Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 236
Phòng nghỉ công ty truyền thông ×.
Làm sao đây?
Hà Nhạc Nhạc nhìn chằm chằm di động, sống chết cũng không quyết tâm được.
Ngày hôm qua từ sau khi L thổ lộ với cô, cô vẫn luôn rối rắm ── có nên nói với Linh Vũ biết hay không? Có nên nói không? nói ra sao? Nếu như nói thì sẽ như thế nào, không nói sẽ như thế nào?
Trong lòng giống như có cái bàn tính bằng sắt đánh nhau không ngừng, những hạt châu của bàn tính va chạm bùm bùm để có thể đưa ra lời giải, chúng bay múa va chạm lẫn nhau làm cho lòng cô rối loạn, cả buổi sáng chỉ vài câu lồng tiếng đơn giản cũng phải nói lại vài lần.
không được, phải nói. Hà Nhạc Nhạc cầm lấy di động ── điện thoại di động lần trước ném từ lầu 6 xuống vậy mà cô khởi động lại vẫn còn sử dụng được.
“Alo? Nhạc Nhạc?” Giọng nói của hắn luôn luôn trầm ấm lại thân thiết.
“… L, ” Hà Nhạc Nhạc cắn cắn môi, “Chuyện ngày hôm qua …”
“Là anh thật sự không đúng, là do bản thân anh phát hiện quá muộn.”
“Thực xin lỗi ── ”
“Bây giờ em muốn từ chối anh sao?”
“Em…”
“Bên cạnh em có cửa sổ không?”
“A?” Hà Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn, “Có.”
“Nhìn xuống phía dưới thử xem, sẽ có bất ngờ.”
Bất ngờ? Hà Nhạc Nhạc đi đến cửa sổ nhìn xuống, “Cái gì cũng không có ── a!” một bó hoa hồng diễm lệ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, làm cô sợ tới mức theo phản xạ lùi lại phía sau.
“Dọa em rồi sao?” Lê Dĩ Quyền đỡ lấy thân thể đang lùi lại của cô, cánh tay mạnh mẽ vòng bên hông cô. “Ăn cơm trưa chưa?”
Trong nhà hàng cách công ty truyền thông × không xa, ánh mắt Hà Nhạc Nhạc tuy nhìn thực đơn trong tay, nhưng một chữ cũng không đọc được.
“Nhạc Nhạc, ăn cá không?” Nhậm Linh Vũ vừa xem thực đơn vừa hỏi.
“Ừ? A! Được!” Hà Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt, cô còn chưa nghĩ ra sao phải nói như thế nào với Linh Vũ, vậy mà Lê Dĩ Quyền lại dẫn Linh Vũ đến!
“Ah! Chỗ này có cá dầm chua, nhất định phải gọi món này, sư phụ rất thích.”
“Tôi thích nhất cái gì?” Lê Dĩ Quyền vừa ra ngoài gọi điện thoại đi đến đối diện hai cô ngồi xuống cười hỏi.
“Con nè! Chẳng lẽ không phải sư phụ thích con nhất sao?” Nhậm Linh Vũ khẽ nhíu mày cười nói, “Mấy sư huynh mỗi ngày đều ghen tị, ha ha!”
Hà Nhạc Nhạc trong lòng “!” một tiếng, nuốt nuốt nước miếng.
Lê Dĩ Quyền nhìn Hà Nhạc Nhạc, cười nhẹ với Nhậm Linh Vũ.
Gọi xong đồ ăn, Nhậm Linh Vũ hỏi, “Sư phụ nói có chuyện muốn nói với con, còn gọi cả Nhạc Nhạc nữa, là chuyện của Hoành Xa có tiến triển hả?”
“không, muốn nhổ cỏ tận gốc Hoành Xa cần một khoảng thời gian nữa, chuyện ta muốn nói là chuyện khác.”
Hà Nhạc Nhạc vội vàng đá giày Lê Dĩ Quyền.
“Nhạc Nhạc, chuyện này, anh cảm thấy nên nói cho Tiểu Vũ biết.” Lê Dĩ Quyền ôn nhu nói.
Hà Nhạc Nhạc nhìn dáng vẻ hoang mang của Nhậm Linh Vũ, sốt ruột lắc đầu với Lê Dĩ Quyền.
“Xảy ra chuyện gì?” Nhậm Linh Vũ khó hiểu hỏi.
“Tiểu Vũ, thật ra ── ”
“Chuyện gì cũng không có!” Hà Nhạc Nhạc đột nhiên đứng lên, khẩn cầu nhìn Lê Dĩ Quyền, “Lê luật sư, anh có thể đi theo em ra ngoài một chút không? Em có chuyện muốn nói với anh.”
đi ra ngoài, áp lực làm lòng Hà Nhạc Nhạc rối bời, “L, anh không cần nói cho Linh Vũ được không, chúng ta không có khả năng.”
“trên đời này, thực sự không có chuyện gì không thể xảy ra bằng chuyện này đâu.”
“anh không biết rõ…”
“anh không biết chuyện gì?”
Hà Nhạc Nhạc nhịn không được có chút oán niệm nhìn về phía Lê Dĩ Quyền, “Chẳng lẽ anh không nhìn ra sao? Linh Vũ thích anh! Thích anh rất nhiều năm! Từ nhiều năm trước khi anh đến trường học cũ của tụi em diễn thuyết cô ấy đã thích anh rồi!”
“… Vì thế thì sao?”
“Em không hy vọng em và Linh Vũ có khúc mắc gì cả! Vì thế, chuyện tối hôm qua em coi như chưa từng xảy ra, cũng xin anh… đừng uổng phí công sức nữa.”
“Em nghĩ rằng chuyện anh muốn nói với em và Tiểu Vũ là chuyện này sao?”
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ không phải sao?” Hà Nhạc Nhạc choáng váng.
Lê Dĩ Quyền nhẹ nhàng cười cười, “Đương nhiên không phải, anh thích em, muốn theo đuổi em, chuyện này trừ em ra, anh không cần bất kì ai làm chứng.”
Nghe thấy Lê Dĩ Quyền nói như thế, Hà Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa buông lỏng lại cảm thấy hình như có chỗ không đúng.
“Vì thế, trước đó em vì sợ bất hòa với Linh Vũ mới cố ý tránh anh?”
“Em… không, không phải…”
một lần nữa ngồi xuống, đối mặt với biểu cảm nghi ngờ của Nhậm Linh Vũ, Lê Dĩ Quyền mỉm cười nói: “Lông Vũ.”
Sắc mặt Hà Nhạc Nhạc trắng nhợt.
“Ừ?” Trong lúc nhất thời Nhậm Linh Vũ cũng chưa phát hiện ra chuyện gì không đúng, chờ đến khi côchú ý, hai mắt to sáng ngời sắp trừng đến mức lòi ra!
“anh, anh!”
“Bài tập tuần trước ra cho em đã làm xong chưa?”
“Lão đại?!” Nhậm Linh Vũ kinh ngạc kêu thảm thiết.
Bốp ── một ly nước bị Hà Nhạc Nhạc hắt lên mặt Lê Dĩ Quyền, cầm lấy túi xách xoay người bước đi, vệ sĩ làm hết phận sự lập tức đuổi theo.
“Nhạc Nhạc?” Nhậm Linh Vũ không hiểu ra sao.
“Từ từ giải thích với em sau, nhưng bây giờ, sư phụ hay lão đại đều cần em hỗ trợ.” Lê Dĩ Quyền bình tĩnh tao nhã lau mặt.
“Chuyện gì, chuyện gì gấp gáp?”
“Cùng tên người hầu kia của em ngăn hắn lại, không cho hắn tới gần trong vòng mười bước.” Lê Dĩ Quyền hướng về Khải Tát có dáng vẻ con dâu nhỏ đứng cách đó không xa hất cằm, giao nhiệm vụ.
Xẹt nhanh qua bên cạnh tủ kính, Hà Nhạc Nhạc càng chạy càng nhanh, tầm mắt cũng càng ngày càng mơ hồ.
Lê Dĩ Quyền lướt qua vệ sĩ bước nhanh đuổi theo, cầm cánh tay trái của cô.
“Buông!”
Lê Dĩ Quyền lên tiếng trả lời buông tay.
“Vì sao? anh biết rõ em sợ hãi điều gì nhất! anh biết rõ Linh Vũ đối với em quan trọng như thế nào! anhrõ ràng đã biết vì sao còn muốn ── ”
“anh chỉ thừa nhận một thân phận khác của bản thân. anh là sư phụ Lê Dĩ Quyền của cô ấy, cũng là lão đại L, anh cũng không có nói với cô ấy chuyện anh thích em.”
“anh cái gì cũng không nói! Nhưng toàn bộ NG đều nói anh ──” Hà Nhạc Nhạc đột nhiên dừng miệng.
“Đều biết cái gì?” Lê Dĩ Quyền nhìn thật sâu vào đôi mắt đang đau khổ giãy dụa của cô.
Bị ánh mắt dịu dàng của hắn nhìn chăm chú vào, hạt châu bàn tính đang va chạm bay múa đầy trời trong lòng Hà Nhạc Nhạc bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi rơi xuống, tụ lại thành một đống, không tiếng động chuyển qua một góc. Cái mũi đau nhức không thể điều khiển, ở ngực dâng lên cảm giác hờn dỗi đều biến thành nước mắt.
“Toàn bộ NG đều nói anh thích em, đúng không?”
“…”
“Như vậy em thì sao? Em biết hay không?” nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, “Em cũng biết… anh nghe thấy được, mỗi một tin nhắn em trả lời, mỗi một bài hát của em… tha thứ cho anh, không hành động sớm một chút.” Nếu như hắn sớm một chút, sớm một chút, chỉ cần sớm mấy tháng, cô sẽ không sẽ …
“không, cái gì em cũng không biết.” Đẩy Lê Dĩ Quyền ra, vẻ mặt Hà Nhạc Nhạc bi thương mà bình tĩnh, “Mặc kệ là Lê Dĩ Quyền hay là L, từ trước đến giờ, em đều không biết!”
“Vì sao? Chỉ vì Tiểu Vũ thích anh, vì thế em liền từ chối anh? Nếu như người cô ấy thích không phải anhthì sao? Em có phải sẽ không băn khoăn nữa hay không? sẽ không bài xích anh? Mà là mở rộng trái tim của em… để cho anh đi vào?”
Mở lòng của cô ra, để cho hắn đi vào…
“Cho tới bây giờ…” nhìn thẳng vào đôi mắt phượng làm người ta chìm đắm kia, cô gian nan từ trong ánh mắt hắn rút linh hồn ra, “Cho tới bây giờ, cũng, không có… cái gì là ‘nếu’ cả.”
“thì ra ở trong lòng cậu, tình cảm của chúng ta lại yếu ớt như vậy sao?” Giọng nói Nhậm Linh Vũ đột nhiên phát ra từ phía sau Lê Dĩ Quyền.
“Linh Vũ, mình…”
“Cậu cảm thấy, bởi vì người trong lòng của mình không thích mình mà thích cậu thì mình sẽ ghét cậu sao? Hà Nhạc Nhạc, Nhậm Linh Vũ mình ở trong lòng cậu chính là người như thế sao?”
“Linh Vũ! không, không phải, mình không phải có ý đó, mình… thực xin lỗi, xin lỗi!”
“Mình đối với cậu mà nói, lúc nào thì biến thành người phải cẩn thận giấu diếm, phải nói dối, phải che đậy? Nhạc Nhạc, cậu làm mình thất vọng quá rồi!”
“Linh Vũ!” Hà Nhạc Nhạc liền bước lên phía trước giữ chặt lấy Nhậm Linh Vũ, “Thực xin lỗi, mình, mình rất sợ hãi… Mình, mình cũng không biết bản thân xảy ra chuyện gì! Được, thật nhiều thật nhiều chuyện…”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trước kia cậu không phải như thế.”
“Mình…” Hà Nhạc Nhạc nhìn vệ sĩ phía sau Nhậm Linh Vũ, lại nhìn Khải Tát không biết xuất hiện lúc nào đứng bên cạnh Lê Dĩ Quyền, cuối cùng nhìn về Nhậm Linh Vũ mang vẻ mặt nghiêm túc, “Mình đều nóihết cho cậu, toàn bộ đều nói tất cả cho cậu biết.”
“Nhân hòa nhân hòa người trong lúc đó…”
<nhạc chuông điện thoại>
Hà Nhạc Nhạc dừng lại, lấy điện thoại ra, là của ba cô gọi tới.
“Ba? Xảy ra chuyện gì? Có việc sao?”
“À… không có chuyện gì, chỉ hỏi thăm xem con gái cưng của ta gần đây thế nào? Bị cảm hả? Sao nóichuyện lạ vậy?”
“không, không có việc gì, rất tốt, cái mũi có chút không thoải mái mà thôi.” Hà Nhạc Nhạc quay lưng về phía mọi người vừa đi vừa lau nước mặt, “Ba, đợi lát nữa con gọi lại được không, bây giờ có chút việc.”
“A! Được được! thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi thử… gần đây con có thời gian về nhà không?”
“… Ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hà Nhạc Nhạc sâu sắc hỏi.
“Con gái à, mẹ con mấy ngày nay tim bị đau thắt, muốn bà ấy đi bệnh viện lại không chịu đi, ba nóikhông được bà ấy, con trở về khuyên bà ấy được không?”
Làm sao đây?
Hà Nhạc Nhạc nhìn chằm chằm di động, sống chết cũng không quyết tâm được.
Ngày hôm qua từ sau khi L thổ lộ với cô, cô vẫn luôn rối rắm ── có nên nói với Linh Vũ biết hay không? Có nên nói không? nói ra sao? Nếu như nói thì sẽ như thế nào, không nói sẽ như thế nào?
Trong lòng giống như có cái bàn tính bằng sắt đánh nhau không ngừng, những hạt châu của bàn tính va chạm bùm bùm để có thể đưa ra lời giải, chúng bay múa va chạm lẫn nhau làm cho lòng cô rối loạn, cả buổi sáng chỉ vài câu lồng tiếng đơn giản cũng phải nói lại vài lần.
không được, phải nói. Hà Nhạc Nhạc cầm lấy di động ── điện thoại di động lần trước ném từ lầu 6 xuống vậy mà cô khởi động lại vẫn còn sử dụng được.
“Alo? Nhạc Nhạc?” Giọng nói của hắn luôn luôn trầm ấm lại thân thiết.
“… L, ” Hà Nhạc Nhạc cắn cắn môi, “Chuyện ngày hôm qua …”
“Là anh thật sự không đúng, là do bản thân anh phát hiện quá muộn.”
“Thực xin lỗi ── ”
“Bây giờ em muốn từ chối anh sao?”
“Em…”
“Bên cạnh em có cửa sổ không?”
“A?” Hà Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn, “Có.”
“Nhìn xuống phía dưới thử xem, sẽ có bất ngờ.”
Bất ngờ? Hà Nhạc Nhạc đi đến cửa sổ nhìn xuống, “Cái gì cũng không có ── a!” một bó hoa hồng diễm lệ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, làm cô sợ tới mức theo phản xạ lùi lại phía sau.
“Dọa em rồi sao?” Lê Dĩ Quyền đỡ lấy thân thể đang lùi lại của cô, cánh tay mạnh mẽ vòng bên hông cô. “Ăn cơm trưa chưa?”
Trong nhà hàng cách công ty truyền thông × không xa, ánh mắt Hà Nhạc Nhạc tuy nhìn thực đơn trong tay, nhưng một chữ cũng không đọc được.
“Nhạc Nhạc, ăn cá không?” Nhậm Linh Vũ vừa xem thực đơn vừa hỏi.
“Ừ? A! Được!” Hà Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt, cô còn chưa nghĩ ra sao phải nói như thế nào với Linh Vũ, vậy mà Lê Dĩ Quyền lại dẫn Linh Vũ đến!
“Ah! Chỗ này có cá dầm chua, nhất định phải gọi món này, sư phụ rất thích.”
“Tôi thích nhất cái gì?” Lê Dĩ Quyền vừa ra ngoài gọi điện thoại đi đến đối diện hai cô ngồi xuống cười hỏi.
“Con nè! Chẳng lẽ không phải sư phụ thích con nhất sao?” Nhậm Linh Vũ khẽ nhíu mày cười nói, “Mấy sư huynh mỗi ngày đều ghen tị, ha ha!”
Hà Nhạc Nhạc trong lòng “!” một tiếng, nuốt nuốt nước miếng.
Lê Dĩ Quyền nhìn Hà Nhạc Nhạc, cười nhẹ với Nhậm Linh Vũ.
Gọi xong đồ ăn, Nhậm Linh Vũ hỏi, “Sư phụ nói có chuyện muốn nói với con, còn gọi cả Nhạc Nhạc nữa, là chuyện của Hoành Xa có tiến triển hả?”
“không, muốn nhổ cỏ tận gốc Hoành Xa cần một khoảng thời gian nữa, chuyện ta muốn nói là chuyện khác.”
Hà Nhạc Nhạc vội vàng đá giày Lê Dĩ Quyền.
“Nhạc Nhạc, chuyện này, anh cảm thấy nên nói cho Tiểu Vũ biết.” Lê Dĩ Quyền ôn nhu nói.
Hà Nhạc Nhạc nhìn dáng vẻ hoang mang của Nhậm Linh Vũ, sốt ruột lắc đầu với Lê Dĩ Quyền.
“Xảy ra chuyện gì?” Nhậm Linh Vũ khó hiểu hỏi.
“Tiểu Vũ, thật ra ── ”
“Chuyện gì cũng không có!” Hà Nhạc Nhạc đột nhiên đứng lên, khẩn cầu nhìn Lê Dĩ Quyền, “Lê luật sư, anh có thể đi theo em ra ngoài một chút không? Em có chuyện muốn nói với anh.”
đi ra ngoài, áp lực làm lòng Hà Nhạc Nhạc rối bời, “L, anh không cần nói cho Linh Vũ được không, chúng ta không có khả năng.”
“trên đời này, thực sự không có chuyện gì không thể xảy ra bằng chuyện này đâu.”
“anh không biết rõ…”
“anh không biết chuyện gì?”
Hà Nhạc Nhạc nhịn không được có chút oán niệm nhìn về phía Lê Dĩ Quyền, “Chẳng lẽ anh không nhìn ra sao? Linh Vũ thích anh! Thích anh rất nhiều năm! Từ nhiều năm trước khi anh đến trường học cũ của tụi em diễn thuyết cô ấy đã thích anh rồi!”
“… Vì thế thì sao?”
“Em không hy vọng em và Linh Vũ có khúc mắc gì cả! Vì thế, chuyện tối hôm qua em coi như chưa từng xảy ra, cũng xin anh… đừng uổng phí công sức nữa.”
“Em nghĩ rằng chuyện anh muốn nói với em và Tiểu Vũ là chuyện này sao?”
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ không phải sao?” Hà Nhạc Nhạc choáng váng.
Lê Dĩ Quyền nhẹ nhàng cười cười, “Đương nhiên không phải, anh thích em, muốn theo đuổi em, chuyện này trừ em ra, anh không cần bất kì ai làm chứng.”
Nghe thấy Lê Dĩ Quyền nói như thế, Hà Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa buông lỏng lại cảm thấy hình như có chỗ không đúng.
“Vì thế, trước đó em vì sợ bất hòa với Linh Vũ mới cố ý tránh anh?”
“Em… không, không phải…”
một lần nữa ngồi xuống, đối mặt với biểu cảm nghi ngờ của Nhậm Linh Vũ, Lê Dĩ Quyền mỉm cười nói: “Lông Vũ.”
Sắc mặt Hà Nhạc Nhạc trắng nhợt.
“Ừ?” Trong lúc nhất thời Nhậm Linh Vũ cũng chưa phát hiện ra chuyện gì không đúng, chờ đến khi côchú ý, hai mắt to sáng ngời sắp trừng đến mức lòi ra!
“anh, anh!”
“Bài tập tuần trước ra cho em đã làm xong chưa?”
“Lão đại?!” Nhậm Linh Vũ kinh ngạc kêu thảm thiết.
Bốp ── một ly nước bị Hà Nhạc Nhạc hắt lên mặt Lê Dĩ Quyền, cầm lấy túi xách xoay người bước đi, vệ sĩ làm hết phận sự lập tức đuổi theo.
“Nhạc Nhạc?” Nhậm Linh Vũ không hiểu ra sao.
“Từ từ giải thích với em sau, nhưng bây giờ, sư phụ hay lão đại đều cần em hỗ trợ.” Lê Dĩ Quyền bình tĩnh tao nhã lau mặt.
“Chuyện gì, chuyện gì gấp gáp?”
“Cùng tên người hầu kia của em ngăn hắn lại, không cho hắn tới gần trong vòng mười bước.” Lê Dĩ Quyền hướng về Khải Tát có dáng vẻ con dâu nhỏ đứng cách đó không xa hất cằm, giao nhiệm vụ.
Xẹt nhanh qua bên cạnh tủ kính, Hà Nhạc Nhạc càng chạy càng nhanh, tầm mắt cũng càng ngày càng mơ hồ.
Lê Dĩ Quyền lướt qua vệ sĩ bước nhanh đuổi theo, cầm cánh tay trái của cô.
“Buông!”
Lê Dĩ Quyền lên tiếng trả lời buông tay.
“Vì sao? anh biết rõ em sợ hãi điều gì nhất! anh biết rõ Linh Vũ đối với em quan trọng như thế nào! anhrõ ràng đã biết vì sao còn muốn ── ”
“anh chỉ thừa nhận một thân phận khác của bản thân. anh là sư phụ Lê Dĩ Quyền của cô ấy, cũng là lão đại L, anh cũng không có nói với cô ấy chuyện anh thích em.”
“anh cái gì cũng không nói! Nhưng toàn bộ NG đều nói anh ──” Hà Nhạc Nhạc đột nhiên dừng miệng.
“Đều biết cái gì?” Lê Dĩ Quyền nhìn thật sâu vào đôi mắt đang đau khổ giãy dụa của cô.
Bị ánh mắt dịu dàng của hắn nhìn chăm chú vào, hạt châu bàn tính đang va chạm bay múa đầy trời trong lòng Hà Nhạc Nhạc bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi rơi xuống, tụ lại thành một đống, không tiếng động chuyển qua một góc. Cái mũi đau nhức không thể điều khiển, ở ngực dâng lên cảm giác hờn dỗi đều biến thành nước mắt.
“Toàn bộ NG đều nói anh thích em, đúng không?”
“…”
“Như vậy em thì sao? Em biết hay không?” nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, “Em cũng biết… anh nghe thấy được, mỗi một tin nhắn em trả lời, mỗi một bài hát của em… tha thứ cho anh, không hành động sớm một chút.” Nếu như hắn sớm một chút, sớm một chút, chỉ cần sớm mấy tháng, cô sẽ không sẽ …
“không, cái gì em cũng không biết.” Đẩy Lê Dĩ Quyền ra, vẻ mặt Hà Nhạc Nhạc bi thương mà bình tĩnh, “Mặc kệ là Lê Dĩ Quyền hay là L, từ trước đến giờ, em đều không biết!”
“Vì sao? Chỉ vì Tiểu Vũ thích anh, vì thế em liền từ chối anh? Nếu như người cô ấy thích không phải anhthì sao? Em có phải sẽ không băn khoăn nữa hay không? sẽ không bài xích anh? Mà là mở rộng trái tim của em… để cho anh đi vào?”
Mở lòng của cô ra, để cho hắn đi vào…
“Cho tới bây giờ…” nhìn thẳng vào đôi mắt phượng làm người ta chìm đắm kia, cô gian nan từ trong ánh mắt hắn rút linh hồn ra, “Cho tới bây giờ, cũng, không có… cái gì là ‘nếu’ cả.”
“thì ra ở trong lòng cậu, tình cảm của chúng ta lại yếu ớt như vậy sao?” Giọng nói Nhậm Linh Vũ đột nhiên phát ra từ phía sau Lê Dĩ Quyền.
“Linh Vũ, mình…”
“Cậu cảm thấy, bởi vì người trong lòng của mình không thích mình mà thích cậu thì mình sẽ ghét cậu sao? Hà Nhạc Nhạc, Nhậm Linh Vũ mình ở trong lòng cậu chính là người như thế sao?”
“Linh Vũ! không, không phải, mình không phải có ý đó, mình… thực xin lỗi, xin lỗi!”
“Mình đối với cậu mà nói, lúc nào thì biến thành người phải cẩn thận giấu diếm, phải nói dối, phải che đậy? Nhạc Nhạc, cậu làm mình thất vọng quá rồi!”
“Linh Vũ!” Hà Nhạc Nhạc liền bước lên phía trước giữ chặt lấy Nhậm Linh Vũ, “Thực xin lỗi, mình, mình rất sợ hãi… Mình, mình cũng không biết bản thân xảy ra chuyện gì! Được, thật nhiều thật nhiều chuyện…”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trước kia cậu không phải như thế.”
“Mình…” Hà Nhạc Nhạc nhìn vệ sĩ phía sau Nhậm Linh Vũ, lại nhìn Khải Tát không biết xuất hiện lúc nào đứng bên cạnh Lê Dĩ Quyền, cuối cùng nhìn về Nhậm Linh Vũ mang vẻ mặt nghiêm túc, “Mình đều nóihết cho cậu, toàn bộ đều nói tất cả cho cậu biết.”
“Nhân hòa nhân hòa người trong lúc đó…”
<nhạc chuông điện thoại>
Hà Nhạc Nhạc dừng lại, lấy điện thoại ra, là của ba cô gọi tới.
“Ba? Xảy ra chuyện gì? Có việc sao?”
“À… không có chuyện gì, chỉ hỏi thăm xem con gái cưng của ta gần đây thế nào? Bị cảm hả? Sao nóichuyện lạ vậy?”
“không, không có việc gì, rất tốt, cái mũi có chút không thoải mái mà thôi.” Hà Nhạc Nhạc quay lưng về phía mọi người vừa đi vừa lau nước mặt, “Ba, đợi lát nữa con gọi lại được không, bây giờ có chút việc.”
“A! Được được! thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi thử… gần đây con có thời gian về nhà không?”
“… Ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hà Nhạc Nhạc sâu sắc hỏi.
“Con gái à, mẹ con mấy ngày nay tim bị đau thắt, muốn bà ấy đi bệnh viện lại không chịu đi, ba nóikhông được bà ấy, con trở về khuyên bà ấy được không?”
Bình luận facebook