Chương 173: Đại kết cục (đặc sắc cần phải xem, phần kết thúc) - hết
Hôm nay Tô Lương Mạt nghỉ ngơi ở nhà, lúc xuống lầu nghe thấy Nhạc Nhạc gọi chú Hàn.
Cô đi vào phòng khách vừa nhìn, quả nhiên là Hàn Tăng với Lý Tư đến đây.
Lý Tư mặc váy dài rộng thùng thình, nhưng ngồi trên ghế sofa vẫn có thể nhìn thấy rõ cái bụng nhô lên của cô ấy, thấy cô đi xuống, Hàn Tăng gọi một tiếng, "Chị dâu."
Lý Tư chế nhạo nói, "Thật quê mùa."
Hàn Tăng ôm Nhạc Nhạc ở bên cạnh chơi, Tô Lương Mạt đi tới cầm cái gối đưa cho Lý Tư, "Kê ở phía sau sẽ thoải mái hơn chút."
"Vài ngày không gặp, Nhạc Nhạc lại thay đổi đẹp trai hơn có phải không?"
"Chú Hàn, chừng nào chú dạy cháu bắn súng a? Pằng pằng pằng..." Nhạc Nhạc hướng hai ngón tay lên trên người Hàn Tăng bắn tới.
"Cái đó thì không được, ba cháu nhất định không cho."
Nhạc Nhạc vẫn chưa hiểu mấy thứ này, Hàn Tăng để thằng bé xuống, Hỉ Hỉ cũng chen vào giữa đám người, bé con nhào về phía Lý Tư muốn được cô ôm, Hàn Tăng khẩn trương đưa tay cản con bé lại, "Hỉ Hỉ, dì đang mang em gái, bây giờ không thể ôm cháu được."
Lý Tư xoa xoa bụng của mình, "Chỉ có anh lo lắng nhất, không có gì đâu, có thể ngồi lên chân mà."
Tô Lương Mạt đưa tay ôm Hỉ Hỉ qua, "Hàn Tăng nói đúng, em như bây giờ không thể ôm trẻ con."
"Tô tỷ, anh ấy chính là thích làm quá lên."
Lý Tư oán trách một tiếng, kỳ thật trong lòng hiểu, người đàn ông như Hàn Tăng, sẽ không có quá nhiều lời ngon ngọt, nhưng trong sinh hoạt hắn cũng không phải người bất cẩn, hắn rất cẩn thận, từng giờ từng khắc đều yêu thương cô bảo vệ cô, có thể cho cô sung sướng, thì nhất định không để cô chịu khổ.
Tô Lương Mạt nhìn gương mặt quen thuộc này đến xuất thần, so với Lý Đan mà nói, số mệnh của Lý Tư lại tốt hơn nhiều, trong lòng cô giống như bị đè nén một hơi, hướng tầm mắt về phía bụng Lý Tư, cô lại cảm thấy bình thản trở lại, mỗi một người đều đã có con đường nhất định phải đi, ai cũng không cưỡng cầu được.
Hỉ Hỉ với Nhạc Nhạc chơi với nhau vốn sẽ luôn gây rối, ồn ào la hét muốn nổ tung lên.
Hỉ Hỉ sinh ra trước Nhạc Nhạc, nhưng dù sao cũng là con gái, vốn rất thích bám theo Nhạc Nhạc chơi, nhưng Nhạc Nhạc luôn chê cô bé quá phiền toái, chơi cũng không muốn chơi cùng nó.
Tiễn Hàn Tăng với Lý Tư về rồi, lại vừa lúc Chiêm Đông Kình từ bên ngoài trở lại.
Hai đứa nhóc con lo chơi phần mình.
"Đừng cướp a, đáng ghét."
"Em mới đáng ghét."
Tô Lương Mạt xem ti vi, lời giống vậy lại lần nữa vọt vào trong lỗ tai, cô ngày ngày đều nghe sắp thành vết chai rồi.
Nhạc Nhạc cầm lấy quả banh, Hỉ Hỉ cũng muốn chơi, thẳng bé hất tay Hỉ Hỉ ra, "Đồ chơi của con trai."
"Chị cũng thích."
"Bên kia có." Nhạc Nhạc chỉ vào cái góc ở gần đó, Chiêm Đông Kình mua đồ chơi cho bọn trẻ đều là hai phần, chưa bao giờ thiên vị.
Hỉ Hỉ vươn tay ôm lấy trái banh, "Chị chỉ thích cái này."
"Em không đưa."
"Đưa."
Hai đứa bắt đầu lôi kéo, Tô Lương Mạt đưa mắt nhìn, tầm mắt lại lần nữa trở về trên tin tức giải trí, tay cô cầm đồ ăn vặt khựng lại, "Vương Phi với Lý Á Bằng ly hôn rồi?"
Chiêm Đông Kình lật xem tờ báo trong tay, "Cái gì?"
Tô Lương Mạt cảm thán một tiếng, "Cũng không dám nữa tin tưởng tình yêu nữa."
Chiêm Đông Kình gấp tờ báo lại, tin tức giải trí lớn đang phát hình cái tin giật gân này, một đôi đã từng oanh oanh liệt liệt, hôm nay cũng phải rơi vào cảnh tình cảm đã hết, Chiêm Đông Kình đưa tay ôm chặt Tô Lương Mạt, "Yên tâm, tình yêu vẫn luôn tồn tại, Lương Mạt, anh yêu em."
Tô Lương Mạt tiến tới gần ở trên mặt anh khẽ hôn, "Em cũng yêu anh."
Hai đứa nhỏ vẫn còn ở tranh giành trái banh, hai bên trừng mắt lẫn nhau, đôi con ngươi đen bóng của Hỉ Hỉ dán thẳng vào Nhạc Nhạc chằm chằm, một lúc lâu sau, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, nghiêng người một cái liền nằm bò xuống đất ngủ.
Nhạc Nhạc kỳ quái nhìn Hỉ Hỉ, "Heo."
Như vậy cũng có thể ngủ.
Tô Lương Mạt lại hướng sang phía hai chị em nhìn thử, cô đưa tay huých nhẹ cánh tay Chiêm Đông Kình, "Xảy ra chuyện gì?"
"Để hai đứa nó quậy đi."
"Anh xem thử đi."
Chiêm Đông Kình liếc mắt nhìn sang, hai người đồng thời đứng dậy đi sang khu vui chơi.
Nhạc Nhạc đang ném banh, thấy Chiêm Đông Kình đi đến, nó chỉ chỉ Hỉ Hỉ dưới đất, "Hỉ Hỉ ngủ rồi."
Chiêm Đông Kình ngồi xổm xuống, Hỉ Hỉ lăn sang một bên, vừa nhìn liền biết không phải là tư thế ngủ bình thường, Chiêm Đông Kình tức giận đến nỗi hai mắt tóe ra lửa, anh một phát bóp mặt Nhạc Nhạc, "Ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được làm Hỉ Hỉ ngủ."
Nhạc Nhạc ném quả banh trong tay đi, "Ba thiên vị, là tự Hỉ Hỉ muốn ngủ mà."
"Con còn nói!"
Tô Lương Mạt tiến lên, đẩy tay Chiêm Đông Kình ra rồi kéo con trai đến bên cạnh, "Nói với mẹ, sao con lại làm Hỉ Hỉ ngủ?"
"Lúc đó Hỉ Hỉ trừng mắt với con, con cũng trừng lại Hỉ Hỉ, con muốn làm Hỉ Hỉ ngủ đi, ngủ rồi cũng sẽ không cướp banh của con nữa." Nhạc Nhạc nghĩ tới đây, đột nhiên trong lòng nở rộ hứng khởi, "Mẹ, mẹ, Hỉ Hỉ nghe lời của con như vậy sao?"
Chiêm Đông Kình dắt lấy cánh tay thằng bé kéo nó vào phòng khách, tất nhiên không tránh được một bữa no đòn, Nhạc Nhạc khóc không ngừng, Tô Lương Mạt nhìn thấy cũng đau lòng, nhưng chuyện này là không có cách nào khác được, nếu như không làm Nhạc Nhạc biết sợ, loại năng lực này của thằng bé một khi lộ ra, hơn nữa nếu bị người khác biết, sẽ đưa tới rắc rối khó dự liệu được.
Nhạc Nhạc hét lên biết sai rồi, thật ra căn bản không biết sai ở đâu.
Nói với nó, nó cũng không hiểu, Chiêm Đông Kình chỉ có thể làm nó nhớ kỹ đau, từ đó tránh để nó tái phạm lần sau.
***
A Sa mới tới Ngự Châu hai ngày nay, chuyện cô nàng theo đuổi Lưu Giản huyên náo xôn xao dư luận, nói ra ai có thể không biết.
Lưu Giản cũng đơn thuần là cứ làm lơ cô ấy, cũng không nói đồng ý, nhưng mà không có cự tuyệt, Tô Lương Mạt từng khuyên anh, dù sao anh cũng già đầu rồi, anh bình thường đều cười cười không nói gì.
***
Tô Lương Mạt có đôi khi cũng sẽ đến bang hội, cô không thể tiếp tục nhàn rỗi mãi, không ít tiểu phân hội là do cô giúp quản lý.
Hỉ Hỉ với Nhạc Nhạc đã lên lớp đi học, đảo mắt trời đã bắt đầu lạnh, Tô Lương Mạt lái xe đến bang hội, đẩy cửa xe đi xuống, ống quần jean ôm màu đen nhét bên trong giày bốt ngắn cổ, áo lông cổ chữ V ôm khít nửa người trên, cho dù đã sinh hai đứa trẻ, nhưng vóc dáng của cô vẫn được bảo dưỡng hệt như ban đầu.
Đi vào tòa nhà, hộ vệ trước cửa nhất mực cung kính khom lưng, "Phu nhân."
Tô Lương Mạt gật đầu, giày cao gót đạp lên bóng người trên mặt đất soi rõ phía trước, Ngực Châu hôm nay, Chiêm Đông Kình hiển nhiên có thể một tay che trời, ở trên đỉnh cao nhất của quyền lực, tất nhiên là vinh quang vô hạn.
Tô Lương Mạt lên đến tầng làm việc trên cùng, thang máy lên như diều gặp gió, bên ngoài cửa thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy cả Ngự Châu.
Nơi này là vương quốc hắc ám của bọn họ, hôm nay, đang dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng khuếch trương bản đồ, Tô Lương Mạt áp tay lên kính thủy tinh trong suốt, cô nghĩ, có lẽ cô vốn không phải là loại người có thể an phận thủ thường kia, cũng không thể nào trốn sau lưng đàn ông hưởng thụ an mừng kia, cô thích cảm giác phấn đấu như vậy, càng ưa thích sóng vai cùng Chiêm Đông Kình đứng ở trên cao ngắm phong cảnh.
Đi vào phòng làm việc tầng trên cùng, mỗi một tầng đều có hộ vệ canh giữ, thấy cô đi đến, hộ vệ muốn gõ cửa, Tô Lương Mạt khoát tay, "Tôi tự đi vào được rồi."
"Vâng."
Hộ vệ giúp cô mở cửa, đi qua gian ngoài, Tô Lương Mạt mở cánh cửa bên trong ra, mới đi vào hai bước, liền thấy Chiêm Đông Kình đối diện với máy vi tính, bên cạnh một cô nàng trẻ tuổi đứng gần sát anh, chỉ có anh là không phát hiện ra, Tô Lương Mạt vừa nhìn một cái này thì thấy ngay tham luyến trong mắt cô gái kia.
Chiêm Đông Kình chỉ vào cái gì đó trên máy vi tính dặn dò với cô ta, cô nàng nhân cơ hội lần này sáp lại gần, cô ta cũng mặc chiếc áo lông cổ chữ V, nhưng chỉ cần cúi đầu một chút, cảnh tượng bên trong có thể hiện hết ra ngoài.
Tô Lương Mạt khẽ cong môi cười, "Ông xã."
Cô nàng kia có hơi giật mình nhìn về phía Tô Lương Mạt, tưởng rằng hôm nay cô sẽ không đến đây, "Phu nhân."
Tô Lương Mạt đi thẳng đến trước bàn làm việc, "Làm xong chưa?"
"Sắp rồi," Chiêm Đông Kình đưa tay vuốt cằm dưới, "còn chút vấn đề chi tiết."
Tô Lương Mạt vòng qua bàn làm việc đi về phía trước, "Cô ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Người phụ nữ không cam lòng bỏ ra ngoài.
Tô Lương Mạt ngồi xuống cạnh Chiêm Đông Kình, "Đây cũng không phải là người đầu tiên."
"Hử?" Chiêm Đông Kình có chút không hiểu ý tứ trong lời của cô.
Tô Lương Mạt cười cười sáp lại gần anh, "Có phải mỗi người đều cho rằng ngực của mình lớn, cho nên mới dám tựa lên tay anh?"
Chiêm Đông Kình cười véo véo mặt cô, "Đều không lớn bằng em, được chưa?"
"Nói nghiêm túc," Tô Lương Mạt hướng tầm mắt về phía máy tính, "là bên này xảy ra vấn đề phải không?"
***
Lúc hai người rời đi, đã gần chạng vạng tối.
Chiêm Đông Kình ngồi trên xe của Tô Lương Mạt, cô phát động động cơ lái về phía trước, "Vừa rồi lúc anh đang làm việc, em có đi ra ngoài một chút."
"Ừ."
Tô Lương Mạt nghiêng đầu sang nhìn anh, "Em điều cô ta đi rồi, đi sang Tứ Phong Đường."
"Ai?" Đầu óc Chiêm Đông Kình xoay chuyển cực nhanh, "Em nói cô nàng ngực bự?"
"Đúng."
"Đó là từ Tứ Phong Đường mới điều tới, nói là năng lực làm việc không tồi, cho nên mới để lại bên cạnh anh."
Hai tay Tô Lương Mạt nắm vô lăng, "Em chỉ nói với anh một tiếng, rốt cuộc có điều đi hay không đương nhiên còn phải để anh quyết định cuối cùng."
Chiêm Đông Kình đưa tay xoa xoa cằm, thấy sắc mặt Tô Lương Mạt nghiêm trọng, anh không khỏi bật cười, "Bà xa, chúng ta đều là vợ chồng già bao nhiêu năm rồi, em nói điều đi, thì đương nhiên phải điều đi, nhưng mà anh đối với cô ta không có hứng thú."
"Đây không phải là chuyện có thấy hứng thú hay không," Tô Lương Mạt thản nhiên nói, "em muốn đem hết thảy mọi khả năng đều bóp chết trong trứng nước, tuyệt đối không có phép có một chút gì có khả năng nảy sinh."
"Dạ." Chiêm Đông Kình duỗi tay trái ra.
Tô Lương Mạt thì tự nhiên đưa tay đan vào trong lòng bàn tay của anh, xe nhanh chóng tiến về phía trước, giống như cuộc sống của bọn họ bây giờ, trong mắt người ngoài có thể là đơn độc ở trên cao hứng gió lạnh, nhưng có phải một con đường thênh thang hay không, chỉ có hai người họ mới hiểu.
Nơi có Tô Lương Mạt, đối với Chiêm Đông Kình mà nói, dù là đầy bụi gai kín mít cũng đều đi được.
Mà đối với Tô Lương Mạt, cũng giống như vậy.
Hạnh phúc mà cô cần, kỳ thực rất đơn giản, giống như bao người khác, y hệt.
Không tính toán thiệt hơn quá nhiều, không vì ánh mắt của người khác mà tức giận khó chịu, không ganh đua so đo, không quá hà khắc với chính mình, đây cũng là điều mỗi người chúng ta nên nhớ.
***HOÀN CHÍNH VĂN***
Bình luận facebook