Cạch một tiếng, cả căn hầm tối tăm bừng sáng bởi ánh đèn.
Cố Hàn trông chẳng khác gì bình thường, vẫn ung dung điềm đạm như cũ, chỉ là con ngươi đen láy dưới cặp kính vàng kia lại khiến cho tất cả người nhìn vào anh ta cảm nhận được sự nguy hiểm đến cực độ.
Trác Dĩnh dù có nhạy bén đến đâu thì vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mới 20 tuổi, cô ấy co rúm người lại, ánh mắt dừng lại nơi cánh tay của Cố Hàn, chính là con dao gọt hoa quả lúc trước, giờ phút này mọi thứ đều trở nên rõ ràng, cô ấy vội vã lùi lại mấy bước, hỏi một câu mà tôi vẫn luôn muốn hỏi: “Tại sao lại muốn giết tôi?”
Trác Dĩnh cảm thấy vô cùng khó hiểu, rõ ràng quan hệ giữa hai người tốt như vậy, cô ấy tha thiết muốn biết được đáp án đến nỗi thậm chí quên cả sợ hãi.
Cố Hàn nghe thấy câu hỏi này, ngón tay miết qua lưỡi dao, thở dài nói: “Vốn dĩ chúng ta có thể bên nhau lâu hơn, tiếc là phụ nữ các người quá tham lam.”
“Tham lam?” Trác Dĩnh lại không sao hiểu nổi, “Từ trước tới nay em có chỗ nào giống với các cô gái ham mê vật chất không, em có từng đòi hỏi anh điều gì chưa, em tham lam cái gì chứ?”
Ánh mắt của Cố Hàn lúc này vô cùng lạnh lùng, vẻ nguỵ trang thường ngày dường như đã bị trút bỏ, lưỡi dao bén ngót phản chiếu bộ mặt thật của anh ta như tảng băng nổi trên mặt biển, anh ta nói: “Nếu như cô chịu giống như những cô gái khác thì tốt rồi, tại sao cứ nhất định phải kết hôn, tại sao?”
Nói đến đây, anh ta đột nhiên trở nên kích động, áp sát Trác Dĩnh, bàn tay nhanh chóng siết chặt lấy cổ cô ấy, hai mắt phút chốc đỏ như màu máu, hệt như rắn độc đang quấn lấy con mồi.
Trác Dĩnh không kịp phòng bị, điểm yếu trên người bị tên người yêu cũ trước mặt nắm được, cô thoi thóp vùng vẫy, vô cùng khó khăn nói: “Người trong tủ kính là Ôn Chức Chức nhỉ, cô ấy cũng bị anh giết vào đêm trước ngày kết hôn, Cố Hàn, anh con mẹ nó đúng là tên biến thái.”
Mắt Cố Hàn hằn lên tia máu, dường như đã hoàn toàn bị khiêu khích, tay càng siết chặt hơn, mặt của Trác Dĩnh đỏ bừng lên, không còn nói được lời nào nữa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Trác Dĩnh sẽ chết mất. Tôi cau mày, xoay người xông thẳng vào xác mình, một lần, hai lần, vẫn bị ép ra khỏi cơ thể.
“Cho nên các người tại sao phải tham lam như vậy, tại sao không để lại cho tôi chút lòng tốt nhỏ nhoi kia.”
Con ngươi của Trác Dĩnh bắt đầu trắng dã, cô ấy sắp không xong rồi. Trong lòng tôi vô cùng sốt ruột, nhìn thấy thi thể của mình tôi lại muốn thử một lần cuối cùng, nếu như vẫn không được, vậy thì cũng hết cách.
Khoảnh khắc đâm sầm vào tủ kính, một cảm giác quen thuộc chợt lan toả khắp cơ thể tôi, tôi và thể xác đã hoà làm một, cùng nhau ngã ầm xuống.
Âm thanh vật nặng rơi xuống đất làm gián đoạn động tác của Cố Hàn, anh ta ngẩng đầu ngơ ngác nhìn thi thể tôi, sau đó lẩm bẩm nói một câu: “Chức Chức.”
Trác Dĩnh thở hổn hển, tiếp đến lại ho rất dữ dội, cô nhanh chóng hít lấy không khí vào phổi, trước khi Cố Hàn kịp định thần lại, Trác Dĩnh đã kịp nhanh tay quơ lấy con dao vừa rơi dưới đất, không chút do dự đâm thẳng vào người Cố Hàn.
Cố Hàn khẽ rên lên một tiếng, gục người xuống, máu tươi mau chóng nhuộm đỏ cả áo sơ mi trắng, Trác Dĩnh vội đẩy anh ta ra, thuận thế bỏ chạy ra ngoài.
Linh hồn tôi thoát ra khỏi cơ thể, muốn đưa tay kéo anh ta dậy, cuối cùng nhìn lại bàn tay trong suốt của mình, tôi cứ vậy buông thõng tay. Vết thương đó mặc dù rất doạ người, nhưng không phải vết thương chí mạng, có điều cũng không tránh khỏi đau đớn cực độ.
Cố Hàn lại không ngồi dưới đất quá lâu, chỉ một lúc sau anh ta đã loạng choạng đứng dậy, đến trước thi thể của tôi, sau đó ôm tôi vào lòng.
“Ngã đau lắm phải không, Chức Chức.” Cố Hàn vuốt tóc tôi nói: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Tôi đứng một bên yên lặng nhìn, không có cảm giác mỉa mai, cũng chẳng thấy cảm động, nhìn anh ta đặt thi thể của mình vào lại tủ, lúc này tôi chỉ muốn anh ta băng bó vết thương cho bản thân trước thì hơn.
Cố Hàn đương nhiên chẳng thể nghe thấy lời tôi nói, hiện giờ mắt kính của anh ta đã rơi xuống sàn, nhuốm máu loang lổ, nếu như là người khác, sợ là sẽ trông rất thảm hại, nhưng Cố Hàn không như vậy, anh ta vẫn đứng thẳng tắp, mang theo vẻ điềm đạm vốn có: “Chức Chức, vừa nãy là em đúng không?”
Anh ta cứ như vậy mà nhìn tôi, giọng nói mang theo chút ấm ức, khiến tôi có một loại ảo giác, nghĩ rằng anh ta vẫn còn yêu tôi.
“Vốn dĩ, anh muốn tìm cho em một người bầu bạn, xem ra bây giờ không được rồi.” Chuyện Trác Dĩnh chạy mất có thể sẽ khiến Cố Hàn gặp phải rắc rối, vậy nhưng anh ta lại chẳng để tâm, chỉ nói: “Xem ra, chỉ có thể để anh đi cùng em rồi, có điều anh không biết là em có còn giận anh hay không?” Nói đến đây, Cố Hàn lấy tay che miệng vết thương, tựa vào cửa kính trượt xuống, anh ta nhắm mắt, hơi thở có phần khó nhọc, nói: “Nhưng mà hiện tại anh hơi mệt, anh ngủ trước một lát.”
Giọng nói của anh ta càng lúc càng nhỏ, nếu như không phải vẫn còn tiếng thở nhè nhẹ, tôi còn tưởng rằng anh ta đã chết rồi.
Tôi tìm một nơi ngồi xuống, quan sát anh ta từ xa, Cố Hàn, hiện giờ tôi có chút không thể hiểu nổi anh rồi. Không, chính xác mà nói, trước giờ tôi chưa từng hiểu anh.
Thứ đánh thức tôi lần nữa là tiếng còi báo động, lúc tôi mở mắt ra, đã không thấy Cố Hàn đâu nữa, một đội cảnh sát mau chóng bao vây hiện trường, theo sau còn có mẹ của tôi.
Hai mắt mẹ đã sưng đỏ đến mức sắp không thể mở to được nữa, tiếng khóc xé lòng đó khiến đầu tôi co thắt từng cơn, đau đến dữ dội, nhìn xem, tôi thật là đứa con bất hiếu, không thể khiến ba mẹ mình được sống một ngày hạnh phúc, tôi lấy tay lau nước mắt cho mẹ, nhưng làm thế nào cũng không chạm tới được.
“Mẹ, nghe con đi, đừng nhìn nữa. Đáng sợ lắm.”
Tôi bất lực nhìn mẹ đi theo cảnh sát xuống tầng hầm.
“Thân phận của người chết đã được xác nhận, chính là vợ chưa cưới của Cố Hàn, Ôn Chức Chức.”
Cảnh sát xung quanh hô lên một tiếng, mẹ tôi ngất đi ngay khi vừa nhìn thấy thi thể.
Mẹ.
Không có ai nghe thấy tiếng của tôi.
Sau đó, xương cốt của tôi cuối cùng cũng không còn phải ở trong căn hầm lạnh lẽo ấy nữa, mà đã được chuyển đến nghĩa trang lớn nhất trong thành phố, phong cảnh tươi đẹp, không khí trong lành, thỉnh thoảng ba mẹ sẽ đến thăm tôi, cuộc sống bây giờ rất vui vẻ.
Hôm nay, sau khi mẹ giục ba trở về, một người mà tôi không bao giờ ngờ đến đã tới.
Trông dáng vẻ Trác Dĩnh dường như đã bước ra khỏi nỗi ám ảnh đó rồi, cô ấy đặt một bó hoa cúc trắng trước mộ tôi, đứng yên lặng một lúc, sau đó câu đầu tiên cô ấy nói với tôi chính là, Cố Hàn đã chết.
Tôi sững sờ mất một lúc, tại sao Cố Hàn lại chết chứ?
“Tự sát.” Trác Dĩnh nói, “lúc y tá trong bệnh viện phát hiện thì đã quá muộn rồi, không thể cứu được nữa, lúc chết, trong tay anh ta nắm chặt chiếc nhẫn đính hôn của hai người.”
Tôi chợt nhớ đến những lời Cố Hàn nói hôm đó dưới tầng hầm, anh ta nói anh ta đến bầu bạn với tôi, tôi tưởng rằng đó cũng giống với những lời mà ngày thường anh ta hay nói với tôi ở tầng hầm, lại chưa từng nghĩ rằng anh ta sẽ thật sự tự sát.
Lúc này, tôi không biết nên nói gì, chỉ có thể nghe Trác Dĩnh nói, vẻ mặt cô ấy rất bình tĩnh, lúc nhắc đến Cố Hàn, giọng điệu hệt như đang nói về một người xa lạ.
“Sau đó, cảnh sát đến biệt thự nhà anh ta điều tra, ở sân sau phát hiện thi thể của ba mẹ anh ta, bị đâm rất nhiều nhát chí mạng.” Trác Dĩnh có vẻ như đã trưởng thành lên rất nhiều, giờ đây đã hoàn toàn không còn nhìn thấy dáng vẻ của cô nhóc ngày trước nữa, cô ấy tự nói với chính mình: “Không thể tin được, đúng không? Cảnh sát cũng cảm thấy thật khó tin, một người đi giết hết người thân của mình, nhìn thế nào cũng biết là không bình thường rồi, cho nên họ đã đến bệnh viện điều tra tiền sử bệnh trước đó của anh ta.”
“Cố Hàn không có bệnh tâm thần, sau khi lên mười thì thường xuyên phải nhập viện, đương nhiên, anh ta nhập viện không phải vì bệnh, mà là vì thương tích đầy mình. Lần nghiêm trọng nhất là năm anh ta 14 tuổi, khi đó y tá thường chăm sóc Cố Hàn đã trở thành y tá trưởng, cô ấy nhớ lại..” Trác Dĩnh nói tới đây thì dừng lại một lúc, dường như có chút không thể chịu đựng nổi, “Y tá nói, vết thương của cậu bé này rất bất thường, trông có vẻ như là bị xâm hại tình dục, cô ấy ra sức đề nghị phụ huynh cho đứa trẻ này đi kiểm tra toàn thân, nhưng lại bị ba của cậu ta cảnh cáo, nói rằng đừng quản nhiều chuyện như vậy. Lúc đó luật pháp vẫn chưa hoàn thiện như bây giờ, gia đình họ lại là người có tiền, có danh tiếng, càng không muốn gây thêm chuyện phiền phức. Sau đó, cả gia đình họ cũng ra nước ngoài, không còn tin tức gì nữa.”
Tôi nghe đến đoạn quá khứ này, trong lòng không biết nên miêu tả cảm giác hiện giờ của mình là gì, rất khó chịu, hoàn toàn không có cảm giác hả hê khi kẻ mình căm ghét gặp chuyện, sao lại như vậy. Người như Cố Hàn, sao lại…
Lúc Cố Hàn 5 tuổi, mẹ của anh ta dắt theo con trai tái hôn với một người đàn ông khác, trước năm 10 tuổi, Cố Hàn có một cuộc sống rất hạnh phúc, ba dượng đối với anh ta rất tốt, tốt đến mức không bình thường, nhưng lúc đó tuổi tác Cố Hàn còn nhỏ, không nhận ra có chỗ nào bất thường. Sau khi anh ta lên mười, cơn ác mộng mới thật sự bắt đầu, anh ta từng thử cầu cứu mẹ mình, nhưng mẹ anh ta đã chọn cách hèn nhát trốn một bên chỉ để được tiếp tục sống cuộc sống xa hoa của mình.
À không, phải gọi là thờ ơ không màng đến mới đúng.
Chính điều này đã khiến Cố Hàn nhận thức được một điều từ khi còn rất nhỏ, đó là không thể dựa dẫm vào người khác, bất cứ việc gì cũng chỉ có thể dựa vào chính mình. Anh ta bắt đầu phản kháng, nhưng một đứa trẻ làm sao có thể là đấu lại người lớn chứ, những lần phản kháng đó chỉ có thể đổi lại những đòn roi tàn bạo.
Vẫn luôn như vậy cho đến năm Cố Hàn 16 tuổi.
Anh ta nhìn người đàn ông bởi vì phát phì mà phần bụng đã xệ xuống thành bụng bia, cầm lấy con dao găm trên bàn, lưỡi dao loé một đường sáng lên gương mặt người đàn ông kia, mũi dao đâm thẳng vào người phụ nữ đang đứng sau lưng ông ta.
Bộ đồng phục học sinh nhuốm đầy máu đỏ.
Hôm đó là sinh nhật 16 tuổi của Cố Hàn.
“Em biết chị có thể nghe thấy những lời em nói, hôm đó ở dưới tầng hầm là chị đúng chứ?” Trác Dĩnh buông bỏ hai tay đang vòng trước ngực, tiến về trước mấy bước, hỏi tôi một câu cuối cùng: “Nếu như được quay lại một lần, chị có hối hận vì đã yêu anh ta không?”
Tôi nhìn theo bóng lưng Trác Dĩnh, trầm mặc hồi lâu.
Cô ấy quả thực đã hỏi một câu hỏi mang hai vấn đề.
Trước giờ tôi chưa từng hối hận vì đã yêu anh ta, nhưng nếu được quay lại lần nữa, tôi không muốn gặp lại anh ta, tình yêu của anh ta quá nặng nề, tôi không thể tiếp nhận nổi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn trời, một vài chú chim đang bay vụt lên cành cây, thời tiết không thể tốt hơn được nữa.
Cuộc đời của một con người, làm gì có cái gọi là nếu như được quay lại, khi những ngày tháng ta được sống đã là một ân huệ to lớn rồi.
Gió thổi qua nghĩa trang khiến những bông cúc trước mặt khẽ lay động, giống như lời ai đó thì thầm bên tai.
Chức Chức, đừng tha thứ cho anh, đừng yêu anh nữa.
Bình luận facebook