Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nguoi-vo-ma-6.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Phần 6
Cuối mùa hè năm đó nóng hơn bình thường, nóng đến mức tôi ngờ vực rằng năm ấy sẽ chẳng có mùa đông. Tôi chở Ngọc Lan trên chiếc xe riêng của cô ấy. Chiếc xe leo chầm chậm trên một con đường dốc thẳng đứng. Con xe này của Ngọc Lan là hai ngàn mã lực, lên dốc cao mà động cơ trơn tru không chút gò ép. Ngọc Lan bảo tôi mở mui xe ra để cô ấy ngắm cảnh và cũng bởi ở đây không có khói bụi. Tôi làm theo, cô ấy cười rộ lên thích thú.
– Em đã định lên Ba Vì từ rất lâu rồi, nhưng ngặt nỗi người ta đến đó nhiều quá. Em thì chúa ghét mấy nơi đông người.
– Em định tới cùng với ai?
Tôi biết Ngọc Lan không hề có bạn bè. Tôi hỏi câu này vì muốn biết trước tôi, cô ấy chưa từng muốn tới đây với một người đàn ông khác.
– Một mình.
– Một mình sao?
Ngọc Lan gật đầu:
– Em luôn thích làm mọi thứ một mình mà.
Nhà Thờ Đổ nằm khuất nẻo trên một khu rừng bạt ngàn đại thụ. Tiếng chim hót líu lo cùng âm thanh của những tán lá xào xạc tạo nên một bản nhạc núi rừng thanh khiết. Tôi nắm tay Ngọc Lan, đi dạo trên lớp đất gồ ghề sỏi đá. Những vệt nắng chạy dài, đâm xuyên qua tầng không rồi lao thẳng xuống mặt đất. Bình thường sẽ có rất nhiều người đến đây để chụp ảnh cưới, tham quan, du lịch, nhưng hôm nay lại chẳng có một ai. Vào ngày đẹp trời thế này thì quả là khó hiểu.
Tôi cũng không bắt mình suy nghĩ nhiều, vì trong tôi đang còn một dự định khác quan trọng hơn và tôi phải dồn tất cả mọi tâm tư cho nó. Nhận thấy thời cơ đã đến, tôi liền quỳ xuống ngay đằng sau Ngọc Lan và chờ cho cô ấy quay lại.
Thời tôi còn bé, bố tôi vẫn nói với tôi bằng một giọng điệu coi thường về cái việc cầu hôn. Ông nói nó rườm rà và lãng mạn hoá một việc vô bổ mà sau này, rất có thể nó sẽ bị đem ra làm trò cười, mỉa mai trong các cuộc cãi vã vợ chồng. Tôi thấy thương hại ông, bởi vì ông chưa bao giờ được yêu, chưa bao giờ hiểu được bản thân sẽ hạnh phúc nếu như làm cho người mình yêu hạnh phúc.
Bố phải lấy người mà bố chưa chắc đã yêu, thời ấy, vì chiến tranh nên hôn nhân chỉ là một thủ tục hoặc là một phương cách để duy trì giống nòi. Hầu hết chẳng ai cần đến tình yêu thời đó cả, vì tình yêu mà không có tự do thì cũng là cái loại tình yêu luồn cúi, tình yêu nhỏ nhoi không đáng để đem ra ca tụng.
Cái hay nhất của việc cầu hôn bất ngờ là chính mình cũng sẽ được trải nghiệm. Tôi đã mua vội chiếc nhẫn này trong Vincom, cứ lần nữa mãi mỗi khi nghĩ đến chuyện cầu hôn. Và giờ thì tôi đã làm điều đó. Mười phút trước, tôi thậm chí còn đang phân vân tối nay có nên ở lại.
Ngọc Lan quay người, tôi liền dâng chiếc nhẫn lên như dâng cả cuộc đời mình cho cô ấy. Tôi nói với cô ấy bằng chất giọng dịu dàng nhất có thể:
– Anh muốn lấy em, điên cuồng muốn lấy em.
Ngọc Lan bất ngờ, cô ấy ít khi có biểu cảm như thế này. Điều đó làm tôi thoả mãn và tự hào.
– Trời đất ơi! – Ngọc Lan thốt lên.
– Em là nguồn cảm hứng bất tất cho anh. Ở bên em, anh luôn thấy cuộc sống này ngắn lại, anh sợ hãi khi một ngày nào đó chúng ta phải xa nhau.
Ngọc Lan đứng ngược sáng, cô ấy như một thiên thần giáng thế. Những hạt bụi trong ánh nắng lấp lánh và rơi xuống mái tóc màu hạt dẻ kia. Chúng hân hoan và mong chờ, như trái tim của tôi lúc này. Ngọc Lan cúi xuống, nhận lấy chiếc nhẫn và đeo vào ngón tay áp út của mình.
– Em đồng ý, tất nhiên là em sẽ đồng ý rồi.
Tôi bật dậy bế bổng Ngọc Lan lên. Giữa núi rừng, không có một đôi mắt nào nhìn ngó chúng tôi, không một vị thần tiên nào chứng giám điều đó. Chúng tôi cảm thấy tự do và hoang dại. Đã lâu lắm rồi tôi chưa vui sướng như thế này, kể từ khi mẹ tôi qua đời.
– Em là một kẻ giết người.
Hãy tưởng tượng đến hình ảnh một chiếc xe không phanh đang lao xuống con dốc và bất ngờ bị cản lại. Mọi thứ sẽ bung bét chứ không phải chỉ là đứng khựng lại đâu. Tôi chính là chiếc xe ấy. Tôi lao đi trong niềm hạnh phúc, rồi bị giết chết bởi câu nói này.
Ở trên này cao đến 1100 mét so với mực nước biển, nhưng tôi vẫn thấy nóng đến toát mồ hôi hột. Còn Ngọc Lan thì vẫn tỉnh bơ như đứa trẻ vô tội, và nói:
– Em đã giết người, anh vẫn chấp nhận cưới em chứ?
– Em đã giết ai?
– Em sẽ không nói cho anh biết đâu.
Tôi làm vẻ căng thẳng trong khi cô ấy thì cứ cười cợt cái sự sợ hãi này của tôi:
– Em không nói cho anh biết vì sợ anh sẽ thu lại chiếc nhẫn kia à? Ngọc Lan, chúng ta đã hứa sẽ không giấu giếm gì nhau cả mà. Chúng ta…
– Vì em không muốn giấu giếm anh nên em mới rủ anh lên đây.
Tôi không bao giờ hiểu được các việc mà Ngọc Lan sẽ làm hay lý do mà cô ấy làm vậy. Không bao giờ cả. Cô ấy là nỗi bí ẩn, là sự hoang mang trong tôi.
– Giờ thì em hãy nói cho anh biết tất cả những chuyện mà em đang muốn anh làm đi.
– Hãy nhớ kỹ ngày hôm nay – Ngọc Lan ghé lại gần tôi – Hôm nay, ngày mùng 5 tháng 8. Chỉ chúng ta mới biết đến ngày này. Và nếu anh quên, thì hãy cứ nhìn vào chiếc nhẫn mà em sẽ đeo từ giờ cho đến lúc chết nhé. Hôm nay chính là ngày anh cầu hôn em.
Vì đặc thù công việc, nên tôi ngủ khá muộn. Các cảm hứng sẽ không bao giờ đến vào ban ngày với một kẻ viết lách, nếu có, nó cũng sẽ dày đặc lý trí, mang “dáng dấp” của một bài văn nghị luận nhiều hơn. Còn ban đêm, chỉ cần một cốc Chivas, tôi đã có thể viết đến ba ngàn chữ với rất nhiều những cung bậc cảm xúc. Con chữ có thể khiến người ta đau, buồn, vui, giận… Những con chữ vào ban đêm còn có thể khiến người ta hài lòng nữa.
Nhưng hôm nay thì tôi không viết đêm, dù các con chữ vẫn nhảy múa như ma chơi trong đầu. Tôi như người say bước đi lảo đảo trên một con phố đêm với các quán bia cỏ và quán bar xập xình. Mấy thằng cò chắn đường và mời tôi vào quán, tôi lắc đầu hoặc là gạt chúng ra với vẻ bực bội.
Sau đó, tôi bước vào một quán bar có tên là Đom Đóm Xanh, ở đó, nhạc được chơi theo lối cổ điển. Jazz. Tiếng saxophone vang lên réo rắt như tiếng khóc của một cô gái điếm. Tôi không biết, nhưng giờ thì tôi thấy bực bội. Tôi cảm giác như mình đang bị chơi một vố, và người chơi tôi không ai khác chính là vợ sắp cưới của tôi.
– Anh đến rồi, em cứ tưởng là anh sẽ không đến.
Nguyên Thục mặc một chiếc váy đen kiểu Trung Hoa, cô kẻ mắt cong vút như mũi của một con thuyền đang đón sóng. Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ vui mừng khi thấy tôi bước vào.
Trước đó hai ngày, Nguyên Thục đã hẹn tôi tới đây nhưng tôi từ chối. Tôi không muốn làm Ngọc Lan phải buồn nữa. Khốn nạn thay cái lòng chung thuỷ của tôi, giờ thì tôi lại đứng ở đây, trước một người con gái đã chủ động tiến đến với mình.
Tôi vừa làm một việc kinh hãi nhất đời và cũng đáng chết những đời. Nếu bố tôi mà biết, ông sẽ bắn tôi như quân thù ngoài trận tuyến ngày xưa cho mà xem. Khi tôi lao xe xuống con dốc thẳng đứng đó, tôi đã mong có chiếc xe nào đi ngược chiều để tôi đâm sầm vào. Nhưng chẳng có chiếc xe nào cả.
Ngọc Lan thì im lặng, cô ấy biết tôi vừa trải qua một đợt khủng hoảng. Cô ấy vuốt nhẹ mái tóc mình, ngả đầu sang bên phía tôi để lắng nghe tiếng gió. Trời càng lúc càng tối, như cái cuộc đời chết tiệt của tôi vậy.
– Chúng ta rời khỏi đây thôi.
– Kìa, Vương.
Trong trường hợp này, Nguyên Thục không có lý do để phản kháng.
Tôi nắm tay Nguyên Thục rồi rời khỏi quán bar, chúng tôi chưa uống với nhau một cốc rượu nào. Tôi chẳng có hứng thú uống. Khác hoàn toàn với mấy người cứ buồn là say, cứ khó khăn là say. Tôi chỉ say trong lúc viết..
Nguyên Thục để mặc cho tôi làm gì mà tôi muốn. Cô chạy theo những bước sải rất rộng của tôi. Mùi cỏ dại ngai ngái lan truyền trong không khí, cô ấy đang đi đằng sau tôi mà tôi vẫn có thể ngửi thấy được.
Tôi cứ nắm tay Nguyên Thục như thế, rất chặt, rất chặt. Cho đến khi cửa phòng bật mở ra rồi đóng lại cái sầm vì cú đạp của tôi. Tôi mạnh mẽ đẩy Nguyên Thục xuống giường, nằm đè lên cô ấy và ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng của cô. Tôi không biết cô là ai, nhưng tôi nhận ra mùi hương của cô. Tôi như một kẻ say không rượu, tôi chuếnh choáng, lảo đảo đến mức không nhìn rõ được một thứ gì.
Trong một ngày mà làm sai hai lần, cả hai đều là những lỗi lầm không thể bỏ qua. Nhưng giờ đây tôi không cần biết đến điều đó nữa. Đời tôi thế là hết! Khi tôi bước xuống xe của Ngọc Lan, tôi đã biết đời tôi không nên tiếp tục nữa.
Xé bỏ chiếc váy của Nguyên Thục, thọc đôi tay mình vào đó. Nguyên Thục cong người đón nhận rồi lại hé ra một tiếng rên làm tôi chán chường. Tôi muốn xé đôi cô ta ra.
– Anh sẽ không hối hận đúng không? – Nguyên Thục thì thầm.
– Hối hận con khỉ, tập trung vào đi.
– Anh không nhớ đến chị ấy ư?
Cô ta ư? Tôi cười nhạt, và hơi dừng lại. Nhìn Nguyên Thục thật lâu, tôi cố tưởng tượng ra nếu bây giờ Ngọc Lan xông vào và thấy cảnh tượng này thì cô ấy có nổi đoá lên không? Không có quyền, cô ta không có quyền. Tôi yêu cô ta, nhưng cũng căm hận cô ta vì đã khiến tôi ra nông nỗi này.
Đó là những bước trượt dài đầu tiên trong hành trình tội lỗi của tôi.
Phần 6
Cuối mùa hè năm đó nóng hơn bình thường, nóng đến mức tôi ngờ vực rằng năm ấy sẽ chẳng có mùa đông. Tôi chở Ngọc Lan trên chiếc xe riêng của cô ấy. Chiếc xe leo chầm chậm trên một con đường dốc thẳng đứng. Con xe này của Ngọc Lan là hai ngàn mã lực, lên dốc cao mà động cơ trơn tru không chút gò ép. Ngọc Lan bảo tôi mở mui xe ra để cô ấy ngắm cảnh và cũng bởi ở đây không có khói bụi. Tôi làm theo, cô ấy cười rộ lên thích thú.
– Em đã định lên Ba Vì từ rất lâu rồi, nhưng ngặt nỗi người ta đến đó nhiều quá. Em thì chúa ghét mấy nơi đông người.
– Em định tới cùng với ai?
Tôi biết Ngọc Lan không hề có bạn bè. Tôi hỏi câu này vì muốn biết trước tôi, cô ấy chưa từng muốn tới đây với một người đàn ông khác.
– Một mình.
– Một mình sao?
Ngọc Lan gật đầu:
– Em luôn thích làm mọi thứ một mình mà.
Nhà Thờ Đổ nằm khuất nẻo trên một khu rừng bạt ngàn đại thụ. Tiếng chim hót líu lo cùng âm thanh của những tán lá xào xạc tạo nên một bản nhạc núi rừng thanh khiết. Tôi nắm tay Ngọc Lan, đi dạo trên lớp đất gồ ghề sỏi đá. Những vệt nắng chạy dài, đâm xuyên qua tầng không rồi lao thẳng xuống mặt đất. Bình thường sẽ có rất nhiều người đến đây để chụp ảnh cưới, tham quan, du lịch, nhưng hôm nay lại chẳng có một ai. Vào ngày đẹp trời thế này thì quả là khó hiểu.
Tôi cũng không bắt mình suy nghĩ nhiều, vì trong tôi đang còn một dự định khác quan trọng hơn và tôi phải dồn tất cả mọi tâm tư cho nó. Nhận thấy thời cơ đã đến, tôi liền quỳ xuống ngay đằng sau Ngọc Lan và chờ cho cô ấy quay lại.
Thời tôi còn bé, bố tôi vẫn nói với tôi bằng một giọng điệu coi thường về cái việc cầu hôn. Ông nói nó rườm rà và lãng mạn hoá một việc vô bổ mà sau này, rất có thể nó sẽ bị đem ra làm trò cười, mỉa mai trong các cuộc cãi vã vợ chồng. Tôi thấy thương hại ông, bởi vì ông chưa bao giờ được yêu, chưa bao giờ hiểu được bản thân sẽ hạnh phúc nếu như làm cho người mình yêu hạnh phúc.
Bố phải lấy người mà bố chưa chắc đã yêu, thời ấy, vì chiến tranh nên hôn nhân chỉ là một thủ tục hoặc là một phương cách để duy trì giống nòi. Hầu hết chẳng ai cần đến tình yêu thời đó cả, vì tình yêu mà không có tự do thì cũng là cái loại tình yêu luồn cúi, tình yêu nhỏ nhoi không đáng để đem ra ca tụng.
Cái hay nhất của việc cầu hôn bất ngờ là chính mình cũng sẽ được trải nghiệm. Tôi đã mua vội chiếc nhẫn này trong Vincom, cứ lần nữa mãi mỗi khi nghĩ đến chuyện cầu hôn. Và giờ thì tôi đã làm điều đó. Mười phút trước, tôi thậm chí còn đang phân vân tối nay có nên ở lại.
Ngọc Lan quay người, tôi liền dâng chiếc nhẫn lên như dâng cả cuộc đời mình cho cô ấy. Tôi nói với cô ấy bằng chất giọng dịu dàng nhất có thể:
– Anh muốn lấy em, điên cuồng muốn lấy em.
Ngọc Lan bất ngờ, cô ấy ít khi có biểu cảm như thế này. Điều đó làm tôi thoả mãn và tự hào.
– Trời đất ơi! – Ngọc Lan thốt lên.
– Em là nguồn cảm hứng bất tất cho anh. Ở bên em, anh luôn thấy cuộc sống này ngắn lại, anh sợ hãi khi một ngày nào đó chúng ta phải xa nhau.
Ngọc Lan đứng ngược sáng, cô ấy như một thiên thần giáng thế. Những hạt bụi trong ánh nắng lấp lánh và rơi xuống mái tóc màu hạt dẻ kia. Chúng hân hoan và mong chờ, như trái tim của tôi lúc này. Ngọc Lan cúi xuống, nhận lấy chiếc nhẫn và đeo vào ngón tay áp út của mình.
– Em đồng ý, tất nhiên là em sẽ đồng ý rồi.
Tôi bật dậy bế bổng Ngọc Lan lên. Giữa núi rừng, không có một đôi mắt nào nhìn ngó chúng tôi, không một vị thần tiên nào chứng giám điều đó. Chúng tôi cảm thấy tự do và hoang dại. Đã lâu lắm rồi tôi chưa vui sướng như thế này, kể từ khi mẹ tôi qua đời.
– Em là một kẻ giết người.
Hãy tưởng tượng đến hình ảnh một chiếc xe không phanh đang lao xuống con dốc và bất ngờ bị cản lại. Mọi thứ sẽ bung bét chứ không phải chỉ là đứng khựng lại đâu. Tôi chính là chiếc xe ấy. Tôi lao đi trong niềm hạnh phúc, rồi bị giết chết bởi câu nói này.
Ở trên này cao đến 1100 mét so với mực nước biển, nhưng tôi vẫn thấy nóng đến toát mồ hôi hột. Còn Ngọc Lan thì vẫn tỉnh bơ như đứa trẻ vô tội, và nói:
– Em đã giết người, anh vẫn chấp nhận cưới em chứ?
– Em đã giết ai?
– Em sẽ không nói cho anh biết đâu.
Tôi làm vẻ căng thẳng trong khi cô ấy thì cứ cười cợt cái sự sợ hãi này của tôi:
– Em không nói cho anh biết vì sợ anh sẽ thu lại chiếc nhẫn kia à? Ngọc Lan, chúng ta đã hứa sẽ không giấu giếm gì nhau cả mà. Chúng ta…
– Vì em không muốn giấu giếm anh nên em mới rủ anh lên đây.
Tôi không bao giờ hiểu được các việc mà Ngọc Lan sẽ làm hay lý do mà cô ấy làm vậy. Không bao giờ cả. Cô ấy là nỗi bí ẩn, là sự hoang mang trong tôi.
– Giờ thì em hãy nói cho anh biết tất cả những chuyện mà em đang muốn anh làm đi.
– Hãy nhớ kỹ ngày hôm nay – Ngọc Lan ghé lại gần tôi – Hôm nay, ngày mùng 5 tháng 8. Chỉ chúng ta mới biết đến ngày này. Và nếu anh quên, thì hãy cứ nhìn vào chiếc nhẫn mà em sẽ đeo từ giờ cho đến lúc chết nhé. Hôm nay chính là ngày anh cầu hôn em.
Vì đặc thù công việc, nên tôi ngủ khá muộn. Các cảm hứng sẽ không bao giờ đến vào ban ngày với một kẻ viết lách, nếu có, nó cũng sẽ dày đặc lý trí, mang “dáng dấp” của một bài văn nghị luận nhiều hơn. Còn ban đêm, chỉ cần một cốc Chivas, tôi đã có thể viết đến ba ngàn chữ với rất nhiều những cung bậc cảm xúc. Con chữ có thể khiến người ta đau, buồn, vui, giận… Những con chữ vào ban đêm còn có thể khiến người ta hài lòng nữa.
Nhưng hôm nay thì tôi không viết đêm, dù các con chữ vẫn nhảy múa như ma chơi trong đầu. Tôi như người say bước đi lảo đảo trên một con phố đêm với các quán bia cỏ và quán bar xập xình. Mấy thằng cò chắn đường và mời tôi vào quán, tôi lắc đầu hoặc là gạt chúng ra với vẻ bực bội.
Sau đó, tôi bước vào một quán bar có tên là Đom Đóm Xanh, ở đó, nhạc được chơi theo lối cổ điển. Jazz. Tiếng saxophone vang lên réo rắt như tiếng khóc của một cô gái điếm. Tôi không biết, nhưng giờ thì tôi thấy bực bội. Tôi cảm giác như mình đang bị chơi một vố, và người chơi tôi không ai khác chính là vợ sắp cưới của tôi.
– Anh đến rồi, em cứ tưởng là anh sẽ không đến.
Nguyên Thục mặc một chiếc váy đen kiểu Trung Hoa, cô kẻ mắt cong vút như mũi của một con thuyền đang đón sóng. Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ vui mừng khi thấy tôi bước vào.
Trước đó hai ngày, Nguyên Thục đã hẹn tôi tới đây nhưng tôi từ chối. Tôi không muốn làm Ngọc Lan phải buồn nữa. Khốn nạn thay cái lòng chung thuỷ của tôi, giờ thì tôi lại đứng ở đây, trước một người con gái đã chủ động tiến đến với mình.
Tôi vừa làm một việc kinh hãi nhất đời và cũng đáng chết những đời. Nếu bố tôi mà biết, ông sẽ bắn tôi như quân thù ngoài trận tuyến ngày xưa cho mà xem. Khi tôi lao xe xuống con dốc thẳng đứng đó, tôi đã mong có chiếc xe nào đi ngược chiều để tôi đâm sầm vào. Nhưng chẳng có chiếc xe nào cả.
Ngọc Lan thì im lặng, cô ấy biết tôi vừa trải qua một đợt khủng hoảng. Cô ấy vuốt nhẹ mái tóc mình, ngả đầu sang bên phía tôi để lắng nghe tiếng gió. Trời càng lúc càng tối, như cái cuộc đời chết tiệt của tôi vậy.
– Chúng ta rời khỏi đây thôi.
– Kìa, Vương.
Trong trường hợp này, Nguyên Thục không có lý do để phản kháng.
Tôi nắm tay Nguyên Thục rồi rời khỏi quán bar, chúng tôi chưa uống với nhau một cốc rượu nào. Tôi chẳng có hứng thú uống. Khác hoàn toàn với mấy người cứ buồn là say, cứ khó khăn là say. Tôi chỉ say trong lúc viết..
Nguyên Thục để mặc cho tôi làm gì mà tôi muốn. Cô chạy theo những bước sải rất rộng của tôi. Mùi cỏ dại ngai ngái lan truyền trong không khí, cô ấy đang đi đằng sau tôi mà tôi vẫn có thể ngửi thấy được.
Tôi cứ nắm tay Nguyên Thục như thế, rất chặt, rất chặt. Cho đến khi cửa phòng bật mở ra rồi đóng lại cái sầm vì cú đạp của tôi. Tôi mạnh mẽ đẩy Nguyên Thục xuống giường, nằm đè lên cô ấy và ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng của cô. Tôi không biết cô là ai, nhưng tôi nhận ra mùi hương của cô. Tôi như một kẻ say không rượu, tôi chuếnh choáng, lảo đảo đến mức không nhìn rõ được một thứ gì.
Trong một ngày mà làm sai hai lần, cả hai đều là những lỗi lầm không thể bỏ qua. Nhưng giờ đây tôi không cần biết đến điều đó nữa. Đời tôi thế là hết! Khi tôi bước xuống xe của Ngọc Lan, tôi đã biết đời tôi không nên tiếp tục nữa.
Xé bỏ chiếc váy của Nguyên Thục, thọc đôi tay mình vào đó. Nguyên Thục cong người đón nhận rồi lại hé ra một tiếng rên làm tôi chán chường. Tôi muốn xé đôi cô ta ra.
– Anh sẽ không hối hận đúng không? – Nguyên Thục thì thầm.
– Hối hận con khỉ, tập trung vào đi.
– Anh không nhớ đến chị ấy ư?
Cô ta ư? Tôi cười nhạt, và hơi dừng lại. Nhìn Nguyên Thục thật lâu, tôi cố tưởng tượng ra nếu bây giờ Ngọc Lan xông vào và thấy cảnh tượng này thì cô ấy có nổi đoá lên không? Không có quyền, cô ta không có quyền. Tôi yêu cô ta, nhưng cũng căm hận cô ta vì đã khiến tôi ra nông nỗi này.
Đó là những bước trượt dài đầu tiên trong hành trình tội lỗi của tôi.