Hạ Lăng nói mấy đứa học sinh cá biệt gọi cô bằng “đại tỷ” là sự thật. Bởi vì đứa cầm đầu nhóm cá biệt đó là em họ cô.
Đứa em họ này nhỏ hơn cô vài tháng, từ nhỏ đã không học hành tử tế. Hạ Lăng lên cấp ba, còn cậu em trai này học trường nghề. Mới có mười sáu tuổi nhưng cậu rất cao, hôm nào cũng đến quán game chơi bời.
Mặc dù trong mắt giáo viên và người nhà, cậu là một người cực kì ương ngạnh, thế nhưng do từ nhỏ đã lớn lên cùng Hạ Lăng, cho nên cậu rất nghe lời cô.
Cũng không biết thế nào mà lời nói đùa của Hạ Lăng lại trở thành sự thật. Một ngày nọ tan học, Hạ Lăng ở lại trường dọn vệ sinh xong mới về nhà. Lúc đi đến cái hẻm nhỏ cạnh trường, cô nhìn thấy Tưởng Diệc Xuyên bị một đám học sinh cá biệt vây quanh.
Hạ Lăng quét mắt nhìn, vốn không định quản chuyện linh tinh, thế nhưng trong đám học sinh đó, cô nhìn thấy thằng em “yêu quý” của mình.
Hạ Lăng cầm cây kem que trong tay, bước đến.
Em trai cô vẫn đang đặt tay lên vai Tưởng Diệc Xuyên, cười đùa cợt nhả đưa tay còn lại ra, có vẻ là đang đòi tiền của cậu.
Mặt Tưởng Diệc Xuyên không để lộ bất cứ cảm xúc nào. Trong mắt Hạ Lăng, đây chính là biểu hiện cho việc bị bắt nạt mà không dám phản kháng.
Ai bắt nạt Tưởng Diệc Xuyên cũng được, dù sao Hạ Lăng vốn không phải một người thích lo chuyện bao đồng, vả lại cô còn lo bị báo thù. Thế nhưng trong đám học sinh cá biệt trước mặt này lại có em họ cô.
Con không ngoan là do cha mẹ!
Hạ Lăng cảm thấy bản thân có trách nghiệm thay chú mình dạy dỗ đứa con trai “hư hỏng” này!
Hạ Lăng tiến đến gần bọn họ.
Thằng em trai vẫn đang chuyên tâm “tống tiền” Tưởng Diệc Xuyên, căn bản không để ý cô đang đến gần. Nhưng đứa bên cạnh thì nhận ra Hạ Lăng, vừa nhìn thấy cô, cậu ta liền bị dọa đến mức cả người không ngừng run rẩy, mở miệng chào:
“Chị Hạ Lăng ạ.”
Hạ Lăng “ừm” một tiếng, một tay cầm kem, tay còn lại chống eo, quát: “Hạ Thiên Thành! Mày làm cái gì đấy!”
Hạ Thiên Thành không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ một mình Hạ Lăng. Bởi thế, khi vừa nghe thấy tiếng cô, toàn thân cậu đã run lẩy bẩy.
Hôm nay, Hạ Thiên Thành trốn học, vốn đã chột dạ, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Lăng, mặt liền biến sắc.
Hạ Thiên Thành: “Chị, chị dọa chớt em rồi!”
Tưởng Diệc Xuyên không ngờ Hạ Lăng sẽ xuất hiện, cậu ngẩng đầu nhìn cô.
Hạ Lăng nhìn thấy ánh mắt cậu, cô chắc mẩm là cậu đang phát tín hiệu, nhờ cô cứu cậu.
Cho nên cô cũng đáp lại cậu bằng ánh mắt “Cậu yên tâm, chị đây bảo kê cậu!”
Hạ Lăng đi đến trước mặt bọn họ, cô thấp hơn Hạ Thiên Thành một cái đầu, Hạ Lăng phải ngẩng đầu lên nhìn cậu, song khí thế không bị yếu đi phần nào.
Hạ Lăng đưa tay ra vỗ vào đầu Hạ Thiên Thành, nói: “Mày được quá nhỉ, đã bảo đi học tử tế rồi, thế mà còn chạy ra đây.”
Hạ Lăng dạy dỗ Hạ Thiên Thành một hồi, giống như một người lớn thực thụ, Hạ Thiên Thành cũng nhẫn nhịn cô, không dám phản kháng, chỉ dám núp sau lưng bạn.
Trong quá trình đó, cây kem trong tay Hạ Lăng bị rơi, cô cũng không để ý, dù sao cũng ăn được một nửa rồi.
Hạ Lăng không chỉ “dạy dỗ” một mình Hạ Thiên Thành, cô còn thuận tiện “dạy dỗ” các những người khác nữa. Cuối cùng, cô đá một cái vào mông Hạ Thiên Thành, bảo cậu phén đi.
Sau khi nhìn Hạ Thiên Thành chạy đi, Hạ Lăng mới quay sang Tưởng Diệc Xuyên, hỏi cậu: “Cậu không sao chứ?”
Tưởng Diệc Xuyên nhìn có vẻ đã bị dọa, cậu đơ ra nửa ngày mới gật gật đầu: “Mình không sao.”
Hạ Lăng nhìn cậu dò xét, xác nhận cậu không sao mới lên tiếng: “Vậy thì tốt, sau này cậu đừng qua lại mấy nơi ít người như này nữa, không phải mình đã nói từ lần trước sao, mấy đứa cá biệt thích nhất là bắt nạt mấy người học giỏi như cậu sao.”
Hạ Lăng lan man nói một lúc, mới phát hiện Tưởng Diệc Xuyên không đáp lại, trong mắt cậu hình như còn mang ý cười.
Hạ Lăng không nhịn được, cô dùng cách thức dạy dỗ Hạ Thiên Thành lúc nãy, vỗ đầu cậu một cái, hận không thể rèn sắt thành thép: “Lại còn cười, cậu nghe có hiểu không hả!”
Tưởng Diệc Xuyên thu lại ý cười, nghiêm túc gật đầu.
Xác nhận không có chuyện gì nữa, Hạ Lăng liền muốn rời đi, nhưng vừa quay người, cánh tay cô bị Tưởng Diệc Xuyên giữ lại.
Hạ Lăng có chút bồn chồn, cô quay đầu, lại nhìn thấy Tưởng Diệc Xuyên đang chỉ cây kem đã tan chảy từ lâu dưới đất: “ân nhân cứu mạng, mình mời cậu ăn kem nhé?”
5
Hạ Lăng không tiếp xúc với Tưởng Diệc Xuyên nhiều lắm.
So với Tưởng Diệc Xuyên, Hạ Lăng càng giống kiểu học sinh tốt chỉ biết “an phận thủ thường”, thường tận dụng giờ ra chơi để thảo luận bài vở với các bạn học sinh giỏi khác trong lớp.
Tưởng Diệc Xuyên thì khác, cậu quan hệ rộng, cũng được rất nhiều người yêu quý.
Giờ giải lao, cậu thường sẽ đứng ngoài hành lang, truyện trò rôm rả với mấy đứa con trai khác.
Đợi đến khi chuông reo rồi, bọn họ mới vào lớp.
Một lần, Tưởng Diệc Xuyên đi qua, vô tình làm rơi quyển vở nháp trên bàn Hạ Lăng.
Hạ Lăng quay đầu nhìn cậu, không nhịn được lẩm bẩm: “Đồ mông to.”
Hạ Lăng nói rất nhỏ, nhưng Tưởng Diệc Xuyên vẫn nghe thấy.
Cậu quay người nhặt giúp Hạ Lăng quyển vở nháp. Lúc đặt lại quyển vở lên bàn, cậu còn cố ý cúi người đáp lại một câu.
“Mông to có thể sinh con trai.”
Hạ Lăng: ……
Vô liêm sỉ!
Thành tích của Tưởng Diệc Xuyên và Hạ Lăng ngang ngang nhau. Môn tự nhiên của cậu rất xuất sắc. Môn xã hội của cô lại khiến người khác nể phục.
Nói gì đi nữa, trở thành một người đạt điểm tối đa môn Văn, thực lực của Hạ Lăng là không thể đùa được.
Có một lần, phần làm văn của Hạ Lăng đạt điểm tối đa, còn được thu âm nữa. Hạ Lăng nhờ đó mà nhận được một khoản tiền thưởng.
Tưởng Diệc Xuyên nhìn thành tích văn của chính mình, không nhịn được chạy đến hỏi Hạ Lăng: “Cậu viết văn kiểu gì mà được điểm tối đa thế?”
Hạ Lăng nhìn cậu, đáp: “Dùng tay viết đấy.”
Tưởng Diệc Xuyên: ....
Câu nói này có sức sỉ nhục cực mạnh, cô dám ngụ ý cậu dùng chân viết đây mà.
Có điều, thành tích môn xã hội của Hạ Lăng tốt thế nào, thế nhưng không phân ban, cho nên luôn đứng sau Tưởng Diệc Xuyên.
Hạ Lăng nhịn lại, đợi đến khi phân ban vậy. Bởi vì cô tính rồi, nếu chỉ tính riêng môn xã hội, thành tích của cô cao hơn Tưởng Diệc Xuyên nhiều.
Lên lớp 11, Hạ Lăng đã luôn nghĩ đến việc phân ban. Có một hôm ra chơi, cô không kìm được mà nghe ngóng từ bạn bên cạnh: “Này, bọn mình khi nào phân ban nhỉ?”
Bạn học đáp: “Còn hơn một tháng nữa, sao cậu gấp thế?”
Hạ Lăng nắm chặt bàn tay: “Bởi vì mình muốn đổi đời=)))”
Hạ Lăng vừa nói xong, Tưởng Diệc Xuyên đi ngang qua, dường như nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, cậu tự nhiên hỏi: “Cậu chọn tự nhiên hay xã hội?”
Hạ Lăng nhất thời đờ ra, chưa đáp lại cậu. Bạn học bên cạnh đã giúp cô trả lời: “Hạ Lăng chắc chắn là sẽ chọn xã hội rồi, thành tích xã hội của cậu ấy tốt vậy mà.”
Tưởng Diệc Xuyên nhìn Hạ Lăng, cô không phủ nhận, liền đoán được đáp án của cô.
Tưởng Diệc Xuyên “ừm” một tiếng, ngừng một chút, lại nhìn Hạ Lăng: “Thật ra học lớp tự nhiên cũng thú vị mà, cậu có thể chọn thử xem.”
Hạ Lăng nghe thấy lời cậu, đang định ngồi xuống thì dừng lại.
Cậu cũng không phải không biết thành tích môn tự nhiên của cô, lại còn khuyên cô chọn tự nhiên, định lấy mạng cô hay gì?
Hạ Lăng hừ một tiếng: “Không cần đâu, mình chọn ban xã hội.”
Cuối cùng, ngày chia lớp mà Hạ Lăng luôn mong chờ cũng đến.
Hạ Lăng chẳng nghĩ ngợi gì, cứ thế đặt bút điền hai chữ “xã hội”.
Lúc nộp xong quay lại, Tưởng Diệc Xuyên đang đứng bên cạnh cô, nhìn cô một cái, cậu hỏi: “Thật sự chọn xã hội?”
Hạ Lăng “ừm” một tiếng: “Ừ, từ nay có thể thoát khỏi mấy môn tự nhiên đáng sợ, tự do bay lượn trong biển lớn kiến thức xã hội rồi.”
Tưởng Diệc Xuyên hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Lớp của bọn họ trở thành lớp trọng điểm xã hội, những người chọn tự nhiên đều sẽ chuyển sang lớp khác, chọn xã hội thì vẫn sẽ ở lại tiếp tục học. Bởi vậy nên trong lớp vẫn có rất nhiều bạn học cũ.
Cuộc sống sau khi phân ban của Hạ Lăng như cô mong muốn, nó thuận lợi hơn rất nhiều.
Kỳ thi toàn trường đầu tiên sau khi chia lớp, Hạ Lăng đứng đầu lớp xã hội, cách người đứng thứ hai hơn bảy mười điểm.
Mà Tưởng Diệc Xuyên, cậu vẫn tiếp tục giữ vị trí số một của lớp tự nhiên.
Lớp xã hội lần này điểm cao hơn lớp tự nhiên, Hạ Lăng nhìn điểm của mình cao hơn Tưởng Diệc Xuyên một chút, cô vô cùng vui sướng.
Cuối cùng cũng thắng Tưởng Diệc Xuyên một lần.
Tuy là thắng Tưởng Diệc Xuyên, nhưng sau khi chia lớp, Hạ Lăng luôn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Chính là cảm thấy thiếu đi cậu, lúc lên lớp, thầy cô sẽ không gọi tên cậu nữa, lúc tan học, người được thầy cô giao cho chấm bài cùng cô cũng đổi thành người khác.
Hạ Lăng cảm thấy không thoải mái.
Vì sao thế nhỉ?
Lúc lên lớp, Hạ Lăng mải mê nghĩ đến vấn đề này, trầm tư thật lâu cũng không hiểu. Giáo viên Toán viết lên bảng đen một đề bài, hỏi ai biết làm.
Hạ Lăng nhìn đề bài trên bảng, cô biết làm, song cô chẳng buồn đứng lên giải bài tập đó.
Tức khắc, Hạ Lăng liền hiểu, cô thiếu đi một đối thủ cạnh tranh, cho nên trong lòng mới luôn không thoải mái.
Đúng thế, nhất định là như vậy.
Cô đối với Tưởng Diệc Xuyên, ngoài cạnh tranh ra không có tình cảm gì hết.
Sau khi chia lớp, thỉnh thoảng Tưởng Diệc Xuyên có đến lớp cô tìm bạn học, nhưng lần nào cũng chỉ đứng ngoài hành lang hoặc đứng cuối lớp.
Hạ Lăng một lòng chuyện bài vở, phạm vi hoạt động lại không giống cậu, cho nên hai người cũng không tiếp xúc gì với nhau.
Bình luận facebook