Chương 173: Đại kết cục (đặc sắc cần phải xem, phần kết thúc) - 3
Thời gian hơn ba tháng, đối với người khác mà nói rất nhanh, nhưng Tô Lương Mạt suốt ngày buồn chán ở nhà là thật chán đến sắp hỏng người.
Trước hôn lễ chừng mười ngày, Chiêm Đông Kình cuối cùng cũng thả Tô Lương Mạt ra, cho phép cô ra ngoài đi dạo, dù sao có chút chi tiết nhỏ anh cũng không cần quá câu nệ.
Biệt thự trong Thanh Hồ Đường đã sớm trang hoàng mới mẻ, sàn nhà trải đầy thảm màu đỏ, mỗi một bước đều giống như giẫm lên giữa đám hoa hồng.
Tô Lương Mạt với Chiêm Đông Kình nằm giữa giường lớn của hai người, giờ này, càng không giống như hai vợ chồng sắp cưới. Hai người còn thiếu chỉ là nghi thức, Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà, "Không phải nói đêm trước khi kết hôn, tân lang với tân nương không được gặp mặt sao?"
"Dựa theo luật hôn nhân, có phải quy định sau khi kết hôn rồi mới có thể sinh con không?"
Tô Lương Mạt cười cười nhích lại gần vào trong ngực anh, "Nói không lại anh."
Chiêm Đông Kình nắm đầu vai cô, "Khẩn trương không?"
"Không khẩn trương, nhưng mà em nhớ ba mẹ."
Chiêm Đông Kình cúi đầu ở trên trán cô khẽ hôn, "Bên này vẫn còn chút rắc rối, phải qua một khoảng thời gian nữa mới có thể đón bọn họ trở lại."
"Em biết, ngay mai em gọi điện cho ba mẹ là được."
Anh tiến tới áp môi mỏng lên tai Tô Lương Mạt, "Bà xa, anh vừa vặn chín mươi chín ngày không đụng vào em, em phía trên phía dưới đều hồi phục xong hết chưa?"
Tô Lương Mạt đưa tay chống đỡ lồng ngực anh, "Hồi phục là một chuyện, nhưng ngày mai mới cử hành hôn lễ, chúng ta để đêm nay lại đến ngày mai đi?"
"Đều là vợ chồng già rồi, không thể trước thời hạn một chút sao?" Chiêm Đông Kình nói xong, đưa tay tới bắt đầu không đứng đắn.
Tô Lương Mạt nhăn nhăn nhó nhó, Chiêm Đông Kình chính là không chịu thua bộ dáng này của cô, bàn tay anh nhét vào trong vạt áo của cô, Tô Lương Mạt giãy giụa né tránh, "Không được, nhất định phải để đến ngày mai, ngày mai chính là đêm tân hôn, em đã mong chờ rất lâu rồi."
Chiêm Đông Kình nghe nói, động tác trong tay ngừng lại, "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, cả đời chỉ có một lần, người phụ nữ nào không chờ đợi?"
Anh chôn mặt lên cần cổ Tô Lương Mạt hôn vài cái, "Được, nghe lời em, cứ để đêm nay vào ngày mai."
***
Hôm sau.
Tô Lương Mạt không cần dậy quá sớm, bởi vì hôn lễ là vào buổi tối, có đầy đủ thời gian cho cô chuẩn bị.
Nhưng cô cũng không ngủ được, đối với một người phụ nữ mà nói, đây là đại sự của cả đời người.
Sau khi thức dậy nhận được điện thoại, là Thái Lan bên kia gọi tới.
Tô Lương Mạt mở máy tính ra rồi kết nối video.
Tống Tử Căng với Tô Khang mặc y phục mới toanh, Tô Khang một thân tây trang, Tống Tử Căng bên cạnh thì mặc đồ màu đỏ lá phong, Tô Lương Mạt ngồi trước mặt máy tính, "Ba, mẹ."
"Lương Mạt, hôm nay là ngày con kết hôn, nhưng ba mẹ không thể có mặt, ở đây chúc con tân hôn vui vẻ."
Tâm tình Tô Khang có chút kích động, Tống Tử Căng bên cạnh vỗ nhẹ bả vai ông, "Nhìn bộ dạng của ông này, con gái lập gia đình là chuyện tốt."
"Tôi đâu có nói là chuyện không tốt."
Hốc mắt Tô Lương Mạt cũng có thấy chát, "Mẹ, con nhớ hai người."
"Không được khóc a, lát nữa trang điểm không đẹp đâu," Tống Tử Căng ngồi xuống bên cạnh Tô Khang, "con yên tâm, ba mẹ ở đây rất tốt, mọi chuyện Hàn tiên sinh đều cân nhắc chu toàn, cũng không có để be mẹ chịu một chút ủy khuất nào, cho dù hôm nay ba mẹ không có ở bên cạnh con, nhưng không phải còn có Hỉ Hỉ với Nhạc Nhạc sao? Lương Mạt, con đã làm mẹ, vậy thì là người lớn rồi, con có trách nhiệm của con, ngoan."
Một chữ 'ngoan' cuối cùng làm Tô Lương Mạt suýt chút nữa chảy nước mắt, "Mẹ, dù sao đi nữa trong mắt ba mẹ, con vẫn còn là trẻ con."
"Con gái của ba trưởng thành rồi, rốt cuộc cũng lập gia đình rồi." Tô Khang ở bên cạnh nói.
"Ba, có phải ba rất khó chịu không?" Tô Lương Mạt kiềm nén chua xót bật cười, "Đều nói lúc con gái xuất giá, so với mẹ cha sẽ khó chịu nhiều hơn."
"Con đứa nhỏ này," Tống Tử Căng nhoài nửa người trên lại gần video một chút, "đó là vì ba con chỉ mong sao sớm gả con đi một chút."
"Nhìn này, đây gọi là ghen tỵ."
Tô Lương Mạt nghe hai người người một câu ta một câu, cô không có ngắt lời, cho đến khi bên kia an tĩnh lại.
"Ba, mẹ, hai người yên tâm đi, không bao lâu nữa, là có thể đón hai người trở về rồi."
"Được, ba còn đang đợi gặp cháu trai cháu gái của ba đây."
Tắt video, buổi chiều Tô Lương Mạt liền bắt đầu bận rộn.
Có chuyên gia trang điểm đến tận nhà trang điểm cho cô, lễ phục cũng đã sớm thay xong.
Cô mặc áo cưới ngồi trước bàn trang điểm, chuyên gia trang điểm búi tóc của cô lên, chỉ để lại một lọn tóc nhỏ ở mỗi bên, uốn thành đường gợn sóng xinh đẹp, sau đó cố định thành thành hình bán nguyệt, ôm lấy bên tai Tô Lương Mạt, kiểu trang điểm này khiến cô nhìn giống như hoàng thất quý tộc thời Trung Cổ, mang thêm một chuỗi dây chuyền kim cương cực lớn càng như vẽ rồng điểm mắt, lúc Chiêm Đông Kình đi vào, Tô Lương Mạt đã trang điểm gần như xong xuôi, anh giúp cô mang giày vào, sau đó đón lên xe hoa.
Hiện trường hôn lễ vô cùng náo nhiệt, Hàn Tăng đang phân phó vài người phải tăng cường đề phòng, đám của Thụy với Lý Tư phục trang lộng lẫy xuất hành, từng bộ lễ phục vừa ngắn vừa mỏng đem vóc người bên trong phác họa đến cực điểm.
Hàn Tăng ho nhẹ một tiếng, "Cũng không phải là các cô kết hôn, sao lại ăn mặc thành như vậy?"
"Anh hiểu cái gì chứ," Thụy đem bộ ngực ưỡn lên trước, "nếu có thể tìm được một đức lang quân như ý, nửa đời sau của tôi không phải âu sầu nữa rồi, tuổi tôi cũng không còn nhỏ nữa."
Hàn Tăng hướng tầm mắt sang Lý Tư bên cạnh, "Cô cũng ăn theo mặc thành như vậy, cũng không soi gương thử xem."
"Ngày, tên đại ngốc, có ý gì?" Lý Tư vừa nghe lời này, liền không vui.
"Tôi là nói cô không thích hợp mặc thành như vậy."
"Vậy tôi thích hợp như thế nào?" Lý Tư nhất quyết phải tranh cãi cho rõ ràng.
Thụy bên cạnh buồn cười, "Ý của hắn là nói, cô cần phải bao bọc chặt chẽ kín đáo, không thể để cho đàn ông khác nhìn loạn, có phải ý này không a, Hàn Tăng?"
Hàn Tăng liên tục gật gật đầu không ngừng, "Phải, phải, mau mau đi thay ra đi."
Trên mặt Lý Tư lộ ra vài phần mất tự nhiên, "Anh, anh quản cái quái gì chứ?"
"Xem như tôi nhìn ra rồi, các người từ khi nào thì bắt đầu tình chàng ý thiếp a?"
"Thụy, cô nói bậy bạ gì đó!" Lý Tư vội vàng kéo cánh tay Thụy, "đừng nói mò."
Hàn Tăng cười cười, đến tay cũng không biết nên để ở đâu.
"Dù sao cô vẫn không thích hợp ăn mặc thành như vậy."
"Được rồi được rồi, thật lắm lời," Lý Tư lôi kéo Thụy vội vàng rời đi, "tôi chỉ mặc như vậy có một ngày, cứ lôi thôi muốn chết."
Hàn Tăng nhìn đi bóng lưng hai người rời, hắn quét tầm mắt quanh hiện trường, nếu Tống Các ở đây thì tốt biết bao?
Huynh đệ nhiều năm như vậy, vừa nghĩ tới Tống Các cuối cùng là chết trong tay người của mình, Hàn Tăng thật sự là càng nghĩ càng thấy không đáng giá thay Tống Các.
Thụy với Lý Tư đi đến bên kia, Lý Tư buông cánh tay khoác tay Thụy ra, "Cô còn nói bậy, tôi sẽ không để ý đến cô nữa đâu."
"Tôi nói bậy gì chứ, cô không thấy bình thường tên đại ngốc cứ đưa ánh mắt nhảy vào người cô, không phải thích thì là cái gì, em gái à, tôi nói với cô, đi theo loại đàn ông này là bền nhất, vừa có chút năng lực, đầu óc cũng không phải quá ranh mãnh, dù sao cũng sẽ không để cô thua thiệt."
Lý Tư nghe lời này sao lại thấy như không thoải mái, "Vậy cô chính là nói hắn ngốc rồi?"
"Xem đi, lúc này còn chưa đến đâu, cô liền bắt đầu bảo vệ hắn."
"Tôi làm gì có..."
***
Xe hoa của Tô Lương Mạt rất nhanh tiến vào hội trường chính.
Hàn Tăng cũng đi làm chuyện của mình.
Người điều khiển chương trình đã chuẩn bị xong đang đứng trước micro, cô dâu vốn cũng không có giống như hôn lễ kiểu Tây có cha cầm tay dẫn vào hội trường, bọn họ trực tiếp lược bỏ bước trung gian, là Chiêm Đông Kình dẫn cô vào hội trường.
Hai người bước lên trên đài cao, khán giả dưới đài yên tĩnh một mảnh, người điều khiển chương trình theo lệ thường đọc một chuỗi dài chữ nghĩa, cuối cùng, rốt cuộc cũng đi tới điểm mấu chốt.
Tô Lương Mạt khẩn trương nắm tay Chiêm Đông Kình, đợi người điều khiển hỏi xong lời, lòng cô tràn đầy vui mừng muốn mở miệng.
Chỉ là ba chữ 'em đồng ý' còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên, một hồi tiếng khóc nỉ non của trẻ con oa oa truyền đến, Tô Lương Mạt nhìn Chiêm Đông Kình, sắc mặt người đàn ông cũng có chút căng thẳng, "Chúng ta cứ cử hành xong nghi thức trước đã."
"Em đồng..."
"Oa oa oa..." Hai cục cưng giống như là đã thương lượng trước, khóc lên một cái tiếng sau lại lớn hơn tiếng trước, tiếng sau so với tiếng trước khản đặc cả giọng, trong hội trường lúc này toàn bộ đều là âm thanh của hai đứa nó, giống như thở không ra hơi.
Tô Lương Mạt nhìn người dẫn chương trình, "Thật ngại quá, đợi một lát tôi quay lại ngay."
Nói xong, kéo theo váy cưới sải bước đi xuống đài, hai nguyệt tẩu hai mặt nhìn nhau, "Hay là chúng tôi ôm bọn trẻ vào phòng nghỉ nhé, đoán chừng là đói bụng rồi."
Tô Lương Mạt vừa đưa tay đến miệng Nhạc Nhạc, nhóc con liền quệt mồm muốn nhào tới liếm ngón tay.
Bên cạnh chính là camera, Tô Lương Mạt vốn định tại thời khắc này mang theo con trai con gái, tương lai, lúc xem lại băng ghi hình cũng có thể coi như có ý nghĩa đặc biệt, chỉ có điều hai tiểu gia hỏa rõ ràng không chịu phối hợp, Chiêm Đông Kình cũng đi theo xuống, "Có phải đói bụng không?"
Anh vừa hỏi lời này ra khỏi miệng, Tô Lương Mạt lập tức cảm thấy bộ ngực căng trướng khó chịu.
"Không ổn, sữa lại tràn ra rồi."
"Không phải là đã nhét miếng lót để khỏi tràn sữa rồi sao?" Chiêm Đông Kình đè thấp giọng nói.
"Vậy cũng không có tác dụng, huống hồ lúc này là lúc quan trọng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chặp, lát nữa một khi sữa tràn ra ngoài, em còn có mặt mũi nào đi ra ngoài gặp người ta chứ?" Tô Lương Mạt mất tự nhiên xoay người lại, "Mau, mau vào phòng nghỉ."
Chiêm Đông Kình thấy thế, đành phải bảo người điều khiển chương trình lùi hôn lễ ra nửa tiếng sau.
Chiêm Đông Kình sắp xếp xong mọi chuyện, lúc vào phòng nghỉ, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy áo cưới của Tô Lương Mạt kéo xuống một nửa, nửa người trên trần trụi đang cho Nhạc Nhạc bú sữa, Chiêm Đông Kình vội vã đi vào, cũng đóng cửa lại, anh cười cười mở miệng, "Đoán chừng không có ai kết hôn giống chúng ta đâu, sao còn đem áo cưới cởi ra nữa?"
"Sợ lát nữa bị làm dơ." Tô Lương Mạt một tay nâng đầu Nhạc Nhạc, "Trướng chết em, đã một trăm ngày sữa còn nhiều như vậy."
"Đó đều là công lao anh mát xa cho em."
Tô Lương Mạt đưa ngón tay chọc chọc khuôn mặt Nhạc Nhạc, "Mau uống đi, ba mẹ còn phải ra ngoài cử hành hôn lễ nữa."
Chiêm Đông Kình ngồi xuống ghế sofa, "Em nói hai đứa nhóc này có phải cố ý không? Vào thời khắc quan trọng nhất, lại như vậy hét lên."
"Khách khứa bên ngoài đều trấn an xong rồi chứ?"
"Không cần trấn an, nguyên một đám xem chúng ta náo nhiệt rất hứng thú."
Tô Lương Mạt đưa Nhạc Nhạc đã ăn no cho Chiêm Đông Kình ôm, một nguyệt tẩu khác ở trong phòng nghỉ lại ôm Hỉ Hỉ đưa tới.
Đợi hầu hạ xong hai đứa nhóc, Chiêm Đông Kình bảo nguyệt tẩu ôm hai đứa ra ngoài trước, anh giúp Tô Lương Mạt mặc áo ngực lên, lại cẩn thận giúp cô mặc áo cưới vào.
Hai người lần nữa trở lại hội trường, người điều khiển chương trình đem lời mới vừa nói nói lại một lần nữa.
Tô Lương Mạt nhìn xuống hai bảo bối lại đang ngủ say dưới đài, khóe miệng cô đầy tràn hạnh phúc, "Em đồng ý."
Trong hôn lễ xảy ra không ít chuyện, ví dụ như lúc mời rượu, Hỉ Hỉ làm loạn, hoặc Nhạc Nhạc tè dầm, vừa khóc vừa làm loạn thế này đem hai vợ chồng son giày vò đến mệt mỏi không chịu nổi.
Vất vả tham dự xong hôn lễ trở lại Thanh Hồ Đường, Chiêm Đông Kình đem con giao cho nguyệt tẩu, bảo bọn họ đêm nay bất luận như thế nào cũng không được lên lầu quấy rầy.
Nguyệt tẩu tất nhiên cũng hiểu, ý vị gật đầu.
Tắm rửa qua nằm trên giường lớn, Tô Lương Mạt mệt mỏi tinh bì lực tẫn.
"Kết hôn thật mệt quá."
Chiêm Đông Kình bỏ khăn lông đang lau tóc trong tay ra, anh tiến lên từ phía sau lưng áp lên người Tô Lương Mạt, "Vui không?"
"Mệt quá."
"Đừng giả vờ."
"Em giả vờ gì chứ?" Tô Lương Mạt xoay đầu đi, đem mặt vùi vào giữa chăn đơn, "Thật sự rất mệt, muốn ngủ."
"Nhưng hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng."
Tô Lương Mạt lười biếng híp mắt, "Đông Kình, ngày nào cũng có thể là đêm xuân, hơn nữa con em cũng đã sinh cho anh rồi, hôm nay nghỉ ngơi trước đi."
Mười ngón tay Chiêm Đông Kình cùng cô đan nhau thật chặt, "Không được, đêm nay không ăn được em, toàn thân anh đều khó chịu."
Tô Lương Mạt rụt cổ lại, anh ở bên vành tai cô hôn hít, cô nhột không chịu nổi, người đàn ông vươn tay vào trong vạt áo cô, đầu ngón tay gạt mở áo ngực của cô, bàn tay từ từ trượt tới trước ngực Tô Lương Mạt.
Lòng bàn tay thô lệ kích thích da thịt mềm mại của cô, Tô Lương Mạt mở mắt ra, Chiêm Đông Kình xoay người cô lại rồi tiến tới hôn lên.
"Đông Kình..."
"Anh thích em gọi tên của anh như vậy," Chiêm Đông Kình cạy miệng của cô ra hôn thật sâu, cô là nằm ngửa, đầu lưỡi anh gần như chạm đến cổ họng cô, Tô Lương Mạt thở hổn hển muốn đưa tay đẩy anh ra, Chiêm Đông Kình bắt lấy cổ tay cô một phát rồi đem hai tay giơ cao khỏi đỉnh đầu Tô Lương Mạt, "Chúng ta còn chưa có thử qua cưỡng bức phải không? Có muốn thử xem không, nghe nói sẽ rất dễ đạt cực khoái."
Bên má cô đỏ hồng, vừa nãy có uống chút sâm banh, hai tay Tô Lương Mạt bị giơ cao không thể nhúc nhích được, "Em không thích dùng sức mạnh."
"Vậy em ngoan ngoãn phối hợp với anh?"
Tô Lương Mạt đưa hai tay vòng quanh cổ Chiêm Đông Kình, anh kéo đi đồ ngủ của cô ở trên người cô tinh tế hôn lên, cảm giác ướt ngán đi đến bụng cô, ở chỗ miệng vết thương cảm giác được nụ hôn ướt át mềm mịn, Tô Lương Mạt thấy nhột, hai tay hướng về phía bả vai người đàn ông, cái tên gọi ra từ trong miệng dĩ nhiên mang theo run rẩy nghiền nát, "Đông Kình."
Dù sao cũng đã hơn ba tháng không có chạm vào cô, Chiêm Đông Kình trước tiên làm công tác chuẩn bị tỉ mỉ nghiêm túc, không muốn làm cô cảm thấy có chút khó chịu nào, Tô Lương Mạt vịn lên đầu vai anh, lúc hai người dung nhập làm một, cũng không có cảm giác đau đớn như cô tưởng tượng, Chiêm Đông Kình tiến quân thần tốc, "Bà xã, nữ quỷ lần trước đi về theo có còn ở đây không?"
Một hồi tê dại ở trong cơ thể Tô Lương Mạt tản ra, bất thình lình Chiêm Đông Kình nói một câu như vậy, toàn thân cô bắt đầu khẩn trương, hai tay Chiêm Đông Kình bóp eo cô, "Thả lỏng, chặt quá anh không chịu nổi."
Tô Lương Mạt kề mặt lại gần anh, "Nếu cô ta vẫn còn ở đây, anh có dám tiếp tục không?"
"Sao lại không dám, anh cho cô ta thèm chết."
"Chiêm Đông Kình, anh có câu nào nghiêm chỉnh không hả."
Anh hướng phía trước động một cái, Tô Lương Mạt mở to miệng, liền mất khí lực đấu võ mồm với anh.
Cả phòng đầy kiều diễm, là từ ngữ thích hợp nhất để hình dung trận hoạt sắc sinh hương này, đây là đêm tân hôn của bọn họ, điên loan đảo phụng, tất nhiên là muốn thỏa thích thế nào thì cứ làm thế ấy.
Đến sau nửa đêm, hai người mới lần lượt đi ngủ.
Tô Lương Mạt nằm trong ngực Chiêm Đông Kình, hai người dính chặt nhau cực kỳ, cô là bị một hồi nhột ý ở trên người truyền đến làm tỉnh giấc, Tô Lương Mạt mơ mơ màng màng khẽ hé mắt, vừa định mở miệng, người đàn ông đã thừa dịp trống trải mà vào.
Tô Lương Mạt là nằm đưa lưng về phía anh, "Tinh lực của anh thật dồi dào."
"Cũng không cần em ra sức."
Cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, "Không mang mũ à?"
"Còn chưa tới lúc, anh tự có chừng mực."
"Ngay cả cái này anh cũng có thể nắm bắt được?"
Chiêm Đông Kình quấn lấy cô giày vò, hai tay ôm chặt eo cô, Tô Lương Mạt khép chân lại, người đàn ông đem chân của cô tách ra một cái, "Bà xã, hôm nay chúng ta liền nằm trên giường một ngày đi?"
"Vì sao?"
"Không phải là em kêu mệt à?"
Tô Lương Mạt ngáp một cái, "Em còn muốn xuống lầu xem xem hai bảo bối nữa."
Hô hấp của Chiêm Đông Kình ở bên tai cô dồn dập lên, Tô Lương Mạt vội vàng nhắc nhở, "Lấy mũ đeo lên cho anh nhé?"
"Còn chưa tới mà."
Tư thế như vậy khiến Tô Lương Mạt hết sức không tự nhiên, hai tay Chiêm Đông Kình bóp eo cô càng lúc càng dùng sức, cô nghe đã cảm thấy không ổn, "Chiêm Đông Kình, đừng tiếp tục nữa, mau ra đây, anh còn có thể chịu đựng sao?"
Trên đùi đột nhiên cảm giác thấy ướt nhẹp, Tô Lương Mạt quay đầu, "Xong việc rồi?"
Chiêm Đông Kình khêu gợi híp hai tròng mắt lại, anh kề sát gò má lại gần Tô Lương Mạt, "Anh không làm ở bên trong, yên tâm đi."
"Chiêm Đông Kình, bây giờ anh mới được mấy lần chứ."
"Hử?"
Chiêm Đông Kình mở mắt ra, nhìn thấy ý cười cong lên bên miệng cô, anh đột nhiên hiểu ra, cả người dán chặt tiến lên đụng vào cô một cái, "Đêm qua lửa cháy ngùn ngụt quá lớn, hôm nay có chút không cầm giữ được."
Tô Lương Mạt đẩy anh ra đứng dậy.
"Đi làm gì?"
Tô Lương Mạt xuống giường, chỉ vào vết bẩn màu trắng trên đùi, "Còn có thể nằm sao? Đi tắm."
Chiêm Đông Kình cũng chưa lập tức xuống giường, anh nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Lương Mạt, lúc này ánh mặt trời đã nhảy qua rèm cửa sổ tản ra chiếu vào phòng, làm eo lưng người con gái hiện ra đường cong duyên dáng bóng bẩy đẹp mắt nhất, anh không khỏi cảm thấy có chút si mê, càng thêm không bỏ được, từ trên chiếc giường lớn vừa mới triền miên này bật dậy.
Chừng mười giây sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Chiêm Đông Kình gối một tay sau gáy, Tô Lương Mạt ở bên trong lăn qua lăn lại rất lâu, tiếng nước chảy tí tách kia xuyên qua cánh cửa truyền tới tai anh, đều cảm thấy là hạnh phúc.
Chừng mười phút sau, còn chưa thấy cô đi ra.
Chiêm Đông Kình vén chăn lên đi tới, cửa phòng tắm không khóa, cứ như vậy nghênh ngang mở ra, Chiêm Đông Kình đứng trước cửa phòng tắm có thể nhìn thấy thân ảnh Tô Lương Mạt ở bên trong tắm dội, anh tựa lên cửa nhìn vào trong, "Bà xã."
Tô Lương Mạt ở trên người dội rửa lần cuối cùng, "Cái gì?"
"Từ khi nào em cứ mở ra như vậy, tắm rửa ngay cả cửa cũng không khóa."
"Ở đây không có người ngoài."
Chiêm Đông Kình nói xong, nâng chân bước vào, thuận tay lại khép cửa lại.
Bình luận facebook