Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 289: Độc hoặc chúng sinh
Chương 289: Độc hoặc chúng sinh
Nhậm Linh Vũ nhìn chăm chú vào biểu cảm bình tĩnh của Hà Nhạc Nhạc, thật ra trong lòng cô rất rõ ràng, cũng hiểu được, cảm giác được, cô biết Nhạc Nhạc cũng thích sư phụ cô, có lẽ còn chưa tới mức yêu, nhưng tuyệt đối là thích thật nhiều. Nếu như không có nam nhân khác nhanh chân đến trước, thậm chí cô có thể khẳng định sư phụ nhất định có thể bắt được con tim của Nhạc Nhạc làm tù binh, làm cho Nhạc Nhạc trở thành sư mẫu hạnh phúc nhất của cô, mà không phải như bây giờ, như một người nghiện ma túy, chỉ biết một mình trốn tránh!
Nhưng mà, chẳng lẽ bởi vì sư phụ ra tay chậm, tất cả đều là kết cục đã định sao? Hai người rõ ràng có tình lại không có bắt đầu mà đã chặt đứt tất cả ràng buộc rồi sao?
"Linh Vũ. . . Mình không thể."
"Vì cái gì? Rõ ràng cậu cũng thích hắn, mà hắn tuyệt đối cũng có thể cho cậu hạnh phúc a!"
". . ."
Tiếng giày dẫm lên tầng lá rụng nát bươi, phát ra tiếng 'sàn sạt', bầu trời dần dần ngả màu, chiếu lên trên mặt hai người hình như cũng có thêm tí huyết sắc.
Rời khỏi nhà trọ, rời khỏi đám nam nhân ở nhà trọ, ở cùng với L, cùng nhau xuống bếp, cùng nhau luyện kiếm, cô ca hát cho hắn nghe, hắn dạy cô những trò chơi nhỏ, mang cô đi ngắm những danh lam thắng cảnh. Cùng nhau ngủ, cùng nhau tỉnh lại, mỗi ngày hắn sẽ cười với cô, mắt phượng xinh đẹp cong cong, con ngươi lóe ra ánh sáng như kim cương... Nói không chừng, hắn còn có thể cầm hoa tươi cầu hôn cô, hắn sẽ đeo nhẫn trên ngón tay áp út của cô, tương lai, cô còn có thể sinh một soái ca nhỏ giống như hắn, mua đồ cặp cho cha con bọn họ, nghe bọn họ một người kêu là 'bà xã', một người kêu là 'mẹ'...
"Nhạc Nhạc. . ."
Tiếng đạp lá rụng từ phía sau truyền đến, hai người quay đầu nhìn lại.
Ánh mặt trời màu cam, nam nhân cao lớn mang theo vẻ mặt dịu dàng chứa ý cười chậm rãi đến gần, tây trang vừa vặn lộ ra vai rộng, thắt lưng hẹp, dáng người tỉ lệ hoàng kim của phương đông và phương tây kết hợp, mạnh mẽ như người phương tây, lại ẩn chứa vẻ tiêu sái của phương đông. Tóc hơi dài qua lỗ tai màu rám, đuôi tóc hơi cong cong như uốn, làm cho ngũ quan khắc sâu của hắn càng thêm phong tình, có vẻ mị hoặc thần bí.
"Duy!" Vài giây trôi qua, Hà Nhạc Nhạc mới hô một tiếng đi qua.
Mục Duy cười cười, đi đến ôm bờ vai mỏng manh của cô, hôn lên môi cô, "Sao không mời Nhậm tiểu thư vào nhà chơi, xe còn để ở ngoài nữa?"
Hà Nhạc Nhạc thản nhiên cười cười, "Em cũng vừa mới về thôi. Linh Vũ, buổi tối ở lại ăn cơm nha."
". . .Được." Nhậm Linh Vũ nghĩ nghĩ, đáp.
Cô muốn tận mắt nhìn xem, đám nam nhân từng bước chiếm lấy Nhạc Nhạc trước sư phụ, rốt cuộc có điểm gì làm cho Nhạc Nhạc không buông tay được! Ở cùng với bọn họ, Nhạc Nhạc thật sự hạnh phúc sao?
Buổi tối 6 giờ rưỡi, Tần Chi Tu và Quý Tiết đúng giờ về nhà.
"Duy, nhìn trong nồi nha!" Hà Nhạc Nhạc vừa đứng ở nhà ăn làm đậu tương vừa nói với Mục Duy. Tuy rằng ở siêu thị có bán nguyên liệu nấu ăn đã chế biến sẵn, nhưng cô vẫn thích mua nguyên liệu nấu ăn về tự làm.
"Nhạc Nhạc! Đến đây, cho anh mượn dựa một chút, anh sắp mệt chết rồi." Quý Tiết vừa thấy Hà Nhạc Nhạc liền ôm lấy cô, thuận tiện dựa đầu vào cô.
"Được rồi, anh nặng muốn chết. Chi Tu còn không kêu mệt kìa, đi lên lầu tắm rửa trước đi." Hà Nhạc Nhạc nói với Quý Tiết và Tần Chi Tu.
Tần Chi Tu mềm nhẹ mỉm cười, mắt đẹp hạ xuống nhìn vào môi cô.
Hà Nhạc Nhạc khẽ lắc đầu cười cười, đẩy thân thể Quý Tiết ra, đi lên vuốt ve Đậu Đỏ trong lòng Tần Chi Tu một chút, rồi mới ngẩng đầu đón lấy ánh mắt quyến luyến của hắn, chủ động hôn lên môi hắn.
"Meo meo. . ." Đậu Đỏ không cam lòng bị đè ép tinh tế kêu một tiếng.
Nhậm Linh Vũ có chút há hốc mồm.
Có một số việc, biết là một chuyện, nhưng thật sự nhìn thấy lại là một chuyện khác!
Tuy nói... tuy nói chị họ của cô cũng đồng thời quen biết với mấy nam nhân, mấy nam nhân này cũng đều biết sự tồn tại của nhau, nhưng mấy nam nhân này vừa thấy mặt nhau, tuyệt đối là cảnh tượng long tranh hổ đấu hận không thể mi chết tôi sống, nếu không phải có lần chị họ tức giận kiên quyết dùng dao nhỏ chỉ vào hai người, chắc bây giờ đám người kia cũng sứt mẻ vài người chứ không đầy đủ như thế.
Nhưng Nhạc Nhạc... hình ảnh vui mừng ấm áp như thế này là chuyện gì vậy?
"Đi tắm rửa đi."
"Ừ." Tần Chi Tu nhẹ nhàng đáp.
"Cơm thừa sáng nay còn không? Anh muốn ăn cơm rang trứng!" Quý Tiết kéo cánh tay Hà Nhạc Nhạc về, vừa đè cô vừa hỏi.
"Tự mình làm đi, đã dạy anh rồi."
"Vậy em đánh trứng giúp anh đi."
"Ừ. A! Thiếu chút nữa đã quên, Quý Tiết, vị này là bạn tốt của em, Nhậm Linh Vũ. Chi Tu, buổi tối Linh Vũ ăn cơm cùng chúng ta."
Tần Chi Tu cười cười gật đầu với Nhậm Linh Vũ.
". . . Hi!" Nhậm Linh Vũ cứng ngắc giơ tay vẫy vẫy hai nam nhân một cái. Cô một người sống lớn như thế, đứng cả buổi ở đây, mà hai nam nhân này liếc mắt cũng không thèm nhìn cô một tí...
"Xin chào!" Quý Tiết rộng rãi chìa tay, vừa buông lỏng tay ra, khuôn mặt tuấn tú của hắn lại quay về bên cạnh, "Anh muốn hai cái trứng!"
". . . Cậu có thể đổi cái khác không? Cậu có biết gà mẹ đẻ trứng rất khổ cực không?"
Tươi cười của Quý Tiết đột nhiên hiện lên mấy điểm khác thường, "Trứng trứng. . ."
Hà Nhạc Nhạc quẫn bách, nhấc chân lên đạp vào chân Quý Tiết, Quý Tiết lại giống như đã dự đoán được từ sớm, xách chân né tránh, cười cười buông cô ra, cùng Tần Chi Tu đi vào thang máy.
"Linh Vũ, ngồi chờ trong chốc lát nha, Nguyễn Lân trở về là có thể ăn cơm."
"A? A! ừ!"
Không bao lâu sau, xe bảo mẫu của Nguyễn Lân chạy vào cổng.
Làm một siêu sao có khí chất, ánh mắt nho nhã, dáng vẻ khí thế đàng hoàng khi đi vào cửa của Nguyễn Lân làm người ta tim đập chân run, Nhậm Linh Vũ cũng ngồi không yên.
Cô, đại khái, hình như, đã hiểu được... lựa chọn của Nhạc Nhạc . . .
Nguyễn Lân vừa thấy cô trong phòng khách, ánh mắt có chút sắc bén nhăn mày lại. Đang lúc cô không biết làm sao, nam nhân như bá vương ngạo nghễ trong nháy mắt hóa thành ngón tay mềm, giãn chân mày ra, tươi cười ấm áp.
"Bắt đầu tuyên truyền phim điện ảnh hả?" Hà Nhạc Nhạc vừa lấy tạp dề xuống, vừa đi về phía Nguyễn Lân.
"Ừ."
Trong lòng Nhậm Linh Vũ không khỏi ai oán một tiếng... Cho tới bây giờ cô chưa từng nghe thấy nam nhân như thế, lại làm nũng mang theo vẻ cưng chiều "Ừ" một tiếng! Cho dù là nhân vật mà bản thân Nguyễn Lân diễn trong phim cũng chưa từng nghe qua!
Sư phụ... Lông Vũ có khả năng, không giúp được người rồi....
Nhậm Linh Vũ nhìn chăm chú vào biểu cảm bình tĩnh của Hà Nhạc Nhạc, thật ra trong lòng cô rất rõ ràng, cũng hiểu được, cảm giác được, cô biết Nhạc Nhạc cũng thích sư phụ cô, có lẽ còn chưa tới mức yêu, nhưng tuyệt đối là thích thật nhiều. Nếu như không có nam nhân khác nhanh chân đến trước, thậm chí cô có thể khẳng định sư phụ nhất định có thể bắt được con tim của Nhạc Nhạc làm tù binh, làm cho Nhạc Nhạc trở thành sư mẫu hạnh phúc nhất của cô, mà không phải như bây giờ, như một người nghiện ma túy, chỉ biết một mình trốn tránh!
Nhưng mà, chẳng lẽ bởi vì sư phụ ra tay chậm, tất cả đều là kết cục đã định sao? Hai người rõ ràng có tình lại không có bắt đầu mà đã chặt đứt tất cả ràng buộc rồi sao?
"Linh Vũ. . . Mình không thể."
"Vì cái gì? Rõ ràng cậu cũng thích hắn, mà hắn tuyệt đối cũng có thể cho cậu hạnh phúc a!"
". . ."
Tiếng giày dẫm lên tầng lá rụng nát bươi, phát ra tiếng 'sàn sạt', bầu trời dần dần ngả màu, chiếu lên trên mặt hai người hình như cũng có thêm tí huyết sắc.
Rời khỏi nhà trọ, rời khỏi đám nam nhân ở nhà trọ, ở cùng với L, cùng nhau xuống bếp, cùng nhau luyện kiếm, cô ca hát cho hắn nghe, hắn dạy cô những trò chơi nhỏ, mang cô đi ngắm những danh lam thắng cảnh. Cùng nhau ngủ, cùng nhau tỉnh lại, mỗi ngày hắn sẽ cười với cô, mắt phượng xinh đẹp cong cong, con ngươi lóe ra ánh sáng như kim cương... Nói không chừng, hắn còn có thể cầm hoa tươi cầu hôn cô, hắn sẽ đeo nhẫn trên ngón tay áp út của cô, tương lai, cô còn có thể sinh một soái ca nhỏ giống như hắn, mua đồ cặp cho cha con bọn họ, nghe bọn họ một người kêu là 'bà xã', một người kêu là 'mẹ'...
"Nhạc Nhạc. . ."
Tiếng đạp lá rụng từ phía sau truyền đến, hai người quay đầu nhìn lại.
Ánh mặt trời màu cam, nam nhân cao lớn mang theo vẻ mặt dịu dàng chứa ý cười chậm rãi đến gần, tây trang vừa vặn lộ ra vai rộng, thắt lưng hẹp, dáng người tỉ lệ hoàng kim của phương đông và phương tây kết hợp, mạnh mẽ như người phương tây, lại ẩn chứa vẻ tiêu sái của phương đông. Tóc hơi dài qua lỗ tai màu rám, đuôi tóc hơi cong cong như uốn, làm cho ngũ quan khắc sâu của hắn càng thêm phong tình, có vẻ mị hoặc thần bí.
"Duy!" Vài giây trôi qua, Hà Nhạc Nhạc mới hô một tiếng đi qua.
Mục Duy cười cười, đi đến ôm bờ vai mỏng manh của cô, hôn lên môi cô, "Sao không mời Nhậm tiểu thư vào nhà chơi, xe còn để ở ngoài nữa?"
Hà Nhạc Nhạc thản nhiên cười cười, "Em cũng vừa mới về thôi. Linh Vũ, buổi tối ở lại ăn cơm nha."
". . .Được." Nhậm Linh Vũ nghĩ nghĩ, đáp.
Cô muốn tận mắt nhìn xem, đám nam nhân từng bước chiếm lấy Nhạc Nhạc trước sư phụ, rốt cuộc có điểm gì làm cho Nhạc Nhạc không buông tay được! Ở cùng với bọn họ, Nhạc Nhạc thật sự hạnh phúc sao?
Buổi tối 6 giờ rưỡi, Tần Chi Tu và Quý Tiết đúng giờ về nhà.
"Duy, nhìn trong nồi nha!" Hà Nhạc Nhạc vừa đứng ở nhà ăn làm đậu tương vừa nói với Mục Duy. Tuy rằng ở siêu thị có bán nguyên liệu nấu ăn đã chế biến sẵn, nhưng cô vẫn thích mua nguyên liệu nấu ăn về tự làm.
"Nhạc Nhạc! Đến đây, cho anh mượn dựa một chút, anh sắp mệt chết rồi." Quý Tiết vừa thấy Hà Nhạc Nhạc liền ôm lấy cô, thuận tiện dựa đầu vào cô.
"Được rồi, anh nặng muốn chết. Chi Tu còn không kêu mệt kìa, đi lên lầu tắm rửa trước đi." Hà Nhạc Nhạc nói với Quý Tiết và Tần Chi Tu.
Tần Chi Tu mềm nhẹ mỉm cười, mắt đẹp hạ xuống nhìn vào môi cô.
Hà Nhạc Nhạc khẽ lắc đầu cười cười, đẩy thân thể Quý Tiết ra, đi lên vuốt ve Đậu Đỏ trong lòng Tần Chi Tu một chút, rồi mới ngẩng đầu đón lấy ánh mắt quyến luyến của hắn, chủ động hôn lên môi hắn.
"Meo meo. . ." Đậu Đỏ không cam lòng bị đè ép tinh tế kêu một tiếng.
Nhậm Linh Vũ có chút há hốc mồm.
Có một số việc, biết là một chuyện, nhưng thật sự nhìn thấy lại là một chuyện khác!
Tuy nói... tuy nói chị họ của cô cũng đồng thời quen biết với mấy nam nhân, mấy nam nhân này cũng đều biết sự tồn tại của nhau, nhưng mấy nam nhân này vừa thấy mặt nhau, tuyệt đối là cảnh tượng long tranh hổ đấu hận không thể mi chết tôi sống, nếu không phải có lần chị họ tức giận kiên quyết dùng dao nhỏ chỉ vào hai người, chắc bây giờ đám người kia cũng sứt mẻ vài người chứ không đầy đủ như thế.
Nhưng Nhạc Nhạc... hình ảnh vui mừng ấm áp như thế này là chuyện gì vậy?
"Đi tắm rửa đi."
"Ừ." Tần Chi Tu nhẹ nhàng đáp.
"Cơm thừa sáng nay còn không? Anh muốn ăn cơm rang trứng!" Quý Tiết kéo cánh tay Hà Nhạc Nhạc về, vừa đè cô vừa hỏi.
"Tự mình làm đi, đã dạy anh rồi."
"Vậy em đánh trứng giúp anh đi."
"Ừ. A! Thiếu chút nữa đã quên, Quý Tiết, vị này là bạn tốt của em, Nhậm Linh Vũ. Chi Tu, buổi tối Linh Vũ ăn cơm cùng chúng ta."
Tần Chi Tu cười cười gật đầu với Nhậm Linh Vũ.
". . . Hi!" Nhậm Linh Vũ cứng ngắc giơ tay vẫy vẫy hai nam nhân một cái. Cô một người sống lớn như thế, đứng cả buổi ở đây, mà hai nam nhân này liếc mắt cũng không thèm nhìn cô một tí...
"Xin chào!" Quý Tiết rộng rãi chìa tay, vừa buông lỏng tay ra, khuôn mặt tuấn tú của hắn lại quay về bên cạnh, "Anh muốn hai cái trứng!"
". . . Cậu có thể đổi cái khác không? Cậu có biết gà mẹ đẻ trứng rất khổ cực không?"
Tươi cười của Quý Tiết đột nhiên hiện lên mấy điểm khác thường, "Trứng trứng. . ."
Hà Nhạc Nhạc quẫn bách, nhấc chân lên đạp vào chân Quý Tiết, Quý Tiết lại giống như đã dự đoán được từ sớm, xách chân né tránh, cười cười buông cô ra, cùng Tần Chi Tu đi vào thang máy.
"Linh Vũ, ngồi chờ trong chốc lát nha, Nguyễn Lân trở về là có thể ăn cơm."
"A? A! ừ!"
Không bao lâu sau, xe bảo mẫu của Nguyễn Lân chạy vào cổng.
Làm một siêu sao có khí chất, ánh mắt nho nhã, dáng vẻ khí thế đàng hoàng khi đi vào cửa của Nguyễn Lân làm người ta tim đập chân run, Nhậm Linh Vũ cũng ngồi không yên.
Cô, đại khái, hình như, đã hiểu được... lựa chọn của Nhạc Nhạc . . .
Nguyễn Lân vừa thấy cô trong phòng khách, ánh mắt có chút sắc bén nhăn mày lại. Đang lúc cô không biết làm sao, nam nhân như bá vương ngạo nghễ trong nháy mắt hóa thành ngón tay mềm, giãn chân mày ra, tươi cười ấm áp.
"Bắt đầu tuyên truyền phim điện ảnh hả?" Hà Nhạc Nhạc vừa lấy tạp dề xuống, vừa đi về phía Nguyễn Lân.
"Ừ."
Trong lòng Nhậm Linh Vũ không khỏi ai oán một tiếng... Cho tới bây giờ cô chưa từng nghe thấy nam nhân như thế, lại làm nũng mang theo vẻ cưng chiều "Ừ" một tiếng! Cho dù là nhân vật mà bản thân Nguyễn Lân diễn trong phim cũng chưa từng nghe qua!
Sư phụ... Lông Vũ có khả năng, không giúp được người rồi....
Bình luận facebook