“Không có.” Kiều Hy tất nhiên sẽ né tránh hậu quả nghiêm trọng mà trả lời.
Nhìn thấy sắc mặt Lục Lập Tiêu vẫn có chút u ám, cô gái chủ động lấy lòng nắm chặt cánh tay anh: “Em chỉ là thấy anh bận rộn như thế, không cần phải vì những chuyện nhỏ này của em mà bận tâm đâu.”
“Biết như thế rồi thì lần sau hãy chủ động nói cho anh biết, đừng để anh phải chạy 1 chuyến thế này.”
Kiều Hy: “......”
Nghe giọng điệu của anh, quả thật có chút bực mình.
Cô gái dường như rất dễ bị người đàn ông cảm thấy khó chịu ở những chuyện nhỏ như vậy.
Như việc Kiều Hy nói là chuyện nhỏ, chẳng qua chỉ là 1 lời khách sáo hạ thấp bản thân.
Nhưng nghe Lục Lập Tiêu trả lời như thế, lại giống như chuyện nhỏ thế này mà cô cũng có thể khiến anh tốn tâm hao lực.
Cô bị người khác nói này nói nọ sau lựng, đủ loại bôi xấu chửi bới, là chuyện nhỏ sao?
Dây Thần Kinh của cô giật nhẹ 1 cái, tiếp sau đó đôi lông mày tỏ vẻ khó chịu rất nhanh bị lý trí gạt đi, không để Lục Lập Tiêu nhận ra.
“Đưa em về nhà hay muốn đi ăn gì trước, sau đó về đài phát thanh làm việc?” Lục Lập Tiêu hỏi cô.
“….Đưa em về nhà đi, em còn muốn nghỉ thêm 1 ngày.”
“Uhm.”
Sau khi Kiều Hy được Lục Lập Tiêu đưa về nhà, không còn ngủ tiếp nữa.
Thật ra vết thương trên người cô cũng gần khỏi hẵn rồi, mục đích về nhà chỉ là tạm thời trốn tránh.
Tuy 2 năm nay cô đã làm quen bị gắn mác “Cô gái được Lục Lập Tiêu bao nuôi”, làm quen với những ánh mắt và đánh giá đầy đố kị, khinh thường, nhưng vẫn không thể làm như hoàn toàn không bận tâm được.
Nhất là 2 ngày này, cô đang ở trạng thái mơ màng nghi ngờ bản thân.
Sống chung với Lục Lập Tiêu như thế, rốt cuộc mình là gì?
Nếu đến lúc phải chia tay rồi, cô phải làm sao?
Họ….sẽ chia tay chứ?
Tiếng chuông điện thoại vang lên, làm gián đoạn những suy nghĩ hỗn loạn của cô.
Kiều Hy cầm điện thoại lên, thấy số lạ trên máy, trong mắt ánh lên nghi ngờ, lập tức bắt máy: “Alo?”
“Tiểu Hy, là chị hai đây.”
Kiều Ân?
“Buổi chiều rảnh không? Ra ngoài ngồi chút chứ?”
“Cái này…em có chút chuyện.”
“Vậy sao?” Kiều Ân ở đầu máy bên kia nghe có vẻ thất vọng, “Vậy tiếc quá. Ngày mốt chị phải ra nước ngoài, vốn định trước khi đi sẽ gặp em.”
Nghe vậy, Kiều Hy khựng lại 2s nói: “Chị đưa địa chỉ cho em, em bận xong sẽ đến tìm chị.”
“Cũng được.”
Cúp máy xong, Kiều Hy nhìn thấy có 2 tin nhắn wechat mà Từ Khả Tâm gửi tới, đại khái là hẹn cô tối mai đi chơi.
Kiều Hy trả lời có thể không đi được, rồi từ trong tủ áo chọn ra 2 bộ quần áo, chuẩn bị tắm xong sẽ mặc ra đường.
Cô và Kiều Ân không thể xem là tình cảm chị em, nhưng người ta phải đi rồi, cô cũng nên đi tiễn 1 chút.
Dù sao so với Kiều Chi hoặc những người khác ở Kiều Gia, Kiều Ân cũng dễ gần hơn.
Để thể hiện bản thân đúng là có việc, Kiều Hy cố ý 5h chiều mới ra khỏi nhà.
Cô gọi cho Kiều Ân, đối phương đưa cô địa chỉ của 1 nhà hàng.
Kiều Hy đến đó, phát hiện Kiều Ân và Kiều Chi đều ở đây.
Vừa nhìn thấy cô, Kiều Chi lập tức trợn mắt lên: “Ôi, Kiều Hy à. Cô gái tiếng tăm lừng lẫy được Lục Lập Tiêu bao nuôi, có thể hẹn cô ra ăn cơm thật vinh hạnh quá.”
Kiều Hy vẫn chưa nói chuyện, Kiều Ân đã quát mắng cô: “Không được nói vậy, Kiều Hy dù sao cũng là em của chúng ta.”
“Chị, cô ấy chẳng qua là được nhận nuôi, không có quan hệ huyết thống gì với chúng ta cả. Hơn nữa, người ta bây giờ không thèm làm em của chúng ta đâu, sau khi nó bám vào Lục gia đã gấp rút cắt đứt mọi liên hệ với Kiều gia chúng ta, ai chẳng biết nó là loại khinh người trở mặt chứ?”
“Tiểu Chi, im đi!”
“Em nói có sai đâu. Chị không nghe thấy bây giờ trong trường và người bên ngoài làm sao nói nó à, đừng nói em cay nghiệt, mấy người khác chửi còn dữ hơn em đó.”
“Tiểu Chi, hồi nãy không phải em nói muốn đi nghe hòa nhạc à? Để chị gọi tài xế chở em đi.”
Câu này của Kiều Ân, rõ ràng muốn đuổi Kiều Chi đi.
“Đi thì đi, em không đi nghe hòa nhạc đâu.”
“Vậy em đi đâu?”
“Đi với đám bạn em, chị cứ mặc kệ.”
Trong khi nói, Kiều Chi đã đeo túi đi về phía cổng nhà hàng.
Bây giờ trên bàn chỉ còn có Kiều Ân và Kiều Hy hai người, người phía trước vẫn tao nhã đưa menu qua: “Em biết tính của Kiều Chi rồi đấy.”
Lời ngầm trong câu nói này, là muốn Kiều Hy rộng lượng bỏ qua.
Nhưng ngay cả 1 câu khách sáo “Chị thay nó xin lỗi em” cũng không có, Kiều Ân vẫn giữ thân phận thiên kim tiểu thư của mình. Cho dù về ngoài khiêm tốn nhã nhặn với Kiều Hy, nhưng trong đáy mắt vẫn như cũ coi thường thân phận của cô.
Thậm chí trong lòng cô có lẽ còn khinh thường Kiều Hy làm tình nhân của Lục Lập Tiêu, chỉ là không giống Kiều Chi nghĩ gì thì nói nấy mà thôi.
“Không sao, em cũng quen rồi.”
Kiều Hy không để tâm nhướn mày lên, nhận lấy menu, gọi gan ngỗng kiểu Pháp làm món khai vị, còn gọi cá hồi cuộn hun khói với trứng cá muối, thêm 1 chai rượu đỏ giá trị 20K tệ, tóm lại thấy món gì mắc thì gọi món đó.
Vì cô biết tính tự kiêu của Kiều Ân, thế nào cũng sẽ giành trả tiền.
Quả nhiên vừa mới đặt menu xuống, đã thấy sắc mặt cô gái tao nhã đối diện có chút cứng đờ.
“Chị hai, em gọi mấy món này được chứ?”
“Tất nhiên.” Kiều Ân cố gắng giữ nụ cười mỉm, chỉ đơn giản gọi 1 phần bít tết, rồi đưa menu cho nhân viên phục vụ.
“Tiểu Hy, xem ra sau khi em đi theo Lục tổng, cuộc sống cũng không tệ đấy?”
“Chuyện này lần trước không phải chúng ta đã nói rồi à? Anh ấy thật sự rất tốt với em.”
“Được thôi. Thật ra điều chị quan tâm thật sự là ngoài thỏa mãn về vật chất, ở phương diện khác anh ấy đối xử với em tốt không?”
Phương diện khác ngoài vật chất à? Là gì? Tình cảm sao?
“Anh ấy luôn ở bên cạnh em, không có lăng nhăng với mấy người phụ nữ khác, cũng gọi là tốt.”
“Vậy sao?”
Kiều Ân nhướng nhẹ mày lên, không nói chuyện, chỉ là ánh mắt nhìn về phía sau Kiều Hy.
Một người đàn ông thân hình cao lớn, đang bước vào trong cùng với 1 cô gái mặc bộ đầm thiết kế. Nhân viên kéo cửa ra cho họ, cúi đầu chào lễ phép: “Lục tổng, bàn của ngài ở bên này.”
“Tiểu Hy, em quay đầu lại nhìn xem.”
Vị trí mà họ ngồi cách cửa không xa, nhà hàng lại yên tĩnh, hồi nãy nghe nhân viên gọi Lục tổng, trong lòng Kiều Hy đã linh cảm không tốt.
Quay đầu lại, quả nhiên thấy bóng dáng đang đi theo phía sau nhân viên vào phòng ăn riêng, là Lục Lập Tiêu.
Cô gái kế bên anh, Kiều Hy nhìn nghiêng mặt cũng nhận ra, là Lâm Vi Du.
Bởi vì Lục Lập Tiêu quay người xong, Kiều Ân mới gọi Kiều Hy xem, nên người đàn ông đó không nhìn thấy cô gái ở đằng sau.
Chỉ là khoảnh khắc đó, Kiều Hy cảm thấy mặt có chút nóng ran lên.
Vừa mới tuyên bố dõng dạc Lục Lập Tiêu chỉ có mình, chớp mắt đã thấy anh dẫn cô gái khác đi ăn nhà hàng, còn gì mất mặt hơn?
“Em biết cô gái đó là con gái bạn của Bác gái Lục, bây giờ đang sống ở Lục gia, Người ta từ Thủ Đô lặn lội đường xa đến đây, họ tiếp đãi cũng là bình thường.” Kiều Hy nhân mạnh cứu vãn lòng tự tôn của mình.
“Có lẽ vậy.” Kiều Ân không ý kiến gật gật đầu, “Còn nhớ lần trước gặp nhau chị đã nói với em, cảnh giác của em đặt nhầm chỗ rồi. Chị và Lục tổng không thể nào đâu, vì chị quá rõ cấp bậc của xã hội thượng lưu, cha của Lục tổng trong 2 năm nay liên tục tăng chức, sắp vào Thủ Đô, cũng sẽ dần dần chuyển dời trọng tâm. Lục gia leo càng cao, thì sẽ cách chúng ta càng xa.”
Kiều Hy hiểu ý nghĩa câu nói này, chủ yếu là sẽ cách “cô” ngày càng xa.
Vốn giữa họ đã có 1 khoảng cách không thể vượt qua rồi, chỉ sợ là sau khi cha của Lục Lập Tiêu lên chức, anh ấy sẽ càng ngày càng xa tầm với của mình.
Tuy bề ngoài giả vờ không sao, nhưng cuối cùng vẫn bị ảnh hưởng đến tâm trạng.
Nhất là biết Lục Lập Tiêu cùng ăn cơm với người con gái khác ở đây, Kiều Hy nhìn sơn hào hải vị trước mặt cũng không buồn ăn, chỉ uống nửa ly rượu trị giá 20K tệ đó.
Kiều Ân thấy cô ăn không ngon, cũng không nói gì.
Hai người cố gắng ăn nhanh, tranh thủ rời khỏi nhà hàng trước khi Lục Lập Tiêu bọn họ ra ngoài.
Kiều Ân còn bắt xe cho Kiều Hy, sắp xếp đưa cô về nhà.
Giữa 2 người không nói thêm gì nữa, dường như ngay cả cuộc nói chuyện chia tay của người bạn bình thường cũng trông thật mất tự nhiên.
Cô biết Kiều Ân gọi cô tới đây ăn cơm, là để sắp xếp Kiều Hy nhìn thấy cảnh tượng hồi nãy.
Nhưng như vậy là sao? Không phải cô ấy sắp đi rồi à?
Đây gọi là ngoài miệng tuyên bố sẽ từ bỏ nhưng vẫn thấy không cam tâm, cứ phải khăng khăng trước khi đi cố ý gây chia rẽ, để bản thân được an ủi đôi chút?
Cô gái tao nhã thận trọng như Kiều Ân, mang hận báo thù đều dùng tâm lý chiến cả.
Cô như muốn chế nhạo Kiều Hy: Nhìn đi, em cũng đâu có hạnh phúc lắm đâu.
Kiều Hy thừa nhận, cô quả thật bị điều này đả kích được.
Sau khi từ nhà hàng trở về, trong lòng cô gái vẫn cứ buồn bã.
Ôm đầu gối ngồi trên ghế trước bang công phòng ngủ, nhìn ngôi sao trên trời.
Đến khi nghe tiếng mở cửa thay giày đằng sau, cô gái cũng không buồn động đậy.
Sau 2 phút, Lục Lập Tiêu mở cửa phòng ngủ ra, do dự trên giường ngủ một lát, mắt mới hướng về cô gái đang ngồi trước bang công.
Lục Lập Tiêu đi qua: “Sao lại ngồi đây? Buổi tối gió lớn.”
Trong khi nói, 1 chiếc chăn đã được đắp trên người Kiều Hy.
Cô gái hướng ánh mắt đang nhìn ngôi sao của mình về phía mặt anh, hỏi: “Về trễ thế, anh đi đâu đấy?”
“Đi ăn tối với bạn.” Lục Lập Tiêu nói.
Bạn? Ăn tối?
Quả thật là cũng không gạt cô thật.
“Vậy à?”
Khi Kiều Hy hỏi câu này, đôi môi ấm áp của người đàn ông đã dừng ngay khóe môi mình, mút nhẹ đôi môi cô.
Cô gái cứng đờ ở nguyên tại chỗ, tâm trạng cô không tốt, không có từ chối, cũng không hưởng ứng.
Cũng may là Lục Lập Tiêu chỉ hôn nhẹ 2 cái, chưa phát hiện ra điều bất thường ở Kiều Hy, đã quay lưng về phòng đi tắm.
Đợi 20 phút sau bước ra từ phòng tắm, anh đã nhìn thấy Kiều Hy nằm trên giường, quay lưng về phía anh nằm ngủ.
Lục Lập Tiêu vội vàng sấy khô tóc, lên giường, không tắt đèn, nụ hôn nóng bỏng dọc theo phía sau cổ của Kiều Hy từ từ tiến về trước.
“Tiểu Hy, kinh nguyệt kết thúc rồi.”
Đây không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật.
Đối với “bà dì” của Kiều Hy, Lục Lập Tiêu còn hiểu rõ tận tường hơn cô.
Trong khi nói, người đàn ông đã không kềm được quay cô lại, đè trên người cô gái.
“Cái đó…tối nay em không được khỏe.”
“Sao đó?”
“Chỉ là hơi chóng mặt, muốn ngủ, không làm có được không?”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu đưa tay vào trước trán Kiều Hy: “Em đâu có sốt.”
“Không có sốt là không thể chóng mặt sao?”
“Anh thấy em là vì hai ngày nay ngủ quá nhiều, đúng lúc để anh làm em tỉnh táo lên.”
Khi nói, Lục Lập Tiêu đã kéo quần ngủ của Kiều Hy xuống…..
Bình luận facebook