"Con gái yêu nghe lời cha, nhất định phải đi gặp, những thứ khác sau này hãy nói, cha đã thấy chàng trai kia, rất tốt, nhất định con sẽ thích."
"Làm sao cha biết con sẽ thích? Cho dù thế nào con cũng không đi!" Suy nghĩ một chút cô còn nói: "Cha, con đã có bạn trai, anh ấy rất xuất sắc, người nhất định sẽ thích, tốt nghiệp con dẫn anh ấy đến gặp cha nhé?"
Trong lòng cha đang tiêu hoá lời nói của Chúc Kỳ Trinh, lúc này mới đột nhiên cảm thấy khinh thường bản thân mình, tại sao lại khờ khạo nghĩ cho tới bây giờ con gái vẫn chưa có bạn trai đây? Suy tư một lát, ông nghiêm nghị nói: "Trong đại học, cha không phản đối việc con có bạn trai, nhưng yêu và hôn nhân là hai chuyện khác nhau, lần này con gặp rồi cũng phải gặp, chưa gặp cũng phải gặp! Cha đang họp, cứ như vậy đi." Nói xong ông trực tiếp cúp điện thoại di động.
Vẻ mặt của Chúc Kỳ Trinh như đưa đám, quay đầu hỏi Chung Thành bên cạnh: "Làm thế nào bây giờ? Lão già nổi đóa rồi."
Chung Thành và cô oán than một trận, nghiêm túc phê bình cha cô chuyên chế độc tài, lại lớn tiếng mắng con trai của bạn cha cô một trận, cuối cùng cũng yếu ớt như con chi chi trở về phòng ngủ.
Sau khi tắt đèn, Chúc Kỳ Trinh lăn qua lộn lại không ngủ được, làm cho bạn cùng phòng ngủ ở giường dưới cũng không tài nào ngủ nổi, cô chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở, "Chúc Kỳ Trinh, cậu là người chứ có phải là bánh nướng áp chảo đâu? Lúc thì quay bên trái, lúc thì quay bên phải."
"Xin lỗi nhé, làm ầm ĩ đến cậu rồi.."
"Cậu có tâm sự à? Cãi nhau với Trịnh Hân Ngạn?" Nữ sinh giường dưới chỉ là thuận miệng hỏi, dẫn đến việc các bạn cùng phòng khác hăng hái gặng hỏi, nữ sinh luôn có hừng thú với chuyện Bát Quái.
Chung Thành khẳng định là Chúc Kỳ Trinh không muốn nói, vì vậy la hét bảo mọi người đừng tranh cãi nữa, đi ngủ nhanh lên, nhưng không người nào để ý tới.
Chúc Kỳ Trinh cũng bị họ làm cho bực bội, suy nghĩ một chút nói: "Là mình có một chị gái cực kỳ tốt, ba chị ấy bắt chị ấy đi xem mắt, chị ấy bảo mình nghĩ biện pháp!"
"Hả!" Mọi người khinh thường nói một câu, tập thể câm miệng, chuyện chị gái của người ta, bọn họ cũng không cảm thấy hứng thú.
Nữ sinh ngủ giường dưới của Ngủ Chúc Kỳ Trinh nói: "Mình cứ tưởng là chuyện gì chứ! Chuyện này mà còn cần nghĩ sao? Nếu trong nhà bắt đi thì cứ đi đi, chỉ cần làm cho đối phương ghét mình là được, xem cậu buồn chán kìa ."
"Đúng đó!" Chúc Kỳ Trinh như được xối nước lên đầu, bỗng nhiên ngồi dậy trên giường chợt từ trên giường ngồi dậy, "Tại sao mình lại không nghĩ đến !"
Bình luận facebook