• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhấc cả thế giới đến trước mặt em (1 Viewer)

  • Chap-20

Chương 20




Có lẽ cảm giác no bụng do bữa tối đem lại đã khiến Diệp Lâm Tây ngẩn ngơ trong giây lát.



Tiểu tiên heo?



Khi cô ý thức được cảm giác chế giễu do ba chữ này mang lại, cả người lập tức muốn nổ tung. Sao người đàn ông chó này dám gọi cô như vậy chứ. Còn không phải là do anh ta bóc vỏ tôm liên tục mới khiến cô lỡ ăn hết cả đĩa hay sao?



Diệp Lâm Tây ầm thầm lườm anh ta một cái, nếu như không có người lớn ở đây cô nhất định sẽ xé nát người anh ta ra.



Cô mà được coi là heo



Cũng là do anh ta gây ra!



Lúc này, bữa cơm của gia đình cũng đã kết thúc, ba của Tề Tri Dật có chuyện cần bàn bạc với ông nội. Vậy nên ba Phó Cẩm Hành đương nhiên cũng phải ngồi tiếp chuyện cùng, vốn dĩ đến cả Phó Cẩm Hành cũng bị kéo luôn vào thư phòng. Nhưng bà nội lại nói: “A Dật hiếm lắm mới đến một chuyến, để Cẩm Hành và Tây Tây chơi với thằng bé đi.”



Bà cụ vẫn đối xử với Tề Tri Dật như một đứa trẻ, còn yêu cầu cậu và mợ của cậu ấy đưa đi chơi. Rõ ràng là chẳng xem cậu như một ngôi sao hàng trăm vạn người mê.



Diệp Lâm Tây không ngờ rằng việc tốt như vậy lại có thể rơi trúng đầu cô, ánh mắt sáng ngời nhìn bà nội, quả nhiên vẫn là bà nội yêu cô nhất.



Nhưng Phó Cẩm Hành nghe xong lại liếc Tề Tri Dật một cái: “Nó vẫn là một đứa con nít sao?”



Mẹ Nam Y khẽ cười: “Con là cậu út còn gì, trước đây chẳng phải con vẫn hay đưa thằng bé đi chơi hay sao?”



Ngược lại Tề Tri Dật chẳng hề có ý định từ chối, còn vui vẻ nói: “Cậu út, hay là chúng ta đánh Tennis nhé.”



Phó Cẩm Hành hơi nhướng mày: “Bị ngược đãi tả tơi vẫn chưa đủ à?”



Ban đầu, Diệp Lâm Tây rất vui khi Tề Tri Dật đề nghị chơi Tennis, Quả nhiên lại có một ngày khoảng cách giữa cô và Dật tể có thể gần đến như vậy, hehehe hạnh phúc quá đi mất.



Nhưng ý nghĩ về niềm hạnh phúc mới chỉ kịp lóe lên một giây trong đầu lại nghe thấy câu nói mất hứng của tên đàn ông chó kia.



Anh ta…Tự tin quá rồi đấy.



Diệp Lâm Tây thầm khinh thường trong lòng, Dật tể của tôi là thiên tài thể thao đó.



Vì vậy, cô giả vờ ngạc nhiên: “Tennis? Trước đây hai người có thường xuyên chơi không?”



Tề Tri Dật: “Đúng vậy, hồi trước lúc con mới tập chơi đều là cậu út truyền bóng cho con.”



Diệp Lâm Tây liếc nhìn Phó Cẩm Hành một cái. Cô còn cho rằng với tính cách của Phó Cẩm Hành, ngay cả khi muốn giữ gìn dáng vóc cũng phải một mình tập tành trong phòng thể dục trống trải, dù sao thì trên người anh ta lúc nào cũng hiện rõ biểu cảm như thể “Tôi thực sự không thích hợp với hoạt động nhóm”.



Bởi vì Tề Tri Dật có cùng chiều cao với Phó Cẩm Hành, chỉ là cậu ấy gầy hơn một chút, vừa hay Phó Cẩm Hành cũng có rất nhiều quần áo ở nhà, vì vậy có thể dễ dàng tìm thấy hai bộ đồ thể thao.



Sau đó, ba người họ cùng nhau đến sân Tennis phía sau.



Biệt thự nhà họ Phó có diện tích rất rộng, thuộc kiểu biệt thự trang viên, không chỉ có hồ bơi mà còn có cả sân Tennis nữa. Chỉ có điều sân Tennis này thường ngày rất ít khi dùng đến. Hôm nay cũng là lần sử dụng hiếm hoi nhất.



Sau khi đèn trong sân bật sáng, hai người chia nhau đừng ở hai bên lưới.



Tề Tri Dật cười nói: “Cậu út, hay là chúng ta không cần tung đồng xu chọn lượt nữa, cậu nhường con nhé.”



Phó Cẩm Hành liếc cậu một cái: “Tinh thần thể thao nằm ở sự công bằng.”



Diệp Lâm Tây nhếch miệng bất mãn khi nghe những gì anh ta nói. Nhường Dật tể một chút thì đã làm sao? Người ta còn nhỏ tuổi mà.



Nhưng ngay sau đó, kết thúc bốc thăm chọn lượt, Phó Cẩm Hành là người phát bóng trước. Vì vậy, hai người tự chủ động đứng xuống vạch đằng cuối sân, Diệp Lâm Tây nhìn tư thế chuyên nghiệp của Tề Tri Dật, cả người kích động lắc lư, nhất thời nhịn không được hét to: “Dật tể cố lên!”



Trong khoảng khắc đó, cả hai người trên sân đều lần lượt nhìn về phía cô.



Tề Tri Dật có chút ngượng ngùng, cậu cười tủm tỉm đáp: “Cảm ơn mợ út.”



Thấy Phó Cẩm Hành cũng đang nhìn mình, Diệp Lâm Tây nở một nụ cười thương mại chuyên nghiệp: “Chồng em cũng cố lên.”



Tuy nhiên, Phó Cẩm Hành dường như không quan tâm lắm, anh cầm vợt vỗ nhẹ trái bóng xuống đất vài lần, sau đó cầm chắc nó trong lòng bàn tay rồi ném lên không, tiếp theo đó dơ cây vợt đành vào trái bóng Tennis đang lơ lừng trên không trung. Trái bóng màu vàng tươi như viên đạn đáp xuống vị trí cuối cùng của vạch kẻ.



Tề Tri Dật còn chưa kịp phản ứng, trái bóng đã tiếp đất.



Phó Cẩm Hành bình tĩnh nhìn Diệp Lâm Tây, khẽ hô: “ACE.”*



*ACE: Là pha bóng ăn điểm trực tiếp



Diệp Lâm Tây: “…”



Trên thế giới này còn có ai nhỏ nhen bằng cái người đàn ông trước mặt kia nữa hay không? Cô đoán là không có.



Sau khi Tề Tri Dật hoàn hồn mới hét to: “Cậu út, mới vào trận không nhất thiết phải hăng vậy chứ?”



Phó Cẩm Hành: “Đó là bởi vì cậu không tập trung.”



Bị nói như vậy, Tề Tri Dật liền lấy lại một trăm hai mười phần trăm tinh thần, vì vậy cả hai người đánh đi đánh lại, chẳng ai chịu nhường ai.



Diệp Lâm Tây đứng một bên xem, có chút sững sờ. Lẽ nào đây chính là niềm khao khát chiến thắng tới chết không buông của đàn ông?



Một lúc sau, điện thoại của cô rung lên.



Khương Lập Hạ: [Ảnh đâu? Bữa tiệc của nhà cậu có phải đã ăn gan rồng, tủy phượng không? Sao mà lâu thế?】



Diệp Lâm Tây thấy cô ấy vẫn đang nhắc đến vụ ảnh ọt, lại nhớ tới việc Phó Cẩm Hành liên tục bóc vỏ tôm cho cô, vì vậy, cô bắt đầu điên cuồng phàn nàn với Khương Lập Hạ.



Diệp Lâm Tây: [Tớ ngờ rằng là anh ta phát hiện ta tớ định chụp lén Dật tể, nên ghen ăn tức ở, sau đó cố tình bóc tôm cho tớ, muốn nhồi cho tớ thành bà béo bảy mươi lăm cân.】



Diệp Lâm Tây: [Trái tim của tên đang ông chó đó nhất định có màu đen. 】



Diệp Lâm Tây: [À, không phải, anh ta làm quái gì có trái tim.】



Khương Lập Hạ: “…”



Khương Lập Hạ: [Sao tớ lại luôn có cảm giác hai người bọn cậu hiện tại đang là kiểu yêu nhau lắm cắn nhau đau nhỉ?】



Diệp Lâm Tây nhìn xuống dòng chữ trên màn hình, yêu nhau lắm cắn nhau đau?



Cô và Phó Cẩm Hành?



Sao có thể như thế được.



Diệp Lâm Tây hơi nhướng mày, suy nghĩ xem nên trả lời thế nào mới có thể khiến Khương Lập Hạ ném bỏ suy nghĩ đó trong đầu, để cô ấy đừng có tối ngày dùng đầu óc của một nhà văn viết tiểu thuyết tình cảm lãng mạn ra để áp dụng lên cặp vợ chồng hời hợt, trên danh nghĩa như cô.



Nhưng trước khi Diệp Lâm Tây trả lời, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại ngước nhìn lên người đàn ông đang đánh bóng trên sân.



Phó Cẩm Hành mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, bắp tay cầm vợt Tennis sắn chắc, mịn màng, cả người như một loài thú ăn thịt nào đó đang chuẩn bị tấn công con mồi. Nhanh nhẹn, hoạt bát và sẵn sàng nuốt chửng sức mạnh của đối thủ.



Khi Phó Cẩm Hành đánh trả quả bóng, anh đã đảo mắt nhìn sang đây. Đêm tối, cho dù có ánh đèn bên hông sân Tennis, Diệp Lâm Tây cũng không thể nhìn rõ ánh mắt anh. Nhưng khi anh ta nhìn qua đây, trái tim cô bỗng dừng lại một nhịp. Trái tim đang kìm nén loạn nhịp, sau đó lại đập dữ dội hơn.



Diệp Lâm Tây siết chặt điện thoại, khẽ lắc đầu.



Nhất định là do cô bị Khương Lập Hạ đầu độc quá nhiều rồi, cô và Phó Cẩm Hành là cặp vợ chồng trên danh nghĩa, chỉ có thể tồn tại vế sau là cắn nhau đau mà thôi!



Diệp Lâm Tây nhanh chóng trả lời: [Đó là bởi vì cậu không biết hết tính xấu của người đàn ông đó, anh ta thật sự đã gọi tớ là Tiểu! Tiên! Heo!



Khương Lập Hạ: “…”



Khương Lập Hạ: [Con mẹ nó đây là kiểu xưng hô gì thế? 】



Khương Lập Hạ: [Không hổ danh là tổng tài bá đạo, đến tên gọi yêu thương cũng phải gọi cho khác người.】



Diệp Lâm Tây cảm thấy bất lực, cô thực sự không thể nghĩ ra cách để có thể kéo bộ não nhỏ bé của Khương Lập Hạ trở lại, vậy nên bỏ đi.



Bỏ cuộc với cô bạn thân này thôi.



Cô vừa tự an ủi mình vừa bí mật lặng lẽ quan sát tình hình trên sân. Chỉ là lần này cô cố ý không nhìn về phía Phó Cẩm Hành mà nhìn sang Tề Tri Dật ở phía đối diện.



Chắc chắn là sẽ làm được.



――Hai mắt không nhìn Phó Cẩm Hành, một lòng chỉ yêu Tề Tri Dật.



Quả nhiên Dật tể của cô ngay cả lúc đánh bóng cũng tỏa sáng! Phơi phới thanh xuân như vậy! Lại tràn đầy sức sống nữa!



Vì vậy trái tim của Diệp Lâm Tây lại ngo ngoe động đậy, rất muốn chụp lại một tấm ảnh.



Cô lặng lẽ mở camera điện thoại, vừa cố gắng xây dựng thành lũy tâm lý vững chắc, vừa giơ bàn tay tội phạm nhỏ bé của mình lên, hướng ống kính về phía Tề Tri Dật đang chạy trên sân. Dù sao thì cô cũng chỉ giấu nó làm của riêng thôi, cũng chẳng phải là up lên mạng, vì vậy chuyện này chắc là không có gì quá đáng đâu. Nghĩ vậy, cô nhấn vào nút chụp ảnh ở giữa.



Sau đó, trên sân Tennis vốn đang mờ tối, đột nhiên một ánh đèn flash màu sáng bạc lóe lên vài lần liên hồi rồi vụt tắt.



Diệp Lâm Tây: “…”



Tại sao điện thoại của cô lại bật đèn flash??



Cô chỉ muốn bí mật chụp một bức ảnh thôi mà!



Hai người đàn ông trên sân dường như bị ánh sáng nhấp nháy làm phiền, họ bất giác dừng lại, cả hai đều quay lại nhìn cô.



Diệp Lâm Tây vừa mở miệng, suy nghĩ kiếm cớ thoát tội vừa vụt qua trong đầu thì miệng đã thốt ra.



“Tôi muốn chụp vào tấm ảnh của chồng.”



Tề Tri Dật nhanh chóng đáp lại: “Mợ út, có phải mợ muốn up ảnh lên trang cá nhân không?”



Con gái mà, thích thể hiện tình cảm ân ân ái ái, cái này cũng dễ hiểu.



Trước đó khi đến tham gia một chương trình, câu ấy có thêm Wechat của một nữ diện viên đã kết hôn, cô ấy suốt ngày bày tỏ tình cảm với chồng mình trên trang cá nhân, đến cả món thịt xào cá tím do chồng làm cũng phải chụp lại đăng lên khoe.



Diệp Lâm Tây chịu đựng xấu hổ: “Đúng vậy, lâu lắm rồi không đăng ảnh lên trang cá nhân.”



Phó Cẩm Hành lặng lẽ nhìn cô.



Mặc dù Diệp Lâm Tây không nhìn thấy biểu hiện của anh ta, nhưng cô có thể đoán được vẻ mặt anh lúc này có lẽ là “Để tôi xem cô có thể giả vờ giả vịt được đến mức độ nào.”



Bị cô làm gián đoạn, hai người quyết định dừng lại nghỉ ngơi một chút. Ở đây có một cái bàn hình tròn còn có cả ghế, nên cả ba người cùng ngồi xuống đó.



Thấy cô cầm điện thoại trên tay, Tề Tri Dật chủ động nói: “Mợ út, hay là chúng ta add Wechat của nhau đi.”



Nhưng sau khi nói xong, cậu ấy lại nhìn sang Phó Cẩm Hành: “Có được không cậu út?”



Vốn dĩ Diệp Lâm Tây đang vui vẻ chuẩn bị mở mã QR của mình để cậu ấy quét, kết quả là cậu ấy lại hỏi Phó Cẩm Hành một câu cực kỳ thừa thãi, cô suýt chút nữa buột miệng nói ra câu: Không cần phải hỏi anh ta.



Phó Cẩm Hành cười như không cười: “Cậu đã hỏi mợ của cậu rồi, còn cần hỏi tôi làm gì nữa?”



Tề Tri Dật: “Con thấy mợ út có vẻ rất thích xem các buổi biểu diễn âm nhạc, lần sau có cơ hội con muối đích thân mời mợ út đi xem.”



Diệp Lâm Tây chỉ muốn ôm chặt lấy ngực mình, đây là cậu bé chu đáo đáng yêu nhà ai thế này!!



Còn đích thân mời cô đi xem Concert âm nhạc.



Vì vậy Diệp Lâm Tây giả bộ bình tĩnh vuốt mái tóc dài, sau đó mở mã QR đưa qua: “Vậy tôi phải cảm ơn A Dật trước rồi, à tôi có thể gọi cậu là A Dật không?”



“Tất nhiên là được, mọi người trong gia đình đều gọi con như vậy.”



Đều là thành viên trong gia đình mà.



Dưới ánh trăng mờ ảo đêm này, tâm trạng của Diệp Lâm Tây trở nên vô cùng tươi đẹp. Sau khi thêm Tề Tri Dật, nhìn thấy ảnh đại diện của cậu ấy xuất hiện trong danh sách trò chuyện trên Wechat của mình, Diệp Lâm Tây miễn cưỡng kiềm chế ý định muốn ấn ngay vào trang cá nhân của cậu ấy để ngắm nghía.



Dù sao thì ngườ ta vẫn còn đang ở trước mặt kìa.



Ngay khi cô định thoát khỏi Wechat, thì Phó Cẩm Hành đang đứng bên cạnh lại mở miệng: “Không phải nói là muốn đăng ảnh lên moments sao?”



Diệp Lâm Tây: “…”



Cô chết lặng nhìn Phó Cẩm Hành.



Phó Cẩm Hành dùng đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn cô: “Không phải vừa nãy em nói muốn đăng ảnh lên trang cá nhân à?”



Cô!



Chỉ nói cho vui vậy thôi mà anh ta lại tưởng thật sao?



Một lần nữa Diệp Lâm Tây khẳng định người đàn ông này chắc chắn có độc.



Cực độc!



Ở đâu ra kiểu người bắt người khác đăng ảnh lên trang cá nhân của người ta để khoe tình cảm mặn nồng chứ? Thật ra trước đó cô cũng từng đăng bài làm hàng thể hiện tình cảm mặn nồng một vài lần để khoe lắc tay, trang sức hay là túi xác hàng hiệu mà chồng mua tặng.



Thỉnh thoảng nếu không muốn đăng những thứ đó thì lại đăng khoe việc cô dùng thẻ của anh ta để mua đồ.



Nhưng nghĩ kỹ lại, thì cô chưa bao giờ đăng ảnh Phó Cẩm Hành.



Bởi vì không có.



Ồ, ảnh lần trước chụp trong lễ tốt nghiệp đến nay vẫn còn nằm yên trong máy ảnh, Diệp Lâm Tây còn chưa buồn xử lý chúng.



Diệp Lâm Tây cười đáp: “Cái tôi vừa chụp không đẹp cho lắm.”



Cũng có nghĩa là tôi không muốn đăng.



Phó Cẩm Hành: “Vậy chụp lại tấm khác đi.”



Diệp Lâm Tây: “…”



Lúc này, cô nhìn chằm chằm Phó Cẩm Hành trên mặt hiện lên dấu hỏi chấm to đùng, gần như nghi ngờ rằng có khi nào trong lúc đánh bóng anh ta bị bóng đập trúng đầu rồi không? Hay là bị hoán đổi linh hồn với ai rồi?



Đây là câu mà Phó Cẩm Hành có thể nói ư?



Ngay cả Tề Tri Dật đứng bên cạnh cũng bị chọc cười.



Nhưng sau đó cậu lại nói: “Mợ út đưa điện thoại cho con, con chụp ảnh cho hai người.”



Diệp Lâm Tây cảm thấy cực kỳ khó xử, nhưng đã cưỡi trên lưng cọp rồi thì khó mà xuống được, lại không thể cứ thế nói với Tề Tri Dật rằng tình cảm mà bọn họ thể hiện trước đây đều là đóng kịch, bọn họ cũng chẳng phải là đôi vợ chồng son ngọt ngào nên chẳng cần chụp ảnh làm hàng.



Nhưng cô không thể!



Cuối cùng, cô vẫn đưa điện thoại qua, trước khi Tề Tri Dật dơ máy lên chụp, cô khẽ cười nói: “Không cần chụp nhiều đâu, cậu út của cậu không thích chụp ảnh.”



Vì vậy, Tề Tri Dật chỉ chụp có vài tấm rồi đưa trả lại điện thoại. Vốn dĩ Diệp Lâm Tây muốn chọn đại một kiểu up lên cho xong chuyện, nhưng cô lại là một người cực kỳ cầu toàn với sắc đẹp, cô không cho phép bất kỳ tấm ảnh nào tồn tại một chút sai sót xuất hiện trên trang cá nhân của minh, kể cả một sợi tóc cũng không được mắc lỗi.



Bởi vì ở đây là ánh sáng của đèn trên sân bóng, nhìn rất giống với ánh hoàng hôn. Tuy rằng bức ảnh hơi mờ ảo, nhưng lại có phần lung linh, mơ mộng.



Hai người ngồi trên chiếc ghế màu trắng, tuy không quá mức thân mật nhưng ngoại hình đẹp xuất chúng lại rất xứng đôi vừa lứa. Đặt biệt khi cô hơi nghiêng người, mái tóc dài buông xuống tay ghế, vừa hay là tầm vai của anh. Nhìn có vẻ như anh đang nghịch mái tóc cô vậy. Có một cảm giác thân mật không thể giải thích được.



Diệp Lâm Tây không thể kìm lòng, nhìn chằm chằm nó một hồi, có chút mê hoặc. Kết quả là cô vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Phó Cẩm Hành đang dán mắt lên người mình, ánh mắt như đang nói “Không đăng đi còn chờ cái gì nữa?”



Đăng! Đăng! Cô đăng ngay bây giờ đây!



Để ngăn cái tên đàn ông chó kia không sủa ra câu: Cô còn chờ gì nữa, nên cô vội vàng đăng nó lên trang cá nhân.



Ảnh hai người được đăng lên, cô chỉ đính kèm qua loa thêm vào biểu tượng yêu thương.



Lần đầu tiên, Diệp Lâm Tây cũng hiểu được cái gì gọi là:



——Dao kề cổ, nói yêu thương!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom