-
Chương 3-2
“Mình không có nói vậy nhe, là cậu tự nói thôi!” Ân Tuyên Mai liếc mắt cô một cái nói.
“Đương nhiên, mình nói là chuẩn không cần chỉnh, cậu không cần hoài nghi.” Nghiêm Linh Quân đắc ý nói, sau đó chỉ vào Đỗ Vũ Thần hỏi,“Hắn là ai vậy, cậu còn chưa có nói cho mình biết!”
“Tiểu Quân, vì sao cậu lại cảm thấy hứng thú với hắn như vậy chứ?” Ân Tuyên Mai tò mò hỏi.
“Đừng nói với mình là cậu không biết nhóc này lại xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành sao?” Nghiêm Linh Quân liếc cô một cái hỏi.
“Cái này và vấn đề cậu hỏi có liên quan gì hông?” Cô không hiểu nói.
“Cậu chẳng lẽ không phát hiện có bao nhiêu người khi đi qua trước cửa hàng đều không nhịn được liếc hắn một cái sao?” Nhìn Đỗ Vũ Thân đang ngồi một góc ở trước cửa quán ăn tĩnh đường xào hạt dẻ, Nghiêm Linh Quân hỏi cô.
“Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì nha? Có thể hay không phiền cậu nói rõ ràng, đừng quanh co lòng vòng có thể chứ?” Ân Tuyên Mai đau đầu yêu cầu cô.
“Ai nha! Cậu sao lại phản ứng xì lô mô sần (slow-motion) vậy?” Nghiêm Linh Quân ra vẻ tức giận trừng mắt nhìn cô một cái,“Cô ngẫm lại xem, hắn bộ dạng xinh đẹp hấp dẫn như vậy, không phải là tiêu chuẩn của người mẫu quảng cáo sao? Mình hôm kia nhìn thấy một quảng cáo tuyển dụng khá hay ho trên tạp chí – cần tuyển một ngôi sao quảng cáo nhỏ tuổi, cậu có biết là mình vừa nhìn thấy hắn đã nghĩ đến nội dung quảng cáo này không? Cậu có biết…
“Không thể nào.” Ân Tuyên Mai chém như đinh đóng cột.
“Cậu sao lại nói không thể nào?” Bị Ân Tuyên Mai nhảy vào họng ngồi, Nghiêm Linh Quân có chút không hiểu hỏi cô.
“Mình sẽ không cho hắn làm ngôi sao khi còn nhỏ tuổi.” Ân Tuyên Mai giọng điệu kiên định không dời.
“Vì sao?” Nghiêm Linh Quân gần như hét lại.
“Cậu không thiếu tiền, làm sao lại động não ra cái kế hoạch này đánh phủ đầu hắn?” Ân Tuyên Mai lặng lẽ hỏi lại.
“Không có nha, chơi cho dzui thôi!” Nghiêm Linh Quân nhún vai trả lời.
“Chơi vui? Bà chị này, sao cậu nhạt nhẽo quá vậy!” Ân Tuyên Mai biểu cảm như muốn té xỉu.
“Này, mình là đang hưởng ứng chính sách tìm kiếm tài năng cho quốc gia thôi, cho nên vì Tổ quốc mà suy nghĩ đó! Bộ dạng của hắn chính là hình mẫu của một ngôi sao nhỏ tuổi, không phát huy một chút chẳng phải rất đáng tiếc sao?” Nghiêm Linh Quân bĩu môi, biểu cảm như làm ơn mắc oán mà nói.
“Cậu… Quên đi.” Ân Tuyên Mai nói không lại cô đành phải thở dài.
“Cậu quên, còn mình thì không.” Nghiêm Linh Quân không buông tha nói,“Hơn nữa nói cả buổi, cậu còn chưa có nói cho mình hắn rốt cuộc là ai nha!”
“Mình không phải nói nó là em trai mình sao sao?”
“Hừ, đánh chết mình cũng không tin, cậu rốt cuộc muốn giấu giếm cái gì? Chẳng lẽ hắn là em trai của bạn trai cậu? Hay là cháu cậu?” Nghiêm Linh Quân bày ra vẻ mặt thần thần bí bí nói.
“Bạn trai? Cậu nghĩ đi đâu vậy? Mình không phải đã nói mình không có bạn trai sao?” Ân Tuyên Mai nhíu mày nói.
“Ai biết? Nói không chừng cậu đang gạt người.” Nghiêm Linh Quân bĩu môi nhìn cô,“Bằng không vì sao có nhiều chàng trai theo đuổi cậu như vậy, cậu cũng không đồng ý? Lúc này lại đột nhiên dẫn theo một bé trai xinh đẹp, còn không chịu nói cho mình biết hắn là ai?”
“Hắn tên Đỗ Vũ Thần, ngày hôm qua tan tầm, trên đường về nhà thuận tiện nhặt về.” Thở dài, Ân Tuyên Mai nói cho cô chân tướng.
“Nhặt được?!” Nghiêm Linh Quân kinh hô,“Cậu cứ đùa? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Ân Tuyên Mai lại lần nữa thở dài, nhẹ nhàng bâng quơ đem chuyện từ tối hôm qua cho tới hôm nay nói một lần, mà Nghiêm Linh Quân mắt trợn trắng nhìn cô, mồm mở rộng đến nỗi chục con ruồi con bay vào trọn vẹn.
“Cậu làm việc cũng không suy nghĩ đến hậu quả sao? Cậu có nghĩ tới là, người nhà hắn nói không chừng bây giờ lòng như lửa đốt, lo lắng hắn có phải bị bắt cóc không? Có lẽ mẹ hắn lo lắng đến té xỉu, có lẽ ba hắn sớm trình cảnh sát, có lẽ… Cậu rốt cuộc não có phải bị là phẳng luôn rồi không?” Sau một lúc lâu, Nghiêm Linh Quân bắt đầu tức giận rống to với cô,“Hiện tại làm sao bây giờ? Có lẽ cảnh sát sẽ tìm được thôi… Nếu không thì, cậu phải đem hắn giấu đi.” Nói xong, Nghiêm Linh Quân liền khẩn trương nhìn về Đỗ Vũ Thần.
“Này, cậu rốt cuộc là bị đụng chỗ nào hỏng não luôn rồi?” Ân Tuyên Mai vội vàng giữ chặt cô.
“Cậu còn nói mình điên? Mình đang suy nghĩ cho cậu đó!” Nghiêm Linh Quân nghẹn họng trân trối nhìn cô.
“Ai. Mình còn không lo lắng, cậu còn ở đó mà khẩn trương cái gì?” Ân Tuyên Mai buồn cười nói,“Huống chi tên tiểu quỷ Vũ Thần này thật sự rất thông minh, hắn biết rõ tình huống của chính mình, nên không cần lo gì hết!”
“Nhưng mà hắn chỉ là một đứa trẻ, có ai sẽ nghe lời một thằng nhóc miệng còn hôi sữa? Không được, mình thấy cậu trước mắt nên giấu hắn đi thì an toàn hơn.” Nghiêm Linh Quân vẫn là lo lắng lắc đầu.
“Cậu cũng đừng lo lắng có thể chứ?” Ân Tuyên Mai lại lần nữa giữ chặt cô,“Cùng lắm thì chờ lát nữa mình kêu Vũ Thần gọi điện thoại về nhà một cái thôi! Bây giờ mình chờ hắn ăn xong rồi sẽ đưa hắn về.”
“Đợi lát nữa? Mình nghĩ là bây giờ luôn đi!” Nghiêm Linh Quân suy nghĩ một chút, lại nói thêm.
Ân Tuyên Mai vô lực lắc đầu, tiến về phía trước dắt tay Đỗ Vũ Thần,“Vũ Thần, chúng ta về nhà.”
“Ân Tuyên Mai, có thể lại mua một ít đường xào hạt dẻ sao?” Đỗ Vũ Thần ngẩng đầu hỏi, đây là lần đầu tiên hắn ăn đồ ăn vỉa hè gì đó, không nghĩ tới thật là ngon hết sảy, hại hắn ăn một lần liền không kiềm chế được cái miệng.
“Được thôi!” Ân Tuyên Mai cười nói.
“Tiểu Mai, cậu đừng quên chính sự.” Nghiêm Linh Quân nhắc nhở.
“Mình biết.” Ân Tuyên Mai gật đầu một cái,“Được rồi, chúng ta đi, buổi tối giúp mình xin phép trưởng phòng cho nghỉ một ngày nha.”
“Được, được.” Nghiêm Linh Quân nhận lời, lo lắng nhắc nhở lần nữa,“Đừng quên chính sự nha!”
“Nhớ kỹ, bye bye.” Ân Tuyên Mai cười với cô, sau đó dắt Đỗ Vũ Thần đi mua đường xào hạt dẻ bên vệ đường.
* * *
“Này, ta tìm Đỗ Minh.” Đỗ Vũ Thần dưới sự giám sát của Ân Tuyên Mai, đành bất đắc dĩ phải điện thoại về nhà.
Ân Tuyên Mai một bên trừng hắn liếc mắt một cái, trách hắn bất kính kêu thẳng tục danh của cha mẹ!
Đỗ Vũ Thần không chú ý tới cái nhìn chằm chằm của cô, một mực trầm tư, chẳng lẽ trên mặt hắn có viết bốn chữ “Ta là thằng ngốc” sao? Hắn sẽ dễ dàng lạc đường hoặc bị bắt cóc như vậy? Mệt cho Tiểu Quân nào đó nhọc công nghĩ ra! Bây giờ thì tốt rồi, Ân Tuyên Mai thế nhưng lại muốn hắn gọi điện thoại về nhà báo bình an, thế này hắn không gọi cũng không được. Bất quá nói thật, hắn không phải sợ gọi điện thoại về nhà, hắn sợ là nếu là không cẩn thận bị mẹ già nhận được, đến lúc đó hắn biết nói gì đây?
“Đỗ Minh? Xin hỏi là ai muốn tìm hắn?” Vu Tĩnh Nhã khách khí hỏi.
Đỗ Vũ Thần trong lòng kêu khổ không thôi, hắn thật đúng là gặp quạ đen, điện thoại lại bị mẹ nhận được! Làm sao bây giờ? Nhìn Ân Tuyên Mai một cái, hắn không thể nói ra lời làm cho cô hoài nghi, lại không thể làm khiến mẹ già biết tình huống hiện tại của hắn, thế này muốn hắn phải mở miệng thế nào?
“Xin hỏi là muốn tìm ai vậy?” Vu Tĩnh Nhã không nhận được câu trả lời nên hỏi lại.
“Ách......” Đỗ Vũ Thần ách nửa ngày lại nói không ra nửa câu hoàn chỉnh.
Ân Tuyên Mai trừng mắt nhìn Đỗ Vũ Thần đang lúng túng, không hiểu hắn rốt cuộc đang làm cái quỷ gì, vì sao cầm phone không nói một câu nào? Chẳng lẽ không có người tiếp sao?
Sau một lúc lâu, cô rốt cuộc không chịu nổi, liền đoạt lấy điện thoại từ tay hắn,“Này… Nga, chào cô ạ, xin hỏi Đỗ Minh tiên sinh có đó không?”
Vu Tĩnh Nhã đứng hình một giây, thế nào đột nhiên thay đổi người tiếp? Nhưng lại là một người phụ nữ đó!“Cô là ai?” Lúc này bà cũng không khách khí nữa.
“Ách, ta là Ân Tuyên Mai......”
Ân Tuyên Mai? Hình như chưa từng nghe qua nha!“Cô tìm ông xã tôi làm cái gì?” Vu Tĩnh Nhã khẩu khí không tốt lắm cắt ngang lời của cô.
“Ông xã của cô? Vậy cô là Đỗ phu nhân rồi?” Ân Tuyên Mai ngoài ý muốn hỏi, trừng mắt như muốn trách tội Đỗ Vũ Thần.
“Đúng, tôi chính là Đỗ phu nhân, cô có gì phải làm sao?” Vu Tĩnh Nhã nghiêm nghị hỏi, bà mới ra ngoài khoảng vài ngày mà lại có người phụ nữ gọi điện thoại ông chồng đáng chết kia của bà, thật không hiểu hắn đã làm biết bao nhiêu chuyện sau lưng bà rồi?
“Chào Đỗ phu nhân, con là…”
“Tôi biết cô là Ân Tuyên Mai, cô rốt cuộc có chuyện gì? Tôi cũng không cần nghe cô giải thích nhiều vậy!” Mình hiện tại cần phải vội vã đi tìm tên đáng ghét kia tính sổ mới được! Vu Tĩnh Nhã nghĩ thầm trong lòng.
“Ách, con là bạn của Vũ Thần, hôm nay gọi điện thoại đến để…” Ân Tuyên Mai lúng ta lúng túng nói, không hiểu chính mình vừa mới nói sai cái gì, vì sao Đỗ phu nhân nghe giọng như không được vui lắm thì phải?
“Vũ Thần?” Vu Tĩnh Nhã sửng sốt một chút,“Cô là bạn của Vũ Thần?”
“Vâng, hôm nay con gọi điện thoại đến muốn nói cho cô chú là Vũ Thần ngày hôm qua qua đêm ở chỗ con, cô chú…”
“Qua đêm chỗ cô sao…” Vu Tĩnh Nhã bén nhọn cắt đứt lời của cô,“Ngày hôm qua mấy con ngủ cùng nhau sao?” Bà nhanh nhảu sốt ruột hỏi.
“Đúng, chúng con…”
“Ý cô là ngủ trên cùng một cái giường, đắp cùng một cái chăn.” Vừa nghe thấy cô thừa nhận, Vu Tĩnh Nhã lại cắt đứt lời của cô, nói với giọng thận trọng lạ thường khi nhắc đến loại chuyện này =.=
“Đúng rồi! Chúng ta là ngủ trên cùng một chiếc giường, đắp cùng một cái chăn!” Ân Tuyên Mai không hiểu bà vì sao đột nhiên thay đổi giọng điệu, Vũ Thần cùng cô ngủ trên cùng một chiếc giường có cái gì không đúng sao?
Đỗ Vũ Thần đứng bên cạnh mày nhíu chặt, dưới tình hình này, có mẹ già chen một chân vào, nói vậy tương lai của hai người bọn họ nhất định càng khả quan.
Vu Tĩnh Nhã lúc này không nói được lời nào, bạn gái của con trai tuy nhiều, nhưng chưa bao giờ từng nghe hắn nghiêm túc đối với cô gái nào, huống chi qua đêm ở nhà cô gái nào, bởi vì hắn luôn luôn đề phòng cướp như phòng ngừa lời đồn đến tai bà, rất sợ bà bức bách hắn chôn thân nơi cạm bẫy hôn nhân, mà bây giờ thì…
“Điện thoại này là ai đưa cho cô?” Vu Tĩnh Nhã hỏi, đường dây điện thoại riêng của phòng thí nghiệm này không có nhiều người biết được, mà cô lại biết, vậy khả năng chỉ có một.
“Là Vũ Thần gọi ạ!”
Quả nhiên là Vũ Thần cho cô này số điện thoại riêng này, việc này chứng tỏ Ân Tuyên Mai đối với hắn rất quan trọng, thấy chuyện tốt đang có dấu hiệu thành hiện thực, nguyện vọng được sớm ẵm cháu của bà cũng sắp được thực hiện!” Nghĩ vậy, Vu Tĩnh Nhã liền vui mừng.
“Đỗ phu nhân?” Đối phương im lặng làm cho hai hàng lông mày của Ân Tuyên Mai nhíu chặt.
“Hả, cái gì?” Vu Tĩnh Nhã lấy lại tinh thần.
“Con gọi điện thoại về chủ yếu là sợ cô chú lo lắng cho Vũ Thần tối hôm qua không về nhà, cho nên…”
“Không sao, không sao, hắn đã lớn nên không cần chúng ta lo lắng, Tuyên Mai, cô có thể gọi con như vậy không?” Vu Tĩnh Nhã cười cười hỏi, cô gái này có thể giữ con trai bà qua đêm ở nhà mình, có năng lực lấy được số điện thoại riêng biệt này thì thực có thể là con dâu tương lai của bà, là mẹ tương lai của cháu bà, bà cần quan tâm cô hơn chút nữa mới được.
“Ách, có thể.” Ân Tuyên Mai bị dọa bởi thái độ cùng giọng điệu quay ngắt 180 độ này của bà.
“Tuyên Mai nha, con năm nay mấy tuổi?” Vu Tĩnh Nhã với thanh âm từ ái truyền từ điện thoại tới tai Ân Tuyên Mai.
“Hai mươi lăm tuổi, Đỗ phu nhân…”
“Vậy cô cao bao nhiêu nha?”
“Ách, 1m65, Đỗ phu nhân…”
“Tuyên Mai nha, đừng khách sáo vậy chứ, gọi ta là bác gái thì được rồi.”
Vu Tĩnh Nhã hòa ái nói, trong lòng nghĩ thầm: Hai mươi lăm tuổi, 165 cm, quả là xứng đôi vừa lứa với Vũ Thần hai mươi tám tuổi, cao 185 cm, thật sự là quá hợp nha! Hơn nữa theo như ánh mắt của Vũ Thần mà nói, cô nhất định cũng bộ dạng khá tốt, thanh âm cũng thực ngọt ngào, ân, thật muốn nhìn thấy cô ngoài đời,“Tuyên Mai nha, khi nào thì về nhà bác chơi đi!” Bà lập tức mời.
“Ách, việc này… con…” Không biết trả lời thế nào, Ân Tuyên Mai ngẫm nửa ngày chưa ra câu hoàn chỉnh.
Như là hiểu được Ân Tuyên Mai đang khó xử, Vu Tĩnh Nhã không cần nhất định phải nghe được đáp án, dù sao việc này gấp không được,“Tuyên Mai, hiện tại con làm việc ở đâu vậy?”
“Con làm nhân viên kế toán ở xí nghiệp Thánh Đường ạ.” Ân Tuyên Mai không nghi ngờ gì mà trả lời, bởi vì nếu cô gặp phải tình huống này, đương nhiên cũng sẽ hỏi rõ ràng thân phận của đối phương.
Đỗ Vũ Thần nhíu mày, cô đúng là viên chức của công ty mình, kỳ quái, vì sao hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng chú ý tới cô vậy?
“Thì ra là thế.” Vu Tĩnh Nhã thì thào tự nói, lại nhìn đến chồng mình đang đi vào, bà vội nói:“Con chờ một chút, Đỗ Minh đến đây.” Bà sau khi đem phone đưa cho Đỗ Minh liền cao hứng nghĩ: Thì ra cô là viên chức trong công ty của con bà đó, đã biết được điều này, sự tình sẽ dễ dàng hơn, bà cũng có thể nhanh chóng đến công ty thám thính tình hình cái đã.
Đỗ Minh không hiểu ra sao tiếp nhận ống nghe mà thê tử đưa cho hắn,“Ta là Đỗ Minh, xin hỏi ai vậy?”
“Đỗ tiên sinh?” Ân Tuyên Mai hít một hơi, rốt cục cũng thay đổi người nghe, bằng không cứ như vậy mà truy vấn tiếp, cô không biết mẹ của Vũ Thần lại hỏi cô vấn đề kỳ quái nào nữa,“Đỗ Vũ Thần con bác đang ở chỗ con, có thể nói cho con biết địa chỉ nhà hai bác không ạ, con sẽ đưa bé về.”
“Vũ Thần ở chỗ cô?!” Đỗ Minh kêu lên sợ hãi.
“Đúng, tối hôm qua con thấy hắn một mình ngồi ven đường, cho nên mang bé về nhà, bác có thể nói địa chỉ cho con biết không? Lát nữa con dẫn bé về cho ạ.” Ân Tuyên Mai mỉm cười, thế này mới giống tâm trạng của người làm cha làm mẹ lo lắng cho con mình đang bị mất tích chứ!
“Không, cô không cần đưa hắn về.” Đỗ Minh hồi phục sau khiếp sợ, khẩn trương kêu to ngăn cản cô.
“Cái gì? Bác nói cái gì?” Ân Tuyên Mai không tin hỏi lại, có phải lỗ tai của cô có vấn đề nên nghe bậy bạ không?
“Ách… Ý của ta là không sao đâu, cho hắn tạm ở chỗ cô chơi vài bữa cũng tốt lắm.” Đỗ Minh vội lái sang đề tài khác, quay đầu nhìn về phía thê tử của chính mình, tốt quá, cô giống như không chú ý hắn nói cái gì hết.
Ân Tuyên Mai gặp phải tình huống này thì thực sự bị dọa không nhẹ, hai người kia là dạng cha mẹ gì vậy? Một người thì luôn hỏi những vấn đề kỳ quái, mà một ước lại có bộ dáng như muốn đuổi con mình đi thật xa, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy trời?
Đỗ Vũ Thần nghe thấy Ân Tuyên Mai kêu “Đỗ tiên sinh” thì đã muốn lấy lại phone rồi, lúc này thấy cô đang bị đóng băng, không nghĩ nhiều, hắn liền lấy lại microphone,“Ông già?”
“Thằng quỷ?”
“Cha và cô ấy nói cái gì vậy? Cô ấy hình như bị cha dọa ngây người.” Đỗ Vũ Thần thấy Ân Tuyên Mai bên cạnh vẫn giữ thần thái ngu ngu, tò mò hỏi.
“Cha có nói cái gì đâu?” Đỗ Minh phủ nhận nói,“Con rốt cuộc ở nơi nào, theo kế hoạch của chúng ta thì con phải ở khách sạn năm sao chứ, sau đó lại liên lạc với cha?”
“Khách sạn năm sao? Cha còn dám nói! Đá con ra một mình ra ngoài xong thì phủi mông rủ bỏ trách nhiệm, cha nói một đứa trẻ tám tuổi như con thì có khách sạn nào chịu cho nghỉ lại?” Lời nói tuôn ra như thác nước, lại còn mang theo giọng điệu tức giận, Đỗ Vũ Thần bất bình chất vấn ông.
“Ách, ta quên thôi!” Đỗ Minh vô tội nói.
“Hừ!” Đỗ Vũ Thần hừ lạnh một tiếng,“Thuốc giải thì cha chế tạo tới đâu rồi?”
“Này…”
“Này cái gì?” Đỗ Vũ Thần thanh âm có chút lớn tiếng.
“Cha đang cố gắng hết sức đây.” Đỗ Minh bị dọa sắp chết, vội vàng trả lời.
Đỗ Vũ Thần an tĩnh lại sau năm giây,“Mẹ đã về.” Đây không phải là câu hỏi, mà là câu trần thuật.
Đỗ Minh tim đập nhất thời loạn vài nhịp,“Thằng quỷ, đang uy hiếp cha sao!” Hắn bảo vệ phone nói.
“Ta còn chưa nói cái gì.” Đỗ Vũ Thần lộ ra nụ cười đẹp như thiên sứ.
“Con không cần làm cha sợ có thể chứ?” Đỗ Minh vỗ ngực nói với khẩu khí oán trách.
“Một tuần.” Giống như những người đàn ông đang nói chuyện phiếm, Đỗ Vũ Thần nhẹ nhàng phun ra những lời này.
“Cái gì?” Huyết sắc chính thức theo Đỗ Minh hoảng hốt mà dần rút đi, hắn run run hỏi.
“Nga, cha à, con biết rồi, thứ Sáu tuần sau con về nhà, được thôi, nói cho mẹ là con yêu bà.” Đỗ Vũ Thần bộ dáng như đứa trẻ ngoan nói chuyện với người đầu dây bên kia.
“Tiểu tử, con không thể như vậy nha! Rõ ràng chưa tới một tháng…” Đỗ Minh quả thực sắp khóc rồi.
“Được, nói với mẹ là thứ Sáu tuần sau gặp, đến lúc đó con nhất định sẽ trở về, vậy, bye bye nha!” Đỗ Vũ Thần thẳng thắn gật đầu nói, xong rồi còn khuyến mãi thêm cái hôn gió mới cắt đứt điện thoại.
Nghe phone phát ra tiếng bíp bíp, Đỗ Minh thực sự muốn khóc, thời gian một tuần ngắn ngủi thế này thì làm sao hắn hô biến ra được thuốc giải đây? Con của hắn thật sự là lòng dạ rắn rết!
“Làm sao vậy? Muốn chị đưa em trở về sao?” Đầu dây bên này, Ân Tuyên Mai thấy Đỗ Vũ Thần cúp điện thoại, thì quan tâm hỏi.
“Ân Tuyên Mai, ta có thể ở nhà cô một tuần không?” Đỗ Vũ Thần trưng ra biểu cảm ngây thơ vô (số) tội hỏi cô.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Ân Tuyên Mai phát hoảng.
“Ba ta nói với ta, bọn họ có chuyện quan trọng phải đi phía nam một tuần, muốn ta ngoan ngoãn ở đây chờ bọn họ về, nhưng mà ta không dám ở nhà một mình.” Đỗ Vũ Thần đáng thương hề hề trả lời.
“Cái gì?! Một tuần?! Chẳng lẽ bọn họ cứ như vậy bỏ lại em một mình cô đơn mà đến phía nam?” Ân Tuyên Mai mắt chữ O, mồm chữ A, không dám tin hỏi.
Đỗ Vũ Thần đáng thương gật gật đầu, sau đó bày ra vẻ mặt sợ hãi ngẩng đầu hỏi Ân Tuyên Mai,“Ta có thể ở cùng cô một tuần không?”
Ân Tuyên Mai thấy vậy nhưng không có trả lời, cô đang suy nghĩ rốt cuộc là cái dạng cha mẹ gì mà có thể nhẫn tâm đem con nhỏ quẳng ra sau đầu, không để ý tới? Là việc cấp bách gì mà lại quan trọng hơn việc bảo toàn tính mạng cho con trai? Chẳng lẽ bọn họ thực sự tin tưởng cô như thế - một người xa lạ chưa từng gặp mặt?
“Nếu không được, ta đây trở về nhà cũng được.” Thấy cô không có động tĩnh gì, Đỗ Vũ Thần ảm đạm nói.
“Có thể, đương nhiên có thể.” Ân Tuyên Mai thương xót ôm hắn vào lòng, ôn nhu vỗ về tóc của hắn, “Một tuần này em hãy ở nhà chị đi.”
“Thực sự có thể chứ?” Đỗ Vũ Thần vui mừng ngẩng đầu hỏi, một lát sau lại lo lắng nhíu mày nói:“Như vậy liệu ta có quấy rầy đến cô? Cô có cảm thấy bất tiện không?”
“Sẽ không, chị vui mừng còn không kịp, còn có em làm bạn nữa!” Ân Tuyên Mai hôn hắn một cái, thương hắn là một đứa trẻ “hiểu chuyện”.
Đem mặt chôn ở cổ cô, Đỗ Vũ Thần quả thực vui mừng đến hỏng não rồi, thế này hắn lại có thể danh chính ngôn thuận cùng cô ở chung, hắn muốn lợi dụng tốt một tuần này, nhất định phải bới móc cho ra tất cả những việc có liên quan đến cô, tốt nhất là không nên buông tha cả sự tích 18 đời tổ tông của cô nữa.
“Ân Tuyên Mai, ta thích cô.” Sau một lúc lâu, Đỗ Vũ Thần ngẩng đầu lên nhìn cô nói.
“Chị cũng thích em nha!” Không có chú ý tới ánh mắt lóe lên của hắn, cô lại lần nữa nhìn hắn mỉm cười hồi lâu nói.
Há há há, thế này thì bọn họ thật đúng là xuất phát từ sự tình nguyện của hai bên rồi! Đỗ Vũ Thần đắc ý nghĩ.
“Đương nhiên, mình nói là chuẩn không cần chỉnh, cậu không cần hoài nghi.” Nghiêm Linh Quân đắc ý nói, sau đó chỉ vào Đỗ Vũ Thần hỏi,“Hắn là ai vậy, cậu còn chưa có nói cho mình biết!”
“Tiểu Quân, vì sao cậu lại cảm thấy hứng thú với hắn như vậy chứ?” Ân Tuyên Mai tò mò hỏi.
“Đừng nói với mình là cậu không biết nhóc này lại xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành sao?” Nghiêm Linh Quân liếc cô một cái hỏi.
“Cái này và vấn đề cậu hỏi có liên quan gì hông?” Cô không hiểu nói.
“Cậu chẳng lẽ không phát hiện có bao nhiêu người khi đi qua trước cửa hàng đều không nhịn được liếc hắn một cái sao?” Nhìn Đỗ Vũ Thân đang ngồi một góc ở trước cửa quán ăn tĩnh đường xào hạt dẻ, Nghiêm Linh Quân hỏi cô.
“Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì nha? Có thể hay không phiền cậu nói rõ ràng, đừng quanh co lòng vòng có thể chứ?” Ân Tuyên Mai đau đầu yêu cầu cô.
“Ai nha! Cậu sao lại phản ứng xì lô mô sần (slow-motion) vậy?” Nghiêm Linh Quân ra vẻ tức giận trừng mắt nhìn cô một cái,“Cô ngẫm lại xem, hắn bộ dạng xinh đẹp hấp dẫn như vậy, không phải là tiêu chuẩn của người mẫu quảng cáo sao? Mình hôm kia nhìn thấy một quảng cáo tuyển dụng khá hay ho trên tạp chí – cần tuyển một ngôi sao quảng cáo nhỏ tuổi, cậu có biết là mình vừa nhìn thấy hắn đã nghĩ đến nội dung quảng cáo này không? Cậu có biết…
“Không thể nào.” Ân Tuyên Mai chém như đinh đóng cột.
“Cậu sao lại nói không thể nào?” Bị Ân Tuyên Mai nhảy vào họng ngồi, Nghiêm Linh Quân có chút không hiểu hỏi cô.
“Mình sẽ không cho hắn làm ngôi sao khi còn nhỏ tuổi.” Ân Tuyên Mai giọng điệu kiên định không dời.
“Vì sao?” Nghiêm Linh Quân gần như hét lại.
“Cậu không thiếu tiền, làm sao lại động não ra cái kế hoạch này đánh phủ đầu hắn?” Ân Tuyên Mai lặng lẽ hỏi lại.
“Không có nha, chơi cho dzui thôi!” Nghiêm Linh Quân nhún vai trả lời.
“Chơi vui? Bà chị này, sao cậu nhạt nhẽo quá vậy!” Ân Tuyên Mai biểu cảm như muốn té xỉu.
“Này, mình là đang hưởng ứng chính sách tìm kiếm tài năng cho quốc gia thôi, cho nên vì Tổ quốc mà suy nghĩ đó! Bộ dạng của hắn chính là hình mẫu của một ngôi sao nhỏ tuổi, không phát huy một chút chẳng phải rất đáng tiếc sao?” Nghiêm Linh Quân bĩu môi, biểu cảm như làm ơn mắc oán mà nói.
“Cậu… Quên đi.” Ân Tuyên Mai nói không lại cô đành phải thở dài.
“Cậu quên, còn mình thì không.” Nghiêm Linh Quân không buông tha nói,“Hơn nữa nói cả buổi, cậu còn chưa có nói cho mình hắn rốt cuộc là ai nha!”
“Mình không phải nói nó là em trai mình sao sao?”
“Hừ, đánh chết mình cũng không tin, cậu rốt cuộc muốn giấu giếm cái gì? Chẳng lẽ hắn là em trai của bạn trai cậu? Hay là cháu cậu?” Nghiêm Linh Quân bày ra vẻ mặt thần thần bí bí nói.
“Bạn trai? Cậu nghĩ đi đâu vậy? Mình không phải đã nói mình không có bạn trai sao?” Ân Tuyên Mai nhíu mày nói.
“Ai biết? Nói không chừng cậu đang gạt người.” Nghiêm Linh Quân bĩu môi nhìn cô,“Bằng không vì sao có nhiều chàng trai theo đuổi cậu như vậy, cậu cũng không đồng ý? Lúc này lại đột nhiên dẫn theo một bé trai xinh đẹp, còn không chịu nói cho mình biết hắn là ai?”
“Hắn tên Đỗ Vũ Thần, ngày hôm qua tan tầm, trên đường về nhà thuận tiện nhặt về.” Thở dài, Ân Tuyên Mai nói cho cô chân tướng.
“Nhặt được?!” Nghiêm Linh Quân kinh hô,“Cậu cứ đùa? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Ân Tuyên Mai lại lần nữa thở dài, nhẹ nhàng bâng quơ đem chuyện từ tối hôm qua cho tới hôm nay nói một lần, mà Nghiêm Linh Quân mắt trợn trắng nhìn cô, mồm mở rộng đến nỗi chục con ruồi con bay vào trọn vẹn.
“Cậu làm việc cũng không suy nghĩ đến hậu quả sao? Cậu có nghĩ tới là, người nhà hắn nói không chừng bây giờ lòng như lửa đốt, lo lắng hắn có phải bị bắt cóc không? Có lẽ mẹ hắn lo lắng đến té xỉu, có lẽ ba hắn sớm trình cảnh sát, có lẽ… Cậu rốt cuộc não có phải bị là phẳng luôn rồi không?” Sau một lúc lâu, Nghiêm Linh Quân bắt đầu tức giận rống to với cô,“Hiện tại làm sao bây giờ? Có lẽ cảnh sát sẽ tìm được thôi… Nếu không thì, cậu phải đem hắn giấu đi.” Nói xong, Nghiêm Linh Quân liền khẩn trương nhìn về Đỗ Vũ Thần.
“Này, cậu rốt cuộc là bị đụng chỗ nào hỏng não luôn rồi?” Ân Tuyên Mai vội vàng giữ chặt cô.
“Cậu còn nói mình điên? Mình đang suy nghĩ cho cậu đó!” Nghiêm Linh Quân nghẹn họng trân trối nhìn cô.
“Ai. Mình còn không lo lắng, cậu còn ở đó mà khẩn trương cái gì?” Ân Tuyên Mai buồn cười nói,“Huống chi tên tiểu quỷ Vũ Thần này thật sự rất thông minh, hắn biết rõ tình huống của chính mình, nên không cần lo gì hết!”
“Nhưng mà hắn chỉ là một đứa trẻ, có ai sẽ nghe lời một thằng nhóc miệng còn hôi sữa? Không được, mình thấy cậu trước mắt nên giấu hắn đi thì an toàn hơn.” Nghiêm Linh Quân vẫn là lo lắng lắc đầu.
“Cậu cũng đừng lo lắng có thể chứ?” Ân Tuyên Mai lại lần nữa giữ chặt cô,“Cùng lắm thì chờ lát nữa mình kêu Vũ Thần gọi điện thoại về nhà một cái thôi! Bây giờ mình chờ hắn ăn xong rồi sẽ đưa hắn về.”
“Đợi lát nữa? Mình nghĩ là bây giờ luôn đi!” Nghiêm Linh Quân suy nghĩ một chút, lại nói thêm.
Ân Tuyên Mai vô lực lắc đầu, tiến về phía trước dắt tay Đỗ Vũ Thần,“Vũ Thần, chúng ta về nhà.”
“Ân Tuyên Mai, có thể lại mua một ít đường xào hạt dẻ sao?” Đỗ Vũ Thần ngẩng đầu hỏi, đây là lần đầu tiên hắn ăn đồ ăn vỉa hè gì đó, không nghĩ tới thật là ngon hết sảy, hại hắn ăn một lần liền không kiềm chế được cái miệng.
“Được thôi!” Ân Tuyên Mai cười nói.
“Tiểu Mai, cậu đừng quên chính sự.” Nghiêm Linh Quân nhắc nhở.
“Mình biết.” Ân Tuyên Mai gật đầu một cái,“Được rồi, chúng ta đi, buổi tối giúp mình xin phép trưởng phòng cho nghỉ một ngày nha.”
“Được, được.” Nghiêm Linh Quân nhận lời, lo lắng nhắc nhở lần nữa,“Đừng quên chính sự nha!”
“Nhớ kỹ, bye bye.” Ân Tuyên Mai cười với cô, sau đó dắt Đỗ Vũ Thần đi mua đường xào hạt dẻ bên vệ đường.
* * *
“Này, ta tìm Đỗ Minh.” Đỗ Vũ Thần dưới sự giám sát của Ân Tuyên Mai, đành bất đắc dĩ phải điện thoại về nhà.
Ân Tuyên Mai một bên trừng hắn liếc mắt một cái, trách hắn bất kính kêu thẳng tục danh của cha mẹ!
Đỗ Vũ Thần không chú ý tới cái nhìn chằm chằm của cô, một mực trầm tư, chẳng lẽ trên mặt hắn có viết bốn chữ “Ta là thằng ngốc” sao? Hắn sẽ dễ dàng lạc đường hoặc bị bắt cóc như vậy? Mệt cho Tiểu Quân nào đó nhọc công nghĩ ra! Bây giờ thì tốt rồi, Ân Tuyên Mai thế nhưng lại muốn hắn gọi điện thoại về nhà báo bình an, thế này hắn không gọi cũng không được. Bất quá nói thật, hắn không phải sợ gọi điện thoại về nhà, hắn sợ là nếu là không cẩn thận bị mẹ già nhận được, đến lúc đó hắn biết nói gì đây?
“Đỗ Minh? Xin hỏi là ai muốn tìm hắn?” Vu Tĩnh Nhã khách khí hỏi.
Đỗ Vũ Thần trong lòng kêu khổ không thôi, hắn thật đúng là gặp quạ đen, điện thoại lại bị mẹ nhận được! Làm sao bây giờ? Nhìn Ân Tuyên Mai một cái, hắn không thể nói ra lời làm cho cô hoài nghi, lại không thể làm khiến mẹ già biết tình huống hiện tại của hắn, thế này muốn hắn phải mở miệng thế nào?
“Xin hỏi là muốn tìm ai vậy?” Vu Tĩnh Nhã không nhận được câu trả lời nên hỏi lại.
“Ách......” Đỗ Vũ Thần ách nửa ngày lại nói không ra nửa câu hoàn chỉnh.
Ân Tuyên Mai trừng mắt nhìn Đỗ Vũ Thần đang lúng túng, không hiểu hắn rốt cuộc đang làm cái quỷ gì, vì sao cầm phone không nói một câu nào? Chẳng lẽ không có người tiếp sao?
Sau một lúc lâu, cô rốt cuộc không chịu nổi, liền đoạt lấy điện thoại từ tay hắn,“Này… Nga, chào cô ạ, xin hỏi Đỗ Minh tiên sinh có đó không?”
Vu Tĩnh Nhã đứng hình một giây, thế nào đột nhiên thay đổi người tiếp? Nhưng lại là một người phụ nữ đó!“Cô là ai?” Lúc này bà cũng không khách khí nữa.
“Ách, ta là Ân Tuyên Mai......”
Ân Tuyên Mai? Hình như chưa từng nghe qua nha!“Cô tìm ông xã tôi làm cái gì?” Vu Tĩnh Nhã khẩu khí không tốt lắm cắt ngang lời của cô.
“Ông xã của cô? Vậy cô là Đỗ phu nhân rồi?” Ân Tuyên Mai ngoài ý muốn hỏi, trừng mắt như muốn trách tội Đỗ Vũ Thần.
“Đúng, tôi chính là Đỗ phu nhân, cô có gì phải làm sao?” Vu Tĩnh Nhã nghiêm nghị hỏi, bà mới ra ngoài khoảng vài ngày mà lại có người phụ nữ gọi điện thoại ông chồng đáng chết kia của bà, thật không hiểu hắn đã làm biết bao nhiêu chuyện sau lưng bà rồi?
“Chào Đỗ phu nhân, con là…”
“Tôi biết cô là Ân Tuyên Mai, cô rốt cuộc có chuyện gì? Tôi cũng không cần nghe cô giải thích nhiều vậy!” Mình hiện tại cần phải vội vã đi tìm tên đáng ghét kia tính sổ mới được! Vu Tĩnh Nhã nghĩ thầm trong lòng.
“Ách, con là bạn của Vũ Thần, hôm nay gọi điện thoại đến để…” Ân Tuyên Mai lúng ta lúng túng nói, không hiểu chính mình vừa mới nói sai cái gì, vì sao Đỗ phu nhân nghe giọng như không được vui lắm thì phải?
“Vũ Thần?” Vu Tĩnh Nhã sửng sốt một chút,“Cô là bạn của Vũ Thần?”
“Vâng, hôm nay con gọi điện thoại đến muốn nói cho cô chú là Vũ Thần ngày hôm qua qua đêm ở chỗ con, cô chú…”
“Qua đêm chỗ cô sao…” Vu Tĩnh Nhã bén nhọn cắt đứt lời của cô,“Ngày hôm qua mấy con ngủ cùng nhau sao?” Bà nhanh nhảu sốt ruột hỏi.
“Đúng, chúng con…”
“Ý cô là ngủ trên cùng một cái giường, đắp cùng một cái chăn.” Vừa nghe thấy cô thừa nhận, Vu Tĩnh Nhã lại cắt đứt lời của cô, nói với giọng thận trọng lạ thường khi nhắc đến loại chuyện này =.=
“Đúng rồi! Chúng ta là ngủ trên cùng một chiếc giường, đắp cùng một cái chăn!” Ân Tuyên Mai không hiểu bà vì sao đột nhiên thay đổi giọng điệu, Vũ Thần cùng cô ngủ trên cùng một chiếc giường có cái gì không đúng sao?
Đỗ Vũ Thần đứng bên cạnh mày nhíu chặt, dưới tình hình này, có mẹ già chen một chân vào, nói vậy tương lai của hai người bọn họ nhất định càng khả quan.
Vu Tĩnh Nhã lúc này không nói được lời nào, bạn gái của con trai tuy nhiều, nhưng chưa bao giờ từng nghe hắn nghiêm túc đối với cô gái nào, huống chi qua đêm ở nhà cô gái nào, bởi vì hắn luôn luôn đề phòng cướp như phòng ngừa lời đồn đến tai bà, rất sợ bà bức bách hắn chôn thân nơi cạm bẫy hôn nhân, mà bây giờ thì…
“Điện thoại này là ai đưa cho cô?” Vu Tĩnh Nhã hỏi, đường dây điện thoại riêng của phòng thí nghiệm này không có nhiều người biết được, mà cô lại biết, vậy khả năng chỉ có một.
“Là Vũ Thần gọi ạ!”
Quả nhiên là Vũ Thần cho cô này số điện thoại riêng này, việc này chứng tỏ Ân Tuyên Mai đối với hắn rất quan trọng, thấy chuyện tốt đang có dấu hiệu thành hiện thực, nguyện vọng được sớm ẵm cháu của bà cũng sắp được thực hiện!” Nghĩ vậy, Vu Tĩnh Nhã liền vui mừng.
“Đỗ phu nhân?” Đối phương im lặng làm cho hai hàng lông mày của Ân Tuyên Mai nhíu chặt.
“Hả, cái gì?” Vu Tĩnh Nhã lấy lại tinh thần.
“Con gọi điện thoại về chủ yếu là sợ cô chú lo lắng cho Vũ Thần tối hôm qua không về nhà, cho nên…”
“Không sao, không sao, hắn đã lớn nên không cần chúng ta lo lắng, Tuyên Mai, cô có thể gọi con như vậy không?” Vu Tĩnh Nhã cười cười hỏi, cô gái này có thể giữ con trai bà qua đêm ở nhà mình, có năng lực lấy được số điện thoại riêng biệt này thì thực có thể là con dâu tương lai của bà, là mẹ tương lai của cháu bà, bà cần quan tâm cô hơn chút nữa mới được.
“Ách, có thể.” Ân Tuyên Mai bị dọa bởi thái độ cùng giọng điệu quay ngắt 180 độ này của bà.
“Tuyên Mai nha, con năm nay mấy tuổi?” Vu Tĩnh Nhã với thanh âm từ ái truyền từ điện thoại tới tai Ân Tuyên Mai.
“Hai mươi lăm tuổi, Đỗ phu nhân…”
“Vậy cô cao bao nhiêu nha?”
“Ách, 1m65, Đỗ phu nhân…”
“Tuyên Mai nha, đừng khách sáo vậy chứ, gọi ta là bác gái thì được rồi.”
Vu Tĩnh Nhã hòa ái nói, trong lòng nghĩ thầm: Hai mươi lăm tuổi, 165 cm, quả là xứng đôi vừa lứa với Vũ Thần hai mươi tám tuổi, cao 185 cm, thật sự là quá hợp nha! Hơn nữa theo như ánh mắt của Vũ Thần mà nói, cô nhất định cũng bộ dạng khá tốt, thanh âm cũng thực ngọt ngào, ân, thật muốn nhìn thấy cô ngoài đời,“Tuyên Mai nha, khi nào thì về nhà bác chơi đi!” Bà lập tức mời.
“Ách, việc này… con…” Không biết trả lời thế nào, Ân Tuyên Mai ngẫm nửa ngày chưa ra câu hoàn chỉnh.
Như là hiểu được Ân Tuyên Mai đang khó xử, Vu Tĩnh Nhã không cần nhất định phải nghe được đáp án, dù sao việc này gấp không được,“Tuyên Mai, hiện tại con làm việc ở đâu vậy?”
“Con làm nhân viên kế toán ở xí nghiệp Thánh Đường ạ.” Ân Tuyên Mai không nghi ngờ gì mà trả lời, bởi vì nếu cô gặp phải tình huống này, đương nhiên cũng sẽ hỏi rõ ràng thân phận của đối phương.
Đỗ Vũ Thần nhíu mày, cô đúng là viên chức của công ty mình, kỳ quái, vì sao hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng chú ý tới cô vậy?
“Thì ra là thế.” Vu Tĩnh Nhã thì thào tự nói, lại nhìn đến chồng mình đang đi vào, bà vội nói:“Con chờ một chút, Đỗ Minh đến đây.” Bà sau khi đem phone đưa cho Đỗ Minh liền cao hứng nghĩ: Thì ra cô là viên chức trong công ty của con bà đó, đã biết được điều này, sự tình sẽ dễ dàng hơn, bà cũng có thể nhanh chóng đến công ty thám thính tình hình cái đã.
Đỗ Minh không hiểu ra sao tiếp nhận ống nghe mà thê tử đưa cho hắn,“Ta là Đỗ Minh, xin hỏi ai vậy?”
“Đỗ tiên sinh?” Ân Tuyên Mai hít một hơi, rốt cục cũng thay đổi người nghe, bằng không cứ như vậy mà truy vấn tiếp, cô không biết mẹ của Vũ Thần lại hỏi cô vấn đề kỳ quái nào nữa,“Đỗ Vũ Thần con bác đang ở chỗ con, có thể nói cho con biết địa chỉ nhà hai bác không ạ, con sẽ đưa bé về.”
“Vũ Thần ở chỗ cô?!” Đỗ Minh kêu lên sợ hãi.
“Đúng, tối hôm qua con thấy hắn một mình ngồi ven đường, cho nên mang bé về nhà, bác có thể nói địa chỉ cho con biết không? Lát nữa con dẫn bé về cho ạ.” Ân Tuyên Mai mỉm cười, thế này mới giống tâm trạng của người làm cha làm mẹ lo lắng cho con mình đang bị mất tích chứ!
“Không, cô không cần đưa hắn về.” Đỗ Minh hồi phục sau khiếp sợ, khẩn trương kêu to ngăn cản cô.
“Cái gì? Bác nói cái gì?” Ân Tuyên Mai không tin hỏi lại, có phải lỗ tai của cô có vấn đề nên nghe bậy bạ không?
“Ách… Ý của ta là không sao đâu, cho hắn tạm ở chỗ cô chơi vài bữa cũng tốt lắm.” Đỗ Minh vội lái sang đề tài khác, quay đầu nhìn về phía thê tử của chính mình, tốt quá, cô giống như không chú ý hắn nói cái gì hết.
Ân Tuyên Mai gặp phải tình huống này thì thực sự bị dọa không nhẹ, hai người kia là dạng cha mẹ gì vậy? Một người thì luôn hỏi những vấn đề kỳ quái, mà một ước lại có bộ dáng như muốn đuổi con mình đi thật xa, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy trời?
Đỗ Vũ Thần nghe thấy Ân Tuyên Mai kêu “Đỗ tiên sinh” thì đã muốn lấy lại phone rồi, lúc này thấy cô đang bị đóng băng, không nghĩ nhiều, hắn liền lấy lại microphone,“Ông già?”
“Thằng quỷ?”
“Cha và cô ấy nói cái gì vậy? Cô ấy hình như bị cha dọa ngây người.” Đỗ Vũ Thần thấy Ân Tuyên Mai bên cạnh vẫn giữ thần thái ngu ngu, tò mò hỏi.
“Cha có nói cái gì đâu?” Đỗ Minh phủ nhận nói,“Con rốt cuộc ở nơi nào, theo kế hoạch của chúng ta thì con phải ở khách sạn năm sao chứ, sau đó lại liên lạc với cha?”
“Khách sạn năm sao? Cha còn dám nói! Đá con ra một mình ra ngoài xong thì phủi mông rủ bỏ trách nhiệm, cha nói một đứa trẻ tám tuổi như con thì có khách sạn nào chịu cho nghỉ lại?” Lời nói tuôn ra như thác nước, lại còn mang theo giọng điệu tức giận, Đỗ Vũ Thần bất bình chất vấn ông.
“Ách, ta quên thôi!” Đỗ Minh vô tội nói.
“Hừ!” Đỗ Vũ Thần hừ lạnh một tiếng,“Thuốc giải thì cha chế tạo tới đâu rồi?”
“Này…”
“Này cái gì?” Đỗ Vũ Thần thanh âm có chút lớn tiếng.
“Cha đang cố gắng hết sức đây.” Đỗ Minh bị dọa sắp chết, vội vàng trả lời.
Đỗ Vũ Thần an tĩnh lại sau năm giây,“Mẹ đã về.” Đây không phải là câu hỏi, mà là câu trần thuật.
Đỗ Minh tim đập nhất thời loạn vài nhịp,“Thằng quỷ, đang uy hiếp cha sao!” Hắn bảo vệ phone nói.
“Ta còn chưa nói cái gì.” Đỗ Vũ Thần lộ ra nụ cười đẹp như thiên sứ.
“Con không cần làm cha sợ có thể chứ?” Đỗ Minh vỗ ngực nói với khẩu khí oán trách.
“Một tuần.” Giống như những người đàn ông đang nói chuyện phiếm, Đỗ Vũ Thần nhẹ nhàng phun ra những lời này.
“Cái gì?” Huyết sắc chính thức theo Đỗ Minh hoảng hốt mà dần rút đi, hắn run run hỏi.
“Nga, cha à, con biết rồi, thứ Sáu tuần sau con về nhà, được thôi, nói cho mẹ là con yêu bà.” Đỗ Vũ Thần bộ dáng như đứa trẻ ngoan nói chuyện với người đầu dây bên kia.
“Tiểu tử, con không thể như vậy nha! Rõ ràng chưa tới một tháng…” Đỗ Minh quả thực sắp khóc rồi.
“Được, nói với mẹ là thứ Sáu tuần sau gặp, đến lúc đó con nhất định sẽ trở về, vậy, bye bye nha!” Đỗ Vũ Thần thẳng thắn gật đầu nói, xong rồi còn khuyến mãi thêm cái hôn gió mới cắt đứt điện thoại.
Nghe phone phát ra tiếng bíp bíp, Đỗ Minh thực sự muốn khóc, thời gian một tuần ngắn ngủi thế này thì làm sao hắn hô biến ra được thuốc giải đây? Con của hắn thật sự là lòng dạ rắn rết!
“Làm sao vậy? Muốn chị đưa em trở về sao?” Đầu dây bên này, Ân Tuyên Mai thấy Đỗ Vũ Thần cúp điện thoại, thì quan tâm hỏi.
“Ân Tuyên Mai, ta có thể ở nhà cô một tuần không?” Đỗ Vũ Thần trưng ra biểu cảm ngây thơ vô (số) tội hỏi cô.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Ân Tuyên Mai phát hoảng.
“Ba ta nói với ta, bọn họ có chuyện quan trọng phải đi phía nam một tuần, muốn ta ngoan ngoãn ở đây chờ bọn họ về, nhưng mà ta không dám ở nhà một mình.” Đỗ Vũ Thần đáng thương hề hề trả lời.
“Cái gì?! Một tuần?! Chẳng lẽ bọn họ cứ như vậy bỏ lại em một mình cô đơn mà đến phía nam?” Ân Tuyên Mai mắt chữ O, mồm chữ A, không dám tin hỏi.
Đỗ Vũ Thần đáng thương gật gật đầu, sau đó bày ra vẻ mặt sợ hãi ngẩng đầu hỏi Ân Tuyên Mai,“Ta có thể ở cùng cô một tuần không?”
Ân Tuyên Mai thấy vậy nhưng không có trả lời, cô đang suy nghĩ rốt cuộc là cái dạng cha mẹ gì mà có thể nhẫn tâm đem con nhỏ quẳng ra sau đầu, không để ý tới? Là việc cấp bách gì mà lại quan trọng hơn việc bảo toàn tính mạng cho con trai? Chẳng lẽ bọn họ thực sự tin tưởng cô như thế - một người xa lạ chưa từng gặp mặt?
“Nếu không được, ta đây trở về nhà cũng được.” Thấy cô không có động tĩnh gì, Đỗ Vũ Thần ảm đạm nói.
“Có thể, đương nhiên có thể.” Ân Tuyên Mai thương xót ôm hắn vào lòng, ôn nhu vỗ về tóc của hắn, “Một tuần này em hãy ở nhà chị đi.”
“Thực sự có thể chứ?” Đỗ Vũ Thần vui mừng ngẩng đầu hỏi, một lát sau lại lo lắng nhíu mày nói:“Như vậy liệu ta có quấy rầy đến cô? Cô có cảm thấy bất tiện không?”
“Sẽ không, chị vui mừng còn không kịp, còn có em làm bạn nữa!” Ân Tuyên Mai hôn hắn một cái, thương hắn là một đứa trẻ “hiểu chuyện”.
Đem mặt chôn ở cổ cô, Đỗ Vũ Thần quả thực vui mừng đến hỏng não rồi, thế này hắn lại có thể danh chính ngôn thuận cùng cô ở chung, hắn muốn lợi dụng tốt một tuần này, nhất định phải bới móc cho ra tất cả những việc có liên quan đến cô, tốt nhất là không nên buông tha cả sự tích 18 đời tổ tông của cô nữa.
“Ân Tuyên Mai, ta thích cô.” Sau một lúc lâu, Đỗ Vũ Thần ngẩng đầu lên nhìn cô nói.
“Chị cũng thích em nha!” Không có chú ý tới ánh mắt lóe lên của hắn, cô lại lần nữa nhìn hắn mỉm cười hồi lâu nói.
Há há há, thế này thì bọn họ thật đúng là xuất phát từ sự tình nguyện của hai bên rồi! Đỗ Vũ Thần đắc ý nghĩ.
Bình luận facebook