Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nguoi-vo-ma-8.html
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Phần 8
Nguyên Thục mơ màng mở mắt, trước mặt cô là cái bóng đèn chao đảo và một người phụ nữ đeo khẩu trang giấy. Cô ta hỏi gì đó nhưng vào lúc này cô lại chẳng nghe được gì cả. Nguyên Thục khẽ nhăn mặt, môi hơi nhếch lên vì cái nhăn đó, ở ngay trên trán cô, vết thương đã được khâu lại. Nỗi đau này thật khó tả.
– Tôi đang ở đâu thế? – Nguyên Thục hỏi.
Người phụ nữ kia bỏ khẩu trang ra, đó là một khuôn mặt tương đối thanh tú. Tóc từ hai bên rủ xuống khiến cho cô ta nhìn ổn. Ở ngay bên đuôi lông mày của người phụ nữ có một nốt mụn ruồi đỏ. Nguyên Thục nhớ ông nội từng bảo, những người có nốt ruồi đỏ là những người sống rất thọ. Cô ta chống tay nhìn cô:
– Đồn cảnh sát. Cô đã ngất đi khoảng hai giờ đồng hồ rồi.
– Lâu như thế sao?
– Một phần do tác dụng của thuốc mê – Cô ta chỉ lên trên trán của Nguyên Thục – Vết rách khá sâu đấy.
Nguyên Thục như hiểu ra, cô định sờ lên thì bị người phụ nữ ngăn lại:
– Ấy ấy, muốn nhiễm trùng à? Quên nó đi và đừng có động vào.
Nguyên Thục cười nhẹ, cô bước xuống giường. Chân xỏ vào đôi guốc ba phân, ý định là sẽ đi khỏi đây. Người phụ nữ để yên cho cô làm tất cả những việc đó, dường như cô ta biết Nguyên Thục sẽ phải dừng lại hỏi:
– Tôi… vì sao mà ngất đi thế?
– Đang được điều tra.
– Vậy tôi về được chứ?
– Cô ngồi ở ghế đợi một chút, có người muốn hỏi cô vài điều.
Nguyên Thục còn chưa thông suốt được mọi việc, phản ứng hơi chậm, khi nghe thấy người phụ nữ nói điều đó cô hơi ngẩn ra. Nhưng rồi một bàn tay chạm lên vai đã khiến cô giật thót mình:
– Xin chào, tôi là Chính, đội trưởng đội điều tra vụ án Ngọc Lan.
Chính bước vào, ông ta ngồi xuống cái ghế mà ở bên cạnh nó đã có một chiếc ghế khác được dành cho chính cô. Chính nhướn mày, như muốn cô ngồi vào đó. Nguyên Thục biết mình không thể nào trốn tránh được, cô đành phải bước đến.
– Cô cho tôi xem chiếc dây chuyền trên tay cô được không?
Chính đã nhìn thấy Nguyên Thục và Vương trao đổi với nhau trong phòng thẩm vấn. Chiếc dây chuyền này cũng đã lọt vào mắt ông khi những y tá đưa cô sang đây. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể đoán ra được chiếc dây chuyền này dành cho Ngọc Lan.
Đó là một món quà tinh tế. Chính nghĩ thầm. Ông cưới vợ gần hai mươi năm nay, nhưng chưa bao giờ tặng cho vợ một món đồ trang sức nào. Công việc khô khan này đã bào mòn hết thảy sự lãng mạn trong ông, khiến cho ông chỉ có thể dành cho vợ những sự trần tục vốn có của một gã đàn ông phải gánh trên vai trọng trách gia đình.
Nguyên Thục tháo chiếc dây chuyền và đưa nó cho Chính. Cô hơi rụt rè, nhưng không có ý định sẽ ngừng lại chuyện đó.
– Tôi không hiểu tại sao nó lại có dưới gối của tôi.
– Cô nên không hiểu vì sao chiếc nhẫn mà Vương tặng cô lại nằm ở trong phòng của Ngọc Lan mới phải chứ!
Nguyên Thục giật mình, đúng rồi, chiếc nhẫn… Nguyên Thục ngồi xuống, cô đối diện với Chính như để nói với ông ta rằng cô sẵn sàng cho một cuộc thẩm vấn hay luận tội. Sự tự tin của cô thể hiện rất rõ trên khuôn mặt. Cô có đủ mọi bằng chứng để thoát khỏi vụ này, dù người tình của cô rất có thể sẽ phải nhận lấy tội danh giết người.
– Cái này… tôi thậm chí còn không biết mình đã bị mất chiếc nhẫn đó.
Chính gật đầu, chấp nhận lời giải thích này. Ông ta nhìn vào tập hồ sơ:
– Tôi giữ nó được không?
– Ồ, cứ việc ạ.
Chính bỏ sợi dây chuyền vào trong túi Zip vào kéo khoá túi lại. Sau đó ông ta trở lại với buổi thẩm vấn:
– Cô quen Vương khi nào?
– Tôi không nhớ rõ ngày tháng năm, chỉ biết là mùa hè năm năm trước. Lúc đó anh ấy lấy giúp tôi một gói bánh ở siêu thị.
– Anh ta là một người thế nào?
– Đàn ông nhưng đảm đang, lãng mạn, tốt bụng, chiều chuộng phụ nữ.
– Nghe như một soái ca trong lòng các chị em thời nay nhỉ?
– Đúng thế.
– Tôi có thể hiểu được.
Cái nheo mắt đầy ẩn ý của Vương khiến Nguyên Thục phải đằng hắng giọng. Ông ta có một chút mỉa mai cô, vì cũng giống như những phụ nữ khác, lao đầu vào một kẻ đẹp mã mà không biết cái thối nát bên trong của anh ta.
– Vương đối xử với Ngọc Lan thế nào?
– Tôi không rõ.
– Với cô?
– Rất tốt, anh ấy lo lắng chu toàn mọi thứ cho tôi.
– Vào đêm xảy ra án mạng anh ấy ở đâu?
– Chúng tôi chỉ gặp nhau vào đầu tuần, để tránh bị nghi ngờ, Vương và tôi ít khi nhắn tin hay gọi điện. Ông biết đấy, xét về vai vế thì tôi chỉ là bồ nhí thôi.
Chính nhún vai, ông ta tập trung ghi tất cả những lời cô nói lại, đồng thời, chiếc máy ghi âm vẫn đang chạy. Nguyên Thục đảo mắt. Một người đàn ông cẩn thận quá mức cho phép. Điều ấy thể hiện ra rất rõ, từ đôi giày bóng loáng cho đến mái tóc đã bạc một ít được chải vắt hai phần ba sang phía bên phải. Bây giờ là hơn hai giờ đêm, nhưng mọi thứ vẫn rất chỉn chu và đúng mực. Cứ như thể đây là sáu giờ sáng của ông ta sau khi bước ra từ phòng tắm, ăn vận gọn gàng, rồi sau đó ông ta sẽ hôn vợ để đi làm vậy.
– Trong lúc hai người qua lại, có khi nào Vương kể về một xích mích vợ chồng của anh ta cho cô nghe không?
– Có, rất nhiều. Vợ chồng sống với nhau đôi khi có một số việc không như mong muốn. Kiểu như Ngọc Lan là một người quá kiểu cách.
– Kiểu cách thế nào?
– Ông cứ tưởng tượng cô ấy luôn thần tượng hoá mọi thứ. Cô ấy tự biến mình thành một nhân vật chỉ có trong phim hoặc trong truyện. Ngày kỷ niệm phải thật lãng mạn, nằm dài trên ghế như nhân vật Daisy trong phim Gasby Vĩ Đại, suy nghĩ luôn mơ màng đặt tay lên môi, ảnh trên Facebook lúc nào cũng sẽ là ảnh đứng trước cửa sổ của căn phòng tại khách sạn Victoria, không bao giờ hỏi Vương anh đi đâu, làm gì, với ai. Cô ta chưa bao giờ nổi cơn thịnh nộ nữa cơ.
– Chà, cô có vẻ hiểu cô ta còn hơn cả Vương nữa.
Nguyên Thục gật đầu không giấu giếm:
– Tôi đã đọc ba lần cuốn “Ngọc Lan vẫn đang nở”, cũng đã tìm hiểu rất kỹ về Ngọc Lan. Vì tôi là tình địch của cô ấy. Tôn Tử đã dạy biết người biết ta thì trăm trận trăm thắng mà.
Chính hơi ngừng lại, ông ta ngẩng đầu lên nhìn. Nguyên Thục không hiểu được hành động này của ông ta, nhưng rất nhanh thôi. Sau đó ông ta lại cúi đầu ghi chép và hỏi tiếp:
– Còn gì nữa không? Tôi cho rằng đây chưa phải là mâu thuẫn giữa hai người họ. Mà là mâu thuẫn của cô và cô ấy.
Nguyên Thục cười nhẹ:
– Lần mâu thuẫn duy nhất chắc là cái đêm đầu tiên của tôi và anh ấy. Anh ấy đã rất tức giận một chuyện gì đó.
– Cô có biết đó là chuyện gì không?
– Anh ấy nói cô ấy đã hại đời anh ấy. Cô ấy đã huỷ hoại tất cả của anh.
– Chi tiết hơn đi.
– Tôi cũng chỉ là một kẻ đứng ngoài thôi, nhưng có vẻ nó liên quan đến công việc của Ngọc Lan. Sau này, Ngọc Lan đưa Vương vào công ty của mình và đề bạt anh làm phó giám đốc. Cho dù anh chẳng hiểu chút gì về bất động sản cả.
Chính dừng lại, ông ta nhìn những con chữ của mình. Như đang suy nghĩ, những ngón tay của ông lại gõ lên giấy. Chúng phát ra tiếng bộp bộp theo nhịp điệu, như những luận lý đang chảy từng giọt trong ông. Nếu tất cả những điều này là thật, thì rất có thể kẻ giết Ngọc Lan chính là Vương. Điều khiến ông vẫn muốn kéo dài thời gian đó chính là tại sao anh ta phải để lại nhiều sơ hở đến thế và tại sao lại không có một hình huống nào có thể lật lại được?
Chứng cứ hoàn hảo. Chính nói thầm trong lòng. Chứng cứ hoàn hảo thế này vốn không cần phải điều tra, ông chỉ muốn nghe những lời biện hộ của Vương.
– À, còn một điều nữa.
Chính ngẩng đầu nhìn Nguyên Thục, ánh đèn chiếu lên vết khâu trên trán khiến nó như một con rết đang bám chặt vào da thịt cô. Nhưng Nguyên Thục không để ý đến điều đó thì phải. Cô ta đảo mắt nhớ lại:
– Anh ấy rất có ấn tượng với ngày mồng 5 tháng 8.
– Ngày mồng 5 tháng 8 sao?
– Phải. Đó là ngày mà anh ấy đã cầu hôn Ngọc Lan. Nhưng ngay sau đó lại đến ngủ với tôi.
Chính nheo mắt nhìn người con gái trước mặt mình, thật khó để hiểu được điều chính xác mà cô ta đang ám chỉ. Đó là ngày của cô ấy hay ngày của Ngọc Lan?
Chính đứng dậy, ông bắt tay với Nguyên Thục đầy lịch sự.
– Cảm ơn vì những thông tin mà cô đã cung cấp. Chúng tôi sẽ kết hợp với những thông tin mà mình đã có và đưa ra kết luận chính xác nhất.
– Cảnh sát – Nguyên Thục kéo nhẹ tay Chính – Tôi có thể hỏi ông một điều được không?
– Bất cứ điều gì.
– Vừa rồi… tại sao tôi lại ngất đi vậy?
– Có lẽ là cô đã bị Vương hành hung.
Nguyên Thục hơi giật người ra sau, trông cô như rất bất ngờ và sợ hãi. Cô cúi đầu, bấu những ngón tay vào nhau, mắt đảo nhẹ:
– Sao anh ấy lại làm thế được?
– Anh ta nói có một kẻ đã đột nhập và làm tất cả những việc trên.
– Ông có tin có ma không ông cảnh sát?
Chính khựng lại, mắt ông trở nên sắc lạnh. Ông là một chiến sĩ công an, tuyệt đối không tin vào ma quỷ.
Nguyên Thục giả vờ không nhìn ra điều đó, cô vẫn nói:
– Tôi chỉ thấy hơi sợ. Đột nhiên sợi dây chuyền này lại xuất hiện trên gối của tôi, đột nhiên lúc bị đánh, tôi lại ngửi thấy mùi của Ngọc Lan.
– Cô Nguyên Thục – Chính ngắt lời – Chắc hẳn cô chưa biết đúng không?
– Biết… biết chuyện gì?
– Xác… không, phải là lọ tro của Ngọc Lan đã biến mất. Có kẻ đào mộ cô ấy lên để làm tất cả những chuyện này.
Nguyên Thục càng sợ hãi lùi lại. Lưng cô đập nhẹ vào lưng ghế, ánh mắt thất thần. Mộ… mộ bị đào lên. Chính có thể tưởng tượng được ra những suy nghĩ của Nguyên Thục, nhưng ông vẫn quan sát. Cô ta đang sợ hãi à? Cô ta thực sự tin vào chuyện ma quỷ ư?
Đúng lúc ấy từ bên phòng thẩm vấn, một âm thanh thoát ra. Tiếng của Vương gầm lên như một con thú dữ. Có lẽ ai đó đã bật mở cửa. Khoảng hai giây sau, Vương đã chạy sang đây, khuôn mặt anh đỏ gay gắt, sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
– Các người phải tin tôi.
Vương nói, nhưng rất nhanh sau đó, anh ta đã bị hai công an giữ lại. Họ ghì anh xuống, không cho anh có cơ hội làm loạn.
Vương nhìn về phía Nguyên Thục, hét lên:
– Chạy đi Nguyên Thục, chạy đi… cô ta sẽ đến tìm em. Đây là một cuộc trả thù.
Hoài chạy lại, đứng ngay nơi cửa, trên tay cô ta là một lá thư đẫm máu. Cô ta nhìn Chính như muốn nói, dường nhưu nội dung trong thư là một chiếc chìa khoá. Trông cô không còn vẻ mệt mỏi vừa rồi nữa, mà thay vào đó là một vẻ tràn đầy năng lượng.
Chính quay lại nhìn Nguyên Thục, cô ta vẫn đang dán chặt lưng ra sau đầy sợ hãi. Chính thở dài, ông không nghĩ sẽ để cô ấy đi trong đêm nay. Vụ án đã bước sang một trang mới.
Phần 8
Nguyên Thục mơ màng mở mắt, trước mặt cô là cái bóng đèn chao đảo và một người phụ nữ đeo khẩu trang giấy. Cô ta hỏi gì đó nhưng vào lúc này cô lại chẳng nghe được gì cả. Nguyên Thục khẽ nhăn mặt, môi hơi nhếch lên vì cái nhăn đó, ở ngay trên trán cô, vết thương đã được khâu lại. Nỗi đau này thật khó tả.
– Tôi đang ở đâu thế? – Nguyên Thục hỏi.
Người phụ nữ kia bỏ khẩu trang ra, đó là một khuôn mặt tương đối thanh tú. Tóc từ hai bên rủ xuống khiến cho cô ta nhìn ổn. Ở ngay bên đuôi lông mày của người phụ nữ có một nốt mụn ruồi đỏ. Nguyên Thục nhớ ông nội từng bảo, những người có nốt ruồi đỏ là những người sống rất thọ. Cô ta chống tay nhìn cô:
– Đồn cảnh sát. Cô đã ngất đi khoảng hai giờ đồng hồ rồi.
– Lâu như thế sao?
– Một phần do tác dụng của thuốc mê – Cô ta chỉ lên trên trán của Nguyên Thục – Vết rách khá sâu đấy.
Nguyên Thục như hiểu ra, cô định sờ lên thì bị người phụ nữ ngăn lại:
– Ấy ấy, muốn nhiễm trùng à? Quên nó đi và đừng có động vào.
Nguyên Thục cười nhẹ, cô bước xuống giường. Chân xỏ vào đôi guốc ba phân, ý định là sẽ đi khỏi đây. Người phụ nữ để yên cho cô làm tất cả những việc đó, dường như cô ta biết Nguyên Thục sẽ phải dừng lại hỏi:
– Tôi… vì sao mà ngất đi thế?
– Đang được điều tra.
– Vậy tôi về được chứ?
– Cô ngồi ở ghế đợi một chút, có người muốn hỏi cô vài điều.
Nguyên Thục còn chưa thông suốt được mọi việc, phản ứng hơi chậm, khi nghe thấy người phụ nữ nói điều đó cô hơi ngẩn ra. Nhưng rồi một bàn tay chạm lên vai đã khiến cô giật thót mình:
– Xin chào, tôi là Chính, đội trưởng đội điều tra vụ án Ngọc Lan.
Chính bước vào, ông ta ngồi xuống cái ghế mà ở bên cạnh nó đã có một chiếc ghế khác được dành cho chính cô. Chính nhướn mày, như muốn cô ngồi vào đó. Nguyên Thục biết mình không thể nào trốn tránh được, cô đành phải bước đến.
– Cô cho tôi xem chiếc dây chuyền trên tay cô được không?
Chính đã nhìn thấy Nguyên Thục và Vương trao đổi với nhau trong phòng thẩm vấn. Chiếc dây chuyền này cũng đã lọt vào mắt ông khi những y tá đưa cô sang đây. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể đoán ra được chiếc dây chuyền này dành cho Ngọc Lan.
Đó là một món quà tinh tế. Chính nghĩ thầm. Ông cưới vợ gần hai mươi năm nay, nhưng chưa bao giờ tặng cho vợ một món đồ trang sức nào. Công việc khô khan này đã bào mòn hết thảy sự lãng mạn trong ông, khiến cho ông chỉ có thể dành cho vợ những sự trần tục vốn có của một gã đàn ông phải gánh trên vai trọng trách gia đình.
Nguyên Thục tháo chiếc dây chuyền và đưa nó cho Chính. Cô hơi rụt rè, nhưng không có ý định sẽ ngừng lại chuyện đó.
– Tôi không hiểu tại sao nó lại có dưới gối của tôi.
– Cô nên không hiểu vì sao chiếc nhẫn mà Vương tặng cô lại nằm ở trong phòng của Ngọc Lan mới phải chứ!
Nguyên Thục giật mình, đúng rồi, chiếc nhẫn… Nguyên Thục ngồi xuống, cô đối diện với Chính như để nói với ông ta rằng cô sẵn sàng cho một cuộc thẩm vấn hay luận tội. Sự tự tin của cô thể hiện rất rõ trên khuôn mặt. Cô có đủ mọi bằng chứng để thoát khỏi vụ này, dù người tình của cô rất có thể sẽ phải nhận lấy tội danh giết người.
– Cái này… tôi thậm chí còn không biết mình đã bị mất chiếc nhẫn đó.
Chính gật đầu, chấp nhận lời giải thích này. Ông ta nhìn vào tập hồ sơ:
– Tôi giữ nó được không?
– Ồ, cứ việc ạ.
Chính bỏ sợi dây chuyền vào trong túi Zip vào kéo khoá túi lại. Sau đó ông ta trở lại với buổi thẩm vấn:
– Cô quen Vương khi nào?
– Tôi không nhớ rõ ngày tháng năm, chỉ biết là mùa hè năm năm trước. Lúc đó anh ấy lấy giúp tôi một gói bánh ở siêu thị.
– Anh ta là một người thế nào?
– Đàn ông nhưng đảm đang, lãng mạn, tốt bụng, chiều chuộng phụ nữ.
– Nghe như một soái ca trong lòng các chị em thời nay nhỉ?
– Đúng thế.
– Tôi có thể hiểu được.
Cái nheo mắt đầy ẩn ý của Vương khiến Nguyên Thục phải đằng hắng giọng. Ông ta có một chút mỉa mai cô, vì cũng giống như những phụ nữ khác, lao đầu vào một kẻ đẹp mã mà không biết cái thối nát bên trong của anh ta.
– Vương đối xử với Ngọc Lan thế nào?
– Tôi không rõ.
– Với cô?
– Rất tốt, anh ấy lo lắng chu toàn mọi thứ cho tôi.
– Vào đêm xảy ra án mạng anh ấy ở đâu?
– Chúng tôi chỉ gặp nhau vào đầu tuần, để tránh bị nghi ngờ, Vương và tôi ít khi nhắn tin hay gọi điện. Ông biết đấy, xét về vai vế thì tôi chỉ là bồ nhí thôi.
Chính nhún vai, ông ta tập trung ghi tất cả những lời cô nói lại, đồng thời, chiếc máy ghi âm vẫn đang chạy. Nguyên Thục đảo mắt. Một người đàn ông cẩn thận quá mức cho phép. Điều ấy thể hiện ra rất rõ, từ đôi giày bóng loáng cho đến mái tóc đã bạc một ít được chải vắt hai phần ba sang phía bên phải. Bây giờ là hơn hai giờ đêm, nhưng mọi thứ vẫn rất chỉn chu và đúng mực. Cứ như thể đây là sáu giờ sáng của ông ta sau khi bước ra từ phòng tắm, ăn vận gọn gàng, rồi sau đó ông ta sẽ hôn vợ để đi làm vậy.
– Trong lúc hai người qua lại, có khi nào Vương kể về một xích mích vợ chồng của anh ta cho cô nghe không?
– Có, rất nhiều. Vợ chồng sống với nhau đôi khi có một số việc không như mong muốn. Kiểu như Ngọc Lan là một người quá kiểu cách.
– Kiểu cách thế nào?
– Ông cứ tưởng tượng cô ấy luôn thần tượng hoá mọi thứ. Cô ấy tự biến mình thành một nhân vật chỉ có trong phim hoặc trong truyện. Ngày kỷ niệm phải thật lãng mạn, nằm dài trên ghế như nhân vật Daisy trong phim Gasby Vĩ Đại, suy nghĩ luôn mơ màng đặt tay lên môi, ảnh trên Facebook lúc nào cũng sẽ là ảnh đứng trước cửa sổ của căn phòng tại khách sạn Victoria, không bao giờ hỏi Vương anh đi đâu, làm gì, với ai. Cô ta chưa bao giờ nổi cơn thịnh nộ nữa cơ.
– Chà, cô có vẻ hiểu cô ta còn hơn cả Vương nữa.
Nguyên Thục gật đầu không giấu giếm:
– Tôi đã đọc ba lần cuốn “Ngọc Lan vẫn đang nở”, cũng đã tìm hiểu rất kỹ về Ngọc Lan. Vì tôi là tình địch của cô ấy. Tôn Tử đã dạy biết người biết ta thì trăm trận trăm thắng mà.
Chính hơi ngừng lại, ông ta ngẩng đầu lên nhìn. Nguyên Thục không hiểu được hành động này của ông ta, nhưng rất nhanh thôi. Sau đó ông ta lại cúi đầu ghi chép và hỏi tiếp:
– Còn gì nữa không? Tôi cho rằng đây chưa phải là mâu thuẫn giữa hai người họ. Mà là mâu thuẫn của cô và cô ấy.
Nguyên Thục cười nhẹ:
– Lần mâu thuẫn duy nhất chắc là cái đêm đầu tiên của tôi và anh ấy. Anh ấy đã rất tức giận một chuyện gì đó.
– Cô có biết đó là chuyện gì không?
– Anh ấy nói cô ấy đã hại đời anh ấy. Cô ấy đã huỷ hoại tất cả của anh.
– Chi tiết hơn đi.
– Tôi cũng chỉ là một kẻ đứng ngoài thôi, nhưng có vẻ nó liên quan đến công việc của Ngọc Lan. Sau này, Ngọc Lan đưa Vương vào công ty của mình và đề bạt anh làm phó giám đốc. Cho dù anh chẳng hiểu chút gì về bất động sản cả.
Chính dừng lại, ông ta nhìn những con chữ của mình. Như đang suy nghĩ, những ngón tay của ông lại gõ lên giấy. Chúng phát ra tiếng bộp bộp theo nhịp điệu, như những luận lý đang chảy từng giọt trong ông. Nếu tất cả những điều này là thật, thì rất có thể kẻ giết Ngọc Lan chính là Vương. Điều khiến ông vẫn muốn kéo dài thời gian đó chính là tại sao anh ta phải để lại nhiều sơ hở đến thế và tại sao lại không có một hình huống nào có thể lật lại được?
Chứng cứ hoàn hảo. Chính nói thầm trong lòng. Chứng cứ hoàn hảo thế này vốn không cần phải điều tra, ông chỉ muốn nghe những lời biện hộ của Vương.
– À, còn một điều nữa.
Chính ngẩng đầu nhìn Nguyên Thục, ánh đèn chiếu lên vết khâu trên trán khiến nó như một con rết đang bám chặt vào da thịt cô. Nhưng Nguyên Thục không để ý đến điều đó thì phải. Cô ta đảo mắt nhớ lại:
– Anh ấy rất có ấn tượng với ngày mồng 5 tháng 8.
– Ngày mồng 5 tháng 8 sao?
– Phải. Đó là ngày mà anh ấy đã cầu hôn Ngọc Lan. Nhưng ngay sau đó lại đến ngủ với tôi.
Chính nheo mắt nhìn người con gái trước mặt mình, thật khó để hiểu được điều chính xác mà cô ta đang ám chỉ. Đó là ngày của cô ấy hay ngày của Ngọc Lan?
Chính đứng dậy, ông bắt tay với Nguyên Thục đầy lịch sự.
– Cảm ơn vì những thông tin mà cô đã cung cấp. Chúng tôi sẽ kết hợp với những thông tin mà mình đã có và đưa ra kết luận chính xác nhất.
– Cảnh sát – Nguyên Thục kéo nhẹ tay Chính – Tôi có thể hỏi ông một điều được không?
– Bất cứ điều gì.
– Vừa rồi… tại sao tôi lại ngất đi vậy?
– Có lẽ là cô đã bị Vương hành hung.
Nguyên Thục hơi giật người ra sau, trông cô như rất bất ngờ và sợ hãi. Cô cúi đầu, bấu những ngón tay vào nhau, mắt đảo nhẹ:
– Sao anh ấy lại làm thế được?
– Anh ta nói có một kẻ đã đột nhập và làm tất cả những việc trên.
– Ông có tin có ma không ông cảnh sát?
Chính khựng lại, mắt ông trở nên sắc lạnh. Ông là một chiến sĩ công an, tuyệt đối không tin vào ma quỷ.
Nguyên Thục giả vờ không nhìn ra điều đó, cô vẫn nói:
– Tôi chỉ thấy hơi sợ. Đột nhiên sợi dây chuyền này lại xuất hiện trên gối của tôi, đột nhiên lúc bị đánh, tôi lại ngửi thấy mùi của Ngọc Lan.
– Cô Nguyên Thục – Chính ngắt lời – Chắc hẳn cô chưa biết đúng không?
– Biết… biết chuyện gì?
– Xác… không, phải là lọ tro của Ngọc Lan đã biến mất. Có kẻ đào mộ cô ấy lên để làm tất cả những chuyện này.
Nguyên Thục càng sợ hãi lùi lại. Lưng cô đập nhẹ vào lưng ghế, ánh mắt thất thần. Mộ… mộ bị đào lên. Chính có thể tưởng tượng được ra những suy nghĩ của Nguyên Thục, nhưng ông vẫn quan sát. Cô ta đang sợ hãi à? Cô ta thực sự tin vào chuyện ma quỷ ư?
Đúng lúc ấy từ bên phòng thẩm vấn, một âm thanh thoát ra. Tiếng của Vương gầm lên như một con thú dữ. Có lẽ ai đó đã bật mở cửa. Khoảng hai giây sau, Vương đã chạy sang đây, khuôn mặt anh đỏ gay gắt, sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
– Các người phải tin tôi.
Vương nói, nhưng rất nhanh sau đó, anh ta đã bị hai công an giữ lại. Họ ghì anh xuống, không cho anh có cơ hội làm loạn.
Vương nhìn về phía Nguyên Thục, hét lên:
– Chạy đi Nguyên Thục, chạy đi… cô ta sẽ đến tìm em. Đây là một cuộc trả thù.
Hoài chạy lại, đứng ngay nơi cửa, trên tay cô ta là một lá thư đẫm máu. Cô ta nhìn Chính như muốn nói, dường nhưu nội dung trong thư là một chiếc chìa khoá. Trông cô không còn vẻ mệt mỏi vừa rồi nữa, mà thay vào đó là một vẻ tràn đầy năng lượng.
Chính quay lại nhìn Nguyên Thục, cô ta vẫn đang dán chặt lưng ra sau đầy sợ hãi. Chính thở dài, ông không nghĩ sẽ để cô ấy đi trong đêm nay. Vụ án đã bước sang một trang mới.
Bình luận facebook