Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
CHƯƠNG 4: TU HÚ CHIẾM TỔ
Hành lang không rộng, tôi và anh ta chạm mặt nhau, anh ta hơi ngơ ra, chỉnh lại trang phục của mình rồi nói: “Cô Thẩm, tôi đến đây khám bệnh cho Hòa Nhi”
Trình Quyết Phong là bạn bè vào sinh ra tử của Phó Kiến Hưng, có người nói, một người đàn ông có đặt bạn vào trong lòng hay không, bạn chỉ cần nhìn thái độ của anh em anh ta đối với bạn là sẽ biết được.
Không cần nhìn thái độ, chỉ cần nghe xưng hô là đã biết, Thẩm Mai Trang tôi như là mãi mãi cũng chỉ có một xưng hô – cô Thẩm.
Một cách xưng hô vừa lịch sự, vừa xa cách biết bao!
Con người ta không nên để ý quá nhiều tiểu tiết, nếu không trong lòng sẽ có vướng mắc, tôi nở nụ cười, nhường đường cho anh ta, nói: “Ừm, vào đó đi!”
Có những lúc tôi thật sự vô cùng ngưỡng mộ Lục Hòa Nhi, cô ta chỉ cần rơi vài giọt nước mắt là đã có thể có được sự ấm áp mà tôi cố gắng cả nửa đời cũng không thể giành lấy được.
Trở về phòng ngủ, tôi tìm một bộ đồ của Phó Kiến Hưng mà anh chưa từng mặc qua, mang ra ngoài, đi xuống phòng khách.
Trình Quyết Phong khám bệnh cho Lục Hòa Nhi rất nhanh, đo nhiệt độ rồi kê thuốc hạ sốt xong, anh ta chuẩn bị rời đi.
xuống tầng thấy tôi đứng ở phòng khách, anh ta cười khách sáo: “Đã không còn sớm nữa, cô Thẩm vẫn chưa ngủ sao?”
“Ừm, lát nữa tôi sẽ ngủ!” Tôi đưa bộ đồ trong tay qua cho anh ta: “Quần áo của anh ướt hết rồi, bên ngoài vẫn còn mưa, thay một bộ đồ khô ráo rồi hãy đi, tránh cảm lạnh”
Chắc là thấy bất ngờ về việc tôi đưa quần áo cho anh ta, anh ta ngơ ra, gương mặt anh tuấn xuất hiện ý cười, anh ta nói: “Không cần, tôi sức dài vai rộng, không ảnh hưởng gì hết!”
Tôi đặt bộ đồ vào trong tay anh ta, nói: “Bộ đồ này Phó Kiến Hưng chưa từng mặc, mác vẫn còn đó, vóc dáng hai người giống nhau, anh cứ mặc đi!”
Nói xong, tôi đi lên tầng, trở về phòng ngủ.
Tôi không tốt bụng đến vậy, năm đó lúc bà ngoại nhập viện, Trình Quyết Phong là bác sĩ phẫu thuật chính, anh ta là một bác sĩ có tiếng trên quốc tế, nếu không phải có nhà họ Phó, anh ta không thể nào đồng ý làm phẫu thuật cho bà ngoại tôi được, bộ đồ đó xem như là báo đáp thôi.
Sáng hôm sau.
Sáng sớm sau một đêm mưa to, ánh nắng mang theo cả mùi hương của đất, tôi đã quen dậy sớm, lúc đánh răng rửa mặt xong đi xuống nhà, Phó Kiến Hưng và Lục Hòa Nhi đều đang ngồi trong phòng bếp.
Phó Kiến Hưng đang đeo một chiếc tạp dề màu đen, dáng người thon dài đứng trước quầy bếp rán trứng, vẻ lạnh lùng trên người anh đã biến mất, anh đã có vẻ giống những người bình thường hơn.
Đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh của Lục Hòa Nhi vẫn luôn xoay chuyển trên người anh, như là vừa mới hạ sốt, gương mặt tinh tế nhỏ nhắn vẫn còn hơi ửng hồng, đáng yêu lại khiến người ta say mê.
“Anh Kiến Hưng, em muốn ăn trứng ốp la hơi cháy một chút.” Lúc nói chuyện, Lục Hòa Nhi đút một quả dâu tây vào miệng Phó Kiến Hưng, rồi nói tiếp: “Nhưng không thể chảy quá, nếu không sẽ đắng mất”
Phó Kiến Hưng nhai dâu tây, đôi mắt đen nhánh nhìn cô ta, tuy không nói lời nào, nhưng ánh mắt ấy hàm chứa vô vàn ý nuông chiều.
Trai tài gái sắc, bọn họ thật sự rất xứng đôi!
Cảnh tượng như vậy, sự tương tác đầy ấm áp và lãng mạn như vậy thật ngọt ngào.
“Bọn họ rất xứng đội, không phải sao?” Có một giọng nói truyền đến từ phía sau, tôi ngơ ra, quay đầu lại thì thấy Trình Quyết Phong, tôi đã quên mất, đêm qua trời mưa to, Lục Hòa Nhi lại sốt cao, Phó Kiến Hưng đương nhiên sẽ không để anh ta về.
“Chào buổi sáng!” Tôi nói rồi nở nụ cười, nhìn vào bộ quần áo trên người anh ta, đây là bộ đồ tôi đưa anh ta đếm qua.
Chú ý đến ánh mắt của tôi, anh ta nhướng mày cười: “Bộ đồ này hợp với tôi lắm, cảm ơn cô.”
Tôi lắc đầu: “Không cần!” Bộ đồ này là tôi mua cho Phó Kiến Hưng, nhưng anh khinh thường, chưa từng động đến.
Có lẽ là nghe thấy động tĩnh, Lục Hòa Nhi nhìn về phía chúng tôi nói: “Chị Thẩm, anh Quyết Phong, hai người dậy rồi à, anh Kiến Hưng rán trứng, hai người qua ăn cùng đi!”
Giọng điệu này cứ như cô ta là chủ của ngôi nhà này vậy. Tôi cười nhạt: “Không cần đâu, hôm qua tôi có mua một ít bánh mì với sữa bò để trong tủ, cô vừa khỏe lại, nên uống nhiều một chút.Đây dù sao cũng là nơi tôi từng ở hai năm, trên giấy tờ đất là tên của tôi và Phó Kiến Hưng.
Tôi có yếu đuối hơn đi chăng nữa cũng không thể để người ta chiếm nhà của mình được.
Hành lang không rộng, tôi và anh ta chạm mặt nhau, anh ta hơi ngơ ra, chỉnh lại trang phục của mình rồi nói: “Cô Thẩm, tôi đến đây khám bệnh cho Hòa Nhi”
Trình Quyết Phong là bạn bè vào sinh ra tử của Phó Kiến Hưng, có người nói, một người đàn ông có đặt bạn vào trong lòng hay không, bạn chỉ cần nhìn thái độ của anh em anh ta đối với bạn là sẽ biết được.
Không cần nhìn thái độ, chỉ cần nghe xưng hô là đã biết, Thẩm Mai Trang tôi như là mãi mãi cũng chỉ có một xưng hô – cô Thẩm.
Một cách xưng hô vừa lịch sự, vừa xa cách biết bao!
Con người ta không nên để ý quá nhiều tiểu tiết, nếu không trong lòng sẽ có vướng mắc, tôi nở nụ cười, nhường đường cho anh ta, nói: “Ừm, vào đó đi!”
Có những lúc tôi thật sự vô cùng ngưỡng mộ Lục Hòa Nhi, cô ta chỉ cần rơi vài giọt nước mắt là đã có thể có được sự ấm áp mà tôi cố gắng cả nửa đời cũng không thể giành lấy được.
Trở về phòng ngủ, tôi tìm một bộ đồ của Phó Kiến Hưng mà anh chưa từng mặc qua, mang ra ngoài, đi xuống phòng khách.
Trình Quyết Phong khám bệnh cho Lục Hòa Nhi rất nhanh, đo nhiệt độ rồi kê thuốc hạ sốt xong, anh ta chuẩn bị rời đi.
xuống tầng thấy tôi đứng ở phòng khách, anh ta cười khách sáo: “Đã không còn sớm nữa, cô Thẩm vẫn chưa ngủ sao?”
“Ừm, lát nữa tôi sẽ ngủ!” Tôi đưa bộ đồ trong tay qua cho anh ta: “Quần áo của anh ướt hết rồi, bên ngoài vẫn còn mưa, thay một bộ đồ khô ráo rồi hãy đi, tránh cảm lạnh”
Chắc là thấy bất ngờ về việc tôi đưa quần áo cho anh ta, anh ta ngơ ra, gương mặt anh tuấn xuất hiện ý cười, anh ta nói: “Không cần, tôi sức dài vai rộng, không ảnh hưởng gì hết!”
Tôi đặt bộ đồ vào trong tay anh ta, nói: “Bộ đồ này Phó Kiến Hưng chưa từng mặc, mác vẫn còn đó, vóc dáng hai người giống nhau, anh cứ mặc đi!”
Nói xong, tôi đi lên tầng, trở về phòng ngủ.
Tôi không tốt bụng đến vậy, năm đó lúc bà ngoại nhập viện, Trình Quyết Phong là bác sĩ phẫu thuật chính, anh ta là một bác sĩ có tiếng trên quốc tế, nếu không phải có nhà họ Phó, anh ta không thể nào đồng ý làm phẫu thuật cho bà ngoại tôi được, bộ đồ đó xem như là báo đáp thôi.
Sáng hôm sau.
Sáng sớm sau một đêm mưa to, ánh nắng mang theo cả mùi hương của đất, tôi đã quen dậy sớm, lúc đánh răng rửa mặt xong đi xuống nhà, Phó Kiến Hưng và Lục Hòa Nhi đều đang ngồi trong phòng bếp.
Phó Kiến Hưng đang đeo một chiếc tạp dề màu đen, dáng người thon dài đứng trước quầy bếp rán trứng, vẻ lạnh lùng trên người anh đã biến mất, anh đã có vẻ giống những người bình thường hơn.
Đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh của Lục Hòa Nhi vẫn luôn xoay chuyển trên người anh, như là vừa mới hạ sốt, gương mặt tinh tế nhỏ nhắn vẫn còn hơi ửng hồng, đáng yêu lại khiến người ta say mê.
“Anh Kiến Hưng, em muốn ăn trứng ốp la hơi cháy một chút.” Lúc nói chuyện, Lục Hòa Nhi đút một quả dâu tây vào miệng Phó Kiến Hưng, rồi nói tiếp: “Nhưng không thể chảy quá, nếu không sẽ đắng mất”
Phó Kiến Hưng nhai dâu tây, đôi mắt đen nhánh nhìn cô ta, tuy không nói lời nào, nhưng ánh mắt ấy hàm chứa vô vàn ý nuông chiều.
Trai tài gái sắc, bọn họ thật sự rất xứng đôi!
Cảnh tượng như vậy, sự tương tác đầy ấm áp và lãng mạn như vậy thật ngọt ngào.
“Bọn họ rất xứng đội, không phải sao?” Có một giọng nói truyền đến từ phía sau, tôi ngơ ra, quay đầu lại thì thấy Trình Quyết Phong, tôi đã quên mất, đêm qua trời mưa to, Lục Hòa Nhi lại sốt cao, Phó Kiến Hưng đương nhiên sẽ không để anh ta về.
“Chào buổi sáng!” Tôi nói rồi nở nụ cười, nhìn vào bộ quần áo trên người anh ta, đây là bộ đồ tôi đưa anh ta đếm qua.
Chú ý đến ánh mắt của tôi, anh ta nhướng mày cười: “Bộ đồ này hợp với tôi lắm, cảm ơn cô.”
Tôi lắc đầu: “Không cần!” Bộ đồ này là tôi mua cho Phó Kiến Hưng, nhưng anh khinh thường, chưa từng động đến.
Có lẽ là nghe thấy động tĩnh, Lục Hòa Nhi nhìn về phía chúng tôi nói: “Chị Thẩm, anh Quyết Phong, hai người dậy rồi à, anh Kiến Hưng rán trứng, hai người qua ăn cùng đi!”
Giọng điệu này cứ như cô ta là chủ của ngôi nhà này vậy. Tôi cười nhạt: “Không cần đâu, hôm qua tôi có mua một ít bánh mì với sữa bò để trong tủ, cô vừa khỏe lại, nên uống nhiều một chút.Đây dù sao cũng là nơi tôi từng ở hai năm, trên giấy tờ đất là tên của tôi và Phó Kiến Hưng.
Tôi có yếu đuối hơn đi chăng nữa cũng không thể để người ta chiếm nhà của mình được.
Bình luận facebook