• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi (1 Viewer)

  • Chương 117

"Là muốn cầu hôn cháu, muốn cho cháu thân phận Phàm phu nhân. Còn muốn đuổi tiểu thư Tuyết Nhi ra ngoài." Vú Trương bất đắc dĩ nói. Phiền não thiếu gia si tình.
Ầm ——
Lời nói của Vú Trương tựa như một quả bom, ném vào trái tim An Tuyết Thần, đột nhiên nổ tung. Vú Trương nhìn bộ dáng An Tuyết Thần.
"Tuyết Thần , con, con có khỏe không?"
An Tuyết Thần nhìn Vú Trương, sau đó tự giễu lắc đầu. Cầu hôn? Khoảng cách cao quý xa xôi cỡ nào. Nếu là như vậy, thế nhưng mình chạy đi cùng người khác kết hôn. Vậy anh…
An Tuyết Thần lảo đảo ngã ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Vú Trương nói cứ như chuyện cười, anh đối với mình không phải đoạt lấy, là ưa thích ư? Là so với Lâm Mộng Tuyết còn thích sâu hơn?
Vú Trương nhìn An Tuyết Thần, cũng ngồi xuống, cầm tay nhỏ bé của An Tuyết Thần nói: "Tuyết Thần , thật ra thì, bà sớm muốn nói với con rồi, chỉ là thấy con ghét thiếu gia, nên không nói với con."
An Tuyết Thần sững sờ nhìn Vú Trương. Vú Trương nhìn An Tuyết Thần, tiếp tục nói: "Thật ra thì, thiếu gia đối với con rất tốt, tiểu thư Tuyết Nhi cũng không quan trọng như con, con biết không, con rời đi năm năm, thiếu gia đã dần dần xa cách tiểu thư Tuyết Nhi, để cho cô ta tiếp tục ở nơi này, chỉ vì coi cô ta như em gái mà đối đãi. Bà chưa bao giờ thấy thiếu gia đối với cô gái nào như vậy qua, lúc trở lại, bà cũng thấy Mị Ảnh nói, thiếu gia thật sự coi trọng con, thế nhưng, con thế nhưng lại hướng cậu ấy nả một phát súng, cậu ấy cũng không có là gì với con, có thể thấy được chuyện cậu ấy không thể dễ dàng tha thứ nhất chính là trong lòng con yêu người đàn ông khác, phản bội cậu ấy và kết hôn với người khác, vậy mới kích thích thiếu gia điên cuồng, về phần con hận cậu ấy, thậm chí muốn giết cậu ấy, cậu ấy cũng liền mắt đều không nháy mắt xuống. Thiếu gia – cậu ấy, cậu ấy thật sự rất thích con đó, Tuyết Thần à!"
Mỗi một câu của Vú Trương cũng nặng nề gõ vào trong lòng của An Tuyết Thần. Mau hít thở không thông, vậy sao? Anh vì mình làm nhiều thế sao? Đối với anh - người đàn ông như vậy rất khó nhỉ.
An Tuyết Thần nhìn Vú Trương càng nói càng kích động, trong lúc nhất thời đều quên hô hấp. Nhìn nước mắt Vú Trương chảy xuống. Mình ngu rồi.
"Tuyết Thần, ăn bữa ăn sáng trước chứ? Bà đi đưa bữa ăn sáng cho thiếu gia." Vú Trương lau nước mắt liền đứng dậy rời đi.
"Vú Trương, con đi cho" An Tuyết Thần kéo tay Vú Trương, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hướng về phía Vú Trương nói.
Vú Trương kích động cầm tay nhỏ bé của An Tuyết Thần: "Tuyết Thần, bà không nghe lầm chứ, con đi đưa bữa ăn sáng cho thiếu gia?"
An Tuyết Thần nhìn Vú Trương gật đầu nói: "Sớm muộn gì cũng đều phải đối mặt, không phải sao? Cho nên con đi cho? Vú Trương, bà đi chuẩn bị một chút đi."
"Ừ, a, được, bà ưmh chuẩn bị cho con, con đi đưa cho thiếu gia đi." Vú Trương rất vui mừng đi về phía phòng bếp, giờ khắc này tâm tình của An Tuyết Thần rất mê mang , cô phải biết đáp án, cô muốn tự mình đi tìm kiếm.
An Tuyết Thần bưng điểm tâm đi tới phòng của Phàm Ngự, đứng ở ngoài cửa, hít sâu mấy cái, sau đó mở tay cầm cửa ra, đi vào, nhìn thấy Phàm Ngự đang nằm ở trên giường, vẫn còn đang truyền nước biển, chất lỏng trong suốt, chảy vào mạch máu của anh. An Tuyết Thần lặng lẽ đi đến bên giường, sau đó nhẹ nhàng đem cái mâm để lên bàn mặt, nhìn anh, sắc mặt tái nhợt, trên trán mềm mại hơn, đường cong ưu nhã. Đôi mắt màu đen phát chiếu ánh sáng, giống như Hắc Diệu Thạch trong suốt, trong suốt mà hàm chứa một loại nước nhu nhu. Ngũ quan xinh xắn, làn da trắng nõn giống như Cổ Ngọc ngàn năm, không tỳ vết, tái nhợt, bởi vì nguyên nhân lưu học quá nhiều.
An Tuyết Thần đưa tay nhỏ bé ra, định vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, nhưng ở thời điểm đụng chạm anh trong nháy mắt, anh mở hai mắt ra. Đồng tử mắt màu đen của anh, lại mang theo một loại đoán không ra.
An Tuyết Thần vội vàng thu hồi tay của mình, như tên trộm, làm cho người ta bắt được, bộ dạng lúng túng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Thần ửng hồng. "Ừ, khụ khụ, anh đã tỉnh, ăn điểm tâm." An Tuyết Thần đưa lưng về phía anh.
Phàm Ngự vốn đang ngủ, nhưng rất cảnh giác, lúc cô vừa đi vào thì anh biết có người đi vào, chỉ cho rằng Vú Trương định không tỉnh lại nữa. Theo hương thơm thanh nhã của hoa bách hợp tràn vào hơi thở của anh, mới biết người đến là cô, cũng biết cô định vuốt ve mình, đang ở thời điểm cô thành công, mở mắt.
"Tại sao là em?" Giọng của Phàm Ngự tối tăm khàn khàn.
An Tuyết Thần hòa hoãn cảm xúc một chút, sau đó bưng một bát cháo nhỏ Jeimmy. Ngồi ở bên giường: "Vú Trương đang bận." Thật ra thì nơi đó đang bận, cùng Tiểu Linh ở phòng khách xem kịch trên ti vi có được hay không.
Phàm Ngự nhìn bộ dạng của cô, liền muốn trêu chọc cô: "Vội cái gì?"
An Tuyết Thần lung tung quấy loạn bát cháo Jeimmy. Vốn đã rất nhão, cháo bị cô trêu ghẹo càng nhão hơn. "Đúng là đang vội?"
"Đang vội cái gì?" Phàm Ngự cũng không buông tha, hỏi tiếp.
An Tuyết Thần nhìn anh, anh vừa mới tỉnh ngủ nên có phần mê hoặc. Lần này An Tuyết Thần định không để ý tới anh. Súc một muỗng cháo đưa đến bên miệng anh. Nhưng anh thế nhưng lại không há mồm, vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
An Tuyết Thần đem cháo đặt ở trong miệng của mình, sau đó ý bảo anh có thể ăn: "Không có độc"
Phàm Ngự chính là không ăn. Tính nhẫn nại của An Tuyết Thần cũng mau hết, bị anh nhìn chằm chằm cũng muốn chạy trối chết rồi. "Tôi tìm Vú Trương cho anh ăn, tôi đi ra ngoài trước" An Tuyết Thần cho rằng anh bài xích mình, cho nên buông bát xuống, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa mới xoay người, tay trái liền bị một bàn tay có lực mạnh mẽ lôi kéo.
"Cứ như vậy mất tính nhẫn nại" Phàm Ngự nhìn bát cháo kia, khàn khàn mở miệng.
An Tuyết Thần xoay người nhìn anh, là thử dò xét mình sao? Thở dài, sau đó lại ngồi trở lại, lần nữa cầm bát cháo lên. Lần nữa súc một muỗng. Đặt ở bên miệng anh. Lần này Phàm Ngự ngoan ngoãn nuốt xuống.
Một bát cháo, cùng một đống thuốc bổ, lúc An Tuyết Thần lo liệu uống hết toàn bộ vào trong bụng. An Tuyết Thần đặt bát trở về, cầm khăn ăn lên lau lau khóe miệng của anh. An Tuyết Thần cho anh ăn, trong quá trình thật sự là độ phân như năm, ánh mắt thâm tình của anh không chớp nhìn cô chằm chằm. An Tuyết Thần không nhìn ánh mắt của anh, bởi vì cô biết nếu nhìn, sẽ hãm sâu vào đó, không thể tự kềm chế. Tròng mắt đen của anh đủ để cho người ta luân hãm.
"Hận tôi sao?" An Tuyết Thần nhàn nhạt mở miệng, trên tay vẫn còn kéo dài động tác giúp anh lau khóe miệng.
"Em hận anh sao?" Phàm Ngự túm lấy tay An Tuyết Thần, hỏi ngược lại. Thanh âm dịu dàng như đám mây lơ lửng trôi trên bầu trời, xa không thể chạm vào.
Tay An Tuyết Thần trở nên cứng ngắc. "Hận, bởi vì anh để cho tôi trôi qua một đoạn cuộc sống không tốt đẹp." Đây là lời nói thật, nếu như anh không mua cô, cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy.
Phàm Ngự nắm chặt đôi tay cô di động, để cho cô đặt vào trên vết thương của anh. "Thật hận sao?" Không đợi An Tuyết Thần phản ứng kịp, Phàm Ngự càng dùng sức nắm tay An Tuyết Thần. Cho đến khi máu tươi trào ra ngoài. An Tuyết Thần cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, lúc này mới phản ứng được anh đang làm cái gì. Vội vàng rút tay lại, nhìn lòng bàn tay mình đầy máu tươi, cuối cùng rơi vào lồng ngực nhuộm đỏ của anh. Nhìn Phàm Ngự. "Kẻ điên"
An Tuyết Thần vội vàng cầm điện thoại lên: "Vú Trương, kêu bác sỹ tới đây, nhanh lên một chút"
An Tuyết Thần để điện thoại xuống, xoay người, khuôn mặt tức giận nhìn Phàm Ngự, lại nhìn máu tươi thấm ướt ngực anh. "Anh làm cái gì hả? Có phải anh không muốn sống nữa hay không?" Cô tức giận, phẫn nộ quát.
Nhưng Phàm Ngự lại cười, cười đến chân thành như vậy. Không có một chút làm bộ. An Tuyết Thần chau mày lại nhìn anh: "Anh, không phải là anh thật sự điên rồi chứ? "
"A, anh ưmh, ưmh"
Một tay Phàm Ngự kéo An Tuyết Thần lao vào trong lòng, không đợi An Tuyết Thần mở miệng, liền lấy môi bịt môi. Phàm Ngự hôn môi của cô. Ấy chính là bá đạo, nhưng không mất dịu dàng. An Tuyết Thần giùng giằng, cho đến khi Phàm Ngự rên lên một tiếng, lúc này An Tuyết Thần mới ý tứ được trên người anh có thương tích. Cho nên liền buông tha phản kháng, từ từ sa vào trong nụ hôn này, Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần mê man, nụ hôn từ từ sâu hơn. Thời điểm Phàm Ngự muốn tiến sâu hơn một bước, Lạc Trạch mang theo hai bác sỹ xông tới. Lúc ấy không kém điểm khiến Lạc Trạch hộc máu.

Lạc Trạch nhận được điện thoại Vú Trương gọi tới, vẫn còn ngủ trên giường triền miên, chỉ nghe thấy thanh âm Vú Trương vô cùng lo lắng, còn tưởng rằng lại xảy ra tình huống kinh hoàng gì rồi. Vừa tiến đến nhìn thấy trường hợp làm cho người ta trào máu. Hỏa khí của anh xác thực rất lớn, cũng không có nơi để phát, chỉ có thể nén chịu. Gương mặt tuấn tú kinh ngạc, bước vào gian phòng.
"Khụ, ừ khụ."
An Tuyết Thần vội vàng đẩy Phàm Ngự ra, đỏ mặt liếc mắt nhìn Lạc Trạch. Sau đó bưng cái mâm lên. "Tôi, đi ra ngoài trước" nói xong cũng đỏ mặt chạy ra, thời điểm lướt qua Lạc Trạch, trên mặt đỏ hồng hơn. Cũng giống như của đồng hấp chín vậy.
Phàm Ngự nhìn bóng lưng An Tuyết Thần vội vàng rời đi, khóe miệng kéo xuống, đường cong, không có cương quyết không thuận, cũng không có bất giác phóng đãng. Chỉ là loại cười thỏa mãn nho nhỏ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Nhà tôi rất giàu
  • 我有故事你有酒吗 - Tôi có câu chuyện. Bạn có rượu không
Phần 3 END
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom