"Cái này ... không tính mà hả, anh ấy vốn phải về nhà mà,” Kiều Hy nói giúp Lục Lập Tiêu, "sao lại bị người phụ nữ khác dây dưa lấy rồi?"
"Không được, tui phải qua đó đuổi con ruồi đó đi.”
"Này, Tiểu Kiều ..."
Nhìn vào Kiều Hy đang bước về phía nhà hàng đối diện một cách tức giận, Từ Khả Tâm thở dài.
Kể từ khi theo Chú Lục, Tiểu Kiều ngày càng trở nên dũng cảm và hiếu chiến.
"Anh yêu! Không phải hẹn trước tối nay đi ăn với em sao?”
Kiều Hy đột nhiên đột nhập vào nhà hàng và ôm cánh tay của Lục Lập Tiêu một cách thân mật và chớp mắt nhìn anh.
Khi cô nói, cô giả vờ vô tình nhìn thấy cô gái đối diện. Hỏi với giọng điệu chất vấn: "Cô là ai vậy?”
"Xin chào, tên tôi là Lâm Vi Du!" Đối phương chào cô. "Cho hỏi có thể xưng hô với cô như thế nào?”
Như vậy, Kiều Hy mới nhìn kỹ cô gái trước mặt ở một khoảng cách gần. Lâm Vi Du là một người có nét đẹp tinh tế.
Sự tinh tế này không phải để mô tả khuôn mặt của cô mà là mô tả toàn bộ cơ thể của cô. Nó được chăm chuốc rất tốt từ nhỏ đến lớn, và mọi lớp da trên cơ thể đều được chăm sóc rất tốt từ những vật đắc tiền và chất lượng cao.
Nghe giọng điệu của cô cũng rất có học thức, mềm mại và ấm áp, là một Lâm Đới Ngọc giàu có điển hình.
"Cô có thể gọi tôi là ... người phụ nữ của Lục Lập Tiêu!" Kiều Hy nói với cô, "Cô muốn hẹn người đàn ông của tôi ăn tối, thì phải thông qua sự đồng ý của tôi trước."
Nghe vậy, khuôn mặt của đối phương hơi sững sờ, liếc mắt nhìn Lục Lập Tiêu một cái.
Ngay lúc này, người phục vụ mang bít tết lên và đặt nó trước mặt Lâm Vi Du. Kiều Hy giành lấy nó và nói: "Cái này hình như ngon lắm nhỉ, đúng lúc tôi đói bụng rồi. Chú Lục, đuổi cô ấy đi đi được không, tôi muốn ngồi chỗ đó.”
Kiều Hy nói xong, cô đã cắt một miếng bít tết cho vào miệng.
Trước kia, khi một người phụ nữ bám lấy Lục Lập Tiêu, Kiều Hy đều dùng cách này để đuổi cô ấy đi.
Mặc dù trông có vẻ không hợp lý, nhưng như vậy vừa đúng biểu hiện được, mặc dù cô ấy muốn gì thì Lục Lập Tiêu cũng sẽ cưng chiều cô.
Sự cưng chiều của anh là vũ khí tốt nhất để giáng cho đối phương một đòn chí mạng.
Mỗi người phụ nữ muốn trở thành đối thủ của Kiều Hy cuối cùng đều bị đả kích đến phải bỏ chạy, và không dám xuất hiện trước mặt họ nữa.
Tuy nhiên, Kiều Hy đã không phát hiện ra sắc mặt lúc này của Lục Lập Tiêu đã rất khó coi.
"Tiểu Hy, trả lại bít tết cho người ta!"
Kiều Hy thực sự đói, ăn hai miếng rồi nhìn Lục Lập Tiêu một cách kỳ lạ: "Anh nói gì?"
"Trả lại bít tết cho cô Lâm, đây là đồ cô ấy gọi, phép lịch sự cơ bản vẫn phải có đó." Giọng điệu của Lục Lập Tiêu đã mang màu sắc của sự dạy dỗ.
Điều này khác với dạy dỗ bình thường.
Dù sao, khi đối mặt với tình địch, một sự giúp đỡ như vậy, sẽ khiến Kiều Hy cảm thấy rằng anh ta không ở cùng phe với mình.
Đặc biệt vào thời điểm này, bên kia còn cố tình nói một cách bao dung: "Không sao, cô ấy thích thì cho cô ấy đi, tôi gọi một phần khác là được rồi."
Đằng sau, mẹ Lục đang khoác tay ba Lục đến: "Vi Du, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Diêu Phụng Nghi đến gần và nhận ra Kiều Hy trong nháy mắt. Lông mày liền nhăn lại: "Sao cô lại ở đây?”
"Lập Tiêu, mẹ không phải đã nói với con rồi sao? Hôm nay là Lâm gia ăn tối chung với chúng ta, sao con lại đưa con bé này tới vậy?” mẹ Lục nhìn trách vấn Lục Lập Tiêu, lại chỉ Kiều Hy. "Cô xem lại cô, còn giành thức ăn với Vi Du, một chút phép lịch sự cũng không có. Trông chẳn ra gì cả?”
Vì nhà hàng tương đối yên tĩnh, nên khi Diêu Phụng Nghi nói chuyện, ánh mắt mọi người đều tập trung qua đây, dồn về hướng Kiều Hy.
Ba Lục đụng mẹ Lục một cái, ra hiệu cho bà ấy nói chuyện nhỏ một chút, tránh để người ta chê cười.
Lúc này, Lâm Vi Du cũng đứng lên một cách lịch sự, khuyên Diêu Phụng Nghi: "Bác gái, đừng giận! Chỉ là một miếng bít tết thôi. Nãy con có gọi lại một phần, họ sẽ bưng lên nhanh thôi.”
"Vi Du, con thật hiểu chuyện. Người có giáo dục có khác."
Sau khi nghe những lời mỉa mai của mẹ Lục, đôi mắt Lục Lập Tiêu lóe lên một chút không hài lòng, nhìn Kiều Hy: “nói xin lỗi với cô Lâm mau”
Kiều Hy không ngờ, Diêu Phụng Nghi nói cô thì thôi đi, ngay cả Lục Lập Tiêu cũng dạy dỗ cô vào lúc này?
Ngay lập tức, trong lòng cô gái thấy khó chịu: “Dựa vào đâu mà tôi phải xin lỗi cô ấy?”
"Em tự nói xem tại sao?”
Kiều Hy có thể hiểu, lần này Lục Lập Tiêu nhìn cô với ánh mắt mang sự áp bức, như thể cô nhất định phải xin lỗi.
Cô gái đã cố gắng hết sức cũng không tìm sự cưng chiều của anh ấy lúc này.
Cô biết rằng, lúc nãy mình chưa nhìn rõ tình hình đã xông vào đây, là cô liều lĩnh.
Cô ấy không biết rằng cha Lục và mẹ Lục đều ở đây, tình hình này sẽ khiến cô trông rất khiến người khác khó chịu.
Cô cũng biết rằng việc làm của mình là không đúng, nhưng điều khiến cô không thể chấp nhận được là sự trách móc trong ánh mắt của Lục Lập Tiêu.
Có phải anh ấy cảm thấy rằng mình đã làm anh ấy mất mặt sao?
Vì vậy nên, anh cùng với người khác coi thường cô ư?
Bây giờ Kiều Hy cảm thấy rằng họ mới là một gia đình và cô là người bị họ công kích.
Cảm giác này giống như khi xưa cô ở Kiều gia, tình hình chóng chọi mọi thứ một mình nhắc nhở cô, cô sẽ luôn phải một mình.
Có thể là Lục Lập Tiêu quá tốt với cô ấy trong thời gian này, để cô ấy có thể quên cô ấy ... là một đứa trẻ mồ côi, cô ấy chưa bao giờ có nhà.
Kiều Hy cảm thấy mũi cay, và nước mắt sắp trào ra.
Cô ấy không cho phép mình khóc vào lúc này, trước mặt những kẻ thù.
Nếu bản thân cô khóc, cô sẽ còn trông đáng thương hơn.
Kiều Hy cắn răng, và trước khi mắt cô đỏ lên, cô ta ném chiếc đĩa lên tay xuống đất và nói một cách cứng đầu: “Em không xin lỗi!”
Nói xong, cô gái không dám đi xem biểu hiện của Lục Lập Tiêu, không dám đối mặt với sự trách móc của anh ấy, rồi quay người bỏ chạy.
Khi cô chưa chạy xa, cô chỉ nghe mẹ Lục nói một câu: “Lập Tiêu, con xem con bé đó giống gì? Đúng là đứa bé không cha không mẹ, thật không có giáo dục mà.”
Không cha không mẹ thì làm cái gì cũng là sai sao?
Khi Kiều Hy đang chạy đến cửa, vì chạy gấp quá, cô bất ngờ va vào một người phụ nữ đang bước vào.
"Xin lỗi!"
Sau khi Kiều Hy xin lỗi, ngay lúc nhìn lên, cô thấy một khuôn mặt rất đẹp, như thể có chút quen thuộc.
Nhưng vì cô ấy đang vội vã chạy trốn, không nhìn kỹ khuôn mặt ấy khiến cô ấy quen thuộc chỗ nào?
Cũng đã bỏ qua sự ngạc nhiên của Hạ Khanh Hinh khi bà ấy nhìn thấy cô.
Kiều Hy chạy ra khỏi nhà hàng và gọi cho Từ Khả Tâm.
"Khả Tâm, bà về chưa?”
"Chưa, tui ở con đường gần đó mua chút đồ, Tiểu Kiều, bà sao rồi, đuổi con ruồi đó đi chưa?”
Nhắc đến điều này, mũi Kiều Hy lại cay cay: “Tui thấy, tui mới là con ruồi đó"
Từ Khả Tâm nghe ra giọng Kiều Hy trong điện thoại có chút thút thít, liền hỏi: "Tiểu Kiều, chuyện gì đã xảy ra?"
Cô không thể nhịn được nữa, nói với Từ Khả Tâm, người ở đầu kia của điện thoại, khóc nói một cách ấm ức: "Tui bị họ đuổi ra ngoài."
"Tiểu Kiều, bà đừng khóc. Tui tới chỗ bà tìm bà ngay, tụi mình gặp mặt rồi từ từ nói chuyện sau”
Mười phút sau cuộc gọi, Từ Khả Tâm xách những thứ mình đã mua quay lại để tìm Kiều Hy.
Sau khi nghe cô gái vừa thút thít vừa kể về vụ việc, Từ Khả Tâm tức giận đến mức vỗ vào đùi mình.
"Chú Lục thật là quá đáng! Người nhà anh ấy đã nhắm vào bà. Lúc này, anh ấy phải đứng về phía bà mới phải chứ. Tại sao lại có thể ép bà đi xin lỗi người phụ nữ khác?"
Kiều Hy: "huhu ... ừ!"
"Sau đó, anh ấy có đuổi theo ra không?" Từ Khả Tâm hỏi.
"Bà không thấy tui chạy ra ngoài, mà không có đi xa sao? Anh ấy vẫn không tìm thấy tui, điều này có nghĩa là anh ấy không có ý muốn đuổi theo tui.” Kiều Hy cúi đầu cau mày.
"Thật quá đáng mà, thật không thể chiệu nổi!” Từ Khả Tâm vỗ đầu gối và đứng dậy. Cô nói một cách bất bình, "Có phải anh ấy bây giờ cảm thấy bà không thể rời khỏi anh ấy, vậy nên có thể không cần trân trọng bà nữa không?”
"Có lẽ thân phận của tui, vốn đã không đáng để trân trọng. Khả Tâm, tui cũng sắp quên mình là người phụ nữ mà anh ấy bao, chứ không phải bạn gái anh ấy.”
"Ngay cả khi đó là bao nhưng cũng phải có tình cảm mà”
......
Trong nhà hàng, Lục Lập Tiêu tập trung vào việc cắt miếng bít tết, lơ đãng nghe tiếng trò chuyện của Diêu Phụng Nghi với Hạ Khanh Hinh.
Lúc này, Lâm Vi Du, người đang ở đối diện thì thầm với anh: "Cô gái vừa chạy ra ngoài ... có ổn không? Anh có muốn ra ngoài gặp cô ấy không?"
"Không cần." Giọng điệu của Lục Lập Tiêu thể hiện một sự lạnh lùng, khiến Lâm Vi Du không dám nói chuyện với anh ta nữa.
"Bà Lâm, hiếm khi bà đến miền nam của chúng tôi một lần, bạn phải náng lại ở đây chơi thêm mấy ngày nữa nha!” Diêu Phụng Nghi nói.
Hạ Khanh Hinh, ngồi đối diện, thanh lịch như một người đẹp cổ điển bước ra từ trong bức tranh. Một đôi tay như sóng mùa thu tràn đầy niềm yêu thương của người mẹ, vỗ nhẹ lên Lâm Vi Du, người ngồi kế bên: "Là Vi Du cứ muốn đến miền nam chơi, lâu lâu mới được toại nguyện, con bé chắc chắn muốn ở chơi nhiều hơn.”
"Được đó, Vi Du thích miền Nam không, để Lập Tiêu dẫn con đi chơi khắp nơi nhe.”
“Gần đây công ty con đang bận dự án thu mua.”
Lục Lập Tiêu chen một câu, đã nói rõ sự bất tiện.
Khuôn mặt của Lâm Vi Du hiện chút thất vọng ngay. Cũng may là có mẹ Lục an ủi: “Cũng đâu có bận suốt như vậy được? Vi Du bây giờ đang nghỉ hè, ở trong nhà mình. Đợi Lập Tiêu khi nào có thời gian thì dẫn con bé đi chơi khắp nơi.”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu không nói gì nữa, chỉ nhìn xuống điện thoại một cái.
Anh muốn gửi một tin nhắn cho Kiều Hy, nhưng cuối cùng cũng thôi.
Sau bữa ăn, tiễn mẹ con Lâm Vi Du về anh mới trở về nhà của anh với Kiều Hy.
Chỉ là đi một vòng trong nhà, phát hiện cô gái chưa về nhà, Lục Lập Tiêu lấy chìa khóa xe và lái xe đến nhà họ Đường.
Lúc này trong phòng của Từ Khả Tâm, hai cô gái đang nằm trên giường tâm sự với nhau.
Thấy Lục Lập Tiêu gọi điện thoại đến, Kiều Hy ngay lập tức ngồi dậy: “Anh ấy gọi đến.”
"Kệ anh ấy đi. Hãy nghĩ xem lúc nãy anh ấy đối xử với bà như thế nào, cứ mặc kệ nó, cứ để anh ấy lo lắng thêm chút nữa.”
"Ừ!"
Kiều Hy cũng nghĩ vậy, ném điện thoại sang một bên và chờ cuộc gọi lần thứ ba mới nhấc máy.
"A lô, gì đó?” Kiều Hy nói với sự thiếu kiên nhẫn.
"Tôi đang ở dưới lầu, cô đi xuống ngay!”
Nghe xem cái giọng điều này, ‘đi xuống ngay’?
Lúc nãy anh la mắng cô, bây giờ không hỏi thăm cô mà còn dùng giọng điệu ra lệnh với cô?
Bình luận facebook