Kể từ sau tối hôm đưa cô về nhà, Tưởng Diệc Xuyên không có thêm biểu hiện gì nữa.
Tuy là nhờ mấy lời của cậu, Hạ Lăng nghĩ lại rất nhiều chi tiết hồi cấp ba. Nhưng dù sao đó cũng là của cấp ba, đã gần mười năm trôi qua rồi.
Cứ cho là Tưởng Diệc Xuyên hồi cấp ba thực sự từng thích cô, nhưng trải qua nhiều năm như thế, dựa vào ngoại hình của Tưởng Diệc Xuyên, nếu như cậu thích, có khi cũng đổi bạn gái đến ba lần rồi.
Hạ Lăng bên này vẫn quẩn quanh với những suy nghĩ, Tưởng Diệc Xuyên bên kia đã chủ động add wechat cô.
Hạ Lăng đang ăn cơm tại nhà, nhìn thấy thông báo Tưởng Diệc Xuyên gửi lời mời kết bạn hiển thị trên màn hình, cô suýt nữa làm rơi đôi đũa đang cầm trên tay.
Hạ Lăng định nhấn đồng ý, nhưng cô lại cảm thấy bản thân như vậy có phải hơi gấp gáp rồi không, sẽ khiến Tưởng Diệc Xuyên cảm thấy cô đang chờ đợi lời mời kết bạn của cậu.
Cho nên, Hạ Lăng hít thở sâu, đặt điện thoại lên bàn, lặng lẽ ăn xong cơm. Sau đó, cô mới cầm điện thoại đi về phòng.
Hạ Lăng chấp nhận lời mời kết bạn xong, liền nhìn khung trò chuyện đến ngốc luôn.
Bây giờ cô chủ động chào hỏi, hay đợi Tưởng Diệc Xuyên nhỉ?
Hạ Lăng nghĩ một hồi, cảm thấy lúc này vẫn nên hỏi ý kiến quân sư. Cô chụp màn hình khung trò chuyện với Tưởng Diệc Xuyên, gửi cho bạn thân.
Nhưng không biết bạn thân làm gì, mãi lâu không trả lời. Hạ Lăng còn chưa đợi được câu trả lời của cô ấy, Tưởng Diệc Xuyên đã gửi tin nhắn đến.
Cậu ấy không nhắn tin. Cậu ấy gửi tin nhắn thoại
Cậu ấy hỏi: “Đã ăn tối chưa?”
Hạ Lăng nhìn điện thoại, dùng khăn giấy lau dầu mỡ trên miệng, tự nhiên đáp lại: “Chưa ăn.”
Thế là nửa giờ sau, Tưởng Diệc Xuyên lái xe đến tiểu khu nhà Hạ Lăng. Hạ Lăng xách túi vội vã ra khỏi nhà, ngay lúc bố mẹ cô đang ngồi ở phòng khách. Hai người nhìn nhau.
Mẹ Hạ: “Nó ăn mặc đẹp như này là định đi đâu không biết?”
Bố Hạ: “Có khả năng là năm tới chúng ta được bế cháu rồi…”
Hạ Lăng chạy nhanh đến trước cổng của tiểu khu, từ xa nhìn thấy chiếc xe màu đen đỗ bên đường, cô bước chậm lại, từ từ đi về phía đó.
Nhìn thấy Hạ Lăng đi đến, Tưởng Diệc Xuyên xuống xe. Dưới ánh đèn đường ấm áp trong những ngày chớm thu, cậu dựa vào cửa xe, nhìn cô cười trìu mến.
Hạ Lăng đột nhiệt nghĩ lại dáng vẻ Tưởng Diệc Xuyên ôm giỏ táo to đứng ở cổng trường buổi tối đêm Giáng Sinh năm ấy.
Mắt mang theo ý cười, cô hơi cong môi, có chút xấu hổ đỏ mặt.
Tưởng Diệc Xuyên nhìn Hạ Lăng đã đi đến trước mặt mình, liền mở miệng nói: “Mình tưởng là cậu đang ở công ty, không ngờ là đã về nhà rồi.”
Hạ Lăng cho rằng cậu đang nói ý, cô đang ở nhà giờ này, lẽ nào còn chưa ăn cơm. Cô hơi chột dạ, giải thích: “Vừa tan làm về, bố mẹ mình không có nhà. Mình đang tính xong việc thì đi ăn gì đó.”
Tưởng Diệc Xuyên “ừm” một tiếng, đáp: “Chẳng trách mình ở công ty cậu đợi, hóa ra là cậu về nhà hoàn thành nốt công việc.”
Hạ Lăng: …..?!
Mọi chuyện đang đi theo hướng gì thế này ?!
Tưởng Diệc Xuyên nhìn thấy ánh mắt kì lạ của Hạ Lăng, có chút ngại ngùng vò đầu: “Mình hỏi bạn học cấp ba địa chỉ công ty cậu.”
Hạ Lăng làm việc tại công ty văn hóa truyền thông. Trước kia hồi cấp ba cô rất thích xem tạp chí của phòng làm việc này. Bây giờ đã trở thành công ty truyền thông hàng đầu cả nước.
Mà bình thường Hạ Lăng hay đăng bài tuyên truyền giúp các tác giả trên vòng bạn bè, thế nên bạn học biết địa chỉ công ty cô cũng không có gì kì lạ.
Nhưng cái kì lạ là, tại sao Tưởng Diệc Xuyên lại đến công ty tìm cô?
Câu hỏi này, tận đến khi Tưởng Diệc Xuyên đưa cô đến quán ăn, mới được cô mở lời.
“Cậu đến công ty tìm mình, có chuyện gì sao?”
Tưởng Diệc Xuyên đang gọi món, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Lăng, dường như đang quan sát biểu tình của cô. Nhưng rất nhanh thôi, cậu dời tầm mắt: “Không có gì, chỉ là muốn tìm cậu thôi.”
Hạ Lăng đơ ra nửa giây, hai tai cô hơi ửng hồng.
Lời này, không phải là đang ám chỉ: “Mình thích cậu nên mới đi tìm cậu, nếu không cậu tưởng mình rảnh rỗi lắm hả?” đấy chứ.
Dù gì cũng là người trưởng thành rồi, mọi người cũng nên khéo léo một chút.
Hạ Lăng đã ăn cơm tối từ trước, cho nên bây giờ cô cũng không ăn nhiều, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Tưởng Diệc Xuyên.
Sau khi ăn cơm xong, hai người đi tản bộ. Hạ Lăng trộm nhìn Tưởng Diệc Xuyên mấy lần, cô không nhịn được, hỏi: “Tại sao sau khi tốt nghiệp xong liền không có tin tức gì của cậu nữa? Trong lớp còn có mấy tin đồn bát quái nói cậu đã mất rồi.”
Tưởng Diệc Xuyên biết thể nào cũng có mấy tin đồn, nhưng cậu không ngờ là sẽ có những tin đồn cực kì vô lí như vậy.
Tưởng Diệc Xuyên dừng bước, một lúc sau cậu đáp: “Mới đầu là vì mình lúc đó đã làm một chuyện rất mất mặt. Sau đó lên năm ba, mình gia nhập tổ thí nghiệm, mình học chuyên ngành vật lí mà, sau khi tốt nghiệp, mình bắt đầu làm việc cho nhà nước, công việc yêu cầu tính bảo mật, thế nên cũng không tiện công khai.”
Hạ Lăng nghe cậu nói thế, cuối cùng cũng hiểu ra.
Dù sao những người ưu tú như cậu, làm việc cho nhà nước cũng là chuyện bình thường.
Nhưng có điều, mới đầu làm một chuyện mất mặt?
Chuyện gì thế nhỉ?
Hạ Lăng không nghĩ ra, liền hỏi: “Cậu làm chuyện gì mất mặt thế? Có phải là sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu viết thư tình cho thầy chủ nhiệm sau đó bị từ chối không?”
Hạ Lăng chỉ thuận miệng đùa cậu, không ngờ cô vừa dứt lời, mặt cậu liền đỏ lên, nét mặt có chút không tự nhiên.
Hạ Lăng nhìn thấy, cả người đều nghi hoặc, cô đưa tay lên che miệng, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Trời ạ, không lẽ cậu thật sự…”
Hạ Lăng nhớ lại thầy chủ nhiệm của Tưởng Diệc Xuyên lúc đó, là một thầy giáo trung niên, dáng người hơi mập mạp, nhìn khá hoà nhã, dễ gần. Nhưng nếu như nghĩ theo phương diện đó thì có chút kì quái.
Tưởng Diệc Xuyên dừng bước, Hạ Lăng vẫn bước thêm một bước nữa, tiến đến trước mặt cậu: “Không nghĩ đến nha, Tưởng học bá, hóa ra gu của cậu …”
Tưởng Diệc Xuyên vốn vẫn còn hơi ngượng ngùng, nhìn thấy Hạ Lăng nghĩ linh tinh, cậu đưa tay gõ nhẹ lên trán cô một cái: “Cậu nghĩ linh tinh cái gì thế!”
Hạ Lăng đứng thẳng lên, nét mặt hơi căng thẳng: “Vậy rốt cuộc là gì? Cậu không nói, mình đương nhiên nghĩ linh tinh.”
Tưởng Diệc Xuyên nhìn Hạ Lăng: “Cậu thật sự không biết?”
Hạ Lăng nhướng mày: “Mình cần phải biết à?”
Tưởng Diệc Xuyên nhìn bộ dạng mù mịt của Hạ Lăng, liền thẳng thắn nói: “Sau ngày tốt nghiệp, mình đưa cho cậu quyển sách vật lí, bên trong quyển sách đó kẹp thư tình mình viết cho cậu….”
Hạ Lăng: ……
Hạ Lăng ngây ra hồi lâu, cô cẩn thận nghĩ lại, quả thật có chuyện đó. Ngày tốt nghiệp, cô vừa ra khỏi địa điểm thi, Tưởng Diệc Xuyên liền chạy ra, mặt ửng đỏ, có chút không tự nhiên đưa cho cô quyển sách vật lí lớp 12, còn đặc biệt dặn dò cô: “Cậu về nhà hẵng xem.”
Lúc đó Hạ Lăng cực kì nghi hoặc, đã tốt nghiệp rồi, cậu còn đưa sách vật lí cho cô làm gì?
Hạ Lăng chưa kịp hiểu gì đã bị bạn học kéo đi. Mạch suy nghĩ của cô cũng bị đứt quãng.
Về đến nhà, cô nhìn thấy Hạ Thiên Thành đang thu dọn sách vở mang đi bán. Cậu nhìn thấy quyển sách vở lí trong tay cô, bèn trực tiếp giằng lấy: “Chị học lớp xã hội, cầm sách vật lí làm gì. Chị đưa cho em, bán xong em mời chị ăn kem.”
Sách bị Hạ Thiên Thành lấy mất, Hạ Lăng cũng không nhìn thấy lá thư kẹp trong đó. Bởi vậy cô không biết ngày hôm đó, Tưởng Diệc Xuyên đứng đợi cô ở trạm xe buýt trước cổng trường đến tận nửa đêm.
Đó là lần đầu tiên Tưởng Diệc Xuyên tỏ tình, lại còn bị từ chối một cách vô tình như thế, cả một kì nghỉ hè cậu cứ buồn mãi không thôi. Sau khi công bố thành tích, cậu báo danh một trường học khác, cứ thế mỗi người một ngả.
……
Môi Hạ Lăng hơi giật giật, cô rất muốn bay về nhà cho Hạ Thiên Thành một đấm.
Tưởng Diệc Xuyên nói: “Lúc ấy mình lấy hết dũng khí viết thư tình cho cậu, thế mà ngay cả câu trả lời cũng không có. Đó có lẽ là thất bại lớn nhất trong mười tám năm của cuộc đời mình…”
Hạ Lăng bất lực đỡ trán: “Không phải mình không trả lời cậu, mà là mình căn bản không biết đến lá thư đó.”
Hạ Lăng kể lại đầu đuôi sự việc cho cậu một lần, cuối cùng còn thở dài: “Mình thật sự không hiểu, tại sao cậu gửi thư tình lại còn kẹp vào sách vật lí làm gì.”
Tưởng Diệc Xuyên nhìn Hạ Lăng, thành thật đáp: “Thì do mình ngại mà.”
Hạ Lăng: ……
Tưởng Diệc Xuyên ho nhẹ một tiếng, cậu đáp: “Mặc dù đã qua nhiều năm rồi, nhưng mình muốn hỏi một câu, mình có thể hẹn Hạ Thiên Thành ra đánh một trận rửa “hận” không?”
Mặc dù trách cậu ngốc nghếch kẹp thư tình trong sách, song cũng phải trách Hạ Thiên Thành ngứa đòn, nếu không cậu cũng không bỏ lỡ Hạ Lăng nhiều năm như thế.
Hạ Lăng nghĩ xong, đáp: “Thôi bỏ đi, nếu bọn mình ở bên nhau, nó cũng xem như em họ cậu.”
Tưởng Diệc Xuyên nghe cô, cũng không tính toán nữa.
Hạ Lặng đứng trước mặt Tưởng Diệc Xuyên, thấp hơn cậu nửa cái đầu. Hạ Lăng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, lấy hết dũng khí:" Mười tám tuổi, cậu viết thư tình cho mình. Ngày họp lớp hôm trước, cậu vừa đến chưa lâu liền đưa mình về nhà, lại còn hỏi mình có bạn trai chưa. Tưởng Diệc Xuyên, cậu nói thật cho mình biết, có phải cậu vẫn còn thích mình hay không?"
Tưởng Diệc Xuyên gật gật đầu, đáp:" Những chuyện mình làm cũng rõ ràng đấy nhỉ. Mình đã chuẩn bị tốt cả rồi, chuẩn bị để theo đuổi cậu..."
Tưởng Diệc Xuyên còn chưa nói xong, Hạ Lăng liền ngắt lời cậu.
"Theo đuổi gì mà theo đuổi. Cậu trực tiếp hỏi mình có thích cậu không, mình đáp mình thích cậu, sau đó bọn mình bên nhau. Còn theo đuổi gì nữa, mình dễ theo đuổi mà, cậu chỉ cần nói một lời là được."
Tưởng Diệc Xuyên ngây ra một lúc, không nghĩ rằng khi chính mình còn đang nghĩ cách để Hạ Lăng đồng ý, cô đã trực tiếp giải quyết xong mọi chuyện rồi.
Mọi người đều nói, con trai theo đuổi con gái rất vất vả. Nhưng nếu như cô gái ấy cũng thích chàng trai ấy, vậy thì đây lại là chuyện khác.
Năm đó, Tưởng Diệc Xuyên luôn cảm thấy cô gái có thành tích môn Ngữ Văn rất tốt ấy tính cách lại lạnh lùng, an tĩnh luôn có ý đối nghịch với mình, thậm chí cậu còn cảm thấy cô rất ghét cậu.
Cho nên Tưởng Diệc Xuyên để ý đến cô nhiều hơn một chút.
Nhưng càng để ý đến cô, cô lại càng khiến cậu tò mò.
Cô vốn không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, lời văn của cô vừa sinh động vừa sắc bén, lúc lên lớp thỉnh thoảng còn cùng cô giáo dạy Văn đối đáp, những kiến thức khó cũng nhờ cuộc tranh luận thú vị của hai người họ mà trở nên dễ hiểu hơn.
Bạn học trong lớp còn nói, nhìn Hạ Lăng lạnh lùng, an tĩnh vậy thôi, chứ thực ra cô cực kì hài hước.
Tình yêu thầm kín của thiếu nhiên giống như quá trình sinh trưởng của một mầm non, cuối cùng khát khao mãnh liệt thành hình, khiến cậu không thể quên đi nụ cười rạng rỡ của một cô gái từng xuất hiện trong thời thanh xuân đẹp đẽ ấy.
Lúc đầu, lá thư tỏ tình mà cậu lấy hết dũng khí gửi đi bị đánh mất, mười năm của họ dường như bị thời gian trộm mất.
Nhưng thật may, lần nữa gặp lại, tất thảy đều mang dáng vẻ của ban đầu.
Đúng người, xuôi xuôi ngược ngược thế nào rồi sẽ quay lại chỗ cũ.
(Hoàn)
Bình luận facebook