Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Thuật Giáng Đầu*
*Thuật Giáng Đầu: được ghi chép trong quyển Hồ sơ quỷ dị, thuật Giáng Đầu hoặc Cống Đầu thuật, thuật Cuồng Đầu (Tame Head) là một loại vu thuật được lưu hành ở Đông Nam Á. Nó bắt nguồn từ Trung Quốc, xuất hiện sau thuật Mao Sơn, xuất phát từ vu thuật của tộc người Miêu Cương, bắt nguồn từ cao nguyên Văn Quý Trung Quốc, nơi đây dân số ít, rất ẩm ướt, rết khá nhiều,có nhiều loại thuốc lạ. Giáng Đầu vốn là thuật pháp bình thường nhưng bị kẻ có suy nghĩ xấu xa dùng vào việc hại người, khiến những thuật tương tự Giáng Đầu sinh ra, dần vào bước vào con đường sai trái.
Hồi nhỏ, tôi từng đến nhà cậu ta một lần, giờ lần mò theo trí nhớ, chẳng mấy chốc tôi đã tìm được đến trước cửa nhà cậu ta.
Vừa đến trước cửa đã gặp ngay bố của Đầu Vuốt Keo đang từ trong sân đi ra.
Bố của Đầu Vuốt Keo có vẻ không được vui, khi nói vài câu qua loa với tôi, nghe nói tôi từng gặp Đầu Vuốt Keo thì ông ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Nó đang ở đâu? Cái thằng con ương bướng khốn nạn, bao nhiêu năm rồi nó chưa về!”
Tôi gãi gãi đầu: “Chú, mới sáng sớm nay cháu còn đi cùng với Đại Bắc, cậu ta nói đưa bạn gái về nhà, kết quả…”
Tôi vừa nói đến đây, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, Đầu Vuốt Keo nói chuyện, câu trước câu sau cứ đá nhau bôm bốp.
Ban đầu, Đại Bắc nói với tôi là cậu ta đưa bạn gái về nhà, trên đường xảy ra tai nạn.
Sau đấy lại nói rằng bạn gái cậu ta tự mình ngồi xe dù về nhà, xảy ra tai nạn nên chết rồi.
Sáng sớm nay, tôi lại nghe cảnh sát nói, bạn gái của cậu ta xảy ra tai nạn vào lúc một giờ sáng ngày tiết thanh minh.
Một giờ sáng, đào đâu ra xe dù chứ?
Nói đến đây, tôi chuyển chủ đề, giải thích với bố của Đầu Vuốt Keo, chắc là do tôi nhìn lầm người khác thành Đại Bắc.
Dứt lời, tôi quay người, giả vờ rời đi.
Lúc này, bố của Đầu Vuốt Keo bỗng tóm chặt lấy tôi, thở dài một hơi.
“Này, Đầu Kim, chú nói thật với cháu vậy!”
Dứt lời, ông ấy nói đầu đuôi ngọn ngành với tôi.
Thì ra, sau khi Đầu Vuốt Keo rời nhà đến Hà Nam thì luôn nghĩ tới việc kiếm tiền bất chính, tìm tới tìm lui thì tìm được công việc vác xác người chết.
Công việc mà cậu ta tìm không phải là vác xác cho người bình thường mà là vác xác cho những người có tiền.
Người có tiền ở miền Nam có một điều bắt buộc, sau khi chết không được cho vào quan tài ngay mà phải để một thanh niên cường tráng cõng kiểu lưng đối lưng đến mai táng ở nghĩa trang.
Rất ít người đồng ý làm công việc này, đương nhiên, giá cả cũng cực cao.
Từ khi Đầu Vuốt Keo làm công việc này, cậu ta chẳng còn liên lạc gì với gia đình nữa, chỉ thi thoảng gửi tiền về nhà thôi.
Có điều, mấy ngày trước, khi Đầu Vuốt Keo gửi tiền về nhà có gọi một cuộc điện thoại cho bố cậu ta.
Trong điện thoại, Đầu Vuốt Keo có chút buồn bực, nói mình đang gặp phải một rắc rối. Khi vác xác lại trúng phải thuật Giáng Đầu của một ông chủ lớn ở Hương Cảng, trong vòng ba tháng chắc chắn có tai họa.
Cách duy nhất để giải quyết mối họa này là nghĩ cách chuyển tai họa này lên người khác.
Người bị chuyển tai họa buộc phải hoàn thành ba việc:
Thứ 1, tự mình khâu nối liền đầu và thân xác cho người chết.
Thứ 2, tự mình thắp hương cho người chết.
Thứ 3, sau khi khâu xác xong, buộc phải chôn trước chín giờ sáng hôm sau.
Nghe những điều này, tôi đột nhiên vỡ lẽ.
Tối hôm qua, chính tôi là người khâu xác cho thi thể nữ, còn thắp hương cho nữ thể nữ. Sáng sớm hôm nay, thi thể nữ đã bị Đầu Vuốt Keo chôn rồi.
Thật không ngờ rằng, Đầu Vuốt Keo đang tìm người chết thay cho mình, còn cái người chết thay kia lại là tôi.
Bố của Đầu Vuốt Keo thấy tôi ngẩn người ra nên hỏi tôi sao vậy. Tôi đáp lại không có gì rồi quay người tạm biệt ông ấy.
Chuyện này không liên quan gì tới bố của Đầu Vuốt Keo, muốn trách cũng chỉ có thể trách Đầu Vuốt Keo mà thôi.
Về lại căn nhà nhỏ trong thị trấn, trong sân không có một bóng người, tôi vác một chiếc ghế đẩu ra trước cửa, ngồi vắt vẻo ở đó.
Dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng phải đợi được Đầu Vuốt Keo. Tự mình hỏi cậu ta xem tại sao lại để tôi làm người chết thay?
Bầu trời dần tối lại, đợi mãi tới hơn mười giờ tối, Đầu Vuốt Keo không hề xuất hiện.
Tối nay không có trăng, trong sân nhà tối đen như mực, đưa tay ra không thấy năm ngón. Bụng tôi hơi đói, định về nhà ăn cơm rồi quay lại.
Vừa đứng dậy thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vọng lại từ căn phòng phía Tây.
“A… A…”
Giống y hệt tiếng kêu tối hôm qua!!!
Tôi nhanh chóng quay người, xông tới căn phòng phía Tây, đạp bay cửa, chiếu đèn pin vào trong phòng.
Trong căn phòng tối om, chỗ nào cũng phủ đầy bụi bặm, không hề có dấu vết của con người.
Tiếng kêu kia hoàn toàn biến mất, chẳng khác nào chưa từng xuất hiện.
Lúc này, cánh cửa đằng sau lưng tôi bỗng cạch một cái, đóng lại.
Cửa vừa đóng, tôi dựng hết cả tóc gáy.
Tôi còn chưa quay người, mắt cá chân bên trái bỗng lạnh toát, bị một thứ gì đó lạnh tanh, cứng ngắc tóm lấy.
Tôi run rẩy, đèn pin rơi xuống đất, tắt ngóm.
Cả căn phòng tràn ngập bóng tối.
Tôi muốn lùi lại phía sau nhưng cái thứ kia giống như móng sắt vậy, chân không vùng vẫy ra được.
Một căn phòng tối om bỏ trống, đột nhiên lòi ra một cái gì đó tóm lấy chân của tôi, cái cảm giác đáng sợ ấy ăn sâu vào tận xương tủy. Tôi cố gắng giãy dụa, sờ soạng tìm cửa.
Hồi nhỏ, tôi từng đến nhà cậu ta một lần, giờ lần mò theo trí nhớ, chẳng mấy chốc tôi đã tìm được đến trước cửa nhà cậu ta.
Vừa đến trước cửa đã gặp ngay bố của Đầu Vuốt Keo đang từ trong sân đi ra.
Bố của Đầu Vuốt Keo có vẻ không được vui, khi nói vài câu qua loa với tôi, nghe nói tôi từng gặp Đầu Vuốt Keo thì ông ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Nó đang ở đâu? Cái thằng con ương bướng khốn nạn, bao nhiêu năm rồi nó chưa về!”
Tôi gãi gãi đầu: “Chú, mới sáng sớm nay cháu còn đi cùng với Đại Bắc, cậu ta nói đưa bạn gái về nhà, kết quả…”
Tôi vừa nói đến đây, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, Đầu Vuốt Keo nói chuyện, câu trước câu sau cứ đá nhau bôm bốp.
Ban đầu, Đại Bắc nói với tôi là cậu ta đưa bạn gái về nhà, trên đường xảy ra tai nạn.
Sau đấy lại nói rằng bạn gái cậu ta tự mình ngồi xe dù về nhà, xảy ra tai nạn nên chết rồi.
Sáng sớm nay, tôi lại nghe cảnh sát nói, bạn gái của cậu ta xảy ra tai nạn vào lúc một giờ sáng ngày tiết thanh minh.
Một giờ sáng, đào đâu ra xe dù chứ?
Nói đến đây, tôi chuyển chủ đề, giải thích với bố của Đầu Vuốt Keo, chắc là do tôi nhìn lầm người khác thành Đại Bắc.
Dứt lời, tôi quay người, giả vờ rời đi.
Lúc này, bố của Đầu Vuốt Keo bỗng tóm chặt lấy tôi, thở dài một hơi.
“Này, Đầu Kim, chú nói thật với cháu vậy!”
Dứt lời, ông ấy nói đầu đuôi ngọn ngành với tôi.
Thì ra, sau khi Đầu Vuốt Keo rời nhà đến Hà Nam thì luôn nghĩ tới việc kiếm tiền bất chính, tìm tới tìm lui thì tìm được công việc vác xác người chết.
Công việc mà cậu ta tìm không phải là vác xác cho người bình thường mà là vác xác cho những người có tiền.
Người có tiền ở miền Nam có một điều bắt buộc, sau khi chết không được cho vào quan tài ngay mà phải để một thanh niên cường tráng cõng kiểu lưng đối lưng đến mai táng ở nghĩa trang.
Rất ít người đồng ý làm công việc này, đương nhiên, giá cả cũng cực cao.
Từ khi Đầu Vuốt Keo làm công việc này, cậu ta chẳng còn liên lạc gì với gia đình nữa, chỉ thi thoảng gửi tiền về nhà thôi.
Có điều, mấy ngày trước, khi Đầu Vuốt Keo gửi tiền về nhà có gọi một cuộc điện thoại cho bố cậu ta.
Trong điện thoại, Đầu Vuốt Keo có chút buồn bực, nói mình đang gặp phải một rắc rối. Khi vác xác lại trúng phải thuật Giáng Đầu của một ông chủ lớn ở Hương Cảng, trong vòng ba tháng chắc chắn có tai họa.
Cách duy nhất để giải quyết mối họa này là nghĩ cách chuyển tai họa này lên người khác.
Người bị chuyển tai họa buộc phải hoàn thành ba việc:
Thứ 1, tự mình khâu nối liền đầu và thân xác cho người chết.
Thứ 2, tự mình thắp hương cho người chết.
Thứ 3, sau khi khâu xác xong, buộc phải chôn trước chín giờ sáng hôm sau.
Nghe những điều này, tôi đột nhiên vỡ lẽ.
Tối hôm qua, chính tôi là người khâu xác cho thi thể nữ, còn thắp hương cho nữ thể nữ. Sáng sớm hôm nay, thi thể nữ đã bị Đầu Vuốt Keo chôn rồi.
Thật không ngờ rằng, Đầu Vuốt Keo đang tìm người chết thay cho mình, còn cái người chết thay kia lại là tôi.
Bố của Đầu Vuốt Keo thấy tôi ngẩn người ra nên hỏi tôi sao vậy. Tôi đáp lại không có gì rồi quay người tạm biệt ông ấy.
Chuyện này không liên quan gì tới bố của Đầu Vuốt Keo, muốn trách cũng chỉ có thể trách Đầu Vuốt Keo mà thôi.
Về lại căn nhà nhỏ trong thị trấn, trong sân không có một bóng người, tôi vác một chiếc ghế đẩu ra trước cửa, ngồi vắt vẻo ở đó.
Dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng phải đợi được Đầu Vuốt Keo. Tự mình hỏi cậu ta xem tại sao lại để tôi làm người chết thay?
Bầu trời dần tối lại, đợi mãi tới hơn mười giờ tối, Đầu Vuốt Keo không hề xuất hiện.
Tối nay không có trăng, trong sân nhà tối đen như mực, đưa tay ra không thấy năm ngón. Bụng tôi hơi đói, định về nhà ăn cơm rồi quay lại.
Vừa đứng dậy thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vọng lại từ căn phòng phía Tây.
“A… A…”
Giống y hệt tiếng kêu tối hôm qua!!!
Tôi nhanh chóng quay người, xông tới căn phòng phía Tây, đạp bay cửa, chiếu đèn pin vào trong phòng.
Trong căn phòng tối om, chỗ nào cũng phủ đầy bụi bặm, không hề có dấu vết của con người.
Tiếng kêu kia hoàn toàn biến mất, chẳng khác nào chưa từng xuất hiện.
Lúc này, cánh cửa đằng sau lưng tôi bỗng cạch một cái, đóng lại.
Cửa vừa đóng, tôi dựng hết cả tóc gáy.
Tôi còn chưa quay người, mắt cá chân bên trái bỗng lạnh toát, bị một thứ gì đó lạnh tanh, cứng ngắc tóm lấy.
Tôi run rẩy, đèn pin rơi xuống đất, tắt ngóm.
Cả căn phòng tràn ngập bóng tối.
Tôi muốn lùi lại phía sau nhưng cái thứ kia giống như móng sắt vậy, chân không vùng vẫy ra được.
Một căn phòng tối om bỏ trống, đột nhiên lòi ra một cái gì đó tóm lấy chân của tôi, cái cảm giác đáng sợ ấy ăn sâu vào tận xương tủy. Tôi cố gắng giãy dụa, sờ soạng tìm cửa.
Bình luận facebook