Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116
Lạc Trạch lấy tay vuốt vuốt huyệt thái dương của mình, sau đó đi vào phòng tắm, ôm lấy An Tuyết Thần, An Tuyết Thần cứ như vậy mặc cho Lạc Trạch ôm mình, ánh mắt vẫn dừng lại trên hai tay dính đầy máu của cô. Cô lại nhớ lại tất cả những việc vừa mới xảy ra, là thật sao? Cô nổ súng bắn vào trái tim của anh rồi.
Lạc Trạch đem An Tuyết Thần ôm ra khỏi phòng tắm. Đứng ở cửa phòng tắm, để cho Phàm Ngự nhìn cô. Chỉ là cô căn bản không nhìn Phàm Ngự, mà cô nhìn chằm chằm một đôi tay nhỏ bé. Ánh mắt hoảng hốt. Giống như bị rút đi linh hồn.
Phàm Ngự quan sát bộ dáng của cô, nhăn nhăn lông mày. "Gọi người giúp việc giúp cô ấy thu thập một chút" An Tuyết Thần có phản ứng, ngẩng đầu nhìn Phàm Ngự trên giường, ** trên người, trên người được quấn vòng quanh bằng băng vải màu trắng, mới vừa băng bó kỹ vết thương, lại dào dạt ra tí ti máu tươi, nhuộm đỏ băng vải màu trắng, ánh mắt An Tuyết Thần vẫn dừng lại ở ngực Phàm Ngự.
"Mang cô ấy đi ra ngoài" Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần mở miệng nói.
Lạc Trạch thở dài ôm An Tuyết Thần xoay người rời đi, Lạc Trạch đem An Tuyết Thần ôm trở về gian phòng của cô, để cho cô ngồi ở trên giường, váy dài màu trắng nở rộ màu đỏ hoa hồng, vô cùng mê hoặc tuy nhiên nó dùng máu tươi của Phàm Ngự nhuộm đỏ nhiều đóa hoa hồng.
Lạc Trạch nhìn cô. "Cô là người thứ nhất hướng Ngự nổ súng còn sống thật tốt, hơn nữa còn là cô gái. Thật đúng là xem thường cô."
An Tuyết Thần chỉ ngu ngơ quay đầu nhìn Lạc Trạch. Ánh mắt từ từ khôi phục. Âm thanh run rẩy mở miệng: "Anh ta, không sao chứ?"
Lạc Trạch cười giễu cợt, "Cô muốn cậu ấy có chuyện gì?" Nói xong cũng xoay người rời đi.
"Lệ Lệ, như thế nào?"
Lạc Trạch xoay người nhìn cô: "Không chết được"
An Tuyết Thần quay đầu, nhìn mình một thân đầy máu, lần này không có cảm giác ghê tởm. Phàm Ngự, rốt cuộc anh muốn tôi như thế nào, anh cố ý để một viên đạn, tại sao anh phải làm như vậy? Chính là để cho tôi đau lòng sao? Vẫn cảm thấy giữa chúng ta nên xóa bỏ toàn bộ. Nhưng trên tay anh lấy đi nhiều sinh mạng, làm sao có thể huề nhau, anh như vậy là cố ý nhiễu loạn trái tim tôi. Để cho tôi không có thần chủ mà thôi.
Tiểu Linh đi tới phòng của An Tuyết Thần. Nhìn thấy An Tuyết Thần toàn thân là máu, lên tiếng kinh hô, "A, chị Tuyết Thần, chị không sao chứ. Mới vừa rồi thật sự là nghe được tiếng súng vang lên, sau đó đã nhìn thấy Lạc Trạch thiếu gia mang bác sỹ tới. Chị, chị không sao chứ. Có bị thương không."
An Tuyết Thần chỉ vô lực lắc đầu một cái, thì ra là anh đã sớm chuẩn bị tốt rồi: "Tiểu Linh, tôi muốn tắm."
Trong miệng nói ra. Tiểu Linh đỡ An Tuyết Thần dậy đi tới phòng tắm.
Tuyến phân cách ——
Lạc Trạch ngồi ở phía trên ghế sô pha, mình từ từ thưởng thức rượu vang thượng hạng nhà Phàm Ngự. "Ngự, cậu nghĩ thế nào?"
Phàm Ngự nhắm chặt hai mắt. Không để ý đến Lạc Trạch. Sắc mặt không có huyết sắc, đây cũng chính là Phàm Ngự, nếu là người khác đã sớm ngất đi rồi.
"Trạch, cô gái kia, đi vào trong lòng tớ rồi, không giống như Tuyết Nhi, cô ấy trú ngụ thật sâu ở nơi đó, cắm rễ ở chỗ này rồi." Nói xong chỉ ngực mình bị thương.
Lạc Trạch không thể tin nhìn Phàm Ngự : "Cái gì?"
"Cậu cũng nhìn thấy, cô ấy dùng súng nhắm ngay ngực của tớ, tớ chẳng những không có tức giận. Còn có chút lo lắng cho cô ấy. Cuối cùng tớ cũng hiểu, cũng không coi là quá muộn. Có phải may mắn hay không đây?" Phàm Ng nói qua liền mở mắt, khóe miệng khẽ động, người đàn ông tẻ nhạt này bị thương, nhưng vẫn không che giấu được khí suất của anh. Còn phong lưu phóng khoáng như vậy, bất giác phóng đãng.
Lạc Trạch sửng sốt mấy giây ngay sau đó liền khôi phục, phác hoạ độ cong yêu mỵ: "Ngự, cậu thật sự thay đổi, nghe Mị Ảnh nói, lần này cậu không giết một người, mỗi một súng đều không phải là vết thương trí mạng."
Phàm Ngự không nói gì, ở trong mắt An Tuyết Thần mình chính là ma quỷ giết người không chớp mắt nhỉ? Lạc Trạch nhìn khuôn mặt Phàm Ngự, nghiêm túc mở miệng: "Ngự, tớ không thể không nhắc nhở cậu, về sau cậu phải cẩn thận, có nhược điểm, cậu sẽ rất khổ cực, lần này cậu hành động cướp đoạt cô gái ở trên đường mà truyền ra, hơn nữa vì một cô gái, lại dám hành hung ở nước Mĩ, trên đường đều thảo luận cô gái này rốt cuộc là mỹ nhân như thế nào. Còn cậu nữa, thế nhưng không tiêm thuốc tê mà trực tiếp lấy đạn"
Phàm Ngự nghe Lạc Trạch cảnh cáo, anh cũng chau mày lại. Thanh âm hào phóng có lực mà nói: "Nếu ai dám đụng đến cô ấy, kết quả cậu cũng biết. Cũng có một chút đúng, biết tầm quan trọng của cô ấy, người khác sẽ không ngu đi động vào cô ấy."
Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự, không nói tiếp: "Ngự, muốn một ly không?"
"Cậu nghĩ tớ nhanh lên một chút chết đi?" Phàm Ngự trêu nói."Ha ha ha." Hai người nở nụ cười.
Ngoài cửa, An Tuyết Thần bậm miệng mình thật chặt, nước mắt đã sớm là lệ rơi thành sông. Nghe đối thoại của bọn họ, cô trách lầm anh. Dưới loại tình huống này, anh lại đang khống chế tâm tình của mình. Cô thế nhưng ngu xuẩn cho anh một phát súng, hơn nữa anh còn biết, trời ạ, đang trêu cợt cô sao? Cô cũng không nhịn được, che mặt mà chạy.
Trong phòng, hai người nghe tiếng bước chân, tiếng cười cũng liền ngưng. Mị Ảnh hình như định đi báo cáo với Phàm Ngự tình hình công ty, đã nhìn thấy An Tuyết Thần chạy trối chết, mà An Tuyết Thần còn là nước mắt ràn rụa.
Mị Ảnh đi tới, nhìn thấy hai người đều nhìn mình, trong lúc nhất thời đổ mồ hôi hột. Lạc Trạch mở miệng: "Mới vừa rồi là cậu?"
Đầu óc Mị Ảnh chuyển một cái: "Hai vị thiếu gia, mới vừa rồi trên đường tới, nhìn thấy An tiểu thư, nắm mặt chạy đi, là khóc chạy đi."
Lạc Trạch dời tầm mắt chuyển qua trên người của Phàm Ngự, giọng nhạo báng nói: "Ngự, nhìn dáng dấp như thế, cô ấy đều nghe thấy, chạy trối chết rồi, nói không chừng cậu phải lấy mây rời đi, một phen ôm mỹ nhân về?"
Phàm Ngự xem thường, ngược lại lo lắng cô gái kia sẽ thật sự tự trách. Sau đó nhìn Mị Ảnh ra lệnh: "Đi tìm Vú Trương trở về"
"Dạ, thiếu gia, thuộc hạ đi ngay, gần đây công ty cần anh ra mặt."
Phàm Ngự nghe liền mắt lạnh quay sang nhìn Lạc Trạch, Lạc Trạch nhìn thấy ánh mắt của Phàm Ngự nhìn mình, "Đại ca. Cậu không thể thế, lại là tớ sao?"
Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch bật cười, quả nhiên là anh em. Lạc Trạch nhìn dáng vẻ anh có chút hả hê, gương mặt tuấn tú yêu mỵ rất thúi. Bản thân lại không có ngày thật tốt lành, một người quản lý hai nhà Đại Xí Nghiệp, dứt khoát để cho anh trực tiếp đi đầu thai đi.
Tuyến phân cách ——
An Tuyết chạy bộ sáng sớm đến vườn hoa, ngồi ở phía trên bậc thang, trong đầu vẫn còn ở vang lên câu nói của Lạc Trạch: "Ngự, tớ không thể không nhắc nhở cậu, về sau cậu phải cẩn thận, có nhược điểm, cậu sẽ rất khổ cực, lần này cậu hành động cướp đoạt cô gái ở trên đường mà truyền ra, hơn nữa vì một cô gái, lại dám hành hung ở nước Mĩ, trên đường đều thảo luận cô gái này rốt cuộc là mỹ nhân như thế nào. Còn cậu nữa, thế nhưng không tiêm thuốc tê mà trực tiếp lấy đạn"
An Tuyết Thần cuộn cong đầu gối lại, hai cánh tay kề sát, đem đặt phía trên mặt mình. Anh làm như vậy. Là bởi vì trong lòng có mình sao? Không phải tham muốn giữ lấy đơn thuần. Anh dám nói mình tiến vào trong lòng của anh. "Trạch, cô gái kia, đi vào trong lòng tớ rồi, không giống như Tuyết Nhi, cô ấy trú ngụ thật sâu ở nơi đó, cắm rễ ở chỗ này rồi."
An Tuyết Thần mê mang, cô động lòng, thật dao động. Phần kích động sớm bị cô vùi sâu vào đáy lòng này, một lần nữa rục rịch chộn rộn. Nó muốn nảy sinh rồi.
An Tuyết Thần ở hậu hoa viên một đêm, thấy trời tờ mờ sáng, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cô mở mắt, nhìn thấy mặt trời mới mọc lên. Trời ửng hồng, như những gợn song biển, mặt trời đỏ giống như thép nung, phun trào ra, ánh sáng chói mắt. Giống như người đàn ông kia.
An Tuyết Thần đứng lên, đi vào đại sảnh, đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong phòng bếp. An Tuyết Thần nhanh chóng nện bước bước đi về phía phòng bếp.
"Vú Trương?"
Vú Trương xoay người lại, nhìn An Tuyết Thần, An Tuyết Thần chợt ôm Vú Trương, "Vú Trương, là bà sao? Bà đã trở lại sao? Con cho rằng sẽ không còn được gặp lại bà nữa."
Vành mắt Vú Trương đỏ hồng, an ủi cô gái trong ngực. "Là Vú Trương, Vú Trương trở lại, Vú Trương trở lại rồi."
An Tuyết Thần buông Vú Trương ra nhìn Vú Trương nghi vấn mà hỏi: "Vú Trương, bà, sao bà trở về?"
Vú Trương vẫn nắm tay An Tuyết Thần, nhẹ nhàng vỗ: "Là thiếu gia, thiếu gia bảo người gọi bà trở về, vốn tưởng rằng cũng không có cơ hội phục vụ con và thiếu gia, không nghĩ tới, ông trời thế nhưng để cho bà già này lại trở về rồi."
An Tuyết Thần nhìn Vú Trương, nhưng mà trong nội tâm lại không có tư vị như vậy. "Anh ta không làm gì đối với bà chứ?"
Vú Trương lắc đầu, đối với An Tuyết Thần nói về tình hình đêm đó: "Đêm đó, thiếu gia trở lại, có thể thấy cậu ấy vô cùng tức giận, huy độn mọi người đi tìm con, sau khi trở về đã bảo bà rời khỏi rồi, nhưng sau lại, bà nghe Mị Ảnh nói, đêm đó thiếu gia là muốn…"
An Tuyết Thần nhìn Vú Trương "Muốn cái gì?"
Lạc Trạch đem An Tuyết Thần ôm ra khỏi phòng tắm. Đứng ở cửa phòng tắm, để cho Phàm Ngự nhìn cô. Chỉ là cô căn bản không nhìn Phàm Ngự, mà cô nhìn chằm chằm một đôi tay nhỏ bé. Ánh mắt hoảng hốt. Giống như bị rút đi linh hồn.
Phàm Ngự quan sát bộ dáng của cô, nhăn nhăn lông mày. "Gọi người giúp việc giúp cô ấy thu thập một chút" An Tuyết Thần có phản ứng, ngẩng đầu nhìn Phàm Ngự trên giường, ** trên người, trên người được quấn vòng quanh bằng băng vải màu trắng, mới vừa băng bó kỹ vết thương, lại dào dạt ra tí ti máu tươi, nhuộm đỏ băng vải màu trắng, ánh mắt An Tuyết Thần vẫn dừng lại ở ngực Phàm Ngự.
"Mang cô ấy đi ra ngoài" Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần mở miệng nói.
Lạc Trạch thở dài ôm An Tuyết Thần xoay người rời đi, Lạc Trạch đem An Tuyết Thần ôm trở về gian phòng của cô, để cho cô ngồi ở trên giường, váy dài màu trắng nở rộ màu đỏ hoa hồng, vô cùng mê hoặc tuy nhiên nó dùng máu tươi của Phàm Ngự nhuộm đỏ nhiều đóa hoa hồng.
Lạc Trạch nhìn cô. "Cô là người thứ nhất hướng Ngự nổ súng còn sống thật tốt, hơn nữa còn là cô gái. Thật đúng là xem thường cô."
An Tuyết Thần chỉ ngu ngơ quay đầu nhìn Lạc Trạch. Ánh mắt từ từ khôi phục. Âm thanh run rẩy mở miệng: "Anh ta, không sao chứ?"
Lạc Trạch cười giễu cợt, "Cô muốn cậu ấy có chuyện gì?" Nói xong cũng xoay người rời đi.
"Lệ Lệ, như thế nào?"
Lạc Trạch xoay người nhìn cô: "Không chết được"
An Tuyết Thần quay đầu, nhìn mình một thân đầy máu, lần này không có cảm giác ghê tởm. Phàm Ngự, rốt cuộc anh muốn tôi như thế nào, anh cố ý để một viên đạn, tại sao anh phải làm như vậy? Chính là để cho tôi đau lòng sao? Vẫn cảm thấy giữa chúng ta nên xóa bỏ toàn bộ. Nhưng trên tay anh lấy đi nhiều sinh mạng, làm sao có thể huề nhau, anh như vậy là cố ý nhiễu loạn trái tim tôi. Để cho tôi không có thần chủ mà thôi.
Tiểu Linh đi tới phòng của An Tuyết Thần. Nhìn thấy An Tuyết Thần toàn thân là máu, lên tiếng kinh hô, "A, chị Tuyết Thần, chị không sao chứ. Mới vừa rồi thật sự là nghe được tiếng súng vang lên, sau đó đã nhìn thấy Lạc Trạch thiếu gia mang bác sỹ tới. Chị, chị không sao chứ. Có bị thương không."
An Tuyết Thần chỉ vô lực lắc đầu một cái, thì ra là anh đã sớm chuẩn bị tốt rồi: "Tiểu Linh, tôi muốn tắm."
Trong miệng nói ra. Tiểu Linh đỡ An Tuyết Thần dậy đi tới phòng tắm.
Tuyến phân cách ——
Lạc Trạch ngồi ở phía trên ghế sô pha, mình từ từ thưởng thức rượu vang thượng hạng nhà Phàm Ngự. "Ngự, cậu nghĩ thế nào?"
Phàm Ngự nhắm chặt hai mắt. Không để ý đến Lạc Trạch. Sắc mặt không có huyết sắc, đây cũng chính là Phàm Ngự, nếu là người khác đã sớm ngất đi rồi.
"Trạch, cô gái kia, đi vào trong lòng tớ rồi, không giống như Tuyết Nhi, cô ấy trú ngụ thật sâu ở nơi đó, cắm rễ ở chỗ này rồi." Nói xong chỉ ngực mình bị thương.
Lạc Trạch không thể tin nhìn Phàm Ngự : "Cái gì?"
"Cậu cũng nhìn thấy, cô ấy dùng súng nhắm ngay ngực của tớ, tớ chẳng những không có tức giận. Còn có chút lo lắng cho cô ấy. Cuối cùng tớ cũng hiểu, cũng không coi là quá muộn. Có phải may mắn hay không đây?" Phàm Ng nói qua liền mở mắt, khóe miệng khẽ động, người đàn ông tẻ nhạt này bị thương, nhưng vẫn không che giấu được khí suất của anh. Còn phong lưu phóng khoáng như vậy, bất giác phóng đãng.
Lạc Trạch sửng sốt mấy giây ngay sau đó liền khôi phục, phác hoạ độ cong yêu mỵ: "Ngự, cậu thật sự thay đổi, nghe Mị Ảnh nói, lần này cậu không giết một người, mỗi một súng đều không phải là vết thương trí mạng."
Phàm Ngự không nói gì, ở trong mắt An Tuyết Thần mình chính là ma quỷ giết người không chớp mắt nhỉ? Lạc Trạch nhìn khuôn mặt Phàm Ngự, nghiêm túc mở miệng: "Ngự, tớ không thể không nhắc nhở cậu, về sau cậu phải cẩn thận, có nhược điểm, cậu sẽ rất khổ cực, lần này cậu hành động cướp đoạt cô gái ở trên đường mà truyền ra, hơn nữa vì một cô gái, lại dám hành hung ở nước Mĩ, trên đường đều thảo luận cô gái này rốt cuộc là mỹ nhân như thế nào. Còn cậu nữa, thế nhưng không tiêm thuốc tê mà trực tiếp lấy đạn"
Phàm Ngự nghe Lạc Trạch cảnh cáo, anh cũng chau mày lại. Thanh âm hào phóng có lực mà nói: "Nếu ai dám đụng đến cô ấy, kết quả cậu cũng biết. Cũng có một chút đúng, biết tầm quan trọng của cô ấy, người khác sẽ không ngu đi động vào cô ấy."
Lạc Trạch nhìn Phàm Ngự, không nói tiếp: "Ngự, muốn một ly không?"
"Cậu nghĩ tớ nhanh lên một chút chết đi?" Phàm Ngự trêu nói."Ha ha ha." Hai người nở nụ cười.
Ngoài cửa, An Tuyết Thần bậm miệng mình thật chặt, nước mắt đã sớm là lệ rơi thành sông. Nghe đối thoại của bọn họ, cô trách lầm anh. Dưới loại tình huống này, anh lại đang khống chế tâm tình của mình. Cô thế nhưng ngu xuẩn cho anh một phát súng, hơn nữa anh còn biết, trời ạ, đang trêu cợt cô sao? Cô cũng không nhịn được, che mặt mà chạy.
Trong phòng, hai người nghe tiếng bước chân, tiếng cười cũng liền ngưng. Mị Ảnh hình như định đi báo cáo với Phàm Ngự tình hình công ty, đã nhìn thấy An Tuyết Thần chạy trối chết, mà An Tuyết Thần còn là nước mắt ràn rụa.
Mị Ảnh đi tới, nhìn thấy hai người đều nhìn mình, trong lúc nhất thời đổ mồ hôi hột. Lạc Trạch mở miệng: "Mới vừa rồi là cậu?"
Đầu óc Mị Ảnh chuyển một cái: "Hai vị thiếu gia, mới vừa rồi trên đường tới, nhìn thấy An tiểu thư, nắm mặt chạy đi, là khóc chạy đi."
Lạc Trạch dời tầm mắt chuyển qua trên người của Phàm Ngự, giọng nhạo báng nói: "Ngự, nhìn dáng dấp như thế, cô ấy đều nghe thấy, chạy trối chết rồi, nói không chừng cậu phải lấy mây rời đi, một phen ôm mỹ nhân về?"
Phàm Ngự xem thường, ngược lại lo lắng cô gái kia sẽ thật sự tự trách. Sau đó nhìn Mị Ảnh ra lệnh: "Đi tìm Vú Trương trở về"
"Dạ, thiếu gia, thuộc hạ đi ngay, gần đây công ty cần anh ra mặt."
Phàm Ngự nghe liền mắt lạnh quay sang nhìn Lạc Trạch, Lạc Trạch nhìn thấy ánh mắt của Phàm Ngự nhìn mình, "Đại ca. Cậu không thể thế, lại là tớ sao?"
Phàm Ngự nhìn Lạc Trạch bật cười, quả nhiên là anh em. Lạc Trạch nhìn dáng vẻ anh có chút hả hê, gương mặt tuấn tú yêu mỵ rất thúi. Bản thân lại không có ngày thật tốt lành, một người quản lý hai nhà Đại Xí Nghiệp, dứt khoát để cho anh trực tiếp đi đầu thai đi.
Tuyến phân cách ——
An Tuyết chạy bộ sáng sớm đến vườn hoa, ngồi ở phía trên bậc thang, trong đầu vẫn còn ở vang lên câu nói của Lạc Trạch: "Ngự, tớ không thể không nhắc nhở cậu, về sau cậu phải cẩn thận, có nhược điểm, cậu sẽ rất khổ cực, lần này cậu hành động cướp đoạt cô gái ở trên đường mà truyền ra, hơn nữa vì một cô gái, lại dám hành hung ở nước Mĩ, trên đường đều thảo luận cô gái này rốt cuộc là mỹ nhân như thế nào. Còn cậu nữa, thế nhưng không tiêm thuốc tê mà trực tiếp lấy đạn"
An Tuyết Thần cuộn cong đầu gối lại, hai cánh tay kề sát, đem đặt phía trên mặt mình. Anh làm như vậy. Là bởi vì trong lòng có mình sao? Không phải tham muốn giữ lấy đơn thuần. Anh dám nói mình tiến vào trong lòng của anh. "Trạch, cô gái kia, đi vào trong lòng tớ rồi, không giống như Tuyết Nhi, cô ấy trú ngụ thật sâu ở nơi đó, cắm rễ ở chỗ này rồi."
An Tuyết Thần mê mang, cô động lòng, thật dao động. Phần kích động sớm bị cô vùi sâu vào đáy lòng này, một lần nữa rục rịch chộn rộn. Nó muốn nảy sinh rồi.
An Tuyết Thần ở hậu hoa viên một đêm, thấy trời tờ mờ sáng, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cô mở mắt, nhìn thấy mặt trời mới mọc lên. Trời ửng hồng, như những gợn song biển, mặt trời đỏ giống như thép nung, phun trào ra, ánh sáng chói mắt. Giống như người đàn ông kia.
An Tuyết Thần đứng lên, đi vào đại sảnh, đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong phòng bếp. An Tuyết Thần nhanh chóng nện bước bước đi về phía phòng bếp.
"Vú Trương?"
Vú Trương xoay người lại, nhìn An Tuyết Thần, An Tuyết Thần chợt ôm Vú Trương, "Vú Trương, là bà sao? Bà đã trở lại sao? Con cho rằng sẽ không còn được gặp lại bà nữa."
Vành mắt Vú Trương đỏ hồng, an ủi cô gái trong ngực. "Là Vú Trương, Vú Trương trở lại, Vú Trương trở lại rồi."
An Tuyết Thần buông Vú Trương ra nhìn Vú Trương nghi vấn mà hỏi: "Vú Trương, bà, sao bà trở về?"
Vú Trương vẫn nắm tay An Tuyết Thần, nhẹ nhàng vỗ: "Là thiếu gia, thiếu gia bảo người gọi bà trở về, vốn tưởng rằng cũng không có cơ hội phục vụ con và thiếu gia, không nghĩ tới, ông trời thế nhưng để cho bà già này lại trở về rồi."
An Tuyết Thần nhìn Vú Trương, nhưng mà trong nội tâm lại không có tư vị như vậy. "Anh ta không làm gì đối với bà chứ?"
Vú Trương lắc đầu, đối với An Tuyết Thần nói về tình hình đêm đó: "Đêm đó, thiếu gia trở lại, có thể thấy cậu ấy vô cùng tức giận, huy độn mọi người đi tìm con, sau khi trở về đã bảo bà rời khỏi rồi, nhưng sau lại, bà nghe Mị Ảnh nói, đêm đó thiếu gia là muốn…"
An Tuyết Thần nhìn Vú Trương "Muốn cái gì?"
Bình luận facebook