Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người vợ quyến rũ của tổng tài - Chương 27
Cũng giổng như cô và Gia Việt – hai người của hai thê giới nên chỉ có thể đi song song ngược chièu và ở giữa sẽ luôn tồn tại dải phân cách -đó chính là khoảng cách giữa hai người họ vì thế rất khỏ đế gỡ bỏ. Ngay từ đau mục đích của họ đã khác nhau vì thế cô cũng không thể oán trách anh dù có bị đối xử tệ hơn nữa.
Hạ Như Yên đi đến ngã tư dừng lại chờ đèn xanh, cô ngoái nhìn tất cả mọi người, dường như ai ai cũng đang vội vã đế nhanh chóng đi sang bên kia đường. Rồi đèn báo hiệu cho người đi bộ cũng chuyến xanh nhưng tất cả mọi người không một ai chen chúc, họ xếp thành hàng dài cùng nhau đi qua.
Hạ Như Yên mím cười và đi theo dòng người bước vội.
Thì ra trên đời mọi cuộc gập gỡ đều là tình cờ dù đi song song hay đi cùng nhau nó sẽ có lí do đế ở lại, chỉ là thời gian có đủ lâu hay không còn phụ thuộc vào mồi người.
Hạ Như Yên bước vào quán cà phê quen thuộc gọi một ly nước cam, rồi đi đến chỗ Đoàn Mắn Nhi đang ngôi. Cò vui vẻ, vỗ tay nhẹ lẽn vai Mẫn Nhi: “Tớ đến rồi đây.”
Đoàn mẵn Nhi quay người, mím cười một cái: “Sao hôm nay tới muộn thế?”
Hạ Như Yên vừa kéo chiếc ghế gỗ ngồi xuống vừa nói: “Trên đường có chút việc. Sao cậu vẽ xong chưa?”
Đoàn Mẳn Nhi lắc đ’ãu, vẻ mặt đầy thất vọng: “Đang cỏ chút xíu bế tâc, chưa nghĩ ra phần kết của chương sẽ vẽ như nào đế khán giá vừa thích thú lại vừa hứng thú chờ đợi chương tiếp theo.”
Hạ Như Yên liền an ủi: “Không sao cứ từ từ nghĩ, chúng ta không vội.”
Đoàn Mẳn Nhi tò mò hỏi: “Được, mà dạo này cậu với Châu Gia Việt sao rồi.”
“Tớ câm thấy càng ngày càng tệ, anh ta ngày càng trở nên ghét tớ.”- Hạ Như Yên cúi xịu mật xuống buông một tiếng thờ dài.
“Làm sao vậy?”- Đoàn Mẳn Nhi hỏi tiếp.
Hạ Như Yên ú rũ, giọng nói buôn buồn có chút lo lâng: “Thì hôi sáng mình đứng đánh răng anh ta đột nhiên xông vào đi vệ sinh mà không chú ý sau đó còn quay sang quớ trách. Rồi còn bị mẹ chõng và ông nội chồng mâng một trận vì không quan tâm tới mình nên thây anh ta có vé rất tức giận. Đúng là ngày càng thâm hoạ.“
Đoàn Mần Nhi đầy phản nộ nói lớn: “Đúng là tên vô lưong tâm, mây điêu này sao cỏ thê’ trách cậu được chứ.”
Hạ Như Yên sâc mặt không đối vản u sầu, bẻu mõi, mặt đày ưu phiên đáp lại: “Phái rồi, nhưng anh ta vốn là ác quý mà.“
“Tớ có cách.”- Đoàn Mản Nhi ghé vào tai Hạ Như Yên nói nhó.-“TỚ thấy mấy tén nhà giàu thường bị dị ứng với côn trùng, hay là cậu bât một con gián bỏ trên buông tâm nhất định làm anh ta một phen hú hôn.”
Hạ Như Yên có chút ngập ngừng: “Làm vậy liệu có ổn không?”
Đoàn Mẫn Nhi tỏ ra châc chân: “Tin tớ đi, tớ đã nghiên cứu rất kĩ rồi.”
Gưong mặt Hạ Như Yên đây phân kích nhưng cũng không thế che đi sự lo lắng: “Nêu anh ta biết thi coi như tớ xong đời.”
Đoàn Mẫn Nhi nâm tay, nháy mât, cười nhẹ mấy cái, khẽ thì thâm: “Cậu cứ bỏ vào lúc anh ta chưa vè phòng, canh lúc anh ta gân đi tâm như thê chắc chân sẽ không phát hiện ra đâu.”
Cá hai nở nụ cười to và sáng khoái đay đâc ý cho đến lúc nhận ra mọi người xung quanh đều nhìn thì họ mới bớt phân khích lại một chút.
Tại chi nhánh thứ 13 cúa tập đoàn Châu Thành, Châu Gia Minh cùng con trai Châu Gia Kiệt và các bộ phận của chi nhánh đi tham quan khảo sát tinh hình kinh doanh tại đây. Sau khi đi quanh một vòng đoàn kiếm tra đứng lại trước một cửa hàng mĩ phẩm, một người phụ nữ đang mâng cô nhân viên bán hàng. Châu Gia Kiệt thấy vậy bèn tiên tới, cúi chào:
“Chào cô, cháu cỏ thế giúp được gi không ạ?”
Giám đốc chi nhánh định đến đế can thiệp nhưng chú tịch đã ngăn cán lại. Tất cá mọi người trong đoàn đưa mât nhìn vào cứa hàng mỹ phẩm đỏ.
VỊ khách nữ chi vào cô nhân vién nói đay giọng khinh thường ré mạt:
“Cái cô nhân viên này chí toàn giới thiệu sán những sán phấm ré tiên cho tôi xem. Cô ta nghĩ tôi không có tiên sao?”
Châu Gia Kiệt quay lại nhìn cô nhân viên hỏi: “Có chuyện này sao?”
Cô nhân viên lo lâng, liên tục lâc đâu: “Em có giới thiệu sản phấm tốt cho cô ấy nhưng cô lại chẽ mâc. Vì thế mới chọn mấy sán phấm ré như này.”
Một cái liếc mắt, mặt đầy khó chịu của bà khách: Ý cô nói do tôi khó tính sao?”
“Không không ý tôi không phái vậy.”- Cô nhân viên khá lúng túng.
Hạ Như Yên đi đến ngã tư dừng lại chờ đèn xanh, cô ngoái nhìn tất cả mọi người, dường như ai ai cũng đang vội vã đế nhanh chóng đi sang bên kia đường. Rồi đèn báo hiệu cho người đi bộ cũng chuyến xanh nhưng tất cả mọi người không một ai chen chúc, họ xếp thành hàng dài cùng nhau đi qua.
Hạ Như Yên mím cười và đi theo dòng người bước vội.
Thì ra trên đời mọi cuộc gập gỡ đều là tình cờ dù đi song song hay đi cùng nhau nó sẽ có lí do đế ở lại, chỉ là thời gian có đủ lâu hay không còn phụ thuộc vào mồi người.
Hạ Như Yên bước vào quán cà phê quen thuộc gọi một ly nước cam, rồi đi đến chỗ Đoàn Mắn Nhi đang ngôi. Cò vui vẻ, vỗ tay nhẹ lẽn vai Mẫn Nhi: “Tớ đến rồi đây.”
Đoàn mẵn Nhi quay người, mím cười một cái: “Sao hôm nay tới muộn thế?”
Hạ Như Yên vừa kéo chiếc ghế gỗ ngồi xuống vừa nói: “Trên đường có chút việc. Sao cậu vẽ xong chưa?”
Đoàn Mẳn Nhi lắc đ’ãu, vẻ mặt đầy thất vọng: “Đang cỏ chút xíu bế tâc, chưa nghĩ ra phần kết của chương sẽ vẽ như nào đế khán giá vừa thích thú lại vừa hứng thú chờ đợi chương tiếp theo.”
Hạ Như Yên liền an ủi: “Không sao cứ từ từ nghĩ, chúng ta không vội.”
Đoàn Mẳn Nhi tò mò hỏi: “Được, mà dạo này cậu với Châu Gia Việt sao rồi.”
“Tớ câm thấy càng ngày càng tệ, anh ta ngày càng trở nên ghét tớ.”- Hạ Như Yên cúi xịu mật xuống buông một tiếng thờ dài.
“Làm sao vậy?”- Đoàn Mẳn Nhi hỏi tiếp.
Hạ Như Yên ú rũ, giọng nói buôn buồn có chút lo lâng: “Thì hôi sáng mình đứng đánh răng anh ta đột nhiên xông vào đi vệ sinh mà không chú ý sau đó còn quay sang quớ trách. Rồi còn bị mẹ chõng và ông nội chồng mâng một trận vì không quan tâm tới mình nên thây anh ta có vé rất tức giận. Đúng là ngày càng thâm hoạ.“
Đoàn Mần Nhi đầy phản nộ nói lớn: “Đúng là tên vô lưong tâm, mây điêu này sao cỏ thê’ trách cậu được chứ.”
Hạ Như Yên sâc mặt không đối vản u sầu, bẻu mõi, mặt đày ưu phiên đáp lại: “Phái rồi, nhưng anh ta vốn là ác quý mà.“
“Tớ có cách.”- Đoàn Mản Nhi ghé vào tai Hạ Như Yên nói nhó.-“TỚ thấy mấy tén nhà giàu thường bị dị ứng với côn trùng, hay là cậu bât một con gián bỏ trên buông tâm nhất định làm anh ta một phen hú hôn.”
Hạ Như Yên có chút ngập ngừng: “Làm vậy liệu có ổn không?”
Đoàn Mẫn Nhi tỏ ra châc chân: “Tin tớ đi, tớ đã nghiên cứu rất kĩ rồi.”
Gưong mặt Hạ Như Yên đây phân kích nhưng cũng không thế che đi sự lo lắng: “Nêu anh ta biết thi coi như tớ xong đời.”
Đoàn Mẫn Nhi nâm tay, nháy mât, cười nhẹ mấy cái, khẽ thì thâm: “Cậu cứ bỏ vào lúc anh ta chưa vè phòng, canh lúc anh ta gân đi tâm như thê chắc chân sẽ không phát hiện ra đâu.”
Cá hai nở nụ cười to và sáng khoái đay đâc ý cho đến lúc nhận ra mọi người xung quanh đều nhìn thì họ mới bớt phân khích lại một chút.
Tại chi nhánh thứ 13 cúa tập đoàn Châu Thành, Châu Gia Minh cùng con trai Châu Gia Kiệt và các bộ phận của chi nhánh đi tham quan khảo sát tinh hình kinh doanh tại đây. Sau khi đi quanh một vòng đoàn kiếm tra đứng lại trước một cửa hàng mĩ phẩm, một người phụ nữ đang mâng cô nhân viên bán hàng. Châu Gia Kiệt thấy vậy bèn tiên tới, cúi chào:
“Chào cô, cháu cỏ thế giúp được gi không ạ?”
Giám đốc chi nhánh định đến đế can thiệp nhưng chú tịch đã ngăn cán lại. Tất cá mọi người trong đoàn đưa mât nhìn vào cứa hàng mỹ phẩm đỏ.
VỊ khách nữ chi vào cô nhân vién nói đay giọng khinh thường ré mạt:
“Cái cô nhân viên này chí toàn giới thiệu sán những sán phấm ré tiên cho tôi xem. Cô ta nghĩ tôi không có tiên sao?”
Châu Gia Kiệt quay lại nhìn cô nhân viên hỏi: “Có chuyện này sao?”
Cô nhân viên lo lâng, liên tục lâc đâu: “Em có giới thiệu sản phấm tốt cho cô ấy nhưng cô lại chẽ mâc. Vì thế mới chọn mấy sán phấm ré như này.”
Một cái liếc mắt, mặt đầy khó chịu của bà khách: Ý cô nói do tôi khó tính sao?”
“Không không ý tôi không phái vậy.”- Cô nhân viên khá lúng túng.
Bình luận facebook