Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 330: Đời người mới tinh
Chương 330: Đời người mới tinh
"Khụ khụ..."
Hà Nhạc Nhạc nghe tiếng nhìn về phía người đàn ông trên giường bệnh.
Đường hô hấp bị bỏng, mặt và gáy bị tổn thương cường độ thấp, đối với một người từ hiện trường hỏa hoạn đi ra mà nói, đây không thể nghi ngờ là tổn thương nhẹ nhất rồi. Người đàn ông bị thương lại tên là Thân Đồ Mặc, nơi bị thương là nhà cô, lý do bị thương...
Cô suy nghĩ lại không nghĩ được gì ── vì sao!
Vì sao người đàn ông này không để ý đến khói to lửa cháy mà đặt bản thân vào chỗ nguy hiểm? Hắn muốn làm gì? Vì sao lại làm vậy?
Thấy việc nghĩa hăng hái xả thân cứu sống?
Hắn gọi là Thân Đồ Mặc! Ma vương lạnh lùng Thân Đồ Mặc!
"Ánh mắt của em đó là ý gì?" Tiếng nói khàn khàn ảm đạm, còn ho khụ khụ ra tiếng.
"... Đừng nói." Đi đến bên giường cầm lấy cuốn sổ ghi chép và bút, Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn vết thương sưng đỏ trên tay hắn, trong lòng buồn bã.
"Anh không sao."
Nghe giọng điệu vĩnh viễn luôn cao quý của hắn, nâng mắt nhìn theo con ngươi đen u ám, tất cả những gì tích tụ đè nén đã lâu trong lòng Hà Nhạc Nhạc liên quan đến hắn giống như bị gì đó làm mềm ra, ngâm lên men, trải khắp thân thể, cổ họng, hốc mắt đều nghẹn lại.
"Em có chuyện! Vì sao anh lại ở nhà của em? Vì sao anh biết là chỗ nguy hiểm vẫn đi vào? Anh có biết làm không tốt anh cũng sẽ... hay không ──" Cô cần gì phải hỏi? Làm gì?
Quay mặt qua một bên, lau quệt nước mắt tràn ra, cô mạnh mẽ đè ép nước mắt.
"Được rồi... Đừng khóc." Giọng điệu dụ dỗ sủng nịnh.
"..." Trái tim trong phút chốc đập mấy nhịp, Hà Nhạc Nhạc kích động liếc nhìn Thân Đồ Mặc, liếc mắt một cái, liền không dời đi được.
Người đàn ông này, có khí phách như chim ưng quan sát mặt đất, vừa xuất hiện trong đám người liền có uy thế hơn tất cả, ngang ngược bá đạo coi thường thế gian.
Một người đàn ông sinh ra đã làm vương, người đàn ông mà, một cô gái nhỏ bé hèn mọn như cô dùng hết toàn lực cũng không có cách nào phản kháng được!
Cô đã từng nghĩ, nếu như hắn ép cô đến cực hạn, cô chỉ sợ cũng sẽ cá chết lưới rách với hắn.
Nhưng hắn... Lại dùng cách 'ép' như thế nào?
Cô thua, cô đã thua hắn hoàn toàn triệt để.
"Cảm ơn."
Cảm ơn hắn... đã tình nguyện vọt vào.
Cảm ơn ông trời, đã che chở ba mẹ và hắn, không xảy ra chuyện.
Lông mày Thân Đồ Mặc nhẹ động, nhìn nước mắt cô mãnh liệt chảy ra, mũi than một tiếng, lấy hộp khăn tay ở đầu giường đưa cho cô.
Thấy cô lau nước mắt, thỉnh thoảng sợ hãi nhìn hắn, đột nhiên hắn nhớ tới một lần cô cũng cảm ơn hắn.
Khi đó cô vừa xin lỗi vừa hốt hoảng đi ra khỏi bồn tắm, ánh sáng ngọn đèn dịu dàng chiếu lên thân thể trắng nõn của cô, quay người lại, hai vai mỏng manh khẩn trương co rúm lại, hai tay cầm lấy khăn tắm quấn trước ngực, chỗ bị hắn nhấm nháp quá nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt át đỏ bừng ──
"Cảm ơn, cảm ơn anh!" Cô nói.
Nhớ lại rõ ràng như thế, thậm chí hắn còn có thể nhớ được hình dáng mỗi một giọt nước trên người cô lúc đó. Hắn còn không biết hắn có thể nhớ kỹ được từng biểu cảm, động tác, thần thái của một cô gái như thế.
Không hiểu, trong thân thể dâng lên một phần cảm xúc tên là sung sướng, rất thoải mái, khó có thể hình dung, nhưng hắn biết, hắn nên lưu lại cảm giác thoải mái này như thế nào.
"Anh đói bụng."
"... Em đi làm đồ ăn cho anh."
"Cơm rang?"
"Bây giờ anh không thể ăn, sẽ đau."
"..."
"Sau khi trở về rồi làm cho anh."
"... ừ."
Do Hà Nhạc Nhạc nhất thời rút lui, trận chung kết cuộc thi《 Nữ hoàng 》vốn dĩ là ba cô gái tranh đoạt giải nhất biến thành hai người tranh tài, cuối cùng Lý Yên Tĩnh lấy ưu thế mỏng manh đội vương miện, tổ sản xuất thậm chí còn làm đại điển đăng cơ, để cho cô ấy mặc trang phục cổ trang đội vương miện đặc chế ngồi trên ghế rồng với sự chứng kiến của bá quan văn võ.
Sau khi trận đấu chấm dứt, chuyện liên quan đến lý do vì sao Hà Nhạc Nhã rút lui trở thành tin tức nóng. Rất nhanh từ quê nhà của Hà Nhạc Nhạc truyền ra tin tức, nhà Hà Nhạc Nhạc bị cháy, may mà trong nhà không có người, chỉ có một người đàn ông nhảy vào đám cháy bị nồng đến choáng váng, may mà được cứu viện đúng lúc nên thương tích không nặng, đêm đó Hà Nhạc Nhạc rút lui chính là vì chạy về nhà thăm cha mẹ và người đàn ông bị thương. Tin tức vừa ra, nhóm người ủng hộ Hà Nhạc Nhạc tỏ vẻ hiểu được, nhưng vẫn cảm thấy tiếc nuối, thậm chí nhóm fans còn hợp lại viết thư cho nhà chế tác hoạt hình để bọn họ chọn người một lần nữa.
Truyền thông nghe thấy tin tức vây ở phía trước bệnh viện, đám nam nhân liền mang theo Hà Nhạc Nhạc rời khỏi thành phố Z, còn phải tung hỏa mù để xử lý chuyện Thân Đồ Mặc cũng đang trở về thành phố S, tạm thời không ở nhà trọ Thâm Lam mà đến bệnh viện tìm một phòng kiêm thêm 'phòng bệnh đặc biệt'.
Vì thế, Tông Kiên Định cười toe tóe, tìm người ở bên ngoài vách tường phòng bệnh làm một cái bảng hiện lên dòng chữ 'Nguyễn, Quý, Mục, Thân Đồ' bốn dòng họ phía sau đó là số '1', chỉ có chữ 'Tần' phía sau là số '0', trong đó hai chữ 'Thân Đồ' đang phát đèn sáng...
Hai ngày sau, nhà mới của Hà Nhạc Nhạc ở thành phố S.
"Ba, mẹ, con đi bệnh viện." Đem hộp giữ ấm bỏ vào túi xách, Hà Nhạc Nhạc xách balo đi đến kệ giày.
"Ừ, được! Đi đi. Trong nhà đã dọn dẹp kha khá rồi, con không cần vội vàng trở về, ở cùng người ta nhiều một chút!" Mẹ Hà nhanh chóng nói.
"Mẹ..."
"Đi thôi đi thôi, từ nhỏ ba mẹ đã cho con không nhiều điều tốt, để con bị uất ức nhiều năm như vậy, sau này con muốn như thế nào ba mẹ cũng không có ý kiến."
"Con, buổi tối con trở về nói chuyện với hai người."
Sau khi từ thành phố Z trở về, cô liền ở cùng cha mẹ trong nhà mới mua, tuy rằng chỉ có hai phòng, nhưng nhà xây chưa lâu với lại hoàn cảnh xung quanh cũng khá tốt, cha mẹ cô đều cảm thấy ổn.
Ngoài ra, mẹ cô thích hoa cũng có chút am hiểu, cha quyết định lấy số tiền còn lại thuê một cửa hàng ở mặt tiền để bán hoa, hai ông bà kinh doanh, không cần nhiều tiền, gắng gượng qua ngày là được.
Nhà mới, hàng xóm mới, mỗi ngày đi qua đường đều là những chỗ mới mẻ, rõ ràng vẫn là trời đông giá rét, cô lại giống như ngửi thấy mùi hoa cỏ mùa xuân chung quanh.
Đi ở trên đường, thỉnh thoảng sẽ có người nhìn cô ngẩn ra, hoặc vui mừng hoặc nghi ngờ trợn to mắt, nếu cô nhìn thấy sẽ mỉm cười chịu đựng, đối phương hơn phân nửa cũng gật đầu lại, cũng không giống như truyền thuyết xông lên muốn ký tên chụp hình chung. Cô vốn dĩ cũng không phải ngôi sao gì, cô chỉ tham gia một trận đấu, lên tivi vài lần, không hơn.
Ánh mắt mọi người vẫn làm thân thể cô nóng rực như trước, nhưng dần dần, càng ngày cô càng quen thuộc, không đau khổ chịu đựng như vậy.
Trong đó phải cảm ơn di động một chút, bây giờ mặc kệ mọi người đứng hay ngồi, đi tới đi lui, hầu như mọi người đều cúi đầu nhìn di động. Có một lần đứng trên xe bus, cô và một cô gái đứng cùng nhau hơn nửa tiếng, gần đến giờ xuống xe cô gái kia mới nhìn cô một cái rồi nhận ra cô, "A a" nửa ngày, làm cho cô dở khóc dở cười.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, trên giường bệnh không có một bóng người, ngược lại nhìn thấy Quý Tiết ngồi trên sô pha đứng dậy đi tới phía cô.
"Sao anh lại ở đây? Đã ăn gì chưa?" Hà Nhạc Nhạc hỏi.
"Ừ, mấy ngày nay ở nhà có khỏe không?" Quý Tiết lấy ngón tay khẽ vuốt nhẹ tóc dài trên vai cô, dáng vẻ rất quyến luyến.
"Rất tốt, mọi người thì sao? Dì Vương và chú Ý có khỏe không?"
"Dì Vương và chú Ý không ở đó, mấy ngày nay là Chi Tu và Lê Dĩ Quyền xuống bếp."
"Em..."
"Không sao, từ từ sẽ đến." Cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mang hương vị ngọt ngào mềm dẻo, Quý Tiết hôn vừa kiên nhẫn vừa cẩn thận.
"Thân Đồ đâu?"
"... Ở trong công viên, cha mẹ hắn tới đây."
Lời nói của tác giả:
Nam nhân không thể giải quyết được mối quan hệ giữa cha mẹ, gia tộc và người mình yêu thì không được tốt lắm ~~
Đám đàn ông này cũng không phải nam nhân truyền thống gì cả, nhưng bọn họ là cực phẩm, cực phẩm có cách xử lý của cực phẩm.
Vì thế ~ yên tâm ~~ bọn họ sẽ không làm cho Nhạc Nhạc phải đối mặt với mấy chuyện rách nát này.
"Khụ khụ..."
Hà Nhạc Nhạc nghe tiếng nhìn về phía người đàn ông trên giường bệnh.
Đường hô hấp bị bỏng, mặt và gáy bị tổn thương cường độ thấp, đối với một người từ hiện trường hỏa hoạn đi ra mà nói, đây không thể nghi ngờ là tổn thương nhẹ nhất rồi. Người đàn ông bị thương lại tên là Thân Đồ Mặc, nơi bị thương là nhà cô, lý do bị thương...
Cô suy nghĩ lại không nghĩ được gì ── vì sao!
Vì sao người đàn ông này không để ý đến khói to lửa cháy mà đặt bản thân vào chỗ nguy hiểm? Hắn muốn làm gì? Vì sao lại làm vậy?
Thấy việc nghĩa hăng hái xả thân cứu sống?
Hắn gọi là Thân Đồ Mặc! Ma vương lạnh lùng Thân Đồ Mặc!
"Ánh mắt của em đó là ý gì?" Tiếng nói khàn khàn ảm đạm, còn ho khụ khụ ra tiếng.
"... Đừng nói." Đi đến bên giường cầm lấy cuốn sổ ghi chép và bút, Hà Nhạc Nhạc cúi đầu nhìn vết thương sưng đỏ trên tay hắn, trong lòng buồn bã.
"Anh không sao."
Nghe giọng điệu vĩnh viễn luôn cao quý của hắn, nâng mắt nhìn theo con ngươi đen u ám, tất cả những gì tích tụ đè nén đã lâu trong lòng Hà Nhạc Nhạc liên quan đến hắn giống như bị gì đó làm mềm ra, ngâm lên men, trải khắp thân thể, cổ họng, hốc mắt đều nghẹn lại.
"Em có chuyện! Vì sao anh lại ở nhà của em? Vì sao anh biết là chỗ nguy hiểm vẫn đi vào? Anh có biết làm không tốt anh cũng sẽ... hay không ──" Cô cần gì phải hỏi? Làm gì?
Quay mặt qua một bên, lau quệt nước mắt tràn ra, cô mạnh mẽ đè ép nước mắt.
"Được rồi... Đừng khóc." Giọng điệu dụ dỗ sủng nịnh.
"..." Trái tim trong phút chốc đập mấy nhịp, Hà Nhạc Nhạc kích động liếc nhìn Thân Đồ Mặc, liếc mắt một cái, liền không dời đi được.
Người đàn ông này, có khí phách như chim ưng quan sát mặt đất, vừa xuất hiện trong đám người liền có uy thế hơn tất cả, ngang ngược bá đạo coi thường thế gian.
Một người đàn ông sinh ra đã làm vương, người đàn ông mà, một cô gái nhỏ bé hèn mọn như cô dùng hết toàn lực cũng không có cách nào phản kháng được!
Cô đã từng nghĩ, nếu như hắn ép cô đến cực hạn, cô chỉ sợ cũng sẽ cá chết lưới rách với hắn.
Nhưng hắn... Lại dùng cách 'ép' như thế nào?
Cô thua, cô đã thua hắn hoàn toàn triệt để.
"Cảm ơn."
Cảm ơn hắn... đã tình nguyện vọt vào.
Cảm ơn ông trời, đã che chở ba mẹ và hắn, không xảy ra chuyện.
Lông mày Thân Đồ Mặc nhẹ động, nhìn nước mắt cô mãnh liệt chảy ra, mũi than một tiếng, lấy hộp khăn tay ở đầu giường đưa cho cô.
Thấy cô lau nước mắt, thỉnh thoảng sợ hãi nhìn hắn, đột nhiên hắn nhớ tới một lần cô cũng cảm ơn hắn.
Khi đó cô vừa xin lỗi vừa hốt hoảng đi ra khỏi bồn tắm, ánh sáng ngọn đèn dịu dàng chiếu lên thân thể trắng nõn của cô, quay người lại, hai vai mỏng manh khẩn trương co rúm lại, hai tay cầm lấy khăn tắm quấn trước ngực, chỗ bị hắn nhấm nháp quá nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt át đỏ bừng ──
"Cảm ơn, cảm ơn anh!" Cô nói.
Nhớ lại rõ ràng như thế, thậm chí hắn còn có thể nhớ được hình dáng mỗi một giọt nước trên người cô lúc đó. Hắn còn không biết hắn có thể nhớ kỹ được từng biểu cảm, động tác, thần thái của một cô gái như thế.
Không hiểu, trong thân thể dâng lên một phần cảm xúc tên là sung sướng, rất thoải mái, khó có thể hình dung, nhưng hắn biết, hắn nên lưu lại cảm giác thoải mái này như thế nào.
"Anh đói bụng."
"... Em đi làm đồ ăn cho anh."
"Cơm rang?"
"Bây giờ anh không thể ăn, sẽ đau."
"..."
"Sau khi trở về rồi làm cho anh."
"... ừ."
Do Hà Nhạc Nhạc nhất thời rút lui, trận chung kết cuộc thi《 Nữ hoàng 》vốn dĩ là ba cô gái tranh đoạt giải nhất biến thành hai người tranh tài, cuối cùng Lý Yên Tĩnh lấy ưu thế mỏng manh đội vương miện, tổ sản xuất thậm chí còn làm đại điển đăng cơ, để cho cô ấy mặc trang phục cổ trang đội vương miện đặc chế ngồi trên ghế rồng với sự chứng kiến của bá quan văn võ.
Sau khi trận đấu chấm dứt, chuyện liên quan đến lý do vì sao Hà Nhạc Nhã rút lui trở thành tin tức nóng. Rất nhanh từ quê nhà của Hà Nhạc Nhạc truyền ra tin tức, nhà Hà Nhạc Nhạc bị cháy, may mà trong nhà không có người, chỉ có một người đàn ông nhảy vào đám cháy bị nồng đến choáng váng, may mà được cứu viện đúng lúc nên thương tích không nặng, đêm đó Hà Nhạc Nhạc rút lui chính là vì chạy về nhà thăm cha mẹ và người đàn ông bị thương. Tin tức vừa ra, nhóm người ủng hộ Hà Nhạc Nhạc tỏ vẻ hiểu được, nhưng vẫn cảm thấy tiếc nuối, thậm chí nhóm fans còn hợp lại viết thư cho nhà chế tác hoạt hình để bọn họ chọn người một lần nữa.
Truyền thông nghe thấy tin tức vây ở phía trước bệnh viện, đám nam nhân liền mang theo Hà Nhạc Nhạc rời khỏi thành phố Z, còn phải tung hỏa mù để xử lý chuyện Thân Đồ Mặc cũng đang trở về thành phố S, tạm thời không ở nhà trọ Thâm Lam mà đến bệnh viện tìm một phòng kiêm thêm 'phòng bệnh đặc biệt'.
Vì thế, Tông Kiên Định cười toe tóe, tìm người ở bên ngoài vách tường phòng bệnh làm một cái bảng hiện lên dòng chữ 'Nguyễn, Quý, Mục, Thân Đồ' bốn dòng họ phía sau đó là số '1', chỉ có chữ 'Tần' phía sau là số '0', trong đó hai chữ 'Thân Đồ' đang phát đèn sáng...
Hai ngày sau, nhà mới của Hà Nhạc Nhạc ở thành phố S.
"Ba, mẹ, con đi bệnh viện." Đem hộp giữ ấm bỏ vào túi xách, Hà Nhạc Nhạc xách balo đi đến kệ giày.
"Ừ, được! Đi đi. Trong nhà đã dọn dẹp kha khá rồi, con không cần vội vàng trở về, ở cùng người ta nhiều một chút!" Mẹ Hà nhanh chóng nói.
"Mẹ..."
"Đi thôi đi thôi, từ nhỏ ba mẹ đã cho con không nhiều điều tốt, để con bị uất ức nhiều năm như vậy, sau này con muốn như thế nào ba mẹ cũng không có ý kiến."
"Con, buổi tối con trở về nói chuyện với hai người."
Sau khi từ thành phố Z trở về, cô liền ở cùng cha mẹ trong nhà mới mua, tuy rằng chỉ có hai phòng, nhưng nhà xây chưa lâu với lại hoàn cảnh xung quanh cũng khá tốt, cha mẹ cô đều cảm thấy ổn.
Ngoài ra, mẹ cô thích hoa cũng có chút am hiểu, cha quyết định lấy số tiền còn lại thuê một cửa hàng ở mặt tiền để bán hoa, hai ông bà kinh doanh, không cần nhiều tiền, gắng gượng qua ngày là được.
Nhà mới, hàng xóm mới, mỗi ngày đi qua đường đều là những chỗ mới mẻ, rõ ràng vẫn là trời đông giá rét, cô lại giống như ngửi thấy mùi hoa cỏ mùa xuân chung quanh.
Đi ở trên đường, thỉnh thoảng sẽ có người nhìn cô ngẩn ra, hoặc vui mừng hoặc nghi ngờ trợn to mắt, nếu cô nhìn thấy sẽ mỉm cười chịu đựng, đối phương hơn phân nửa cũng gật đầu lại, cũng không giống như truyền thuyết xông lên muốn ký tên chụp hình chung. Cô vốn dĩ cũng không phải ngôi sao gì, cô chỉ tham gia một trận đấu, lên tivi vài lần, không hơn.
Ánh mắt mọi người vẫn làm thân thể cô nóng rực như trước, nhưng dần dần, càng ngày cô càng quen thuộc, không đau khổ chịu đựng như vậy.
Trong đó phải cảm ơn di động một chút, bây giờ mặc kệ mọi người đứng hay ngồi, đi tới đi lui, hầu như mọi người đều cúi đầu nhìn di động. Có một lần đứng trên xe bus, cô và một cô gái đứng cùng nhau hơn nửa tiếng, gần đến giờ xuống xe cô gái kia mới nhìn cô một cái rồi nhận ra cô, "A a" nửa ngày, làm cho cô dở khóc dở cười.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, trên giường bệnh không có một bóng người, ngược lại nhìn thấy Quý Tiết ngồi trên sô pha đứng dậy đi tới phía cô.
"Sao anh lại ở đây? Đã ăn gì chưa?" Hà Nhạc Nhạc hỏi.
"Ừ, mấy ngày nay ở nhà có khỏe không?" Quý Tiết lấy ngón tay khẽ vuốt nhẹ tóc dài trên vai cô, dáng vẻ rất quyến luyến.
"Rất tốt, mọi người thì sao? Dì Vương và chú Ý có khỏe không?"
"Dì Vương và chú Ý không ở đó, mấy ngày nay là Chi Tu và Lê Dĩ Quyền xuống bếp."
"Em..."
"Không sao, từ từ sẽ đến." Cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mang hương vị ngọt ngào mềm dẻo, Quý Tiết hôn vừa kiên nhẫn vừa cẩn thận.
"Thân Đồ đâu?"
"... Ở trong công viên, cha mẹ hắn tới đây."
Lời nói của tác giả:
Nam nhân không thể giải quyết được mối quan hệ giữa cha mẹ, gia tộc và người mình yêu thì không được tốt lắm ~~
Đám đàn ông này cũng không phải nam nhân truyền thống gì cả, nhưng bọn họ là cực phẩm, cực phẩm có cách xử lý của cực phẩm.
Vì thế ~ yên tâm ~~ bọn họ sẽ không làm cho Nhạc Nhạc phải đối mặt với mấy chuyện rách nát này.
Bình luận facebook