Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 297: Nam nhân dây dưa làm khó
Chương 297: Nam nhân dây dưa làm khó
"Thực xin lỗi."
Trên ghế dài ở công viên, Lê Dĩ Quyền lấy mũ lưỡi trai xuống, có chút ủ rũ lấy tay vuốt tóc lại.
Cô gái tốt sợ nam nhân dây dưa.
Trăm ngàn năm qua đã được chứng thực là không có con đường thứ hai, nhưng có một số thế hệ nam nhân si tình vẫn không thể ôm được người trong lòng, cuối cùng hắn cũng biết nguyên nhân.
Dây dưa.
Biết rõ đối phương sẽ kháng cự, sẽ khó xử, sẽ lần lượt đẩy bản thân đi, thậm chí nói ra những lời đau lòng, mình vẫn 'dây dưa' như trước.
Đem tất cả mọi thứ bản thân đặt ở dưới chân của đối phương, chỉ cầu cô thương hại đừng đạp lên.
Thật đáng buồn sao?
Không có cô, không sống được sao?
Ngực trống rỗng, đau đến mức hắn muốn đánh một quyền, nhưng hắn biết rõ, trái tim hoá thành động đen tối, trên đời này chỉ có một người mới có thể làm nó khôi phục lại sức sống.
Cả đời có một lần yêu say đắm, hắn rất may mắn, hắn gặp. Đáng tiếc là, cô cũng đã nhiều lắm rồi.
"Anh..." Hắn nên mở miệng như thế nào? Nói hắn nhịn không được nhớ đến cô, hắn đã xâm nhập vào hệ thống theo dõi của giao thông và cảnh sát, im lặng nhìn cô? Nói hắn là tên vô sỉ hạ lưu tùy tiện xâm phạm riêng tư điên cuồng rình coi cô sao?
Lê Dĩ Quyền a Lê Dĩ Quyền!
Bây giờ mày với một người cặn bã biến chất có gì khác nhau đâu? Giải thích? Mày có thể giải thích gì chứ? Nói mày chủ động tìm Điêu Hành Nguyên là do muốn xuất hiện cùng cô sao? Nói mày liên hệ tìm thận giúp bạn gái của Điêu Hành Nguyên bị nhiễm trùng đường tiểu là để Điêu Hành Nguyên giúp mày sao? Nói mày xuất hiện trước mặt cô thật ra không phải trùng hợp mà là do mày tỉ mỉ thiết kế tất cả sao?
"Thực xin lỗi. Làm... nhiều chuyện ti bỉ vô sỉ như thế."
Hà Nhạc Nhạc cố gắng kiềm chế nội tâm đang giãy dụa, không xác định hỏi lại, "Ti bỉ?"
Lê Dĩ Quyền chỉ chỉ vào một góc rất ít người chú ý, "Anh vẫn..." Nhắm đôi mắt phượng lại, lông mày thống khổ hơi hơi nhăn lại, "... nhìn em."
"..." Hà Nhạc Nhạc tự nhiên hiểu được ý của Lê Dĩ Quyền, nhưng cô không nghĩ hắn sẽ ── "L!"
"Thực xin lỗi."
"Vì thế, hôm nay anh Điêu không tới cũng bởi vì anh?"
Giọng nói cô rõ ràng làm cả người hắn lạnh như băng, lời giải thích vừa thốt ra, lại mang theo mấy phần cầu xin, "Anh, hôm nay bạn gái của hắn phẫu thuật là thật! Anh thừa nhận, anh kết bạn với Điêu Hành Nguyên với mục đích hy vọng có một ngày có thể lợi dụng hắn... để làm giảm sự kháng cự của em đối với anh, nhưng lần này thật ra là hắn chủ động gọi điện thoại cho anh, muốn anh ── nắm chắc cơ hội."
Nghe thấy L cũng không phải người ích kỷ sắp xếp cuộc sống của người khác như cô đoán, trái tim Hà Nhạc Nhạc vừa mới cứng rắn lại yên lặng mềm mại dần. Sao cô có thể quên, L là người như thế nào chứ.
Có được kỹ thuật hacker đứng đầu thế giới, nếu như hắn nguyện ý, hắn có thể dễ dàng có được tài phú kinh người, trong xã hội hiện đại này có thể dựa vào internet để làm chuyện long trời lở đất. Nghe thấy có vẻ rất khoa trương, nhưng L trong thế giới máy tính, đích thực chính là 'thần tay' làm cho người kính sợ.
Nhưng L có được năng lực như vậy, lại chưa bao giờ lạc lối trong sự cường đại của bản thân, chưa bao giờ dựa vào kỹ thuật hacker mà cố ý làm chuyện xấu, chưa bao giờ ỷ vào 'thần tay' mà đùa bỡn cuộc sống của người khác.
Cô cũng vì điều này mà sùng bái kính yêu hắn.
Chậm chạp quyết định, ánh mắt Hà Nhạc Nhạc nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ đau khổ của L sang mấy ngón tay của hắn. "... Tay anh?"
"À..." Lê Dĩ Quyền nhanh chóng giấu tay trái đi, "Không sao, đã nhiều năm không chạm vào huyền cầm (giống như đàn bầu vậy), có chút gượng thôi mà."
Đừng nhìn! Không thể nhìn! Đừng nhìn!
Trong lòng điên cuồng mà khuyên can, tay nhỏ bé không có cách nào dừng lại, run run đưa về phía bàn tay to của hắn.
"Thật sự không có việc gì đâu." Lê Dĩ Quyền thấy thế trực tiếp đem tay trái cắm vào túi quần.
"Em muốn xem."
"Nhạc Nhạc..."
"Em muốn xem." Ngẩng đầu nhìn đôi mắt ôn hòa của hắn, cô cố ý rút tay hắn ra, sau khi do dự một lát, cắn răng gỡ băng dán quấn quanh đầu ngón tay ra.
Bọt nước ẩn ẩn nổi lên bên ngoài da thịt hồng nhạt, không biết liên tục đàn huyền cầm bao lâu mà vẫn lưu lại vết máu. Mới gỡ một cái, đã thấy mấy đầu ngón tay trái vốn dĩ thon dài trắng mịn của nam nhân do bấm đàn nhiều mà nát bấy, phá hủy đi mỹ cảm.
Cô biết ... Không thể nhìn, không nên xem!
Nhìn, sao có thể quên được chứ?
"Thật sự không sao, chuyện này rất bình thường ── "
Bình thường? Có thể đem đầu ngón tay hàng năm gõ bàn phím làm thành như vậy mà kêu bình thường? Hắn làm như cô không biết nhạc cụ là gì hay sao?
"Đừng, đừng khóc! Thật sự không đau, em xem!" Thấy cô lại vì đau buồn mà rớt nước mắt, Lê Dĩ Quyền cũng hoảng hốt, vì chứng minh hắn không có việc gì mà búng các ngón tay vào nhau, phát ra tiết tấu.
Hà Nhạc Nhạc vội vàng nắm bàn tay hắn, môi mím lại, không nói gì.
Cô nâng mắt nhìn nam nhân bản thân đã khao khát ba năm trước mặt, đoạn nói chuyện ấm áp, giáo trình vì cô mà soạn ra, mấy trò chơi nhỏ chậm rãi lướt qua đầu cô. Đã từng, cô đã từng vô số lần ảo tượng dáng vẻ của L, nay đã thấy rõ được khuôn mặt của hắn, cô giống như có thể nhìn thấy dáng vẻ hắn mỉm cười gõ bàn phím trước máy tính ba năm nay.
Hắn mỉm cười, tiếng hát của hắn, cái ôm của hắn, nụ hôn của hắn, sự dịu dàng của hắn...
Cô... yêu hắn...
Yêu... Vì sao? Vì sao khi cô thử tiếp nhận nhiều nam nhân, thử đi thương bọn hắn lại để cô phát hiện, thì ra cô còn yêu một người nữa?
"L... Cầu xin anh, đừng làm chuyện gì vì em nữa! Em... không đáng." Lau nước mắt, Hà Nhạc Nhạc đứng lên, đi lại phía bờ hồ.
Cô nên lựa chọn sớm hơn, mặc kệ như thế nào, cô cũng không thể hối hận!
Mục Duy, Tần Chi Tu, Nguyễn Lân, Quý Tiết, cô đã có được quá nhiều, cô đang học tập cách thương bọn họ như thế nào, bây giờ cô tốt lắm, rất hạnh phúc, thậm chí cô có tin tưởng sau khi mất đi tình yêu cũng có thể bình tĩnh hạnh phúc mà sống tiếp!
Cái gì cũng không thay đổi.
L sẽ tìm được cô gái tốt thương hắn, mặc áo cưới trắng thuần khiết trở thành cô dâu của hắn, là mẹ của con hắn, hưởng thụ sự ôm ấp, mỉm cười của hắn!
Đúng vậy, nên là như vậy! Hà Nhạc Nhạc, đừng làm bẩn cuộc sống của L!
Nhìn hồ nước, Hà Nhạc Nhạc xoay người cố gắng bình tĩnh nhìn chăm chú vào Lê Dĩ Quyền, "L, em hy vọng đây là lần cuối cùng em nói những lời này với anh. Em, Hà Nhạc Nhạc bây giờ rất hạnh phúc, có rất nhiều người yêu em, có lẽ sẽ có một ngày, bọn họ đều bỏ em mà đi, nhưng em tuyệt đối không hối hận với lựa chọn hiện tại. Còn anh, em thề, cả đời này tuyệt đối sẽ không ở cùng một chỗ với anh ─ "
Nụ hôn đau thấu lòng, ngăn chặn chữ cuối cùng đang chuẩn bị thốt ra từ miệng cô. Ôm thật chặt, giống như muốn khảm cô vào lòng.
Rời khỏi môi cô, che miệng cô lại "Nếu như anh không để em phải lựa chọn? Nếu như anh... gia nhập vào bọn họ?"
"Thực xin lỗi."
Trên ghế dài ở công viên, Lê Dĩ Quyền lấy mũ lưỡi trai xuống, có chút ủ rũ lấy tay vuốt tóc lại.
Cô gái tốt sợ nam nhân dây dưa.
Trăm ngàn năm qua đã được chứng thực là không có con đường thứ hai, nhưng có một số thế hệ nam nhân si tình vẫn không thể ôm được người trong lòng, cuối cùng hắn cũng biết nguyên nhân.
Dây dưa.
Biết rõ đối phương sẽ kháng cự, sẽ khó xử, sẽ lần lượt đẩy bản thân đi, thậm chí nói ra những lời đau lòng, mình vẫn 'dây dưa' như trước.
Đem tất cả mọi thứ bản thân đặt ở dưới chân của đối phương, chỉ cầu cô thương hại đừng đạp lên.
Thật đáng buồn sao?
Không có cô, không sống được sao?
Ngực trống rỗng, đau đến mức hắn muốn đánh một quyền, nhưng hắn biết rõ, trái tim hoá thành động đen tối, trên đời này chỉ có một người mới có thể làm nó khôi phục lại sức sống.
Cả đời có một lần yêu say đắm, hắn rất may mắn, hắn gặp. Đáng tiếc là, cô cũng đã nhiều lắm rồi.
"Anh..." Hắn nên mở miệng như thế nào? Nói hắn nhịn không được nhớ đến cô, hắn đã xâm nhập vào hệ thống theo dõi của giao thông và cảnh sát, im lặng nhìn cô? Nói hắn là tên vô sỉ hạ lưu tùy tiện xâm phạm riêng tư điên cuồng rình coi cô sao?
Lê Dĩ Quyền a Lê Dĩ Quyền!
Bây giờ mày với một người cặn bã biến chất có gì khác nhau đâu? Giải thích? Mày có thể giải thích gì chứ? Nói mày chủ động tìm Điêu Hành Nguyên là do muốn xuất hiện cùng cô sao? Nói mày liên hệ tìm thận giúp bạn gái của Điêu Hành Nguyên bị nhiễm trùng đường tiểu là để Điêu Hành Nguyên giúp mày sao? Nói mày xuất hiện trước mặt cô thật ra không phải trùng hợp mà là do mày tỉ mỉ thiết kế tất cả sao?
"Thực xin lỗi. Làm... nhiều chuyện ti bỉ vô sỉ như thế."
Hà Nhạc Nhạc cố gắng kiềm chế nội tâm đang giãy dụa, không xác định hỏi lại, "Ti bỉ?"
Lê Dĩ Quyền chỉ chỉ vào một góc rất ít người chú ý, "Anh vẫn..." Nhắm đôi mắt phượng lại, lông mày thống khổ hơi hơi nhăn lại, "... nhìn em."
"..." Hà Nhạc Nhạc tự nhiên hiểu được ý của Lê Dĩ Quyền, nhưng cô không nghĩ hắn sẽ ── "L!"
"Thực xin lỗi."
"Vì thế, hôm nay anh Điêu không tới cũng bởi vì anh?"
Giọng nói cô rõ ràng làm cả người hắn lạnh như băng, lời giải thích vừa thốt ra, lại mang theo mấy phần cầu xin, "Anh, hôm nay bạn gái của hắn phẫu thuật là thật! Anh thừa nhận, anh kết bạn với Điêu Hành Nguyên với mục đích hy vọng có một ngày có thể lợi dụng hắn... để làm giảm sự kháng cự của em đối với anh, nhưng lần này thật ra là hắn chủ động gọi điện thoại cho anh, muốn anh ── nắm chắc cơ hội."
Nghe thấy L cũng không phải người ích kỷ sắp xếp cuộc sống của người khác như cô đoán, trái tim Hà Nhạc Nhạc vừa mới cứng rắn lại yên lặng mềm mại dần. Sao cô có thể quên, L là người như thế nào chứ.
Có được kỹ thuật hacker đứng đầu thế giới, nếu như hắn nguyện ý, hắn có thể dễ dàng có được tài phú kinh người, trong xã hội hiện đại này có thể dựa vào internet để làm chuyện long trời lở đất. Nghe thấy có vẻ rất khoa trương, nhưng L trong thế giới máy tính, đích thực chính là 'thần tay' làm cho người kính sợ.
Nhưng L có được năng lực như vậy, lại chưa bao giờ lạc lối trong sự cường đại của bản thân, chưa bao giờ dựa vào kỹ thuật hacker mà cố ý làm chuyện xấu, chưa bao giờ ỷ vào 'thần tay' mà đùa bỡn cuộc sống của người khác.
Cô cũng vì điều này mà sùng bái kính yêu hắn.
Chậm chạp quyết định, ánh mắt Hà Nhạc Nhạc nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ đau khổ của L sang mấy ngón tay của hắn. "... Tay anh?"
"À..." Lê Dĩ Quyền nhanh chóng giấu tay trái đi, "Không sao, đã nhiều năm không chạm vào huyền cầm (giống như đàn bầu vậy), có chút gượng thôi mà."
Đừng nhìn! Không thể nhìn! Đừng nhìn!
Trong lòng điên cuồng mà khuyên can, tay nhỏ bé không có cách nào dừng lại, run run đưa về phía bàn tay to của hắn.
"Thật sự không có việc gì đâu." Lê Dĩ Quyền thấy thế trực tiếp đem tay trái cắm vào túi quần.
"Em muốn xem."
"Nhạc Nhạc..."
"Em muốn xem." Ngẩng đầu nhìn đôi mắt ôn hòa của hắn, cô cố ý rút tay hắn ra, sau khi do dự một lát, cắn răng gỡ băng dán quấn quanh đầu ngón tay ra.
Bọt nước ẩn ẩn nổi lên bên ngoài da thịt hồng nhạt, không biết liên tục đàn huyền cầm bao lâu mà vẫn lưu lại vết máu. Mới gỡ một cái, đã thấy mấy đầu ngón tay trái vốn dĩ thon dài trắng mịn của nam nhân do bấm đàn nhiều mà nát bấy, phá hủy đi mỹ cảm.
Cô biết ... Không thể nhìn, không nên xem!
Nhìn, sao có thể quên được chứ?
"Thật sự không sao, chuyện này rất bình thường ── "
Bình thường? Có thể đem đầu ngón tay hàng năm gõ bàn phím làm thành như vậy mà kêu bình thường? Hắn làm như cô không biết nhạc cụ là gì hay sao?
"Đừng, đừng khóc! Thật sự không đau, em xem!" Thấy cô lại vì đau buồn mà rớt nước mắt, Lê Dĩ Quyền cũng hoảng hốt, vì chứng minh hắn không có việc gì mà búng các ngón tay vào nhau, phát ra tiết tấu.
Hà Nhạc Nhạc vội vàng nắm bàn tay hắn, môi mím lại, không nói gì.
Cô nâng mắt nhìn nam nhân bản thân đã khao khát ba năm trước mặt, đoạn nói chuyện ấm áp, giáo trình vì cô mà soạn ra, mấy trò chơi nhỏ chậm rãi lướt qua đầu cô. Đã từng, cô đã từng vô số lần ảo tượng dáng vẻ của L, nay đã thấy rõ được khuôn mặt của hắn, cô giống như có thể nhìn thấy dáng vẻ hắn mỉm cười gõ bàn phím trước máy tính ba năm nay.
Hắn mỉm cười, tiếng hát của hắn, cái ôm của hắn, nụ hôn của hắn, sự dịu dàng của hắn...
Cô... yêu hắn...
Yêu... Vì sao? Vì sao khi cô thử tiếp nhận nhiều nam nhân, thử đi thương bọn hắn lại để cô phát hiện, thì ra cô còn yêu một người nữa?
"L... Cầu xin anh, đừng làm chuyện gì vì em nữa! Em... không đáng." Lau nước mắt, Hà Nhạc Nhạc đứng lên, đi lại phía bờ hồ.
Cô nên lựa chọn sớm hơn, mặc kệ như thế nào, cô cũng không thể hối hận!
Mục Duy, Tần Chi Tu, Nguyễn Lân, Quý Tiết, cô đã có được quá nhiều, cô đang học tập cách thương bọn họ như thế nào, bây giờ cô tốt lắm, rất hạnh phúc, thậm chí cô có tin tưởng sau khi mất đi tình yêu cũng có thể bình tĩnh hạnh phúc mà sống tiếp!
Cái gì cũng không thay đổi.
L sẽ tìm được cô gái tốt thương hắn, mặc áo cưới trắng thuần khiết trở thành cô dâu của hắn, là mẹ của con hắn, hưởng thụ sự ôm ấp, mỉm cười của hắn!
Đúng vậy, nên là như vậy! Hà Nhạc Nhạc, đừng làm bẩn cuộc sống của L!
Nhìn hồ nước, Hà Nhạc Nhạc xoay người cố gắng bình tĩnh nhìn chăm chú vào Lê Dĩ Quyền, "L, em hy vọng đây là lần cuối cùng em nói những lời này với anh. Em, Hà Nhạc Nhạc bây giờ rất hạnh phúc, có rất nhiều người yêu em, có lẽ sẽ có một ngày, bọn họ đều bỏ em mà đi, nhưng em tuyệt đối không hối hận với lựa chọn hiện tại. Còn anh, em thề, cả đời này tuyệt đối sẽ không ở cùng một chỗ với anh ─ "
Nụ hôn đau thấu lòng, ngăn chặn chữ cuối cùng đang chuẩn bị thốt ra từ miệng cô. Ôm thật chặt, giống như muốn khảm cô vào lòng.
Rời khỏi môi cô, che miệng cô lại "Nếu như anh không để em phải lựa chọn? Nếu như anh... gia nhập vào bọn họ?"
Bình luận facebook