Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người vợ quyến rũ của tổng tài - Chương 29
Hạ Như Yên vui vẻ, mở sọt rác rồi vứt con gián vào trong định rời đi thì Châu Gia Việt hói: “Chờ đã, cỏ phái cô giở trò không?”
Hạ Như Yên giá vé thờ ơ, liếc nhìn anh lâc đàu: “Tôi sao, tôi đã giúp giái quyết nó rồi, vậy mà anh còn nói tôi giở trò.”
Châu Gia Việt tiếp tục truy hỏi thêm: “Nếu không sao trong phòng lại có gián, không có đõ ãn ãn vặt, cũng không bao giở mang thức ăn vào phòng sao có thế tới được chứ. Với lại phòng tôi trước giờ chưa bao giờ có gián vào.”
Hạ Như Yên ngập ngừng nói thêm, lòng thầm mím cười: “À… thì… có thế hôm nay nó đi lạc, hoặc có thế nó biết anh sợ nên tìm tới gặp anh. Nói tóm lại không phái tôi.”
Hạ Như Yên nhanh chỏng rời đi rồi đóng sập cửa lại. Cô cười khúc khích, rồi lấy ngay điện thoại nhân tin cho Đoàn Mản
Nhi:
“Kế hoạch thành công mĩ mãn.’
Bát đầu than phiền
Tiếng nước chây nhỏ dần rồi tắt hán, Châu Gia Việt mặc bộ đồ lụa ngú màu đen chậm rãi bước ra. Tay lấy chiếc khăn tâm lau khô đãu, trông vẻ mặt vản còn chưa hết sợ. Cũng phái trên đời này gián là thứ mà anh sợ nhất lãn này bị chơi một vố khá đau. Ánh mât lạnh như nước liếc nhìn Hạ Như Yên, lòng đay những thâc mâc chưa thế nào giải đáp.
Hạ Như Yên nãy giờ vản cười không ngớt, dù đã cố mím chặt môi nhưng đúng thật là cứ nghĩ về cánh tướng sợ hãi cúa anh lúc nãy cô lại không nhịn nổi. Tay mở cửa nhà tâm định bước vào rồi ngập ngừng lại hỏi: “này Châu Gia Việt anh còn sợ không? Hay là tôi ra ngoài bât thêm một con gián vào chơi cùng anh nhá! Ài dà…ngưởi ta nói rồi càng sợ điêu gi càng phải đối mặt mới không thấy sợ hãi nữa.”
Châu Gia Việt vốn đa nghi nãy giở nhưng khi vừa nghe những lởi nói đó có thế khẳng định cô đang chơi khăm anh. Anh tiến đến cạnh cô, măt trợn tròn nhìn lên trông đáng sợ, hai cánh
tay bám chặt hai thành tường trước cửa nhà tâm, vẻ mặt đãy tức giận.
Hạ Như Yên run rấy, người cứng như một khúc gỗ lùi lại sau. Cô càng lùi thì anh càng tiến đến lúc cô sát vách tường nhà tấm mới ngừng lại. Vốn định cúi xuống đế tránh thì Châu Gia Việt hai tay nhanh chóng chống vào tường cán lại. Khuôn mật anh chậm rãi ghé xuống gàn sát cô. Theo phán xạ tự nhiên cô nhâm chặt mât ấp úng nói: “anh…anh…muõ’n làm gì?”
Châu Gia Việt càng ghé sát hơn, sát tới nỗi cô có thế nghe rõ mồn một hơi thớ của anh. Ánh mât ánh nhìn trực diện vào khuôn mặt cô từ đôi mât nhâm tít đến sống mũi xuống bờ môi có chút cám giác bói rỏi. Anh chậm rãi ghé sát tai cố nói nhó: “cô nghĩ tôi sẽ làm gì há? Hay là ở đây luôn đi’
Tự nhiên trong đâu Như Yên tướng tượng ra những điều đáng sạ một vụ ép hôn, anh cới chiếc áo rỏi dãn ép cô xuống. Người cô bất giác run lên rồi hét lớn: “không…không…”. Vì né tránh mà sàn đay nước nên trơn, bất ngờ cô trượt chân ngã nhào vào bồn tắm. Nhưng vẫn nhanh tay câm lây cổ áo Châu Gia Việt kéo xuống cùng.
Một nụ hôn bất ngờ, môi chạm môi, người nằm lên nhau, bị nước dìm ướt như chuột lột. Hai ánh mât sững sờ nhìn nhau, tay chân cứng đờ, tim đập liên tục rõ nhanh. Hạ Như Yên cố’ vùng vẵy, hai tay liên tục đập lên người Châu Gia Việt: “đ’õ biến thái”.
Châu Gia Việt vì bị kéo bất ngờ nên không kịp phản ứng gì ngay lại bố sấp xuống bồn tắm nên cố vịn dậy cũng không được, lại thêm bị Như Yên đánh tới tấp, có lúc vừa nhích lên được chút lại bị cầm cố áo lôi lại. Sau một lát cố dùng sức nhỏm mạnh dậy thì không may lại ấn phái nút vòi hoa sen khiến nước đố từ trên cao xuống.
Một lần nữa làm anh trượt chân ngã nhào xuống lần nữa.
Quần áo cầ hai đều ướt lộ rõ mấy vòng. Vô tình tay anh chạm nhẹ lẽn phần ngực khiến cô giật mình, mât trợn tròn hét lớn: “ Châu Gia Việt…anh thân kinh hả?”
Tiếng hét quá lớn vì sợ người nhà nghe thấy nên Châu Gia Việt đành lấy tay bịt miệng cõ lại, ngượng ngùng nói: “cõ muốn mọi người nghe thấy rồi xồng vào thấy cánh này sao. Im miệng.’’
Anh chậm rãi chông tay bám lây thành bôn tầm để đứng dậy nhưng trượt tay khiến ốâu anh gục lên người cô. Tiếng thở dài, mầt cô trợn tròn ốây tức giận. Cô chỉ hận thiếu mổi băm nhỏ anh ra thôi! Cũng không biết anh đang cố tình hay vô ý nữa.
Một lúc sau, anh mới có thể dậy được ánh mát lại nhìn không đúng chồ, lại còn có vẻ chăm chăm ngây người ra. Tay cô theo phản xạ ôm lấy trước ngực quát: “anh nhìn gì hả?”
Châu Gia Việt cứng đơ quay người lại, đưa tay nhẹ kéo Như Yên đứng dậy. Vừa đứng được dậy cô liền dẳm một cái rõ mạnh lên bàn chân anh. Vì bất ngờ nên anh sững lại một lúc rồi ôm lấy bàn chân đau điếng. Chưa kịp có phản ứng gì thì đã bi cồ đấy ra ngoài đóng rầm cánh cửa lại.
Châu Gia Việt đành lặng lẽ qua phòng Châu Gia Luân kế bên đế xin thay đồ, vẻ mặt đầy tức giận. Suốt câ buối tối hôm đó không khí im lặng nhưnh cãng thấng đến nghẹt thở bao trùm trong cân phòng nhỏ. “Cuộc chiến tranh lạnh” nố ra, những ánh mât liềm đối phương rất đáng sợ.
Hạ Như Yên giá vé thờ ơ, liếc nhìn anh lâc đàu: “Tôi sao, tôi đã giúp giái quyết nó rồi, vậy mà anh còn nói tôi giở trò.”
Châu Gia Việt tiếp tục truy hỏi thêm: “Nếu không sao trong phòng lại có gián, không có đõ ãn ãn vặt, cũng không bao giở mang thức ăn vào phòng sao có thế tới được chứ. Với lại phòng tôi trước giờ chưa bao giờ có gián vào.”
Hạ Như Yên ngập ngừng nói thêm, lòng thầm mím cười: “À… thì… có thế hôm nay nó đi lạc, hoặc có thế nó biết anh sợ nên tìm tới gặp anh. Nói tóm lại không phái tôi.”
Hạ Như Yên nhanh chỏng rời đi rồi đóng sập cửa lại. Cô cười khúc khích, rồi lấy ngay điện thoại nhân tin cho Đoàn Mản
Nhi:
“Kế hoạch thành công mĩ mãn.’
Bát đầu than phiền
Tiếng nước chây nhỏ dần rồi tắt hán, Châu Gia Việt mặc bộ đồ lụa ngú màu đen chậm rãi bước ra. Tay lấy chiếc khăn tâm lau khô đãu, trông vẻ mặt vản còn chưa hết sợ. Cũng phái trên đời này gián là thứ mà anh sợ nhất lãn này bị chơi một vố khá đau. Ánh mât lạnh như nước liếc nhìn Hạ Như Yên, lòng đay những thâc mâc chưa thế nào giải đáp.
Hạ Như Yên nãy giờ vản cười không ngớt, dù đã cố mím chặt môi nhưng đúng thật là cứ nghĩ về cánh tướng sợ hãi cúa anh lúc nãy cô lại không nhịn nổi. Tay mở cửa nhà tâm định bước vào rồi ngập ngừng lại hỏi: “này Châu Gia Việt anh còn sợ không? Hay là tôi ra ngoài bât thêm một con gián vào chơi cùng anh nhá! Ài dà…ngưởi ta nói rồi càng sợ điêu gi càng phải đối mặt mới không thấy sợ hãi nữa.”
Châu Gia Việt vốn đa nghi nãy giở nhưng khi vừa nghe những lởi nói đó có thế khẳng định cô đang chơi khăm anh. Anh tiến đến cạnh cô, măt trợn tròn nhìn lên trông đáng sợ, hai cánh
tay bám chặt hai thành tường trước cửa nhà tâm, vẻ mặt đãy tức giận.
Hạ Như Yên run rấy, người cứng như một khúc gỗ lùi lại sau. Cô càng lùi thì anh càng tiến đến lúc cô sát vách tường nhà tấm mới ngừng lại. Vốn định cúi xuống đế tránh thì Châu Gia Việt hai tay nhanh chóng chống vào tường cán lại. Khuôn mật anh chậm rãi ghé xuống gàn sát cô. Theo phán xạ tự nhiên cô nhâm chặt mât ấp úng nói: “anh…anh…muõ’n làm gì?”
Châu Gia Việt càng ghé sát hơn, sát tới nỗi cô có thế nghe rõ mồn một hơi thớ của anh. Ánh mât ánh nhìn trực diện vào khuôn mặt cô từ đôi mât nhâm tít đến sống mũi xuống bờ môi có chút cám giác bói rỏi. Anh chậm rãi ghé sát tai cố nói nhó: “cô nghĩ tôi sẽ làm gì há? Hay là ở đây luôn đi’
Tự nhiên trong đâu Như Yên tướng tượng ra những điều đáng sạ một vụ ép hôn, anh cới chiếc áo rỏi dãn ép cô xuống. Người cô bất giác run lên rồi hét lớn: “không…không…”. Vì né tránh mà sàn đay nước nên trơn, bất ngờ cô trượt chân ngã nhào vào bồn tắm. Nhưng vẫn nhanh tay câm lây cổ áo Châu Gia Việt kéo xuống cùng.
Một nụ hôn bất ngờ, môi chạm môi, người nằm lên nhau, bị nước dìm ướt như chuột lột. Hai ánh mât sững sờ nhìn nhau, tay chân cứng đờ, tim đập liên tục rõ nhanh. Hạ Như Yên cố’ vùng vẵy, hai tay liên tục đập lên người Châu Gia Việt: “đ’õ biến thái”.
Châu Gia Việt vì bị kéo bất ngờ nên không kịp phản ứng gì ngay lại bố sấp xuống bồn tắm nên cố vịn dậy cũng không được, lại thêm bị Như Yên đánh tới tấp, có lúc vừa nhích lên được chút lại bị cầm cố áo lôi lại. Sau một lát cố dùng sức nhỏm mạnh dậy thì không may lại ấn phái nút vòi hoa sen khiến nước đố từ trên cao xuống.
Một lần nữa làm anh trượt chân ngã nhào xuống lần nữa.
Quần áo cầ hai đều ướt lộ rõ mấy vòng. Vô tình tay anh chạm nhẹ lẽn phần ngực khiến cô giật mình, mât trợn tròn hét lớn: “ Châu Gia Việt…anh thân kinh hả?”
Tiếng hét quá lớn vì sợ người nhà nghe thấy nên Châu Gia Việt đành lấy tay bịt miệng cõ lại, ngượng ngùng nói: “cõ muốn mọi người nghe thấy rồi xồng vào thấy cánh này sao. Im miệng.’’
Anh chậm rãi chông tay bám lây thành bôn tầm để đứng dậy nhưng trượt tay khiến ốâu anh gục lên người cô. Tiếng thở dài, mầt cô trợn tròn ốây tức giận. Cô chỉ hận thiếu mổi băm nhỏ anh ra thôi! Cũng không biết anh đang cố tình hay vô ý nữa.
Một lúc sau, anh mới có thể dậy được ánh mát lại nhìn không đúng chồ, lại còn có vẻ chăm chăm ngây người ra. Tay cô theo phản xạ ôm lấy trước ngực quát: “anh nhìn gì hả?”
Châu Gia Việt cứng đơ quay người lại, đưa tay nhẹ kéo Như Yên đứng dậy. Vừa đứng được dậy cô liền dẳm một cái rõ mạnh lên bàn chân anh. Vì bất ngờ nên anh sững lại một lúc rồi ôm lấy bàn chân đau điếng. Chưa kịp có phản ứng gì thì đã bi cồ đấy ra ngoài đóng rầm cánh cửa lại.
Châu Gia Việt đành lặng lẽ qua phòng Châu Gia Luân kế bên đế xin thay đồ, vẻ mặt đầy tức giận. Suốt câ buối tối hôm đó không khí im lặng nhưnh cãng thấng đến nghẹt thở bao trùm trong cân phòng nhỏ. “Cuộc chiến tranh lạnh” nố ra, những ánh mât liềm đối phương rất đáng sợ.
Bình luận facebook