Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú - Chương 102
Ánh sáng ở bên ngoài chiếu xuống khuôn mặt nhỏ khiến cho đôi mắt lười biếng của Hà Bội Sam hơi nhíu lại. Đưa tay trái lên dụi mắt để giảm bớt đi độ chói, miệng cảm thấy khô cổ họng đắt, muốn mở miệng nói một câu nhưng khổ nỗi bệnh lười tái phát.
Hà Bội Sam vẫn còn trong tình trạng ngái ngủ, mở mắt chưa được hai giây đã cụp mắt xuống mà ngủ nướng.
Bên ngoài thổi một trận gió mạnh. Mấy ngày qua đổi mùa nên thời tiết không được đẹp, lúc nắng lúc mưa, lúc rậm lúc hưng bây giờ gió lại thổi.
Tóc mai của Hà Bội Sam phất phơ trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống khuôn mặt xinh đẹp, nhè nhẹ ma sát khiến cho Hà Bội Sam cảm thấy hơi buồn.
“Nào, nhột quá. Mới sáng sớm đã leo lên giường rồi sao?”
Hà Bội Sam cứ ngỡ hiện tại mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc, mỗi sáng thú cưng cô nuôi sẽ leo lên giường đánh thức cô dậy.
“Bao giờ chịu mở mắt?”
Một âm thanh lạnh lùng mang theo phần lạ lẫm truyền đến bên tại Hà Bội Sam khiến cho tim cô như muốn ngừng đập.
Thanh âm đó khiến cho mắt Hà Bội Sam mở ra tức khắc. Đập vào đồng tử của Hà Bội Sam là trần nhà màu trắng cùng với chiếc đèn chùm. Hà Bội Sam. nhận ra rằng nơi này không một chút quen thuộc nào. Đáng lý ra trần nhà phòng có được sơn màu xanh dương cơ mà, từ khi nào lại chuyển sang màu trắng vậy?
Hà Bội Sam hoang mang đến toát mồ hôi hột, con người chuyển động trong hốc mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Tất cả đều được sơn màu trắng, rèm cửa sổ cũng là màu trắng.
Thật là bất ngờ…
Hà Bội Sam vẫn còn nằm trên giường. Cô hoang mang nghĩ ngợi tại sao bản thân cô lại ở nơi xa la như vậy. Lục tìm những mảnh kí iec còn sót lại trong đầu. Cô nhớ hôm qua là ngày ki niệm tròn năm tháng yêu người con trai tên Châu Phong, rối sau đó th…
“Cân tôi bế cô dậy không?”
Hà Bội Sam đang cố nhớ lại sự việc xày ra với mình nhưng thanh âm lạnh buốt của người via nãy tiếp tục truyền đến. Cô bất giác quay đầu, đưa mắt nhìn về hướng viừa phát ra âm thanh.
Oi mẹ ởi, là thực hay hư đây? Đáy lòng của Hà nội Sam thẩm than lên một tiếng.
Hàn Cao Lãng nhíu mày, nét mặt tỏ vẻ không vui khi người ngoài nhận nhầm thân phận của mình.
“Bác sĩ, thật quý hoá quá khi được ngài ghé thăm. Ngài tận tâm tìm đến tận địa chỉ tôi thuê nhà để thăm tình hình sức khoẻ của tôi chăng?”
Đường Y Na dường như không để ý đến nét mặt không mấy ổn định của người đàn ông, vẫn vui vẻ mở lời đón chào khác.
Cảm giác lúc ấy sẽ ra sao khi đường đường là một người đàn ông có quyền lực trong giới thượng lưu, có công ăn việc làm đàng hoàng lại bị vợ của người yêu cũ nhận mình là bác sĩ.
1
Thân phận có một người em song sinh thật lắm éo le. Đường Y Na đâu có biết người đàn ông này không phải vị bác sĩ thường xuyên thăm khám bệnh tình của mình mà lại là người anh em sinh đôi. Bởi hai người họ quá giống nhau, chỉ là ăn cách mặt có chút khác thường.
Một người mặc trên mình một bộ vest thời thượng, từ đầu đến cuối chân đều
toát lên mùi “đại gia”.
Còn một người khi gặp thì lúc nào cũng ẩn thân mình trong lớp áo blouse trắng, vẻ mắt nghiêm túc.
Hàn Cao Lãng trong lòng mắng thầm thằng em chết tiệt một trăm lần. Thăm khám bệnh ai cũng được, ai ngờ đâu lại khấm đúng mẹ vợ tương lai này.
Chu Tử Hà đón nhận túi đồ thức ăn từ tay mẹ mình, thấy bà nói vậy cũng không lấy làm ngạc nhiên. Bởi vì cô đã gặp anh ở trong phòng khám, đã thế anh còn tỏ vẻ ra ta đây không hề quen nhau, đến bây giờ lại tính gây khó dễ với cô nhưng lại bị em trai mình tình cờ đến.
Cô hầm hực mà xách túi thức ăn vào bên trong nhà trước để lại mẹ mình cùng với người đàn ông ở phía sau. Chu Tử Phong thấy chị mình đi vào trong liền theo chân, vừa đi cậu vừa nói.
“Chị, mẹ mua đồ đầy đủ này hay là chị làm món sườn sào chua ngọt cùng với cơm chiên cuộn trước đi. Chứ mấy tháng nay chị vắng nhà làm em thèm mấy món mà chị nấu quá đi.”
Chu Tử Phong rối rít mà nịnh nọt chị mình, nét mặt không giấu nổi cảm sức hào hứng.
Hàn Cao Lãng liếc mắt nhìn người nào đó, đến khi cả hai bóng hình ấy khuất dạng bên trong nhà thì mới quay sang nói với Đường Y Na.
“Bác gái, hình như bác đã nhận nhầm người rồi.”
Anh không thể nào tiếp tục sống trong cái kiếp nhận nhầm người” như vậy được. Bởi vì từ sau khi Hàn Cao Lãnh, em trai anh trở thành vị bác sĩ nổi tiếng, thành lập bệnh viện đứng riêng tên của mình là kể từ đó Hàn Cao Lãng anh đây dường như trở thành một kẻ hai chìm tám nổi trong cuộc sống đời thường này.
ở trong thế giới cạnh tranh, đấu giá thành phẩm của thị trường thì ai ai cũng biết đến anh. Nhưng ở trong cuộc sống giản đơn này, thì ai ai cũng nhận nhầm anh thành em trai mình. Mỗi lần đều được gọi bằng cái tên thay thế quen thuộc.
“Bác sĩ Hàn, hiếm khi thấy anh lộ diện ở quán bar này. Tôi tưởng một vị bác sĩ ưa sạch sẽ như anh đâu có tâm trạng đến một nơi đều nhuộm mùi cồn rượu sặc sụa này.”
Hay lại là một lời chào, một lời cuồng theo đuổi của mấy cô nàng hotgirl, những người phụ nữ mà được Hàn Cao Lãnh thăm khám bệnh.
“Bác sĩ Hàn, anh cho em xin cách liên lạc đi.”
Hà Bội Sam vẫn còn trong tình trạng ngái ngủ, mở mắt chưa được hai giây đã cụp mắt xuống mà ngủ nướng.
Bên ngoài thổi một trận gió mạnh. Mấy ngày qua đổi mùa nên thời tiết không được đẹp, lúc nắng lúc mưa, lúc rậm lúc hưng bây giờ gió lại thổi.
Tóc mai của Hà Bội Sam phất phơ trên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống khuôn mặt xinh đẹp, nhè nhẹ ma sát khiến cho Hà Bội Sam cảm thấy hơi buồn.
“Nào, nhột quá. Mới sáng sớm đã leo lên giường rồi sao?”
Hà Bội Sam cứ ngỡ hiện tại mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc, mỗi sáng thú cưng cô nuôi sẽ leo lên giường đánh thức cô dậy.
“Bao giờ chịu mở mắt?”
Một âm thanh lạnh lùng mang theo phần lạ lẫm truyền đến bên tại Hà Bội Sam khiến cho tim cô như muốn ngừng đập.
Thanh âm đó khiến cho mắt Hà Bội Sam mở ra tức khắc. Đập vào đồng tử của Hà Bội Sam là trần nhà màu trắng cùng với chiếc đèn chùm. Hà Bội Sam. nhận ra rằng nơi này không một chút quen thuộc nào. Đáng lý ra trần nhà phòng có được sơn màu xanh dương cơ mà, từ khi nào lại chuyển sang màu trắng vậy?
Hà Bội Sam hoang mang đến toát mồ hôi hột, con người chuyển động trong hốc mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Tất cả đều được sơn màu trắng, rèm cửa sổ cũng là màu trắng.
Thật là bất ngờ…
Hà Bội Sam vẫn còn nằm trên giường. Cô hoang mang nghĩ ngợi tại sao bản thân cô lại ở nơi xa la như vậy. Lục tìm những mảnh kí iec còn sót lại trong đầu. Cô nhớ hôm qua là ngày ki niệm tròn năm tháng yêu người con trai tên Châu Phong, rối sau đó th…
“Cân tôi bế cô dậy không?”
Hà Bội Sam đang cố nhớ lại sự việc xày ra với mình nhưng thanh âm lạnh buốt của người via nãy tiếp tục truyền đến. Cô bất giác quay đầu, đưa mắt nhìn về hướng viừa phát ra âm thanh.
Oi mẹ ởi, là thực hay hư đây? Đáy lòng của Hà nội Sam thẩm than lên một tiếng.
Hàn Cao Lãng nhíu mày, nét mặt tỏ vẻ không vui khi người ngoài nhận nhầm thân phận của mình.
“Bác sĩ, thật quý hoá quá khi được ngài ghé thăm. Ngài tận tâm tìm đến tận địa chỉ tôi thuê nhà để thăm tình hình sức khoẻ của tôi chăng?”
Đường Y Na dường như không để ý đến nét mặt không mấy ổn định của người đàn ông, vẫn vui vẻ mở lời đón chào khác.
Cảm giác lúc ấy sẽ ra sao khi đường đường là một người đàn ông có quyền lực trong giới thượng lưu, có công ăn việc làm đàng hoàng lại bị vợ của người yêu cũ nhận mình là bác sĩ.
1
Thân phận có một người em song sinh thật lắm éo le. Đường Y Na đâu có biết người đàn ông này không phải vị bác sĩ thường xuyên thăm khám bệnh tình của mình mà lại là người anh em sinh đôi. Bởi hai người họ quá giống nhau, chỉ là ăn cách mặt có chút khác thường.
Một người mặc trên mình một bộ vest thời thượng, từ đầu đến cuối chân đều
toát lên mùi “đại gia”.
Còn một người khi gặp thì lúc nào cũng ẩn thân mình trong lớp áo blouse trắng, vẻ mắt nghiêm túc.
Hàn Cao Lãng trong lòng mắng thầm thằng em chết tiệt một trăm lần. Thăm khám bệnh ai cũng được, ai ngờ đâu lại khấm đúng mẹ vợ tương lai này.
Chu Tử Hà đón nhận túi đồ thức ăn từ tay mẹ mình, thấy bà nói vậy cũng không lấy làm ngạc nhiên. Bởi vì cô đã gặp anh ở trong phòng khám, đã thế anh còn tỏ vẻ ra ta đây không hề quen nhau, đến bây giờ lại tính gây khó dễ với cô nhưng lại bị em trai mình tình cờ đến.
Cô hầm hực mà xách túi thức ăn vào bên trong nhà trước để lại mẹ mình cùng với người đàn ông ở phía sau. Chu Tử Phong thấy chị mình đi vào trong liền theo chân, vừa đi cậu vừa nói.
“Chị, mẹ mua đồ đầy đủ này hay là chị làm món sườn sào chua ngọt cùng với cơm chiên cuộn trước đi. Chứ mấy tháng nay chị vắng nhà làm em thèm mấy món mà chị nấu quá đi.”
Chu Tử Phong rối rít mà nịnh nọt chị mình, nét mặt không giấu nổi cảm sức hào hứng.
Hàn Cao Lãng liếc mắt nhìn người nào đó, đến khi cả hai bóng hình ấy khuất dạng bên trong nhà thì mới quay sang nói với Đường Y Na.
“Bác gái, hình như bác đã nhận nhầm người rồi.”
Anh không thể nào tiếp tục sống trong cái kiếp nhận nhầm người” như vậy được. Bởi vì từ sau khi Hàn Cao Lãnh, em trai anh trở thành vị bác sĩ nổi tiếng, thành lập bệnh viện đứng riêng tên của mình là kể từ đó Hàn Cao Lãng anh đây dường như trở thành một kẻ hai chìm tám nổi trong cuộc sống đời thường này.
ở trong thế giới cạnh tranh, đấu giá thành phẩm của thị trường thì ai ai cũng biết đến anh. Nhưng ở trong cuộc sống giản đơn này, thì ai ai cũng nhận nhầm anh thành em trai mình. Mỗi lần đều được gọi bằng cái tên thay thế quen thuộc.
“Bác sĩ Hàn, hiếm khi thấy anh lộ diện ở quán bar này. Tôi tưởng một vị bác sĩ ưa sạch sẽ như anh đâu có tâm trạng đến một nơi đều nhuộm mùi cồn rượu sặc sụa này.”
Hay lại là một lời chào, một lời cuồng theo đuổi của mấy cô nàng hotgirl, những người phụ nữ mà được Hàn Cao Lãnh thăm khám bệnh.
“Bác sĩ Hàn, anh cho em xin cách liên lạc đi.”
Bình luận facebook