• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhấc cả thế giới đến trước mặt em (1 Viewer)

  • Chap-18

Chương 18




Có lẽ là vì biết phòng để quần áo của mình sắp được mở rộng ra, nên cô mới dùng nó làm cái cớ đánh lạc hướng, lại vừa đạt được mục đích của mình một cách quang minh chính đại.



Cả buổi tối, tâm trạng Diệp Lâm Tây đều rất vui vẻ.



Còn vướng mắc nho nhỏ đó là việc gót giày của cô bị kẹt lại ở miệng cống do cô cố dùng sức nhấc nó lên nữa thôi, nhưng chỉ cần cô không nhắc đến thì làm gì có ai biết chứ.



Buổi chiều, Phó Cẩm Hành đến phòng thì nghiệm một chuyến thì lại nhận được điện thoại của Ngụy Triệt, sau đó anh lại lập tức đến trường đua ngựa.



Về đến nhà, sau khi ăn tối, anh liền vào thư phòng làm việc.



So với cuộc sống cao sang, ngập trong nhung lụa vàng son của Diệp Lâm Tây, thì cuộc sống của anh luôn có quy luật đều đặn, mỗi ngày đều thức dậy vào lúc sáu giờ sáng, sau đó tập thể dục nửa tiếng đồng hồ rồi tắm táp, ăn sáng, cuối cùng sẽ đến công ty trước chín giờ. Còn buổi tối sau khi tan làm, nếu không phải xã giao tiệc tùng bên ngoài thì anh sẽ về nhà rất đúng giờ.



Chỉ là mỗi tối anh đều tiếp tục làm việc trong thư phòng, tập đoàn Thịnh Á cũng có mở chi nhành ở nước ngoài, đặc biệt là bên bộ phận Khoa học Kỹ thuật Thịnh Á mà anh đang chỉ đạo, rất nhiều nghiệp vụ cần kết nối với bộ phận bên nước ngoài.



Lúc này có giọng nói vọng ra từ phòng làm việc, chính là anh đang mở một cuộc họp online. Tập đoạn Thịnh Á là công ty do một tay ông nội anh gây dựng, lúc còn làm việc, ông nội rất hay kể câu chuyện hồi còn trẻ ông lang bạt thương trường chỉ với chín mươi tệ trong tay.



Ngày nay, trải qua nhiều thập kỷ thăng trầm, Thinh Á đã phát triển thành một đế chế kinh doanh khổng lồ trong lĩnh vực tài chính, bất động sản, công nghệ, văn hóa và nhiều lĩnh vực khác nữa.



Khoa Học Kỹ Thuật Thịnh Á là một công ty con rất quan trọng của tập đoàn, hiện nay xã hội không ngừng phát triển, nghàng công nghệ cũng theo đó vươn xa, triển vọng tương lai vô cùng hứa hẹn.



Một khi cuộc cách mạng công nghiệp lại nổ ra thì đó chắc chắn cuộc chiến trong ngành công nghệ cao. Mà Phó Cẩm Hành được phái đến một công ty con đầy hứa hẹn như vậy để trải nghiệm là điều nội bộ tập đoàn đã suy đoán được từ lâu.



Dù phía trên anh vẫn còn một người anh trai, nhưng xem ra hai anh em nhà họ bắt buộc phải cạnh tranh lẫn nhau. Tuy nhiên trước giờ đại thiếu gia chưa từng nắm giữ một vị trí nào trong công ty, mà hiện nay Phó Cẩm Hành đã liên hôn với nhà họ Diệp của tập đoàn Thái Nhuận, như vậy có thể coi anh đã sớm được chỉ định là người kế vị tiếp theo rồi. Tự nhiên phát ngôn của anh trong nội bộ công ty đều là nhất ngôn cửu đỉnh.



Ngay cả việc mười giờ tối anh vẫn đang mởi cuộc họp cũng chẳng ai dám ý kiến gì.



Phó Giám đốc Tống Văn nói: “Phó tổng, bên phía An Hàn lại một lần nữa từ chối báo giá thu mua của chúng ta.”



Phó Cẩm Hành tháo chiếc kính trên sống mũi xuống, mắt anh hơi cân nhẹ, thường ngày không thường xuyên đeo kính, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ dùng đến trong các buổi họp.



Chỉ có điều mỗi một cuộc họp mà trông thấy anh đeo kính, cũng có nghĩa là mọi việc hôm nay sẽ không được suôn sẻ.



Quả nhiên, mọi người đã nghe thấy một tin tức cức kỳ tồi tệ.



Tuy nhiên, Phó Cẩm Hành lại không nghiêm mặt lại như họ thầm nghĩ, ngược lại anh chỉ nhìn vào webcam một cái rồi thấp giọng nói: “Tình hình này tôi đã biết rồi, cuộc họp hôm nay kết thúc tại đây.”



Sau đó lập tức tắt máy tính.



Về phần những người khác, họ không ngờ hôm nay lại có một chuyện tốt bất ngờ như vậy.



Phó Cẩm Hành đẩy cửa bước ra ngoài, trong lúc lên lầu trong đầu vẫn đang suy nghĩ. Rõ ràng là anh nghĩ mình sẽ không bình tĩnh như vậy, từ khi gia nhập Khoa học Kỹ thuật Thịnh Á, rất nhiều người đều đang đợi xem anh đánh một trận thật đẹp mắt, kể cả ba anh cũng đang âm thầm theo dõi.



Nhưng dự án đầu tiên lại tiến hành quá chậm chạp mà anh vẫn chỉ cười nhạt một tiếng. Bề ngoài anh là một người điềm đạm, bình tĩnh nhưng trong xương cốt lại nổi loạn trái ngược, người khác càng mong anh thất bại thì anh lại càng muốn làm cho thật đẹp mắt.



Khi anh đẩy cửa vào phòng ngủ, Diệp Lâm Tây vẫn đang tắm.



Về việc chăm sóc sắc đẹp đến cực hạn của cô vợ nhà anh, thi thoảng Phó Cẩm Hành lại nghĩ đến một vài lời đồn hết sức buồn cười.



Có tin đồn rằng, Diệp Lâm Tây chỉ vì muốn vứt bỏ “Danh hiệu” thiên kim tiểu thư gà rừng nên đã yêu cầu ba cô đem quyên tặng hai tòa nhà, để chen chân được vào trường Luật thuộc Top đầu tại Mỹ. Thế nên đó là lý do tại sao sinh viên trường Luật Diệp Lâm Tây ra đời.



Nếu không cô ấy sẽ chỉ là một tiểu thư chỉ biết vung tiền và hưởng thụ, làm sao có thể vào được trường Luật bằng chính thực lực của mình chứ.



Còn về việc Phó Cẩm Hành sao lại nghe được tin đồn này cũng chính là vì thông tin anh và Diệp Lâm Tây kết hôn lộ ra ngoài.



Rồi sau đó có người cố ý để lộ nó trước mặt anh. Đại khái là sợ anh nhất thời đam mê sắc đẹp sẽ bị vị Diệp tiểu thư có sắc mà chẳng có tài này dụ dỗ. Đáng tiếc là Phó Cẩm Hành vẫn quyết định lao vào cuộc hôn nhân đó.



Phó Cẩm Hành vừa cởi đồ vừa cảm thấy thích thú, kể cả việc cô vào trường Luật thật sự là do ba cô đã quyên tặng hai tòa nhà thì đã sao?



Ít nhất thì so với những “Bình hoa” khác, thì vợ của anh không chỉ có ngoại hình xinh đẹp mà đến cả tâm hồn cũng đều rất thú vị.



Anh chợt nhớ đến cảnh tượng ở trường đua ngựa chiều nay, đột nhiên bật cười, bởi vì nó thực sự rất hài hước.



Mà Diệp Lâm Tây- người lúc này vẫn đang mải mê tắm táp thậm chỉ không biết rằng tên đàn ông chó này lại đem chuyện đó ra hỉ hả một lần nữa.



Nếu cô biết được e rằng sẽ lao ra ngay lập tức để cắn xé anh ta mất.



Chỉ có điều, người đàn ông chó đó không những chẳng cảm thấy áy náy, lại còn trực tiếp mở cửa phòng tắm ra.



Lúc này, Diệp Lâm Tây đang ngâm mình trong bồn tắm, xung quanh không chỉ tinh xảo mà còn rất có khí chất, bên bệ cửa sổ có những cây nến thơm thắp sáng lung linh, rượu vang trong ly gần cạn, hiển nhiên là cô đã uống không ít.



Ánh nến đung đưa hòa cùng ánh sáng ấm áp dịu dàng trong phòng tắm khiến cho khung cảnh xung quanh trở nên lãng mạn nhẹ nhàng.



Vì vậy, khi tiếng mở cửa phòng tắm vang lên, cô sửng sốt: “Ai?”



Phó Cẩm Hành bước tới, ngữ điệu mang theo một chút buồn tẻ: “Ngoài tôi ra em nghĩ còn là ai được nữa?”



Diệp Lâm Tây không hài lòng nhìn anh chằm chằm, cô đang tắm, hôm nay đến trường đua ngựa để dằn mặt kẻ thù, cô mệt đến mức chẳng còn tâm tư để đối phó với anh ta nữa.



Nhưng Phó Cẩm Hành thì dường như lại bị ảnh hưởng bởi khung cảnh lãng mạn xung quanh. Anh cứ thế bước vào bồn tắm, phải thừa nhận rằng ban đầu anh đã khịt mũi tỏ vẻ khó hiểu khi Diệp Lâm Tây muốn có một chiếc bồn tắm như vậy trong phòng, còn bây giờ anh đã phát hiện ra tác dụng kỳ diệu của nó.



Diệp Lâm Tây một tay đẩy anh ta ra, vẫn không quên dơ tay che chắn phong cảnh trước ngực. Đáng tiếc là Phó Cẩm Hành đã vươn tay ôm cô vào lòng, sau đó cúi đầu hôn lên cổ cô, cả người Diệp Lâm Tây có chút tê dại.



Bàn tay anh đặt sau lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve.



Diệp Lâm Tây cảm thấy mình mệt muốn chết đi được, rõ ràng là nên đẩy anh ta ra, để anh ta cách cô càng xa càng tốt. Nhưng anh ta lại quá hiểu làm cách nào có thể khơi gợi được cảm xúc ở cô.



Khi cô khẽ ngước mắt lên liền nhìn thấy dòng cảm xúc đang cuộn trào trong đôi mắt đen láy của anh ta, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác hết sức kỳ lạ.



Một cảm giác vừa ngượng ngùng vừa thật khó diễn tả thành lời.



  *



Diệp Lâm Tây bị lăn lộn đến tận cùng nhưng vẫn cố gắng bôi kem dưỡng da body cho mình, đó là phẩm giá cuối cùng của cô với tư cách là một cô gái tinh tế.



Ngoài ra còn loạt đắp mặt nạ, xông hơi massage da mặt sau khi tắm đã bị cô ném lên chín tầng mây luôn rồi.



Mà đến khi lên giường, cô cũng lại chỉ ngoan ngoãn nằm yên được khoảng vài phút. Sau khi chìm vào giấc ngủ sâu, cả người lại tự động cuộn tròn trong vòng tay Phó Cẩm Hành, một chân còn gác lên eo anh.



Với tư thế ngủ này của Diệp Lâm Tây, Phó Cẩm Hành đã sớm chẳng trông mong gì vào việc cô có thể thay đổi. Nhưng anh khá ghen tị với chất lượng giấc ngủ của Diệp Lâm Tây. Chỉ cần nằm lên giường, cô có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vòng năm phút đồng hồ. Có thể do cuộc sống vô lo vô âu nên chất lượng giấc ngủ cũng sẽ tốt hơn chăng?



May mắn thay vì ảnh hưởng của Diệp Lâm Tây, nên người luôn ngủ mơ màng như Phó Cẩm Hành cũng đặc biệt yên bình say giấc.



Buổi sáng, Phó Cẩm Hành tỉnh dậy tắm táp, khi đi ra, thì thấy người nằm trên giường đang dơ tay sờ sờ điện thoại, cô tỉnh giấc rồi. Anh chợt nhớ ra việc tối qua mình chưa kịp nói.



“Hôm nay, chúng ta về nhà lớn một chuyến nhé, em cũng về nước được hai ngày rồi, bà nội gọi chúng ta về ăn cơm.”



Diệp Lâm Tây vừa tỉnh dậy, vẫn đang ở trong trạng thái mơ màng kiểu “Tôi là ai, tôi đang ở đâu”.



Cô hoàn toàn phân tâm đáp: “Ừm.”



Nhìn thấy bộ dạng lơ đãng của cô, Phó Cẩm Hành vừa thay quần áo vừa thong thả ung dung nói: “Hôm nay cả nhà chị họ tôi cũng sẽ đến.”



“Ừm.”



Phó Cẩm Hành quay đầu trầm lắng nhìn cô một cái: “Hôm nay có khách, em nên chú ý một chút.”



Diệp Lâm Tây còn đang ngáp ngắn ngáp dài, kết quả nghe thấy anh ta nói vậy lập tức lấy lại tinh thần.



Cô đúng lý hợp tình nói: “Tôi không chú ý bao giờ? Cả bà nội và mẹ đều khen tôi là cô con dâu đảm đang và hiểu chuyện kia kìa.”



Một tiếng hừ nhẹ truyền đến.



Diệp Lâm Tây hận không thể ngay lập tức phi đến tóm lấy cà vạt của tên đàn ông chó kia rồi bắt anh ta nói rõ với cô xem rốt cuộc anh ta đang ậm ừ cái gì.



Cho đến khi Phó Cẩm Hành nói: “Em đừng như hôm ở buổi Concert là được.”



Diệp Lâm Tây giật mình, đang yên đang lành sao lại nhắc đến buổi Concert làm gì chứ?



Cho đến khi có một tia sáng lóe lên trong cái đầu nhỏ xinh của cô, cả người đang cuốn chăn lập tức ngồi bật dậy, vẻ mặt vừa có chút không tin vừa có chút vui sướng: “Dật tể cũng tới sao?”



Mái tóc dài rối tung của cô buông xõa trên vai, rõ ràng là trạng thái mới vừa tỉnh ngủ. Thay vào đó gương mặt quá đỗi xinh đẹp kia lại hết sức vui mừng.



Ông trời quả nhiên vẫn ưu ái cái đẹp.



Phó Cẩm Hành thu ánh mắt khỏi khuôn mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Là Tề Tri Dật.”



Diệp Lâm Tây đắm chìm trong niềm hạnh phúc “Cô sắp được gặp Dật tể của cô ở nhà rồi” đến quay cuồng, hoàn toàn không để ý tên đàn ông chó kia đang chỉnh cách gọi tên của cô.



Sau đó, Diệp Lâm Tây lập tức nhắn tin báo tin cho Khương Lập Hạ, chẳng thèm bận tâm đến người chuẩn bị ra khỏi nhà là Phó Cẩm Hành.



Về vấn đề nụ hôn tạm biệt, đến nghĩ Phó Cẩm Hành còn chưa dám nghĩ tới.



Diệp Lâm Tây tận dụng thời gian rảnh rỗi ban ngày đi đến Spa quen thuộc của cô để làm một liệu trình chăm sóc toàn thân.



Buổi chiều trở về, cô bắt đầu lựa chọn quần áo.



Khương Lập Hạ với tư cách là nhà quân sư quạt mo, đang tham mưu cho cô nên mặc gì cho bữa cơm gặp mặt gia đình tối nay.



“Chiếc váy này có ngắn quá không?”



Diệp Lâm Tây do dự.



Hai người đang gọi video cho nhau, cô để điện thoại cố định trên giá, đem những bộ đồ cô chọn dơ lên điện thoại cho cô ấy nhìn.



Đến cuối cùng cô đành bỏ cuộc: “Thôi bỏ đi, tớ quả thật là điên rồi, lại đi hỏi ý kiến của một con cún độc thân như cậu.”



Khương Lập Hạ: “…”



Chọn quần áo thì liên quan gì đến việc độc thân?



Cô ấy thực sự bị xúc phạm.



Nhưng Diệp Lâm Tây hoàn toàn không nghĩ như vậy, bởi vì cuối cùng cô quyết định tin vào chính mắt mình, cô mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt kiểu dáng đơn giản, cùng một chiếc chân váy bút chì Denim xanh đậm. Hai tone xanh đậm, nhạt khác nhau khiến tổng thể trở nên vô cùng trẻ trung, nhẹ nhàng. Đầu hè, quả nhiên là hợp để mặc màu xanh.



Diệp Lâm Tây đợi một mạch đến năm giờ chiều, có chút mất kiên nhẫn mở Wechat tìm liên lạc của Phó Cẩm Hành. Hai người là một trong những cái xác nằm trong danh sách bạn bè của nhau, Diệp Lâm Tây kéo mãi kéo mãi đến cuối cùng mới tìm thấy nó. Kết quả là khi nhấp vào thì thấy lần cuối cùng bọn họ nhắn tin với nhau trên Wechat chính là lần Phó Cẩm Hành gửi cho cô tấm áp phích của Công nghệ Thịnh Á.



Cô xem xét rồi nhanh chóng gửi đi một tin nhắn. Phó Cẩm Hành nghe thấy tiếng chuông báo điện thoại, nhưng theo thói quen anh sẽ hoàn thành công việc trước sau đó mới xem điện thoại.



Đến khi mở Wechat ra, nhìn thấy tin nhắn là do Diệp Lâm Tây gửi đến đã là năm phút sau.



Diệp Lâm Tây: [Chồng, khi nào anh về? 】



Qua màn hình, Phó Cẩm Hành dường như có thể thấy rõ biểu hiện của cô khi cố ý gửi đi tin nhắn này.



Phó Cẩm Hành nhanh chóng trả lời cô: [Sáu giờ, sau khi tan làm tôi sẽ về nhà đón em. 】



Sau khoảng vài giây, Diệp Lâm Tây lại gửi tới vài hình động ăn mừng.



Làm chói toàn bộ màn hình.



Phó Cẩm Hành lắc đầu, cho rằng cô đang nóng lòng về nhà để gặp Tề Tri Dật.



Ai ngờ vài giây tiếp theo lại có một tin nhắn khác đến.



Diệp Lâm Tây: [Wow, xin chúc mừng Phó tổng, cuối cùng anh đã thoát khỏi chế độ 2G và sử dụng được mạng 4G rồi.】



Đọc nó xong, Phó Cẩm Hành nhịn không nổi đành bật cười. Đây là cô đang mỉa mai về tốc độ trả lời tin nhắn của anh sao? Ngay sau đó, Diệp Lâm Tây cũng nhận được một tin nhắn. Kêt quả mở ra, lại là một đường link tin tức khác.



Lại nữa??



Diệp Lâm Tây không thốt nên lời trước khẩu vị của tên đàn ông chó này. Nhưng cô vẫn không kìm được bàn tay nhỏ bé tò mò của mình, nhấp vào đường link xem một chút, thì phát hiện đây là một mẩu tin tức giới thiệu hoạt động kinh doanh hiện tại của Khoa học Công nghệ Thịnh Á.



“Khoa học Công nghệ Thịnh Á hiện là công ty được đánh giá cao nhất toàn quốc và giá trị doanh nghiệp có thể lên tới hàng chục tỷ USD. Khoa học Công nghệ Thịnh Á tập trung vào nghiên cứu máy tính bằng thị giác và đang đào sâu học hỏi nghiên cứu. Trước mắt đã thành công giới thiệu ra thị trường hàng loạt công nghệ trí tuệ nhân tạo, bao gồm cả nhận rạng khuôn mặt…”



Nhìn một loạt thuật ngữ chuyên môn này, Diệp Lâm Tây không khỏi giật mình.



Một lúc sau, giọng nói từ một tin nhắn thoại truyền đến.



Phó Cẩm Hành: “Thịnh Á hiện đang tham gia vào việc phát triển các công nghệ 5G mới, nếu em thấy hứng thú, tôi có thể hướng dẫn em sử dụng. Xét cho cùng, với tư cách là vợ của sếp, em luôn được hoan nghênh tìm hiểu về hoạt động kinh doanh của công ty.”



Diệp Lâm Tây: “…”



Ai quan tâm đến việc kinh doanh của công ty anh ta chứ, anh ta nói như thể mình là một bậc thầy vậy. Anh không phát hiện ra là tôi đang chỉ muốn chế nhạo anh thôi sao?



Xin chào tạm biệt quý ngài.



Vốn dĩ Diệp Lâm Tây định ném điện thoại lên bàn, nhưng cô lại bấm nhầm vào nút phát lại tin nhắn thoại vừa rồi. Diệp Lâm Tây chú đến đến ba từ “Vợ của sếp” ở cuối tin nhắn, đột nhiên khẽ mím miệng, đè nén nụ cười trên khóe môi. Cách gọi vợ của sếp tùy rằng hơi quê một chút, nhưng có vẻ khá lọt tai.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom