• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Người tôi yêu (6 Viewers)

  • Chương 3~4

Chương 3: Độ Hà (03)

Editor: coki

Sau khi về nhà, Hứa Đường giải thích nguyên nhân về muộn là do đi sinh nhật bạn nên mẹ Hứa không nghi ngờ gì, chỉ có chút không vừa lòng đối với việc cả người cô toàn là mùi rượu: "Con sắp phải thi tốt nghiệp trung học rồi, mấy chuyện này từ chối được thì từ chối đi. Sau này phải gọi điện thoại về nhà trước, về trễ như thế rất không an toàn."

Hứa Đường gật đầu, thả cặp xuống đi tắm. Sau khi giặt giũ xong đi ra thì cô thấy đèn trong phòng Hứa Dương vẫn còn sáng nên đi tới gõ cửa.

"Vào đi."

Hứa Đường đẩy cửa đi vào thì thấy Hứa Dương đang đứng ở trên ban công nhìn cái lồng chim treo ở phía trên đến ngẩn ngơ.

"Sao vậy?"

"Em cho rằng nuôi lâu như vậy chắc nó đã quen rồi nên sáng sớm hôm nay mới mở lồng tre ra thả nó đi chơi, kết quả là. . . . . ." Trong lời nói của Hứa Dương có một chút tiếc nuối nhưng cũng không có thương xuân buồn thu quá nhiều, cậu kê một cái ghế lấy lồng chim xuống sau đó bỏ qua một bên.

Khi cậu xoay người lại thì thấy Hứa Đường đang đứng bất động ở cửa nên hỏi: "Chị sao vậy? Sao vẫn chưa đi ngủ? Không phải ngày mai chị có lớp tự học sớm sao?"

"Ừ." Hứa Đường lấy lại tinh thần, nói: "Em cũng đi ngủ sớm đi."

——

Kỳ thi tốt nghiệp trung học đã tới gần nên số ngày nghỉ quả thật rất ít ỏi, lớp mười hai cách hai tuần mới có buổi chiều và buổi tối của ngày chủ nhật là được nghỉ ngơi nên vào buổi nghỉ trưa hôm nay, sau khi Hứa Đường ăn trưa ở căn tin trường học xong thì nhanh chóng trở về phòng học làm xong bài tập rồi dọn dẹp sách vở để về nhà. Lúc đi ra khỏi cổng trường thì cô đột nhiên nhớ đến mấy ngày trước Hứa Dương có nói ruột bút đã sắp hết nên cô rẽ vào con đường dành riêng cho người đi bộ ở phía sau trường học để mua đồ.

Con đường này là nơi đi dạo yêu thích của các học sinh ở thị trấn Độ Hà, ở đây có rất nhiều quần áo đẹp giá rẻ, nhiều loại kẹp tóc và những quầy ăn vặt, quán trà sữa san sát nhau.

Con phố này rất dài nhưng chỉ có một nhà sách duy nhất bán một ít tạp chí cũ và sách lậu. Hứa Đường không có hứng thú với quần áo và trang sức nên tất cả tiền tiêu vặt đều xài vào việc mua sách. Cô mua sách cũng không dám mang về nhà mà đứng ở trong nhà sách đọc, hai giờ một quyển, xem xong rồi thì nhờ ông chủ tiệm sách cất giữ giúp, dần dà ông chủ trở nên quen biết với cô nên không để cho cô mua nữa mà bảo cô đọc xong trả lại nguyên chỗ cũ là được. Sau lại đó nữa ông chủ lại đặc biệt đặt thêm một cái ghế ở phía sau quầy cho cô nên thời gian rảnh rỗi Hứa Đường đều ngâm mình ở tiệm sách.

Hôm nay cô đi đến tiệm sách mua một ít ruột bút theo thường lệ, sau khi ông chủ nói chuyện với cô mấy câu thì không thèm chú ý đến cô nữa mà dời xích đu ra trước cửa, nhắm mắt nằm ở phía trên đó nghe radio. Hứa Đường cũng dời cái ghế ra cạnh cửa, như thế có thể phơi nắng mặt trời.

Khi quyển tiểu thuyết trong tay đã xem được một nửa thì Hứa Đường chợt nghe thấy chuông gió treo trên cửa của tiệm trà sữa đối diện phát ra tiếng kêu.

Hứa Đường lập tức ngẩng đầu lên thì nghe thấy hai người rất quen thuộc đang đi vào trong tiệm. Cô nhìn chằm chằm trong chốc lát sau đó khép sách lại, bỏ lên trên giá sách rồi nói: " Chú Triệu, cháu có chút việc phải đi trước, lần sau lại tới."

Chú Triệu cũng không mở mắt, chỉ phất phất tay với cô.

Hứa Đường liếc nhìn cửa hàng đối diện thì thấy Chu Hiểm và Phương Cử đang đi vào bên trong. Cô không dám đi vào theo, sau khi suy nghĩ trong chốc lát thì rẽ vào quán internet bên cạnh quán trà sữa. Cô cũng không chơi máy tính mà đi thẳng vào nhà vệ sinh của quán internet.

Đây là nhà vệ sinh nam nữ dùng chung, Hứa Đường chờ người bên trong đi ra rồi đi vào đóng cửa lại, sau đó mở cửa sổ bẩn thỉu ra, dùng tay chống lên bệ cửa sổ rồi dùng đầu gối trèo lên. Cô cẩn thận thò người nhìn ra phía bên ngoài. Phía dưới là một cái cống chật hẹp, bên cạch lót một hàng gạch đỏ.

Cửa sổ rất thấp nên Hứa Đường đưa một chân qua sau đó nhảy xuống từ trên cửa sổ. Cô dẫm vào hàng gạch đỏ, ngồi xổm người xuống, chậm rãi đi đến chỗ cửa sổ của tiệm trà sửa.

Hứa Đường nín thở, cởi cặp sách xuống ôm vào trong ngực.

". . . . . . Một nửa phòng ốc ở thị trấn Độ Hà đều ở trong tay lão Trịnh, lão chỉ cần cho thuê giá cao là có thể ngồi yên kiếm tiền nên anh Kiêu rất mất hứng." Người nói chuyện chính là Phương Cử.

Chu hiểm "Ừ" một tiếng: “Anh Kiêu không phải là đối thủ của lão Trịnh."

Anh Kiêu mà bọn họ nhắc tới chính là đại ca của "Thanh Long bang", thủ lĩnh của Chu Hiểm và Phương Cử còn lão Trịnh trong miệng bọn họ cũng là đại ca của một thế lực khác.

Ở trong mắt Hứa Đường “Thanh Long bang" cũng không có khác gì trò chơi nhập vai của những đứa trẻ, chuyện giỏi nhất mà đám đàn em du thủ du thực của anh Kiêu kia đã làm đơn giản cũng chỉ là thu chút phí qua đường trên con đường đi ngang qua thị trấn Độ Hà, huyện Lộc Sơn này mà thôi nhưng Lão Trịnh thì lại không phải như vậy. Thế lực của ông ta chủ yếu ở huyện Lộc Sơn, thị trấn Độ Hà cũng nằm trong phạm vi đó. Anh Kiêu muốn lật đổ được lão Trịnh thì có thể nói là lấy trứng chọi đá.

Phương Cử nhai mấy viên đá phát ra tiếng rắc rắc: “Lão Trịnh đã ăn thịt rồi mà nước canh thịt cũng không chịu bỏ qua, làm vậy là không có đạo đức rồi."

Chu Hiểm không nói gì, một lúc sau Hứa Đường ngửi được mùi thuốc lá cực nhạt tản ra.

Phương Cử nói tiếp: “Em thấy hiện tại chúng ta chỉ có thể ngầm ngáng chân Lão Trịnh để lão ta không được thoải mái ở thị trấn Độ Hà này. Bên Bưu Tử cũng có ý giống vậy, chúng ta có hợp tác với nhau."

Sau đó là sự im lặng, hình như là đang đợi Chu Hiểm quyết định.

Một lát sau, giọng nói trầm thấp của Chu Hiểm vang lên: “Chọn bạn khó hơn chọn đối thủ, cậu có biết không. . . . . ." Trong giọng nói của Chu Hiểm mang theo một chút do dự hiếm thấy.

Khi Hứa Đường nghe thấy câu này thì lỗ tai lập tức dựng thẳng lên, vậy mà Chu Hiểm lại không nói gì nữa.

Hứa Đường còn chưa kịp thất vọng thì chuông gió ở cửa lại vang lên làm cho Hứa Đường sợ hết hồn, cô nghe thấy băng ghế bên trong cửa sổ phát ra âm thanh nên lập tức cúi người thấp hơn, nhanh chóng chạy trốn qua bên cạnh.

Khi chạy đến bên ngoài cửa sổ của quán internet thì Hứa Đường nghe thấy một giọng nữ mềm mại vang lên, hình như là giọng của Trương Tuyết.

Hứa Đường đứng lên hít thở một hơi sau đó trèo lên cửa sổ, trở về theo đường cũ. Cô đứng lấm lét ở cửa quán Internet, nhìn trái phải một hồi sau đó đeo cặp sách lên vai chạy thật nhanh về phía nhà mình.

Bước chân của cô càng lúc càng nhanh, sau khi đi ra khỏi đường dành riêng cho người đi bộ thì mới dần dần chậm lại. Thị trấn Độ Hà chia ra làm Nam cầu và Bắc cầu, nhà Hứa Đường ở phía Nam, sau khi qua cầu, đi ngang qua một siêu thị rồi rẽ vào một ngỏ hẻm là có thể nhìn thấy.

Hôm nay siêu thị bán hạ giá nên Hứa Đường bị người ta nhét cho một xấp quảng cáo, cô vừa đọc vừa đi vào trong ngõ hẻm, trong lúc lơ đãng nhìn lên thì bước chân lập tức dừng lại.

Ở dưới tàn cây bồ kết phía trước có một chiếc xe gắn máy đang đỗ lại, bên cạnh xe có một người đang đứng, miệng ngậm điếu thuốc, mắt nhìn về phía cô.

Hứa Đường rất muốn nhấc chân chạy trốn thế nhưng cô lại nuốt một ngụm nước bọt, áp chế cảm giác kích động này xuống. Cô siết chặt tờ giấy quảng cáo trong tay, hơi gật đầu Chu Hiểm sau đó cúi đầu xuống, làm như không có chuyện gì tiếp tục đi vào trong hẻm.

Cô không hề biết lúc này tốc độ của chính mình càng lúc càng nhanh, thậm chí cô còn có lỗi giác may mắn rằng mình Chu Hiểm đã cách Chu Hiểm rất xa nhưng mà suy nghĩ này chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt đến khi —— quai đeo cặp sách của cô bị Chu Hiểm kéo mạnh lại, cả người không chịu không chế của cô lui về phía sau sau đó đụng vào lồng ngực Chu Hiểm.

Hứa Đường bị dọa sợ đến mức nín thở, cả người cứng còng, da đầu tê dại.

Chu Hiểm cho tay vào trong túi đồng phục, móc một đồ vật ra đứa đến trước cô, môi anh dán chặt vào vành tai cô: “Hứa Hải đường, lá gan em đúng là không nhỏ."

Hứa Đường trợn to hai mắt, nhìn kẹp tóc trong lòng bàn tay Chu Hiểm.

"Nói đi." Cánh tay Chu Hiểm càng siết chặt hơn, nhìn từ một góc độ khác thì giống như anh đang ôm thật chặt Hứa Đường từ sau lưng.

Hứa Đường cũng biết là không thể nào thoát được, lúc ban đầu rất hoảng sợ nhưng giờ phút này lại rất trấn định “Đúng là tôi có nghe trộm các anh nói chuyện."

"Em nghe thấy cái gì?" Bàn tay Chu Hiểm dời lên trên, ngón cái như vô ý chạm vào động mạch ở cổ cô.

Hô hấp của Hứa Đường hơi chậm lại, bàn tay siết chặt nhưng giọng nói lại rất tỉnh táo, không có một một chút nào run rẩy: “Tôi không nghe thấy được gì cả."

Đột nhiên hai người trở nên im lăng, một lúc lâu sau Chu Hiểm mới buông lỏng tay ra. Hứa Đường lập tức bước lên một bước thoát khỏi khống chế của anh sau đó xoay người lại ngẩng đầu nhìn Chu Hiểm: “Anh còn thiếu tôi tiền."

Chu Hiểm im lặng mấy giây rồi nó: “Hứa Hải đường, lá gan của em thật sự không nhỏ đâu."

Hứa Đường nhìn chằm chằm anh: “Tửu lượng của tôi cũng không kém."

Chu Hiểm nhìn cô, ánh mắt vẫn bình thản giống như thường ngày nhưng lại có thêm sự thăm dò sâu xa. Giờ phút này Hứa Đường đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cô để mặc anh nhìn, không né tránh chút nào.

Cuối cùng Chu Hiểm thu hồi ánh mắt lại, anh không nói gì cả mà quay người ngồi lên mô tô sau đó chạy xe ra ngoài ngỏ hẽm.

Hứa Đường nhìn tàn thuốc vẫn còn cháy nằm dưới cây bồ kết, khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười khẽ.

——

Từ sau lần đó, trong một khoảng thời gian rất dài Hứa Đường không nhìn thấy Chu Hiểm. Hình như rốt cuộc những nữ sinh “mốt” trong trường học kia cũng nhớ tới là phải hưởng ứng lời kêu gọi thi tốt nghiệp trung học nên mới thu lại bớt sự phóng túng, ăn chơi của mình.

Tháng ngày vô vị nhanh chóng trôi qua, rất nhanh Hứa Đường đã phải nghênh đón kì thi trọng nhất trong đời mình.

Kỳ thi này cũng không khác gì những ngày bình thường, sau khi thi xong là thời gian chờ kết quả, lúc này Hứa Đường trở về nhà bà ngoại một chuyến, khi trở về nhà thì Tưởng Hòa Hoa và Hứa Dương đã bắt đầu tiến vào giai đoạn ôn tập cuối kỳ.

Hứa Đường chán đến chết nên bắt đầu suy nghĩ tới chuyện tìm việc. Cô khảo sát ở bên ngoài cả ngày, lúc về cả người đã bốc mùi hôi chua, sau khi cô về nhà tắm rửa sạch sẽ thì mặt trời ở phía tây cũng chỉ còn lại một mảnh nhỏ nhỏ. Cô mang theo thùng nhựa đến cửa sau xách nước, lúc vừa mới mở cửa thì đột nhiên nghe thấy trong ngõ hẻm chật hẹp vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Hứa Đường tập trung nhìn thật kỹ thì thấy một bóng người cao lớn đang chạy như bay về phía bên này, cô chưa kịp mở miệng thì trong nháy mắt, bóng dáng kia đã chạy tới trước mặt cô, anh ta gạt cô qua bên chui vào khe cửa sau đó tiện tay kéo cô vào trong, đóng thật chặt cửa lại.

Trong tay Hứa Đường còn cầm thùng nhựa, cánh tay lại bị Chu Hiểm nắm chặt, hơi thở hổn hển ấm áp của anh phun lên khuôn mặt vừa mới tắm xong còn mang theo hơi nước của cô.

Ở phía ngoài cửa, một loạt tiếng bước chân nhốn nháo đang dần dần tới gần, ngay sau đó lại dần dần cách xa.

Lúc ở phía xa truyền đến tiếng chó sủa thì Chu Hiểm mới buông tay cô ra, thân thể nặng nề dựa vào cửa. Giờ phút này Hứa Đường ngửi được mùi giống như gỉ sắt, trong lòng cô hoảng hốt nên vội vàng bước tới xem xét thì thấy trên cánh tay trái của Chu Hiểm đang quấn chặt nửa cái áo sơ mi đen.

Hô hấp của Hứa Đường hơi chậm lại, cô không khỏi vươn tay ra nhưng Chu Hiểm gạt tay cô, anh cởi áo sơ mi ra, tiện tay ném vào thùng nhựa rồi nói: "Tìm bác sĩ tới đây."

Ngay khi nửa cái áo sơ mi đó rơi vào trong thùng nước thì thùng nước lập tức bị nhuộm đỏ, lúc Hứa Đường nhìn thấy thì sợ hết hồn hết vía sau đó cô lại nhìn cánh tay Chu Hiểm, chỉ có một vết thương, da thịt cũng bị hở ra

Cô không kịp nghĩ nhiều mà đỡ Chu Hiểm đến phòng của mình rồi bảo anh ngồi xuống sau đó kéo một ngăn kéo ra, lấy tiền cầm chặt trong tay rồi chạy thật nhanh ra ngoài tìm bác sĩ.

Chương 4: Độ Hà (04)

Edit: windchime

Beta: Phương Phan

Nguồn: http://diendanlequydon.com/

Bà nội của Hứa Đường vì việc cha Hứa Đường qua đời mà sầu lo thành bệnh, thời gian cuối cùng trước khi mất luôn nằm trên giường bệnh, suốt thời gian ấy đều do bác sĩ Vưu ở trên thị trấn giúp đỡ khám bệnh.

Lúc Hứa Đường đưa bác sĩ Vưu vào trong nhà, Chu Hiểm đang ngồi ở bên giường cắm đầu hút thuốc lá.

Bác sĩ Vưu nhìn thấy vết thương trên cánh tay hắn thì kinh ngạc một chút, nhưng cũng không hỏi nhiều, cầm lấy hòm thuốc liền bắt đầu khử trùng bôi thuốc.

Hứa Đường cũng không nhàn rỗi, mang quạt điện từ phòng khách vào, lại rót cho bác sĩ Vưu chén trà lạnh.

Bác sĩ Vưu hướng dẫn để Hứa Đường giúp một tay, rất nhanh đã xử lý sạch sẽ miệng vết thương trên cánh tay Chu Hiểm, bôi thuốc lên, cột chắc băng vải.

"Không được ăn những thức ăn gây dị ứng (những thức ăn dễ kích thích mụn nhọt hoặc có thể làm cho bệnh cũ tái phát như thịt dê, cừu, tôm.), không được để thấm nước," bác sĩ Vưu cầm lấy một tờ giấy soàn soạt viết xuống mấy dòng chữ, "Tiểu Hứa, cháu cứ dựa theo tờ đơn này để đi mua thuốc, giờ đang là khoảng thời gian trời trở nóng, thuốc tiêu viêm phải được uống đúng giờ."

Hứa Đường gật đầu liên tục, nhận lấy tờ đơn thì liếc mắt nhìn rồi cất vào trong túi quần.

"Chú đi đây, hai ngày sau sẽ đến đổi thuốc."

Suốt khoảng thời gian băng bó Chu Hiểm vẫn không nói một lời, nghe bác sĩ Vưu nói như vậy đột nhiên mở miệng, "Không cần đâu."

Bác sĩ Vưu ngẩn ra, nhìn về phía Hứa Đường.

Hứa Đường nhìn Chu Hiểm một cái, chuyển sang nhìn bác sĩ Vưu, cười nói: "Trời rất nóng, chú tới đây một chuyến cũng phiền toái, chỉ là việc đổi thuốc thôi, nếu không chú hãy nói cho cháu những lưu ý quan trọng rồi cháu tự làm được không?"

Bác sĩ Vưu là người phóng khoáng, nghe Hứa Đường nói như vậy tự nhiên hiểu được, liền để lại thuốc nước với băng gạc và một số dụng cụ, dặn dò mấy việc cần chú ý.

Hứa Đường cố gắng ghi nhớ tất cả, sau đó đưa bác sĩ Vưu ra cửa.

Khi hai bóng người đi về phía cửa chính, Chu Hiểm đưa tay sờ hộp thuốc lá, đang đưa thuốc lên miệng, chợt nghe thấy ở bên ngoài có tiếng nói nhỏ của Hứa Đường: "...Một bà con xa, đi chệch hướng, bây giờ muốn rửa tay gác kiếm, phía trên lại không đồng ý..."

"Khó trách." giọng nói của bác sĩ Vưu cũng là chợt hiểu ra, "Chỉ là các cháu vẫn nên cẩn thận một chút, nhỡ không được thì hãy liên lạc với cảnh sát..."

Chu Hiểm nhìn chiếc quạt điện đang chuyển động trước mặt, không khỏi cười một tiếng.

Tiếng người dần xa, chỉ còn tiếng hàng cây xào xạc.

Ước chừng qua hai mươi phút, bên ngoài lại xuất hiện tiếng bước chân. Website đăng truyện chính thức: diendanlequydon.com Hứa Đường cầm một túi nylon trở lại, nhìn Chu Hiểm một cái, cũng không nói chuyện, ngồi vào trước bàn đọc sách lấy tờ hướng dẫn từ trong túi ra cẩn thận xem xét.

Tóc cô mới gội lúc nãy giờ đã khô, sợi tóc thấm mồ hôi dính trên má và cần cổ. Trên chóp mũi cô cũng có mồ hôi, mặt bị nhiệt độ cao làm ửng hồng.

"Hứa Hải Đường, em có nóng không?" Trong nhà có hai cái quạt điện đều quay về phía Chu Hiểm.

"Không nóng." Hứa Đường đáp mà không ngẩng đầu lên.

Chu Hiểm nhìn cô một lát, chuyển hướng chiếc quạt trước mặt về phía cô.

Động tác của Hứa Đường khựng lại một chút nhưng mắt vẫn tiếp tục nghiên cứu tờ hướng dẫn.

Sau một lúc lâu, Chu Hiểm nói, "Tôi muốn ở lại chỗ em vài ngày."

Hứa Đường không hề kinh ngạc, nhàn nhạt trả lời, "Một ngày 50."

"Nợ đã."

Hứa Đường trừng mắt, cầm lấy giấy bút từ trên bàn, soàn soạt viết mấy dòng chữ, sau đó đưa cho Chu Hiểm, "Anh ký tên vào đi."

Chu Hiểm nhìn lướt qua nội dung trên giấy, chữ viết tinh tế thanh tú, "In dấu tay đi."

Hứa Đường suy nghĩ một chút, đi mở ngăn kéo, lục lọi nửa ngày, vậy mà thật sự xuất hiện nửa hộp mực đóng dấu còn chưa dùng hết. Hứa Đường ấn mạnh xuống, hơi khô nhưng vẫn có thể dùng được.

Cô cố chấp đưa hộp mực đến trước mặt Chu Hiểm, chờ anh giơ ngón cái ra.

Chu Hiểm không hề nhúc nhích.

Cô lại đẩy hộp mực lên trước một chút.

Chu Hiểm vẫn không chuyển động.

Hứa Đường ngẩng đầu nhìn anh, đưa tay kéo lấy tay anh, cầm ngón cái, ấn vào trong hộp mực đóng dấu, rồi đưa sang nhấn một cái trên giấy.

Làm xong, đang dự định buông tay thì Chu Hiểm bỗng nắm chặt mấy ngón tay của cô.

Trái tim Hứa Đường chợt giật thót, giãy một chút vẫn không thoát được. Bàn tay Chu hiểm rất nóng, lòng bàn tay thô nhám, mang theo vết chai. Anh chỉ mặc một cái áo ba lỗ màu đen, lộ ra bắp thịt căng đầy trên cánh tay. Windchimelqd Lông mày rõ ràng, mũi cao anh tuấn, khóe miệng chứa đựng nụ cười như có như không, giọng nói mang theo mấy phần hài hước, "Hứa Hải Đường, em có muốn làm bạn gái của tôi không?"

Hứa Đường nhanh chóng lắc đầu, "Không muốn."

Ánh mắt Chu Hiểm dừng lại, nhìn chằm chằm vào Hứa Đường.

Khoảng cách giữa hai người có chút gần, Hứa Đường có thể cảm giác được nhiệt độ từ trên cơ thể của Chu Hiểm phát ra do nóng, trong nháy mắt quạt điện lại chẳng khác gì vật để trang trí.

Hứa Đường cảm thấy hô hấp khó khăn, một cái tay khác bên người lặng lẽ nắm chặt lại.

Không biết qua bao lâu, Chu Hiểm buông cô ra, ý điều tra trong mắt biến mất, cất tiếng nói một cách bình tĩnh, "Không nên có suy nghĩ báo cảnh sát."

Hứa Đường thầm thở phào nhẹ nhõm, "Tôi sẽ không báo cảnh sát." dừng một chút, lại giải thích một câu, "Anh còn nợ tôi tiền."

Chu Hiểm nhíu mày, nhẹ cười một tiếng, "Ngu ngốc."

Hứa Đường hơi ngẩn ra. Cô cho rằng người như Chu Hiểm nhất định không biết cười. Cô có thể cảm giác được rằng hình như lúc này tâm tình của Chu Hiểm đang rất tốt, mặc dù không rõ vì sao.

Cô nghĩ, thật sự là một quái nhân, cánh tay bị chặt thành như vậy rồi, còn có thể vui mừng như thế.

Ngồi một lát, Hứa Đường chợt nhớ tới việc chưa dọn dẹp chậu máu sau nhà, lập tức đứng lên. Đi tới cửa phòng ngủ, lại ngừng bước chân, xoay người nhìn Chu Hiểm, "Lát nữa anh hãy uy hiếp mẹ tôi."

Chu Hiểm không hiểu.

"Anh hãy uy hiếp bà ấy, nếu không, khi bà ấy muốn đi báo cảnh sát, tôi sẽ không ngăn được." Hứa Đường dừng lại một chút, rồi nói, "Nhưng mà anh không thể uy hiếp quá ác, lá gan của bà ấy tương đối nhỏ."

Chu Hiểm không nói gì, yên lặng nhìn cô, ánh mắt tối dần.

Hứa Đường thu lại ánh mắt, xoay người đi.

--

Mẹ Hứa tan việc trở về nhà, tự nhiên bị vị ôn thần mới xuất hiện trong nhà doạ sợ hết hồn. Chu Hiểm chưa nói ra bất cứ lời uy hiếp gì, nhưng an vị ở trong phòng khách không nói một lời thế kia đã đủ dọa người.

Mẹ Hứa cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc lựa chọn nén giận, bà nắm lấy tay áo của Hứa Đường, lôi cô vào phòng bếp.

"Người này từ đâu tới?"

Hứa Đường nói thật.

"Sao con lại để hắn ta vào đây?" Mẹ Hứa nhăn mày tức giận.

"Để cho anh ta bị người chém chết ở cửa ra vào còn phiền toái hơn," Hứa Đường giải thích, giọng nói nhỏ dần, "Hơn nữa có thể có được một món nợ ân tình của anh ta..."

Hứa mẫu xem thường, hừ lạnh một tiếng, "Loại côn đồ này, biết cái gì nhân tình hay không nhân tình chứ."

Hứa Đường cúi đầu, "Nhưng bây giờ cũng không còn biện pháp khác."

"Con nói với thằng đó, để hắn đi đi, đừng để người khác thấy lại nói này nói nọ."

"Anh ta sẽ không ra ngoài, bên ngoài còn có người đang tìm anh ta."

Mẹ Hứa cả kinh, "Tìm thằng đó làm gì?"

Hứa Đường có chút hối hận vì lỡ lắm mồm một câu, giờ phút này cũng không biết phải giải thích như thế nào, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu.

"Sẽ có người làm phiền chúng ta sao?"

"Không biết, không ai biết anh ta đang ở nơi này."

Mẹ Hứa vẫn nghi ngờ lo lắng, Hứa Đường an ủi mấy câu, trong lòng có chút cảm giác khó chịu.

Lúc nấu cơm, mẹ Hứa vẫn cảm giác không thể thích ứng nên xuống tay với đống dao thớt có phần mạnh mẽ.

Hứa Đường ngồi ở cửa phòng bếp giúp nhặt rau, trong lòng cảm thấy không thể làm gì, mỗi một lần trong phòng bếp vang lên âm thanh, cô đều không nhịn được liếc nhìn về phía Chu Hiểm. Dieendaanleequuydonn Chu Hiểm ngồi yên trên ghế sofa, vẻ mặt lạnh nhạt, thật giống như không nghe thấy gì.

Nửa giờ sau, trời hoàn toàn tối, Hứa Dương mang thời tiết nóng đi vào. Cậu trông thấy người đang ngồi trên ghế sa lon, lập tức dừng lại, "Chị, cuối cùng chị cũng có tình yêu tình báo rồi hả?"

Tiếng cắt thức ăn trong phòng bếp chợt ngừng một chút, sau đó lại vang lên, còn vang hơn lúc trước.

Hứa Đường lúng túng giới thiệu, "Hứa Dương, đây là Chu..."

"Chu Hiểm?" Hứa Dương đã nhận ra.

Chu Hiểm nâng mắt, coi như là đáp lại.

Lúc ăn cơm chiều, mẹ Hứa bưng thức ăn lên rồi liền chui trở về phòng bếp.

Chu Hiểm ngồi ở trên bàn, liếc mắt về cửa phòng bếp, lại thu mắt về, cầm chén đũa lên lẳng lặng ăn cơm.

Hứa Dương vừa ở bên gắp thức ăn vừa liếc mắt nhìn Chu Hiểm, Hứa Đường chịu không được, ở dưới bàn nhẹ nhàng đá Hứa Dương.

Hứa Dương lập tức thu lại ánh mắt, vùi đầu bới cơm.

Tay trái Chu Hiểm bị băng bó, hành động không tiện, ăn vô cùng chậm. Hứa Đường ăn xong một chén cơm, nhìn sang chén anh thấy chỉ mới vơi đi một nửa.

Hứa Đường lại múc nửa chén cơm, thong thả ăn tiếp. Hứa Dương ăn xong hai chén cơm, dẹp gọn bát đũa đi tắm, lúc tắm xong ra ngoài nhìn thấy hai người vẫn còn ở trên bàn, kinh ngạc nói: "Sao hôm nay chị lại ra vẻ nho nhã như thế?"

Tai Hứa Đường nóng lên, tăng nhanh tốc độ ăn cơm, "Đã làm bài tập của em xong chưa?"

"Đã làm xong từ lúc còn ở trường."

Tay cầm đũa của Hứa Đường dừng một chút, "Hứa Dương, em ngủ trong phòng khách có được không?"

Hứa Dương liếc Chu Hiểm một cái, "Được."

"Vậy em sắp xếp lại phòng em một chút, chị ăn xong rồi sẽ giúp em trải giường."

Hứa Dương gật đầu đi tới phòng ngủ.

Chu Hiểm vẫn là không nhanh không chậm gắp thức ăn, "Hứa Hải Đường, tôi ngủ phòng em."

"Tại sao?"

Chu Hiểm ngẩng đầu nhìn cô, phun ra một chữ:"Lớn."

Cuối cùng Chu Hiểm ngủ ở phòng của Hứa Đường, Hứa Đường ngủ ở phòng của Hứa Dương, Hứa Dương lại nằm dưới nền trong phòng cậu -- Hứa Đường cân nhắc liên tục, cảm thấy để cho mẹ Hứa nhìn thấy đứa con nhà mình ngủ trên đất ở phòng khách, trong lòng sẽ càng thêm không thoải mái.

Trong nhà nhiều hơn một người, lại còn là người như vậy, cho dù ai cũng có chút không quen. Website đăng truyện chính thức: diendanlequydon.com Hứa Đường chọn giường, Hứa Dương lúc ngủ mơ hồ đi tiểu đêm không cẩn thận đụng vào tủ quần áo.

Chỉ riêng Chu Hiểm, hình như cũng không tệ lắm.

Mẹ Hứa ở đi làm ở trạm hành khách (nghiệp vụ vận chuyển hành khách trong nghành giao thông vận tải) trong trấn Độ Hà, sáu giờ sáng liền ra khỏi cửa. Hứa Dương muốn đến lớp tự học sớm, sáu giờ rưỡi cũng đến trường.

Hứa Đường đã quen dậy sớm, bây giờ mặc dù đã là nghỉ hè, vẫn bảy giờ rưỡi đã rời giường.

Sau khi cô thức dậy vẫn trông thấy cửa phòng của mình khép chặt, chần chừ một lúc vẫn không gõ cửa. Tự mình xới chén cháo khoai lang ăn xong thì sắp xếp chăn màn cho Hứa Dương rồi lại bắt đầu làm việc.

Viết chữ vẽ tranh một lúc, chợt nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ, Hứa Đường quay đầu nhìn ra ngoài cửa, vừa lúc nhìn thấy Chu Hiểm chỉ mặc một cái quần lót đi về phía nhà vệ sinh. Hứa Đường vội vàng thu lại ánh mắt.

Cô ngồi một lát rồi đứng dậy mở tủ quần áo của Hứa Dương, tìm kiếm trong chốc lát đã tìm được một cái áo phông lớn,

Lại tìm thêm một cái quần cộc to, đặt lên trên giường Chu Hiểm. Hứa Dương lớn lên cũng khá cao lớn, Chu Hiểm cũng có thể mặc tạm đồ của cậu.

Nhân lúc Chu Hiểm rửa mặt, Hứa Đường lại đi vào phòng bếp múc một chén cháo to ra ngoài, đặt ở trên bàn ăn.

Hứa Đường trở lại phòng của Hứa Dương, sau một lúc lâu, nghe thấy tiếng mở cửa nhà vệ sinh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom