Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
CHƯƠNG 79
Mộng Thu ngừng tay lại, nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể, dù sao rất nhiều người phụ nữ cũng sẽ vì một đứa trẻ mà yêu một người mà họ vốn không yêu.”
Đúng vậy, chuyện như vậy cũng không ít.
“Nếu như không còn đứa bé nữa thì sao?” Tôi hỏi, có chút hoảng hốt.
Mộng Thu giật mình, chợt vỗ vai tôi nói: “Cậu nghĩ cái gì thế? Đứa bé này đã hai tháng rồi, sắp thành hình rồi, bây giờ điều cậu cần làm là sinh nó ra, cậu đang nghĩ vớ vẩn gì thế?”
Tôi giơ tay lên ôm mặt, có chút bực bội, gần đây tôi cứ luôn cảm thấy hoảng loạn, bí bách, rất nóng nảy.
Mộng Thu sấy khô tóc cho tôi, kéo tôi lên giường, an ủi tôi, bảo tôi ngủ cho ngon.
Đến nửa đêm Phó Kiến Hưng cũng không xuất hiện, nhưng sấm chớp bên ngoài cửa sổ ầm ầm cả đêm, Mộng Thu lo tôi sợ hãi ngủ không được nên ở lại cùng tôi.
Quả thực tôi không thể nào ngủ được, nhưng không phải vì sợ hãi, chỉ là trong lòng có chút bực dọc, mãi đến rất khuya tôi mới ngủ được.
Nhưng mơ mơ màng màng ngủ được không bao lâu thì tôi đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Lúc tỉnh dậy, trời đã sáng rồi.
Là Hàn Sương gọi tới, cô ấy có chút sốt ruột nói: “Giám đốc Thẩm, người bên Tín Thích đã liên lạc với bên kế toán của công ty rồi, nhưng phía bên Kiều thị…”
“Cô liên lạc với người bên AC, rồi giao quyền kiểm toán của Kiều thị cho bọn họ, cô hãy giám sát toàn bộ quá trình này.” Trạng thái hiện giờ của tôi quá rối loạn, chỉ bất cẩn một chút cũng dễ làm hỏng chuyện.
Cô ấy đáp một tiếng, rồi nói: “Còn bên Hoa Việt, cuối tháng này là bắt đầu bắt tay làm rồi, giám đốc Thẩm, có lẽ cô sẽ phải chuẩn bị đi công tác vài ngày.”
Tôi gật đầu, chuyện công tác này là bắt buộc rồi, tôi cúp máy, có chút khó chịu, cơ thể mệt đến mức không thể chịu nổi.
Tôi ngồi dậy, Mộng Thu đã nấu cháo, nhìn tôi có chút ngượng ngùng nói: “Xin lỗi nhé, nhiều năm nay không nấu ăn, có hơi lạ tay!”
Nhìn bát cháo đen xì trên bàn, tôi cười gượng: “Cậu sẽ không đối xử tàn nhẫn với một người phụ nữ mang thai như vậy đâu nhỉ?”
Cô ấy cười, mắt híp lại thành một đường: “Tốt xấu gì cũng phải thử đi đã chứ.”
Nhìn thứ đồ đen xì trên bàn, tôi thật sự cảm thấy không cần thử tôi cũng có thể đoán ra được vị của nó, nhưng mà, thấy vẻ mặt mong chờ của cô ấy, tôi vẫn không tiếc mạng mà thử một ngụm.
“Thế nào? Ngon không?”
Thấy dáng vẻ háo hức của cô ấy, tôi thật sự không nỡ đả kích, bèn cười nói: “Nửa sống nửa chín!” Cô ấy thật sự là sát thủ nhà bếp, không thể khen ngợi được.
Không nhẫn tâm nhìn vẻ thất vọng của cô ấy, tôi cầm túi xách đi ra ngoài.
Cô ấy đi theo sau, vẫn không chết tâm nói: “Tối nhớ về sớm, tớ sẽ nấu mấy món ngon!”
Tôi????
Giết tôi luôn đi!
May mà dậy sớm, đến công ty cũng không tính là muộn, vừa vào thang máy thì tôi gặp Kiều Cao Nghĩa, có những lúc tôi vẫn luôn nghĩ, cha ông ta có nhiều câu rất có đạo lí, ví dụ như, bạn càng ghét ai, người đó càng xuất hiện nhiều trong cuộc đời của bạn.
“Chào buổi sáng giám đốc Lâm!” Kiểu Cao Nghĩa nói với giọng kì lạ: “Sao thế? Tối qua trời mưa to sấm lớn, Kiến Hưng không ở bên cô à?”
Nói đến đây, anh ta lại chẹp miệng nói: “Cũng phải, Hòa Nhi sợ sấm, mỗi lần có sấm Kiến Hưng đều sẽ ở bên cô ấy, tối qua tiếng sấm kêu lớn như vậy, sao Kiến Hưng nỡ để cô ấy một mình được.”
Mộng Thu ngừng tay lại, nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể, dù sao rất nhiều người phụ nữ cũng sẽ vì một đứa trẻ mà yêu một người mà họ vốn không yêu.”
Đúng vậy, chuyện như vậy cũng không ít.
“Nếu như không còn đứa bé nữa thì sao?” Tôi hỏi, có chút hoảng hốt.
Mộng Thu giật mình, chợt vỗ vai tôi nói: “Cậu nghĩ cái gì thế? Đứa bé này đã hai tháng rồi, sắp thành hình rồi, bây giờ điều cậu cần làm là sinh nó ra, cậu đang nghĩ vớ vẩn gì thế?”
Tôi giơ tay lên ôm mặt, có chút bực bội, gần đây tôi cứ luôn cảm thấy hoảng loạn, bí bách, rất nóng nảy.
Mộng Thu sấy khô tóc cho tôi, kéo tôi lên giường, an ủi tôi, bảo tôi ngủ cho ngon.
Đến nửa đêm Phó Kiến Hưng cũng không xuất hiện, nhưng sấm chớp bên ngoài cửa sổ ầm ầm cả đêm, Mộng Thu lo tôi sợ hãi ngủ không được nên ở lại cùng tôi.
Quả thực tôi không thể nào ngủ được, nhưng không phải vì sợ hãi, chỉ là trong lòng có chút bực dọc, mãi đến rất khuya tôi mới ngủ được.
Nhưng mơ mơ màng màng ngủ được không bao lâu thì tôi đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Lúc tỉnh dậy, trời đã sáng rồi.
Là Hàn Sương gọi tới, cô ấy có chút sốt ruột nói: “Giám đốc Thẩm, người bên Tín Thích đã liên lạc với bên kế toán của công ty rồi, nhưng phía bên Kiều thị…”
“Cô liên lạc với người bên AC, rồi giao quyền kiểm toán của Kiều thị cho bọn họ, cô hãy giám sát toàn bộ quá trình này.” Trạng thái hiện giờ của tôi quá rối loạn, chỉ bất cẩn một chút cũng dễ làm hỏng chuyện.
Cô ấy đáp một tiếng, rồi nói: “Còn bên Hoa Việt, cuối tháng này là bắt đầu bắt tay làm rồi, giám đốc Thẩm, có lẽ cô sẽ phải chuẩn bị đi công tác vài ngày.”
Tôi gật đầu, chuyện công tác này là bắt buộc rồi, tôi cúp máy, có chút khó chịu, cơ thể mệt đến mức không thể chịu nổi.
Tôi ngồi dậy, Mộng Thu đã nấu cháo, nhìn tôi có chút ngượng ngùng nói: “Xin lỗi nhé, nhiều năm nay không nấu ăn, có hơi lạ tay!”
Nhìn bát cháo đen xì trên bàn, tôi cười gượng: “Cậu sẽ không đối xử tàn nhẫn với một người phụ nữ mang thai như vậy đâu nhỉ?”
Cô ấy cười, mắt híp lại thành một đường: “Tốt xấu gì cũng phải thử đi đã chứ.”
Nhìn thứ đồ đen xì trên bàn, tôi thật sự cảm thấy không cần thử tôi cũng có thể đoán ra được vị của nó, nhưng mà, thấy vẻ mặt mong chờ của cô ấy, tôi vẫn không tiếc mạng mà thử một ngụm.
“Thế nào? Ngon không?”
Thấy dáng vẻ háo hức của cô ấy, tôi thật sự không nỡ đả kích, bèn cười nói: “Nửa sống nửa chín!” Cô ấy thật sự là sát thủ nhà bếp, không thể khen ngợi được.
Không nhẫn tâm nhìn vẻ thất vọng của cô ấy, tôi cầm túi xách đi ra ngoài.
Cô ấy đi theo sau, vẫn không chết tâm nói: “Tối nhớ về sớm, tớ sẽ nấu mấy món ngon!”
Tôi????
Giết tôi luôn đi!
May mà dậy sớm, đến công ty cũng không tính là muộn, vừa vào thang máy thì tôi gặp Kiều Cao Nghĩa, có những lúc tôi vẫn luôn nghĩ, cha ông ta có nhiều câu rất có đạo lí, ví dụ như, bạn càng ghét ai, người đó càng xuất hiện nhiều trong cuộc đời của bạn.
“Chào buổi sáng giám đốc Lâm!” Kiểu Cao Nghĩa nói với giọng kì lạ: “Sao thế? Tối qua trời mưa to sấm lớn, Kiến Hưng không ở bên cô à?”
Nói đến đây, anh ta lại chẹp miệng nói: “Cũng phải, Hòa Nhi sợ sấm, mỗi lần có sấm Kiến Hưng đều sẽ ở bên cô ấy, tối qua tiếng sấm kêu lớn như vậy, sao Kiến Hưng nỡ để cô ấy một mình được.”
Bình luận facebook