Chương 27. Chi Xuyên (07)
“Sau này mỗi người phụ trách một bàn, từ chọn món đến tính tiền mỗi người phụ trách toàn bộ quá trình, mỗi tháng tiến hành đánh giá số lượng chất lượng phục vị. Tiền lương cố định là 1500, trêm cơ sở này, làm càng nhiều phục vụ càng tốt tiền lương càng cao, không ngừng tăng lên. Đồng thời tiền thưởng 500, mỗi tuần chọn một người.” Hứa Đường giới thiệu sơ lược, hỏi mọi người: “Có chỗ nào không hiểu không?”
Một nhân viên phục vụ hỏi: “Đánh giá số lượng có nghĩa là…mọi người chúng ta muốn tranh giành khách hàng lẫn nhau?”
“Số lượng và chất lượng quan trọng như nhau, ý của ta là khích lệ mọi người tích cực phục vụ. Nếu như giành nhiều hơn, phục vụ không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng đến đánh giá cuối tháng.” Hứa Đường kiên nhẫn giải thích.
Mọi người yên lặng nhìn nhau, người còn lại do dự mở miệng: “Chuyện này…không tốt, chúng ta đều là đồng hương, cạnh tranh với đồng hương, không phải tổn thương tình cảm sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người rối rít phụ hoạ.
“Tôi hiểu ý của mọi người, nhưng mở khách sạn là làm ăn, làm ăn sẽ phải nói đến hiệu suất.”
Tất cả mọi người không nói gì, sau một lúc, Tiểu Tinh thì thầm một tiếng.
Ánh mắt Hứa Đường chuyền sang cô ta: “Tiểu Tinh, cô có ý kiến gì?”
Tiểu Tinh ưỡn ngực nhìn Hứa Đường: “Hứa quản lý, tôi cảm thấy như vậy không tốt. Đây đúng là cách làm của công ty lớn, nhưng cũng thật không có nhân tình. Chúng tôi nguyện ý đi theo Phương tổng từ huyện đến đây, cũng chính vì xem ở đồng hương có thể chiếu cố nhau. Cô muốn đề cao hiệu suất, nhưng hoàn toàn làm mất đoàn kết.” Cô ta khoanh tay, liếc mắt: “Dù sao tôi không thích.”
“Vậy ý cô là, duy trì chế độ như bây giờ?”
Tiểu Tinh không nói lời nào.
Hứa Đường không nhanh không chậm kiên nhẫn giải thích: “Bây giờ chế độ mọi người hoà hợp êm thấm, nhưng hoàn toàn là ăn chung nồi. Mười nhân viên phục vụ, làm nhiều và làm ít đều có tiền lương như nhau, từ từ, ai cìn muốm làm nhiều?”
Tiểu Tinh không thể trả lời, im lặng một lát: “Hứa quản lý đã hỏi ý kiến Phương tổng và Chu tổng rồi sao?”
Phương Cử đang nghe say sưa, chợt nghe Tiểu Tinh nhắc đến mình, lập tức khoát tay, cười nói: “Tôi không có ý kiến, anh Hiểm đã nói khách sạn này giao cho chị dâu toàn quyền xử lý.”
Hứa Đường thấy mọi người vẫn còn nghi ngờ, cười nói: “Nếu không thì thử trước một tháng, nếu cảm thấy không tốt, chúng ta lại thay đổi. Tôi đảm bảo, theo chế độ này, chỉ cần không đến muộn về sớm vô cớ nghỉ làm, tiền lương nhất định sẽ không ít hơn trước kia.”
Mọi người nghe Hứa Đường nói vậy, lúc này mới rối rít gật đầu.
Cuối cùng Hứa Đường thở phào nhẹ nhõm: “Hôm nay thời gian cũng không còn nhiều lắm, chuyện trang phục ngày mai rồi nói.”
Mọi người cùng nhau giải tán, Hứa Đường đóng quyển sổ lại, đến bàn của Chu Hiểm và Phương Cử ngồi xuống, Chu Hiểm rót cho cô chén nước, Hứa Đường uống một hơi, đặt cái ly xuống: “Mệt quá.”
Phương Cử cười nói: “Người tài nhiều vất vả, tôi đã sớm biết giao khách sạn vào tay chị dâu, nhất định không thành vấn đề.”
Hứa Đường lắc đầu một cái, nhẹ nhàng xoa xoa trán: “Sau đó còn phải thay đổi món ăn, đặt tên đồ ăn, thiết kế thực đơn…Còn phải đăng ký trang web mua bán…” Cô càng nói càng như đưa đám, không nhịn được nằm sấp trên bàn.
Chu Hiểm nhìn sóc con vẫn không yên rốt cuộc cũng lộ vẻ mệt mỏi, lấy tay vuốt lưng cô: “Đừng gấp.”
Hứa Đường lắc đầu: “Mở một ngày thì lỗ một ngày, không gấp gáp sẽ phải đóng cửa rồi.”
Phương Cử cười ha ha: “Không sao, bọn tôi thường nổi!”
Hứa Đường nằm một lát, lên tinh thần: “Em đi vệ sinh một chút.”
Hứa Đường ở toilet, đang muốn ra ngoài, chợt nghe giọng nói Tiểu Tinh bên ngoài: “…Còn chưa kết hôn với Chu tổng đã tự xưng bà chủ. Lôi kéo mọi người, nếu không có Chu tổng, cô ta có là gì chứ!”
Người còn lại phụ hoạ: “Đúng đó, là tôi nể mặt Chu tổng và Phương tổng giúp anh tôi rất nhiều mới đến đây, kết quả một con nhóc như cô ta, cậy chính mình đọc sách mấy năm lại dám huơ tay múa chân…Không phải chỉ là một sinh viên đại học thôi sao, lỗ mũi hướng lên trời! Tôi thấy cô ta đã đến liền không có nghỉ ngơi!”
Hai người lại nói một lát, giọng nói dần xa.
Hứa Đường im lặng chốc lát, lúc này mới mở cửa ra ngoài, mở vòi nước rửa tay, xoa xoa, bắt đầu ngẩn người. Một lát sau chợt tỉnh lại, vội vàng đóng vòi lại.
Cô chợt nhớ đến mùa hè năm đó trong quán ăn của cậu Tưởng Mạch Hoa, Chu Hiểm nhận lấy nước lạnh rửa vết máu trên đùi và khe móng tay cô, bàn tay anh thô kệch, nhưng động tác lại mười phần dịu dàng.
Hứa Đường thở dài một hơi, lấy lại tinh thần ra ngoài.
Bên ngoài Chu Hiểm và Phương Cử đang tán gẫu chuyện của Trịnh thúc:”…Phái người đi điều tra mấy ngày, mặt ngoài hội sở của ông ta chỉ cung cấp dịch vụ ăn uống và tắm rửa, thật đúng là không bắt được nhược điểm gì. Nhưng nghe nói bọn họ có phục vụ VIP, là một dạng với làng du lịch ngoại ô, trước khi vào phải chi năm mươi vạn làm thẻ hội viên. Em muốn phái người vào thăm dò một chút, nhưng người của chúng ta, hơn phân nửa Trịnh thúc đều biết, nhất thời không chọn được người thích hợp.”
Chu Hiểm ừ một tiếng: “Trước tiên tiếp tục nhìn chằm chằm, xem có người nào thường tiêu hoang.”
Hứa Đường im lặng nghe, nghe được câu này chợt xem vào nói: “Ngược lại em có một người thích hợp.”
Phương Cử lập tức nhìn cô: “Là ai?”
Hứa Đường im lặng mấy giây: “Hứa Dương.”
“Không được.” Chu Hiểm lập tức phủ quyết.
“Tại sao? Những năm nay Hứa Dương luôn đi học, ngoài mặt không tiếp xúc với các anh, mặc dù bọn họ biết em, nhưng không biết nó.”
Chu Hiểm nhìn cô: “Nó là em trai em.”
Hứa Đường cắn cắn môi: “Nó cũng là con trai của ba em.”
Chu Hiểm đốt một điếu thuốc, hút một hơi, trầm mặc một lúc, vẫn lắc đầu: “Không được, Hứa Dương không biết chuyện của ba em và Trịnh thúc, cũng không cần thiết cho nó biết.”
Hứa Đường hất cằm lên, cố chấp nhìn Chu Hiểm: “Đàn ông nhà họ Hứa bọn em chưa từng có rùa đen rụt đầu, năm đó không nói cho nó vì sợ ảnh hưởng chuyện học tập của nó, bây giờ nó đã trưởng thành…” Hứa Đường cắn cắn môi: “Ba em không thể chết oan như vậy.”
Chu Hiểm đưa tay đè ót cô, nhìn thẳng cô: “Hứa Hải Đường, em nghĩ kỹ đi, em trai em bị liên luỵ vào, sau này em không thể thoát thân nữa.”
Hứa Đường mở to hai mắt nhìn thẳng anh: “Bốn năm trước em đã không có ý định thoát thân.”
Hồi lâu, Chu Hiểm chậm rãi buông tay, cuối cùng thoả hiệp: “Em nói cho nó biết, để nó tự mình lựa chọn,”
Phương Cử nhìn bọn họ giằng co, vẻ mặt phức tạp: “Chị dâu, em nhất định sẽ bảo vệ em trai Hứa an toàn.”
Ba người lại thảo luận một lát, Phương Cử nói: “Cũng đã chờ nhiều năm như vậy, nhất thời cũng không gấp. Trước tiên chị dâu thương lượng với Chu Hiểm, em phụ trách tạo thân phận phú nhị đại cho nó.”
Mắt thấy chuyện của Trịnh thúc lại có ánh sáng, trong lòng Hứa Đường kích động, lại có một nguồn lực vô hạn.
Chu Hiểm và Phương Cử ăn cơm trong tiệm, tiếp tục làm chuyện của công ty vận chuyển. Hứa Đường thì tranh thủ lúc rãnh rỗi, trong giờ ngủ trưa ở phòng vẽ tranh của Trần Khác, tiếp tục ôm bản tập Bách khoa toàn thư thơ Đường dày tranh thủ xem.
Buổi chiều Trần Khác đến đây vẽ tranh chính là thấy cảnh tượng này, Trần Khác để dụng cụ vẽ tranh trước, cười nói: “Học muội khắc khổ như vậy?”
Hứa Đường đứng lên từ ghế: “Học trưởng.”
Trần Khác vừa lấy dụng cụ vẽ tranh ra vừa nhìn cô: “Đi vào phát hiện nhân viên phục vụ cũng đẹp hơn, là kiệt tác của em?”
Hứa Đường cười cười.
“Thật có thể làm nha…Chỉ là bạn trai em cũng vậy, mình hất tay làm ông chủ, để mình em loay hoay muốn sống muốn chết.”
Hứa Đường lắc đầu: “Không phải…”
“Không?” Trần Khác nhanh chóng cười một tiếng: “Mấy ngày này anh đều ở trong tiệm, anh còn không biết? Tiểu Hứa, em phải biết rõ, chớ có đến lúc em giúp việc buôn bán đi vào quỹ đạo, anh ta thình lình thu lại chức quản lý.”
Sắc mặt Hứa Đường trầm xuống, có mấy phần không vui: “Em đã giải thích cho Chu Hiểm, anh ấy không phải là người như thế.”
Trần Khác cười lắc đầu: “Anh chính là người từng trải. Đàn ông một khi thăng chức, tầm mắt rộng hơn, ý định cũng nhỏ lại. Dĩ nhiên anh không nói Chu Hiểm là người như vậy, chính là khuyên em mọi chuyện phải lưu lại đường lui, đừng ngu ngốc hồ đồ móc tim móc phổi cho người khác.”
Hứa Đường không muốn cãi nhau với anh, ôm sách ra ngoài: “Học trưởng bận việc của mình đi, em không quấy rầy nữa.”
Trần Khác nhìn theo bóng lưng cô, cười một tiếng: “Hắc, còn không vui…”
Lúc Trần Khác vẽ tranh trong tiệm, bình thường Hứa Đường đều ba bốn lượt mang trà bánh cho anh. Hôm nay bởi vì Trần Khác khích bác ly gián quan hệ, Hứa Đường không muốn gặp anh, liền bảo một nhân viên phục vụ thay mặt đưa.
Phục vụ kia đi nửa đường, bị Tiểu Tinh bắt gặp, Tiểu Tinh hỏi cô ấy: “Đưa cho hoạ sĩ?”
Nhân viên phục vụ gật đầu, con ngươi Tiểu Tinh xoay vòng, cười nói: “Nếu không tôi đưa giúp cô, tôi đang muốn hỏi hoạ sĩ vài câu.”
Tiểu Tinh bưng đĩa gõ cửa, Trần Khác cũng không quay đầu lại nói: “Vào đi.”
Tiểu Tinh đi vào, để đĩa lên bàn, cười nói: “Hôm nay vẽ mấy bức?”
Trần Khác nghe giọng nói này không phải Hứa Đường mới quay đầu lại, trông thấy Tiểu Tinh cười nhẹ nhàng cũng cười một tiếng: “Chào cô.”
“Hứa quản lý nhờ tôi mang trà bánh vào, anh ăn trước đi?”
Trần Khác đặt bút, xoa xoa tay, đến ngồi cạnh bàn. Anh thấy Tiểu Tinh đứng cạnh bàn, không khỏi chỉ cái ghế bên cạnh: “Cô cũng ngồi đi.”
Tiểu Tinh cười cười, theo lời ngồi xuống: “Nghe nói đại hoạ sĩ anh là bạn đại học của Hứa quản lý?”
Trần Khác cười nói: “Tôi tên là Trần Khác, cô gọi tên tôi cũng được. Hứa Đường là học muội của tôi, sau tôi một khoá.”
Tiểu Tinh vuốt vuốt tóc: “Thật hâm mộ các người có thể học đại học, chúng tôi cũng không có văn hoá, không giống hoạ sĩ Trần đa tài đa nghệ, cũng không giống Hứa quản lý hiểu nhiều đạo lý như vậy.”
Trần Khác cười cười, chợt hỏi: “Cô biết trình độ học vấn của Chu Hiểm không?”
“Chu tổng? Anh ấy à, nghe nói cũng không tốt nghiệp trung học cấp hai. Trước kia Chu tổng là côn đồ, ở chỗ chúng ta cũng có tên tuổi. Sau đó bắt đầu làm ăn, làm được rất lớn.”
Trần Khác sửng sốt một chút: “Vậy làm sao anh ta và Hứa quản lý biết nhau?”
Tiểu Tinh lắc đầu: “Làm sao hai người biết nhau tôi cũng không biết, nghe nói bốn năm trước cô ấy và Chu tổng quen nhau, Chu tổng vì cô ấy mới bắt đầu làm ăn.” Tiểu Tinh bĩu môi: “Hứa Quản lý rất có bản lãnh.”
Trần Khác nghe ra trong lời nói của cô ta có ý khác: “Thế nào, cô cũng yêu Chu tổng?”
Tiểu Tinh liền vội vàng lắc đầu: “Tôi làm sao có thể thích Chu tổng, tôi là…” Cô ta khoát tay: “Ai, không nói, hoạ sĩ Trần, Hứa quản lý ở đại học thế nào? Có phải có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô ấy hay không?”
Trần Khác cười cười: “Đúng vậy, tôi theo đuổi cô ấy bốn năm.”
Chương 28: Chi Xuyên (08)
Editor: Quyền Khuyên
Tiểu Tinh ngạc nhiên, "Hâm mộ Hứa quản lý quá, rất nhiều người thích cô ấy."
"Nhiều người? Còn có ai nữa?"
Tiểu Tinh nhỏ giọng, đến trước mặt Trần Khác, "Trần hoạ sĩ, tôi nói cho anh biết thì anh cũng đừng nói với người khác nhé. Đến Phương phó tổng là anh em của Chu tổng cũng thích Hứa quản lý."
Trần Khác kinh ngạc,"Thật hả?"
"Đúng vậy, mặc dù Phương tổng chưa bao giờ nói ra nhưng tôi nhìn ra được, hắn vô cùng chăm sóc Hứa quản lý, đặc biệt là trong việc cải tạo lại quán ăn, mọi chuyện cũng theo cô ấy."
Trần Khác có vẻ đăm chiêu.
Tiểu Tinh nói tiếp, "Mà nhiều năm như vậy, Phương tổng cũng không yêu đương, bên cạnh cũng không hề có người phụ nữ nào."
Trần Khác cười cười, "Có phải cô thích Phương tổng không?"
Tiểu Tinh lập tức xua tay, "Không có không có. . . . . ."
"Dung mạo cô xinh đẹp như vậy, nam nhân bình thường nhất định sẽ thích cô."
Tiểu Tinh xoa xoa tóc, cười ngượng ngùng, "Thật sao?"
Trần Khác cười nói, "Tôi là hoạ sĩ, cô còn không tin tôi? Nếu cô có thời gian, tôi còn muốn mời cô làm người mẫu cho tôi đấy."
Tiểu Tinh che miệng mà cười, "Hoạ sĩ cũng đừng nói đùa, tôi chính là một cô gái từ nông thôn ra, gì mà người mẫu với không người mẫu. . . . . ."
"Tôi không nói đùa đâu," Trần Khác lấy điện thoại di động ra, "Cô đọc cho tôi số điện thoại, rãnh rỗi tôi mời cô ăn cơm."
Tiểu Tinh liên tục gật đầu, đọc số điện thoại của mình.
Trao đổi với Trần Khác một lát, Tiểu Tinh đóng cửa phòng vẽ tranh, chân bước nhẹ nhàng đi ra ngoài.
——
Hứa Đường tiếp tục vội vàng việc trong quán ăn, vừa suy nghĩ nói với Hứa Dương như thế nào. Cái chết của cha Hứa giống như cái gai vẫn đâm vào lòng cô. Khi đưa tang cha Hứa trong ngày hôm sau, Hứa Đường đã từng lặng lẽ lẻn vào công trường mà ông đã từng làm. quyền~khuyên@d-d-l-q-d Lúc ấy công trường đã ngừng hoạt động để tiến hành kiểm tra an toàn, bê tông được chuyển lên cao đều ngừng lại, đầy đất cát đá ngói vụn, trong màn đêm thì càng hoang vu. Giàn giáo trước mặt nơi cha Hứa vẫn căng dây vàng ngăn lại, Hứa Đường chui vào, nheo mắt nhìn lên xem.
Nhìn một hồi, đột nhiên sau lưng có ánh sáng lóe lên, một giọng nói đục đục quát to: "Người nào ở nơi đó!"
Hứa Đường co cẳng chạy, người nọ cầm đèn đuổi theo ở phía sau, có lẽ ông ta uống rượu, bước chân loạng choạng, chạy cũng không nhanh. Hứa Đường chạy nhanh đến bên cạnh tường rào, đạp lên túi xi măng leo lên tường rào lộn ra ngoài.
Người đàn ông nhìn Hứa Đường chạy, đứng lại, cao giọng mắng mấy câu.
Lúc Hứa Đường rơi xuống đất hơi sái chân, đang ôm mắt cá chân xoa bóp, nghe giọng một người đàn ông khác vang lên: "Ai vậy Lão Lưu!"
"Con nhóc trong nhà Hứa lão Tam!"
"Nó chạy tới làm cái gì!"
"Không biết được! Người chết đều đã chết, cảnh sát cũng không tra được bằng chứng, nó thì có bản lãnh gì. . . . . ."
Hai giọng nam dần dần xa, Hứa Đường đứng ở phía dưới tường rào, toàn thân run rẩy. Cũng là bởi vì hai người này vô tâm nói chuyện, cô chắc chắn cha Hứa chết không phải là do tai nạn.
Lúc ấy Hứa Dương mới mười ba tuổi, mới vừa vào năm nhất trung học, còn là một đứa bé choai choai hồ đồ lờ mờ, vẫn còn sùng bái ngưỡng mộ cha. Vì vậy Hứa Đường bị sự hoài nghi, đau đớn cháy bỏng đáy lòng cùng với đó là lo lắng và tức giận, nhưng lại chưa bao giờ nói với Hứa Dương một câu nào, chỉ sợ thằng nhóc này lỗ mãng trong chốc lát kích động tạo ra sai lầm lớn.
Hứa Đường đem thơ Đường đặt trên đùi, ngây ngốc một lúc, Chu Hiểm vào nhà khi nào cũng không phát hiện. Cho đến một bàn tay ấn lên đỉnh đầu, cô mới giật mình tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn về phía sau.
"Nghĩ đến nam nhân nào mà mất hồn như thế ?"
Hứa Đường: ". . . . . ."
Chu Hiểm ngồi xuống bên cạnh cô, châm điếu thuốc, đưa tay khoác lên thành ghế sô pha tựa vào thành ghế, "Đã nói với Hứa Dương?"
Hứa Đường lắc đầu, "Không biết mở miệng như thế nào."
Chu Hiểm hút thuốc, không lên tiếng.
Hứa Đường khẽ rũ mắt xuống, "Hứa Dương cùng cha của em rất thân. Khi còn bé, cơ thể nó không tốt thường hay bị bệnh, ba em bận rộn ngủ mơ màng, chỉ cần Hứa Dương không thoải mái, không nói hai lời liền cõng đi vệ sinh. Ba em là người hào phóng, nghĩa khí. Hứa Dương rất sùng bái ông, em không biết. . . . . ." Cô dừng một chút, "Nó nghĩa bất dung từ, nhưng em sợ nó hành động theo cảm tính. . . . . ."
Chu Hiểm đưa tay ôm Hứa Đường vào trong ngực mình, cúi đầu hôn lên trán nàng, "Không có việc gì, có anh cùng Phương Cử."
Đầu Hứa Đường dựa vào lồng ngực chắc chắn dày rộng của anh, nhắm mắt gật đầu một cái.
——
Khăn trải bàn, đĩa, gối ôm. . . . . . Từng thứ vụn vặt, dưới sự quan tâm của Hứa Đường, toàn bộ đã được đổi mới, cuối cùng phong cách trong tiệm đã bắt đầu có sự thống nhất. Trần Khác cũng vẽ xong chén đĩa, chỉ còn hơn bốn mươi chiếc.
Hơn bốn giờ chiều, Hứa Đường làm xong chuyện, đi vào phòng vẽ tranh kiểm tra tiến độ. Trên tay Trần Khác còn hơn mười cái chén sứ trắng, nhìn thấy Hứa Đường đi vào, nghiêng đầu cười một tiếng, "Cũng nhanh thôi, trước cơm tối khẳng định vẽ xong cho em."
Hứa Đường cười nói: "Trong khoảng thời gian này đã làm phiền anh, học trưởng."
Trần Khác duỗi lưng một cái, "Anh không thấy phiền gì cả, chỉ cần ngồi ở đây nói chuyện với anh một lát —— mấy ngày nay anh vẽ, buổi tối nằm mơ toàn là chén đĩa."
Hứa Đường bật cười, kéo ghế ngồi xuống.
Vẽ xong một cái đĩa bày ra chờ hong khô, những chiếc đĩa đã vẽ xong được hong khô đặt ngay ngắn ở một bên. Hứa Đường tùy ý cầm một chiếc tới, nhìn phía trên vẽ bức tranh cá chép thì khen: "Trông rất sống động, vẽ rất đẹp."
Trần Khác cười một tiếng, "Vẽ tốt thì có tác dụng gì, làm một nghiên cứu sinh, kết quả là vẫn làm công cho một học sinh trung học."
Nụ cười của Hứa Đường ngưng ở trên mặt, ngước mắt nhìn Trần Khác, "Học trưởng, em không thích anh nói như vậy."
Trần Khác còn đang cúi đầu vẽ cái đĩa, cũng không để ý vẻ mặt Hứa Đường đã thay đổi, "Em cảm thấy tôi nói không đúng? Tôi không phục, bạn trai em nếu là người khác còn dễ nói, cố tình là một tên côn đồ đến trung học cũng không tốt nghiệp được. . . . . ."
"Học trưởng!" Hứa Đường quát bảo ngưng lại.
"Đừng nóng giận, ngày mai tôi sẽ không tới, em để cho tôi nói hết. Tiểu Hứa, em nhìn em xem, muốn dung mạo thì có dung mạo, muốn có năng lực thì có năng lực, chọn loại người gì không tốt? Tuy nói hiện tại Chu Hiểm bắt đầu làm ăn, nhưng bảo vệ không biết có phải là tẩy trắng hay không. . . . . . Hơn nữa, người như hắn, nhất định là có khuynh hướng bạo lực, nếu ngày nào đó. . . . . ."
Bỗng nhiên Hứa Đường đứng dậy, cái ghế lê ở trên sàn nhà tạo ra tiếng chói tai vang, Trần Khác giật mình, lúc này mới quay đầu nhìn Hứa Đường, thấy khuôn mặt tức giận của cô, lập tức bỏ bút và đĩa đứng dậy, đưa tay ra kéo Hứa Đường, "Đừng nóng giận đừng nóng giận, anh không nói nữa là được chứ?"
Hứa Đường gạt tay hắn ra, lạnh giọng nói: "Chuyện tôi theo Chu Hiểm, không cần người khác phải tới quơ tay múa chân."
"Anh không phải quơ tay múa chân, anh không phải là đang lo lắng cho em sao? Lúc ấy trong xã hội có bao nhiêu người theo đuổi em đều không thành công, kết quả là bị một tên côn đồ cùng chặn ngang, lại còn là một tên côn đồ với bằng trung học . . . . . . Ha, người nào có thể dằn nổi cơn giận này. Lại nói, chỉ sợ em không biết, huynh đệ Phương của Chu Hiểm, cũng có ý tứ với em. . . . . ."
"Anh nói mò cái gì đó!" Hứa Đường hoàn toàn đen mặt, phất tay áo đi ra ngoài, Trần Khác lại đưa tay nắm lấy cánh tay cô, đến trước mặt mình, "Hứa Đường, Hải Đường, em hãy cân nhắc suy nghĩ về tôi một lần nữa... lời nói mà hai năm trước anh đã nói với em, bây giờ vẫn thế. . . . . ."
Nói còn chưa dứt, bỗng một tiếng vang thật lớn, cửa phòng vẽ bị một cước đá cho văng ra, Trần Khác còn chưa kịp phản ứng, Chu Hiểm đã bay lên hung hăng đá một cước, "Hải Đường là tên mà mày có thể gọi sao!"
Trần Khác đau đến mức nước mắt rơi ra, ôm bụng lảo đảo lui về phía sau, còn chưa đứng vững, cú đá thứ hai của Chu Hiểm đã theo sau, "Nữ nhân của tao mà mày cũng dám đụng chạm!"
Chu Hiểm nhíu mày đôi mắt nghiêm trang, sự tức giận trong mắt như nước sôi sôi trào, Hứa Đường sợ đến hết hồn hết vía, vuốt ngực không dám đi lên khuyên can. Cú đá thứ hai của Chu Hiểm còn nặng hơn cú thứ nhất, Trần Khác kêu rên một tiếng, cơ thể đụng vào phía sau cái bàn, đau đến mức toàn cơ thể như bị thương, mắt thấy Chu Hiểm lại tiếp tục tung cú đá, vội vàng luôn miệng cầu xin tha thứ.
Cú đá thứ ba của Chu Hiểm đá lên cái bàn, cả người Trần Khác lẫn bàn đều ngã lật, úp sấp trên mấy cái đĩa.
Nghe được tiếng vang, mọi người đứng vây quanh bị sợ đến chẳng dám thở mạnh, ánh mắt hung ác của Chu Hiểm chuyển qua cửa, rơi vào trên người Tiểu Tinh: "Con mẹ đứa nào dám nói lung tung ở sau lưng!"
Tiểu Tinh nhìn Trần Khác đang cuộn trên mặt đất, khuôn mặt hoàn toàn trắng bệch.
Trầm mặc yên tĩnh, cuối cùng là Hứa Đường đánh vỡ tĩnh mịch, cô tiến lên đưa tay nhẹ nhàng kéo tay Chu Hiểm. Chu Hiểm cúi đầu nhìn cô một cái, từ trong túi tiền móc bóp ra, rút từ bên trong một xấp tiền mặt thật dầy, giơ tay ném lên người Trần Khác, "Còn dám xuất hiện trước mặt Hứa Hải Đường, đầu tiên sẽ cắt một chân của mày!"
Dứt lời một phát nắm cánh tay Hứa Đường, sải bước đi ra ngoài. Mọi người lập tức tan tác như chim muông, trông thấy bóng dáng Chu Hiểm cùng Hứa Đường đã xa, xúm lại với nhau, bàn luận ầm ĩ.
Tiểu Tinh bị sợ đến mức chân như nhũn ra, đứng bên ngoài vòng liếc mắt nhìn từ phía xa, thừa dịp không có người chú ý, im lặng trở về phòng nghỉ ngơi.
Chu Hiểm nhét Hứa Đường vào ghế phụ, đóng sầm cửa lại, đi vòng qua bên kia, đưa tay nắm lấy cánh tay Hứa Đường, nhìn chằm chằm vào chỗ mới bị Trần Khác nắm lấy, xòe tay ra xoa thật mạnh hai cái.
Da tay Hứa Đường bị xoa đến đỏ, hốc mắt cũng đỏ theo, cô cúi đầu nói xin lỗi Chu Hiểm: "Xin lỗi."
"Em nói xin lỗi cái gì," Chu Hiểm lạnh lẽo nói, "Mie nó, đây không phải ở Lộc Sơn, nếu ở Lộc Sơn. . . . . ."
Hứa Đường khụt khịt cái mũi, cúi thấp đầu không nói lời nào.
"Những lời này do ai nói cho hắn? Có phải là cái gì Tinh hay không?"
Hứa Đường lắc đầu, "Em không biết."
Chu Hiểm nghe giọng cô không rõ chữ, đưa tay ôm lấy mặt cô nâng lên, ngón tay thô ráp lau khóe mắt cô, "Khóc cái gì, đau lòng cho học trưởng của em?"
Hứa Đường dùng sức lay đầu.
"Vậy anh hù dọa em?"
Hứa Đường vẫn lắc đầu.
Chu Hiểm vừa bực mình vừa buồn cười, lau mặt cô, "Được rồi được rồi đừng khóc, có lời gì thì nói."
Hứa Đường "Ừ" một tiếng, "Lời của Trần Khác đều là nói bừa, anh đừng tin hắn."
"Dĩ nhiên không tin! Người phụ nữ của anh, huynh đệ của anh, đến phiên hắn phóng cái rắm chó gì!" Chu Hiểm móc ra một điếu thuốc, rít mạnh vài hơi, dần dần bình tĩnh lại.
Sau một lúc lâu, Chu Hiểm lật lại trầm giọng mở miệng: "Cái gì Tinh không phải là người hiền lành, em để ý chút, nếu không nghe lời, trực tiếp bắt cô ta xử lý!"
"Nhưng cô ta là người Phương Cử mang tới. . . . . ."
"Tiền lương của em trai cô ta vẫn trong tay Phương Cử, nếu dám ầm ĩ, cùng bỏ hai người, để cho cô ta cút về tiếp tục làm Gà!"Chu Hiểm phun ra đôi mắt, "Bày đặt đoan trang tốt đẹp, cho nó mặt mũi để rồi lên mặt!"
Chu Hiểm hút thuốc xong, rút ra hai tờ khăn giấy đưa cho Hứa Đường, "Lau mặt đi, anh hẹn Hứa Dương cùng nhau ăn cơm tối."
Hứa Đường gật đầu, "Em sẽ gọi điện thoại cho Tiểu Ngũ, để cậu ta xử lý chuyện trong quán một chút."
Chu Hiểm nhìn cô trong chốc lát, thấy chóp mũi cô hơi hồng hồng, đôi mắt vừa mới khóc như làn nước trong veo, chợt mím môi, thò người ra hôn vào miệng Hứa Đường hôn một cái, "Hứa Hải Đường, anh rất thích em."
Tác giả có lời muốn nói: hiểm ca nổi dóa nguyên nhân chủ yếu là Trần Khác khích bác hắn cùng Phương Cử quan hệ ww
* * *
Bình luận facebook