Tiếng chuông ngoài cửa vang lên, tôi hệt như lúc trước nói với Cố Hàn một tiếng: “Em ra mở cửa.”
Nói xong tôi liền chạy về phía cửa, đương nhiên, Cố Hàn không nghe thấy, đương nhiên, tôi cũng không thể mở được cửa.
Cố Hàn từ trên sofa đứng dậy, từ tốn bước đến mở cửa, tôi đứng sau lưng anh ấy, thò đầu ra hỏi: “Ai vậy?”
“Bác gái.”
Cố Hàn nhìn người đang đứng ngoài cửa, kêu lên một tiếng.
Tôi càng hiếu kì hơn, cơ thể Cố Hàn vừa hay che khuất tầm nhìn của tôi, khiến tôi không thể nhìn thấy được người trước mặt.
Bác gái? Lẽ nào là mẹ của Trác Dĩnh?
Còn chưa nhìn thấy người, một giọng nói quen thuộc đã truyền đến tai tôi.
“Tiểu Hàn, không làm phiền con chứ?”
“Không có, bác gái mời vào.”
Người đến không phải là mẹ của Trác Dĩnh, mà là mẹ tôi, mắt tôi đỏ hoe, suýt chút nữa thì bật khóc, tiếc là linh hồn không có nước mắt.
Đã hai năm kể từ lần cuối cùng tôi gặp mẹ, tóc bà đã bạc đi nhiều, lộ ra dấu hiệu của tuổi già. Tôi đau lòng chạm vào những nếp nhăn trên mặt mẹ, chỉ là mẹ tôi lại đang chăm chú nhìn Cố Hàn đang bận rộn ở bên kia: “Tiểu Hàn, con đừng bận rộn nữa, bác chỉ ngồi một chút rồi đi thôi.”
Cố Hàn đang pha trà trong bếp đáp lại một tiếng.
Tôi nhìn mẹ, trong đầu hiện lên một câu hỏi, mẹ tôi đột nhiên đến tìm Cố Hàn làm gì?
Lẽ nào vì biết tin Cố Hàn sắp kết hôn, cố ý đến ngăn cản.
Cái này không được.
Tôi đưa tay ra kéo tay mẹ dù biết không thể chạm tới, vô cùng thành khẩn nói: “Mẹ, chúng ta không được như vậy, tục ngữ nói, thà rằng phá mười ngôi miếu còn hơn làm hỏng một hôn lễ, con gái của mẹ đã chết được 3 năm rồi, chúng ta đừng làm lỡ dở cuộc đời người khác nữa.”
Lúc này, Cố Hàn từ trong bếp bưng ra một tách trà nóng, mẹ tôi cẩn thận nhận lấy, miệng không ngừng nói: “Không cần phiền phức như vậy, bác đi ngay đây.”
“Không cần gấp đâu ạ” Cố Hàn ngồi xuống đối diện mẹ tôi, dịu dàng nói: “Cô từ từ uống, hôm nay cháu không có việc gì.”
Mẹ tôi nghe theo lời Cố Hàn, nhấp vài ngụm trà, ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn xung quanh mấy lần, có chút ngập ngừng sau đó lại quay sang nhìn Cố Hàn.
Cố Hàn cũng nhấp một ngụm trà, tiếp đến anh đặt tách trà xuống, nét mặt không thay đổi, nhìn mẹ tôi nói: “Bác gái, có chuyện gì bác cứ nói thẳng là được.”
Mẹ tôi như bị nhìn thấu tâm tư, có chút ái ngại cúi đầu, lát sau mới ngập ngừng nói: “Cô gái đó, cô ấy không có ở đây sao?”
“Mẹ, mẹ thăm dò người ta làm gì, chúng ta và Cố Hàn đã không còn quan hệ gì nữa rồi.” Tôi ở một bên lo lắng nói chen vào.
“Trác Dĩnh ạ?” Cố Hàn hơi ngạc nhiên, một lúc sau mới phản ứng lại được là đang nói ai, sau đó anh ấy vẫn dịu dàng như cũ nói: “À, còn chưa kết hôn mà, cô ấy hiện giờ không sống cùng với con.”
“Rõ ràng là do anh không cho người ta sống ở đây.” Tôi ở bên cạnh phản bác “Thật là một con người cổ hủ, ai không biết còn tưởng nhà anh mở lớp học nam nữa đấy.”
Hồi còn học năm nhất với Cố Hàn, anh ấy cũng như vậy, ngoại trừ ôm hôn bình thường, anh ấy không bao giờ vượt quá giới hạn nửa bước.
Tôi thở dài, lại nhìn thấy mẹ đang cúi đầu trông có vẻ thất vọng, miệng lẩm bẩm nói: “Vậy à.”
Cố Hàn cũng nhìn thấy sự thất vọng hiện trên gương mặt mẹ tôi, mở miệng hỏi dò: “Nếu như bác có việc tìm Trác Dĩnh, con có thể liên lạc giúp bác.”
“Không có gì, không có gì.” Mẹ tôi luống cuống xua tay, kế đến lại thăm dò thêm một câu: “Nghe nói hai đứa tháng sau sẽ kết hôn phải không?”
Ánh mắt của Cố Hàn phút chốc thay đổi, tôi nhịn không được hít sâu một hơi, cau mày nói với mẹ: “Mẹ, mẹ hỏi Cố Hàn cái này làm gì?”
Lúc này, Cố Hàn mới có động thái, tôi lo lắng nhìn anh, muốn giải thích thay mẹ mình mấy câu, chỉ là vẫn không thể nói được, lúc nhìn thấy dáng vẻ của Cố Hàn, tôi không khỏi kinh ngạc.
“Bác gái” Nét mặt của Cố Hàn mặc dù vẫn mang vẻ lễ phép, nhã nhặn, nhưng ánh mắt sắc bén ấy hệt như tuyết lạnh đọng lại thành băng trên ô cửa kính giữa mùa đông, khối băng đó xuyên thủng trái tim tôi.
Mẹ tôi lại không chú ý đến ánh mắt của anh ấy, chỉ hơi xoay người, lấy từ trong chiếc túi cũ bên cạnh ra một xấp tiền, đưa cho Cố Hàn.
Xấp tiền đó rất dày, ít nhất cũng hơn 20 ngàn. Ba mẹ tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Không chỉ có tôi, trong phút chốc ngay cả Cố Hàn cũng cảm thấy kinh ngạc, hỏi: “Bác gái, đây là?”
Ánh mặt trời chiếu lên một nửa chiếc sofa, mẹ tôi ngồi trong quầng sáng đó, đôi mắt đục ngầu dường như sáng lên đôi chút, rất nhanh lại mờ đi, chỉ nghe bà khàn giọng nói: “Tiểu Hàn, con sắp kết hôn rồi, hai vợ chồng già ta cũng không có thứ gì khác, chút tiền này con cứ nhận đi.”
Cố Hàn cuối cùng cũng phản ứng lại, đẩy tiền trở về, nói: “Bác gái, bác đây là…”
Ba mẹ tôi đều đã nghỉ hưu, chỉ có vài đồng lương hưu ít ỏi, tôi không biết họ đã nhịn ăn nhịn mặc bao lâu mới tiết kiệm được nhiều tiền như vậy.
Mẹ tôi nhìn số tiền bị trả lại, cũng có chút sốt ruột, nóng lòng nói: “Số tiền này vốn dĩ là để dành cho con và Chức Chức, nếu như không phải Chức Chức bị rơi xuống núi, thi thể đến giờ vẫn chưa tìm thấy..”
Mẹ tôi nói đến đây thì bất chợt dừng lại, bà biết mình đã lỡ lời, vội nhét tiền vào trong người Cố Hàn, thở dài nói: “Bao nhiêu năm nay, con thỉnh thoảng lại gửi tiền cho hai bác, tấm lòng này bác xin nhận, bác biết trong lòng con cũng không dễ chịu gì, chuyện trước kia nên quên thì cứ quên hết đi.” Nói xong, mẹ tôi liền đứng dậy: “Được rồi Tiểu Hàn, con bận gì thì cứ làm đi, bác ra ngoài lâu vậy rồi, lão già ở nhà có lẽ đang tìm bác.”
Cố Hàn nhất thời không biết nói gì, chỉ đứng dậy tiễn mẹ tôi ra cửa, còn tôi lúc đó hệt như bị sét đánh giữa trời quang, không hề cựa quậy.
Tôi thậm chí còn không có chút sức lực nào để tiễn mẹ mình.
Những lời vừa nãy là có ý gì?
Rơi xuống núi?
Tôi sao?
Hoá ra tôi chết như vậy sao? Thế nhưng tôi….sao tôi lại không nhớ chút gì cả.
Hình dáng của mẹ và Cố Hàn mờ dần trước mắt tôi, đầu tôi chợt đau nhói, hệt như có ai đó cầm con dao gỉ sét đâm từng nhát một vào đầu tôi…
Thi thể không còn….thi thể không còn.
*
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, ánh nắng trong phòng đã hoàn toàn biến mất, tia sáng lạnh lẽo từ ngọn đèn trắng hắt xuống sàn nhà, Trác Dĩnh tới rồi, đang ngồi thân mật bên cạnh Cố Hàn, trong khi Cố Hàn lại đang nhìn chằm chằm vào xấp tiền trên bàn, không biết cảm xúc lúc này của anh ấy là gì.
“Anh…trước đây” Trác Dĩnh ngập ngừng giây lát, lại tiếp tục nói: “mẹ của cô ấy sao lại…”
Trác Dĩnh còn chưa hỏi xong, tôi đã biết cô ấy muốn hỏi gì. Mẹ tôi trước đây rất quý Cố Hàn, thời gian lâu dần, bà cũng đã hoàn toàn xem anh ấy như là con trai ruột của mình.
Trước đó bà vẫn luôn tìm Trác Dĩnh, có lẽ là muốn gặp mặt người con dâu tương lai này một lần.
Nghĩ đến đây, lòng tôi lại dâng lên một cảm giác chua xót, bất giác nhớ lại ánh mắt trước đây của Cố Hàn, nếu như là lúc trước, nhìn thấy anh ấy như vậy, tôi ít nhiều cũng sẽ có chút đau lòng, thế nhưng bây giờ tôi không rảnh để tâm đến nữa.
Thậm chí, tôi còn có thể lý giải được ánh mắt anh ấy lúc đó, có lẽ là muốn thoát ra khỏi quá khứ, không muốn bị làm phiền nữa.
Phải, tất cả mọi người đều có quyền cũng như bắt buộc phải thoát ra khỏi quá khứ, ngoại trừ tôi.
Tại sao tôi lại rơi xuống vách núi, tôi đã đi đến đó với ai? Ánh mắt tôi di chuyển sang người Cố Hàn.
Cố Hàn có biết tôi đi cùng ai không? Hay là….hay là, tôi đã đi cùng với anh ấy?
Nếu là như vậy, nguyên nhân khiến bao năm qua Cố Hàn không kết hôn, cũng không thể buông bỏ được, là vì cảm thấy áy náy với tôi sao?
Tôi nhất thời không cách nào miêu tả được cảm giác trong lòng mình. Tôi không quan tâm đến Trác Dĩnh đang ngồi bên cạnh, thậm chí còn không dám nhìn Cố Hàn thêm nữa, vội vã bỏ chạy lên lầu.
Tôi sợ tình cảm sâu đậm và sự kì vọng bao nhiêu năm qua rốt cuộc cũng chỉ là do tôi mơ mộng hão huyền, tự lừa mình dối người mà thôi.
Nhà của Cố Hàn rất rộng, nhưng anh ấy thường sẽ không lên gác xếp tầng 3, cho nên toàn bộ nơi này đã trở thành khu vực của riêng tôi.
Một nơi rộng lớn như vậy, trước đây tôi còn có thể thoả thích vui chơi, giờ đây lại giống như một quả bóng bị xì hơi, không thể căng tròn trở lại được nữa.
Tôi uể oải nằm trên giường, lúc này trong đầu xuất hiện hai giọng nói, một giọng bảo rằng: “Cô nhìn lại bản thân mình đi, Cố Hàn người ta vốn không hề yêu cô, cô lại mặt dày ở lì trong nhà người ta lâu như vậy.”
Tôi buồn bực co người lại, nếu như là vậy, cái chết của tôi bao năm qua có ý nghĩa gì chứ. Nỗi cô đơn mãnh liệt ôm trọn lấy tôi, tôi đưa tay ra chạm vào khoé mắt, không có nước mắt.
Thế nhưng tôi vẫn ôm lấy một tia hi vọng mỏng manh, Cố Hàn có lẽ vẫn còn yêu tôi, nếu không yêu sao lại cảm thấy áy náy chứ.
Hai luồng suy nghĩ trái ngược ấy vẫn cứ không ngừng giằng xé trong đầu tôi, lúc tôi tỉnh lại lần nữa trời đã sáng rồi, dưới lầu truyền đến một tiếng động nhỏ, tôi day day thái dương, nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Cố Hàn đã dậy rồi, anh đang dựa vào lan can, trên tay cầm một cốc cà phê bốc khói nghi ngút, tôi bước đến bên cạnh Cố Hàn, chăm chú nhìn anh ấy thật lâu, dùng tay kéo một hình vòng cung trên khoé miệng để tạo thành một nụ cười, hệt như ngày trước tôi đã làm cùng anh ấy vào mỗi buổi sáng.
“Chào buổi sáng, Cố Hàn.” Tôi nói.
Thực ra, nghĩ ngợi lung tung cả một đêm, tôi cũng đã thông suốt rồi, Cố Hàn không hề có lỗi gì với tôi, bất kể là tình cảm anh ấy dành cho tôi thế nào, tôi cũng đều chấp nhận tất cả, dù sao thì tôi cũng không còn sống nữa.
Đối với một người chết như tôi, Cố Hàn đã làm quá đủ rồi.
Nghĩ vậy, tôi chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tôi thu ánh mắt về, nhưng cơ thể bỗng nhiên đông cứng lại, bởi vì Cố Hàn đang ngẩng đầu lên, con ngươi đen láy của anh chợt hướng về phía tôi, sau đó nói một câu: “Chào.”
Bình luận facebook