Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú - Chương 107
Sau cùng, Chu Tử Hạ bịa đại một lý do: “Lần đầu của anh, anh đã trao cho ai kia sao?”
Phân tâm của Chu Tử Hạ trùng xuống, trong đầu nghĩ đến người phụ nữ mà cô gặp trong bệnh viện lúc chiều.
Trong đầu cô thầm nghĩ, có khi nào anh trao lần đầu của mình cho người phụ nữ ấy, còn cô chỉ là người đến sau thôi sao?
Hàn Cao Lãng vuốt ve mái tóc của cô, tỏ vẻ ra đang cung ninh, yêu chiều.
“Lần đầu của tôi ư?”.
Chu Tử Hạ ngoan ngoãn mà gật đầu, ánh mắt háo hức mong chờ nhìn về phía anh.
Nhìn vào đôi mắt biếc long lanh biết hờn ấy, Hàn Cao Lãng nhịn không được mà đưa tay nâng cằm cô lên, mạnh bạo cúi mặt xuống, đặt một nụ hôn đắm thắm lên cánh môi non mềm no đủ của cô.
“Lần đầu của tôi đã dâng hiến làm quà sinh nhật, cái đêm xuân tình em tròn mười tám tuổi ấy.
Khi ấy em là người chủ động nằm trên, hay nói cách khác chính em là người cướp sắc.
Chu Tic Hạ bán tin bán nghi, cô không rô cái đêm sinh nhật đó mình đã bị gì, chỉ nhớ bản thân mình khi đó bị bò thuốc, rôi sau đó lăn lộn vài hiệp cùng với ngeời đần ông.
Cô không tin khi đó mình lại là người chủ động, càng không thể tin mình lại là một người cướp sắc nhưe anh nói, cướp đi lần đầu của người đần ông.
“Nhưng đêm đó, anh cũng cướp đi lần đầu của em mà.”
Chu Tử Hạ nói lí nhí trong cổ họng, tưởng chỉ mình nghe thấy nào ngờ đâu bị anh nghe thấy hết.
“Ý em là không chịu trách nghiệm?”
Hàn Cao Lãng tỏ vẻ đáng thương, chốc nhoáng từ loài lang sói biến thành thú cưng nũng nịu sự vuốt ve cưng chiều từ phía chỉ.
“Anh…”
Hành động của anh khiến cho Chu Tử Hạ sởn gai ốc. Con trai khi nũng nịu lại quá lố như vậy, nhìn không ra mắt một chút nào.
“Anh tính ôm em đến khi nào? Mẹ đang chờ bữa tối đó nha.”
Hàn Cao Lãng cười gian tà một cái: “Cũng phải, dù sao tôi cũng đói rồi.”
Chu Tử Hạ khẽ gắt lên, trừng mắt với anh: “Vậy thì buông em ra, để em còn dọn cơm.”
Hai tay Hàn Cao Lãng vòng ra sau lưng ôm chặt lấy eo của cô, ghé sát vào tại cô mà nói nhỏ.
“Em hiểu sai ý tôi rồi! Ý tôi là… muốn ăn em!”
Ba chữ cuối ngân thật dài, khiến cho trong lòng Chu Tử Hạ nóng rực như lửa thiêu. Cô đẩy mặt anh ra xa tại mình, gằn giọng nói.
“Biến thái! Cút xa em ra! Muốn xôi thịt thì về nhà mà thịt cô nàng chân dài hồi chiều anh đi cùng ấy. Anh mà làm càn là em la lên đó, em em rất khó tính, khó tính… a…”
Chu Tử Hạ đứng đờ ngừng, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía cửa.
Thôi toang rồi, bị nhìn thấy rồi.
Đường Y Na toàn thân tràn đầy sát khí, ánh mắt hằn lên những tia lửa giận giữ, trên tay cử bà cầm chiếc chảo chống dính mà shipper vừa mới giao tới. Không nói một lời nào mà đi thẳng về phía người đàn ông đương gắt gao ôm lấy con gái mình.
Chu Tử Hạ nhìn thấy mẹ mình lại gần, trong lòng cô như đoán ra một phần đó trong hành động của mình, ngay lập tức ôm lấy cổ Hàn Cao Lãng vào lồng ngực, ra sức che chở anh thoát khỏi cú trời giáng ấy.
“A… mẹ… mẹ đừng manh động!”
Chu Tử Hạ khiếp sợ khi vừa giúp người đàn ông thoát khỏi cú giáng ấy. Chiếc chảo ấy mà táng vào đầu, người không đủ sức lực chịu đựng khéo có khi nằm viện băng bó đầu một tuần vẫn chưa tỉnh dậy.
Hàn Cao Lãng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy cổ mình bị thứ gì đó ghìm chặt lại, một nửa khuôn mặt cọ sát vào bầu ngực đầy đặn của người nào đó.
“Mẹ… mẹ làm cái gì vậy?”
Chu Tử Hạ gắt gỏng với mẹ mình: “Mẹ dùng cái đó để đánh người không sợ gây ra án mạng sao?”
Chu Tử Hạ đến giờ phút này không quên bảo vệ người đàn ông, hai tay vẫn ôm thật chặt, che chở nơi điểm yếu để không bị mẹ mình đánh phải.
Đường Y Na vẫn chưa nguôi cơn giận, quát tháo.
“Nó đã làm gì con? Nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ dạy dỗ lại nó.”
“Mẹ, anh ấy không làm gì con cả!”
Chu Tử Phong đứng ngoài cửa nói chen vào.
“Chị nói điều vừa thôi! Vừa nãy em với mẹ còn nghe thấy chị nói anh tay là người biến thái!”
Chu Tử Hạ gắt gao trừng mắt về vẻ mặt vô tội của em trai mình, quay sang vội vàng giải thích với mẹ mình.
“Mẹ bỏ cái chảo xuống cho con! Anh ấy là người tốt, không phải là người xấu như mẹ nghĩ.”
Đường Y Na không chịu buông bỏ chiếc chảo xuống, vẫn cầm chắc nịch trên tay.
“Không phải người xấu? Vậy hắn ta lén lún vào trong bếp làm gì?”
Đường Y Na nhớ lại những gì mà người đàn ông nói với mình ở trước hiên nhà, lúc anh bước vào bên trong muốn ngăn anh lại nhưng ai ngờ đâu lại gặp người quen trên thành phố. Thế là hai người bà tám với nhau một hồi, khi trở vào trong nhà thấy thằng con trai mình đang lén lút đứng trước cửa bếp.
Khi đến gần mới biết nó đang lên nghe cuộc trò chuyện, lại viừa vặn nghe Chu Từ Hạ lớn tiếng kêu lên. Sẵn tiện trong tay đang cầm cái chảo mới toanh, Đrường Y Na không cần điều tra rằng hắn đã làm gì con bà. ngay trực tiếp lao tới nhắm chiếc chào vào đầu hắn, tiếc rằng lại để bị trượt.
Phân tâm của Chu Tử Hạ trùng xuống, trong đầu nghĩ đến người phụ nữ mà cô gặp trong bệnh viện lúc chiều.
Trong đầu cô thầm nghĩ, có khi nào anh trao lần đầu của mình cho người phụ nữ ấy, còn cô chỉ là người đến sau thôi sao?
Hàn Cao Lãng vuốt ve mái tóc của cô, tỏ vẻ ra đang cung ninh, yêu chiều.
“Lần đầu của tôi ư?”.
Chu Tử Hạ ngoan ngoãn mà gật đầu, ánh mắt háo hức mong chờ nhìn về phía anh.
Nhìn vào đôi mắt biếc long lanh biết hờn ấy, Hàn Cao Lãng nhịn không được mà đưa tay nâng cằm cô lên, mạnh bạo cúi mặt xuống, đặt một nụ hôn đắm thắm lên cánh môi non mềm no đủ của cô.
“Lần đầu của tôi đã dâng hiến làm quà sinh nhật, cái đêm xuân tình em tròn mười tám tuổi ấy.
Khi ấy em là người chủ động nằm trên, hay nói cách khác chính em là người cướp sắc.
Chu Tic Hạ bán tin bán nghi, cô không rô cái đêm sinh nhật đó mình đã bị gì, chỉ nhớ bản thân mình khi đó bị bò thuốc, rôi sau đó lăn lộn vài hiệp cùng với ngeời đần ông.
Cô không tin khi đó mình lại là người chủ động, càng không thể tin mình lại là một người cướp sắc nhưe anh nói, cướp đi lần đầu của người đần ông.
“Nhưng đêm đó, anh cũng cướp đi lần đầu của em mà.”
Chu Tử Hạ nói lí nhí trong cổ họng, tưởng chỉ mình nghe thấy nào ngờ đâu bị anh nghe thấy hết.
“Ý em là không chịu trách nghiệm?”
Hàn Cao Lãng tỏ vẻ đáng thương, chốc nhoáng từ loài lang sói biến thành thú cưng nũng nịu sự vuốt ve cưng chiều từ phía chỉ.
“Anh…”
Hành động của anh khiến cho Chu Tử Hạ sởn gai ốc. Con trai khi nũng nịu lại quá lố như vậy, nhìn không ra mắt một chút nào.
“Anh tính ôm em đến khi nào? Mẹ đang chờ bữa tối đó nha.”
Hàn Cao Lãng cười gian tà một cái: “Cũng phải, dù sao tôi cũng đói rồi.”
Chu Tử Hạ khẽ gắt lên, trừng mắt với anh: “Vậy thì buông em ra, để em còn dọn cơm.”
Hai tay Hàn Cao Lãng vòng ra sau lưng ôm chặt lấy eo của cô, ghé sát vào tại cô mà nói nhỏ.
“Em hiểu sai ý tôi rồi! Ý tôi là… muốn ăn em!”
Ba chữ cuối ngân thật dài, khiến cho trong lòng Chu Tử Hạ nóng rực như lửa thiêu. Cô đẩy mặt anh ra xa tại mình, gằn giọng nói.
“Biến thái! Cút xa em ra! Muốn xôi thịt thì về nhà mà thịt cô nàng chân dài hồi chiều anh đi cùng ấy. Anh mà làm càn là em la lên đó, em em rất khó tính, khó tính… a…”
Chu Tử Hạ đứng đờ ngừng, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía cửa.
Thôi toang rồi, bị nhìn thấy rồi.
Đường Y Na toàn thân tràn đầy sát khí, ánh mắt hằn lên những tia lửa giận giữ, trên tay cử bà cầm chiếc chảo chống dính mà shipper vừa mới giao tới. Không nói một lời nào mà đi thẳng về phía người đàn ông đương gắt gao ôm lấy con gái mình.
Chu Tử Hạ nhìn thấy mẹ mình lại gần, trong lòng cô như đoán ra một phần đó trong hành động của mình, ngay lập tức ôm lấy cổ Hàn Cao Lãng vào lồng ngực, ra sức che chở anh thoát khỏi cú trời giáng ấy.
“A… mẹ… mẹ đừng manh động!”
Chu Tử Hạ khiếp sợ khi vừa giúp người đàn ông thoát khỏi cú giáng ấy. Chiếc chảo ấy mà táng vào đầu, người không đủ sức lực chịu đựng khéo có khi nằm viện băng bó đầu một tuần vẫn chưa tỉnh dậy.
Hàn Cao Lãng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy cổ mình bị thứ gì đó ghìm chặt lại, một nửa khuôn mặt cọ sát vào bầu ngực đầy đặn của người nào đó.
“Mẹ… mẹ làm cái gì vậy?”
Chu Tử Hạ gắt gỏng với mẹ mình: “Mẹ dùng cái đó để đánh người không sợ gây ra án mạng sao?”
Chu Tử Hạ đến giờ phút này không quên bảo vệ người đàn ông, hai tay vẫn ôm thật chặt, che chở nơi điểm yếu để không bị mẹ mình đánh phải.
Đường Y Na vẫn chưa nguôi cơn giận, quát tháo.
“Nó đã làm gì con? Nói cho mẹ nghe, mẹ sẽ dạy dỗ lại nó.”
“Mẹ, anh ấy không làm gì con cả!”
Chu Tử Phong đứng ngoài cửa nói chen vào.
“Chị nói điều vừa thôi! Vừa nãy em với mẹ còn nghe thấy chị nói anh tay là người biến thái!”
Chu Tử Hạ gắt gao trừng mắt về vẻ mặt vô tội của em trai mình, quay sang vội vàng giải thích với mẹ mình.
“Mẹ bỏ cái chảo xuống cho con! Anh ấy là người tốt, không phải là người xấu như mẹ nghĩ.”
Đường Y Na không chịu buông bỏ chiếc chảo xuống, vẫn cầm chắc nịch trên tay.
“Không phải người xấu? Vậy hắn ta lén lún vào trong bếp làm gì?”
Đường Y Na nhớ lại những gì mà người đàn ông nói với mình ở trước hiên nhà, lúc anh bước vào bên trong muốn ngăn anh lại nhưng ai ngờ đâu lại gặp người quen trên thành phố. Thế là hai người bà tám với nhau một hồi, khi trở vào trong nhà thấy thằng con trai mình đang lén lút đứng trước cửa bếp.
Khi đến gần mới biết nó đang lên nghe cuộc trò chuyện, lại viừa vặn nghe Chu Từ Hạ lớn tiếng kêu lên. Sẵn tiện trong tay đang cầm cái chảo mới toanh, Đrường Y Na không cần điều tra rằng hắn đã làm gì con bà. ngay trực tiếp lao tới nhắm chiếc chào vào đầu hắn, tiếc rằng lại để bị trượt.
Bình luận facebook