Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Edit: Nhã Mị
--------------------
"Nhìn kìa, chính là cô gái đó..."
"A? Thoạt nhìn, rất bình thường mà!"
"Đúng vậy, nếu không phải tỷ tỷ nói với mình, mình cũng nhìn không ra vấn đề gì."
"Nghe nói, cô ta lúc học tiểu học đã biết câu dẫn thầy giáo lên giường, còn bị vợ thầy giáo bắt tại giường!"
"Không chỉ vậy, mình nghe nói lúc đó cô ta đã mang thai rồi, muốn câu dẫn thầy giáo để thầy giáo chịu trách nhiệm với cô ta, sau khi bị bắt gian cô ta tạm nghỉ học một năm để dưỡng thân thể sau khi phá thai!"
"Cái gì? Học sinh tiểu học có thể mang thai sao?"
"Cậu có chút kiến thức nào không vậy! Có nguyệt sự là có thể rồi! Đừng có ngây thơ nữa! Tiếp đến, lúc học sơ trung bởi vì yêu sớm phụ huynh bị mời tới vô số lần, lúc lục soát ở trong túi toàn bao cao su nhưng cô ta nhất quyết không chịu nhận, mẹ cô ta còn một mực bảo vệ nữa!"
"Đúng đúng, nghe nói lên sơ trung cô ta cố ý học ở trường tốt nhất thành phố cách rất xa trường tiểu học cũ, lúc đầu đi học là bộ dáng thanh cao, rất ngoan ngoãn lừa không ít nam sinh viết thư tình cho cô ta, kết quả không được bao lâu mọi người phát hiện cô ta ở bên ngoài chơi bời lêu lổng! Lúc đó thầy hiệu trưởng thấy cô ta ở bên ngoài cùng một đám lưu manh lêu lổng, muốn đi khuyên can cô ta, lại bị đám lưu manh đánh cho máu chảy đầy đầu, sáng ngày sau cô ta liền bị đuổi học!"
"Vậy tại sao cô ta còn có thể học đến đại học vậy?"
"Cậu không biết đâu! Bị trường tốt nhất thành phố đuổi học cô ta cư nhiên còn có thể chuyển đến trường tốt thứ hai thành phố để học, cậu không biết a! Cô ta lúc đó chính là sự sỉ nhục lớn nhất của trường học."
"Nhà trường tại sao không đuổi học cô ta?"
"Nghe nói, ở bên ngoài cô ta quen với lão đại giới xã hội đen, lãnh đạo nhà trường sợ bị trả thù."
"Trời ạ, khó trách mọi người vừa nhìn thấy cô ta liền đi đường vòng hết!"
"Nhưng mà thành tích học tập cũng rất tốt mà?"
"Đó là lý do khiến mình càng thấy ghê tởm cô ta hơn! Các cậu thử nghĩ xem, nếu cô ta không học hành tử tế giống chúng ta, từ nhỏ lại lẳng lơ, có phải hay không khiến các lãnh đạo trường nghĩ chúng ta cũng giống cô ta lẳng lơ như vậy! Để cho mọi người biết chúng ta học chung sơ trung với cô ta, hừ..."
"..."
"Các cậu có thể chịu đựng việc này sao?"
"Cậu nói đi, chúng ta phải làm gì?"
"Còn có thể làm gì nữa! Hạng người như vậy, sớm nên đi làng chơi treo bảng hành nghề, thừa dịp còn trẻ đẹp kiếm nhiều tiền một chút, chúng ta đương nhiên phải tận tình khuyên bảo cô ta tự động thôi học!"
Hà Nhạc Nhạc mở hai mắt sưng đỏ, chậm rãi xoá bỏ bộ dáng của những người đó trong đầu. Cô cho rằng bản thân đã quên đi, nhưng không ngờ những gương mặt đó vẫn hiện lên như cũ.
Miệng lưỡi thiên hạ như chất ăn mòn sẽ hủy hoại bạn cả xương cốt cũng không còn.
Cô ngày đầu đi học liền nghe thấy những lời này, từng trốn ở nhà xưởng cũ khóc đến tê tâm liệt phế.
Đến bây giờ cô vẫn chưa chấp nhận được bản thân là người bi thảm nhất trên đời, nhưng nhận thấy có người cũng bị hiểu lầm một thời gian dài, có một số bạn cùng tuổi cũng bị người sợ hãi giống mình, cô liền không đau lòng nữa.
Tiểu học năm lớp 5, cô té xỉu trong giờ học thể dục, tỉnh lại thì phát hiện thầy giáo dạy thể dục đang cởi áo của cô. Cô còn chưa kịp phản ứng lại, vợ của thầy giáo đã đạp cửa vào, mắng to cô --- "Tiểu tiện nhân"
Ngày hôm sau, thái độ mọi người liền thay đổi.
Giáo viên chủ nhiệm luôn yêu thương cô đã xoá bỏ chức vụ học tập của cô, xoá vai diễn của cô trong vở kịch trường sắp tới. Ánh mắt của các thầy cô giáo nhìn cô đều có sự khác thường, nhóm bạn học cũng rất kỳ quái.
Bạn học thường ngày về chung với cô cũng lảng tránh nói "Mẹ mình bảo, sau này không được cùng cậu chơi đùa nữa"
Một ít nam sinh hằn cổ họng bắt chước bộ dạng vợ thầy thể dục hướng về phía cô nói "Tiểu tiện nhân", rồi phá lên cười ha ha.
Sách cùng đồ học tập của cô thường xuyên biến mất, bài tập làm xong cũng biến mất.
Trên đường đi học về không biết bao nhiêu người thầm thì rồi chỉ trỏ vào cô.
Đêm đã khuya, trong phòng ba mẹ vẫn bật đèn, bất chợt truyền ra tiếng mẹ khóc.
Dần dần, cô cái gì cũng đã hiểu hết.
Cũng trong năm đó, cô mắc chứng sợ hãi ánh mắt nơi đông người, tạm nghỉ học một năm. Ba mẹ chăm sóc cô một năm, mới dẫn cô cả người run rẩy cùng kiên định đi ra cửa. Chịu đựng mọi người kỳ thị cũng phải kiên cường bước tiếp. Lúc đó, trừ ba mẹ ở nhà cùng cô, còn có một người bạn luôn tươi cười với cô --- Tiểu Nhã.
Tiểu Nhã, là người bạn duy nhất đến thăm cô trong lúc nghỉ học, là người duy nhất nói tin tưởng cô, hi vọng cô phấn chấn lên... Bạn tốt.
Lúc đi học trở lại, Tiểu Nhã đã đi học ở trường sơ trung tốt thứ hai thành phố, nhưng lâu lâu vẫn trở về thăm cô. Mặc dù lúc gặp ở ngoài, Tiểu Nhã sẽ cùng cô bảo trì khoảng cách, nhưng lúc chỉ có hai người Tiểu Nhã sẽ nhìn cô cười, mang đồ ăn ngon cho cô, cùng cô kể những chuyện thú vị trên sơ trung.
Thời gian sau, cô được nhận học ở trường sơ trung tốt nhất thành phố, lúc đầu rất tốt, nhưng rất nhanh lời đồn đại về cô đã lan khắp trường học. Vào một ngày tan học, cô bị vài tên côn đồ che miệng kéo đến ngõ nhỏ phía sau nhà trọ của thầy hiệu trưởng. Thời điểm thầy hiệu trưởng bị đánh, cô cắn bị thương tên côn đồ đang giữ mình xong liền chạy đi cầu cứu. Ngày hôm sau --- cô bị đuổi học.
Cô bị đuổi học, bị đuổi học!
Cô luôn cho rằng bản thân là một học trò ngoan, chuyện xảy ra ở tiểu học ba mẹ đã nói không phải lỗi của cô, cô tôn kính thầy giáo, thân thiện với bạn học, luôn nỗ lực học tập, cũng không có lười biếng... Nhưng vẫn bị đuổi học. Một người bị trường đuổi học sao có thể là một học trò ngoan chứ!
Cô cắt cổ tay, nhìn máu đỏ chảy ra lại không có cảm giác đau đớn gì. Lúc tỉnh lại, thấy ba mẹ khóc nói với cô, cô có thể tiếp tục đi học sơ trung còn học chung trường với Tiểu Nhã! Bởi vì Tiểu Nhã cầu xin ba ba làm bí thư, xin cho cô được đến trường học...
Tiểu Nhã! Sơ trung tốt thứ hai thành phố!
Vào trường học, các lời đồn đại vẫn như bóng với hình, túi sách cùng hộp bàn như cũ thường thiếu một chút hoặc nhiều một chút đồ vật này nọ. Nhưng cô vẫn vui vẻ như trước, bởi vì ở đây có Tiểu Nhã, trường học cũng có rất nhiều ca ca cùng tỷ tỷ vô cùng giỏi! Cô cũng có thể... Rồi cô sẽ thi vào trường trung học cùng đại học tốt nhất, sẽ làm tên của bản thân xuất hiện trong tủ kính danh sách học sinh ưu tú của trường!
Đến khi Tiểu Nhã chuyển đến thành phố khác để học, lúc gần đi cô ấy nói với cô "Khi nào cậu thi vào cao đẳng, mình nhất định từ trường đại học trở về cổ vũ cậu", vì một câu nói của cô ấy đã giúp cô tự tin vào bản thân rất nhiều, những ngày học trung học lời đồn vẫn như cũ cô cũng như cũ quyết tâm học tập.
Vào ngày thi cao đẳng, Tiểu Nhã cũng không có trở về, nhưng Tiểu Nhã gọi điện thoại cho cô, cô rất vui vẻ, rất rất vui vẻ! Cô quyết định thi vào trường Tiểu Nhã đang học, cho tới lúc cô nghe Tiểu Nhã đối diện điện thoại nói "Cô có biết lúc tiểu học lớp 5 vì sao đang học liền té xỉu không? Cô có biết thầy thể dục vì sao dám làm chuyện đó không? Cô có biết lời đồn là do ai nói không? Cô có biết đám côn đồ là do ai kêu làm không? Ha ha..."
"... Tại sao, vì cái gì."
"A... Cô cứ mang nghi vấn này đi thi cao đẳng đi bạn tốt à."
• Nguyên văn là "tối bạn tốt" là bạn tốt theo nghĩa đen, mỉa mai châm chọc, theo mình nghĩ là vậy
--------------------
"Nhìn kìa, chính là cô gái đó..."
"A? Thoạt nhìn, rất bình thường mà!"
"Đúng vậy, nếu không phải tỷ tỷ nói với mình, mình cũng nhìn không ra vấn đề gì."
"Nghe nói, cô ta lúc học tiểu học đã biết câu dẫn thầy giáo lên giường, còn bị vợ thầy giáo bắt tại giường!"
"Không chỉ vậy, mình nghe nói lúc đó cô ta đã mang thai rồi, muốn câu dẫn thầy giáo để thầy giáo chịu trách nhiệm với cô ta, sau khi bị bắt gian cô ta tạm nghỉ học một năm để dưỡng thân thể sau khi phá thai!"
"Cái gì? Học sinh tiểu học có thể mang thai sao?"
"Cậu có chút kiến thức nào không vậy! Có nguyệt sự là có thể rồi! Đừng có ngây thơ nữa! Tiếp đến, lúc học sơ trung bởi vì yêu sớm phụ huynh bị mời tới vô số lần, lúc lục soát ở trong túi toàn bao cao su nhưng cô ta nhất quyết không chịu nhận, mẹ cô ta còn một mực bảo vệ nữa!"
"Đúng đúng, nghe nói lên sơ trung cô ta cố ý học ở trường tốt nhất thành phố cách rất xa trường tiểu học cũ, lúc đầu đi học là bộ dáng thanh cao, rất ngoan ngoãn lừa không ít nam sinh viết thư tình cho cô ta, kết quả không được bao lâu mọi người phát hiện cô ta ở bên ngoài chơi bời lêu lổng! Lúc đó thầy hiệu trưởng thấy cô ta ở bên ngoài cùng một đám lưu manh lêu lổng, muốn đi khuyên can cô ta, lại bị đám lưu manh đánh cho máu chảy đầy đầu, sáng ngày sau cô ta liền bị đuổi học!"
"Vậy tại sao cô ta còn có thể học đến đại học vậy?"
"Cậu không biết đâu! Bị trường tốt nhất thành phố đuổi học cô ta cư nhiên còn có thể chuyển đến trường tốt thứ hai thành phố để học, cậu không biết a! Cô ta lúc đó chính là sự sỉ nhục lớn nhất của trường học."
"Nhà trường tại sao không đuổi học cô ta?"
"Nghe nói, ở bên ngoài cô ta quen với lão đại giới xã hội đen, lãnh đạo nhà trường sợ bị trả thù."
"Trời ạ, khó trách mọi người vừa nhìn thấy cô ta liền đi đường vòng hết!"
"Nhưng mà thành tích học tập cũng rất tốt mà?"
"Đó là lý do khiến mình càng thấy ghê tởm cô ta hơn! Các cậu thử nghĩ xem, nếu cô ta không học hành tử tế giống chúng ta, từ nhỏ lại lẳng lơ, có phải hay không khiến các lãnh đạo trường nghĩ chúng ta cũng giống cô ta lẳng lơ như vậy! Để cho mọi người biết chúng ta học chung sơ trung với cô ta, hừ..."
"..."
"Các cậu có thể chịu đựng việc này sao?"
"Cậu nói đi, chúng ta phải làm gì?"
"Còn có thể làm gì nữa! Hạng người như vậy, sớm nên đi làng chơi treo bảng hành nghề, thừa dịp còn trẻ đẹp kiếm nhiều tiền một chút, chúng ta đương nhiên phải tận tình khuyên bảo cô ta tự động thôi học!"
Hà Nhạc Nhạc mở hai mắt sưng đỏ, chậm rãi xoá bỏ bộ dáng của những người đó trong đầu. Cô cho rằng bản thân đã quên đi, nhưng không ngờ những gương mặt đó vẫn hiện lên như cũ.
Miệng lưỡi thiên hạ như chất ăn mòn sẽ hủy hoại bạn cả xương cốt cũng không còn.
Cô ngày đầu đi học liền nghe thấy những lời này, từng trốn ở nhà xưởng cũ khóc đến tê tâm liệt phế.
Đến bây giờ cô vẫn chưa chấp nhận được bản thân là người bi thảm nhất trên đời, nhưng nhận thấy có người cũng bị hiểu lầm một thời gian dài, có một số bạn cùng tuổi cũng bị người sợ hãi giống mình, cô liền không đau lòng nữa.
Tiểu học năm lớp 5, cô té xỉu trong giờ học thể dục, tỉnh lại thì phát hiện thầy giáo dạy thể dục đang cởi áo của cô. Cô còn chưa kịp phản ứng lại, vợ của thầy giáo đã đạp cửa vào, mắng to cô --- "Tiểu tiện nhân"
Ngày hôm sau, thái độ mọi người liền thay đổi.
Giáo viên chủ nhiệm luôn yêu thương cô đã xoá bỏ chức vụ học tập của cô, xoá vai diễn của cô trong vở kịch trường sắp tới. Ánh mắt của các thầy cô giáo nhìn cô đều có sự khác thường, nhóm bạn học cũng rất kỳ quái.
Bạn học thường ngày về chung với cô cũng lảng tránh nói "Mẹ mình bảo, sau này không được cùng cậu chơi đùa nữa"
Một ít nam sinh hằn cổ họng bắt chước bộ dạng vợ thầy thể dục hướng về phía cô nói "Tiểu tiện nhân", rồi phá lên cười ha ha.
Sách cùng đồ học tập của cô thường xuyên biến mất, bài tập làm xong cũng biến mất.
Trên đường đi học về không biết bao nhiêu người thầm thì rồi chỉ trỏ vào cô.
Đêm đã khuya, trong phòng ba mẹ vẫn bật đèn, bất chợt truyền ra tiếng mẹ khóc.
Dần dần, cô cái gì cũng đã hiểu hết.
Cũng trong năm đó, cô mắc chứng sợ hãi ánh mắt nơi đông người, tạm nghỉ học một năm. Ba mẹ chăm sóc cô một năm, mới dẫn cô cả người run rẩy cùng kiên định đi ra cửa. Chịu đựng mọi người kỳ thị cũng phải kiên cường bước tiếp. Lúc đó, trừ ba mẹ ở nhà cùng cô, còn có một người bạn luôn tươi cười với cô --- Tiểu Nhã.
Tiểu Nhã, là người bạn duy nhất đến thăm cô trong lúc nghỉ học, là người duy nhất nói tin tưởng cô, hi vọng cô phấn chấn lên... Bạn tốt.
Lúc đi học trở lại, Tiểu Nhã đã đi học ở trường sơ trung tốt thứ hai thành phố, nhưng lâu lâu vẫn trở về thăm cô. Mặc dù lúc gặp ở ngoài, Tiểu Nhã sẽ cùng cô bảo trì khoảng cách, nhưng lúc chỉ có hai người Tiểu Nhã sẽ nhìn cô cười, mang đồ ăn ngon cho cô, cùng cô kể những chuyện thú vị trên sơ trung.
Thời gian sau, cô được nhận học ở trường sơ trung tốt nhất thành phố, lúc đầu rất tốt, nhưng rất nhanh lời đồn đại về cô đã lan khắp trường học. Vào một ngày tan học, cô bị vài tên côn đồ che miệng kéo đến ngõ nhỏ phía sau nhà trọ của thầy hiệu trưởng. Thời điểm thầy hiệu trưởng bị đánh, cô cắn bị thương tên côn đồ đang giữ mình xong liền chạy đi cầu cứu. Ngày hôm sau --- cô bị đuổi học.
Cô bị đuổi học, bị đuổi học!
Cô luôn cho rằng bản thân là một học trò ngoan, chuyện xảy ra ở tiểu học ba mẹ đã nói không phải lỗi của cô, cô tôn kính thầy giáo, thân thiện với bạn học, luôn nỗ lực học tập, cũng không có lười biếng... Nhưng vẫn bị đuổi học. Một người bị trường đuổi học sao có thể là một học trò ngoan chứ!
Cô cắt cổ tay, nhìn máu đỏ chảy ra lại không có cảm giác đau đớn gì. Lúc tỉnh lại, thấy ba mẹ khóc nói với cô, cô có thể tiếp tục đi học sơ trung còn học chung trường với Tiểu Nhã! Bởi vì Tiểu Nhã cầu xin ba ba làm bí thư, xin cho cô được đến trường học...
Tiểu Nhã! Sơ trung tốt thứ hai thành phố!
Vào trường học, các lời đồn đại vẫn như bóng với hình, túi sách cùng hộp bàn như cũ thường thiếu một chút hoặc nhiều một chút đồ vật này nọ. Nhưng cô vẫn vui vẻ như trước, bởi vì ở đây có Tiểu Nhã, trường học cũng có rất nhiều ca ca cùng tỷ tỷ vô cùng giỏi! Cô cũng có thể... Rồi cô sẽ thi vào trường trung học cùng đại học tốt nhất, sẽ làm tên của bản thân xuất hiện trong tủ kính danh sách học sinh ưu tú của trường!
Đến khi Tiểu Nhã chuyển đến thành phố khác để học, lúc gần đi cô ấy nói với cô "Khi nào cậu thi vào cao đẳng, mình nhất định từ trường đại học trở về cổ vũ cậu", vì một câu nói của cô ấy đã giúp cô tự tin vào bản thân rất nhiều, những ngày học trung học lời đồn vẫn như cũ cô cũng như cũ quyết tâm học tập.
Vào ngày thi cao đẳng, Tiểu Nhã cũng không có trở về, nhưng Tiểu Nhã gọi điện thoại cho cô, cô rất vui vẻ, rất rất vui vẻ! Cô quyết định thi vào trường Tiểu Nhã đang học, cho tới lúc cô nghe Tiểu Nhã đối diện điện thoại nói "Cô có biết lúc tiểu học lớp 5 vì sao đang học liền té xỉu không? Cô có biết thầy thể dục vì sao dám làm chuyện đó không? Cô có biết lời đồn là do ai nói không? Cô có biết đám côn đồ là do ai kêu làm không? Ha ha..."
"... Tại sao, vì cái gì."
"A... Cô cứ mang nghi vấn này đi thi cao đẳng đi bạn tốt à."
• Nguyên văn là "tối bạn tốt" là bạn tốt theo nghĩa đen, mỉa mai châm chọc, theo mình nghĩ là vậy
Bình luận facebook