Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 268
Sau khi Thân Đồ Mặc vào cửa, Hà Nhạc Nhạc theo bản năng chắn trước người Nhậm Linh Vũ, Thân Đồ Mặc liếc mắt nhìn vẻ mặt đề phòng cảnh giác của Hà Nhạc Nhạc, ánh mắt chuyển đến Lê Dĩ Quyền đang khoanh chân ngồi trên sô pha uống trà.
“Mời.” Lê Dĩ Quyền ra tay ý bảo mời ngồi.
“L?” Thân Đồ Mặc nhíu mày.
Lời Thân Đồ Mặc vừa nói ra, Quý Tiết bước tới một bước, vẻ mặt Nguyễn Lân khẽ thay đổi, còn Tần Chi Tu vẫn như thường.
Hà Nhạc Nhạc như bước vào chiến trường, còn chưa chờ cô mở miệng, Lê Dĩ Quyền đã gật đầu, buông tách trà xuống.
“Vui Vẻ, Tiểu Vũ, tôi muốn nói chuyện tâm sự với mấy vị này, hai người có thể về phòng một chút không?” Lê Dĩ Quyền mỉm cười nói.
“Tôi không có hứng thú.” Nguyễn Lân đứng lên, “Nhạc Nhạc, chúng ta đi.”
“Nguyễn tiên sinh, hợp đồng quản lý của nhà trọ Thâm Lam là do tôi viết ra, tôi nghĩ anh sẽ rất có hứng thú thảo luận với tôi về nội dung hợp đồng đó.” Lê Dĩ Quyền nói.
Nguyễn Lân hoảng sợ, thân hình cao lớn cứng ngắc như sắt, lại nhìn dáng vẻ mờ mịt của Hà Nhạc Nhạc, cắn môi ngồi xuống.
Thân Đồ Mặc hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Hà Nhạc Nhạc. Bây giờ hắn cái gì cũng không muốn nói, hắn chỉ muốn đem cô gái trước mắt này làm đến mức khóc không được nữa!
“Lại đây.”
Hà Nhạc Nhạc sợ hãi lùi về sau từng bước, trực tiếp đụng vào người Nhậm Linh Vũ phía sau.
“Thân Đồ! Cậu dọa cô ấy sợ đó!” Quý Tiết bất mãn nói.
Thân Đồ Mặc mặt không thay đổi bước thẳng đến Hà Nhạc Nhạc, trong lúc nhất thời 4 nam nhân liền đứng lên đứng giữa hai người, Nhậm Linh Vũ lại đem Hà Nhạc Nhạc đẩy ra phía sau mình.
“Xâm nhập Mâu Tư là tôi, anh không có lý do đến tìm Nhạc Nhạc gây phiền phức! Nơi này là nhà của tôi, không chào đón anh, mời anh đi ra ngoài!” Nhậm Linh Vũ quát.
Hà Nhạc Nhạc vội vàng ngăn cản Nhậm Linh Vũ, đẩy mạnh Linh Vũ vào phòng ngủ, sau đó cô cũng bị Lê Dĩ Quyền nắm chặt hai vai đẩy vào phòng.
“Đừng lo lắng, anh vĩnh viễn sẽ không để em khó xử.” Lê Dĩ Quyền ôn nhu nói.
một lát sau, năm nam nhân cuối cùng cũng im lặng ngồi xuống.
“Hình như… còn thiếu một người?” Lê Dĩ Quyền xẹt qua mặt của bốn người. Biểu cảm của bốn người khác nhau, cả người Thân Đồ Mặc tràn ngập cảm giác tối tăm, Nguyễn Lân thỉnh thoảng liếc nhìn về phía phòng ngủ ngay hành lang, trên khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ là vẻ thống khổ và bất an, Quý Tiết và Tần Chi Tu tương đối bình tĩnh.
Lê Dĩ Quyền ôn hòa cười, “Có một việc tôi nói thẳng ── tôi hy vọng, các người không cần xuất hiệntrong thế giới của Nhạc Nhạc nữa.”
một câu, làm cho Quý Tiết và Tần Chi Tu trong nháy mắt cũng thay đổi sắc mặt.
“anh cho anh là ai?” Quý Tiết giành mở miệng trước.
“anh muốn chết!” Nguyễn Lân gầm lên.
Hà Nhạc Nhạc nghe được tiếng động lúc này lại vọt ra, Nguyễn Lân vừa thấy Hà Nhạc Nhạc, khí thế tức giận vừa nãy trong giây lát tiêu đi phân nữa chỉ còn lại oán giận chính mình.
“không có việc gì, yên tâm, không cần nghe lén.” Lê Dĩ Quyền kiên nhẫn nói.
Hà Nhạc Nhạc do dự nhìn mấy nam nhân trên sô pha, dưới ánh mắt trấn an của hắn lui vào phòng ngủ.
“Các người cũng không cần tức giận, bởi vì các người ── vốn dĩ không có tư cách tức giận!” Ánh mắt sắc bén của Lê Dĩ Quyền đảo qua bốn người, “Nguyễn tiên sinh, đầu tiên là anh, anh rất rõ ràng anhsắm vai nhân vật gì trong sinh mệnh của Nhạc Nhạc. Những gì anh làm với Nhạc Nhạc, chết cũng khôngđủ!”
Mặt Nguyễn Lân không còn chút máu, lời nói của Lê Dĩ Quyền đâm trúng tim hắn, nhưng hắn… khôngcó cách nào phản bác!
Nhạc Nhạc… Nhạc Nhạc…
“Quý tiên sinh, tuy rằng tôi cũng không rõ lắm lúc nào thì anh biết chuyện hiểu lầm này, nhưng rất rõràng, từ đầu đến cuối, anh lựa chọn giấu diếm. Ngoài ra, anh rất rõ ràng, Nhạc Nhạc đối với anh, cũng không có chút tình yêu nào. anh như vậy, cố gắng ở lại bên cạnh cô ấy, trừ việc gây trở ngại cô ấy hạnh phúc, còn có ý nghĩa gì khác sao?”
“anh quá nhiều chuyện rồi!”
không nhìn ánh mắt như mãnh thú bị thương của Quý Tiết, Lê Dĩ Quyền nhìn về phía Tần Chi Tu, giọng điệu phát ra càng mềm nhẹ hơn nữa, “Tần tiên sinh, khách quan mà nói, anh không đáng giá để tôi đồng tình, anh muốn cô ấy hy sinh cả đời để bổ sung vào miệng vết thương đang khiếm khuyết của anhsao? Vậy vết thương của cô ấy thì sao? Trơ mắt nhìn cô ấy cười cho anh ấm áp, lại ở chỗ anh khôngnhìn thấy thống khổ khóc thét sao? Xin đừng lừa mình dối người nữa, anh chỉ biết trở thành gánh nặng của cô, bao gồm, những gì anh có thể cho cô ấy.”
Tần Chi Tu có chút hoang mang nhìn lại Lê Dĩ Quyền, nhưng rất nhanh, hoang mang hóa thành suy tư.
“Đến anh, Thân Đồ Mặc, từ giờ trở đi, tôi không phải là cố vấn pháp luật của Mâu Tư nữa, đương nhiên, anh cũng không hy vọng tôi tiếp tục đảm nhiệm chức vụ này. A… ngại quá, trong khoảng thời gian này tôi không cẩn thận, thấy được rất nhiều nội dung kích thích, tôi tin tưởng không ít người sẽ thấy hứng thú đối với mấy tư liệu này.” Lê Dĩ Quyền dừng một chút, nhìn khóe môi khẽ nhếch lên một chút miệt thị của Thân Đồ Mặc. “Xuất phát từ quen biết nhiều năm của chúng ta, tôi cũng không muốn đối địch với anh, trừ phi ── cần thiết.”
Lạnh lẽo cứng rắn phun ra hai chữ cuối cùng, sắc mặt Lê Dĩ Quyền lạnh lùng.
“Xin cẩn thận xem xét đến đề nghị của tôi ── rời xa người mà các người không nên đụng vào.”
Rời xa…
Rời xa cô…
Rời xa Hà Nhạc Nhạc… Cách rất xa? không hề đụng vào? Rốt cuộc sờ không được khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không hôn môi cô được, không bao giờ được ôm cô nữa?
Trái tim giống như bị đông đá sau khi bị người ta đập thành từng mảnh nát vụn ──
“anh cũng không nói cho cô ấy biết chân tướng của hợp đồng, vì sao?” Quý Tiết hết sức duy trì mộtchút kiêu ngạo còn lại cuối cùng.
“… cô ấy không muốn hận bất kỳ ai, tôi cũng không muốn để cho cô ấy có lý do hận bất kỳ kẻ nào hết.”
“A…” Quý Tiết đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cho đến khi nước mắt không chịu khống chế rớt xuống mà tiếng cười cũng không ngừng lại.
hắn thua, thua… thua hoàn toàn. hắn gặp một người ── coi “cô” là quan trọng nhất!
“Quý Tiết?”
Trong khoảnh khắc cửa phòng ngủ đóng lại, Quý Tiết đứng lên, “Thân Đồ, xem như mình cầu xin cậu, mặc kệ cô ấy đã làm gì chọc giận cậu, buông tha cho cô ấy đi, mặc kệ như thế nào, cô ấy cũng là cô gáiduy nhất mình thực sự yêu.”
nói xong, Quý Tiết đi về phía cửa phòng, Nguyễn Lân cũng chậm rãi đứng dậy, ánh mắt có chút đục ngầu không đi về phía cửa mà đi về phía phòng ngủ của Hà Nhạc Nhạc.
Nghe thấy tiếng cười quái dị của Quý Tiết, Hà Nhạc Nhạc cũng không yên lòng, lén lút mở cửa nhưng không đi ra ngoài, kết quả liền thấy Nguyễn Lân đột nhiên đi tới hướng này, đẩy cửa ra cúi đầu nhìn cô.
“Nguyễn Lân, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thân thiết của cô, Nguyễn Lân hung hăng ôm cô, hôn thật sâu, cố gắng đoạt lấy từng giọt nước bọt trong miệng cô, hút khô đến khi cô không còn không khí, hôn đến khi cô hít thở không được, ngực đau đớn, không nhịn được khóc kêu ra tiếng, hắn mới buông cô ra.
“Thực xin lỗi… Gặp lại.”
“Ừ?”
Lại khẽ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ của cô, Nguyễn Lân tựa trán lên trán cô, “anh yêu em, đừng hận anh.”
không đợi cô phản ứng lại, Nguyễn Lân xoay người lướt qua Quý Tiết đứng ở cửa đi ra ngoài.
Hà Nhạc Nhạc đi ra khỏi phòng, khó hiểu, lo lắng, sợ hãi…
“Các anh…”
“thật có lỗi, tôi không làm được.” Tần Chi Tu cũng đứng lên đi đến bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, “Cho dù cố gắng ở lại bên cạnh cô ấy chỉ làm cho cô ấy thống khổ, tôi cũng sẽ đau cùng với cô ấy, bởi vì… tôi rời khỏi cô ấy mà chết, cô ấy cũng sẽ không hạnh phúc.”
Tần Chi Tu nói một hồi làm Hà Nhạc Nhạc nghe được càng thấy khó hiểu! L nói với bọn họ cái gì vậy? Cái gì mà rời khỏi cô? Cái gì chết?
‘Tiếng nhạc chuông điện thoại của Nhạc Nhạc’
Điện thoại di động đặt ở bàn trà ngay góc tường đột nhiên vang lên. Hà Nhạc Nhạc đi qua nhìn mộtchút, là số lạ.
“Xin chào, tôi là Hà Nhạc Nhạc, xin hỏi ── ”
“Hà Nhạc Nhạc? Ha ha… Kêu là Hà Hoan dễ nghe hơn.”
“…”
“Sao vậy? Giọng nói của tôi cũng không nhận ra? Tôi đã từng là ── ”
Chi ── chạm!
Tiếng phanh xe chói tai cùng với tiếng động va chạm thật lớn từ dưới lầu truyền đến, Hà Nhạc Nhạc vốn đang đứng bên cạnh cửa sổ theo phản xạ cúi đầu nhìn ──
“Nguyễn Lân!”
Tâm sự của edior:
Nhà trọ cũng sắp đi vào những chương cuối, với bản thân mình mà nói, đây là bộ truyện đưa mình đến với việc edit, nên mình cũng rất tâm huyết với nó, mình đã tự edit, beta lại vài lần. Nếu như lúc edit có sai sót gì mong mọi người góp ý để mình chỉnh sửa nó lại cho hoàn chỉnh nhất có thể nhé. Love all
Dạo này mình cũng có edit vài bộ truyện sắc, nhưng vẫn chưa tìm thấy tác phẩm nào vừa có h, vừa có nội dung mà mình ưng ý cả. Mọi người nếu có truyện nào muốn edit có thể giới thiệu cho mình, mình chỉ edit được truyện sủng, NP, H, có thể SM, cường thủ hào đoạt nhưng kết phải HE, k chịu được truyện ngược và đam mỹ hay bách hợp đâu
“Mời.” Lê Dĩ Quyền ra tay ý bảo mời ngồi.
“L?” Thân Đồ Mặc nhíu mày.
Lời Thân Đồ Mặc vừa nói ra, Quý Tiết bước tới một bước, vẻ mặt Nguyễn Lân khẽ thay đổi, còn Tần Chi Tu vẫn như thường.
Hà Nhạc Nhạc như bước vào chiến trường, còn chưa chờ cô mở miệng, Lê Dĩ Quyền đã gật đầu, buông tách trà xuống.
“Vui Vẻ, Tiểu Vũ, tôi muốn nói chuyện tâm sự với mấy vị này, hai người có thể về phòng một chút không?” Lê Dĩ Quyền mỉm cười nói.
“Tôi không có hứng thú.” Nguyễn Lân đứng lên, “Nhạc Nhạc, chúng ta đi.”
“Nguyễn tiên sinh, hợp đồng quản lý của nhà trọ Thâm Lam là do tôi viết ra, tôi nghĩ anh sẽ rất có hứng thú thảo luận với tôi về nội dung hợp đồng đó.” Lê Dĩ Quyền nói.
Nguyễn Lân hoảng sợ, thân hình cao lớn cứng ngắc như sắt, lại nhìn dáng vẻ mờ mịt của Hà Nhạc Nhạc, cắn môi ngồi xuống.
Thân Đồ Mặc hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Hà Nhạc Nhạc. Bây giờ hắn cái gì cũng không muốn nói, hắn chỉ muốn đem cô gái trước mắt này làm đến mức khóc không được nữa!
“Lại đây.”
Hà Nhạc Nhạc sợ hãi lùi về sau từng bước, trực tiếp đụng vào người Nhậm Linh Vũ phía sau.
“Thân Đồ! Cậu dọa cô ấy sợ đó!” Quý Tiết bất mãn nói.
Thân Đồ Mặc mặt không thay đổi bước thẳng đến Hà Nhạc Nhạc, trong lúc nhất thời 4 nam nhân liền đứng lên đứng giữa hai người, Nhậm Linh Vũ lại đem Hà Nhạc Nhạc đẩy ra phía sau mình.
“Xâm nhập Mâu Tư là tôi, anh không có lý do đến tìm Nhạc Nhạc gây phiền phức! Nơi này là nhà của tôi, không chào đón anh, mời anh đi ra ngoài!” Nhậm Linh Vũ quát.
Hà Nhạc Nhạc vội vàng ngăn cản Nhậm Linh Vũ, đẩy mạnh Linh Vũ vào phòng ngủ, sau đó cô cũng bị Lê Dĩ Quyền nắm chặt hai vai đẩy vào phòng.
“Đừng lo lắng, anh vĩnh viễn sẽ không để em khó xử.” Lê Dĩ Quyền ôn nhu nói.
một lát sau, năm nam nhân cuối cùng cũng im lặng ngồi xuống.
“Hình như… còn thiếu một người?” Lê Dĩ Quyền xẹt qua mặt của bốn người. Biểu cảm của bốn người khác nhau, cả người Thân Đồ Mặc tràn ngập cảm giác tối tăm, Nguyễn Lân thỉnh thoảng liếc nhìn về phía phòng ngủ ngay hành lang, trên khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ là vẻ thống khổ và bất an, Quý Tiết và Tần Chi Tu tương đối bình tĩnh.
Lê Dĩ Quyền ôn hòa cười, “Có một việc tôi nói thẳng ── tôi hy vọng, các người không cần xuất hiệntrong thế giới của Nhạc Nhạc nữa.”
một câu, làm cho Quý Tiết và Tần Chi Tu trong nháy mắt cũng thay đổi sắc mặt.
“anh cho anh là ai?” Quý Tiết giành mở miệng trước.
“anh muốn chết!” Nguyễn Lân gầm lên.
Hà Nhạc Nhạc nghe được tiếng động lúc này lại vọt ra, Nguyễn Lân vừa thấy Hà Nhạc Nhạc, khí thế tức giận vừa nãy trong giây lát tiêu đi phân nữa chỉ còn lại oán giận chính mình.
“không có việc gì, yên tâm, không cần nghe lén.” Lê Dĩ Quyền kiên nhẫn nói.
Hà Nhạc Nhạc do dự nhìn mấy nam nhân trên sô pha, dưới ánh mắt trấn an của hắn lui vào phòng ngủ.
“Các người cũng không cần tức giận, bởi vì các người ── vốn dĩ không có tư cách tức giận!” Ánh mắt sắc bén của Lê Dĩ Quyền đảo qua bốn người, “Nguyễn tiên sinh, đầu tiên là anh, anh rất rõ ràng anhsắm vai nhân vật gì trong sinh mệnh của Nhạc Nhạc. Những gì anh làm với Nhạc Nhạc, chết cũng khôngđủ!”
Mặt Nguyễn Lân không còn chút máu, lời nói của Lê Dĩ Quyền đâm trúng tim hắn, nhưng hắn… khôngcó cách nào phản bác!
Nhạc Nhạc… Nhạc Nhạc…
“Quý tiên sinh, tuy rằng tôi cũng không rõ lắm lúc nào thì anh biết chuyện hiểu lầm này, nhưng rất rõràng, từ đầu đến cuối, anh lựa chọn giấu diếm. Ngoài ra, anh rất rõ ràng, Nhạc Nhạc đối với anh, cũng không có chút tình yêu nào. anh như vậy, cố gắng ở lại bên cạnh cô ấy, trừ việc gây trở ngại cô ấy hạnh phúc, còn có ý nghĩa gì khác sao?”
“anh quá nhiều chuyện rồi!”
không nhìn ánh mắt như mãnh thú bị thương của Quý Tiết, Lê Dĩ Quyền nhìn về phía Tần Chi Tu, giọng điệu phát ra càng mềm nhẹ hơn nữa, “Tần tiên sinh, khách quan mà nói, anh không đáng giá để tôi đồng tình, anh muốn cô ấy hy sinh cả đời để bổ sung vào miệng vết thương đang khiếm khuyết của anhsao? Vậy vết thương của cô ấy thì sao? Trơ mắt nhìn cô ấy cười cho anh ấm áp, lại ở chỗ anh khôngnhìn thấy thống khổ khóc thét sao? Xin đừng lừa mình dối người nữa, anh chỉ biết trở thành gánh nặng của cô, bao gồm, những gì anh có thể cho cô ấy.”
Tần Chi Tu có chút hoang mang nhìn lại Lê Dĩ Quyền, nhưng rất nhanh, hoang mang hóa thành suy tư.
“Đến anh, Thân Đồ Mặc, từ giờ trở đi, tôi không phải là cố vấn pháp luật của Mâu Tư nữa, đương nhiên, anh cũng không hy vọng tôi tiếp tục đảm nhiệm chức vụ này. A… ngại quá, trong khoảng thời gian này tôi không cẩn thận, thấy được rất nhiều nội dung kích thích, tôi tin tưởng không ít người sẽ thấy hứng thú đối với mấy tư liệu này.” Lê Dĩ Quyền dừng một chút, nhìn khóe môi khẽ nhếch lên một chút miệt thị của Thân Đồ Mặc. “Xuất phát từ quen biết nhiều năm của chúng ta, tôi cũng không muốn đối địch với anh, trừ phi ── cần thiết.”
Lạnh lẽo cứng rắn phun ra hai chữ cuối cùng, sắc mặt Lê Dĩ Quyền lạnh lùng.
“Xin cẩn thận xem xét đến đề nghị của tôi ── rời xa người mà các người không nên đụng vào.”
Rời xa…
Rời xa cô…
Rời xa Hà Nhạc Nhạc… Cách rất xa? không hề đụng vào? Rốt cuộc sờ không được khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không hôn môi cô được, không bao giờ được ôm cô nữa?
Trái tim giống như bị đông đá sau khi bị người ta đập thành từng mảnh nát vụn ──
“anh cũng không nói cho cô ấy biết chân tướng của hợp đồng, vì sao?” Quý Tiết hết sức duy trì mộtchút kiêu ngạo còn lại cuối cùng.
“… cô ấy không muốn hận bất kỳ ai, tôi cũng không muốn để cho cô ấy có lý do hận bất kỳ kẻ nào hết.”
“A…” Quý Tiết đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cho đến khi nước mắt không chịu khống chế rớt xuống mà tiếng cười cũng không ngừng lại.
hắn thua, thua… thua hoàn toàn. hắn gặp một người ── coi “cô” là quan trọng nhất!
“Quý Tiết?”
Trong khoảnh khắc cửa phòng ngủ đóng lại, Quý Tiết đứng lên, “Thân Đồ, xem như mình cầu xin cậu, mặc kệ cô ấy đã làm gì chọc giận cậu, buông tha cho cô ấy đi, mặc kệ như thế nào, cô ấy cũng là cô gáiduy nhất mình thực sự yêu.”
nói xong, Quý Tiết đi về phía cửa phòng, Nguyễn Lân cũng chậm rãi đứng dậy, ánh mắt có chút đục ngầu không đi về phía cửa mà đi về phía phòng ngủ của Hà Nhạc Nhạc.
Nghe thấy tiếng cười quái dị của Quý Tiết, Hà Nhạc Nhạc cũng không yên lòng, lén lút mở cửa nhưng không đi ra ngoài, kết quả liền thấy Nguyễn Lân đột nhiên đi tới hướng này, đẩy cửa ra cúi đầu nhìn cô.
“Nguyễn Lân, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thân thiết của cô, Nguyễn Lân hung hăng ôm cô, hôn thật sâu, cố gắng đoạt lấy từng giọt nước bọt trong miệng cô, hút khô đến khi cô không còn không khí, hôn đến khi cô hít thở không được, ngực đau đớn, không nhịn được khóc kêu ra tiếng, hắn mới buông cô ra.
“Thực xin lỗi… Gặp lại.”
“Ừ?”
Lại khẽ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ của cô, Nguyễn Lân tựa trán lên trán cô, “anh yêu em, đừng hận anh.”
không đợi cô phản ứng lại, Nguyễn Lân xoay người lướt qua Quý Tiết đứng ở cửa đi ra ngoài.
Hà Nhạc Nhạc đi ra khỏi phòng, khó hiểu, lo lắng, sợ hãi…
“Các anh…”
“thật có lỗi, tôi không làm được.” Tần Chi Tu cũng đứng lên đi đến bên cạnh Hà Nhạc Nhạc, “Cho dù cố gắng ở lại bên cạnh cô ấy chỉ làm cho cô ấy thống khổ, tôi cũng sẽ đau cùng với cô ấy, bởi vì… tôi rời khỏi cô ấy mà chết, cô ấy cũng sẽ không hạnh phúc.”
Tần Chi Tu nói một hồi làm Hà Nhạc Nhạc nghe được càng thấy khó hiểu! L nói với bọn họ cái gì vậy? Cái gì mà rời khỏi cô? Cái gì chết?
‘Tiếng nhạc chuông điện thoại của Nhạc Nhạc’
Điện thoại di động đặt ở bàn trà ngay góc tường đột nhiên vang lên. Hà Nhạc Nhạc đi qua nhìn mộtchút, là số lạ.
“Xin chào, tôi là Hà Nhạc Nhạc, xin hỏi ── ”
“Hà Nhạc Nhạc? Ha ha… Kêu là Hà Hoan dễ nghe hơn.”
“…”
“Sao vậy? Giọng nói của tôi cũng không nhận ra? Tôi đã từng là ── ”
Chi ── chạm!
Tiếng phanh xe chói tai cùng với tiếng động va chạm thật lớn từ dưới lầu truyền đến, Hà Nhạc Nhạc vốn đang đứng bên cạnh cửa sổ theo phản xạ cúi đầu nhìn ──
“Nguyễn Lân!”
Tâm sự của edior:
Nhà trọ cũng sắp đi vào những chương cuối, với bản thân mình mà nói, đây là bộ truyện đưa mình đến với việc edit, nên mình cũng rất tâm huyết với nó, mình đã tự edit, beta lại vài lần. Nếu như lúc edit có sai sót gì mong mọi người góp ý để mình chỉnh sửa nó lại cho hoàn chỉnh nhất có thể nhé. Love all
Dạo này mình cũng có edit vài bộ truyện sắc, nhưng vẫn chưa tìm thấy tác phẩm nào vừa có h, vừa có nội dung mà mình ưng ý cả. Mọi người nếu có truyện nào muốn edit có thể giới thiệu cho mình, mình chỉ edit được truyện sủng, NP, H, có thể SM, cường thủ hào đoạt nhưng kết phải HE, k chịu được truyện ngược và đam mỹ hay bách hợp đâu
Bình luận facebook