trẻ trung này so đo rất kỹ: “Gọi em một tiếng chị dâu không hề quá đáng.”
Tưởng Ly bĩu môi, việc này thì có gì để khoe khoang.
“Ngon thật, ngon lắm luôn.” Dương Viễn liên tục khen ngợi: “Này, Lục Đông Thâm, với phương pháp tẩm bổ của ‘chị dâu’, chẳng bao lâu sau cậu sẽ phát tướng đấy.”
Nói rồi, anh ấy vươn tay định với đĩa bánh thứ hai, bị Tưởng Ly lẳng lặng ngăn cản: “Có anh ở đây, Đông Thâm nhà em chắc chắn sẽ là người thon thả nhất, anh ấy giành với anh được sao? Vừa vừa phai phải thôi, cả thành quả lao động chiều nay của em vào bụng anh hết rồi!”
Dương Viễn được nước lấn tới: “Chị dâu, canh buổi tối gói lại cho anh mang về. Anh cô đơn lẻ loi, em coi như thương hại anh đi.”
Tưởng Ly nổi hết da gà khắp người, nói với Lục Đông Thâm: “Lần sau đừng đưa anh ấy về nhà ăn cơm nhé. Đã ăn chùa uống chùa còn đòi phần mang về, ai cung cấp nổi tên ham ăn này.”
Dương Viễn mơ hồ xuất hiện một dự cảm chẳng lành, đột nhiên quay sang nhìn Lục Đông Thâm.
Quả nhiên, Lục Đông Thâm cười dịu dàng: “Tuân lệnh.”
~Hết chương 583~
Lúc đó, Tưởng Ly đang đứng trong bếp làm món ăn cuối cùng. Biết họ sẽ không thể về quá sớm, cô liền chuẩn bị mấy món ăn có công thức phức tạp hơn một chút. Khi ấy, quản gia và đầu bếp gia đình muốn giúp đỡ đều bị cô ngăn cản, cùng lắm chỉ để đầu bếp chuẩn bị nguyên liệu, làm chân sai vặt mà thôi.
Vị đầu bếp này là người trước nay vẫn luôn phục vụ cho Lục Chấn Dương, tới biệt thự bên này cũng chỉ thuần túy là để giúp đỡ, chủ yếu là Lục Chấn Dương lo Tưởng Ly ở mãi trong biệt thự bị đói, ngược lại chẳng buồn lo cho Lục Đông Thâm. Trước kia Lục Đông Thâm gần như ăn ở tại công ty, không về biệt thự mấy, thế nên không cần đến đầu bếp.
Vị đầu bếp này coi như cũng có lai lịch ghê gớm, được ông Lục mời về với mức lương cao, biết bao nhiêu người nhà họ Lục sau khi nếm thử tay nghề của ông ấy đều có suy nghĩ muốn vợt người. Thế nên khi Tưởng Ly bắt ông ấy làm việc vặt giúp cô, quản gia đã toát mồ hôi hột, luôn nhắc nhở Tưởng Ly đừng quá miễn cưỡng, phụ nữ lấy chồng rồi cũng không nhất thiết phải nấu ăn ngon mới là một người vợ đảm.
Kết quả sau vài món ăn, cô khiến vị quản gia đứng bên phải ngỡ ngàng, cũng khiến vị đầu bếp lương cao kia phải liên tục giơ ngón cái lên. Không chỉ đầy đủ sắc, hương, vị, món ăn còn kết hợp được phong cách Trung – Tây và có ý tưởng của riêng mình, cực kỳ sáng tạo, quả thực đã thể hiện được triệt để mặt ngon nhất của nguyên liệu.
Tưởng Ly được quản gia và đầu bếp khen đến mức lâng lâng sung sướng. Cô vốn dĩ là một cô gái thích nghe mấy lời ngọt ngào. Thế nên Lục Đông Thâm vào bếp từ lúc nào cô cũng không phát hiện ra.
Đến tận khi có người nhẹ nhàng ôm eo cô từ phía sau, cô quay đầu lại nhìn mới bất ngờ: “Ông xã, về rồi sao!”
Quản gia và đầu bếp ý tứ đi ra.
Tiếng “ông xã “ khiến Lục Đông Thâm sướng rơn trong lòng, nghe xong cũng chưa bao giờ cảm thấy đường hoàng như lúc này: “Làm món gì vậy?” Anh thu chặt cánh tay lại, cúi mặt hỏi khẽ.
Sống lưng Tưởng Ly dựa sát vào lồng ngực rắn chắc của anh. Cô uể oải đáp: “Anh chỉ cần ăn là được rồi, không cần biết món này tên gì. Tóm lại có vài ba món là em đột xuất sáng tạo ra, còn chưa kịp đặt tên.”
Lục Đông Thâm phì cười vì cô: “Được.”
Nghe vậy, Tưởng Ly nghiêng đầu liếc anh: “Thật sự là em nấu gì anh sẽ ăn cái đó sao? Không sợ em hại anh?”
“Em hại anh đâu phải một, hai lần đâu, anh quen từ lâu rồi.”
Tưởng Ly bĩu môi.
Lục Đông Thâm lại thu chặt vòng ôm sát vào cánh tay cô, vùi gương mặt tuấn tú xuống hõm cổ của cô, hít một hơi thật sau rồi lẩm bẩm: “Có bà xã thích thật.”
Đã từng có thời gian, định nghĩa của anh về hạnh phúc rất mơ hồ. Có người nói anh được sinh ra trong Lục Môn đã là hạnh phúc, có người lại nghĩ anh thành đạt trong sự nghiệp là hạnh phúc, có người nói anh luôn nắm chắc phần thắng là hạnh phúc, lại có người nói anh hô mưa gọi gió là hạnh phúc.
Nhưng tất cả những điều này trong mắt anh đều không thể coi là hạnh phúc. Anh không thể lựa chọn xuất thân của mình, những khổ sở bên trong cũng chỉ có mình anh biết. Còn về sự nghiệp của anh, việc anh luôn nắm chắc phần thắng… tất cả những điều này chỉ là những gì anh phải hy sinh trên con đường phấn đấu. Là hạnh phúc ư? Hoàn toàn không phải.
Cho đến khi gặp được Tưởng Ly, cô đã trở thành tia sáng có thể chạm tới hạnh phúc trong lòng anh.
Anh nhớ nhung cô, tương tư cô, mất hồn mất vía vì cô, thậm chí còn nảy sinh sự ham luyến với cô. Tất cả những cảm xúc này đều là biểu hiện cho việc anh muốn có được hạnh phúc.
Có lẽ khoảnh khắc được nếm món ăn cô đích thân làm, anh đã có ý định sẽ cưới cô làm vợ. Hoặc có thể ý nghĩ này còn xuất hiện sớm hơn nữa, nhưng khoảnh khắc đó, anh cảm nhận được mãnh liệt nhất.
Anh muốn mỗi ngày bận rộn trở về nhà, có bóng một cô gái được bao trùm trong ánh hoàng hôn. Trong nhà có mùi hương của cô, dưới bếp có bữa tối cô nấu cho anh.
Bóng cô gái đó chính là Tưởng Ly.
Lục Đông Thâm cũng từng nghĩ, liệu bóng hình đó có thể thay thế bằng một người con gái khác hay không? Nhưng từ tận đáy lòng có một giọng nói rất kiên định nói với anh rằng: Không được, chỉ có thể là Tưởng Ly, bất kỳ cô gái nào khác trên đời cũng không được, trừ Tưởng Ly ra.
Tối nay, anh đã thực sự nắm giữ được hạnh phúc. Những gì cô mang tới khiến anh thấy ấm lòng và cảm động. Cô gái của anh, vợ của anh vào lúc anh khó khăn nhất vẫn luôn sát cánh bên anh, chưa từng rời xa. Anh chỉ hận không thể dành tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian cho cô, nói với cô: Bé con, đây chính là cách anh yêu em.
Nghe Lục Đông Thâm nói vậy, lòng Tưởng Ly như được rót mật. Cô vừa quay người định ôm anh và nói câu: Có ông xã cũng thật tốt, thì nhìn thấy Dương Viễn uể oải dựa vào cửa bếp, nhìn họ như đang xem kịch vậy.
Tâm trạng vui vẻ của Tưởng Ly bị phá hỏng, nát vụn như từng mảnh vỡ thủy tinh, chỉ hận không thể găm lên người Dương Viễn. Cô đẩy Lục Đông Thâm ra, nhướng mày cố tình tỏ thái độ ghét bỏ: “Đi rửa tay thay quần áo, lưng em bị cái kẹp cà vạt của anh cứa đau đấy.”
Quay đầu lại, Lục Đông Thâm hiểu ra mọi chuyện.
Anh quay lại, hạ thấp giọng, cười khẽ bên tai cô: “Còn chỗ nào bị cọ đau không?”
Tưởng Ly ban đầu ngây người, sau đó hiểu ra thì đẩy anh một cái, mặt đỏ bừng.
Sự thật chứng minh, kẻ rảnh tay chắc chắn là người ăn nhiều.
Dương Viễn.
Lục Đông Thâm chí ít còn giúp cô bưng bê đồ ăn, Dương Viễn thì như ông chủ vậy, bày ra điệu bộ ai tới nhà cũng là khách, ngồi phịch xuống bàn ăn là không nhúc nhích nữa.
“Mông dính vào ghế rồi phải không?” Tưởng Ly múc một bát canh rồi đặt mạnh xuống trước mặt anh ấy: “Anh lười chết luôn đi!”
Dương Viễn bảo vệ bát canh, chỉ sợ có chút nào sánh ra ngoài. Anh ấy đã từng được thử tài nấu nướng của Tưởng Ly nhưng cũng chỉ là một góc phiến diện, “thật sự bác đại tinh thâm” là câu được Lục Đông Thâm hình dung ra.
“Đã là vợ người ta rồi, nên học cách hiền thục, dịu dàng một chút. Em có thân phận gì? Dâu trưởng Lục Môn.” Anh ấy “ôn tồn khuyên nhủ”: “Có bao nhiêu con mắt nhìn vào, phải học cách cười không hở răng…”
Những lời còn lại đều được nuốt xuống khi anh ấy nhìn thấy Tưởng Ly đặt con dao cắt bít tết sang một bên. Tưởng Ly nhướng mày nhìn anh ấy, cười nửa đùa nửa thật: “Em không hiền thục, dịu dàng sao?”
“Cực kỳ dịu dàng, hiền thục, cực kỳ phóng khoáng rộng rãi.” Dương Viễn lẳng lặng xoay chuyển lập trường, hình dung về những đức tính tốt đẹp của cô một cách quả quyết: “Nếu không sao có thể làm ra một bàn thức ăn đầy đủ sắc, hương, vị như thế này chứ?”
Anh ấy vội vàng uống một hớp canh rồi đập bàn: “Ngon lắm! Ngon đến mất hết hồn vía rồi!”
Tưởng Ly nhướng mày, kiểu hình dung gì không biết.
Sau bữa tối, Lục Đông Thâm và Dương Viễn đi vào phòng làm việc, Tưởng Ly chuẩn bị một chút trà nước tráng miệng bê vào. Hai người họ đang bàn chuyện công việc và theo dõi tình hình thị trường cổ phiếu hiện tại, không hề vì cô bước vào mà dừng thảo luận.
Sau khi đặt trà xuống, Tưởng Ly nghe thấy Dương Viễn nói với Lục Đông Thâm: “Có những việc chỉ mang mỗi thân phận con trưởng Lục Môn ra sẽ chẳng thể đủ, phải xem làm sao để giành giật đám cổ đông đó.”
“Không cần giành giật.” Lục Đông Thâm thản nhiên đáp, tiến lên cầm một miếng bánh, đón lấy tách trà ngủ ngon của Tưởng Ly và nói: “Họ không có đường lựa chọn.”
Tưởng Ly ngước mắt nhìn anh. Lục Đông Thâm cắn một miếng bánh, có mùi thơm của đậu xanh và hương hoa: “Ngon lắm.” Anh nhìn cô cười dịu dàng, không hề giống một người ban nãy còn đang bàn bạc quyền sinh sát.
Dương Viễn thèm thuồng, ghé tới cũng xin một miếng bánh, cắn miếng nào là khen ngon miếng đó. Lục Đông Thâm và Tưởng Ly đều nhìn anh ấy bằng ánh mắt quái đản, không khác gì nhìn một con ma đói.
“Chị dâu, rót tách trà đi.” Anh ấy nói bằng giọng lúng búng.
“Chị dâu?” Tưởng Ly không quen xưng hô này lắm, nhưng vẫn rót cho anh ấy một tách trà, lúc đưa quan sát anh ấy một lượt: “Nhìn kiểu gì cũng không nhận ra anh nhỏ tuổi hơn Đông Thâm nhà em đấy.”
“Nhỏ những một tháng luôn.” Dương Viễn đối với vấn đề trẻ trung này so đo rất kỹ: “Gọi em một tiếng chị dâu không hề quá đáng.”
Tưởng Ly bĩu môi, việc này thì có gì để khoe khoang.
“Ngon thật, ngon lắm luôn.” Dương Viễn liên tục khen ngợi: “Này, Lục Đông Thâm, với phương pháp tẩm bổ của ‘chị dâu’, chẳng bao lâu sau cậu sẽ phát tướng đấy.”
Nói rồi, anh ấy vươn tay định với đĩa bánh thứ hai, bị Tưởng Ly lẳng lặng ngăn cản: “Có anh ở đây, Đông Thâm nhà em chắc chắn sẽ là người thon thả nhất, anh ấy giành với anh được sao? Vừa vừa phai phải thôi, cả thành quả lao động chiều nay của em vào bụng anh hết rồi!”
Dương Viễn được nước lấn tới: “Chị dâu, canh buổi tối gói lại cho anh mang về. Anh cô đơn lẻ loi, em coi như thương hại anh đi.”
Tưởng Ly nổi hết da gà khắp người, nói với Lục Đông Thâm: “Lần sau đừng đưa anh ấy về nhà ăn cơm nhé. Đã ăn chùa uống chùa còn đòi phần mang về, ai cung cấp nổi tên ham ăn này.”
Dương Viễn mơ hồ xuất hiện một dự cảm chẳng lành, đột nhiên quay sang nhìn Lục Đông Thâm.
Quả nhiên, Lục Đông Thâm cười dịu dàng: “Tuân lệnh.”
~Hết chương 583~
Bình luận facebook