-
Chương 2
Ngày hôm sau, Kiều Hy lén đợi Lục Lập Tiêu ra khỏi nhà mới đi học với một cái túi.
Những bị đưa đến Lục gia, cô luôn cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình và tránh xuất hiện trước mặt người anh rể.
Để anh ta khỏi nghĩ về việc ... Cô bị đưa đến đây để làm gì?
Cô đi đến cổng Lục gia một cách nhút nhát như thường lệ, nhưng trước khi bước ra khỏi cửa cô bị kêu lại.
"Đứng lại!"
Kiều Hy dừng bước, quay lại và thấy một cô gái có độ tuổi như cô đứng đằng sau.
Có điều so với chiếc áo phông giá rẻ trên cơ thể cô, cô gái mặc bộ đồ hương thơm nhỏ trông đắt và quý phái hơn nhiều, cái mặt dữ dằn, nhìn là biết được nuông chiều từ nhỏ!
"Kiều Hy, tối qua mùi vị của việc bị cậu ta bắt về phòng như thế nào? "
Nghe xong, vẽ mặt Kiều Hy thay đổi, nhìn qua: “Là ngươi mét cậu ngươi?”
"Đúng! Tôi nghe nói ngươi chuẩn bị chạy trốn nên tôi đã nói với cậu tôi, để cho cậu bắt ngươi về cho ngươi một bài học! Ai kêu con tiện nhân như ngươi không nhẫn muốn trốn còn khuyến khích anh Gia Lạc trốn cùng ngươi?”
"Biết tại sao ngươi bị bắt và anh Gia Lạc không xuất hiện không? Vì anh ta đang ở cùng tôi” Lục Mộng Tình tự hào tuyên bố: "Đêm qua, chúng ta đã đến khách sạn ở cùng nhau! Anh Gia Lạc rất thương tôi, anh ta đã làm rất nhiều lần, con nói không thích ngươi một chút nào!"
"Hứ, Kiều Hy! Ngươi đừng hòng giành đàn ông với tôi, sao không nhìn lại bản than mình là thân phận gì? Toàn Hải Thành đều biết ngươi chỉ là con nuôi của Kiều gia, từ nhỏ bị đã bị bán! Giờ lại được tặng cho cậu của ta, cả danh phận cũng không có. Ngươi chỉ có thể làm trò chơi, làm sao có đàng ông thật lòng thích ngươi?”
Mỗi từ ngữ của Lục Mộng Tình như một một nhát dao đâm vào trái tim Kiều Hy.
Có một số sự thật bản thân cô cũng hiểu nhưng khi bị nói ra giữa ban ngày như vậy nó vẫn khó chịu như vậy!
Tay cô nấm chặt, càng ngày càng chặt hơn, những gân xanh trên lưng bàn tay trắng nõn xuất hiện.
Tức giận đến cùng cực, đôi mắt Kiều Hy lóe lên một nụ cười.
"Đúng vậy, tôi chỉ là một đứa con nuôi, thân phận thấp hèn! Nhưng thiên kim tiểu thư Lục gia như ngươi, vì cướp bạn trai tôi không từ thủ đoạn dụ dỗ, thậm chí còn ngủ với anh ta như gái, đi khách sạn với anh ta, cô là người trả tiền phải không, việc này có đáng để khoe không? "
"Ngươi ... Tôi yêu Gia Lạc, tôi thích ngủ với anh ấy, tôi muốn chi tiền cho anh ấy! Không liên quan đến ngươi, tôi thấy ngươi rõ ràng là đang ghen tị với tôi!"
"Ghen tị? Sau đêm qua, tôi đã nhìn rõ Hàn Gia Lạc chỉ là đứa tiểu nhân dẻo miệng! Anh ta không dám đối đầu với cậu của ngươi, bản than lại không có bản lĩnh, đi với tiểu thư có tiền không có não như ngươi đúng là một cặp trời sinh. Ngươi cướp anh ta đi, ta phải cảm ơn ngươi nữa. chúc hai người thiên trường địa cữu nhé! "
"Kiều Hy, ngươi …. Ngươi dám nói chuyện với tôi như vậy?"
Thấy đối phương tức muốn ói máu, mắt Kiều Hy lóe lên một sự khiêu khích.
Ngay lập tức, cô vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, không quan tâm đến tiếng la của Lục Mộng Tình, ngoảnh mặt bước ra khỏi căn nhà lớn của Lục gia.
Tuy nhiên, khi cô bước ra khỏi cổng Lục gia, bước chân của cô đột nhiên trì trệ.
Chiếc Bentley màu đen thuần khiết tràn đầy ánh sáng cao quý, như thể nó đã đậu ở đó trong một thời gian dài.
Sau cửa sổ xe, khuôn mặt đẹp như cắt của Lục Lập Tiêu với đôi ngươi như nhìn thấu vào trong tim đang nhìn thẳng mặt cô.
Kiều Hy không có thời gian để thu hồi nét mặt lạnh lùng và khinh bỉ của mình, và biến thành một nụ cười bình thường và vô hại, cô chỉ đứng khựng lại tại chỗ!
Những bị đưa đến Lục gia, cô luôn cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình và tránh xuất hiện trước mặt người anh rể.
Để anh ta khỏi nghĩ về việc ... Cô bị đưa đến đây để làm gì?
Cô đi đến cổng Lục gia một cách nhút nhát như thường lệ, nhưng trước khi bước ra khỏi cửa cô bị kêu lại.
"Đứng lại!"
Kiều Hy dừng bước, quay lại và thấy một cô gái có độ tuổi như cô đứng đằng sau.
Có điều so với chiếc áo phông giá rẻ trên cơ thể cô, cô gái mặc bộ đồ hương thơm nhỏ trông đắt và quý phái hơn nhiều, cái mặt dữ dằn, nhìn là biết được nuông chiều từ nhỏ!
"Kiều Hy, tối qua mùi vị của việc bị cậu ta bắt về phòng như thế nào? "
Nghe xong, vẽ mặt Kiều Hy thay đổi, nhìn qua: “Là ngươi mét cậu ngươi?”
"Đúng! Tôi nghe nói ngươi chuẩn bị chạy trốn nên tôi đã nói với cậu tôi, để cho cậu bắt ngươi về cho ngươi một bài học! Ai kêu con tiện nhân như ngươi không nhẫn muốn trốn còn khuyến khích anh Gia Lạc trốn cùng ngươi?”
"Biết tại sao ngươi bị bắt và anh Gia Lạc không xuất hiện không? Vì anh ta đang ở cùng tôi” Lục Mộng Tình tự hào tuyên bố: "Đêm qua, chúng ta đã đến khách sạn ở cùng nhau! Anh Gia Lạc rất thương tôi, anh ta đã làm rất nhiều lần, con nói không thích ngươi một chút nào!"
"Hứ, Kiều Hy! Ngươi đừng hòng giành đàn ông với tôi, sao không nhìn lại bản than mình là thân phận gì? Toàn Hải Thành đều biết ngươi chỉ là con nuôi của Kiều gia, từ nhỏ bị đã bị bán! Giờ lại được tặng cho cậu của ta, cả danh phận cũng không có. Ngươi chỉ có thể làm trò chơi, làm sao có đàng ông thật lòng thích ngươi?”
Mỗi từ ngữ của Lục Mộng Tình như một một nhát dao đâm vào trái tim Kiều Hy.
Có một số sự thật bản thân cô cũng hiểu nhưng khi bị nói ra giữa ban ngày như vậy nó vẫn khó chịu như vậy!
Tay cô nấm chặt, càng ngày càng chặt hơn, những gân xanh trên lưng bàn tay trắng nõn xuất hiện.
Tức giận đến cùng cực, đôi mắt Kiều Hy lóe lên một nụ cười.
"Đúng vậy, tôi chỉ là một đứa con nuôi, thân phận thấp hèn! Nhưng thiên kim tiểu thư Lục gia như ngươi, vì cướp bạn trai tôi không từ thủ đoạn dụ dỗ, thậm chí còn ngủ với anh ta như gái, đi khách sạn với anh ta, cô là người trả tiền phải không, việc này có đáng để khoe không? "
"Ngươi ... Tôi yêu Gia Lạc, tôi thích ngủ với anh ấy, tôi muốn chi tiền cho anh ấy! Không liên quan đến ngươi, tôi thấy ngươi rõ ràng là đang ghen tị với tôi!"
"Ghen tị? Sau đêm qua, tôi đã nhìn rõ Hàn Gia Lạc chỉ là đứa tiểu nhân dẻo miệng! Anh ta không dám đối đầu với cậu của ngươi, bản than lại không có bản lĩnh, đi với tiểu thư có tiền không có não như ngươi đúng là một cặp trời sinh. Ngươi cướp anh ta đi, ta phải cảm ơn ngươi nữa. chúc hai người thiên trường địa cữu nhé! "
"Kiều Hy, ngươi …. Ngươi dám nói chuyện với tôi như vậy?"
Thấy đối phương tức muốn ói máu, mắt Kiều Hy lóe lên một sự khiêu khích.
Ngay lập tức, cô vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, không quan tâm đến tiếng la của Lục Mộng Tình, ngoảnh mặt bước ra khỏi căn nhà lớn của Lục gia.
Tuy nhiên, khi cô bước ra khỏi cổng Lục gia, bước chân của cô đột nhiên trì trệ.
Chiếc Bentley màu đen thuần khiết tràn đầy ánh sáng cao quý, như thể nó đã đậu ở đó trong một thời gian dài.
Sau cửa sổ xe, khuôn mặt đẹp như cắt của Lục Lập Tiêu với đôi ngươi như nhìn thấu vào trong tim đang nhìn thẳng mặt cô.
Kiều Hy không có thời gian để thu hồi nét mặt lạnh lùng và khinh bỉ của mình, và biến thành một nụ cười bình thường và vô hại, cô chỉ đứng khựng lại tại chỗ!