Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Thân thể mềm mại của cô dựa sát vào người khiến Lục Tinh Hàn cứng đờ, máu huyết toàn thân ngưng đọng, tim cũng muốn ngừng đập, cậu ngây người một lúc vì không dám tin vào chuyện này, tất cả những thứ vừa dừng lại đột nhiên tăng tốc gấp mấy lần.
Cậu vội vàng cúi người dùng sức ôm chặt cô, ôm vai cô rồi nhưng vẫn cảm thấy không đủ, cậu gấp gáp muốn ôm tất cả vào lòng.
Nghĩ là làm, Lục Tinh Hàn không hề do dự, bàn tay vòng qua đầu gối ôm ngang người cô khỏi bậc cầu thang.
Đột nhiên bị ôm lên, Lâm Tri Vi tỉnh táo hơn không ít, cô sợ hãi đẩy cậu ra: “Em làm gì vậy?”
“Bậc thang lạnh lắm, ngồi lên chân em đi.”
Nói xong cậu ôm cô xoay người đi lên lầu, ngồi xuống một nơi an toàn hơn. Cậu để cẳng chân duỗi xuống dưới, để đùi bằng phẳng, Lâm Tri Vi giống như đứa bé ngồi trên đùi cậu, ép cô lại về phía mình, hương thơm, sự dịu dàng tràn ngập trong lồng ngực.
Bao nhiêu nhớ nhung dâng trào cuối cùng cũng tìm được chỗ xả.
Tim đập thình thịch, bàn tay ôm cô phải kìm nén lắm mới không run lên.
“Chị còn khó chịu không?”
“Không, chị chỉ hơi mệt thôi!”
Cơ thể Lâm Tri Vi vốn đã yếu ớt, lúc này lại bị cậu ôm chặt như vậy, cô muốn chạy cũng không được, hơn nữa lần này cũng là do cô chủ động nên nếu bây giờ muốn giãy ra, thật ra… Cô cũng không làm được.
“Đừng cử động.” Giọng Lục Tinh Hàn khàn khàn: “Để em ôm chị một chút.”
Lâm Tri Vi cuộn mình trong lòng cậu, trong lòng cô cũng đấu tranh tâm lý dữ dội. Dưới luồng nhiệt độ nóng muốn đốt người của cậu, ý thức của cô không còn được bao nhiêu, cô cố giữ lấy chút hơi thở mong manh, trong đầu hỗn loạn. Cô không nghĩ ra câu gì có sức mạnh uy hiếp lớn một chút, cố gắng một lúc cô mới hỏi được một câu: “Lục Tinh Hàn, em biết thế nào là được voi đòi tiên không?”
Lục Tinh Hàn khẽ cười: “Giáo viên ngữ văn của em chỉ từng nói qua mặt dày vô sỉ.”
Lâm Tri Vi buồn bực: “... Giáo viên ngữ văn nào vậy, phải phản ánh lại với trường học mới được.”
Lục Tinh Hàn dụi vào tóc cô, cúi đầu dùng môi chạm vào trán cô để chắc chắn cô không lên cơn sốt rồi lại kề sát lỗ tai đang đỏ lên của cô. Cánh tay siết chặt hơn, chỉ muốn dung nạp cô vào cơ thể mình hoặc là một miếng nuốt xuống: “Không phản ánh được, em muốn cô ấy dạy cả đời luôn.”
Lâm Tri Vi co người tránh cậu, cau mày hỏi: “... Rốt cuộc là ai vậy?”
Cậu say mê nhìn xuống, tiếp tục hôn lên vành tai cô: “Chị đó.”
Lâm Tri Vi khựng lại, rầu rĩ nhắm mắt, cô ngốc thật mà, sao không nhận ra trò đùa của thằng nhóc này chứ!
Chỉ biết hôn hôn hôn, cậu còn hôn nữa là cô bốc hỏa luôn đấy!
Cô không chịu nổi bén dùng sức tránh khỏi người cậu, muốn leo xuống khỏi đùi cậu nhưng bị cậu ấn chặt lại, chỉ có thể trừng mắt lên nhìn: “Em bình tĩnh đi! Chị có chuyện muốn nói với em!”
“Em rất bình tĩnh, chị nói đi.”
Bình tĩnh cái quỷ gì…
“Em để chị xuống trước đi.”
“Không được, là chị ôm em nên chị phải chịu trách nhiệm chứ.”
“... Bây giờ chị hối hận rồi được không?”
“Không được!”
Lâm Tri Vi tức đến mức mặt đỏ bừng, chút tôn nghiêm làm chị của cô giờ cũng không còn lại bao nhiêu, tất cả đều bị hơi thở của cậu làm cho biến mất luôn được.
Trước đây cô từng uy nghiêm lắm mà, giờ nó biến đi đâu hết rồi!
Lục Tinh Hàn chết cũng không buông tay, cậu ôm cô lắc lư, giọng mềm mại dỗ dành: “Chị cứ xem em như cái gối dựa biết nói chuyện là được.”
Cậu nhân cơ hội trộm hôn lên khóe mắt cô rồi trầm giọng dẫn dắt: “Chị gặp chuyện gì phải không? Nếu không sao chị lại ngồi một mình ở đây, tâm trạng lại tệ như vậy?”
Lâm Tri Vi nhớ tới chuyện của Lương Thầm, tâm trạng từ từ bình tĩnh lại, cô suy nghĩ không biết làm sao để nói cho Lục Tinh Hàn biết.
Nói hết thì không được, chuyện quà tặng thật giả, cô không muốn để cậu biết.
Mà không nói lại càng không được, Lương Thầm có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, không thể không đề phòng được.
Cô suy nghĩ một chút, rồi quyết định phải thay đổi quan niệm cứng nhắc mà cô đã dạy cậu trước đây: “Trước đây chị từng dạy em, cho dù gặp phải người nào khiến em không thoải mái thì trước tiên em cũng phải đứng ở góc độ của đối phương để suy nghĩ, không nên so đo, phải bao dung nhẫn nại, nhượng bộ nhiều hơn, đúng không?”
Lục Tinh Hàn khẽ di chuyển tay dọc theo lưng cô rồi cúi đầu lên tiếng: “Em biết, em cũng đã làm theo nhưng trừ hai trường hợp, một là có liên quan đến chị, hai là người có ý đồ không tốt nhằm vào em, hai chuyện này em làm không được.”
Lâm Tri Vi nhìn đường cong sắc bén trên gò má của cậu.
Khóe miệng Lục Tinh Hàn cong lên: “Nhất là chuyện thứ nhất, đó là giới hạn của em, không thể vượt qua.” Cậu quay sang nhìn cô, hai mắt sáng lên: “Còn chuyện thứ hai, em sẽ có biện pháp ứng phó nên chị đừng lo lắng.”
Lâm Tri Vi giật mình: “Em biết chị muốn nói gì sao?”
Ngón tay Lục Tinh Hàn chạm vào mặt cô, cười nhạt: “Lúc trước em còn hơi rối rắm nhưng vừa rồi chị nói như vậy, thêm hôm nay chị thà mang thỏ con cũng không dùng hai món quà kia. Kết hợp mọi chuyện với nhau, em đã hiểu được tám chín phần rồi, chị không muốn nói toạc ra vậy em cũng không nói ra. Em hiểu chị lo lắng điều gì, chị yên tâm đi, em không vạch trần chuyện này của cậu ta đâu, đương nhiên là có cách khác ứng phó.”
“Thông minh vậy sao…”
“Không phải em thông minh.” Cậu nói: “Mà là em quá nhạy cảm với chị, mặc dù lúc nãy em đang chụp hình nhưng khi chị dẫn Lương Thầm ra ngoài trang điểm lại cho cậu ta, em nhìn thấy hết, lúc đầu... Em còn thấy ghen, nhưng sau đó mới cảm thấy không đúng.”
Lâm Tri Vi thở chậm lại, cô nhìn cậu chăm chú, cô không thể nói rõ trong lòng mình đang có cảm giác gì.
Tất cả mọi lời đều không cần nói ra nữa, cậu hiểu rõ lòng cô.
Lục Tinh Hàn xoa đầu cô than thở: “Nếu như không có chút ăn ý này, làm sao em có tư cách quấn lấy chị đến chết cũng không buông chứ?”
“Em…”
“Tri Vi, chuyện này chị không cần quan tâm nữa, cứ giao cho em, chị đã làm nhiều lắm rồi.” Cậu cúi người ôm chặt cô, giọng mũi nghẹn ngào: “Em xin lỗi, do em quá ngốc, đã phá hủy sinh nhật của chị.”
Khóe mắt Lâm Tri Vi cay cay.
Không biết là vì Lục Tinh Hàn hiểu.
Hay là vì có một người hiểu rõ lòng cô như vậy.
Ngón tay cô siết chặt rồi thả lỏng, rồi lại siết chặt. Vừa nãy cô vừa nhích ra khỏi người cậu được một chút, bây giờ cô lại ngồi sáp lại, vỗ về lưng cậu: “Không cần xin lỗi, chị rất thích... Rất thích quà của em.“
Hai món đồ đó thật may mắn, không những không bị cô chê mà còn được thích như vậy.
Lục Tinh Hàn rũ mắt nhìn xuống, hơi thở nặng nề, Lâm Tri Vi ngồi trên người cậu vừa nóng lại vừa thơm. Cậu chỉ hôn lỗ tai và gò má cô đã không thể khiến nỗi khát vọng sâu thẳm kia bình tĩnh lại, khó dằn lòng muốn tiến thêm một bước nữa, muốn hỏi cô, cô... Cô đã yêu cậu một chút nào chưa.
Môi cậu mở ra, khẽ run rẩy.
“Lục Tinh Hàn! Tinh Hàn cậu đi đâu rồi?”
Giọng Viên Mạnh oang oang từ xa truyền tới: “Tinh Hàn! Mau trở lại chụp hình. Phần chụp chung sắp bắt đầu rồi.”
Đầu Lâm Tri Vi chợt lạnh đi, cô sợ hãi nhận ra vừa rồi suýt nữa thì chạm phải giới hạn gì đó, vội vàng đẩy cậu ra: “Mau đi đi! Đừng, đừng để mọi người phải đi tìm!”
Lục Tinh Hàn không muốn buông, nhưng cậu biết bây giờ chưa phải lúc nên đành kiềm chế mình, buông cô ra. Tay chân cô luống cuống từ trên đùi cậu đi xuống, lấy mái tóc dài phủ xuống che khuất lỗ tai: “Chị ra ngoài trước đây.”
Nói xong cô vội vã xuống lầu.
Lục Tinh Hàn đứng dậy: “Tri Vi.”
Cô quay đầu lại.
Nắng chiều xuyên qua cánh cửa sổ nhỏ trên lối cầu thang cao cao đổ xuống người cậu, luồng ánh sáng dày đặc như dát ánh sáng vào bóng cậu, ngũ quan cậu chìm vào trong bóng tối, cô chỉ nghe thấy một giọng nói đàn ông triền miên hết sức dễ nghe: “Ngày kia lại phải đi quay chương trình, tối mai làm xong, em sẽ về ngủ.”
Cũng vì những lời này mà đêm đó Lâm Tri Vi mất ngủ.
Kết giới cô xây dựng suốt hai mươi năm không hiểu vì sao bây giờ đột nhiên xuất hiện những vết nứt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta phá ra rồi xông vào.
Cô mở to mắt nằm trên giường ôm chặt chiếc chăn nhỏ của mình, suy nghĩ ngổn ngang. Cô không buồn ngủ chút nào, khó khăn chống chọi đến nửa đêm vẫn không ngủ được, cô không biết làm gì đành lấy điện thoại ra xem.
Kết quả là đâu đâu cũng thấy hình ảnh của Lục Tinh Hàn, lướt Weibo cũng thấy, mở wechat ra, trang nhất cũng là Lục Tinh Hàn.
Cô vùi đầu vào gối, kêu lên khổ sở, ôm hy vọng cuối cùng mở ứng dụng TikTok ra muốn thả lỏng một chút.
Tìm kiếm chừng mười lần, trong đó một nửa đều có bài hát “Sủng vật” của Lục Tinh Hàn làm nhạc nền.
Trong ba phút, cô nghe đến bảy tám lần “Có thể được em yêu đã là đủ lắm rồi.”
Trên bờ vực sụp đổ.
Kỳ lạ là ngày hôm sau tâm trạng cô lại rất tốt, tinh thần hoàn toàn phấn chấn không giống như người vừa mất ngủ đến sáng. Lúc Lâm Tri Vi xoa kem cũng cảm thấy da mềm hơn. Cả ngày ở phòng làm việc, cô sắp xếp ổn thỏa công việc chuẩn bị cho chương trình giải trí tập sau rồi tan làm từ sớm, về nhà chờ Lục Tinh Hàn.
Không đúng, không phải cô chờ Lục Tinh Hàn! Là do cô mệt, nên mới muốn về sớm.
Lâm Tri Vi tự nói với mình như vậy.
Nhưng kiên trì chờ đến mười giờ tối Lục Tinh Hàn vẫn không có động tĩnh gì, cô hơi sốt ruột, đang do dự muốn gọi điện thoại cho cậu thì tin nhắn wechat được gửi đến: “Tri Vi, chị ngủ trước đi, đừng chờ em.”
... Nói nghe nhẹ nhàng thật.
Lâm Tri Vi cố gắng không để ý đến thời gian, dựa trên ghế sofa đọc sách xem phim, hơi đau eo nên cô dựa vào chiếc giường nhỏ của Lục Tinh Hàn, ôm chặt con thỏ con mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nửa đêm hơn 12 giờ 15, cuối cùng cũng vang lên tiếng chìa khóa mở cửa.
Lần trước cậu nhõng nhẽo kiên quyết đòi chìa khóa dự phòng, không ngờ nhanh như vậy đã dùng đến rồi.
Lâm Tri Vi xoa mắt ngồi thẳng dậy, thân hình thon dài của Lục Tinh Hàn từ từ mở cửa rồi lách qua kẽ hở chui vào. Cậu đứng không vững lắm, tay chống trên chiếc tủ ở cửa ngoài. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Tri Vi, sắc mặt mệt mỏi lúc này đã được dịu bớt, hai cánh tay dang ra: “Tri Vi, mệt quá.”
Cô nhìn ra được, quả thật cậu rất mệt mỏi.
Lâm Tri Vi kéo dép lê ra đón cậu: “Hôm nay bận lắm hả?”
Cậu vừa cởi lớp ngụy trang vừa gật đầu: “Tối qua không ngủ được mấy, buổi sáng phải ghi âm chính thức ca khúc “Sủng vật” và hai hành trình cá nhân, buổi chiều và buổi tối còn có những việc khác, bận đến tận bây giờ.”
Hành trình cá nhân? Hình như Viên Mạnh đã từng nói là một doanh nghiệp lớn nào đó đã yêu cầu rất nhiều nhưng khi đó Lục Tinh Hàn vẫn còn lo chuyện công ty bảo cậu phải thật khiêm tốn, cuối cùng đã quyết định từ chối, sao đột nhiên lại...
Lục Tinh Hàn biết cô muốn hỏi gì, cậu sờ tóc cô rồi cười nói: “Nhượng bộ cũng không có tác dụng gì, em muốn cứng rắn tiến về phía trước. Em càng tốt thì càng có một số người tức điên nhưng cũng không còn cách nào khác, bọn họ cần em.”
Nói đến đây, sự sắc bén trong mắt cậu không thể che giấu được nữa.
Lâm Tri Vi chớp mắt, cô hiểu cách Lục Tinh Hàn lựa chọn để đối phó với Lương Thầm, đó là chính là trực tiếp đối đầu, lấy đá chọi đá.
Cô nên làm gì đây?
Khuyên can sao?
Hay nên lo lắng?
Con đường mà Lục Tinh Hàn phải đi vốn là một con đường trải đầy chông gai.
Trong lòng Lâm Tri Vi quanh co cả trăm vòng, chuẩn bị mọi thứ nhưng cuối cùng chỉ gật đầu, nói: “Được, chị biết rồi, vậy buổi chiều và buổi tối có những việc khác là việc gì?”
Lục Tinh Hàn bí ẩn không chịu nói, cậu cởi hết đồ ra chỉ còn chiếc áo ngắn và quần cụt rồi vào phòng tắm tắm rửa. Lúc đi ra cả người đã thơm ngát, cậu vùi đầu vào chiếc balo lôi lôi kéo kéo gì một lúc lâu, rồi cầm mấy vật gì như đang cầm báu vật, rồi cẩn thận chạy qua chiếc giường nhỏ, vỗ vỗ mép giường nói: “Tri Vi đến đây!”
Động tác mời gọi này, ai muốn đến chứ!
“Em có đồ này cho chị.”
“Hừ, chiêu này em dùng rồi." Lâm Tri Vi không bị lừa, lần trước kêu cô đưa tay ra nói là có đồ, cuối cùng thì sao? Không phải là tự đưa mình cho cô sao.
Không thể bị mắc lừa nữa.
Cặp mắt đào hoa của Lục Tinh Hàn ngập nước, ướt át trong suốt: “Lần này là thật, quan trọng thật.”
Lâm Tri Vi cố nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, đi hai bước đến chỗ cậu: ”Miễn cưỡng tin em lần nữa!”
“Chị ngồi xuống, nhắm mắt lại.”
“Không được phép làm chuyện xấu!”
“Không phải chuyện xấu, Tri Vi chị nghe lời đi.”
Lâm Tri Vi do dự lại gần mép giường, cô nhắm mắt, chuẩn bị chạy bất cứ lúc nào nhưng cảm giác được trên cần cổ trống không của mình tự nhiên lành lạnh, có thứ kim loại gì mảnh mảnh chạm vào, ngón tay linh hoạt của cậu dẫn dắt, đeo nó chặt vào cổ cô.
Cô vô thức đưa tay lên sờ.
Là dây chuyền.
Trên người Lục Tinh Hàn có mùi sữa tắm của cô, pha lẫn hơi thở sạch sẽ của cậu, bàn tay để bên cạnh nóng như lửa phủ lên ót cô, di chuyển đến trên vai rồi xoay người cô lại, mặt đối mặt với cậu.
“Chiếc này là kiểu trong nước, em tự chọn rồi tự mua luôn đó." Giọng cậu dịu dàng trầm thấp: “Chị đeo được không?”
Đầu ngón tay Lâm Tri Vi đụng vào mặt dây chuyền nhỏ xinh, ngực cô nóng lên.
Lục Tinh Hàn không ép cô trả lời, cậu lại cầm một chuỗi chìa khóa đưa cho cô: “Thiết kế ở đây cũ rồi, không an toàn, một mình chị ra vào như vậy em không yên tâm, chiều nay em đã chọn lựa rất nhiều, em đã chọn một ngôi nhà thoải mái hơn cho chị rồi, em cũng thu xếp xong hết rồi, có thể ở được luôn, đợi chương trình giải trí lần này kết thúc xong, chúng ta có thể dọn qua đó.”
“Ngoài ra...” Cậu cúi đầu, cuối cùng lấy ra một tấm thẻ ngân hàng: “Đây là thẻ mà công ty chuyển tiền cho em, số tiền còn lại và tiền sau này kiếm được nữa, tất cả đều ở trong này, chị muốn mua gì thì cứ mua đi, khi nào đủ rồi, chúng ta sẽ mua một ngôi nhà mới ở nơi chị thích.”
“Đến lúc đó…” Lục Tinh Hàn nhìn cô say đắm: “Đến lúc đó, chúng ta có nhà rồi.”
Cậu vội vàng cúi người dùng sức ôm chặt cô, ôm vai cô rồi nhưng vẫn cảm thấy không đủ, cậu gấp gáp muốn ôm tất cả vào lòng.
Nghĩ là làm, Lục Tinh Hàn không hề do dự, bàn tay vòng qua đầu gối ôm ngang người cô khỏi bậc cầu thang.
Đột nhiên bị ôm lên, Lâm Tri Vi tỉnh táo hơn không ít, cô sợ hãi đẩy cậu ra: “Em làm gì vậy?”
“Bậc thang lạnh lắm, ngồi lên chân em đi.”
Nói xong cậu ôm cô xoay người đi lên lầu, ngồi xuống một nơi an toàn hơn. Cậu để cẳng chân duỗi xuống dưới, để đùi bằng phẳng, Lâm Tri Vi giống như đứa bé ngồi trên đùi cậu, ép cô lại về phía mình, hương thơm, sự dịu dàng tràn ngập trong lồng ngực.
Bao nhiêu nhớ nhung dâng trào cuối cùng cũng tìm được chỗ xả.
Tim đập thình thịch, bàn tay ôm cô phải kìm nén lắm mới không run lên.
“Chị còn khó chịu không?”
“Không, chị chỉ hơi mệt thôi!”
Cơ thể Lâm Tri Vi vốn đã yếu ớt, lúc này lại bị cậu ôm chặt như vậy, cô muốn chạy cũng không được, hơn nữa lần này cũng là do cô chủ động nên nếu bây giờ muốn giãy ra, thật ra… Cô cũng không làm được.
“Đừng cử động.” Giọng Lục Tinh Hàn khàn khàn: “Để em ôm chị một chút.”
Lâm Tri Vi cuộn mình trong lòng cậu, trong lòng cô cũng đấu tranh tâm lý dữ dội. Dưới luồng nhiệt độ nóng muốn đốt người của cậu, ý thức của cô không còn được bao nhiêu, cô cố giữ lấy chút hơi thở mong manh, trong đầu hỗn loạn. Cô không nghĩ ra câu gì có sức mạnh uy hiếp lớn một chút, cố gắng một lúc cô mới hỏi được một câu: “Lục Tinh Hàn, em biết thế nào là được voi đòi tiên không?”
Lục Tinh Hàn khẽ cười: “Giáo viên ngữ văn của em chỉ từng nói qua mặt dày vô sỉ.”
Lâm Tri Vi buồn bực: “... Giáo viên ngữ văn nào vậy, phải phản ánh lại với trường học mới được.”
Lục Tinh Hàn dụi vào tóc cô, cúi đầu dùng môi chạm vào trán cô để chắc chắn cô không lên cơn sốt rồi lại kề sát lỗ tai đang đỏ lên của cô. Cánh tay siết chặt hơn, chỉ muốn dung nạp cô vào cơ thể mình hoặc là một miếng nuốt xuống: “Không phản ánh được, em muốn cô ấy dạy cả đời luôn.”
Lâm Tri Vi co người tránh cậu, cau mày hỏi: “... Rốt cuộc là ai vậy?”
Cậu say mê nhìn xuống, tiếp tục hôn lên vành tai cô: “Chị đó.”
Lâm Tri Vi khựng lại, rầu rĩ nhắm mắt, cô ngốc thật mà, sao không nhận ra trò đùa của thằng nhóc này chứ!
Chỉ biết hôn hôn hôn, cậu còn hôn nữa là cô bốc hỏa luôn đấy!
Cô không chịu nổi bén dùng sức tránh khỏi người cậu, muốn leo xuống khỏi đùi cậu nhưng bị cậu ấn chặt lại, chỉ có thể trừng mắt lên nhìn: “Em bình tĩnh đi! Chị có chuyện muốn nói với em!”
“Em rất bình tĩnh, chị nói đi.”
Bình tĩnh cái quỷ gì…
“Em để chị xuống trước đi.”
“Không được, là chị ôm em nên chị phải chịu trách nhiệm chứ.”
“... Bây giờ chị hối hận rồi được không?”
“Không được!”
Lâm Tri Vi tức đến mức mặt đỏ bừng, chút tôn nghiêm làm chị của cô giờ cũng không còn lại bao nhiêu, tất cả đều bị hơi thở của cậu làm cho biến mất luôn được.
Trước đây cô từng uy nghiêm lắm mà, giờ nó biến đi đâu hết rồi!
Lục Tinh Hàn chết cũng không buông tay, cậu ôm cô lắc lư, giọng mềm mại dỗ dành: “Chị cứ xem em như cái gối dựa biết nói chuyện là được.”
Cậu nhân cơ hội trộm hôn lên khóe mắt cô rồi trầm giọng dẫn dắt: “Chị gặp chuyện gì phải không? Nếu không sao chị lại ngồi một mình ở đây, tâm trạng lại tệ như vậy?”
Lâm Tri Vi nhớ tới chuyện của Lương Thầm, tâm trạng từ từ bình tĩnh lại, cô suy nghĩ không biết làm sao để nói cho Lục Tinh Hàn biết.
Nói hết thì không được, chuyện quà tặng thật giả, cô không muốn để cậu biết.
Mà không nói lại càng không được, Lương Thầm có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, không thể không đề phòng được.
Cô suy nghĩ một chút, rồi quyết định phải thay đổi quan niệm cứng nhắc mà cô đã dạy cậu trước đây: “Trước đây chị từng dạy em, cho dù gặp phải người nào khiến em không thoải mái thì trước tiên em cũng phải đứng ở góc độ của đối phương để suy nghĩ, không nên so đo, phải bao dung nhẫn nại, nhượng bộ nhiều hơn, đúng không?”
Lục Tinh Hàn khẽ di chuyển tay dọc theo lưng cô rồi cúi đầu lên tiếng: “Em biết, em cũng đã làm theo nhưng trừ hai trường hợp, một là có liên quan đến chị, hai là người có ý đồ không tốt nhằm vào em, hai chuyện này em làm không được.”
Lâm Tri Vi nhìn đường cong sắc bén trên gò má của cậu.
Khóe miệng Lục Tinh Hàn cong lên: “Nhất là chuyện thứ nhất, đó là giới hạn của em, không thể vượt qua.” Cậu quay sang nhìn cô, hai mắt sáng lên: “Còn chuyện thứ hai, em sẽ có biện pháp ứng phó nên chị đừng lo lắng.”
Lâm Tri Vi giật mình: “Em biết chị muốn nói gì sao?”
Ngón tay Lục Tinh Hàn chạm vào mặt cô, cười nhạt: “Lúc trước em còn hơi rối rắm nhưng vừa rồi chị nói như vậy, thêm hôm nay chị thà mang thỏ con cũng không dùng hai món quà kia. Kết hợp mọi chuyện với nhau, em đã hiểu được tám chín phần rồi, chị không muốn nói toạc ra vậy em cũng không nói ra. Em hiểu chị lo lắng điều gì, chị yên tâm đi, em không vạch trần chuyện này của cậu ta đâu, đương nhiên là có cách khác ứng phó.”
“Thông minh vậy sao…”
“Không phải em thông minh.” Cậu nói: “Mà là em quá nhạy cảm với chị, mặc dù lúc nãy em đang chụp hình nhưng khi chị dẫn Lương Thầm ra ngoài trang điểm lại cho cậu ta, em nhìn thấy hết, lúc đầu... Em còn thấy ghen, nhưng sau đó mới cảm thấy không đúng.”
Lâm Tri Vi thở chậm lại, cô nhìn cậu chăm chú, cô không thể nói rõ trong lòng mình đang có cảm giác gì.
Tất cả mọi lời đều không cần nói ra nữa, cậu hiểu rõ lòng cô.
Lục Tinh Hàn xoa đầu cô than thở: “Nếu như không có chút ăn ý này, làm sao em có tư cách quấn lấy chị đến chết cũng không buông chứ?”
“Em…”
“Tri Vi, chuyện này chị không cần quan tâm nữa, cứ giao cho em, chị đã làm nhiều lắm rồi.” Cậu cúi người ôm chặt cô, giọng mũi nghẹn ngào: “Em xin lỗi, do em quá ngốc, đã phá hủy sinh nhật của chị.”
Khóe mắt Lâm Tri Vi cay cay.
Không biết là vì Lục Tinh Hàn hiểu.
Hay là vì có một người hiểu rõ lòng cô như vậy.
Ngón tay cô siết chặt rồi thả lỏng, rồi lại siết chặt. Vừa nãy cô vừa nhích ra khỏi người cậu được một chút, bây giờ cô lại ngồi sáp lại, vỗ về lưng cậu: “Không cần xin lỗi, chị rất thích... Rất thích quà của em.“
Hai món đồ đó thật may mắn, không những không bị cô chê mà còn được thích như vậy.
Lục Tinh Hàn rũ mắt nhìn xuống, hơi thở nặng nề, Lâm Tri Vi ngồi trên người cậu vừa nóng lại vừa thơm. Cậu chỉ hôn lỗ tai và gò má cô đã không thể khiến nỗi khát vọng sâu thẳm kia bình tĩnh lại, khó dằn lòng muốn tiến thêm một bước nữa, muốn hỏi cô, cô... Cô đã yêu cậu một chút nào chưa.
Môi cậu mở ra, khẽ run rẩy.
“Lục Tinh Hàn! Tinh Hàn cậu đi đâu rồi?”
Giọng Viên Mạnh oang oang từ xa truyền tới: “Tinh Hàn! Mau trở lại chụp hình. Phần chụp chung sắp bắt đầu rồi.”
Đầu Lâm Tri Vi chợt lạnh đi, cô sợ hãi nhận ra vừa rồi suýt nữa thì chạm phải giới hạn gì đó, vội vàng đẩy cậu ra: “Mau đi đi! Đừng, đừng để mọi người phải đi tìm!”
Lục Tinh Hàn không muốn buông, nhưng cậu biết bây giờ chưa phải lúc nên đành kiềm chế mình, buông cô ra. Tay chân cô luống cuống từ trên đùi cậu đi xuống, lấy mái tóc dài phủ xuống che khuất lỗ tai: “Chị ra ngoài trước đây.”
Nói xong cô vội vã xuống lầu.
Lục Tinh Hàn đứng dậy: “Tri Vi.”
Cô quay đầu lại.
Nắng chiều xuyên qua cánh cửa sổ nhỏ trên lối cầu thang cao cao đổ xuống người cậu, luồng ánh sáng dày đặc như dát ánh sáng vào bóng cậu, ngũ quan cậu chìm vào trong bóng tối, cô chỉ nghe thấy một giọng nói đàn ông triền miên hết sức dễ nghe: “Ngày kia lại phải đi quay chương trình, tối mai làm xong, em sẽ về ngủ.”
Cũng vì những lời này mà đêm đó Lâm Tri Vi mất ngủ.
Kết giới cô xây dựng suốt hai mươi năm không hiểu vì sao bây giờ đột nhiên xuất hiện những vết nứt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta phá ra rồi xông vào.
Cô mở to mắt nằm trên giường ôm chặt chiếc chăn nhỏ của mình, suy nghĩ ngổn ngang. Cô không buồn ngủ chút nào, khó khăn chống chọi đến nửa đêm vẫn không ngủ được, cô không biết làm gì đành lấy điện thoại ra xem.
Kết quả là đâu đâu cũng thấy hình ảnh của Lục Tinh Hàn, lướt Weibo cũng thấy, mở wechat ra, trang nhất cũng là Lục Tinh Hàn.
Cô vùi đầu vào gối, kêu lên khổ sở, ôm hy vọng cuối cùng mở ứng dụng TikTok ra muốn thả lỏng một chút.
Tìm kiếm chừng mười lần, trong đó một nửa đều có bài hát “Sủng vật” của Lục Tinh Hàn làm nhạc nền.
Trong ba phút, cô nghe đến bảy tám lần “Có thể được em yêu đã là đủ lắm rồi.”
Trên bờ vực sụp đổ.
Kỳ lạ là ngày hôm sau tâm trạng cô lại rất tốt, tinh thần hoàn toàn phấn chấn không giống như người vừa mất ngủ đến sáng. Lúc Lâm Tri Vi xoa kem cũng cảm thấy da mềm hơn. Cả ngày ở phòng làm việc, cô sắp xếp ổn thỏa công việc chuẩn bị cho chương trình giải trí tập sau rồi tan làm từ sớm, về nhà chờ Lục Tinh Hàn.
Không đúng, không phải cô chờ Lục Tinh Hàn! Là do cô mệt, nên mới muốn về sớm.
Lâm Tri Vi tự nói với mình như vậy.
Nhưng kiên trì chờ đến mười giờ tối Lục Tinh Hàn vẫn không có động tĩnh gì, cô hơi sốt ruột, đang do dự muốn gọi điện thoại cho cậu thì tin nhắn wechat được gửi đến: “Tri Vi, chị ngủ trước đi, đừng chờ em.”
... Nói nghe nhẹ nhàng thật.
Lâm Tri Vi cố gắng không để ý đến thời gian, dựa trên ghế sofa đọc sách xem phim, hơi đau eo nên cô dựa vào chiếc giường nhỏ của Lục Tinh Hàn, ôm chặt con thỏ con mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nửa đêm hơn 12 giờ 15, cuối cùng cũng vang lên tiếng chìa khóa mở cửa.
Lần trước cậu nhõng nhẽo kiên quyết đòi chìa khóa dự phòng, không ngờ nhanh như vậy đã dùng đến rồi.
Lâm Tri Vi xoa mắt ngồi thẳng dậy, thân hình thon dài của Lục Tinh Hàn từ từ mở cửa rồi lách qua kẽ hở chui vào. Cậu đứng không vững lắm, tay chống trên chiếc tủ ở cửa ngoài. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Tri Vi, sắc mặt mệt mỏi lúc này đã được dịu bớt, hai cánh tay dang ra: “Tri Vi, mệt quá.”
Cô nhìn ra được, quả thật cậu rất mệt mỏi.
Lâm Tri Vi kéo dép lê ra đón cậu: “Hôm nay bận lắm hả?”
Cậu vừa cởi lớp ngụy trang vừa gật đầu: “Tối qua không ngủ được mấy, buổi sáng phải ghi âm chính thức ca khúc “Sủng vật” và hai hành trình cá nhân, buổi chiều và buổi tối còn có những việc khác, bận đến tận bây giờ.”
Hành trình cá nhân? Hình như Viên Mạnh đã từng nói là một doanh nghiệp lớn nào đó đã yêu cầu rất nhiều nhưng khi đó Lục Tinh Hàn vẫn còn lo chuyện công ty bảo cậu phải thật khiêm tốn, cuối cùng đã quyết định từ chối, sao đột nhiên lại...
Lục Tinh Hàn biết cô muốn hỏi gì, cậu sờ tóc cô rồi cười nói: “Nhượng bộ cũng không có tác dụng gì, em muốn cứng rắn tiến về phía trước. Em càng tốt thì càng có một số người tức điên nhưng cũng không còn cách nào khác, bọn họ cần em.”
Nói đến đây, sự sắc bén trong mắt cậu không thể che giấu được nữa.
Lâm Tri Vi chớp mắt, cô hiểu cách Lục Tinh Hàn lựa chọn để đối phó với Lương Thầm, đó là chính là trực tiếp đối đầu, lấy đá chọi đá.
Cô nên làm gì đây?
Khuyên can sao?
Hay nên lo lắng?
Con đường mà Lục Tinh Hàn phải đi vốn là một con đường trải đầy chông gai.
Trong lòng Lâm Tri Vi quanh co cả trăm vòng, chuẩn bị mọi thứ nhưng cuối cùng chỉ gật đầu, nói: “Được, chị biết rồi, vậy buổi chiều và buổi tối có những việc khác là việc gì?”
Lục Tinh Hàn bí ẩn không chịu nói, cậu cởi hết đồ ra chỉ còn chiếc áo ngắn và quần cụt rồi vào phòng tắm tắm rửa. Lúc đi ra cả người đã thơm ngát, cậu vùi đầu vào chiếc balo lôi lôi kéo kéo gì một lúc lâu, rồi cầm mấy vật gì như đang cầm báu vật, rồi cẩn thận chạy qua chiếc giường nhỏ, vỗ vỗ mép giường nói: “Tri Vi đến đây!”
Động tác mời gọi này, ai muốn đến chứ!
“Em có đồ này cho chị.”
“Hừ, chiêu này em dùng rồi." Lâm Tri Vi không bị lừa, lần trước kêu cô đưa tay ra nói là có đồ, cuối cùng thì sao? Không phải là tự đưa mình cho cô sao.
Không thể bị mắc lừa nữa.
Cặp mắt đào hoa của Lục Tinh Hàn ngập nước, ướt át trong suốt: “Lần này là thật, quan trọng thật.”
Lâm Tri Vi cố nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, đi hai bước đến chỗ cậu: ”Miễn cưỡng tin em lần nữa!”
“Chị ngồi xuống, nhắm mắt lại.”
“Không được phép làm chuyện xấu!”
“Không phải chuyện xấu, Tri Vi chị nghe lời đi.”
Lâm Tri Vi do dự lại gần mép giường, cô nhắm mắt, chuẩn bị chạy bất cứ lúc nào nhưng cảm giác được trên cần cổ trống không của mình tự nhiên lành lạnh, có thứ kim loại gì mảnh mảnh chạm vào, ngón tay linh hoạt của cậu dẫn dắt, đeo nó chặt vào cổ cô.
Cô vô thức đưa tay lên sờ.
Là dây chuyền.
Trên người Lục Tinh Hàn có mùi sữa tắm của cô, pha lẫn hơi thở sạch sẽ của cậu, bàn tay để bên cạnh nóng như lửa phủ lên ót cô, di chuyển đến trên vai rồi xoay người cô lại, mặt đối mặt với cậu.
“Chiếc này là kiểu trong nước, em tự chọn rồi tự mua luôn đó." Giọng cậu dịu dàng trầm thấp: “Chị đeo được không?”
Đầu ngón tay Lâm Tri Vi đụng vào mặt dây chuyền nhỏ xinh, ngực cô nóng lên.
Lục Tinh Hàn không ép cô trả lời, cậu lại cầm một chuỗi chìa khóa đưa cho cô: “Thiết kế ở đây cũ rồi, không an toàn, một mình chị ra vào như vậy em không yên tâm, chiều nay em đã chọn lựa rất nhiều, em đã chọn một ngôi nhà thoải mái hơn cho chị rồi, em cũng thu xếp xong hết rồi, có thể ở được luôn, đợi chương trình giải trí lần này kết thúc xong, chúng ta có thể dọn qua đó.”
“Ngoài ra...” Cậu cúi đầu, cuối cùng lấy ra một tấm thẻ ngân hàng: “Đây là thẻ mà công ty chuyển tiền cho em, số tiền còn lại và tiền sau này kiếm được nữa, tất cả đều ở trong này, chị muốn mua gì thì cứ mua đi, khi nào đủ rồi, chúng ta sẽ mua một ngôi nhà mới ở nơi chị thích.”
“Đến lúc đó…” Lục Tinh Hàn nhìn cô say đắm: “Đến lúc đó, chúng ta có nhà rồi.”
Bình luận facebook