• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Người Vợ Ma (1 Viewer)

  • nguoi-vo-ma-7.html

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


Phần 7








Nguyên Thục đã đến dự lễ cưới của tôi dù không được mời. Khi tôi và Ngọc Lan đang đứng nói chuyện ở một góc, cô ấy đã gọi thẳng tên tôi và nhìn tôi như thế chúng tôi đã có một mối quan hệ đặc biệt nào đó. Tôi lúng túng, tôi biết rằng mình không nên lúng túng trong lúc này nhưng tôi vẫn lúng túng. Điều đó không qua được đôi mắt của Ngọc Lan.


– Ai vậy anh?


Tôi kéo nhẹ cô ấy về phía mình, như để chứng tỏ với Nguyên Thục rằng hôm nay là ngày cưới của tôi, cô ấy đừng có làm càn.


Đôi mắt một mí của cô cong lên thành một hình bán nguyệt, cô bước tới. Đôi chân trắng nuột và thẳng của cô ẩn hiện sau đường xẻ của xườn xám. Nguyên Thục dường như không để ý đến những hành động của tôi với Ngọc Lan. Cô đứng cách tôi khoảng ba bước chân, đủ để xa lạ và cũng đủ để thân thiết. Cô nâng ly lên nói đầy hào hứng:


– Chúc mừng anh, em định về luôn nhưng thấy cứ thế đi thì thật không tiện.


Tôi định nở một nụ cười nhưng thấy nó không phù hợp nên là thôi. Tôi đánh mặt về phía Ngọc Lan, cô ấy vẫn giữ một khuôn mặt hài hoà và xa cách. Tôi không biết là cô ấy có ghen tuông hay không nữa.


– Bạn anh ư? Có lẽ em nên tránh mặt.


Tôi vội giữ tay cô lại:


– Không sao, đây chính là fan hâm mộ mà đợt trước anh có nói với em đó. Từ dạo ấy đến giờ chúng anh mới gặp nhau.


Đây là lần thứ hai tôi nói dối Ngọc Lan, và tôi tự hứa với lòng đây sẽ là lần cuối cùng. Không phải là tôi muốn lừa dối cô ấy đâu, chỉ là… mọi chuyện đã không thể thành thật được nữa.





Chết tiệt thật! Tôi tự chửi trong lòng. Lẽ ra đêm hôm đó tôi không nên mất trí như vậy. Tôi không nên đến gặp Nguyên Thục theo lời hẹn của cô ấy.


Sau đó Ngọc Lan chủ động tiến đến đối mặt với Nguyên Thục. Tôi phải dùng từ này vì tôi cảm giác như đây là một cuộc chiến, người khiêu chiến chính là Nguyên Thục. Cô ta ghen tuông ư? Cô ta nghĩ rằng tôi sẵn sàng bỏ Ngọc Lan để đến bên cô ta? Đương nhiên đó chỉ là ảo tưởng. Dù tôi và cô ta đã ngủ cùng nhau đi chăng nữa. Nhưng tôi dám chắc, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Tôi không muốn chuyện đó tái phạm nữa đâu.


– Rất vui vì cô đã đến chung vui với vợ chồng chúng tôi.


Nguyên Thục liếc tôi đầy lộ liễu, rồi mỉm cười với Ngọc Lan:


– Giờ thì tôi đã hiểu vì sao anh ấy lại yêu chị đến vậy.


– Anh ấy nói với cô à?


– Tôi có thể cảm nhận được. Chị ở ngoài đời còn vượt quá sức tưởng tượng của tôi.


Nghĩa là cô ấy đã biết Ngọc Lan ngoài đời chính là Ngọc Lan ở trong truyện.




………


Hoài và Chính nhìn Vương bằng một vẻ xét nét, còn anh ta thì đã cởi áo vest ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, ôm sát thân thể cường tráng vẫn luôn có chế độ tập luyện riêng biệt. Anh ngồi ngật ngưỡng, chân gác lên bàn kể như để thể hiện rõ sự khinh bỉ và kiêu ngạo của mình. Kể từ khi cái bóng đèn chết tiệt kia nổ, thì anh cảm thấy mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn nữa.


Một nhà văn và bây giờ thì làm tổng giám đốc của một công ty bất động sản như anh không thiếu tiền để thuê một luật sư. Họ sẽ bảo vệ anh, sẽ cãi trắng án cho anh, anh chỉ cần ngẩng cao đầu mà bước ra khỏi cái nơi tù tội khốn nạn này.


Nguyên Thục đã được đưa tới phòng y tế của đồn công an thành phố. Anh cũng chẳng hiểu sao mà cô ta lại ngất ra được. Nhưng dường như cái ôm của người đó vẫn còn lưu lại trên người, cô ta có hương thơm của Ngọc Lan, có giọng nói của Ngọc Lan… Nếu như cô ấy vẫn còn sống thì sao?


– Hiện trường không có dấu hiệu của vật lộn, trong máu của nạn nhân không có dấu hiệu của thuốc mê. Hung thủ hẳn là người rất thân thiết với nạn nhân. Tôi nghe nói, vợ anh không có bạn bè thân thiết, đúng chứ?


Hoài nhướn mày, cô ta nhìn vào hồ sơ vụ án. Việc tra khảo diễn ra sớm hơn dự định rất nhiều, có vẻ như cả hai người đều sợ Vương sẽ gây ra việc gì đó nữa. Tuy họ vẫn không tin được rằng một kẻ như Vương lại có thể gây ra những việc như bỏ trốn, song đây là công việc của họ, không thể khác hơn.


Vương đổi chân, anh vẫn giữ cái dáng vẻ đáng ghét đó của mình. Chính anh cũng thấy mình thật tệ nhưng nó có thể bảo vệ anh trong lúc này.


– Phải, vợ tôi là một người phụ nữ khá đặc biệt. Cô ấy ghét các buổi cà phê buôn chuyện của đám đàn bà con gái, cô ấy ghét đến những nơi đông người, cô ấy cũng không thích phải nói về chồng mình với ai, cuộc sống của cô ấy rất kín đáo.


– Nghe như là cô ấy đang cố ép mình trở thành nhân vật trong truyện của anh nhỉ?


Vương giật mình, đúng, có vẻ như là vậy. Thế mà bao nhiêu lâu nay anh lại không nhận ra điều này. Anh đã viết một nhân vật mang tên Ngọc Lan, ngay từ lần đầu tiên gặp cô ấy. Rồi cô ấy gọi điện cho anh ngay sau khi đọc xong cuốn truyện. Anh luôn thắc mắc không biết cô ấy là một người như thế nào, nhưng biết đâu, cô ấy đang cố tỏ ra là một người bí ẩn như vậy thì sao?


Ngọc Lan luôn làm rất tốt việc đó, tức là hoá thân thành một nhân vật trong truyện của tôi. Từng kiểu cách, cử chỉ đều rất giống. Cô ấy lịch sự, nhưng xa cách. Cô ấy có những suy nghĩ mà tôi không bao giờ nhìn thấu được. Nhiều khi tôi phải tự hỏi rằng tôi có yêu cô ấy thật không? Tại sao yêu mà không hiểu được. Giống như một kẻ đi tìm kho báu, đã có tấm bản đồ trong tay nhưng lại không biết phải đọc nó như thế nào.


– Tôi cũng không rõ – Vương không trả lời đúng với những gì mình đang nghĩ, vì anh tưởng câu hỏi kia chỉ là một lời bông đùa.


Chính nhấc tay lên, anh ta lại mở một trang tài liệu khác, Vương có thể nhìn thấy những tấm ảnh 4×6 được dán trên những trang tài liệu đó. Kia là anh, còn kia là anh trai của Ngọc Lan, em gái Ngọc Lan, bố và mẹ của Ngọc Lan, Nguyên Thục. Tất cả đều nằm trong diện cần – phải – xem – xét, nhưng chỉ có mình anh bị đưa đến đây.


– Phạm vi được thu hẹp lại ở mức tối đa, vợ anh cũng thật biết cách làm cho chúng tôi đỡ mệt đấy. Anh biết vì sao mình lại phải ở đây không?


– Làm ơn đi, đây là buổi thẩm vấn điều tra hay là một buổi game night giải câu đố?


– Cứ coi như vậy cho nhẹ đầu đi ha! – Hoài nháy mắt. Ồ, bây giờ thì cô ta lại còn muốn tỏ ra đáng yêu nữa cơ đấy. Vương nghĩ thầm trong đầu.


– Bố mẹ vợ của anh, anh trai vợ, em gái vợ… Tất cả đều bị loại vì họ không có đủ động cơ để gây án. Tại hiện trường cũng không có bất cứ dấu vết gì của họ. Các camera trong nhà đều bị vô hiệu hoá trước khi án mạng xảy ra nên chúng tôi chỉ có thể nói vậy mà chưa thể chắc chắn. Song, chúng tôi đã thu được dấu vân tay trên dụng cụ gây án, tay nắm cửa cùng một số nơi khác trong phòng. Chúng tôi cũng được biết, anh đang chuẩn bị loại bỏ hết nhân viên cấp cao cũ của công ty và đưa người của mình vào.


Vương bỏ chân xuống, anh sắp hết chịu nổi với mấy thông tin cứ nhai đi nhai lại thế này. Họ phải hiểu rằng tất cả đều có thể làm giả được. Tất nhiên trong trường hợp này anh chẳng thể nào nói với họ. Mọi chứng cứ đều nghiêng về phía bất lợi, họ cho anh thời gian là để anh nghĩ cách chứng minh cho mình.


– Hôm đó tôi đang ở Sài Gòn, rất nhiều người có thể làm chứng cho tôi lúc đó.​


– Vậy sao? Tôi đã liên lạc với họ, những người mà anh nói rằng có thể làm chứng cho anh đấy. Rằng họ nói không hề gặp anh.


Vương cố gắng bình tĩnh, anh tua lại một vòng quá khứ. Từ lúc anh xuống sân bay Tân Sơn Nhất cho đến khi về khách sạn. Rồi ra khỏi khách sạn để đi gặp đối tác, nói chuyện với họ. Tất cả hẳn là đều sẽ có camera ghi lại. Thời đại 4.0 này lúc nào chẳng bị theo dõi chứ. Chẳng có lý gì cả một đồn công an thành phố lại không tìm ra được dấu tích của anh ở Sài Gòn cả. Nhưng Vương vẫn cảm thấy bất an, bởi những người đã gặp anh đều phủ nhận sự xuất hiện của anh. Chẳng lẽ việc anh đến Sài Gòn chỉ là một giấc mộng thôi sao?


Chính gõ tay xuống mặt bàn, lặng lẽ quan sát từng thay đổi của Vương. Ông không thích kiểu hỏi dồn dập của mấy tay thẩm vấn, ông thích quan sát những thay đổi và nắm vào điểm yếu của họ hơn. Trong tâm lý học, người ta có thể đoán được kẻ đối diện đang nói thật hay nói dối dựa vào cái liếc mắt. Nếu kẻ đó liếc sang phải, họ nói thật. Nếu kẻ đó liếc sai trái, họ nói dối. Nếu kẻ đó liếc lên trên, họ đang che giấu. Nếu kể đó nhìn xuống dưới, họ hối lỗi hoặc là không chắc chắn. Mọi hành động của Vương đều được ông ghi nhận và phân tích trong đầu. Những ngón tay ông gõ nhẹ xuống mặt bàn inox. Ông có thể cảm nhận được hơi lạnh của màn đêm. Dù ở trong phòng kín thì nhiệt độ vẫn giảm xuống thấp hơn ban ngày. Thời điểm này, con người ta đang ở trong trạng thái xưng tội và hối lỗi với lòng. Nếu Vương là kẻ giết người, hẳn là anh ta đang rất sợ hãi.


Hoài chống tay và đặt cằm lên đó, cô ta có vẻ mệt mỏi vì phải thẩm vấn vào lúc nửa đêm thế này.


– Anh không muốn biện hộ gì sao anh Vương?


– Các người hãy nói hết những chứng cứ mà các người có đi. Tôi đoán chắc còn rất nhiều.


Hoài nhếch miệng cười:


– Vào đêm vợ anh mất, chúng tôi đã thu nhận được hình ảnh anh xuất hiện ở sân bay Nội Bài. Chiếc xe mà anh vẫn sử dụng cũng có trong camera của một nhà hàng mà anh đi qua.


– Thật buồn cười, rõ ràng lúc đó tôi đang ở Sài Gòn, tại sao lại ở Nội Bài được. Nhìn đi – Vương chỉ vào bức ảnh mà Hoài vừa đưa ra – Nó quá mờ để có thể cho thấy đây là tôi. Hiểu không?


– Vậy còn chiếc xe? Đó là xe của anh, của riêng anh thôi, một mình anh sử dụng. Nó tự đi được sao?


– Có trời mới biết!


Vương không ngờ được kẻ muốn hại anh lại có một kế hoạch hoàn hảo như thế này, hắn đã chặn lại mọi con đường mà anh có thể trốn chạy, hắn cố gắng dồn anh vào đường cùng và ép anh phải nhận tội.


Đột nhiên cửa phòng thẩm vấn bị ai đó đẩy vào. Ơn trời! Vương thầm nghĩ. Cái không khí căng thẳng chết tiệt này là sao chứ? Hoài và Chính quay lại, nhìn anh công an trẻ tuổi đang gãi đầu gãi tai nhưng vẻ mặt thì lại hốt hoảng tột độ. Nhiều khi hành động và cảm xúc nó sẽ lẫn lộn như thế nếu tình huống đến quá bất ngờ.


– Có chuyện gì? – Chính hỏi. Chất giọng trầm thấp và đầy uy quyền.


Anh công an đó đáp:


– Thủ trường, vừa có tin cấp báo, xác cô Ngọc Lan đã biến mất rồi.


KÉT


Hoài và Chính giật mình, quay đầy nhìn Vương vừa đẩy ghế đứng dậy. Trông anh ta mang đúng trạng thái của một người chồng nghe tin xác vợ mình đã không cánh mà bay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom