Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 227
“Làm sao đây? Nhạc Nhạc, làm sao đây a!” Nhậm Linh Vũ vừa xem album vừa hô to.
Hà Nhạc Nhạc cười lắc đầu, tiếp tục ăn trái cây.
“Xong rồi, mình lại muốn yêu hắn thêm một lần nữa rồi!” Biểu cảm háo sắc nhìn Tần Chi Tu tinh thuần hoàn mỹ như bảo thạch cực phẩm trong album, Nhậm Linh Vũ chậm rãi cắn môi đỏ mọng.
“Khụ khụ!” Hà Nhạc Nhạc nhanh chóng ho khan hai tiếng nhắc nhở Nhậm Linh Vũ chú ý hình tượng.
“Hì hì! Tiết lộ một chút đi, lúc ấy hai người… Ừ? Rốt cuộc có ấy ấy hay không?” Nhậm Linh Vũ nháy nháy mắt, vẻ mặt đáng khinh nhìn album, rồi lia mắt qua nhìn Hà Nhạc Nhạc.
Hà Nhạc Nhạc liền nhanh chóng dời tầm mắt, “Được rồi!”
“Hì hì! Nếu như cậu với Tần Chi Tu là một cặp thì tốt rồi, mình thật tình không thích Đỗ Vi nổi.”
“... Nhưng mà, dù cậu không thích Đỗ Vi, lúc Tần Chi Tu không có người làm bạn, lúc hắn khát vọng tình thân nhất, cô ấy đã làm người nhà của hắn.” Hà Nhạc Nhạc lẳng lặng nói. Lúc trước khi cô đến nhà Tần Chi Tu, nhìn thấy album ảnh từ hồi nhỏ của hắn, dáng vẻ cô đơn, không đến một trăm tấm ảnh thìgần 70 tấm có Đỗ Vi, hơn rất nhiều so với ảnh chụp chung của Tần Chi Tu với cha mẹ. Ảnh chụp này làm cho cô hiểu được, mặc kệ Đỗ Vi đã làm gì với Tần Chi Tu, hoặc sắp làm cái gì, trừ bản thân Tần Chi Tu, những người khác… nhất định không có tư cách chỉ trích.
Nhậm Linh Vũ bĩu môi, từ chối không cho ý kiến, tiếp tục lật album ảnh xem.
Hà Nhạc Nhạc thảnh thơi ăn hoa quả, tính chờ Linh Vũ xem xong album rồi đi dạo phố hay chơi điện tử gì đó, nhưng mà… cảm giác kỳ quái đột nhiên đến, Hà Nhạc Nhạc nhìn xung quanh một chút. Hai ngày nay cô vẫn cảm thấy không thoải mái, giống như bị một người nào đó đang bí mật theo dõi.
“Linh Vũ, chúng ta đi thôi.”
Hai người mới vừa đi ra khỏi cửa hàng, Hà Nhạc Nhạc liền cảm thấy hít thở không thông, cảm giác quen thuộc làm cho cô cảnh giác thêm mấy lần, khi cô phát hiện một nam nhân mặc áo khoác mang kính đen còn có một tay cầm dao giấu trong ngực áo đi đến gần bọn họ, theo bản năng cô túm lấy Linh Vũ kéo cô ấy lại gần mình hơn.
“cô là Nhậm Linh Vũ?” Nam nhân mang kính đen hỏi.
“Đúng vậy, anh là ai?”
“Linh Vũ!” Nam nhân mang kính đen vừa đi đến gần Hà Nhạc Nhạc đã nghe thấy một mùi hương gay mũi, lại thấy nam nhân mang kính đen chuẩn bị lấy một chai thủy tinh từ trong áo ra, Hà Nhạc Nhạc vội vàng kéo Nhậm Linh Vũ.
Nam nhân mang kính đen vừa thấy hai người tránh được công kích, ném cái chai đi, muốn đi tới bắt Nhậm Linh Vũ. Nhậm Linh Vũ lấy túi xách đánh lên cằm của nam nhân đeo kính, hắn liền kêu thảm mộttiếng, liên tục lùi về sau, hai người nhanh chân chạy đi, chạy chưa được vài bước, trước mặt bọn họ đãxuất hiện vài nam nhân khả nghi vẻ mặt không tốt đuổi theo, mắt thấy đã gần đuổi kịp ──
Hà Nhạc Nhạc đột nhiên ngừng bước chân, đứng trở lại nhìn chằm chằm mấy người đang đuổi theo.
“Nhạc Nhạc!” Nhậm Linh Vũ sốt ruột hô to.
Ngay lúc Nhậm Linh Vũ hô to, Hà Nhạc Nhạc nâng cánh tay phải quơ về phía mấy người đó, tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Văn phòng luật sư Bình Minh.
Sau khi nhận được điện thoại của Nhậm Linh Vũ, Lê Dĩ Quyền lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới văn phòng. Nhìn Hà Nhạc Nhạc đang ngồi trên sô pha trong phòng nghỉ, cánh tay trái phải đều quấn băng gạc, Lê Dĩ Quyền chỉ cảm thấy trái tim run rẩy.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sư phụ, chắc chắn là nông sản Hoành X mướn người đó! Mấy hôm trước sau khi lên toà bọn họ đã ầm ĩ nói muốn trả thù chúng ta!” Luật sư vốn dĩ chính là ngành nghề nguy hiểm, Nhậm Linh Vũ đã sớm biết, nhưng thấy liên luỵ đến Hà Nhạc Nhạc, cô hận không thể ăn tươi nuốt sống đám khốn khiếp kia!” Bọn họ vậy mà lại dám hắt axit! Còn muốn bắt lấy chúng ta, may mắn Hà Nhạc Nhạc có mang theo bình xịt phòng sói! Nếu không...”
“hiện tại cảm thấy thế nào?” Ngồi ở bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, khuôn mặt anh tuấn của Lê Dĩ Quyền dịu dàng thân thiết.
Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn băng gạc trên tay trái của mình, nâng mắt bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của hắn, “May là chỉ bắn tung toé vài giọt thôi, lúc ấy cũng không cảm thấy đau lắm.”
Báo cảnh sát xong, Lê Dĩ Quyền muốn đưa bọn họ về nhà, Hà Nhạc Nhạc không từ chối, cô biết nếu từ chối Linh Vũ sẽ thấy buồn.
Đưa Linh Vũ về nhà rồi, Hà Nhạc Nhạc vẫn ngồi ở phía sau.
Lê Dĩ Quyền nắm tay mở cửa xe do dự một chút, buông tay ra mở cửa chui vào chỗ ngồi phía sau.
Kinh ngạc nhìn Lê Dĩ Quyền, Hà Nhạc Nhạc có chút hoảng hốt.
“Từ trong núi mang đến, hoa cỏ hoa lan nhỏ, trong ánh nắng trong veo, hy vọng hoa sớm nở….”
(lời bài hát nha…)
“...” hắn đang hát bài 《 hoa lan cỏ 》, giọng hát mềm nhẹ, vừa đúng nhịp điệu, đem bài hát tươi mát giống như thư tình làm người ta tim đập vội vàng.
“Album này gọi là 《 hy vọng 》. không thể nói cho anh biết, vì sao em… trốn anh hả?”
Hy vọng, hy vọng. cô chỉ biết bài hát này tên là 《 hoa lan cỏ 》 nhưng không biết album của nó tên là 《 hy vọng 》. “Em không có trốn tránh anh, em chỉ cảm thấy chúng ta không có lý do đặc biệt gì cần phải gặp mặt.”
“... Nông sản Hoành X có bối cảnh là xã hội đen, hơn nữa có thù tất báo, lần này vô tình em bị cuốn vào, trước khi sự việc được giải quyết em không an toàn. Vì thế, trong khoảng thời gian này nếu như em muốn ra ngoài, nhất định phải có người đi cùng.”
Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, “Em biết rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn cố ý xa cách của cô, Lê Dĩ Quyền nhìn hồi lâu mới quay trở lại ghế lái, đưa cô về nhà.
Dọc theo đường đi, đều có tiếng hát của cô làm bạn, nhưng lần này không có cô bên cạnh nữa.
Ngày hôm sau, thứ Hai, ngày công ty truyền thông X mời đến làm việc.
Mang theo đồ dùng phòng sói, Hà Nhạc Nhạc hít sâu một hơi mở cửa phòng ra, đồng thời đóng cửa phòng lại, phía sau truyền đến tiếng mở cửa.
Hà Nhạc Nhạc chần chờ một cái mới chớp mắt, quay đầu nhìn.
Quý Tiết giật giật môi, cuối cùng nghẹn ra được một chữ ── “Chào.” thật ra sáng sớm hắn đã chờ ở đây, chờ cửa phòng của cô mở ra!
“...” hắn sao vậy, còn ở tại đây nói ‘Sớm’ chứ.
Quý Tiết ra dáng mời Hà Nhạc Nhạc đi xuống lầu trước, Hà Nhạc Nhạc cũng không khiêm nhượng đixuống.
“Cái kia ──” đi theo phía sau Hà Nhạc Nhạc, Quý Tiết ấp a ấp úng hồi lâu.
Hà Nhạc Nhạc liếc nhìn bộ dáng như con chó nhỏ bị vứt bỏ của hắn, cả người đều không được tự nhiên, dưới chân đi nhanh hơn, nhưng mà một thân ảnh thon dài đang dựa lưng vào tường ở dưới lầu làm cho cô đột nhiên dừng lại.
Quý Tiết đi theo phía sau phản ứng không kịp đụng phải Hà Nhạc Nhạc, làm hắn sợ tới mức vội vàng ôm lấy thắt lưng cô xoay người để bản thân thụt lùi ngã xuống cầu thang, nhưng đau đớn đoán trước lại không xảy ra, bờ vai của hắn cùng với phần eo bị người khác đỡ lại, Quý Tiết vừa nâng đầu nhìn ──
Lê Dĩ Quyền?
Hà Nhạc Nhạc cười lắc đầu, tiếp tục ăn trái cây.
“Xong rồi, mình lại muốn yêu hắn thêm một lần nữa rồi!” Biểu cảm háo sắc nhìn Tần Chi Tu tinh thuần hoàn mỹ như bảo thạch cực phẩm trong album, Nhậm Linh Vũ chậm rãi cắn môi đỏ mọng.
“Khụ khụ!” Hà Nhạc Nhạc nhanh chóng ho khan hai tiếng nhắc nhở Nhậm Linh Vũ chú ý hình tượng.
“Hì hì! Tiết lộ một chút đi, lúc ấy hai người… Ừ? Rốt cuộc có ấy ấy hay không?” Nhậm Linh Vũ nháy nháy mắt, vẻ mặt đáng khinh nhìn album, rồi lia mắt qua nhìn Hà Nhạc Nhạc.
Hà Nhạc Nhạc liền nhanh chóng dời tầm mắt, “Được rồi!”
“Hì hì! Nếu như cậu với Tần Chi Tu là một cặp thì tốt rồi, mình thật tình không thích Đỗ Vi nổi.”
“... Nhưng mà, dù cậu không thích Đỗ Vi, lúc Tần Chi Tu không có người làm bạn, lúc hắn khát vọng tình thân nhất, cô ấy đã làm người nhà của hắn.” Hà Nhạc Nhạc lẳng lặng nói. Lúc trước khi cô đến nhà Tần Chi Tu, nhìn thấy album ảnh từ hồi nhỏ của hắn, dáng vẻ cô đơn, không đến một trăm tấm ảnh thìgần 70 tấm có Đỗ Vi, hơn rất nhiều so với ảnh chụp chung của Tần Chi Tu với cha mẹ. Ảnh chụp này làm cho cô hiểu được, mặc kệ Đỗ Vi đã làm gì với Tần Chi Tu, hoặc sắp làm cái gì, trừ bản thân Tần Chi Tu, những người khác… nhất định không có tư cách chỉ trích.
Nhậm Linh Vũ bĩu môi, từ chối không cho ý kiến, tiếp tục lật album ảnh xem.
Hà Nhạc Nhạc thảnh thơi ăn hoa quả, tính chờ Linh Vũ xem xong album rồi đi dạo phố hay chơi điện tử gì đó, nhưng mà… cảm giác kỳ quái đột nhiên đến, Hà Nhạc Nhạc nhìn xung quanh một chút. Hai ngày nay cô vẫn cảm thấy không thoải mái, giống như bị một người nào đó đang bí mật theo dõi.
“Linh Vũ, chúng ta đi thôi.”
Hai người mới vừa đi ra khỏi cửa hàng, Hà Nhạc Nhạc liền cảm thấy hít thở không thông, cảm giác quen thuộc làm cho cô cảnh giác thêm mấy lần, khi cô phát hiện một nam nhân mặc áo khoác mang kính đen còn có một tay cầm dao giấu trong ngực áo đi đến gần bọn họ, theo bản năng cô túm lấy Linh Vũ kéo cô ấy lại gần mình hơn.
“cô là Nhậm Linh Vũ?” Nam nhân mang kính đen hỏi.
“Đúng vậy, anh là ai?”
“Linh Vũ!” Nam nhân mang kính đen vừa đi đến gần Hà Nhạc Nhạc đã nghe thấy một mùi hương gay mũi, lại thấy nam nhân mang kính đen chuẩn bị lấy một chai thủy tinh từ trong áo ra, Hà Nhạc Nhạc vội vàng kéo Nhậm Linh Vũ.
Nam nhân mang kính đen vừa thấy hai người tránh được công kích, ném cái chai đi, muốn đi tới bắt Nhậm Linh Vũ. Nhậm Linh Vũ lấy túi xách đánh lên cằm của nam nhân đeo kính, hắn liền kêu thảm mộttiếng, liên tục lùi về sau, hai người nhanh chân chạy đi, chạy chưa được vài bước, trước mặt bọn họ đãxuất hiện vài nam nhân khả nghi vẻ mặt không tốt đuổi theo, mắt thấy đã gần đuổi kịp ──
Hà Nhạc Nhạc đột nhiên ngừng bước chân, đứng trở lại nhìn chằm chằm mấy người đang đuổi theo.
“Nhạc Nhạc!” Nhậm Linh Vũ sốt ruột hô to.
Ngay lúc Nhậm Linh Vũ hô to, Hà Nhạc Nhạc nâng cánh tay phải quơ về phía mấy người đó, tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Văn phòng luật sư Bình Minh.
Sau khi nhận được điện thoại của Nhậm Linh Vũ, Lê Dĩ Quyền lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới văn phòng. Nhìn Hà Nhạc Nhạc đang ngồi trên sô pha trong phòng nghỉ, cánh tay trái phải đều quấn băng gạc, Lê Dĩ Quyền chỉ cảm thấy trái tim run rẩy.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sư phụ, chắc chắn là nông sản Hoành X mướn người đó! Mấy hôm trước sau khi lên toà bọn họ đã ầm ĩ nói muốn trả thù chúng ta!” Luật sư vốn dĩ chính là ngành nghề nguy hiểm, Nhậm Linh Vũ đã sớm biết, nhưng thấy liên luỵ đến Hà Nhạc Nhạc, cô hận không thể ăn tươi nuốt sống đám khốn khiếp kia!” Bọn họ vậy mà lại dám hắt axit! Còn muốn bắt lấy chúng ta, may mắn Hà Nhạc Nhạc có mang theo bình xịt phòng sói! Nếu không...”
“hiện tại cảm thấy thế nào?” Ngồi ở bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, khuôn mặt anh tuấn của Lê Dĩ Quyền dịu dàng thân thiết.
Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn băng gạc trên tay trái của mình, nâng mắt bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của hắn, “May là chỉ bắn tung toé vài giọt thôi, lúc ấy cũng không cảm thấy đau lắm.”
Báo cảnh sát xong, Lê Dĩ Quyền muốn đưa bọn họ về nhà, Hà Nhạc Nhạc không từ chối, cô biết nếu từ chối Linh Vũ sẽ thấy buồn.
Đưa Linh Vũ về nhà rồi, Hà Nhạc Nhạc vẫn ngồi ở phía sau.
Lê Dĩ Quyền nắm tay mở cửa xe do dự một chút, buông tay ra mở cửa chui vào chỗ ngồi phía sau.
Kinh ngạc nhìn Lê Dĩ Quyền, Hà Nhạc Nhạc có chút hoảng hốt.
“Từ trong núi mang đến, hoa cỏ hoa lan nhỏ, trong ánh nắng trong veo, hy vọng hoa sớm nở….”
(lời bài hát nha…)
“...” hắn đang hát bài 《 hoa lan cỏ 》, giọng hát mềm nhẹ, vừa đúng nhịp điệu, đem bài hát tươi mát giống như thư tình làm người ta tim đập vội vàng.
“Album này gọi là 《 hy vọng 》. không thể nói cho anh biết, vì sao em… trốn anh hả?”
Hy vọng, hy vọng. cô chỉ biết bài hát này tên là 《 hoa lan cỏ 》 nhưng không biết album của nó tên là 《 hy vọng 》. “Em không có trốn tránh anh, em chỉ cảm thấy chúng ta không có lý do đặc biệt gì cần phải gặp mặt.”
“... Nông sản Hoành X có bối cảnh là xã hội đen, hơn nữa có thù tất báo, lần này vô tình em bị cuốn vào, trước khi sự việc được giải quyết em không an toàn. Vì thế, trong khoảng thời gian này nếu như em muốn ra ngoài, nhất định phải có người đi cùng.”
Hà Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, “Em biết rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn cố ý xa cách của cô, Lê Dĩ Quyền nhìn hồi lâu mới quay trở lại ghế lái, đưa cô về nhà.
Dọc theo đường đi, đều có tiếng hát của cô làm bạn, nhưng lần này không có cô bên cạnh nữa.
Ngày hôm sau, thứ Hai, ngày công ty truyền thông X mời đến làm việc.
Mang theo đồ dùng phòng sói, Hà Nhạc Nhạc hít sâu một hơi mở cửa phòng ra, đồng thời đóng cửa phòng lại, phía sau truyền đến tiếng mở cửa.
Hà Nhạc Nhạc chần chờ một cái mới chớp mắt, quay đầu nhìn.
Quý Tiết giật giật môi, cuối cùng nghẹn ra được một chữ ── “Chào.” thật ra sáng sớm hắn đã chờ ở đây, chờ cửa phòng của cô mở ra!
“...” hắn sao vậy, còn ở tại đây nói ‘Sớm’ chứ.
Quý Tiết ra dáng mời Hà Nhạc Nhạc đi xuống lầu trước, Hà Nhạc Nhạc cũng không khiêm nhượng đixuống.
“Cái kia ──” đi theo phía sau Hà Nhạc Nhạc, Quý Tiết ấp a ấp úng hồi lâu.
Hà Nhạc Nhạc liếc nhìn bộ dáng như con chó nhỏ bị vứt bỏ của hắn, cả người đều không được tự nhiên, dưới chân đi nhanh hơn, nhưng mà một thân ảnh thon dài đang dựa lưng vào tường ở dưới lầu làm cho cô đột nhiên dừng lại.
Quý Tiết đi theo phía sau phản ứng không kịp đụng phải Hà Nhạc Nhạc, làm hắn sợ tới mức vội vàng ôm lấy thắt lưng cô xoay người để bản thân thụt lùi ngã xuống cầu thang, nhưng đau đớn đoán trước lại không xảy ra, bờ vai của hắn cùng với phần eo bị người khác đỡ lại, Quý Tiết vừa nâng đầu nhìn ──
Lê Dĩ Quyền?
Bình luận facebook