• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhà Trọ Cực Phẩm (2 Viewers)

  • Chương 109

Tương Tinh Tinh sửng sốt một lát, chạy nhanh đi lấy mười sáu đồng trả cho Hà Nhạc Nhạc. cô có mộtloại cảm giác ── cô gái này, chớ có chọc vào!

Hà Nhạc Nhạc nhận lấy tiền rồi cầm nửa chai nước lạnh trên bàn trở về, cho đến khi ngồi xuống mới bắt đầu khẩn trương hồi hộp ── vừa nãy cứ bị bốn người bọn họ nhìn chằm chằm, chứng bệnh sợ đám đông vậy mà không có lập tức phát tác! Vì sao như vậy? không kịp nghĩ lại, vừa thấy Nguyễn Lân vừa quay phim xong, đang cùng đạo diễn trao đổi, Hà Nhạc Nhạc cầm khăn ướt với nước uống đem qua.

Màu da Nguyễn Lân đều đặn, ngũ quan như điêu khắc nên không cần trang điểm đậm, vì thế mồ hôi ra có thể trực tiếp dùng khăn ướt lau mặt cũng không có vấn đề gì. Cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Nhạc đều là mồ hôi mà vẫn chăm chú lau mồ hôi cho hắn, trên mặt Nguyễn Lân hiện lên chút tươi cười say lòng người, cố gắng dùng hết lực khống chế mới không hôn lên môi của cô, nhưng nhớ lại lời nói lúc giữa trưa của cô thì không khỏi bực mình. cô gái này, thực sự là… làm cho người ta vừa yêu lại vừa hận!

Thấy Nguyễn Lân nghỉ được mười phút cũng tranh thủ đi toilet, Hà Nhạc Nhạc liếc thấy người gần gặp cách đó không xa, cũng đứng dậy đi toilet.

Tiêu Diễm vừa ra khỏi toilet đã thấy Hà Nhạc Nhạc khoanh tay đứng nhìn cô, “cô, cô có bệnh à! khôngcó việc gì đứng ở đây đóng giả quỷ hả!

Trong toilet không có nhiều người biết Hà Nhạc Nhạc, nhưng đều biết Tiêu Diễm, biết vị tiểu thư này tính tình không tốt, vì thế vội vàng tránh chỗ khác, bước đi ngay.

Tiêu Diễm rửa xong tay cũng muốn đi, Hà Nhạc Nhạc lại mở miệng gọi cô ta lại, “Tiêu Diễm tiểu thư, xin chờ chút.”

“Làm sao?” Tiêu Diễm nhíu mi, cô cũng không tin cô gái mới từ nông thôn lên thành phố này dám làm gì cô, tuy rằng cô gái này có đôi khi là lạ.

Hà Nhạc Nhạc giơ giơ đầu ngón tay chỉ lên một cái CD nhỏ, “cô có biết… hiện nay chỗ nào cũng có camera không?”

“cô, cô có ý gì?”

“cô không chú ý bên cạnh khu nghỉ ngơi của chúng ta cũng có một cái sao? Tôi xem lại camera thấy rất rõ ràng cảnh cô đánh tôi, còn ném di động của tôi.”

“... A! Vậy thì thế nào? cô báo cảnh sát đi! Báo đi! Quả nhiên là từ nông thôn đến, một cái bạt tay mà thôi, vết thương nhẹ cảnh sát sẽ không để ý, cùng lắm là muốn tôi xin lỗi cô! Hừ! Báo đi!”

Hà Nhạc Nhạc cười gật gật đầu, “Đúng, một bạt tay có lẽ không nghiêm trọng, vậy cố ý phá hoại tài sản của người khác thì sao?《 Trong Luật pháp nước Cộng hòa Nhân dân Trung hoa - Luật quản lý xử phạt trị an》 Điều 49: ‘Trộm cướp, lừa dối, tranh giành, cướp đoạt, xảo trá vơ vét tài sản hoặc là cố ý phá hoại tài sản cá nhân và công cộng, sẽ bị giam năm đến mười ngày, cũng có thể phạt tiền từ năm trăm ngàn trở lên; nếu nghiêm trọng hơn, mười đến mười lăm ngày tạm giam, cũng có thể phạt tiền từ mộtvạn trở lên.”

“...Dừng!” Mặc dù trong miệng có vẻ khinh thường, nhưng thật ra Tiêu Diễm đã bắt đầu chột dạ, năm trăm một vạn cũng không sao, nhưng tạm giam...

“Còn nữa nha ──《 hình pháp 》điều 275 ‘Cố ý phá hoại tài sản cá nhân và công cộng, mức cơ bản hay là tuỳ theo độ nghiêm trọng của sự việc, có thời hạn ba năm tù giam hoặc phạt tiền; mức cao nhất hay là tuỳ theo độ đặc biệt nghiêm trọng của sự việc, có thời hạn ba hoặc bảy năm tù giam’.”

“cô! cô dọa tôi sao! Còn mức cơ bản, mức cao nhất! Hừ! một cái điện thoại thì có giá trị bao nhiêu chứ! cô không phải là muốn lừa bịp tống tiền sao! nói! cô muốn bao nhiêu tiền? Ba trăm? Năm trăm?”

“Tôi sẽ lấy mức ‘thưởng thức’ cơ bản một chút, tội cố ý phá hoại tài sản người khác, mức cơ bản hoặc truy cứu trách nhiệm hình sự khởi điểm là hai ngàn nhân dân tệ, mức cao nhất là hai vạn nhân dân tệ. Nhưng cái điện thoại tầm thường như cô nói ──” Hà Nhạc Nhạc lấy điện thoại ra cầm trên tay để ở trước mặt Tiêu Diễm, tuy rằng bị đập nên trầy xước vỏ bên ngoài với hoa văn trên đó cũng thay đổi phần nào, nhưng màu đỏ giàu có tiên diễm, màn hình cảm ứng vẫn sáng lóa mắt như cũ, “Versace Unique số lượng có hạn, giá thị trường là năm vạn chín ngàn nhân dân tệ.”

“cô, cô… lừa ai chứ! Chỉ dựa vào cô, cô vừa từ nông thôn lên ── ”

“Đúng vậy, tôi lừa gạt cô, chỉ lừa cô một chút thôi.” Hà Nhạc Nhạc tươi cười, “Chỉ dựa vào câu nói ‘Tôi mới từ nông thôn lên’ đã lừa gạt được cô. Nếu như cô có nghi ngờ gì, không sao hết, bây giờ tôi đi ra ngoài báo cảnh sát, rất nhanh cô sẽ biết tôi có phải đang nói sự thật hay không.”

Thấy Hà Nhạc Nhạc thật sự muốn đi báo cảnh sát, Tiêu Diễm lập tức hoảng hốt, năm vạn chín ngàn, mức cao nhất, hơn ba năm tạm giam! không, cô không muốn ngồi tù!

“không, đừng báo cảnh sát! Tôi, tôi bồi thường! Tôi bồi thường cho cô được không?”

Hà Nhạc Nhạc dừng lại bước chân, “A? cô bồi thường nổi không?”

“Tôi...” Năm vạn chín một cái di động, cô vừa mới đủ tiền mua iphone 5 mà thôi, “Tôi, tôi có thể trả góp.”

“không cần.” Hà Nhạc Nhạc lạnh lẽo nghiêm mặt đến gần Tiêu Diễm, “cô có thể không cần bồi thường, tôi cũng có thể không cần báo cảnh sát, chỉ cần cô làm một chuyện.”

“Cái gì, cái gì?”

“... không có việc gì thì cách xa tôi ra một chút. Còn có...” Hà Nhạc Nhạc nắm chặt tay, do dự một lát vẫn tha thứ việc cho Tiêu Diễm một bạt tay. cô nào giờ chỉ mới đánh qua ba người, hai lần đã xảy ra trong một tháng, lần này… vẫn bỏ qua thôi.

“Còn, còn có cái chuyện gì nữa...”

“... đi mua giúp tôi chai nước.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nhà Trọ Cực Phẩm
  • Giang Sơn Đa Tiêu
Chương 91
Nhà Trọ Cực Phẩm
  • Giang Sơn Đa Tiêu
Chương 54
Nhà trọ hoa yêu
  • 5.00 star(s)
  • Nhất Mai Đồng Tiền
Chương 67
[Zhihu] Nhà tôi rất giàu
  • 我有故事你有酒吗 - Tôi có câu chuyện. Bạn có rượu không
Phần 3 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom