Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Edit: Nhã Mị
--------------------
"Tỉnh?" Giọng nói chứa sự khinh thường.
Từ chối trả lời, Mục Duy hé mắt nhìn bản thân một chút, phát hiện tay chân đều bị dây thừng gắt gao buộc chặt ở gốc giường. (minh hoạ: 大)
Mục Duy ánh mắt châm chọc nhìn Hà Nhạc Nhạc đứng cạnh giường, hắn chưa từng biết sợ là gì.
"Hoá ra cô đối với trò ngược thân có hứng thú sao? Sao không nói sớm, tôi sẽ vui vẻ dạy dỗ cô nha."
Tuy rằng bản thân bị buộc như vậy, không nghĩ tới cô lại có lá gan đánh thuốc hắn, nhưng Mục Duy chắc chắn một điều --- cô gái này tuyệt đối không dám giết hắn. Mà cô cuối cùng có giết hắn hay không thì cô cũng sẽ vì hành động này mà hối hận cả đời.
"Anh có biết, Linh Vũ là một cô gái vô cùng tốt không?" Hà Nhạc Nhạc xoay người, từ trên bàn trà cầm lấy máy DV xoa xoa.
"Anh có biết, cô ấy đối với tôi quan trọng cỡ nào không?" Hà Nhạc Nhạc vòng qua giường, đem máy DV đặt lên tủ đầu giường.
"... Cô định làm gì hả?" Mục Duy sắc mặt dần dần khó coi.
"A... Tôi có thể làm gì đây? Anh có biết, tôi hiện tại vô cùng hận bản thân vì quá vô dụng." Nhìn đôi mắt nén lửa giận của Mục Duy, giọng nói của Hà Nhạc Nhạc tràn đầy tuyệt vọng.
"Tôi trước kia, chưa từng oán hận ông trời bất công, bởi tôi luôn tin tưởng ông trời luôn công bằng, là người tốt thì có thể luôn ngủ ngon giấc. Cho nên tôi không oán, cho dù bị người khi dễ, bị người vũ nhục, tôi cũng không có oán hận, bởi tôi cảm thấy ông trời đối với tôi tốt lắm rồi, cho tôi một gia đình có ba mẹ tốt nhất, cho tôi người bạn tốt nhất. Cho nên... Vô luận là gặp chuyện gì, tôi đều tự nói với mình... Không quan trọng, mình thật hạnh phúc! thật hạnh phúc! Ha ha... Ha ha... Ha ha ha ha... Tôi rất ngu ngốc phải không? Có phải vô cùng ngu ngốc không? Đúng vậy, như anh đã nói, anh chưa từng gặp qua người nào so với tôi ngu ngốc hơn."
"..."
Hà Nhạc Nhạc quỳ gối trên giường, kéo áo ngủ của Mục Duy ra, lấy kéo cắt quần lót của hắn, làm lộ ra tấm lưng tráng kiện cùng cặp mông căng tròn ở dưới máy quay.
Thu lại nụ cười, Hà Nhạc Nhạc từ trên bàn trà cầm lên --- chổi lông gà.
"Cô dám!" Cô, cô dám dùng chổi đánh hắn.
Chát! Một tia máu theo chổi lông gà hạ xuống lập tức lưu lại trên ngực hắn.
"Mẹ nó, Hà Nhạc Nhạc cô muốn chết hả!" Mục Duy cắn môi tức giận quát. Cô như vậy nhục nhã hắn.
Chát! "Tôi đã sớm đáng chết rồi."
Chát! "Từ lúc gặp tên cặn bã như anh."
Chát! "Tôi nên sớm chết thật tốt rồi."
Chát! Chát! Chát!
"Tôi nên sớm chết đi" Chát!
"Linh Vũ cũng không cần vì tôi mà bị tai nạn..." Chát!
"Tôi nếu sớm một chút chết đi..." Hà Nhạc Nhạc dừng một chút, "Nếu tôi thật sự chết, ba mẹ phải làm sao đây? Làm sao đây!"
Chát chát chát chát! Chổi lông đánh loạn lên người Mục Duy!
"Anh có biết, tôi phải trả giá như thế nào để ba mẹ khoẻ mạnh vui vui vẻ vẻ sống đến hiện tại? Anh có biết, họ vì tôi đều đã chịu đựng qua những chuyện gì không?"
"Trên thế giới này vì sao loại người đó lại tồn tại! Vì cái gì loại người đó không coi người khác là người, tùy ý đùa bỡn tình cảm, lòng thương hại, nhân phẩm của người khác, vì sao loại cặn bã như thế lại có thể sống tốt đến bây giờ! Vì cái gì! Anh sinh ra chính là tăng thêm sự đau khổ của người khác, mỗi một tấc da thịt của anh đều là nước mắt cùng lời mắng chửi của người khác."
"Có rất nhiều người muốn ăn tươi nuốt sống anh! Có rất rất nhiều người muốn dùng phương thức tàn nhẫn nhất để giết chết anh!"
Hà Nhạc Nhạc một bên lên án, một bên dùng hết sức lực đánh Mục Duy, mông của Mục Duy lấy mắt thường có thể thấy được đang dần sưng đỏ, bầm tím, bị đánh đến rách da, máu tươi cũng chảy ra...
Mục Duy vẫn không nhúc nhích, cắn môi cố gắng để chính mình không phát ra âm thanh nào. Nhưng gương mặt đổ đầy mồ hôi lạnh đã nói lên hắn đang cực lực nhẫn nại đau đớn trên thân thể. Nhưng so với thân thể đau đớn việc làm hắn cảm thấy khó chịu hơn là giọng nói tuyệt vọng đến tận cùng của cô.
"Nếu giết anh, có phải sẽ có rất nhiều người có thể được cứu không? Chỉ cần giết anh, sao này sẽ không có người bị hại nữa! Đúng, chỉ cần giết chết anh. Nhưng mà, tôi không dám... tôi không dám!" Ném chổi lông gà đi, đôi mắt không có tiêu cự nhìn thân thể hắn, nước mắt như hạt châu giọt giọt chảy xuống.
"Tôi... Thừa nhận không chịu nổi sự trả thù của gia đình anh, tôi cũng không thể bắt ba mẹ cùng Linh Vũ trả giá lớn cho việc này! Tôi chung quy... chính là một người ích kỷ nhát gan!"
"A... Anh bây giờ có phải hay không rất muốn giết tôi?" Hà Nhạc Nhạc xoa mặt Mục Duy, bàn tay hơi hơi nắm cằm hắn. "Không quan trọng, tôi có thể mặc anh xử trí, chỉ cần anh đừng động đến ba mẹ tôi cùng Linh Vũ! Tôi thế nào đều được hết. Nhưng chỉ cần anh dám động đến bọn họ... Tôi dám cam đoan đoạn video này sẽ lấy tốc độ nhanh nhất lan truyền trên khắp thế giới, để mọi người đều nhìn thấy."
"Tôi biết nhà của anh có quyền lực rất lớn, nhưng đáng tiếc mạng internet lại không ai có thể quản lí được cả. Mỗi khi họ quên sự kiện đó, lại có người đào bới lên ghi thêm cái tiêu đề mới thì nó sẽ "hot" lại ngay. Anh nói xem nên để tiêu đề thế nào cho tốt, cho thêm một chút hiệu ứng, anh liền có thể tiến một chân vào giới ngôi sao rồi! Ha ha... Nhất định so với làm nhiếp ảnh gia càng nổi tiếng hơn nha.
"Nhưng chỉ cần anh đừng làm hại họ, video này tuyệt đối không có ai biết được."
"Cô cho là... Chỉ một đoạn video này sẽ uy hiếp được tôi sao?"
Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, ôm lấy máy DV, vẻ mặt bắt đầu có chút hoảng hốt.
"Tôi không biết, tôi chỉ có thể đánh cược. Đánh cược các người là những gia tộc lớn luôn để ý nhất chính là danh dự mặt mũi gia tộc, cho dù anh không xấu hổ thì gia tộc anh chắc chắn không cho phép việc này xảy ra."
"..." Cô nói đúng, mặc dù hắn không để tâm việc này, nhưng gia tộc hắn tuyệt đối không cho phép loại gièm pha này xuất hiện. Đáng chết, hắn hiện tại không quan tâm cái gì video, hắn chỉ để ý..."
"Mục Duy, anh sẽ giết tôi, phải không?"
"..."
"Không quan trọng, tôi cả đời này không còn tiếc nuối gì hết."
"Ba mẹ tôi, rất ôn nhu rất từ ái, từ nhỏ đều đã vô cùng yêu thương tôi, nhưng tuyệt đối không cưng chiều, lời nói cử chỉ luôn nghiêm khắc, dạy tôi không được nghĩ xấu người khác phải dùng tâm để đối đãi với họ, dạy tôi không được khi dễ người khác, dạy tôi "người đối ta tốt, ta cùng đối người tốt". Nhưng tôi biết, trên thế giới này có rất nhiều tên cặn bã, nhưng không ngờ sẽ gặp phải tên cặn bã như anh."
"Trừ bỏ ba mẹ ở nhà, Linh Vũ là người đối với tôi tốt nhất. Ở thời điểm tôi sợ hãi nhất cô ấy sẽ nắm tay tôi, nở nụ cười kéo tôi cùng nhau đi, cô ấy vì tôi mà làm rất nhiều chuyện, lúc muốn làm việc gì đó mà không có dũng khí cô ấy luôn là người động viên tôi nhiều nhất, coi mạng sống của tôi quan trọng hơn cả nhan sắc bản thân... Anh có biết trong cuộc đời để gặp được một người giúp anh vô điều kiện, luôn nhiệt tình vui vẻ vì anh, chỉ vì anh là chính anh mà đối xử tốt, được mấy người như vậy hả? Mà anh, anh lại thương tổn cô ấy! Anh bởi vì tức giận tôi mà thương tổn cô ấy!
Tràn ngập bi thương cùng phẫn nộ khiến Hà Nhạc Nhạc có chút điên cuồng, cầm chổi lông gà không còn nguyên vẹn đánh liên tiếp vào vết thương trên ngực Mục Duy.
Trong đôi mắt liên tục trào ra từng giọt nước lăn lăn trên gương mặt nhu nhược nhưng lại kiên nghị của cô, cô vẫn đánh hắn liên tục đến khi chổi lông gà bị gẫy mới vứt nửa đoạn chổi còn lại đi, ôm lấy DV ngồi khóc rống lên.
2 phút
5 phút
7 phút
Hà Nhạc Nhạc vẫn khóc rống lên hình như không có ý định dừng lại... Cảm giác cô gái này muốn khóc đến khi chết mới thôi vậy.
"Đủ rồi, cô đừng khóc nữa! Không là tôi gọi người đến đó! Bạn cô bị thương là ngoài ý muốn! Bạn của tôi cũng đưa cô ta đi bệnh viện rồi! Tôi không muốn làm bạn cô bị thương, cũng không tính làm hại ba mẹ cô!"
"..." Tiếng khóc đột nhiên ngừng, Hà Nhạc Nhạc gương mặt nước mắt giàn giụa ngồi đó ôm DV tiếp tục run rẩy.
"Anh xin em, đừng khóc nữa, anh sợ rồi. Là anh không tốt, anh bụng dạ hẹp hòi, cầu xin em đừng khóc nữa.."
"Ô ô... Oa a a..."
" --- Cô nãi nãi! Cầu xin cô đừng khóc nữa!"
#Chỗ xưng Anh-em là mình dựa theo tình huống Mục Duy đang xin lỗi nên xưng hô như vậy.
#Chỗ "Cô nãi nãi" có thể kêu bà ngoại hay bà nội cũng được nhưng để nguyên văn sẽ hay hơn.
--------------------
"Tỉnh?" Giọng nói chứa sự khinh thường.
Từ chối trả lời, Mục Duy hé mắt nhìn bản thân một chút, phát hiện tay chân đều bị dây thừng gắt gao buộc chặt ở gốc giường. (minh hoạ: 大)
Mục Duy ánh mắt châm chọc nhìn Hà Nhạc Nhạc đứng cạnh giường, hắn chưa từng biết sợ là gì.
"Hoá ra cô đối với trò ngược thân có hứng thú sao? Sao không nói sớm, tôi sẽ vui vẻ dạy dỗ cô nha."
Tuy rằng bản thân bị buộc như vậy, không nghĩ tới cô lại có lá gan đánh thuốc hắn, nhưng Mục Duy chắc chắn một điều --- cô gái này tuyệt đối không dám giết hắn. Mà cô cuối cùng có giết hắn hay không thì cô cũng sẽ vì hành động này mà hối hận cả đời.
"Anh có biết, Linh Vũ là một cô gái vô cùng tốt không?" Hà Nhạc Nhạc xoay người, từ trên bàn trà cầm lấy máy DV xoa xoa.
"Anh có biết, cô ấy đối với tôi quan trọng cỡ nào không?" Hà Nhạc Nhạc vòng qua giường, đem máy DV đặt lên tủ đầu giường.
"... Cô định làm gì hả?" Mục Duy sắc mặt dần dần khó coi.
"A... Tôi có thể làm gì đây? Anh có biết, tôi hiện tại vô cùng hận bản thân vì quá vô dụng." Nhìn đôi mắt nén lửa giận của Mục Duy, giọng nói của Hà Nhạc Nhạc tràn đầy tuyệt vọng.
"Tôi trước kia, chưa từng oán hận ông trời bất công, bởi tôi luôn tin tưởng ông trời luôn công bằng, là người tốt thì có thể luôn ngủ ngon giấc. Cho nên tôi không oán, cho dù bị người khi dễ, bị người vũ nhục, tôi cũng không có oán hận, bởi tôi cảm thấy ông trời đối với tôi tốt lắm rồi, cho tôi một gia đình có ba mẹ tốt nhất, cho tôi người bạn tốt nhất. Cho nên... Vô luận là gặp chuyện gì, tôi đều tự nói với mình... Không quan trọng, mình thật hạnh phúc! thật hạnh phúc! Ha ha... Ha ha... Ha ha ha ha... Tôi rất ngu ngốc phải không? Có phải vô cùng ngu ngốc không? Đúng vậy, như anh đã nói, anh chưa từng gặp qua người nào so với tôi ngu ngốc hơn."
"..."
Hà Nhạc Nhạc quỳ gối trên giường, kéo áo ngủ của Mục Duy ra, lấy kéo cắt quần lót của hắn, làm lộ ra tấm lưng tráng kiện cùng cặp mông căng tròn ở dưới máy quay.
Thu lại nụ cười, Hà Nhạc Nhạc từ trên bàn trà cầm lên --- chổi lông gà.
"Cô dám!" Cô, cô dám dùng chổi đánh hắn.
Chát! Một tia máu theo chổi lông gà hạ xuống lập tức lưu lại trên ngực hắn.
"Mẹ nó, Hà Nhạc Nhạc cô muốn chết hả!" Mục Duy cắn môi tức giận quát. Cô như vậy nhục nhã hắn.
Chát! "Tôi đã sớm đáng chết rồi."
Chát! "Từ lúc gặp tên cặn bã như anh."
Chát! "Tôi nên sớm chết thật tốt rồi."
Chát! Chát! Chát!
"Tôi nên sớm chết đi" Chát!
"Linh Vũ cũng không cần vì tôi mà bị tai nạn..." Chát!
"Tôi nếu sớm một chút chết đi..." Hà Nhạc Nhạc dừng một chút, "Nếu tôi thật sự chết, ba mẹ phải làm sao đây? Làm sao đây!"
Chát chát chát chát! Chổi lông đánh loạn lên người Mục Duy!
"Anh có biết, tôi phải trả giá như thế nào để ba mẹ khoẻ mạnh vui vui vẻ vẻ sống đến hiện tại? Anh có biết, họ vì tôi đều đã chịu đựng qua những chuyện gì không?"
"Trên thế giới này vì sao loại người đó lại tồn tại! Vì cái gì loại người đó không coi người khác là người, tùy ý đùa bỡn tình cảm, lòng thương hại, nhân phẩm của người khác, vì sao loại cặn bã như thế lại có thể sống tốt đến bây giờ! Vì cái gì! Anh sinh ra chính là tăng thêm sự đau khổ của người khác, mỗi một tấc da thịt của anh đều là nước mắt cùng lời mắng chửi của người khác."
"Có rất nhiều người muốn ăn tươi nuốt sống anh! Có rất rất nhiều người muốn dùng phương thức tàn nhẫn nhất để giết chết anh!"
Hà Nhạc Nhạc một bên lên án, một bên dùng hết sức lực đánh Mục Duy, mông của Mục Duy lấy mắt thường có thể thấy được đang dần sưng đỏ, bầm tím, bị đánh đến rách da, máu tươi cũng chảy ra...
Mục Duy vẫn không nhúc nhích, cắn môi cố gắng để chính mình không phát ra âm thanh nào. Nhưng gương mặt đổ đầy mồ hôi lạnh đã nói lên hắn đang cực lực nhẫn nại đau đớn trên thân thể. Nhưng so với thân thể đau đớn việc làm hắn cảm thấy khó chịu hơn là giọng nói tuyệt vọng đến tận cùng của cô.
"Nếu giết anh, có phải sẽ có rất nhiều người có thể được cứu không? Chỉ cần giết anh, sao này sẽ không có người bị hại nữa! Đúng, chỉ cần giết chết anh. Nhưng mà, tôi không dám... tôi không dám!" Ném chổi lông gà đi, đôi mắt không có tiêu cự nhìn thân thể hắn, nước mắt như hạt châu giọt giọt chảy xuống.
"Tôi... Thừa nhận không chịu nổi sự trả thù của gia đình anh, tôi cũng không thể bắt ba mẹ cùng Linh Vũ trả giá lớn cho việc này! Tôi chung quy... chính là một người ích kỷ nhát gan!"
"A... Anh bây giờ có phải hay không rất muốn giết tôi?" Hà Nhạc Nhạc xoa mặt Mục Duy, bàn tay hơi hơi nắm cằm hắn. "Không quan trọng, tôi có thể mặc anh xử trí, chỉ cần anh đừng động đến ba mẹ tôi cùng Linh Vũ! Tôi thế nào đều được hết. Nhưng chỉ cần anh dám động đến bọn họ... Tôi dám cam đoan đoạn video này sẽ lấy tốc độ nhanh nhất lan truyền trên khắp thế giới, để mọi người đều nhìn thấy."
"Tôi biết nhà của anh có quyền lực rất lớn, nhưng đáng tiếc mạng internet lại không ai có thể quản lí được cả. Mỗi khi họ quên sự kiện đó, lại có người đào bới lên ghi thêm cái tiêu đề mới thì nó sẽ "hot" lại ngay. Anh nói xem nên để tiêu đề thế nào cho tốt, cho thêm một chút hiệu ứng, anh liền có thể tiến một chân vào giới ngôi sao rồi! Ha ha... Nhất định so với làm nhiếp ảnh gia càng nổi tiếng hơn nha.
"Nhưng chỉ cần anh đừng làm hại họ, video này tuyệt đối không có ai biết được."
"Cô cho là... Chỉ một đoạn video này sẽ uy hiếp được tôi sao?"
Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, ôm lấy máy DV, vẻ mặt bắt đầu có chút hoảng hốt.
"Tôi không biết, tôi chỉ có thể đánh cược. Đánh cược các người là những gia tộc lớn luôn để ý nhất chính là danh dự mặt mũi gia tộc, cho dù anh không xấu hổ thì gia tộc anh chắc chắn không cho phép việc này xảy ra."
"..." Cô nói đúng, mặc dù hắn không để tâm việc này, nhưng gia tộc hắn tuyệt đối không cho phép loại gièm pha này xuất hiện. Đáng chết, hắn hiện tại không quan tâm cái gì video, hắn chỉ để ý..."
"Mục Duy, anh sẽ giết tôi, phải không?"
"..."
"Không quan trọng, tôi cả đời này không còn tiếc nuối gì hết."
"Ba mẹ tôi, rất ôn nhu rất từ ái, từ nhỏ đều đã vô cùng yêu thương tôi, nhưng tuyệt đối không cưng chiều, lời nói cử chỉ luôn nghiêm khắc, dạy tôi không được nghĩ xấu người khác phải dùng tâm để đối đãi với họ, dạy tôi không được khi dễ người khác, dạy tôi "người đối ta tốt, ta cùng đối người tốt". Nhưng tôi biết, trên thế giới này có rất nhiều tên cặn bã, nhưng không ngờ sẽ gặp phải tên cặn bã như anh."
"Trừ bỏ ba mẹ ở nhà, Linh Vũ là người đối với tôi tốt nhất. Ở thời điểm tôi sợ hãi nhất cô ấy sẽ nắm tay tôi, nở nụ cười kéo tôi cùng nhau đi, cô ấy vì tôi mà làm rất nhiều chuyện, lúc muốn làm việc gì đó mà không có dũng khí cô ấy luôn là người động viên tôi nhiều nhất, coi mạng sống của tôi quan trọng hơn cả nhan sắc bản thân... Anh có biết trong cuộc đời để gặp được một người giúp anh vô điều kiện, luôn nhiệt tình vui vẻ vì anh, chỉ vì anh là chính anh mà đối xử tốt, được mấy người như vậy hả? Mà anh, anh lại thương tổn cô ấy! Anh bởi vì tức giận tôi mà thương tổn cô ấy!
Tràn ngập bi thương cùng phẫn nộ khiến Hà Nhạc Nhạc có chút điên cuồng, cầm chổi lông gà không còn nguyên vẹn đánh liên tiếp vào vết thương trên ngực Mục Duy.
Trong đôi mắt liên tục trào ra từng giọt nước lăn lăn trên gương mặt nhu nhược nhưng lại kiên nghị của cô, cô vẫn đánh hắn liên tục đến khi chổi lông gà bị gẫy mới vứt nửa đoạn chổi còn lại đi, ôm lấy DV ngồi khóc rống lên.
2 phút
5 phút
7 phút
Hà Nhạc Nhạc vẫn khóc rống lên hình như không có ý định dừng lại... Cảm giác cô gái này muốn khóc đến khi chết mới thôi vậy.
"Đủ rồi, cô đừng khóc nữa! Không là tôi gọi người đến đó! Bạn cô bị thương là ngoài ý muốn! Bạn của tôi cũng đưa cô ta đi bệnh viện rồi! Tôi không muốn làm bạn cô bị thương, cũng không tính làm hại ba mẹ cô!"
"..." Tiếng khóc đột nhiên ngừng, Hà Nhạc Nhạc gương mặt nước mắt giàn giụa ngồi đó ôm DV tiếp tục run rẩy.
"Anh xin em, đừng khóc nữa, anh sợ rồi. Là anh không tốt, anh bụng dạ hẹp hòi, cầu xin em đừng khóc nữa.."
"Ô ô... Oa a a..."
" --- Cô nãi nãi! Cầu xin cô đừng khóc nữa!"
#Chỗ xưng Anh-em là mình dựa theo tình huống Mục Duy đang xin lỗi nên xưng hô như vậy.
#Chỗ "Cô nãi nãi" có thể kêu bà ngoại hay bà nội cũng được nhưng để nguyên văn sẽ hay hơn.
Bình luận facebook